Chương 8: Đi dạo
Lần này Kyan không dẫn cậu đi dạo ngoài vườn hoa kia nữa, anh dẫn cậu đến một nơi xa lạ, ở đằng xa kia chính là một hồ nước lớn. Daniel chưa từng nhìn thấy cảnh đẹp như vậy bao giờ, quanh đường mòn dẫn đến chiếc hồ kia là những khóm hoa dại đang nở rộ cùng hàng cây xanh trải dài rợp thành bóng mát. Ở gần hồ nước có một chiếc ghế dài và một chiếc bàn tròn, Daniel dường như quên mất sự tồn tại của anh mà chạy lại bên ven hồ chơi đùa.
Người đẹp lung linh dưới ánh nắng chiếu thẳng vào mắt Kyan khiến mắt Kyan đột nhiên sáng lấp lánh. Khuôn mặt nhỏ nhắn đó cũng không phải là kiểu đẹp hiếm có nhưng sao anh lại thấy khuôn mặt ấy còn đẹp hơn những mỹ nữ nổi tiếng mà anh đã từng gặp qua. Vóc người nhỏ nhắn, mái tóc dài được cột gọn gàng tôn lên vẻ năng động của một thiếu niên mới lớn.
Daniel chưa từng cảm thấy vui vẻ như lúc này, có lẽ khung cảnh bình yên ở nơi đây chính là nơi mà cậu luôn mong ước. Nhìn những chú bướm bay vập vờn nhau khiến tâm trạng cậu tốt lên hẳn, khung cảnh quá đỗi yên bình khiến cậu cảm thấy mình như trở thành một phần của nó.
Cậu nhìn ngắm xung quanh, mọi thứ đều được cậu ghi lại trong tầm mắt một cách sâu sắc. Daniel chợt không muốn rời xa nơi này, ở đây có nhiều người tốt hơn chỗ đó rất nhiều, cậu được ăn ngon mặc đẹp, cậu có hy vọng làm lại cuộc đời của mình, nhưng cậu cũng rất sợ, sợ một ngày nào đó người kia cảm thấy phiền phức liền vứt bỏ cậu, sợ những người tốt kia lột bỏ lớp mặt nạ đó, nhìn vào cậu với ánh mắt khinh bỉ. Sự hy vọng càng nhiều nỗi sợ trong cậu càng lớn.
Daniel quay lại nhìn Kyan đang ngồi trên ghế uống trà, không ngờ trên chiếc bàn tròn đó đã chuẩn bị sẵn bánh ngọt và trà, Kyan lặng lẽ nhìn cậu thấy cậu vừa vui vẻ không được bao lâu liền lộ ra sự sợ hãi đến nỗi run người. Daniel vừa quay lại nhìn anh, anh liền chỉ vào chiếc bàn cùng chỗ trống kế bên mình ý muốn cậu đến đây cùng ngồi với anh.
Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống đầu bên kia của chiếc ghế, Kyan cũng không nói gì chỉ đưa cho cậu một chiếc bánh macaron cùng tách trà. Mùi trà thơm ngát kích thích vị giác của cậu, cậu uống thử một ngụm liền mở to mắt nhìn anh. Kyan mỉm cười nhìn Daniel, thật giống một thiên sứ giáng trần.
"Cậu rất thích ở đây sao."
Daniel vừa ăn bánh vừa gật đầu, bởi vì ăn một miếng lớn mà hai bên má phồng lên như bánh bao trắng nõn, nhìn rất ngon miệng. Kyan cảm thấy vui vì cậu thích ở đây, gần đây tần suất anh nở nụ cười đã nhiều hơn mỗi khi ở bên cậu. Cả cung điện cũng vì thế mà bùng nổ, những lời đồn chỉ sau một đêm đã lan rộng ra khắp mọi nơi, người dân ở trên phố cũng truyền tai nhau, một đồn mười, mười đồn một trăm.
"Nè, cô có biết không, cô vợ mới cưới của quốc vương biết cách làm cho quốc vương cười đấy."
"Tôi cũng nghe nói thế, người vợ đó là con của vua phía Bắc, rất xinh đẹp."
"Ôi tôi muốn được nhìn thấy vương hậu quá. Không biết người sẽ như thế nào."
"Nhưng mà hình như vương hậu này không biết nói chuyện. Con gái tôi Hanna là cung nữ ở đó nói cho tôi biết đấy."
"Ơ thế à, tôi mà có đứa con gái nào ở đó thì sướng quá rồi."
Lời ra tiếng vào rốt cuộc vẫn đến tai Daniel, thời gian dần trôi, thấm thoắt cậu đã ở đây được một tháng, cũng từng chút biết được chữ cái, cũng đã biết viết được một số câu cơ bản. Tất cả đều là công lao của cậu, cậu đã nỗ lực hết mức mới có thể đạt được thành quả như vậy. Daniel cũng cảm nhận được sự vui vẻ chân thật, cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại chính là món quà mà ông trời ban cho cậu.
"Quốc vương, ngài đừng manh động. Chúng ta vẫn chưa tìm ra được mục đích của tên đó vậy nên hãy để yên chuyện này. Với lại, lễ ánh trăng sắp đến rồi, đến lúc đó ngài sẽ rất bận rộn." Breway là người lớn tuổi nhất trong hàng ngũ phục tùng quốc vương Kyan, một tay ông nuôi lớn Kyan vậy nên mọi cử chỉ động tĩnh của anh ông đều nắm rõ tất cả.
Lễ ánh trăng chính là lễ cúng tế thần ánh trăng Selena, người ta tin rằng vào ngày rằm tháng mười thì mùa vụ năm đó sẽ trúng mùa, đây cũng là lễ lớn nhất ở phía Nam, hơn nữa Quốc vương Kyan sẽ là người đích thân làm lễ ở nơi được chọn, đến lúc đó Vương hậu cũng sẽ có mặt để phụ giúp Quốc vương làm lễ.
"Ông ta đang chiêu mộ những binh lính từ rìa phía đông." Kyan híp mắt nhìn thông tin trên tờ giấy, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên thành ghế tạo ra tiếng động nhỏ khiến mọi người trong phòng trở nên im lặng, ai cũng đều tỏ ra sợ sệt, họ đã từng chứng kiến cảnh tượng đến bây giờ nó như chỉ diễn ra vào ngày hôm qua vậy.
Kyan là Quốc vương, thống trị cả một vùng, anh đã ngồi trên chiếc ghế này từ lúc còn nhỏ, bởi vì còn nhỏ vậy nên xung quanh anh đều có những kẻ muốn mưu kế đoạt lấy chức vị này từ anh, không một ai biết rằng chính anh là người đã ép buộc cha mình để lại cái ngai vị này. Họ chỉ biết rằng Quốc vương đời trước hết mực thương con trai nên đã để lại sức mạnh quyền lực này.
"Sam, cậu hãy cử người đến rìa phía đông xem xét, nếu có bất cứ dấu hiệu khả nghi nào hãy báo về cho ta biết, đừng hành động một mình. Hãy cẩn thận vào." Người mà Kyan vừa nhắc đến chính là thủ lĩnh của binh lính thuộc sự quản lý của Kyan.
"Vâng thưa quốc vương." Sam gật đầu chào sau đó quay lưng rời đi.
Gần đây thời gian họp của Kyan gần như tăng lên, mãi đến giữa chiều anh mới có thời gian đi thăm Daniel. Daniel lúc nào cũng ngồi ở nơi bờ hồ kia nên không khó để anh tìm thấy cậu. Một tháng qua cậu đã học được rất nhiều thứ, cũng tiến bộ lên rất nhiều, mặc dù cậu có thể nói ra một số câu đơn giản nhưng bởi vì sự ngượng ngùng mà anh vẫn chưa nghe được giọng nói của cậu.
"Daniel, cậu chờ có lâu không."
Daniel đang ngồi ăn bánh nghe thấy tiếng có ai gọi mình thì quay lại, hóa ra là Kyan, Daniel lắc đầu ý bảo cậu cũng chỉ mới tới đây. Hôm nay cậu trông dịu dàng hơn hẳn, chiếc váy dài màu xanh da trời tôn lên làn da trắng nõn của cậu, khuôn mặt có hơi phình ra vì đang ăn bánh trông giống như chú chuột hamster ham ăn vậy.
"Bánh này ngon lắm sao." Kyan bước đến ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu ăn đến ngon lành như vậy thì buộc miệng hỏi. Cậu gật đầu, đôi mắt xanh lục kia sáng rực lên, Daniel lấy một cái đưa cho Kyan ăn thử, anh không từ chối mà há miệng cắn một miếng trước sự ngỡ ngàng của cậu.
"Ừm rất ngon." Kyan tiếp tục ăn nốt nửa còn lại của chiếc bánh trên tay Daniel, cậu vội vàng rụt tay về sau khi anh đã ăn xong bánh. Đầu ngón tay dường như còn lưu lại cảm xúc va chạm lúc nãy, ấm nóng khiến cậu ngại ngùng đỏ mặt, cậu không dám nhìn mặt Kyan thêm nữa.
Daniel giả vờ bình tĩnh nhìn thẳng vào hồ nước trước mặt, cố gắng chuyển hướng suy nghĩ của mình sang thứ khác. Kyan thấy vậy thì lặng lẽ mỉm cười, không ngờ bên cạnh anh lại có một người đáng yêu như vậy xuất hiện.
"Hôm nay cậu đã học được những thứ gì." Kể từ khi biết được rằng cậu đã có thể nói được một số câu cơ bản thì anh luôn hỏi cậu về những thứ lặt vặt xung quanh cậu, anh rất muốn được nghe giọng của cậu như thể đứa trẻ chờ mong người mẹ mang kẹo về cho mình.
Daniel lấy ra một quyển sổ nhỏ cùng một cây bút, cậu viết xuống quyển sổ những thứ mà cậu học được vào sáng nay rồi đưa cho Kyan xem. Cậu được học về quốc vương của cung điện này, nói chính xác hơn chính là tìm hiểu về Kyan, cậu cũng được học rằng vợ của quốc vương chính là vương hậu có một tầm ảnh hưởng tương đối lớn trong cung điện.
"Daniel, vương hậu của cung điện này chính là cậu. Bởi vì cậu đã kết hôn với quốc vương Kyan vậy nên mọi người trong cung điện sẽ nghe theo cậu." Kamel đã nói cho Daniel biết về địa vị của cậu, cậu không còn là kẻ ăn xin qua đường nữa mà giờ đây cậu đã có một địa vị mới, là một vương hậu của một nơi rộng lớn.
"Vậy Kamel có dạy cậu để làm tốt nhiệm vụ của một vương hậu thì cần phải làm gì không."
Daniel khó hiểu lắc đầu, cậu tưởng rằng trở thành người có quyền thế thì sẽ không cần phải làm gì nữa. Cậu vội vàng ghi lên giấy, "Cần phải làm gì?"
Kyan nhịn cười nhìn khuôn mặt ngây ngốc đến hoang mang lo sợ của cậu, đến khi cậu đưa tờ giấy cho anh thì anh không nhịn cười được nữa mà bật cười thành tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh cười thoải mái đến như vậy, hằng ngày anh đều lạnh lùng im lặng ít cười, tiếng cười giòn tan ấy đã phá vỡ hình tượng lạnh lùng kia, có lẽ anh không phải là người không có tình cảm.
"Dần dần cậu sẽ biết." Kyan nhẹ nhàng xoa đầu Daniel, anh không biết rằng ánh mắt anh nhìn Daniel đều trở nên dịu dàng đến lạ thường.
Kyan rất thích xoa đầu cậu, cậu cũng thích được anh xoa đầu. Có người quan tâm tới mình, Daniel đều rất thích.
Hoàng hôn dần buông xuống cũng là lúc trở về, Daniel sánh vai cùng Kyan trở về cung điện xa hoa lông lẫy. Quốc vương và vương hậu quả thực xứng đôi, trai tài gái sắc, là những điều mà người ta sẽ nghĩ đến khi nhìn thấy Daniel đứng cùng Kyan. Daniel quả thực có một nhan sắc tuyệt đẹp, nhờ ơn Kyan mà nhan sắc ấy mới được phơi bày.
Kể từ khi được sống ở trong cung điện này, bầu trời đầy sao kia là thứ luôn bao tùm lấy Daniel, mỗi buổi tối cậu sẽ ngồi ngoài này ngắm đêm đen đầy sao kia. Hanna nhìn Daniel ngồi đấy, góc nghiêng của cậu cũng rất đẹp, cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng vẫn không thể nghĩ ra không đúng ở chỗ nào.
Daniel ngồi ngắm sao đến ngẩn người, cậu không hề phát hiện ra đằng sau lưng mình bỗng có thêm một người nữa cũng đang chăm chú nhìn cậu. Đến khi cậu cảm thấy buồn ngủ muốn trở về giường thì giật mình nhìn thấy Kyan không biết đứng đó từ lúc nào.
"Làm cậu sợ rồi, tôi chỉ muốn ngắm sao cùng cậu mà thôi." Kyan nhẹ giọng nói. Cậu nghe vậy thì lắc đầu rồi chỉ vào chiếc giường đằng sau lưng anh, ý muốn nói rằng cậu không còn ngắm sao nữa mà chuẩn bị đi ngủ.
"Cậu đi ngủ rồi sao, tiếc thật." Anh giả bộ nói với giọng tiếc nuối sau đó nhìn lên trời rồi thở dài, nhìn biểu cảm này của anh cậu có chút bối rối, cảm thấy như mình đang bắt nạt trẻ con vậy nên cậu vội vàng kiếm tờ giấy rồi ghi lên đó, "Tối mai ngắm sao?"
Kyan nhận tờ giấy sau đó gấp lại nhét vào túi áo, "Là cậu nói nhé, tối mai tôi sẽ qua đấy. Ngủ ngon." Trước khi rời đi anh còn chu đáo chỉnh lại chăn đắp cho cậu. Sự dịu dàng này khiến cậu như rơi vào khung cảnh huyền diệu, không thể phân biệt thực hư.
Người đẹp lung linh dưới ánh nắng chiếu thẳng vào mắt Kyan khiến mắt Kyan đột nhiên sáng lấp lánh. Khuôn mặt nhỏ nhắn đó cũng không phải là kiểu đẹp hiếm có nhưng sao anh lại thấy khuôn mặt ấy còn đẹp hơn những mỹ nữ nổi tiếng mà anh đã từng gặp qua. Vóc người nhỏ nhắn, mái tóc dài được cột gọn gàng tôn lên vẻ năng động của một thiếu niên mới lớn.
Daniel chưa từng cảm thấy vui vẻ như lúc này, có lẽ khung cảnh bình yên ở nơi đây chính là nơi mà cậu luôn mong ước. Nhìn những chú bướm bay vập vờn nhau khiến tâm trạng cậu tốt lên hẳn, khung cảnh quá đỗi yên bình khiến cậu cảm thấy mình như trở thành một phần của nó.
Cậu nhìn ngắm xung quanh, mọi thứ đều được cậu ghi lại trong tầm mắt một cách sâu sắc. Daniel chợt không muốn rời xa nơi này, ở đây có nhiều người tốt hơn chỗ đó rất nhiều, cậu được ăn ngon mặc đẹp, cậu có hy vọng làm lại cuộc đời của mình, nhưng cậu cũng rất sợ, sợ một ngày nào đó người kia cảm thấy phiền phức liền vứt bỏ cậu, sợ những người tốt kia lột bỏ lớp mặt nạ đó, nhìn vào cậu với ánh mắt khinh bỉ. Sự hy vọng càng nhiều nỗi sợ trong cậu càng lớn.
Daniel quay lại nhìn Kyan đang ngồi trên ghế uống trà, không ngờ trên chiếc bàn tròn đó đã chuẩn bị sẵn bánh ngọt và trà, Kyan lặng lẽ nhìn cậu thấy cậu vừa vui vẻ không được bao lâu liền lộ ra sự sợ hãi đến nỗi run người. Daniel vừa quay lại nhìn anh, anh liền chỉ vào chiếc bàn cùng chỗ trống kế bên mình ý muốn cậu đến đây cùng ngồi với anh.
Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống đầu bên kia của chiếc ghế, Kyan cũng không nói gì chỉ đưa cho cậu một chiếc bánh macaron cùng tách trà. Mùi trà thơm ngát kích thích vị giác của cậu, cậu uống thử một ngụm liền mở to mắt nhìn anh. Kyan mỉm cười nhìn Daniel, thật giống một thiên sứ giáng trần.
"Cậu rất thích ở đây sao."
Daniel vừa ăn bánh vừa gật đầu, bởi vì ăn một miếng lớn mà hai bên má phồng lên như bánh bao trắng nõn, nhìn rất ngon miệng. Kyan cảm thấy vui vì cậu thích ở đây, gần đây tần suất anh nở nụ cười đã nhiều hơn mỗi khi ở bên cậu. Cả cung điện cũng vì thế mà bùng nổ, những lời đồn chỉ sau một đêm đã lan rộng ra khắp mọi nơi, người dân ở trên phố cũng truyền tai nhau, một đồn mười, mười đồn một trăm.
"Nè, cô có biết không, cô vợ mới cưới của quốc vương biết cách làm cho quốc vương cười đấy."
"Tôi cũng nghe nói thế, người vợ đó là con của vua phía Bắc, rất xinh đẹp."
"Ôi tôi muốn được nhìn thấy vương hậu quá. Không biết người sẽ như thế nào."
"Nhưng mà hình như vương hậu này không biết nói chuyện. Con gái tôi Hanna là cung nữ ở đó nói cho tôi biết đấy."
"Ơ thế à, tôi mà có đứa con gái nào ở đó thì sướng quá rồi."
Lời ra tiếng vào rốt cuộc vẫn đến tai Daniel, thời gian dần trôi, thấm thoắt cậu đã ở đây được một tháng, cũng từng chút biết được chữ cái, cũng đã biết viết được một số câu cơ bản. Tất cả đều là công lao của cậu, cậu đã nỗ lực hết mức mới có thể đạt được thành quả như vậy. Daniel cũng cảm nhận được sự vui vẻ chân thật, cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại chính là món quà mà ông trời ban cho cậu.
"Quốc vương, ngài đừng manh động. Chúng ta vẫn chưa tìm ra được mục đích của tên đó vậy nên hãy để yên chuyện này. Với lại, lễ ánh trăng sắp đến rồi, đến lúc đó ngài sẽ rất bận rộn." Breway là người lớn tuổi nhất trong hàng ngũ phục tùng quốc vương Kyan, một tay ông nuôi lớn Kyan vậy nên mọi cử chỉ động tĩnh của anh ông đều nắm rõ tất cả.
Lễ ánh trăng chính là lễ cúng tế thần ánh trăng Selena, người ta tin rằng vào ngày rằm tháng mười thì mùa vụ năm đó sẽ trúng mùa, đây cũng là lễ lớn nhất ở phía Nam, hơn nữa Quốc vương Kyan sẽ là người đích thân làm lễ ở nơi được chọn, đến lúc đó Vương hậu cũng sẽ có mặt để phụ giúp Quốc vương làm lễ.
"Ông ta đang chiêu mộ những binh lính từ rìa phía đông." Kyan híp mắt nhìn thông tin trên tờ giấy, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên thành ghế tạo ra tiếng động nhỏ khiến mọi người trong phòng trở nên im lặng, ai cũng đều tỏ ra sợ sệt, họ đã từng chứng kiến cảnh tượng đến bây giờ nó như chỉ diễn ra vào ngày hôm qua vậy.
Kyan là Quốc vương, thống trị cả một vùng, anh đã ngồi trên chiếc ghế này từ lúc còn nhỏ, bởi vì còn nhỏ vậy nên xung quanh anh đều có những kẻ muốn mưu kế đoạt lấy chức vị này từ anh, không một ai biết rằng chính anh là người đã ép buộc cha mình để lại cái ngai vị này. Họ chỉ biết rằng Quốc vương đời trước hết mực thương con trai nên đã để lại sức mạnh quyền lực này.
"Sam, cậu hãy cử người đến rìa phía đông xem xét, nếu có bất cứ dấu hiệu khả nghi nào hãy báo về cho ta biết, đừng hành động một mình. Hãy cẩn thận vào." Người mà Kyan vừa nhắc đến chính là thủ lĩnh của binh lính thuộc sự quản lý của Kyan.
"Vâng thưa quốc vương." Sam gật đầu chào sau đó quay lưng rời đi.
Gần đây thời gian họp của Kyan gần như tăng lên, mãi đến giữa chiều anh mới có thời gian đi thăm Daniel. Daniel lúc nào cũng ngồi ở nơi bờ hồ kia nên không khó để anh tìm thấy cậu. Một tháng qua cậu đã học được rất nhiều thứ, cũng tiến bộ lên rất nhiều, mặc dù cậu có thể nói ra một số câu đơn giản nhưng bởi vì sự ngượng ngùng mà anh vẫn chưa nghe được giọng nói của cậu.
"Daniel, cậu chờ có lâu không."
Daniel đang ngồi ăn bánh nghe thấy tiếng có ai gọi mình thì quay lại, hóa ra là Kyan, Daniel lắc đầu ý bảo cậu cũng chỉ mới tới đây. Hôm nay cậu trông dịu dàng hơn hẳn, chiếc váy dài màu xanh da trời tôn lên làn da trắng nõn của cậu, khuôn mặt có hơi phình ra vì đang ăn bánh trông giống như chú chuột hamster ham ăn vậy.
"Bánh này ngon lắm sao." Kyan bước đến ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu ăn đến ngon lành như vậy thì buộc miệng hỏi. Cậu gật đầu, đôi mắt xanh lục kia sáng rực lên, Daniel lấy một cái đưa cho Kyan ăn thử, anh không từ chối mà há miệng cắn một miếng trước sự ngỡ ngàng của cậu.
"Ừm rất ngon." Kyan tiếp tục ăn nốt nửa còn lại của chiếc bánh trên tay Daniel, cậu vội vàng rụt tay về sau khi anh đã ăn xong bánh. Đầu ngón tay dường như còn lưu lại cảm xúc va chạm lúc nãy, ấm nóng khiến cậu ngại ngùng đỏ mặt, cậu không dám nhìn mặt Kyan thêm nữa.
Daniel giả vờ bình tĩnh nhìn thẳng vào hồ nước trước mặt, cố gắng chuyển hướng suy nghĩ của mình sang thứ khác. Kyan thấy vậy thì lặng lẽ mỉm cười, không ngờ bên cạnh anh lại có một người đáng yêu như vậy xuất hiện.
"Hôm nay cậu đã học được những thứ gì." Kể từ khi biết được rằng cậu đã có thể nói được một số câu cơ bản thì anh luôn hỏi cậu về những thứ lặt vặt xung quanh cậu, anh rất muốn được nghe giọng của cậu như thể đứa trẻ chờ mong người mẹ mang kẹo về cho mình.
Daniel lấy ra một quyển sổ nhỏ cùng một cây bút, cậu viết xuống quyển sổ những thứ mà cậu học được vào sáng nay rồi đưa cho Kyan xem. Cậu được học về quốc vương của cung điện này, nói chính xác hơn chính là tìm hiểu về Kyan, cậu cũng được học rằng vợ của quốc vương chính là vương hậu có một tầm ảnh hưởng tương đối lớn trong cung điện.
"Daniel, vương hậu của cung điện này chính là cậu. Bởi vì cậu đã kết hôn với quốc vương Kyan vậy nên mọi người trong cung điện sẽ nghe theo cậu." Kamel đã nói cho Daniel biết về địa vị của cậu, cậu không còn là kẻ ăn xin qua đường nữa mà giờ đây cậu đã có một địa vị mới, là một vương hậu của một nơi rộng lớn.
"Vậy Kamel có dạy cậu để làm tốt nhiệm vụ của một vương hậu thì cần phải làm gì không."
Daniel khó hiểu lắc đầu, cậu tưởng rằng trở thành người có quyền thế thì sẽ không cần phải làm gì nữa. Cậu vội vàng ghi lên giấy, "Cần phải làm gì?"
Kyan nhịn cười nhìn khuôn mặt ngây ngốc đến hoang mang lo sợ của cậu, đến khi cậu đưa tờ giấy cho anh thì anh không nhịn cười được nữa mà bật cười thành tiếng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh cười thoải mái đến như vậy, hằng ngày anh đều lạnh lùng im lặng ít cười, tiếng cười giòn tan ấy đã phá vỡ hình tượng lạnh lùng kia, có lẽ anh không phải là người không có tình cảm.
"Dần dần cậu sẽ biết." Kyan nhẹ nhàng xoa đầu Daniel, anh không biết rằng ánh mắt anh nhìn Daniel đều trở nên dịu dàng đến lạ thường.
Kyan rất thích xoa đầu cậu, cậu cũng thích được anh xoa đầu. Có người quan tâm tới mình, Daniel đều rất thích.
Hoàng hôn dần buông xuống cũng là lúc trở về, Daniel sánh vai cùng Kyan trở về cung điện xa hoa lông lẫy. Quốc vương và vương hậu quả thực xứng đôi, trai tài gái sắc, là những điều mà người ta sẽ nghĩ đến khi nhìn thấy Daniel đứng cùng Kyan. Daniel quả thực có một nhan sắc tuyệt đẹp, nhờ ơn Kyan mà nhan sắc ấy mới được phơi bày.
Kể từ khi được sống ở trong cung điện này, bầu trời đầy sao kia là thứ luôn bao tùm lấy Daniel, mỗi buổi tối cậu sẽ ngồi ngoài này ngắm đêm đen đầy sao kia. Hanna nhìn Daniel ngồi đấy, góc nghiêng của cậu cũng rất đẹp, cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng vẫn không thể nghĩ ra không đúng ở chỗ nào.
Daniel ngồi ngắm sao đến ngẩn người, cậu không hề phát hiện ra đằng sau lưng mình bỗng có thêm một người nữa cũng đang chăm chú nhìn cậu. Đến khi cậu cảm thấy buồn ngủ muốn trở về giường thì giật mình nhìn thấy Kyan không biết đứng đó từ lúc nào.
"Làm cậu sợ rồi, tôi chỉ muốn ngắm sao cùng cậu mà thôi." Kyan nhẹ giọng nói. Cậu nghe vậy thì lắc đầu rồi chỉ vào chiếc giường đằng sau lưng anh, ý muốn nói rằng cậu không còn ngắm sao nữa mà chuẩn bị đi ngủ.
"Cậu đi ngủ rồi sao, tiếc thật." Anh giả bộ nói với giọng tiếc nuối sau đó nhìn lên trời rồi thở dài, nhìn biểu cảm này của anh cậu có chút bối rối, cảm thấy như mình đang bắt nạt trẻ con vậy nên cậu vội vàng kiếm tờ giấy rồi ghi lên đó, "Tối mai ngắm sao?"
Kyan nhận tờ giấy sau đó gấp lại nhét vào túi áo, "Là cậu nói nhé, tối mai tôi sẽ qua đấy. Ngủ ngon." Trước khi rời đi anh còn chu đáo chỉnh lại chăn đắp cho cậu. Sự dịu dàng này khiến cậu như rơi vào khung cảnh huyền diệu, không thể phân biệt thực hư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất