Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy

Chương 6

Trước Sau
Đàn cá dưới tàu tản đi, nơi bọn họ dừng lại cách đảo một đoạn, sắc trời đã tối, giờ phút này đảo nhỏ giống như một cự thú nằm úp sấp trong bóng đêm, tùy thời có thể mở mắt, vươn nanh vuốt tham lam ra.

Đảo xuất hiện kỳ dị, dùng kính viễn vọng nhìn thấy tình huống cũng rất kỳ dị, nhiều ngày như vậy Hạng Phỉ không thấy ở trên mặt biển có một con chim bay, mà trên đảo lại liên tiếp nhìn thấy rất nhiều chim.

Chuyện này là không thể tránh né.

Buổi tối lên đảo khó khăn hơn nhiều so với ban ngày, Hạng Phỉ quyết định nghỉ ngơi một đêm trước, ngày hôm sau lại lên đảo.

[Tình huống vượt quá dự liệu của tôi, dường như sinh vật biển hoàng hôn có một lãnh đạo thống nhất, rốt cuộc ai đang chỉ huy chúng? Cứ theo như thế... Ngày mai chuẩn bị lên đảo, thăm dò đến tột cùng, có lẽ sẽ nhận được đáp án...]

Đêm khuya, tóc Hạng Phỉ vừa khô, anh đặt bút sang một bên, đóng nhật ký rồi tắt đèn trên bàn.

•••••

Trì Ngư cách rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi thối rữa trên đảo, giống như là thứ gì đó để lâu sinh ra mùi hôi thối, sau khi ngửi lâu trong khoang mũi sẽ có một mùi hoa, hương hoa ngọt ngào quanh quẩn xung quanh, ngửi kỹ sẽ sinh ra ảo giác, hoàn toàn che sạch mùi thối rữa.

Trì Ngư đã vứt bỏ cá xấu xí, nhảy xuống đáy biển, vây đuôi nâng lên, đuôi lóe ra độ cong lưu loát. Cá xấu xí uất ức đi dạo tại chỗ mấy vòng, nó cũng không muốn tới gần đảo này, mùi rất hôi, không có Trì Ngư lên tiếng cũng không dám đi, ùng ục thở ra bong bóng.

Đuôi của Trì Ngư vỗ về con cá xấu xí để nó bơi trở lại hang ổ. Với chỉ số thông minh của cá xấu xí, ở chỗ này chỉ cản trở chứ không giúp được gì.

Hắn tùy ý để thân thể của mình thả lỏng, chậm rãi lún xuống, tránh ánh trăng, gợn sóng từng vòng, chìm xuống đáy biển.

Đàn cá không dám xuất hiện xung quanh đánh thức hắn, xung quanh rơi vào im lặng. Trì Ngư nhắm mắt lại, hắn nằm trên cát chảy trắng bạc, xung quanh là một đám san hô, tụ tập thành một mảng màu sắc rực rỡ, chính giữa là nhân ngư.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện thân thể hắn cách đáy biển một chút, không hoàn toàn nằm hẳn ở phía trên.

Lúc mặt trời vừa mới ló dạng thì Trì Ngư đã tỉnh, chỉ nghỉ ngơi một thời gian ngắn, giảm bớt mệt mỏi bập bềnh dưới đáy biển thời gian dài, tính ra đã mấy ngày hắn không chợp mắt, luôn tìm "nước mắt của thần biển" dưới đáy biển, thời gian dài cũng rất phí sức lực.

Nhân ngư thường không dễ ngủ, nếu ngủ, ngắn thì mười đến hai mươi năm, dài thì mấy trăm năm không nói chính xác được.

Trì Ngư cũng không muốn ngủ một giấc thức dậy thì những người này đã hóa thành tro bụi.

Không, Trì Ngư lặng lẽ nghĩ, có lẽ ngay cả tro cũng không còn, xác chết cũng chôn trên đảo biến thành phân bón thực vật, điều này càng thảm hơn.

Hắn thò người ra, nằm sấp trên một tấm ván gỗ tùy ý tìm được, may mà không dùng sức, ván gỗ chìm xuống một chút, vẫn kiên cường nổi lên mặt biển, theo sóng biển hơi lắc lư. Trên lưng trắng nõn của hắn là xương cánh bướm giống như con bướm giương cánh muốn bay, bị mái tóc bạc thật dài che khuất một chút, chỉ có thể nhìn ra độ cong hơi lồi. Vài giọt nước khi thân trên thò ra khỏi mặt biển theo lưng trơn tru trượt xuống, tràn xuống biển.

Trì Ngư thích thú nhìn con người đang chuẩn bị trên tàu Abbe ở phía xa. Hôm nay sĩ quan dẫn đầu không mặc giống như lúc bình thường, không phải quân phục mà là rằn ri, thân thể anh thẳng tắp, một tay nâng lên, đang sửa sang lại ống tay áo của mình, giống như nhận thấy có cái gì đó không đúng, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Trì Ngư.

Môi sĩ quan mím chặt thành một đường thẳng tĩnh lặng, ánh mắt rất lạnh, ẩn chứa âm u trầm lắng, làm cho Trì Ngư nhớ tới cá mập báo hung mãnh dưới đáy biển, cũng là ánh mắt như vậy. Đáng tiếc cách nhau quá xa, căn bản thị lực của con người không nhìn thấy chỗ này.

Trì Ngư cẩn thận quét toàn thân sĩ quan một chút, sĩ quan rất cẩn thận, trên người anh có vài loại vũ khí, càng nhiều loại ẩn giấu không nhìn thấy, xem ra anh có thể sống rất lâu, ít nhất ở trên đảo sẽ không xảy ra vấn đề gì. Vây đuôi Trì Ngư dưới ý thức của hắn nhẹ nhàng vểnh lên, khóe môi đỏ thẫm của hắn hơi cong, cười cười về phía sĩ quan.

Bên cạnh sĩ quan còn có mấy binh sĩ mặc rằn ri, giống như có một người hỏi anh cái gì đó, sĩ quan lắc đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi thu hồi tầm mắt. . Ngôn Tình Tổng Tài



Trì Ngư chui trở lại đáy biển, bây giờ không thể đánh rắn động cỏ. Hắn phải chờ sĩ quan lên đảo mới có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo.

•••••

Hạng Phỉ khóa chặt nút áo cuối cùng, kiểm tra một lần, đảm bảo hết thảy đều không sai, không có thứ gì quên mang theo, anh quay đầu nói với Nhị Hoàng Tử, "Tàu Abbe làm phiền Nhị Hoàng Tử, chỗ này không có tín hiệu, nếu trong vòng một tuần chúng tôi không đi ra, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, đến lúc đó Nhị Hoàng Tử nên mang theo những người còn lại tận lực chạy ra khỏi biển hoàng hôn."

Hạng Phỉ quen sinh ly tử biệt, mỗi lần làm nhiệm vụ đều là một ván cược, lần này đối với anh mà nói không có gì khác bình thường, kết quả chỉ có hai loại, còn sống trở về hoặc chết trên đảo.

Anh nói đến "lành ít dữ nhiều" mà sắc mặt không có một chút biến hóa, mặt mày lạnh lùng, nhìn lướt qua binh lính phía sau Nhị Hoàng Tử, lúc này anh chỉ mang theo năm người, còn lại đều ở lại trên thuyền. Khuôn mặt của những binh lính kia hơi động, có một người siết chặt nắm đấm tiến về phía trước, hốc mắt ửng đỏ, đánh bạo bước một bước, "Thiếu tướng, ngài cho tôi đi cùng ngài với."

"Tôi cũng vậy."

"Thiếu tướng, tôi cũng muốn."

"......"

Liên tiếp đứng ra một hàng binh lính, hy vọng Hạng Phỉ mang bọn họ đi. Hạng Phỉ mang giày quân đội, bước đi phát ra tiếng vang thanh thuý.

Anh đi tới trước mặt bọn họ, vuốt lên cổ áo từng người, trong này có người của Hoàng Đế phái tới, cũng có người anh mang theo. Nhưng giờ phút này, giống như lúc bọn họ mới vào quân đội, sau khi vuốt cổ áo thì Hạng Phỉ vỗ vỗ bả vai bọn họ, "Các cậu ở lại chỗ này cũng có nhiệm vụ của mình. Nếu không có ai ra ngoài trong một tuần, hãy bảo vệ tất cả mọi người trên con tàu và trở về đế chế Abbe một cách an toàn."

Hạng Phỉ mang theo năm người phía sau lên thuyền nhỏ, đi tới phía đảo.

Không biết tên của đảo nên tạm thời Hạng Phỉ coi nó là "Đảo hoàng hôn." Dù sao cũng ở giữa biển hoàng hôn, giống như trung tâm của biển vậy.

Thuyền nhỏ đỗ ở bờ biển, bọn họ đều đeo ba lô thật lớn, bên trong cất giữ rất nhiều vật tư, nước, bánh quy nén... Ít nhất là không có vấn đề gì với việc cung cấp thực phẩm trong những ngày này.

Hạng Phỉ nhẹ nhàng nhíu mày, anh nhìn qua bốn phía, xuyên qua vùng đất ẩm ướt, đi về phía trước chính là một ngọn đồi thấp, cây cối phía trên tươi tốt um tùm, nhưng từ sau khi bọn họ lên bờ, "đảo hoàng hôn" liền lâm vào yên lặng.

Không có chim, không có gió.

"Chú ý cảnh giác." Hạng Phỉ thấp giọng nói với mấy người phía sau.

Sự yên tĩnh kỳ lạ thường ẩn chứa nguy hiểm rất lớn.

Mà giờ phút này Trì Ngư không nghĩ tới còn có đứa muốn tìm đến cái chết.

Lúc mới tỉnh lại, quái vật biển khiêu khích đưa tới cửa đã chết, vốn tưởng sẽ im lặng một thời gian, nhưng cũng chỉ nửa tháng, con thứ hai đã đưa tới cửa.

Con này thậm chí còn xấu xí hơn con lúc trước, mắt trên đầu nhiều không đếm xuể, may mà hắn không bị chứng sợ lỗ. Móng tay sắc bén của Trì Ngư không nhịn được mà duỗi ra, muốn tặng nó một món quà lớn "chết tại chỗ". Xấu xí, làm sao có thể có một con quái vật biển xấu xí như vậy.

Gây ô nhiễm mắt, cay mắt, quá cay mắt.

Thân hình con quái vật biển này không lớn bằng con trước, nhưng so với con trước mà nói, lực sát thương lớn hơn không ít.



Đôi mắt quái vật biển chen chúc cùng một chỗ, miệng lộ ra hàm răng sắc bén, thân hình linh hoạt vặn vẹo, thẳng tắp lao tới chỗ Trì Ngư.

Trên người nó mọc sừng nhọn giống như gai đen, có khi đột nhiên một tia sáng màu xanh lóe qua, chẳng may rong biển quấn quanh nó bị cháy xém đen, tan nát thành tro.

Trì Ngư nâng cổ tay trắng nõn lên, vảy loáng thoáng trên cánh tay hiện ra, màu sắc từ cổ tay đến bả vai càng ngày càng đậm, lúc đầu là màu xanh nhạt, sau đó dần dần hướng lên trên, đến bả vai thì nhuộm thành màu xanh rực rỡ, còn có màu tím lưu chuyển trong đó.

Hắn có một lớp màng mỏng ngăn cách nước và da.

Nhân ngư không cần bất kỳ vũ khí nào, móng tay và đuôi của họ đã là vũ khí.

Trì Ngư nhíu mày, quái vật biển nổi lên sóng biển mãnh liệt, tốc độ cực nhanh chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng. Rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy một ít chỗ sạch có thể xuống tay, vì thế khi quái vật cách Trì Ngư hai mét, một mét... Khoảng cách gần đến mức trong mắt quái vật biển không nhịn được hiện lên đắc ý, răng nó còn sót lại tơ máu, gai nhọn hiện lên luồng điện.

Hoàn toàn không thấy rõ Trì Ngư di chuyển như thế nào, hắn giống như tốc biến, nhìn qua đã xuất hiện ở phía sau quái vật biển, vây đuôi lắc lư, nửa sau đuôi dùng sức, quật lên bụng mềm mại ẩn giấu của quái vật biển. Quái vật biển bị ném lên trên, vây ngực của nó vừa động, mưu toan duy trì thăng bằng bị đánh lại, nhưng không nghĩ tới đây đã là kết thúc.

Trong tiếng gào thét tê tâm liệt phế của quái vật biển, móng tay Trì Ngư hoàn toàn không có trở ngại, xuyên thấu ngực nó, trong ánh mắt hoảng sợ đến cực hạn của quái biển, Trì Ngư vừa cười lạnh, nắm chặt trái tim của con quái vật biển kia.

Hắn nói, "Nói với Tu Phì, nếu muốn có được máu thịt của tao thì tự mình đến, đừng để bọn tôm tép nhãi nhép làm rơi đẳng cấp của tao."

"Lần sau cũng không đơn giản như vậy." Trì Ngư bóp nát trái tim mà không thương tiếc.

Quái vật biển có hai trái tim, Trì Ngư chỉ bóp nát một quả nên không chết.

"Nghe hiểu chưa?" Trì Ngư vươn tay ra, biểu cảm hắn bóp nát trái tim như tiện tay bóp nát một món đồ chơi thoải mái như vậy, quái vật biển sợ tới mức liên tục gật gật.

Thật khủng khiếp.

Nó dùng tốc độ mình chưa từng dùng qua, điên cuồng bơi về phía cách xa Trì Ngư, chỉ cần có thể cách Đại Ma Vương này xa một chút là tốt rồi, vừa mới chịu thương tổn, quái vật biển phải dùng cả đời chữa trị.

Vảy trên cánh tay Trì Ngư chậm rãi phai nhạt, mái tóc bạc của hắn tung bay, nhìn về phía quái vật biển rời đi.

Tu Phì bị thương nặng vài trăm năm trước, trong khi Trì Ngư rơi vào giấc ngủ say. Nhân ngư và Tu Phì là kẻ địch truyền kiếp, Tu Phì ngấp nghé máu thịt của nhân ngư vì bên trong ẩn chứa sức mạnh to lớn, nhưng giờ phút này Tu Phì trọng thương chưa lành, không đánh lại hắn nên dùng những thủ đoạn hèn hạ này, thăm dò thực lực của Trì Ngư.

Hắn muốn mau chóng tìm được "nước mắt của thần biển", trưởng thành thật nhanh.

Sau đó ——

Trong mắt Trì Ngư lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, giết chết Tu Phì, chấm dứt tai hại về sau.

.....????????????????????????????????.....

12/1/2022

#NTT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau