Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy

Chương 30

Trước Sau
Buổi sáng trước khi Trì Ngư rời đi, cánh tay của hắn bị Hạng Phỉ kéo lại.

Ánh mắt Hạng Phỉ dừng ở đuôi Trì Ngư, anh mím môi hỏi Trì Ngư: "Nếu anh đi rồi không quay lại thì làm sao bây giờ?"

Thân thể Trì Ngư cứng đờ, quả thật hắn định biến mất một đoạn thời gian, lý giải quan hệ của Hạng Phỉ với mình.

Nhưng không thể nói cho Hạng Phỉ biết, bằng không nhìn trạng thái này của Hạng Phỉ cũng không muốn để hắn đi.

Vì vậy hắn tự nhiên nói, "Làm sao có thể, tôi là loại cá này à?" Ánh mắt của hắn nhìn về phía Hạng Phỉ, màu bạc nhạt rất thành khẩn, nhìn thế nào cũng không giống nói dối.

"Đúng vậy..." Hạng Phỉ không chút do dự, đáp rất khẳng định.

Trì Ngư: "..."

"Tôi không... Một chút em cũng không hiểu tôi." Trì Ngư lùi về phía sau một bước "Những người không biết tôi thì có tư cách gì để nói rằng họ thích tôi?"

Lần này đến lượt Hạng Phỉ không còn lời nào để nói.

Anh dừng lại nửa ngày mới mặt đỏ tai hồng nói "Tôi không nói là thích anh."

"?"

"Tôi muốn anh thích tôi." Hạng Phỉ nói.

Trì Ngư làm bộ không nghe thấy, ánh mắt của hắn rơi xuống phía dưới, tránh được ánh mắt nghiêm túc của Hạng Phỉ.

Trì Ngư ấn vảy cá, ở bên cạnh có một đoạn vảy cá mở ra, sau đó hắn lấy một miếng ốc biển rất nhỏ ở bên trong, nhỏ chỉ bằng một phần ba kích thước lòng bàn tay Trì Ngư.

Màu sắc của ốc biển là xanh nhạt, trên đỉnh còn có một lỗ nhỏ, mặt trên có một ít hoa văn màu bạc, từng vòng từng vòng khuếch tán ra, là một tác phẩm nghệ thuật mười phần xinh đẹp.

Vảy của Trì Ngư đóng lại, trông không khác gì những vảy khác.

Đó là không gian trữ vật dành riêng cho nhân ngư, bề ngoài chỉ có một vảy nho nhỏ, trên thực tế bên trong có thể chứa rất nhiều thứ.

Nói cách khác, bên trong dẫn đến một không gian khác.

Trì Ngư đưa ốc biển nhỏ nhắn cho Hạng Phỉ, "À, cái này có thể liên lạc với tôi. Miễn là em nói chuyện với nó là tôi có thể nghe thấy."

Hạng Phỉ nhận lấy, anh hàm ý cười gọi một tiếng "Trì Ngư" ở bên trong, tiếp theo ánh mắt sáng lên hỏi Trì Ngư, "Anh có nghe thấy không?"

Trì Ngư: "Làm sao ngày hôm nay em lại trở nên ngớ ngẩn như thế, hét lên trước mặt tôi thì tất nhiên có thể nghe thấy rồi."

Không giống sĩ quan của đêm qua.

Sau đó Hạng Phỉ lắc mình vào phòng rửa mặt bên cạnh, bên tai Trì Ngư vang lên một giọng nói trầm thấp mang theo từ tính, anh nhỏ giọng gọi, "Trì Ngư."

Trì Ngư "ừ" một tiếng.

"Trì - Ngư." Hạng Phỉ lại gọi.

"Ừ." Trì Ngư đáp lần nữa, giống như hắn cũng bị sĩ quan đối diện lây nhiễm, nhếch khóe môi, "Trì Ngư đã nghe."

Lần này bên kia không nói gì, cửa phòng rửa mặt mở ra. Xác nhận câu trả lời mong muốn.

Mặt mày Hạng Phỉ nâng lên, u buồn trong mắt như bị phất đi, mắt thường có thể thấy được tâm trạng rất tốt.

Hạng Phỉ quý trọng đặt ốc biển hắn cho vào trong túi, nói với Trì Ngư: "Anh đi đi."

Mục đích đạt được, Trì Ngư nên làm việc của riêng mình. Hạng Phỉ chỉ cần xác định mình có thể liên lạc với Trì Ngư là được.



Trì Ngư không nói lời vô nghĩa nữa, chui ra khỏi cửa sổ, nhảy xuống biển.

Sinh vật nhỏ được sinh ra trong bùn không có ký ức trước đó, Trì Ngư xác nhận nó không có mối đe dọa rồi bơi ra xa.

Hắn không ra tay với nó, suy cho cùng vẫn là một "con mực nhỏ" vừa mới sinh ra, không có uy hiếp gì với Trì Ngư.

Tốc độ của hắn cũng không nhanh, khi đuôi cá lắc lư thì sóng nước cũng lắc lư, nhiệt độ trong biển vừa vặn, ánh mặt trời vụn vặt theo Trì Ngư bơi lên trên dần dần lộ ra.

Bây giờ xúc tu của bạch tuộc nhỏ chỉ còn lại hai cái, phần còn lại bị đứt một nửa vẫn chưa phát triển tốt.

Tốc độ bơi theo Trì Ngư rất chậm, phải cố gắng chèo chống mới có thể đuổi kịp.

Hắn đang bơi về phía trước thì cánh tay lại bị xúc tu mềm mại chọc chọc, [Cá...]

Trì Ngư quay đầu lại, phát hiện trong xúc tu bạch tuộc nhỏ cuộn một con cá đầy màu sắc đang lắc lư về phía hắn.

[Đẹp...]

Bạch tuộc nhỏ rất vui vẻ, nhưng con cá bị nó quấn giãy dụa phun ra bong bóng mãnh liệt, đuôi cá ra sức giãy dụa, nhào ra muốn thoát khỏi trói buộc.

Trì Ngư nhìn thấy con cá trong tay bạch tuộc nhỏ, đột nhiên nghĩ đến thời gian ở đảo hoàng hôn.

Trong lều nóng ẩm, hắn lười biếng nâng đuôi cá, chờ sĩ quan đến cho ăn. Kết quả Hạng Phỉ bưng cho hắn một con cá không khác gì như vậy, anh nửa ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm dao nĩa, đuôi con cá đập đập, một giọt nước rơi xuống mặt anh.

Giọt nước trong suốt theo xương mày trượt xuống, môi anh hơi mỏng, một nốt ruồi nhỏ nhạt in trên mặt, giương mắt nhìn Trì Ngư thì giọt nước vừa vặn xẹt qua cằm anh, "Tách tách ——"

Những giọt nước rơi xuống đất.

Trái tim của Trì Ngư đập mạnh.

Hắn thu hồi suy nghĩ, không biết bây giờ nhớ tới sĩ quan nham hiểm kia làm gì.

Hắn nên bình tĩnh lại.

Trì Ngư, mày phải giữ trái tim, em ấy là con người.

Bên kia, Nhị Hoàng Tử mang theo khát vọng tốt đẹp nói xong kế hoạch của hắn ta với Hạng Phỉ, sau đó phủi phủi người đi ra cửa.

Bước chân Nhị Hoàng Tử nhẹ nhàng, cửa phòng thí nghiệm tự động mở ra khi hắn đến.

Có mấy vị nghiên cứu viên che kín mít đang nghiên cứu cái gì đó dưới dụng cụ vận chuyển.

Một người lấy ống nghiệm ra, thuốc màu hồng lắc lư. Hắn ta thấy Nhị Hoàng Tử đến, tiếng ở dưới quần áo phòng hộ có chút rầu rĩ, trong tay cẩn thận bưng thuốc thử màu hồng phấn.

"Đây đã là đời thứ hai, dược hiệu so với trước mạnh hơn."

"Liều lượng có thể được sử dụng cho một con voi trưởng thành, cần phải tăng cường một lần nữa ạ?"

"Còn chưa đủ, đối mặt với nhân ngư, cẩn thận hơn nữa cũng không quá." Trong mắt Nhị Hoàng Tử hiện lên một chút sợ hãi, "Ai biết bọn chúng là bộ dáng gì, tiếp tục nghiên cứu chế tạo đời ba."

"Vâng." Các nhà nghiên cứu đáp lời, "Hai ngày nữa sẽ có kết quả."

"Vậy là tốt rồi." Nhị Hoàng Tử thỏa mãn ngửi ngửi mùi vị ngọt ngào trong không khí, hắn ta vỗ vỗ bả vai nghiên cứu viên, "Làm thật tốt, nếu như chúng ta thành công trở lại đế quốc thì Phụ Hoàng sẽ cho chúng ta công trạng lớn."

"Vâng."

"Đúng rồi, trước tiên phải gạt thiếu tướng của chúng ta." Nhị Hoàng Tử nói, "Cho hắn một cái —— kinh ngạc lớn." Hắn ta kéo dài âm, ám chỉ.

Trong phòng làm việc, vẻ mặt Hạng Phỉ nghiêm túc, cà phê Lorraine đặt ở một bên đã nguội lạnh, trong phòng chỉ có mùi thơm sắp tan đi.

Văn bản trên tài liệu chỉ viết nửa trang vì anh không có tâm trạng viết tiếp.



Ngón tay không cẩn thận đụng phải chỗ túi nhô lên, Hạng Phỉ lấy ốc biển trong túi ra.

Khóe miệng anh nhếch lên, vuốt ve hoa văn trên ốc biển, cảm xúc dưới tay cũng không bóng loáng mà còn có chút thô ráp.

Anh nói một tiếng về phía ốc biển ——

—— "Trì Ngư."

Trì Ngư nằm sấp trên đá ngầm, hắn vừa mới thò ra bờ biển thì chợt nghe thấy giọng của Hạng Phỉ.

Đuôi cá vỗ vào sóng biển cuồn cuộn, Trì Ngư nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Bây giờ tìm hắn làm gì.

Một giây sau hắn nghe Hạng Phỉ nói, "Đầu bếp trên thuyền làm cơm hải sản."

Trì Ngư: "..."

Hắn hỏi, "Cho nên?"

"Cho nên đêm nay có muốn đến thử không?" Hạng Phỉ bình thản tự nhiên, nói ra mục đích chân chính của anh.

Trì Ngư híp mắt, tay hắn vươn ra che ánh mặt trời, nước lăn trên tay tái nhợt rất nhanh đã bị bốc hơi.

"Nếu tôi không đi thì sao?"

Ngay khi câu nói này vừa được nói ra thì Trì Ngư đã nhận ra hắn sai.

Rất giống tán tỉnh, nếu không đi cái gì, hắn nên lập tức từ chối chứ không phải nói một câu không có câu trả lời chính xác.

Hạng Phỉ khẽ cười một tiếng, "Thực đơn ngày mai cũng giống hôm nay."

Hắn và Hạng Phỉ câu được câu chăng mà nói chuyện.

Trì Ngư có chút buồn ngủ, theo mặt trời ấm áp thì mí mắt của hắn từng chút từng chút sụp xuống.

Gần như không nghe thấy tiếng Hạng Phỉ bên kia, "Buổi tối tôi chờ anh, Trì Ngư."

Hắn đáp một tiếng, trên thực tế căn bản không biết mình đáp ứng Hạng Phỉ cái gì.

Buổi tối? Buổi tối làm gì... Ngủ.

Mí mắt Trì Ngư khép lại, gió biển thổi qua mái tóc bạc của hắn, quái vật biển bơi bên cạnh lặng lẽ vòng qua khu vực này, nhân ngư đang ngủ.

Cánh tay Hạng Phỉ đột nhiên có chút nóng lên, dần dần phân tầng thành màu bạc, từ chỗ cánh tay uốn cong xuống dưới hoàn toàn biến thành một bộ dáng, kim loại không biết tên nổi lên ánh sáng trắng lạnh. Vũ khí xoay tròn tinh xảo, mà đá quý khảm ở trên so với màu sắc trước kia càng thêm đậm hơn?

Đó có phải ảo giác của anh không... Hạng Phỉ sờ sờ đá quý bên trong, anh nhớ tới đuôi Trì Ngư cũng chói mắt như vậy.

Anh không biết chính là, nước mắt của thần biển thế hệ trước đang cảnh báo, thời kỳ trưởng thành của nhân ngư sắp tới.

Anh sẽ rất yếu và cần bạn đời của mình bảo vệ. Hoặc nhân ngư phải giấu mình đi, ẩn ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy, vượt qua thời gian trưởng thành.

Trì Ngư sẽ chọn cái nào?

.....????????????????????????????????.....

11/2/2022

#NTT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau