Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy

Chương 39

Trước Sau
Ở một mức độ nào đó nhân ngư tương thông với cảm xúc bạn đời của mình, giống như bây giờ.

Hắn dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó, bong bóng màu hồng trên người bạn đời rất nhiều không giấu được, xuyên thấu qua một sợi dây vô hình truyền tới, không chỉ có màu hồng phấn... Trì Ngư có chút buồn cười, vậy mà còn có bong bóng màu vàng ẩn dưới bong bóng màu hồng, đây là sợ hắn biết Hạng Phỉ đang suy nghĩ cái gì.

Hắn gãi tóc một cái, hai vây tai nhọn lộ ra, Trì Ngư ngồi trên một bậc thang trong bể bơi, nước trong bể là nước chảy từ trên mặt đất, sóng nước uốn lượn, hắn chấp nhận yêu cầu video của Hạng Phỉ.

Lộ trên màn hình là cái cổ trắng nõn của Hạng Phỉ, yết hầu lăn lăn, còn có cái cằm nhọn, không nhìn thấy cái gì khác.

Sau đó màn hình vừa chuyển là mặt Hạng Phỉ, Trì Ngư ở đối diện lười biếng nhìn về phía hắn, hắn nhìn thấy sĩ quan chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lại đi xuống... Ừ? Không thấy nữa.

Vốn Hạng Phỉ đang định nói chuyện phiếm với Trì Ngư trên điện thoại thì lúc này nhìn thấy hắn ngược lại không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt miêu tả Trì Ngư một lần lại một lần, từ mái tóc bạc đến lỗ tai, lại đến ánh mắt ẩn chứa rất nhiều ý cười của hắn, ánh mắt Hạng Phỉ như hóa thành bản chất, có trọng lượng đảo qua đảo lại trên người Trì Ngư, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào.

"Nhìn đủ chưa?"

"Không..." Hạng Phỉ theo bản năng đáp, anh lập tức phản ứng lại, dựa vào đầu giường, cam chịu nói, "Chưa nhìn đủ."

Trên giường có một cái gối ôm, Hạng Phỉ cầm tới ôm vào trong ngực, phía sau dựa vào gối đầu, anh cảm thấy hơi nóng nên kéo kéo cổ áo.

"Vậy thì tiếp tục nhìn." Trì Ngư cười nháy mắt với Hạng Phỉ, "Xem này, anh biểu diễn ma pháp cho em."

Hắn nhấc điện thoại của mình rồi quay máy ảnh vào đuôi cá.

Mặc dù máy ảnh không tinh tế như mắt người nhưng trên màn hình bên kia vẫn có thể thấy được đuôi cá khác với trước đây, màu sắc rực rỡ như đá quý tinh khiết nhất, một giây sau biến thành hai chân.

Hai chân dài trần trụi đặt trong bể bơi, mỗi một khớp xương đều hoàn mỹ, dựa theo sự giải thích tối ưu của cơ thể con người thì mỗi một chỗ đều có vẻ đẹp.

Hô hấp Hạng Phỉ có chút cứng đờ.

Hết lần này tới lần khác nhân ngư còn rất thản nhiên, Trì Ngư đắc ý quay điện thoại di động lên trên, biểu hiện mỗi một góc độ khác nhau, "Đẹp không?"

"...... Đẹp." Hạng Phỉ dừng một chút rồi trả lời.

Anh thấy chỗ không nên thấy, thứ không nên thấy...

Tay Trì Ngư cầm điện thoại dừng lại, hắn cảm nhận được rất nhiều bong bóng màu vàng từ sĩ quan truyền đến.

Bao phủ bong bóng màu hồng, rất khó để Trì Ngư biết Hạng Phỉ đang suy nghĩ cái gì.

Hắn giương mắt nhìn qua, hết lần này tới lần khác Hạng Phỉ vẫn là bộ dáng đứng đắn kia, lạnh lùng thản nhiên, giống như thật sự đang thưởng thức hai chân mới biến ra của hắn vậy.

Nhưng Hạng Phỉ không biết, trên mặt của anh đã nhuộm một mảng lớn đỏ không phát hiện, lỗ tai cũng đỏ, như một con thỏ rũ lỗ tai xuống, lộ ra một mặt vừa trắng vừa mềm mại của mình.

Trì Ngư nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn kề sát màn hình nhìn đôi mắt của Hạng Phỉ, ngậm một chút trêu chọc, "Em à, em đang suy nghĩ cái gì vậy?"



Hạng Phỉ vẫn dùng trạng thái nghiêm trang, giống như anh có chút nóng, cởi cúc áo nhìn thẳng Trì Ngư nói, "Anh rất đẹp."

"Không có những... Ý nghĩ khác sao?" Kéo dài âm cuối.

Hạng Phỉ không nói gì.

Anh nghe thấy tiếng Trì Ngư từ bên kia màn hình truyền tới, giống tiếng nước biển đập vào đá ngầm sau đó bắn ra bọt nước trong suốt, như rơi vào ngực Hạng Phỉ làm cho trái tim anh run lên.

Trì Ngư nói, "Em à, em đã nhìn anh xong rồi, đến lúc anh cũng phải kiểm tra em để chắc chắn em không bị thương."

Hạng Phỉ ôm gối vào trong ngực, anh hỏi: "Kiểm tra như thế nào?"

Trì Ngư nhẹ nhàng mỉm cười, hắn nói, "Em nói xem kiểm tra như nào?"

Nhân ngư ở phương diện ra lệnh là trời sinh vương giả, mệnh lệnh không cho phép phản bác, hắn nói, "Có qua có lại, thưa ngài."

"—— Cởi quần của em ra."

Ánh sáng lờ mờ từ rèm cửa vén hờ làm trong phòng càng thêm mập mờ không rõ, người trên giường như không dám mở mắt, anh nhắm hai mắt lại, theo mệnh lệnh của bạn đời bên kia điện thoại từng bước từng bước rơi vào vòng xoáy hỗn loạn.

Trì Ngư ở bên kia nghe thấy tiếng bạn đời thở hổn hển, rất nhẹ, làm vây tai hắn hơi động, hắn nghĩ phải mau chóng đi tìm Hạng Phỉ.

Chứ nhìn mà không sờ được rất khó chịu.

Trì Ngư bắt đầu quá trình trở về thủ đô vào ngày hôm sau. Hạng Phỉ thay hắn sắp xếp giấy tờ tùy thân có liên quan, còn có chứng minh khác, đóng gói Trì Ngư thành một chàng trai làng chài nghèo túng, xuất thân cô nhi, tóc nhuộm từ thời kỳ napoleon, không có ưu điểm gì, chỉ là đẹp mắt.

Đẹp mắt làm cho thượng tướng Hạng Phỉ yêu từ cái nhìn đầu tiên sau khi về đất liền, nhất định phải phái người đón hắn về thủ đô nuôi dưỡng.

Khi Trì Ngư nghe thấy Hạng Phỉ sắp xếp thì cười không ngừng lại được, Từ Hứa cũng ở bên cạnh mím môi cười, trên người cô có đặc điểm của cô nương phương nam Đế Quốc Abbe, cho dù nghe được chuyện gì rất vui vẻ cũng sẽ không cười mất đi hình tượng.

Hạng Phỉ và Trì Ngư đang nói chuyện thì cửa truyền đến tiếng gõ cửa có tiết tấu.

Một người đàn ông mặc trang phục màu đen đi vào, mi mắt in nếp nhăn nhạt, cẩn thận nói cười. Vệ sĩ của hắn ta ở bên ngoài, một mình tiến vào gật đầu với Hạng Phỉ, "Thượng tướng."

Hạng Phỉ gật đầu, "Trương tiên sinh."

Trương Vân, quản gia riêng của Hoàng Đế, hiện tại tới tìm anh...

Hạng Phỉ nghĩ đến tin tức nội tuyến sáng nay truyền đến, khi quyền lực của Hoàng Đế bị phân tán thì rất nhiều chuyện trong hoàng cung đều không còn là bí mật, mặc dù hoàng cung nghiêm phòng tử thủ nhưng tin tức Hoàng Đế tỉnh lại vẫn như cũ truyền đến chỗ các quyền quý.

Quả nhiên Trương Vân không nói lòng vòng, "Hoàng đế mời ngài gặp mặt một lần."

Hạng Phỉ đứng dậy đẩy ghế dựa ra, gật đầu nói, "Mời."



Vốn Lão Hoàng Đế đáng chết, trong mấy tháng Hạng Phỉ đến biển hoàng hôn thì tình hình thân thể kịch liệt xấu đi, kết quả Hạng Phỉ đưa máu cho ông ta để chống đỡ một thời gian, hiện tại đối với Hạng Phỉ vừa phòng bị sợ hãi lại không thể không dựa vào.

Từ cửa chính đi vào một hành lang thật dài, đá màu xám in dấu vết của thời gian, cuối cùng Trương Vân dẫn Hạng Phỉ đến tẩm cung Hoàng Đế.

Hai lư hương ở cửa vẫn luôn dấy lên làn khói bay lượn, Hạng Phỉ nhẹ nhàng đẩy cửa màu trắng ra, "Két" một tiếng, người bên trong ho khan, mùi thuốc trong tẩm cung rất nồng nhưng không gian rất sáng sủa.

Có một ông già nửa nằm trên giường, sắc mặt mờ nhạt.

Hạng Phỉ cau mày, giày quân đội của anh giẫm lên nền sứ trong suốt, phát ra âm thanh cọt kẹt.

Hoàng Đế như nghe thấy, ông ta lập tức mở mắt, ánh mắt đục ngầu nhưng không hề cản trở trong nháy mắt nhìn thấy Hạng Phỉ, mắt loé ra ánh sáng như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

"Thượng tướng Hạng Phỉ, cậu tới rồi."

"Hạng Phỉ đến muộn." Hạng Phỉ nói, ánh mắt của anh không nhìn Hoàng Đế mà rơi vào gạch men trắng tinh, bây giờ Trì Ngư đã đến đâu rồi... Hẳn là nửa đường, còn vài tiếng nữa.

Anh vừa không chút để ý đáp lời Hoàng Đế, vừa nghĩ đến bạn đời của anh.

Hoàng Đế lải nhải, đầu tiên ôn lại chuyện cũ với Hạng Phỉ, cha nuôi của anh là Hạng lão tiên sinh, quân đoàn 114 của anh, lúc anh còn là sĩ quan... Hạng Phỉ vẫn gật đầu, cái gì mà "dạ dạ", "không phụ sự dạy dỗ", "công lao của ngài" đi qua đi lại trong miệng anh vài vòng.

Sau đó rốt cuộc Hoàng Đế nói ra mục đích của ông ta, ánh mắt tỏa sáng, "Thượng tướng, trẫm ra lệnh cho cậu đến biển hoàng hôn một lần nữa."

"Lần này nhất định không được để nhân ngư giảo hoạt kia chạy trốn! Phải lấy trái tim hắn... Cậu hiểu điều đó không? Thời gian của tôi cũng không có bao nhiêu, thượng tướng, trẫm không chờ nổi."

Cánh tay gầy gò của ông ta nắm chặt chăn, "Lấy trái tim hắn..." Hoàng Đế lẩm bẩm nói.

Hạng Phỉ lạnh lùng nhìn, thật lâu sau anh mới chậm rãi đáp một tiếng, phủi bụi bặm không tồn tại trên quần áo rồi rời đi.

Mà trong giới quyền quý, người nhìn chằm chằm Hạng Phỉ không biết bao nhiêu, bọn họ không hẹn mà cùng nhận được một tin tức vớ vẩn.

[Thượng tướng vừa gặp đã yêu một thiếu niên làng chài, vung tiền mua biệt thự chỉ vì kim ốc tàng kiều, hiện tại thiếu niên đang trên đường đi tới, dự kiến buổi chiều đến thủ đô.]

Thế giới này, là bọn họ điên hay thượng tướng điên rồi?

"Thiếu niên làng chài" "Tứ cố vô thân" Trì Ngư đang ngồi trên máy bay riêng của Hạng Phỉ tới thủ đô.

Hắn không biết hiện tại mình đã trở thành trà xanh đầy mưu mô trong miệng rất nhiều người.

.....????????????????????????????????.....

15/2/2022

#NTT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau