Chương 5: Cắt tóc
Bầu trời đã chuyển hẳn sang màu đen, những chùm sao lấp lánh trên cao kia được màn đêm hỗ trợ mà càng lấp lánh hơn. Daniel đứng ngoài ban công nhìn ngắm khung cảnh trước mặt, khu phố ở xa xa kia nổi bật hơn bao giờ hết, đèn đường giống như vì sao sáng vậy. Cậu nhìn thấy dòng người tấp nập qua lại, không những thế còn nghe được cả tiếng bán hàng của mọi người.
Gió đêm thổi qua hơi se lạnh nhưng lại khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, lúc trước cậu cũng bị gió đêm thổi qua như vậy nhưng hoàn cảnh lại khác bây giờ. Hiện tại cậu đã có chỗ để sống, cũng có thức ăn ngon, quần áo lành lặn để mặc, không cần phải bôn ba chạy đây chạy đó, không cần ngủ ngoài lề đường cũng không lo quần áo bị lấm bẩn bởi bùn đất.
Kyan thấy cậu lẻ loi như vậy thì nhẹ nhàng tiến lại gần choàng lên cho cậu chiếc khăn mỏng, "Cẩn thận bị cảm lạnh."
Daniel giật mình nhìn Kyan, cậu biết người này là người tốt nhưng vẫn rất đề phòng anh, nếu lỡ như một ngày nào đó anh bỗng trở mặt với cậu thì cậu còn biết đường mà trốn đi. Daniel gật đầu cảm ơn anh sau đó vẫn tiếp tục nhìn ngắm khung cảnh bên dưới. Kyan đứng cùng cậu một lúc lâu, anh chợt nghĩ, nếu cứ đứng mãi như vật sẽ rất mỏi chân, ngày mai phải kêu người cho một bộ bàn ghế đến để đây mới được.
Thật ra Daniel tiếp tục đứng ở đó là vì Kyan vẫn chưa chịu rời đi, cậu muốn vào trong phòng để ngủ nhưng thấy anh không rời đi trước bèn nán lại đứng thêm một chút. Không ngờ đứng lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa chịu rời đi, Daniel đành quay người đi trước, thấy cậu rời đi Kyan cũng đi theo. Đến khi cậu trèo lên giường đắp chăn thì anh mới hiểu ra cậu muốn đi ngủ.
Kyan toan tính rời đi liền nhớ đến gì đó, "Ngày mai cậu đi cùng với tôi nhé." Daniel nhìn chằm chằm Kyan, cậu không gật đầu đồng ý cũng không lắc đầu từ chối, bởi cậu hiểu bản thân mình bị gì nhưng cũng không thể cho anh biết được.
Anh thấy Daniel im lặng thì tự quyết định một mình, "Vậy sáng mai tôi sẽ qua gọi cậu dậy sớm." Nói xong anh còn chu đáo chỉnh lại chăn cho cậu rồi mới rời đi. Đèn phòng tắt, mọi thứ liền chìm vào trong bóng đêm, chỉ còn lại ánh trăng nương theo cửa kính mà chiếu vào phòng.
Daniel nhìn lên trần nhà một lúc lâu sau mới dần chìm vào giấc ngủ, dường như hôm nay là một ngày mệt mỏi của cậu, giấc ngủ của Daniel có vẻ không ổn lắm, cậu hết xoay người qua bên phải lại xoay người qua bên trái, cuối cùng là bật dậy trong dáng vẻ sợ sệt, hai bên thái dương đã rịn mồ hôi, thở gấp.
Khung cảnh trước mặt bỗng nhiên thay đổi, là căn phòng nhỏ bé chật hẹp, ngập tràn trong không khí chính là mùi ẩm thấp khó chịu. Daniel hoảng hốt rời giường, chiếc giường xập xệ không chịu được sức nặng vang lên tiếng kẽo kẹt, căn phòng rất tối, không có cửa sổ cũng không thấy được cánh cửa phòng ở đâu.
Daniel vội vàng đi đến bức tường trước mặt cố gắng lần mò xem cánh cửa phòng ở đâu nhưng một lúc sau cậu vẫn không hề mò thấy được cánh cửa. Cậu suy sụp ngồi bệt xuống đất, ban nãy cậu vẫn còn ở trên chiếc giường êm ái kia, sao bây giờ lại quay trở về như lúc đầu rồi?
Cảm giác nghẹt thở xâm chiếm lấy cậu, cậu cố gắng hít thở nhưng lại rất khó khăn, cứ như có ai đó ra sức nghiền nát trái tim cậu vậy. Bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng cười, xen lẫn trong đó là tiếng chửi bới không ngừng, mà đối tượng bị chửi chính là cậu, cậu cố gắng mở miệng, cậu muốn nói rằng cậu không phải là người như vậy, cậu có thể nói được. Đôi môi mấp máy liên hồi nhưng đến cả một từ cũng không thể phát ra, chỉ có tiếng thở dốc cùng những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Daniel cảm giác được có ai đó đang kéo tay cậu, lực kéo rất mạnh khiến Daniel đau đến mức bật khóc. Cậu mở mắt ra, nhưng lại không thể nhìn rõ người trước mặt mình là ai, hơi nước trong mắt cậu như làn sương mù che đi tầm mắt của cậu.
Kyan nhìn đồng hồ thấy đã trễ bèn vội vàng sang phòng Daniel để gọi cậu dậy, vừa bước vào phòng anh liền nhìn thấy cậu đang co người lại nằm ở trên giường, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn, sau đó anh liền thấy cậu khóc. Nhìn thấy cậu khóc anh liền luống cuống chân tay không biết nên làm sao bèn lay cậu tỉnh dậy.
Lay mãi mà không thấy cậu tỉnh liền kéo tay cậu ngồi dậy, Kyan thấy Daniel dần mở mắt ra nhưng đôi mắt xanh lục sắc bén kia giờ đây lại chứa đầy sự đau thương khiến anh không tự chủ mà ôm cậu vào lòng vỗ về.
"Không sao, đã không sao rồi." Giọng nói nhẹ nhàng khác hẳn với ngày thường nhưng lại làm cho cậu cảm thấy an tâm hơn. Một lúc sau cậu mới lấy lại được ý thức của mình và nhìn rõ người trước mặt là ai.
Sau khi đã rõ người trước mặt là ai thì cậu giật mình đẩy Kyan ra, rồi rời giường, khuôn mặt tái nhợt kia khiến anh lo lắng, "Này, cậu không sao chứ."
Daniel lắc đầu ý bảo mình không sao sau đó đi thẳng vào nhà tắm, tiếng nước truyền ra ngoài khiến Kyan an tâm hơn đôi chút. Anh ngồi trên giường chờ cậu tắm xong. Daniel dựa vào cửa nhà tắm, mệt mỏi ngồi xụp xuống, một lát sau cậu liền cảm thấy dạ dày mình sôi sục, có thứ gì đó như đang trào lên từ dạ dày, Daniel liền vội vàng mở vòi nước sau đó nôn thốc nôn tháo.
Tiếng vòi nước đã át đi tiếng nôn của cậu nhằm không để Kyan nghe được, xong cậu cũng nôn ra nước vàng, nôn xong cậu nhanh chóng rửa mặt rồi ngâm mình vào bồn tắm mặc kệ vết thương vẫn còn đang băng bó ở eo.
Kyan ngồi bên ngoài vừa chờ cậu tắm vừa căn thời gian, mãi mà không thấy cậu ra anh liền sốt ruột muốn đi vào nhà tắm xem thử. Nghĩ vậy Kyan nhanh chóng tiến tới cửa nhà tắm, anh đang định mở cửa thì cánh cửa đã được kéo ra, Daniel với vẻ mặt trắng bệch bước ra ngoài. Nhìn quần áo trên người vẫn chưa được cậu cởi ra anh liền nhíu mày.
"Trước khi tắm cậu phải cởi đồ ra trước chứ, lỡ đụng đến vết thương thì sao."
Daniel không nói gì, cậu lách qua người Kyan đi đến tủ đồ, chọn cho mình một bộ đồ sau đó ở trước mặt anh trực tiếp cởi đồ ra khiến anh sững sờ trong giây lát. Cậu chưa kịp mặc đồ vào đã bị anh ngăn cản, anh chỉ vào vết thương ở eo, nơi đó đã rỉ ra một ít máu, thậm chí dải băng còn ướt nhẹp như thể cậu đã cho cả người vào nước.
"Để tôi giúp cậu băng bó lại vết thương."
Daniel im lặng ngồi trên giường nhìn anh thành thục gỡ lớp băng cũ rồi thay lớp băng mới lên, mái tóc mềm mại ngắn ngủn của anh khiến cậu cảm thấy tò mò, nếu như sờ vào thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ.
Suy nghĩ đó chỉ hiện ra trong tích tắc, sau đó cậu cố gắng kìm nén cảm giác muốn chạm vào tóc của anh. "Xong rồi." Kyan quấn lại băng cho Daniel xong thì kéo cậu đến trước tủ đồ, ý muốn cậu tiếp tục công việc thay đồ lúc nãy.
Daniel cũng không ngại ngùng gì, dù sao cậu với anh đều là đàn ông như nhau cả, nhưng Kyan lại không nghĩ như vậy, anh nhìn cơ thể nhỏ bé kia bị mái tóc dài che mất một nửa như vậy thì cảm thấy tiếc nuối, làn da kia như một tờ giấy trắng mỏng manh chỉ cần có cơn gió thổi qua cậu có thể sẽ bị thổi bay đi mất.
Kyan luôn để ý đến những vết thương nhỏ và vết bầm tím trên người Daniel, những vết bầm ấy rất nổi bật trên làn da trắng nõn kia, anh thắc mắc rằng chúng từ đâu mà có mà do ai hay thứ gì gây ra cho cậu. Đến khi anh hoàn hồn lại thì đã thấy cậu đứng trước mặt mình, mái tóc kia che đi khuôn mặt lẫn đôi mắt xanh lục kia khiến anh cảm thấy khó chịu với mái tóc dài xuề xòa này.
"Hay là cậu đi cắt tóc nhé, mái tóc này của cậu thật dài."
Nghe được hai từ cắt tóc cơ thể Daniel bỗng cứng đờ lại, một lúc lâu sau mới có thể cử động lại, cậu vừa nheo mắt cảnh giác nhìn anh vừa lùi lại sau vài bước. Kyan thấy vậy mới cảm thấy buồn cười, anh vươn tay cầm lấy lọn tóc của cậu rồi đưa ra phía trước cho cậu xem.
"Tôi cảm thấy tóc của cậu rất rối, nếu cắt tỉa đi thì sẽ đẹp hơn, sẽ không cắt quá ngắn đâu, nhé."
Daniel nghe vậy thì chần chừ, cậu không biết cuộc sống ở đây có gì khác so với phía bên kia, nhưng khi nhìn vào mắt anh cậu cảm nhận được sự an toàn, như thể cậu nên tin những lời mà anh nói vậy. Cậu khẽ cắn môi sau đó ngập ngừng gật đầu.
Kyan có chút vui vẻ nhưng ngoài mặt phải giữ sự bình tĩnh ở mọi lúc nên anh lạnh mặt cầm tay cậu, "Cho phép tôi được nắm tay cậu." Daniel gật đầu, hơi ấm từ bàn tay của Kyan dần chuyển sang lòng bàn tay cậu, cậu cảm thấy bàn tay mình có hơi ngưa ngứa, là do lâu lắm rồi cậu mới có được sự thân mật tử tế này. Daniel lặng lẽ siết chặt tay anh, hơi ấm của anh, cậu không muốn rời xa nó.
Sau khi ra khỏi cung điện xa hoa liền thấy một chiếc xe đen đang đậu ở sân chính, chính là nơi mà lúc trước Daniel đã thấy đài phun nước. Giờ đây cậu có thể nhìn đài phun nước to lớn ấy rõ hơn. Đài phun nước kia không phải là hình sư tử hay hình con gấu nào đó mà chính là một cô gái, từng đường nét trên khuôn mặt cô gái sinh động rõ ràng như người thật vậy, trên tay cô là bình nước, cô đang làm động tác nghiêng chiếc bình trong tay để đổ nước ra. Đằng sau lưng cô gái không ngờ lại có thêm một đôi cánh, nhìn cô giờ đây như thể thiên thần hạ xuống mặt đất ban phát những điều tốt lành cho dân chúng.
Daniel nhìn ngắm cô hồi lâu, không hiểu sao trong lòng cậu bỗng nảy ra cảm giác khó tả, Kyan thấy cậu cứ đứng mãi ở đấy cũng không hối thúc cậu mà mở cửa xe đợi cậu. Đến khi cảm giác khó tả kia vơi dần đi Daniel mới bước tiếp, cậu bước vào xe, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không thay đổi, đôi mắt xanh lục như chứa đựng nỗi buồn lúc nào cũng cụp xuống.
Kyan ngồi kế bên cậu sợ cậu căng thẳng khẽ vỗ lên mu bàn tay cậu trấn an, "Đừng sợ, nơi đây không giống với bên đó." Daniel không nhìn anh, lặng lẽ gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh chầm chậm thay đổi, xung quanh là cây cối cao lớn xen lẫn những bui hoa, đi một lúc cây cối mới thưa dần rồi cậu nhìn thấy nhà dân, những ngôi nhà xinh đẹp san sát nhau, những quầy bán hàng bày đủ thứ thú vị.
Chiếc xe dừng lại trước một cửa tiệm cắt tóc, Daniel được Kyan dẫn vào bên trong. Một cô gái với ngoại hình chuẩn ba vòng bước ra chào đón, cô có mái tóc xoăn cùng làn da bánh mật tuyệt đẹp.
Đôi môi đỏ tươi cười chào đón mọi người, "Xin chào, đã lâu rồi không gặp, Kyan."
"Chị vẫn không thay đổi nhỉ, Katta." Kyan đưa tay ra bắt tay với cô gái trước mặt.
Katta là cô gái năng động, dù đã ở tuổi hai mươi chín cập kè ba mươi nhưng nhìn chị vẫn như cô gái hai mươi vậy, đây là người làm tóc quen thuộc của Kyan, lúc trước chị từng làm trong cung điện của anh, song sau này mới chuyển ra bên ngoài này sinh sống nên Kyan cũng xem chị như người nhà vậy.
Daniel nhìn khuôn mặt tươi cười của Kyan mà có chút bất ngờ, cậu chưa từng thấy anh cười như vậy, nụ cười không lo lắng điều gì, anh ở trước mặt cậu cũng chỉ có giọng điệu là nhẹ nhàng.
Sau một màn chào hỏi, Katta lúc này mới để ý đến người đang núp đằng sau Kyan, chị liền tiến lên trước mặt cậu chào hỏi, "Xin chào, tôi đã nghe Kyan nói qua, cậu muốn cắt ngắn tóc sao."
Daniel nhìn chị gật đầu, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ có nhìn ra sự thật trong đôi mắt xanh lục kia. Katta biết cậu đang căng thẳng bèn đẩy cậu ngồi xuống ghế, sau đó lực chú ý của chị liền chuyển sang mái tóc dài sơ rối của cậu.
"Cậu muốn làm kiểu tóc nào đây."
"Chị cắt ngắn tóc lại cho cậu ấy, mà không phải là ngắn hoàn toàn. Chị có thể sửa lại phần tóc trước mặt trông nó gọn hơn." Daniel không trả lời nhưng người trả lời lại là Kyan khiến Katta thoáng ngạc nhiên nhưng chị vẫn làm theo những gì anh nói.
Gió đêm thổi qua hơi se lạnh nhưng lại khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, lúc trước cậu cũng bị gió đêm thổi qua như vậy nhưng hoàn cảnh lại khác bây giờ. Hiện tại cậu đã có chỗ để sống, cũng có thức ăn ngon, quần áo lành lặn để mặc, không cần phải bôn ba chạy đây chạy đó, không cần ngủ ngoài lề đường cũng không lo quần áo bị lấm bẩn bởi bùn đất.
Kyan thấy cậu lẻ loi như vậy thì nhẹ nhàng tiến lại gần choàng lên cho cậu chiếc khăn mỏng, "Cẩn thận bị cảm lạnh."
Daniel giật mình nhìn Kyan, cậu biết người này là người tốt nhưng vẫn rất đề phòng anh, nếu lỡ như một ngày nào đó anh bỗng trở mặt với cậu thì cậu còn biết đường mà trốn đi. Daniel gật đầu cảm ơn anh sau đó vẫn tiếp tục nhìn ngắm khung cảnh bên dưới. Kyan đứng cùng cậu một lúc lâu, anh chợt nghĩ, nếu cứ đứng mãi như vật sẽ rất mỏi chân, ngày mai phải kêu người cho một bộ bàn ghế đến để đây mới được.
Thật ra Daniel tiếp tục đứng ở đó là vì Kyan vẫn chưa chịu rời đi, cậu muốn vào trong phòng để ngủ nhưng thấy anh không rời đi trước bèn nán lại đứng thêm một chút. Không ngờ đứng lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa chịu rời đi, Daniel đành quay người đi trước, thấy cậu rời đi Kyan cũng đi theo. Đến khi cậu trèo lên giường đắp chăn thì anh mới hiểu ra cậu muốn đi ngủ.
Kyan toan tính rời đi liền nhớ đến gì đó, "Ngày mai cậu đi cùng với tôi nhé." Daniel nhìn chằm chằm Kyan, cậu không gật đầu đồng ý cũng không lắc đầu từ chối, bởi cậu hiểu bản thân mình bị gì nhưng cũng không thể cho anh biết được.
Anh thấy Daniel im lặng thì tự quyết định một mình, "Vậy sáng mai tôi sẽ qua gọi cậu dậy sớm." Nói xong anh còn chu đáo chỉnh lại chăn cho cậu rồi mới rời đi. Đèn phòng tắt, mọi thứ liền chìm vào trong bóng đêm, chỉ còn lại ánh trăng nương theo cửa kính mà chiếu vào phòng.
Daniel nhìn lên trần nhà một lúc lâu sau mới dần chìm vào giấc ngủ, dường như hôm nay là một ngày mệt mỏi của cậu, giấc ngủ của Daniel có vẻ không ổn lắm, cậu hết xoay người qua bên phải lại xoay người qua bên trái, cuối cùng là bật dậy trong dáng vẻ sợ sệt, hai bên thái dương đã rịn mồ hôi, thở gấp.
Khung cảnh trước mặt bỗng nhiên thay đổi, là căn phòng nhỏ bé chật hẹp, ngập tràn trong không khí chính là mùi ẩm thấp khó chịu. Daniel hoảng hốt rời giường, chiếc giường xập xệ không chịu được sức nặng vang lên tiếng kẽo kẹt, căn phòng rất tối, không có cửa sổ cũng không thấy được cánh cửa phòng ở đâu.
Daniel vội vàng đi đến bức tường trước mặt cố gắng lần mò xem cánh cửa phòng ở đâu nhưng một lúc sau cậu vẫn không hề mò thấy được cánh cửa. Cậu suy sụp ngồi bệt xuống đất, ban nãy cậu vẫn còn ở trên chiếc giường êm ái kia, sao bây giờ lại quay trở về như lúc đầu rồi?
Cảm giác nghẹt thở xâm chiếm lấy cậu, cậu cố gắng hít thở nhưng lại rất khó khăn, cứ như có ai đó ra sức nghiền nát trái tim cậu vậy. Bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng cười, xen lẫn trong đó là tiếng chửi bới không ngừng, mà đối tượng bị chửi chính là cậu, cậu cố gắng mở miệng, cậu muốn nói rằng cậu không phải là người như vậy, cậu có thể nói được. Đôi môi mấp máy liên hồi nhưng đến cả một từ cũng không thể phát ra, chỉ có tiếng thở dốc cùng những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Daniel cảm giác được có ai đó đang kéo tay cậu, lực kéo rất mạnh khiến Daniel đau đến mức bật khóc. Cậu mở mắt ra, nhưng lại không thể nhìn rõ người trước mặt mình là ai, hơi nước trong mắt cậu như làn sương mù che đi tầm mắt của cậu.
Kyan nhìn đồng hồ thấy đã trễ bèn vội vàng sang phòng Daniel để gọi cậu dậy, vừa bước vào phòng anh liền nhìn thấy cậu đang co người lại nằm ở trên giường, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn, sau đó anh liền thấy cậu khóc. Nhìn thấy cậu khóc anh liền luống cuống chân tay không biết nên làm sao bèn lay cậu tỉnh dậy.
Lay mãi mà không thấy cậu tỉnh liền kéo tay cậu ngồi dậy, Kyan thấy Daniel dần mở mắt ra nhưng đôi mắt xanh lục sắc bén kia giờ đây lại chứa đầy sự đau thương khiến anh không tự chủ mà ôm cậu vào lòng vỗ về.
"Không sao, đã không sao rồi." Giọng nói nhẹ nhàng khác hẳn với ngày thường nhưng lại làm cho cậu cảm thấy an tâm hơn. Một lúc sau cậu mới lấy lại được ý thức của mình và nhìn rõ người trước mặt là ai.
Sau khi đã rõ người trước mặt là ai thì cậu giật mình đẩy Kyan ra, rồi rời giường, khuôn mặt tái nhợt kia khiến anh lo lắng, "Này, cậu không sao chứ."
Daniel lắc đầu ý bảo mình không sao sau đó đi thẳng vào nhà tắm, tiếng nước truyền ra ngoài khiến Kyan an tâm hơn đôi chút. Anh ngồi trên giường chờ cậu tắm xong. Daniel dựa vào cửa nhà tắm, mệt mỏi ngồi xụp xuống, một lát sau cậu liền cảm thấy dạ dày mình sôi sục, có thứ gì đó như đang trào lên từ dạ dày, Daniel liền vội vàng mở vòi nước sau đó nôn thốc nôn tháo.
Tiếng vòi nước đã át đi tiếng nôn của cậu nhằm không để Kyan nghe được, xong cậu cũng nôn ra nước vàng, nôn xong cậu nhanh chóng rửa mặt rồi ngâm mình vào bồn tắm mặc kệ vết thương vẫn còn đang băng bó ở eo.
Kyan ngồi bên ngoài vừa chờ cậu tắm vừa căn thời gian, mãi mà không thấy cậu ra anh liền sốt ruột muốn đi vào nhà tắm xem thử. Nghĩ vậy Kyan nhanh chóng tiến tới cửa nhà tắm, anh đang định mở cửa thì cánh cửa đã được kéo ra, Daniel với vẻ mặt trắng bệch bước ra ngoài. Nhìn quần áo trên người vẫn chưa được cậu cởi ra anh liền nhíu mày.
"Trước khi tắm cậu phải cởi đồ ra trước chứ, lỡ đụng đến vết thương thì sao."
Daniel không nói gì, cậu lách qua người Kyan đi đến tủ đồ, chọn cho mình một bộ đồ sau đó ở trước mặt anh trực tiếp cởi đồ ra khiến anh sững sờ trong giây lát. Cậu chưa kịp mặc đồ vào đã bị anh ngăn cản, anh chỉ vào vết thương ở eo, nơi đó đã rỉ ra một ít máu, thậm chí dải băng còn ướt nhẹp như thể cậu đã cho cả người vào nước.
"Để tôi giúp cậu băng bó lại vết thương."
Daniel im lặng ngồi trên giường nhìn anh thành thục gỡ lớp băng cũ rồi thay lớp băng mới lên, mái tóc mềm mại ngắn ngủn của anh khiến cậu cảm thấy tò mò, nếu như sờ vào thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ.
Suy nghĩ đó chỉ hiện ra trong tích tắc, sau đó cậu cố gắng kìm nén cảm giác muốn chạm vào tóc của anh. "Xong rồi." Kyan quấn lại băng cho Daniel xong thì kéo cậu đến trước tủ đồ, ý muốn cậu tiếp tục công việc thay đồ lúc nãy.
Daniel cũng không ngại ngùng gì, dù sao cậu với anh đều là đàn ông như nhau cả, nhưng Kyan lại không nghĩ như vậy, anh nhìn cơ thể nhỏ bé kia bị mái tóc dài che mất một nửa như vậy thì cảm thấy tiếc nuối, làn da kia như một tờ giấy trắng mỏng manh chỉ cần có cơn gió thổi qua cậu có thể sẽ bị thổi bay đi mất.
Kyan luôn để ý đến những vết thương nhỏ và vết bầm tím trên người Daniel, những vết bầm ấy rất nổi bật trên làn da trắng nõn kia, anh thắc mắc rằng chúng từ đâu mà có mà do ai hay thứ gì gây ra cho cậu. Đến khi anh hoàn hồn lại thì đã thấy cậu đứng trước mặt mình, mái tóc kia che đi khuôn mặt lẫn đôi mắt xanh lục kia khiến anh cảm thấy khó chịu với mái tóc dài xuề xòa này.
"Hay là cậu đi cắt tóc nhé, mái tóc này của cậu thật dài."
Nghe được hai từ cắt tóc cơ thể Daniel bỗng cứng đờ lại, một lúc lâu sau mới có thể cử động lại, cậu vừa nheo mắt cảnh giác nhìn anh vừa lùi lại sau vài bước. Kyan thấy vậy mới cảm thấy buồn cười, anh vươn tay cầm lấy lọn tóc của cậu rồi đưa ra phía trước cho cậu xem.
"Tôi cảm thấy tóc của cậu rất rối, nếu cắt tỉa đi thì sẽ đẹp hơn, sẽ không cắt quá ngắn đâu, nhé."
Daniel nghe vậy thì chần chừ, cậu không biết cuộc sống ở đây có gì khác so với phía bên kia, nhưng khi nhìn vào mắt anh cậu cảm nhận được sự an toàn, như thể cậu nên tin những lời mà anh nói vậy. Cậu khẽ cắn môi sau đó ngập ngừng gật đầu.
Kyan có chút vui vẻ nhưng ngoài mặt phải giữ sự bình tĩnh ở mọi lúc nên anh lạnh mặt cầm tay cậu, "Cho phép tôi được nắm tay cậu." Daniel gật đầu, hơi ấm từ bàn tay của Kyan dần chuyển sang lòng bàn tay cậu, cậu cảm thấy bàn tay mình có hơi ngưa ngứa, là do lâu lắm rồi cậu mới có được sự thân mật tử tế này. Daniel lặng lẽ siết chặt tay anh, hơi ấm của anh, cậu không muốn rời xa nó.
Sau khi ra khỏi cung điện xa hoa liền thấy một chiếc xe đen đang đậu ở sân chính, chính là nơi mà lúc trước Daniel đã thấy đài phun nước. Giờ đây cậu có thể nhìn đài phun nước to lớn ấy rõ hơn. Đài phun nước kia không phải là hình sư tử hay hình con gấu nào đó mà chính là một cô gái, từng đường nét trên khuôn mặt cô gái sinh động rõ ràng như người thật vậy, trên tay cô là bình nước, cô đang làm động tác nghiêng chiếc bình trong tay để đổ nước ra. Đằng sau lưng cô gái không ngờ lại có thêm một đôi cánh, nhìn cô giờ đây như thể thiên thần hạ xuống mặt đất ban phát những điều tốt lành cho dân chúng.
Daniel nhìn ngắm cô hồi lâu, không hiểu sao trong lòng cậu bỗng nảy ra cảm giác khó tả, Kyan thấy cậu cứ đứng mãi ở đấy cũng không hối thúc cậu mà mở cửa xe đợi cậu. Đến khi cảm giác khó tả kia vơi dần đi Daniel mới bước tiếp, cậu bước vào xe, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không thay đổi, đôi mắt xanh lục như chứa đựng nỗi buồn lúc nào cũng cụp xuống.
Kyan ngồi kế bên cậu sợ cậu căng thẳng khẽ vỗ lên mu bàn tay cậu trấn an, "Đừng sợ, nơi đây không giống với bên đó." Daniel không nhìn anh, lặng lẽ gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh chầm chậm thay đổi, xung quanh là cây cối cao lớn xen lẫn những bui hoa, đi một lúc cây cối mới thưa dần rồi cậu nhìn thấy nhà dân, những ngôi nhà xinh đẹp san sát nhau, những quầy bán hàng bày đủ thứ thú vị.
Chiếc xe dừng lại trước một cửa tiệm cắt tóc, Daniel được Kyan dẫn vào bên trong. Một cô gái với ngoại hình chuẩn ba vòng bước ra chào đón, cô có mái tóc xoăn cùng làn da bánh mật tuyệt đẹp.
Đôi môi đỏ tươi cười chào đón mọi người, "Xin chào, đã lâu rồi không gặp, Kyan."
"Chị vẫn không thay đổi nhỉ, Katta." Kyan đưa tay ra bắt tay với cô gái trước mặt.
Katta là cô gái năng động, dù đã ở tuổi hai mươi chín cập kè ba mươi nhưng nhìn chị vẫn như cô gái hai mươi vậy, đây là người làm tóc quen thuộc của Kyan, lúc trước chị từng làm trong cung điện của anh, song sau này mới chuyển ra bên ngoài này sinh sống nên Kyan cũng xem chị như người nhà vậy.
Daniel nhìn khuôn mặt tươi cười của Kyan mà có chút bất ngờ, cậu chưa từng thấy anh cười như vậy, nụ cười không lo lắng điều gì, anh ở trước mặt cậu cũng chỉ có giọng điệu là nhẹ nhàng.
Sau một màn chào hỏi, Katta lúc này mới để ý đến người đang núp đằng sau Kyan, chị liền tiến lên trước mặt cậu chào hỏi, "Xin chào, tôi đã nghe Kyan nói qua, cậu muốn cắt ngắn tóc sao."
Daniel nhìn chị gật đầu, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ có nhìn ra sự thật trong đôi mắt xanh lục kia. Katta biết cậu đang căng thẳng bèn đẩy cậu ngồi xuống ghế, sau đó lực chú ý của chị liền chuyển sang mái tóc dài sơ rối của cậu.
"Cậu muốn làm kiểu tóc nào đây."
"Chị cắt ngắn tóc lại cho cậu ấy, mà không phải là ngắn hoàn toàn. Chị có thể sửa lại phần tóc trước mặt trông nó gọn hơn." Daniel không trả lời nhưng người trả lời lại là Kyan khiến Katta thoáng ngạc nhiên nhưng chị vẫn làm theo những gì anh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất