Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy
Chương 36
Lá mùa thu rơi xuống, thấm thoát ở Đế Quốc đã vào thu.
Tàu của Đế Quốc đến biển hoàng hôn đã trở về trong hòa bình. Đáng chú ý nhất chính là thiếu tướng Hạng Phỉ, Hoàng Đế tự mình trao huy chương cho anh, hai tháng trôi qua, người đàn ông từng là thiếu tướng hiện giờ là thượng tướng, giống như thần ẩn ở thượng tầng đế quốc, không có truyền thông nào có thể tìm hiểu được tin tức của anh.
Hiện tại đề tài chính là Lão Hoàng Đế bệnh nặng, đều đang suy đoán Hoàng Đế tiếp theo là ai? Lão Hoàng Đế có năm đứa con, Nhị Hoàng Tử vô tình ngã xuống biển hoàng hôn, bốn người thừa kế còn lại mỗi người đều có tốt xấu, đều có người ủng hộ riêng.
Làng chài đã trống không, biển hoàng hôn từ trong ra ngoài lan tràn sương trắng không rõ thành phần, bao trùm vùng nước cạn để ngư dân kiếm sống, quân đội chính phủ phái đến di dời bọn họ đến một nơi khác, hiện tại ngoại trừ thỉnh thoảng người làng trở về mang theo một ít vật phẩm bị bỏ lại phía sau thì hầu như không có ai đặt chân đến nữa.
Một người đàn ông đi từ bờ biển đến một nơi đông người.
Hắn nhíu mày, giống như là lần đầu tiên đi bộ, đi rất chậm về phía trước, thẳng đến khi dần dần thích ứng mới tăng nhanh bước chân.
Tóc bạc loà xoà phía sau được một sợi dây màu xanh rong biển buộc lại, mấy sợi tóc vụn phiêu đãng bên má. Ánh mắt không lộ liễu, là màu đen nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi còn có thể phản xạ ra màu nâu sẫm, phản chiếu đồng tử không gợn sóng.
Trì Ngư đi đến làng chài, hắn không có khái niệm về thời gian, không biết đã bao lâu trôi qua từ khi hắn ngủ đến khi thức dậy. Phải tìm một cái gì đó để xem thời gian, nhân tiện xác nhận lại sĩ quan của mình đã đi đâu.
Phía sau là sương trắng dày đặc dần dần tản đi, biển xanh mênh mông, cá biển thức tỉnh nhảy ra khỏi mặt nước rồi lại lặn xuống đáy biển. Tất cả phục hồi.
Từ đường phố sạch sẽ đi ra ngoài, vừa lúc có một người đàn ông trung niên vội vàng đóng gói vật phẩm đi đâu đó, lưng đeo túi ở hai vai, thấy có một bóng người đi tới chỗ này thì không nhịn được kêu, "Đừng tới đây, chỗ này bị phong tỏa cậu có biết hay không?"
Vừa nhìn đã biết chàng trai đi từ thành thị cách đó không xa tới đây lấy cảnh, hiện tại biển cũng bị phong tỏa, còn có thể tới đây làm gì.
Hắn ta nhìn về phía sau chàng trai, kỳ quái, cũng không có camera theo dõi. Trong lòng đang suy nghĩ, chàng trai kia nghe thấy lời nói của hắn ta càng đến gần nơi này.
Vừa nhìn, ngoan ngoãn, người đàn ông trung niên ở bờ biển nhiều năm như vậy, nhìn qua khách du lịch lớn nhỏ hoặc là những người khác tới đây chụp ảnh du lịch rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ hắn ta chưa từng thấy qua tướng mạo giống chàng trai trước mặt, mái tóc chọc mù ánh mắt người khác như vừa mới nhuộm, ở dưới ánh mặt trời lóe lên màu sắc rất tự nhiên, còn cao hơn hắn ta nửa cái đầu, người đàn ông trung niên cần ngửa đầu nhìn hắn.
Tay áo sơ mi trắng của hắn xắn lên gần khuỷu tay, gân xanh trên cánh tay trắng nõn hơi đập đập, ngón tay thon dài mà khớp xương rõ ràng.
Giờ phút này, đôi tay hoàn mỹ kia đang cầm một đóa hoa nhỏ rực rỡ, móng tay dính ít nước hoa, trên tay dính một ít màu xanh nhạt, hắn hơi cúi đầu, đôi mắt thâm thúy kia nhìn về phía người đàn ông trung niên, nhẹ nhẹ nhàng nhàng như gió thổi qua, giọng nói như ánh trăng chậm rãi chảy xuôi truyền vào trong tai hắn ta, "Xin chào bác, cháu muốn hỏi một chút, đường vào thành phố đi như thế nào?"
Ông bác không khỏi ngây người một chút, hắn ta hỏi, "Ngay cả đường vào thành phố cậu cũng không biết, người hướng dẫn đâu?"
Trong lòng tự nhiên sinh ra vài phần nghi ngờ, chàng trai trước mặt này đột nhiên xuất hiện ở khu vực phong tỏa vùng ven biển, còn không biết vào thành phố như thế nào, hướng dẫn cũng vô dụng.
Nhìn thế nào cũng làm cho người ta nghi ngờ.
Bàn tay của hắn ta đã chạm vào điện thoại di động.
Một giây sau, ánh mắt Trì Ngư đột nhiên hiện ra màu bạc mơ hồ, đối diện với ánh mắt hắn ta, nhếch khóe môi nói với người đàn ông trung niên, "Dẫn tôi đi vào thành phố với, cảm ơn." Hắn nói lời cảm ơn một cách lịch sự.
Ông bác ngây dại đáp ứng, bàn tay sờ về phía di động buông xuống, lập tức khôi phục tinh thần, nói với Trì Ngư, "Trời, chàng trai trẻ, nếu muốn vào thành phố thì nói sớm, vừa lúc tôi cũng muốn đến đó, cậu đi cùng tôi đi."
Hắn ta dẫn đường đi về phía trước, những nghi ngờ vừa rồi không cánh mà bay, còn hỏi thăm chàng trai trẻ tuổi này cả đường.
"Sao lại đến làng chài này? Ở đây chim không thèm ị, mọi người đều đi hết, nếu không phải hôm nay tôi vừa vặn trở về thì cậu đi vào thành phố ít nhất phải mất hai tiếng."
"Tới tìm người." Trì Ngư trả lời.
"Tìm được chưa?"
"Đang đi tìm." Trì Ngư mỉm cười, "Sẽ tìm thấy thôi."
Hạng Phỉ cách hắn rất xa, Trì Ngư mất rất nhiều thời gian.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía xa xa, đi theo con người trước mặt lên xe của hắn, một chiếc xe tải.
Đường đi gập ghềnh, làng chài gần biển, thành phố sát biển nhưng biển hoàng hôn đã không thể mang lại kinh tế cho thành phố, ngược lại trong thành mở rất nhiều khách sạn, có nhiều người trẻ tuổi tò mò về biển hoàng hôn hoặc những người đến thám hiểm, ở gần khách sạn.
Gần đây im lặng hơn không ít, hoàng hôn buổi chiều lộ ra màu sắc dịu dàng khác biệt, chiếu rọi trên vách tường lan tràn hoa tử đằng, dây thường xuân rủ xuống dán vào tường đá màu xanh. Có mấy người hóng mát ngồi ở hai bên đường đá, nhìn các loại cửa hàng, bên trong phần lớn là đặc sản địa phương, nhưng rất đáng tiếc, một xu Trì Ngư cũng không có.
Hắn không thể mua bất cứ thứ gì.
Hắn bảo ông bác thả hắn ở ven đường, Trì Ngư nhẹ nhàng xuống xe, hắn đặt một viên ngọc trai màu đen sáng ngời tròn trịa ở góc xe.
Thành phố này làm chăm sóc người già rất tốt, gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve, Trì Ngư đi một đường thăm dò, hắn muốn tìm một cửa hàng có thể đổi đồ.
Sau đó mua một chiếc mũ chặn khuôn mặt mình lại.
Trì Ngư nhíu nhíu mày, hắn không để ý những ánh mắt luôn nhìn qua, nóng rực, si mê, ngốc nghếch... Hắn bước vào một tiệm vàng.
Ngôn ngữ và ký tự của con người không phải là một vấn đề khó khăn cho Trì Ngư, nhân ngư có một hệ thống chuyển đổi ngôn ngữ riêng của họ, nhưng cũng có thể học. Khoảng thời gian ở chung với Hạng Phỉ, công nghệ cao của con người hắn hiểu không ít.
Ít nhất không phải là một con cá đầu đất.
Trì Ngư cong khóe môi, "nước mắt của thần biển" đang triệu hồi hắn, hắn muốn nhanh chóng đi tìm sĩ quan của mình.
Sau khi vào cửa thì thấy trang trí không giống tiệm vàng bình thường, sảnh lớn sáng sủa, hai bên là giá cổ làm bằng gỗ đàn hương đen, bày không phải trang sức bằng vàng mà là đồ vật nhỏ khác, màu sắc sặc sỡ sáng ngời, Trì Ngư đảo qua đã biết tất cả đều là thật.
Đằng sau những chiếc kệ cổ này là cơ sở kinh doanh chính của tiệm vàng, đủ loại trang sức vàng làm nổi bật không gian thoáng đãng, chủ quán lắc lư trên xích đu mặc một bộ sườn xám, vòng tay ngọc trên cổ tay làm nổi bật màu da trắng nõn, đang chậm rãi phe phẩy một cái quạt, thấy có khách đến thì chủ quán bước xuống từ trên ghế dài, khoác một cái áo choàng mỏng.
"Vị khách này xem cái gì ạ?" Trong mắt cô hiện lên kinh ngạc, người đàn ông như vậy chưa từng thấy qua ở trong thành phố, ngược lại giống như người ngoài.
Trên mặt cười tủm tỉm, mắt cô đảo qua sợi tóc bạc dễ thấy của Trì Ngư xong thu hồi tầm mắt. "Cửa hàng nhỏ cái gì cũng có, anh muốn mua chút quà lưu niệm à? Cái gì cũng có thể xem."
Trì Ngư hạ đầu nói, "Muốn hỏi chủ quán có mua vàng hay không."
Chủ quán sửng sốt, cô chắn quạt bên miệng, mím môi cười, "Đương nhiên có mua, không biết khách có loại vàng gì?"
Cô dẫn Trì Ngư vào phòng bên trong, gian phòng đặc biệt để xác định.
Trì Ngư đặt một cục vàng kích thước như lòng bàn tay lên bàn hỏi chủ quán, "Đủ chưa?"
Đây là cục vàng nhỏ nhất trong những thứ của hắn.
Trì Ngư mang một túi vải màu đen đi ra, đây là chủ quán trong cửa hàng yêu mến tài trợ, sau khi Trì Ngư yêu cầu thanh toán bằng tiền mặt thì Trì Ngư giảm giá cho chủ quán, nếu không tiền mặt trong cửa hàng không đủ.
Bước chân của hắn nhẹ nhàng, đầu tiên mua một chiếc mũ đè khuôn mặt bắt mắt xuống. Ánh mắt chuyển về phía cột điện dán quảng cáo, [Căn cước công dân, thẻ sinh viên, tìm tôi làm, rất đáng tin cậy! Số điện thoại liên lạc: 888888]
Đương nhiên Trì Ngư không biết đây là làm giấy chứng nhận giả, hiện tại hắn chỉ rất động tâm, không có căn cước thì cái gì cũng không làm được, muốn đi làm giấy tờ.
Đúng lúc này, trên màn hình lớn đang phát sóng tin tức, phóng viên nói rất rõ ràng, "Hôm nay thượng tướng Hạng Phỉ xuất hiện ở quân đoàn 114 để diễn tập, cũng..."
Trong video được phát sóng, sĩ quan của hắn đi bộ ở phía trước, theo sau là sĩ quan phụ tá và binh sĩ. Trong tất cả mọi người ở đây chỉ có anh là dễ thấy nhất, ánh mắt lạnh nhạt, huy chương trên ngực lắc lư, tua rua màu vàng từ trên vai nối liền đến ngực, vành mũ đè xuống mặt mày thâm thúy của anh.
Đây là ghi hình, mà thượng tướng chân chính bây giờ đang ngồi trong văn phòng quân bộ, điện thoại cố định vang lên, bên kia là Lorraine theo dõi ở khu vực gần biển hoàng hôn.
"Thượng tướng, người của chúng ta phát hiện dấu vết người ngài muốn tìm, hắn vừa mới đến tiệm vàng Uyển Thành, sau khi hắn đi thì chủ quán truyền tin tức cho tôi."
.....????????????????????????????????.....
15/2/2022
#NTT
Tàu của Đế Quốc đến biển hoàng hôn đã trở về trong hòa bình. Đáng chú ý nhất chính là thiếu tướng Hạng Phỉ, Hoàng Đế tự mình trao huy chương cho anh, hai tháng trôi qua, người đàn ông từng là thiếu tướng hiện giờ là thượng tướng, giống như thần ẩn ở thượng tầng đế quốc, không có truyền thông nào có thể tìm hiểu được tin tức của anh.
Hiện tại đề tài chính là Lão Hoàng Đế bệnh nặng, đều đang suy đoán Hoàng Đế tiếp theo là ai? Lão Hoàng Đế có năm đứa con, Nhị Hoàng Tử vô tình ngã xuống biển hoàng hôn, bốn người thừa kế còn lại mỗi người đều có tốt xấu, đều có người ủng hộ riêng.
Làng chài đã trống không, biển hoàng hôn từ trong ra ngoài lan tràn sương trắng không rõ thành phần, bao trùm vùng nước cạn để ngư dân kiếm sống, quân đội chính phủ phái đến di dời bọn họ đến một nơi khác, hiện tại ngoại trừ thỉnh thoảng người làng trở về mang theo một ít vật phẩm bị bỏ lại phía sau thì hầu như không có ai đặt chân đến nữa.
Một người đàn ông đi từ bờ biển đến một nơi đông người.
Hắn nhíu mày, giống như là lần đầu tiên đi bộ, đi rất chậm về phía trước, thẳng đến khi dần dần thích ứng mới tăng nhanh bước chân.
Tóc bạc loà xoà phía sau được một sợi dây màu xanh rong biển buộc lại, mấy sợi tóc vụn phiêu đãng bên má. Ánh mắt không lộ liễu, là màu đen nhạt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi còn có thể phản xạ ra màu nâu sẫm, phản chiếu đồng tử không gợn sóng.
Trì Ngư đi đến làng chài, hắn không có khái niệm về thời gian, không biết đã bao lâu trôi qua từ khi hắn ngủ đến khi thức dậy. Phải tìm một cái gì đó để xem thời gian, nhân tiện xác nhận lại sĩ quan của mình đã đi đâu.
Phía sau là sương trắng dày đặc dần dần tản đi, biển xanh mênh mông, cá biển thức tỉnh nhảy ra khỏi mặt nước rồi lại lặn xuống đáy biển. Tất cả phục hồi.
Từ đường phố sạch sẽ đi ra ngoài, vừa lúc có một người đàn ông trung niên vội vàng đóng gói vật phẩm đi đâu đó, lưng đeo túi ở hai vai, thấy có một bóng người đi tới chỗ này thì không nhịn được kêu, "Đừng tới đây, chỗ này bị phong tỏa cậu có biết hay không?"
Vừa nhìn đã biết chàng trai đi từ thành thị cách đó không xa tới đây lấy cảnh, hiện tại biển cũng bị phong tỏa, còn có thể tới đây làm gì.
Hắn ta nhìn về phía sau chàng trai, kỳ quái, cũng không có camera theo dõi. Trong lòng đang suy nghĩ, chàng trai kia nghe thấy lời nói của hắn ta càng đến gần nơi này.
Vừa nhìn, ngoan ngoãn, người đàn ông trung niên ở bờ biển nhiều năm như vậy, nhìn qua khách du lịch lớn nhỏ hoặc là những người khác tới đây chụp ảnh du lịch rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ hắn ta chưa từng thấy qua tướng mạo giống chàng trai trước mặt, mái tóc chọc mù ánh mắt người khác như vừa mới nhuộm, ở dưới ánh mặt trời lóe lên màu sắc rất tự nhiên, còn cao hơn hắn ta nửa cái đầu, người đàn ông trung niên cần ngửa đầu nhìn hắn.
Tay áo sơ mi trắng của hắn xắn lên gần khuỷu tay, gân xanh trên cánh tay trắng nõn hơi đập đập, ngón tay thon dài mà khớp xương rõ ràng.
Giờ phút này, đôi tay hoàn mỹ kia đang cầm một đóa hoa nhỏ rực rỡ, móng tay dính ít nước hoa, trên tay dính một ít màu xanh nhạt, hắn hơi cúi đầu, đôi mắt thâm thúy kia nhìn về phía người đàn ông trung niên, nhẹ nhẹ nhàng nhàng như gió thổi qua, giọng nói như ánh trăng chậm rãi chảy xuôi truyền vào trong tai hắn ta, "Xin chào bác, cháu muốn hỏi một chút, đường vào thành phố đi như thế nào?"
Ông bác không khỏi ngây người một chút, hắn ta hỏi, "Ngay cả đường vào thành phố cậu cũng không biết, người hướng dẫn đâu?"
Trong lòng tự nhiên sinh ra vài phần nghi ngờ, chàng trai trước mặt này đột nhiên xuất hiện ở khu vực phong tỏa vùng ven biển, còn không biết vào thành phố như thế nào, hướng dẫn cũng vô dụng.
Nhìn thế nào cũng làm cho người ta nghi ngờ.
Bàn tay của hắn ta đã chạm vào điện thoại di động.
Một giây sau, ánh mắt Trì Ngư đột nhiên hiện ra màu bạc mơ hồ, đối diện với ánh mắt hắn ta, nhếch khóe môi nói với người đàn ông trung niên, "Dẫn tôi đi vào thành phố với, cảm ơn." Hắn nói lời cảm ơn một cách lịch sự.
Ông bác ngây dại đáp ứng, bàn tay sờ về phía di động buông xuống, lập tức khôi phục tinh thần, nói với Trì Ngư, "Trời, chàng trai trẻ, nếu muốn vào thành phố thì nói sớm, vừa lúc tôi cũng muốn đến đó, cậu đi cùng tôi đi."
Hắn ta dẫn đường đi về phía trước, những nghi ngờ vừa rồi không cánh mà bay, còn hỏi thăm chàng trai trẻ tuổi này cả đường.
"Sao lại đến làng chài này? Ở đây chim không thèm ị, mọi người đều đi hết, nếu không phải hôm nay tôi vừa vặn trở về thì cậu đi vào thành phố ít nhất phải mất hai tiếng."
"Tới tìm người." Trì Ngư trả lời.
"Tìm được chưa?"
"Đang đi tìm." Trì Ngư mỉm cười, "Sẽ tìm thấy thôi."
Hạng Phỉ cách hắn rất xa, Trì Ngư mất rất nhiều thời gian.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía xa xa, đi theo con người trước mặt lên xe của hắn, một chiếc xe tải.
Đường đi gập ghềnh, làng chài gần biển, thành phố sát biển nhưng biển hoàng hôn đã không thể mang lại kinh tế cho thành phố, ngược lại trong thành mở rất nhiều khách sạn, có nhiều người trẻ tuổi tò mò về biển hoàng hôn hoặc những người đến thám hiểm, ở gần khách sạn.
Gần đây im lặng hơn không ít, hoàng hôn buổi chiều lộ ra màu sắc dịu dàng khác biệt, chiếu rọi trên vách tường lan tràn hoa tử đằng, dây thường xuân rủ xuống dán vào tường đá màu xanh. Có mấy người hóng mát ngồi ở hai bên đường đá, nhìn các loại cửa hàng, bên trong phần lớn là đặc sản địa phương, nhưng rất đáng tiếc, một xu Trì Ngư cũng không có.
Hắn không thể mua bất cứ thứ gì.
Hắn bảo ông bác thả hắn ở ven đường, Trì Ngư nhẹ nhàng xuống xe, hắn đặt một viên ngọc trai màu đen sáng ngời tròn trịa ở góc xe.
Thành phố này làm chăm sóc người già rất tốt, gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve, Trì Ngư đi một đường thăm dò, hắn muốn tìm một cửa hàng có thể đổi đồ.
Sau đó mua một chiếc mũ chặn khuôn mặt mình lại.
Trì Ngư nhíu nhíu mày, hắn không để ý những ánh mắt luôn nhìn qua, nóng rực, si mê, ngốc nghếch... Hắn bước vào một tiệm vàng.
Ngôn ngữ và ký tự của con người không phải là một vấn đề khó khăn cho Trì Ngư, nhân ngư có một hệ thống chuyển đổi ngôn ngữ riêng của họ, nhưng cũng có thể học. Khoảng thời gian ở chung với Hạng Phỉ, công nghệ cao của con người hắn hiểu không ít.
Ít nhất không phải là một con cá đầu đất.
Trì Ngư cong khóe môi, "nước mắt của thần biển" đang triệu hồi hắn, hắn muốn nhanh chóng đi tìm sĩ quan của mình.
Sau khi vào cửa thì thấy trang trí không giống tiệm vàng bình thường, sảnh lớn sáng sủa, hai bên là giá cổ làm bằng gỗ đàn hương đen, bày không phải trang sức bằng vàng mà là đồ vật nhỏ khác, màu sắc sặc sỡ sáng ngời, Trì Ngư đảo qua đã biết tất cả đều là thật.
Đằng sau những chiếc kệ cổ này là cơ sở kinh doanh chính của tiệm vàng, đủ loại trang sức vàng làm nổi bật không gian thoáng đãng, chủ quán lắc lư trên xích đu mặc một bộ sườn xám, vòng tay ngọc trên cổ tay làm nổi bật màu da trắng nõn, đang chậm rãi phe phẩy một cái quạt, thấy có khách đến thì chủ quán bước xuống từ trên ghế dài, khoác một cái áo choàng mỏng.
"Vị khách này xem cái gì ạ?" Trong mắt cô hiện lên kinh ngạc, người đàn ông như vậy chưa từng thấy qua ở trong thành phố, ngược lại giống như người ngoài.
Trên mặt cười tủm tỉm, mắt cô đảo qua sợi tóc bạc dễ thấy của Trì Ngư xong thu hồi tầm mắt. "Cửa hàng nhỏ cái gì cũng có, anh muốn mua chút quà lưu niệm à? Cái gì cũng có thể xem."
Trì Ngư hạ đầu nói, "Muốn hỏi chủ quán có mua vàng hay không."
Chủ quán sửng sốt, cô chắn quạt bên miệng, mím môi cười, "Đương nhiên có mua, không biết khách có loại vàng gì?"
Cô dẫn Trì Ngư vào phòng bên trong, gian phòng đặc biệt để xác định.
Trì Ngư đặt một cục vàng kích thước như lòng bàn tay lên bàn hỏi chủ quán, "Đủ chưa?"
Đây là cục vàng nhỏ nhất trong những thứ của hắn.
Trì Ngư mang một túi vải màu đen đi ra, đây là chủ quán trong cửa hàng yêu mến tài trợ, sau khi Trì Ngư yêu cầu thanh toán bằng tiền mặt thì Trì Ngư giảm giá cho chủ quán, nếu không tiền mặt trong cửa hàng không đủ.
Bước chân của hắn nhẹ nhàng, đầu tiên mua một chiếc mũ đè khuôn mặt bắt mắt xuống. Ánh mắt chuyển về phía cột điện dán quảng cáo, [Căn cước công dân, thẻ sinh viên, tìm tôi làm, rất đáng tin cậy! Số điện thoại liên lạc: 888888]
Đương nhiên Trì Ngư không biết đây là làm giấy chứng nhận giả, hiện tại hắn chỉ rất động tâm, không có căn cước thì cái gì cũng không làm được, muốn đi làm giấy tờ.
Đúng lúc này, trên màn hình lớn đang phát sóng tin tức, phóng viên nói rất rõ ràng, "Hôm nay thượng tướng Hạng Phỉ xuất hiện ở quân đoàn 114 để diễn tập, cũng..."
Trong video được phát sóng, sĩ quan của hắn đi bộ ở phía trước, theo sau là sĩ quan phụ tá và binh sĩ. Trong tất cả mọi người ở đây chỉ có anh là dễ thấy nhất, ánh mắt lạnh nhạt, huy chương trên ngực lắc lư, tua rua màu vàng từ trên vai nối liền đến ngực, vành mũ đè xuống mặt mày thâm thúy của anh.
Đây là ghi hình, mà thượng tướng chân chính bây giờ đang ngồi trong văn phòng quân bộ, điện thoại cố định vang lên, bên kia là Lorraine theo dõi ở khu vực gần biển hoàng hôn.
"Thượng tướng, người của chúng ta phát hiện dấu vết người ngài muốn tìm, hắn vừa mới đến tiệm vàng Uyển Thành, sau khi hắn đi thì chủ quán truyền tin tức cho tôi."
.....????????????????????????????????.....
15/2/2022
#NTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất