Chương 42: Quyển 2 Chương 42
Sau khi rời khỏi sơn động, Chử Hoàn và Nam Sơn cố ý đi hơi xa, định tiện thể đi xem xung quanh còn tiềm ẩn những mối nguy hiểm gì.
Lúc này mặt trời đã mọc, ánh dương chiếu lên vách đá sáng rực rỡ.
Thế giới này không có mưa axit, không có khói mù, cũng chẳng có bụi bặm hay tiếng ồn, thoạt nhìn là non xanh và nước biếc, biển mây và trời cao, sạch sẽ đến mức tựa như chưa bao giờ có con người chen chân vào, chọn đại một góc nhìn cũng có thể thành một danh lam thắng cảnh.
Ai mà ngờ được lại là một nơi ăn thịt người?
Ban ngày lũ động vật nhỏ hết sức cảnh giác, không dám đi lại nhiều, họ cuốc bộ cả buổi trời mà chỉ bắt được vài con thỏ hoang, xem chừng còn chưa đủ dính răng mấy tay đàn ông như hổ đói.
Chử Hoàn mở ống nhòm, tra xét cẩn thận vùng gần dòng sông, bảo Nam Sơn: “Dưới nước có cá, để tôi bắt vài con cho cậu nướng ăn.”
Nam Sơn dường như mẫn cảm với chữ “nước” này, lập tức gạt phăng đi: “Không được, không được phép xuống nước.”
Chử Hoàn nghiêng đầu nhìn cậu, cười xấu xa: “Còn chưa qua cửa, mà cậu đã quản tôi rồi?” (Qua cửa tức về nhà chồng)
Nam Sơn chưa từng nghe từ này, ngơ ngác hỏi: “Qua cửa? Qua cửa nào?”
“Qua cửa nhà tôi, chính là người nhà tôi, cậu nói qua cửa nào?” Chử Hoàn sờ cằm Nam Sơn.
Anh vốn chỉ muốn giấu trong lòng, chứ không hề có ý định trêu chọc Nam Sơn. Thế nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, tự dưng liền trêu phải, lại tự dưng phát triển đến bước này, xuôi dòng một mạch, không thể vãn hồi, Chử Hoàn nhớ lại cũng cảm thấy hoang mang khó tin.
Nhưng đã trêu chọc rồi, tựa hồ cũng không thể quay đầu nữa, cứ thế, Chử Hoàn ngược lại nghĩ thoáng hơn.
Nam Sơn không ngờ cái người lúc trước còn “phát hồ tình chỉ hồ lễ(1)”, đột nhiên lật mặt như lật sách, trực tiếp chuyển sang động tay động chân, tức khắc ngây ra như phỗng, không biết nên lấy biểu cảm gì để đáp lại sự chòng ghẹo lạ lẫm này.
“Chậc.” Chử Hoàn cảm khái, “Cậu trước kia nói chuyện với tôi chẳng thèm e dè, sao bây giờ không nói nữa? Chẳng lẽ là vì hôn tôi một cái mà trong lòng không cân bằng, hay là để tôi hôn lại nhé?”
Đây là lần đầu tiên từ thuở chào đời tim Nam Sơn loạn nhịp, càng là lần đầu tiên yêu đương, nên hoàn toàn không có kinh nghiệm. Cậu còn chưa biết bắt đầu từ đâu, đã bị Chử Hoàn nắm giữ toàn bộ tiết tấu, chỉ có thể loạng choạng đi theo anh. Lời Chử Hoàn nói khó khăn chạy một vòng trong bộ não đã chết máy, cậu trợn tròn mắt lên hết cỡ, họng khô muốn chết.
Chử Hoàn một bước sấn tới, Nam Sơn đứng đơ thành một cây cọc gỗ bị điểm huyệt, nhắm mắt lại như sắp sửa hy sinh vì việc nghĩa.
Sau đó, cậu nghe thấy Chử Hoàn cười khẽ một tiếng, rồi trên mặt tựa hồ bị thứ gì đó chạm nhẹ, còn chưa kịp nhận ra là cái gì, đã nghe không xa vang lên tiếng nước.
Nam Sơn vội vàng mở mắt ra, nhìn thấy Chử Hoàn đã ném giày xuống nước.
Chử Hoàn dù sao vẫn có chừng mực, không đến gần dòng sông chính, chỉ lội xuống khe suối vừa ngập tới đầu gối.
Ban nãy anh vốn định làm gì đó, nhưng vừa thấy Nam Sơn toàn thân đỏ bừng lên, anh lại dở khóc dở cười chẳng làm gì hết.
Anh cảm thấy mình đang đối mặt với một đại bảo bối, thèm nhỏ ba thước dãi, nhưng không nỡ xơi.
Nam Sơn định thần lại, phát hiện mình bị anh trêu, thoạt đầu hơi xấu hổ và buồn bực, cuối cùng cũng không nhịn được chê cười mình.
Cậu ngồi xuống bên cạnh khe suối, tháo cây kèn Harmonica trên hông, thổi một khúc nhạc Chử Hoàn chưa nghe bao giờ, đoạn đầu vui vẻ, đoạn giữa chần chừ, phần kết trong du dương tựa hồ lại lộ ra lưu luyến.
Chử Hoàn chân trần giẫm tảng đá dưới đáy nước, thong thả tìm cá, khúc nhạc này của Nam Sơn thổi về cái gì, anh đã không cần hỏi.
Bỗng nhiên, nét cười nơi khóe môi Chử Hoàn đọng lại. Anh vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nước bất chợt lại sắc bén – anh phát hiện lũ cá thành quần kết đội dưới nước vận động thẳng đờ đều đều, chúng đến từ một phương hướng, đội hình vĩnh viễn không thay đổi, cứ một mực bơi, nhưng tư thế vẫy đuôi cứng đờ, tần suất cũng không hề thay đổi.
Cá dưới nước giống như không nhìn thấy một người to đùng đứng ở đó, chẳng thèm vòng qua đâm thẳng vào chân Chử Hoàn, bị anh xách lên, hai nắp mang còn nhúc nhích, đột nhiên rời nước mà không giãy giụa, cái đuôi lắc lư vẫn duy trì cùng một tần suất, như máy móc lên dây cót.
Chử Hoàn vẫy tay gọi Nam Sơn, Nam Sơn thấy vẻ mặt anh khác thường đã cất kèn Harmonica đi: “Sao vậy anh?”
“Bọn cá không bình thường.” Chử Hoàn sải bước lên bờ, “Tôi đoán là không ăn được, cậu lại đây xem chuyện này là thế nào.”
Nam Sơn cầm con cá, vẻ mặt nghiêm trọng ngắm nghía một hồi, bỗng như nhớ tới điều gì, lấy dao con đẩy nhẹ mang cá ra.
Chỉ thấy mang cá vừa không màu hồng, cũng chẳng phải màu tím đen xuất hiện sau khi rời nước lâu, nó trắng đến bất thường.
Chỗ toàn mạch máu như mang cá, sao lại trắng bệch được?
Chử Hoàn nhìn kỹ, mới phát hiện không phải thiếu huyết sắc, mà là trên mang cá bám đầy thứ gì đó, thoạt nhìn như nấm, nhưng nhìn lần nữa lại là từng đóa hoa nhỏ màu trắng chồng lên nhau.
Dù cho không có chứng sợ dày đặc, Chử Hoàn vẫn nổi hết da gà da vịt: “Đây là cái gì?”
Nam Sơn cau mày sâu hơn, sau đó cậu nhảy bật lên kéo Chử Hoàn: “Mutai không thể đụng, âm thú không thể nghe, thực nhãn thú không thể nhìn, đây là không thể nếm – đi, chúng ta mau quay về!”
Lại nói sau khi Chử Hoàn và Nam Sơn đi rồi, Viên Bình ở tại chỗ đứng ngồi không yên một lát, rốt cuộc không nhịn được chọc chọc Tiểu Phương: “Này, người anh em, tộc trưởng các anh và tên… tên kia, có phải là đang ấy ấy không?”
Tên nào? Ấy ấy cái gì?
Tiểu Phương trợn tròn đôi mắt to ngốc nghếch, rất đỗi tò mò nhìn hắn.
Hai người thô lố mắt nhìn nhau giây lát, Viên Bình đè khóe mắt rút gân, rốt cuộc bại trận, Chày Gỗ ở bên cạnh lại đáp: “Tôi biết.”
Viên Bình không dám tin vào trí óc của hắn ta lắm, song trong bụng toàn chuyện bát quái kiềm chế không được, đành phải hạ mình cúi xuống nghe thử.
Sự thật chứng minh, chỉ cần không đếm thì Chày Gỗ vẫn rất thông minh. Hắn đủng đỉnh ngậm một miếng bánh khô cong queo, chậm rãi bẻ nát ném vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm làm người ta sốt ruột một phen, lúc này mới lắc lư đầu nói: “Thật ra tôi đã biết từ lâu rồi, anh không biết chứ, lúc trước ở bên kia sơn môn, hảo tiện nhân dạy chúng tôi tiếng Hán ở cạnh tảng đá trắng, mỗi lần tộc trưởng đến, đều không ngồi xuống trước, ánh mắt phải đi một vòng to, cho đến khi tìm được hảo tiện nhân, cười với anh ta một cái, bấy giờ mới an tâm làm việc nên làm.”
Tiểu Phương vắt hết óc nhớ lại, sau đó phát hiện mình lúc ấy chỉ lo làm “nhân viên lau bảng đen” cho Chử Hoàn, thành thử mắt ai nhìn đi đâu, hắn căn bản không có ấn tượng.
Viên Bình: “Cái gì? Từ khi đó đã bắt đầu mắt đi mày lại? Ơ, không đúng, Chử Hoàn nào phải giáo viên, dạy tiếng Hán cái gì chứ?”
Tiểu Phương cuối cùng đã đuổi kịp đề tài, vội vàng đẩy Chày Gỗ ra, đáp tranh: “Lão sư vốn muốn đi đón nửa đường chạy mất, bọn tôi nhận lầm người, hảo tiện nhân có lòng tốt, sai rồi cho sai luôn, liền theo chúng tôi về đây.”
“Lòng tốt cái đếch,” Viên Bình mắng thầm, “Thấy sắc mờ lòng chứ ở đó mà tốt.”
Viên Bình đã hiểu đầu cua tai nheo, một lúc lâu mới “A” một tiếng, nghi vấn nằm trong lòng bao lâu được trả lời, vốn nên cảm thấy niềm sảng khoái đến từ mấy câu chuyện phiếm, đáng ra nên ẩn ý cười vài tiếng, lại lôi Chử Hoàn ra giải trí một phen.
Nhưng không hề.
Hắn tự dưng nhớ tới hồi nhỏ, có một dạo, hàng ngày cứ đến giờ tan trường, hắn sẽ dẫn người chặn đường Chử Hoàn như đánh du kích.
Khi ấy thằng lỏi đó chướng mắt và đáng ghét cỡ nào, hiện giờ nhớ lại Viên Bình vẫn cảm thấy ngứa răng. Nhưng giống như mới qua một chớp mắt, hai người thoáng cái đã hoàn toàn thay đổi, không bao giờ tranh giành bạn gái nữa.
Một kẻ thì chết, một kẻ lại đi thích đàn ông.
Viên Bình giống như phản ứng chậm chạp, mãi đến lúc này mới nghĩ ra – thời gian không chịu lưu lại, hắn không còn ở lại thời thiếu niên lông bông ngông cuồng nữa.
Hoa chẳng phải hoa, sương chẳng phải sương, cố nhân cũng chẳng còn là cố nhân nữa, dù cãi vã quen thuộc hơn, cũng chỉ là một bát cơm nguội ngắt hâm lại mà thôi.
Chẳng thể nào quay về được nữa.
Viên Bình ý thức được rằng hắn và thế giới bên kia núi sông đã không còn một chút quan hệ nào nữa. Đột nhiên, cõi lòng mà hắn tự cho là có thể rộng như biển nạp trăm sông, chợt bị sự thẫn thờ nhấn chìm.
Chày Gỗ không chú ý tới sắc mặt Viên Bình, vẫn đang độc thoại: “Ngày trước cũng từng có người đến từ bên kia sông, chỉ là khi đó tôi mới bằng con trai tôi bây giờ, nên chẳng còn nhớ người đó mặt mũi ra sao.”
Viên Bình kế thừa không ít ký ức lộn xộn từ chỗ thánh tuyền, có một chút ấn tượng, nhưng không rõ lắm, vì thế nghe Chày Gỗ thêm mắm dặm muối thuật lại một phen, Viên Bình chau mày nghĩ bụng: “Tám phần là một tên buôn ma túy.”
Chày Gỗ nói: “Kể từ đó, trưởng giả rất ghét tiếp xúc với người ngoại lai, nhưng lại có thánh thư… Ôi, hảo tiện nhân là một huynh đệ tốt, đừng có giống kẻ lần trước nhé.”
Viên Bình không hề nghĩ ngợi nói luôn: “Sẽ không giống đâu.”
Chày Gỗ thoáng sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra mà gãi đầu: “Tôi biết mà, anh với anh ta chắc chắn là huynh đệ rất tốt, bằng không khi ở chỗ thánh tuyền, sao trong lòng anh ta lại nghĩ đến anh chứ.”
Viên Bình sững sờ, giây lát sau, hắn không thừa nhận, cũng chẳng phản bác, chỉ im lặng đi sang bên kia, giúp Đại Sơn lau mồ hôi lạnh trên thái dương.
Chày Gỗ tự nghĩ bậy nghĩ bạ, lẩm bẩm: “Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, nhóm tộc trưởng có lẽ phải ra ngoài cả ngày.”
Nói xong không biết nghĩ tới chuyện gì thô bỉ, hắn trộm cười khùng khục như gà mái già, kết quả là tiếng cười giữa chừng nghẹn trong cổ họng – bọn Nam Sơn đã quay lại, chẳng biết có nghe thấy chưa.
Chày Gỗ vội vàng đứng dậy, vẻ mặt chột dạ như ăn trộm bị bắt quả tang, còn nói một câu có ý nghĩa khác: “Tộc… tộc trưởng, nhanh thế?”
Nhiều lúc hắn đáng ghét đến mức cả Nam Sơn cũng phải ngứa mắt, thế là Nam Sơn ném luôn con cá thoi thóp trong tình huống còn đang vẫy đuôi đều đều vào mặt Chày Gỗ.
Mấy người lập tức xúm lại hết, Chày Gỗ lau nước trên mặt, vạch mang cá ra, sau đó lẩm bẩm một từ mà Chử Hoàn chưa nghe bao giờ.
Viên Bình kịp thời phiên dịch: “Hoa uổng tử, hoa uổng tử không thể nếm.” (uổng tử: chết oan)
Trước tiên là không thể chạm, không thể nghe, không thể nhìn, hiện tại là không thể nếm.
Kế tiếp… phải chăng sẽ là không thể ngửi?
Tiểu Phương hơi sốt ruột: “Tộc trưởng, hoa uổng tử sống dưới nước, nghe nói mật hoa sẽ làm cả vùng nước đều ngọt lịm, nếu ai ăn nhầm, sẽ bị mất thần trí như con cá này, cứ đi một mạch, bất kể ai gọi cũng không tỉnh, đi đến khi gãy chân, đi đến chết mới thôi – vậy, vậy nước ở hạ du phải chăng không uống được?”
Thế nên âm thú vốn sống ở hạ du mới bỏ chạy lên thượng du.
Chày Gỗ: “Tộc trưởng, chúng ta có đi nữa không?”
Nam Sơn nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Theo quy củ cũ, thời gian tuần sơn là mười ngày, anh quên mất rồi à? Chúng ta còn chưa đi hết một nửa đâu.”
Sắc mặt Chày Gỗ vẫn do dự, Tiểu Phương đã bợp đầu hắn: “Sợ rồi? Đồ nhát gan!”
Chày Gỗ bị đánh dúi đầu, trừng mắt nhìn Tiểu Phương một cái, không thèm so đo, hắn chỉ cảm thấy hai mí mắt thay nhau giật giật, làm lòng rất phiền muộn, luôn có cảm giác phía trước có chuyện chẳng lành.
Mấy người tức khắc không nghỉ ngơi nổi nữa, vội vã phân công nhau đi lấy nước, chỉ tìm nước ở nơi có cá, căn cứ vào trạng thái tinh thần của chúng để phán đoán chất nước.
Vội vàng chuẩn bị một ngày, hôm sau cả nhóm chính thức lên đường.
Đại Sơn đã phục hồi khả năng hành động, tuy mắt bị thương, nhưng cậu thiếu niên này khá kiên cường, nhất định không cho ai cõng, chỉ vót một cây gậy và để người ta dẫn đường.
Chày Gỗ lo lắng một đêm, ngày hôm sau giống như để dời đi sự chú ý của mình, hắn lại càng gấu hơn.
Hắn thừa cơ bắt nạt Đại Sơn không nhìn thấy, cắm một đóa hoa bìm bìm đỏ tươi to đùng trên đầu người ta, từ đỉnh đầu cậu thiếu niên tốt chính trực này tức khắc tỏa ra phong thái bà mai, nhưng bản thân không hay biết, còn ưỡn ngực ngẩng đầu, hiên ngang mà đi.
Không biết do nguyên nhân gì, từ tộc trưởng chính trực đến Tiểu Phương thật thà chất phác, chẳng ai gặp chuyện bất bình hé răng một tiếng, mọi người đoàn kết nhất trí làm bộ không nhìn thấy.
Đoạn đường trước đó quá đáng sợ, đến lúc này mọi người bắt buộc phải cẩn thận, đi một bước tra xét ba bước, dù vậy vẫn suýt nữa đụng phải vài toán âm thú.
Càng đến gần hạ du thì âm thú chạy tới càng hung tàn, khiến họ – đặc biệt là Viên Bình nghe đồn sợ loài bò sát càng căng thẳng hơn.
Có đôi khi âm thú tốp năm tốp ba vừa chạy vừa kêu, không khác gì công kích, bọn Chử Hoàn chạy không thể, trốn không được, đành phải cố hết sức bịt tai co người nấp đi.
Đất rung núi chuyển khiến mặt mày xám xịt đã đành, chấn động não thường xuyên mới thực sự là khó lòng chịu nổi, quả thật trừ khi là người sắt mới có thể thích ứng – không may là Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn trời sinh đều là người sắt.
Chử Hoàn rốt cuộc bất chấp ánh mắt rất kỳ thị của Viên Bình mà nôn thốc nôn tháo – còn là nhân lúc Nam Sơn không ở gần.
Tiểu Phương vỗ lưng anh ta, an ủi: “Quen là được, quen là được.”
Thói quen cũng có thể có khả năng miễn dịch sao?
Chày Gỗ bên cạnh mắt láo liên, thông minh một cách không nên, thò đầu ra lắm miệng: “Ôi, kỳ thực có nghi thức thì tốt rồi. Hảo tiện nhân à, thay máu xong thì ngay cả túi độc mutai anh cũng không cần mang theo nữa đâu.”
Chử Hoàn như cười như không nhìn hắn một cái, dùng tiếng dân tộc Ly Y bập bẹ nói: “Thay máu để ở rể cho các anh à?”
Nam Sơn đã đi tra xét tình hình phía trước, Chày Gỗ thấy tộc trưởng không ở đây, liền lén lút thò đầu dáo dác nhìn quanh, bỉ ổi xoa tay cười hề hề với Chử Hoàn.
Tiểu Phương là người chính trực chất phác, thật sự không nhìn nổi cái đức hạnh này, bèn giơ bàn tay to như quạt hương bồ, bợp đầu hắn: “Lắm mồm quá!”
Sắc mặt Chử Hoàn vẫn chưa thoát khỏi dư chấn của chấn động não, tinh thần đã linh hoạt trước, anh ta cười tủm tỉm bảo: “Nói sau đi, tôi phải chuẩn bị sính lễ trước đã.”
Chày Gỗ và Tiểu Phương không hiểu “sính lễ” là gì, Viên Bình thì có, hắn sửng sốt nhìn Chử Hoàn nói thẳng không thèm ngại một cái, cảm thấy xem thế là đủ mà nghĩ: “Thằng này từ khi cong thì ngày càng trơ trẽn hơn.”
Chờ Nam Sơn trở về, Viên Bình lại bắt đầu dòm lom lom Nam Sơn với ánh mắt cổ quái. Hắn đã nghe về chuyện cha mẹ Nam Sơn, cảm thấy căn bệnh mắt tộc trưởng Người Thủ Sơn không tốt, chỉ e là gia tộc di truyền, từng thế hệ khẩu vị đều kỳ dị như vậy, thích toàn yêu ma quỷ quái gì đâu không!
Nam Sơn bị hắn nhìn phát cáu, rốt cuộc lúc đi lướt qua nhau không nhịn được liếc Viên Bình một cái cảnh cáo – Nam Sơn luôn có cảm giác nguy cơ không tên đối với hắn, cảm thấy Chử Hoàn quá thân mật với kẻ này.
Viên Bình vậy mà lại hiểu được hàm ý trong ánh mắt này như kỳ tích, lập tức rùng mình, giơ một tay lên trời, hận không thể thề độc để tỏ rõ lòng trung: “Tộc trưởng cậu cậu cậu… cậu không thể nghĩ oan cho tôi! Cậu yên tâm, trên đời này tuyệt đối chỉ có mình cậu khẩu vị nặng như vậy. Tôi kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng không có một xu ý đồ với ai đó, bằng không trời đánh thánh vật – Cho dù cả thế giới chỉ còn một vật sống là nó, tôi thà đào lỗ hiếp Trái Đất còn hơn!”
Nam Sơn: “…”
Thân là một Người Thủ Môn mà ăn nói không suy nghĩ như vậy(2), Nam Sơn cảm thấy với thân phận mình không tiện đánh giá nhiều, nhưng cậu quyết định lúc về phải phản ánh vấn đề này với Lỗ Cách.
Xế chiều hôm nay, họ rốt cuộc đến hạ du đổ ra cửa sông, nơi này không còn sinh vật nào khác.
… Ngoại trừ gốc hoa gọi là “hoa uổng tử” kia.
Đó là loài thực vật đầu tiên làm Chử Hoàn cảm thấy “chấn động”.
Dây leo chết héo chằng chịt đan vào nhau, dệt thành một tấm mạng nhện khổng lồ xấu xí, giăng khắp mặt nước, lại chìm xuống nước mấy thước, kín kẽ bám chặt lòng sông đã biến hình, thành một cây cầu tự nhiên rộng rãi kiên cố, trên cành khô không có lá cây, mà nở đầy những đóa hoa nhỏ trắng muốt như tuyết.
Bị cành khô kết thành mạng chặn ở bên trong, là vô số xương xẩu nhẵn bóng, có cá, có mutai, có người dẹp, thậm chí có âm thú khổng lồ…
Đuôi cá và xương đùi các loại sinh vật gãy hết, chỗ gãy bị cành cây khô cắm vào, quấn chặt khó gỡ, một đám dây leo chui vào lại bò ra khỏi xương đùi của cái xác kia, giống như đã hút no tủy, nở càng lóa mắt hơn.
Quỷ dị và đẹp đẽ như vậy.
—
Câu này là của Khổng Tử, đại ý là yêu đương một chút thì được nhưng không thể vượt qua giới hạn của lễ phép.Ở đây tác giả chơi chữ, bảo Viên Bình là Người Thủ Môn nhưng không canh môn (mồm miệng) đàng hoàng, chuyên nói vớ vẩn.
Lúc này mặt trời đã mọc, ánh dương chiếu lên vách đá sáng rực rỡ.
Thế giới này không có mưa axit, không có khói mù, cũng chẳng có bụi bặm hay tiếng ồn, thoạt nhìn là non xanh và nước biếc, biển mây và trời cao, sạch sẽ đến mức tựa như chưa bao giờ có con người chen chân vào, chọn đại một góc nhìn cũng có thể thành một danh lam thắng cảnh.
Ai mà ngờ được lại là một nơi ăn thịt người?
Ban ngày lũ động vật nhỏ hết sức cảnh giác, không dám đi lại nhiều, họ cuốc bộ cả buổi trời mà chỉ bắt được vài con thỏ hoang, xem chừng còn chưa đủ dính răng mấy tay đàn ông như hổ đói.
Chử Hoàn mở ống nhòm, tra xét cẩn thận vùng gần dòng sông, bảo Nam Sơn: “Dưới nước có cá, để tôi bắt vài con cho cậu nướng ăn.”
Nam Sơn dường như mẫn cảm với chữ “nước” này, lập tức gạt phăng đi: “Không được, không được phép xuống nước.”
Chử Hoàn nghiêng đầu nhìn cậu, cười xấu xa: “Còn chưa qua cửa, mà cậu đã quản tôi rồi?” (Qua cửa tức về nhà chồng)
Nam Sơn chưa từng nghe từ này, ngơ ngác hỏi: “Qua cửa? Qua cửa nào?”
“Qua cửa nhà tôi, chính là người nhà tôi, cậu nói qua cửa nào?” Chử Hoàn sờ cằm Nam Sơn.
Anh vốn chỉ muốn giấu trong lòng, chứ không hề có ý định trêu chọc Nam Sơn. Thế nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, tự dưng liền trêu phải, lại tự dưng phát triển đến bước này, xuôi dòng một mạch, không thể vãn hồi, Chử Hoàn nhớ lại cũng cảm thấy hoang mang khó tin.
Nhưng đã trêu chọc rồi, tựa hồ cũng không thể quay đầu nữa, cứ thế, Chử Hoàn ngược lại nghĩ thoáng hơn.
Nam Sơn không ngờ cái người lúc trước còn “phát hồ tình chỉ hồ lễ(1)”, đột nhiên lật mặt như lật sách, trực tiếp chuyển sang động tay động chân, tức khắc ngây ra như phỗng, không biết nên lấy biểu cảm gì để đáp lại sự chòng ghẹo lạ lẫm này.
“Chậc.” Chử Hoàn cảm khái, “Cậu trước kia nói chuyện với tôi chẳng thèm e dè, sao bây giờ không nói nữa? Chẳng lẽ là vì hôn tôi một cái mà trong lòng không cân bằng, hay là để tôi hôn lại nhé?”
Đây là lần đầu tiên từ thuở chào đời tim Nam Sơn loạn nhịp, càng là lần đầu tiên yêu đương, nên hoàn toàn không có kinh nghiệm. Cậu còn chưa biết bắt đầu từ đâu, đã bị Chử Hoàn nắm giữ toàn bộ tiết tấu, chỉ có thể loạng choạng đi theo anh. Lời Chử Hoàn nói khó khăn chạy một vòng trong bộ não đã chết máy, cậu trợn tròn mắt lên hết cỡ, họng khô muốn chết.
Chử Hoàn một bước sấn tới, Nam Sơn đứng đơ thành một cây cọc gỗ bị điểm huyệt, nhắm mắt lại như sắp sửa hy sinh vì việc nghĩa.
Sau đó, cậu nghe thấy Chử Hoàn cười khẽ một tiếng, rồi trên mặt tựa hồ bị thứ gì đó chạm nhẹ, còn chưa kịp nhận ra là cái gì, đã nghe không xa vang lên tiếng nước.
Nam Sơn vội vàng mở mắt ra, nhìn thấy Chử Hoàn đã ném giày xuống nước.
Chử Hoàn dù sao vẫn có chừng mực, không đến gần dòng sông chính, chỉ lội xuống khe suối vừa ngập tới đầu gối.
Ban nãy anh vốn định làm gì đó, nhưng vừa thấy Nam Sơn toàn thân đỏ bừng lên, anh lại dở khóc dở cười chẳng làm gì hết.
Anh cảm thấy mình đang đối mặt với một đại bảo bối, thèm nhỏ ba thước dãi, nhưng không nỡ xơi.
Nam Sơn định thần lại, phát hiện mình bị anh trêu, thoạt đầu hơi xấu hổ và buồn bực, cuối cùng cũng không nhịn được chê cười mình.
Cậu ngồi xuống bên cạnh khe suối, tháo cây kèn Harmonica trên hông, thổi một khúc nhạc Chử Hoàn chưa nghe bao giờ, đoạn đầu vui vẻ, đoạn giữa chần chừ, phần kết trong du dương tựa hồ lại lộ ra lưu luyến.
Chử Hoàn chân trần giẫm tảng đá dưới đáy nước, thong thả tìm cá, khúc nhạc này của Nam Sơn thổi về cái gì, anh đã không cần hỏi.
Bỗng nhiên, nét cười nơi khóe môi Chử Hoàn đọng lại. Anh vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nước bất chợt lại sắc bén – anh phát hiện lũ cá thành quần kết đội dưới nước vận động thẳng đờ đều đều, chúng đến từ một phương hướng, đội hình vĩnh viễn không thay đổi, cứ một mực bơi, nhưng tư thế vẫy đuôi cứng đờ, tần suất cũng không hề thay đổi.
Cá dưới nước giống như không nhìn thấy một người to đùng đứng ở đó, chẳng thèm vòng qua đâm thẳng vào chân Chử Hoàn, bị anh xách lên, hai nắp mang còn nhúc nhích, đột nhiên rời nước mà không giãy giụa, cái đuôi lắc lư vẫn duy trì cùng một tần suất, như máy móc lên dây cót.
Chử Hoàn vẫy tay gọi Nam Sơn, Nam Sơn thấy vẻ mặt anh khác thường đã cất kèn Harmonica đi: “Sao vậy anh?”
“Bọn cá không bình thường.” Chử Hoàn sải bước lên bờ, “Tôi đoán là không ăn được, cậu lại đây xem chuyện này là thế nào.”
Nam Sơn cầm con cá, vẻ mặt nghiêm trọng ngắm nghía một hồi, bỗng như nhớ tới điều gì, lấy dao con đẩy nhẹ mang cá ra.
Chỉ thấy mang cá vừa không màu hồng, cũng chẳng phải màu tím đen xuất hiện sau khi rời nước lâu, nó trắng đến bất thường.
Chỗ toàn mạch máu như mang cá, sao lại trắng bệch được?
Chử Hoàn nhìn kỹ, mới phát hiện không phải thiếu huyết sắc, mà là trên mang cá bám đầy thứ gì đó, thoạt nhìn như nấm, nhưng nhìn lần nữa lại là từng đóa hoa nhỏ màu trắng chồng lên nhau.
Dù cho không có chứng sợ dày đặc, Chử Hoàn vẫn nổi hết da gà da vịt: “Đây là cái gì?”
Nam Sơn cau mày sâu hơn, sau đó cậu nhảy bật lên kéo Chử Hoàn: “Mutai không thể đụng, âm thú không thể nghe, thực nhãn thú không thể nhìn, đây là không thể nếm – đi, chúng ta mau quay về!”
Lại nói sau khi Chử Hoàn và Nam Sơn đi rồi, Viên Bình ở tại chỗ đứng ngồi không yên một lát, rốt cuộc không nhịn được chọc chọc Tiểu Phương: “Này, người anh em, tộc trưởng các anh và tên… tên kia, có phải là đang ấy ấy không?”
Tên nào? Ấy ấy cái gì?
Tiểu Phương trợn tròn đôi mắt to ngốc nghếch, rất đỗi tò mò nhìn hắn.
Hai người thô lố mắt nhìn nhau giây lát, Viên Bình đè khóe mắt rút gân, rốt cuộc bại trận, Chày Gỗ ở bên cạnh lại đáp: “Tôi biết.”
Viên Bình không dám tin vào trí óc của hắn ta lắm, song trong bụng toàn chuyện bát quái kiềm chế không được, đành phải hạ mình cúi xuống nghe thử.
Sự thật chứng minh, chỉ cần không đếm thì Chày Gỗ vẫn rất thông minh. Hắn đủng đỉnh ngậm một miếng bánh khô cong queo, chậm rãi bẻ nát ném vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm làm người ta sốt ruột một phen, lúc này mới lắc lư đầu nói: “Thật ra tôi đã biết từ lâu rồi, anh không biết chứ, lúc trước ở bên kia sơn môn, hảo tiện nhân dạy chúng tôi tiếng Hán ở cạnh tảng đá trắng, mỗi lần tộc trưởng đến, đều không ngồi xuống trước, ánh mắt phải đi một vòng to, cho đến khi tìm được hảo tiện nhân, cười với anh ta một cái, bấy giờ mới an tâm làm việc nên làm.”
Tiểu Phương vắt hết óc nhớ lại, sau đó phát hiện mình lúc ấy chỉ lo làm “nhân viên lau bảng đen” cho Chử Hoàn, thành thử mắt ai nhìn đi đâu, hắn căn bản không có ấn tượng.
Viên Bình: “Cái gì? Từ khi đó đã bắt đầu mắt đi mày lại? Ơ, không đúng, Chử Hoàn nào phải giáo viên, dạy tiếng Hán cái gì chứ?”
Tiểu Phương cuối cùng đã đuổi kịp đề tài, vội vàng đẩy Chày Gỗ ra, đáp tranh: “Lão sư vốn muốn đi đón nửa đường chạy mất, bọn tôi nhận lầm người, hảo tiện nhân có lòng tốt, sai rồi cho sai luôn, liền theo chúng tôi về đây.”
“Lòng tốt cái đếch,” Viên Bình mắng thầm, “Thấy sắc mờ lòng chứ ở đó mà tốt.”
Viên Bình đã hiểu đầu cua tai nheo, một lúc lâu mới “A” một tiếng, nghi vấn nằm trong lòng bao lâu được trả lời, vốn nên cảm thấy niềm sảng khoái đến từ mấy câu chuyện phiếm, đáng ra nên ẩn ý cười vài tiếng, lại lôi Chử Hoàn ra giải trí một phen.
Nhưng không hề.
Hắn tự dưng nhớ tới hồi nhỏ, có một dạo, hàng ngày cứ đến giờ tan trường, hắn sẽ dẫn người chặn đường Chử Hoàn như đánh du kích.
Khi ấy thằng lỏi đó chướng mắt và đáng ghét cỡ nào, hiện giờ nhớ lại Viên Bình vẫn cảm thấy ngứa răng. Nhưng giống như mới qua một chớp mắt, hai người thoáng cái đã hoàn toàn thay đổi, không bao giờ tranh giành bạn gái nữa.
Một kẻ thì chết, một kẻ lại đi thích đàn ông.
Viên Bình giống như phản ứng chậm chạp, mãi đến lúc này mới nghĩ ra – thời gian không chịu lưu lại, hắn không còn ở lại thời thiếu niên lông bông ngông cuồng nữa.
Hoa chẳng phải hoa, sương chẳng phải sương, cố nhân cũng chẳng còn là cố nhân nữa, dù cãi vã quen thuộc hơn, cũng chỉ là một bát cơm nguội ngắt hâm lại mà thôi.
Chẳng thể nào quay về được nữa.
Viên Bình ý thức được rằng hắn và thế giới bên kia núi sông đã không còn một chút quan hệ nào nữa. Đột nhiên, cõi lòng mà hắn tự cho là có thể rộng như biển nạp trăm sông, chợt bị sự thẫn thờ nhấn chìm.
Chày Gỗ không chú ý tới sắc mặt Viên Bình, vẫn đang độc thoại: “Ngày trước cũng từng có người đến từ bên kia sông, chỉ là khi đó tôi mới bằng con trai tôi bây giờ, nên chẳng còn nhớ người đó mặt mũi ra sao.”
Viên Bình kế thừa không ít ký ức lộn xộn từ chỗ thánh tuyền, có một chút ấn tượng, nhưng không rõ lắm, vì thế nghe Chày Gỗ thêm mắm dặm muối thuật lại một phen, Viên Bình chau mày nghĩ bụng: “Tám phần là một tên buôn ma túy.”
Chày Gỗ nói: “Kể từ đó, trưởng giả rất ghét tiếp xúc với người ngoại lai, nhưng lại có thánh thư… Ôi, hảo tiện nhân là một huynh đệ tốt, đừng có giống kẻ lần trước nhé.”
Viên Bình không hề nghĩ ngợi nói luôn: “Sẽ không giống đâu.”
Chày Gỗ thoáng sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra mà gãi đầu: “Tôi biết mà, anh với anh ta chắc chắn là huynh đệ rất tốt, bằng không khi ở chỗ thánh tuyền, sao trong lòng anh ta lại nghĩ đến anh chứ.”
Viên Bình sững sờ, giây lát sau, hắn không thừa nhận, cũng chẳng phản bác, chỉ im lặng đi sang bên kia, giúp Đại Sơn lau mồ hôi lạnh trên thái dương.
Chày Gỗ tự nghĩ bậy nghĩ bạ, lẩm bẩm: “Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, nhóm tộc trưởng có lẽ phải ra ngoài cả ngày.”
Nói xong không biết nghĩ tới chuyện gì thô bỉ, hắn trộm cười khùng khục như gà mái già, kết quả là tiếng cười giữa chừng nghẹn trong cổ họng – bọn Nam Sơn đã quay lại, chẳng biết có nghe thấy chưa.
Chày Gỗ vội vàng đứng dậy, vẻ mặt chột dạ như ăn trộm bị bắt quả tang, còn nói một câu có ý nghĩa khác: “Tộc… tộc trưởng, nhanh thế?”
Nhiều lúc hắn đáng ghét đến mức cả Nam Sơn cũng phải ngứa mắt, thế là Nam Sơn ném luôn con cá thoi thóp trong tình huống còn đang vẫy đuôi đều đều vào mặt Chày Gỗ.
Mấy người lập tức xúm lại hết, Chày Gỗ lau nước trên mặt, vạch mang cá ra, sau đó lẩm bẩm một từ mà Chử Hoàn chưa nghe bao giờ.
Viên Bình kịp thời phiên dịch: “Hoa uổng tử, hoa uổng tử không thể nếm.” (uổng tử: chết oan)
Trước tiên là không thể chạm, không thể nghe, không thể nhìn, hiện tại là không thể nếm.
Kế tiếp… phải chăng sẽ là không thể ngửi?
Tiểu Phương hơi sốt ruột: “Tộc trưởng, hoa uổng tử sống dưới nước, nghe nói mật hoa sẽ làm cả vùng nước đều ngọt lịm, nếu ai ăn nhầm, sẽ bị mất thần trí như con cá này, cứ đi một mạch, bất kể ai gọi cũng không tỉnh, đi đến khi gãy chân, đi đến chết mới thôi – vậy, vậy nước ở hạ du phải chăng không uống được?”
Thế nên âm thú vốn sống ở hạ du mới bỏ chạy lên thượng du.
Chày Gỗ: “Tộc trưởng, chúng ta có đi nữa không?”
Nam Sơn nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Theo quy củ cũ, thời gian tuần sơn là mười ngày, anh quên mất rồi à? Chúng ta còn chưa đi hết một nửa đâu.”
Sắc mặt Chày Gỗ vẫn do dự, Tiểu Phương đã bợp đầu hắn: “Sợ rồi? Đồ nhát gan!”
Chày Gỗ bị đánh dúi đầu, trừng mắt nhìn Tiểu Phương một cái, không thèm so đo, hắn chỉ cảm thấy hai mí mắt thay nhau giật giật, làm lòng rất phiền muộn, luôn có cảm giác phía trước có chuyện chẳng lành.
Mấy người tức khắc không nghỉ ngơi nổi nữa, vội vã phân công nhau đi lấy nước, chỉ tìm nước ở nơi có cá, căn cứ vào trạng thái tinh thần của chúng để phán đoán chất nước.
Vội vàng chuẩn bị một ngày, hôm sau cả nhóm chính thức lên đường.
Đại Sơn đã phục hồi khả năng hành động, tuy mắt bị thương, nhưng cậu thiếu niên này khá kiên cường, nhất định không cho ai cõng, chỉ vót một cây gậy và để người ta dẫn đường.
Chày Gỗ lo lắng một đêm, ngày hôm sau giống như để dời đi sự chú ý của mình, hắn lại càng gấu hơn.
Hắn thừa cơ bắt nạt Đại Sơn không nhìn thấy, cắm một đóa hoa bìm bìm đỏ tươi to đùng trên đầu người ta, từ đỉnh đầu cậu thiếu niên tốt chính trực này tức khắc tỏa ra phong thái bà mai, nhưng bản thân không hay biết, còn ưỡn ngực ngẩng đầu, hiên ngang mà đi.
Không biết do nguyên nhân gì, từ tộc trưởng chính trực đến Tiểu Phương thật thà chất phác, chẳng ai gặp chuyện bất bình hé răng một tiếng, mọi người đoàn kết nhất trí làm bộ không nhìn thấy.
Đoạn đường trước đó quá đáng sợ, đến lúc này mọi người bắt buộc phải cẩn thận, đi một bước tra xét ba bước, dù vậy vẫn suýt nữa đụng phải vài toán âm thú.
Càng đến gần hạ du thì âm thú chạy tới càng hung tàn, khiến họ – đặc biệt là Viên Bình nghe đồn sợ loài bò sát càng căng thẳng hơn.
Có đôi khi âm thú tốp năm tốp ba vừa chạy vừa kêu, không khác gì công kích, bọn Chử Hoàn chạy không thể, trốn không được, đành phải cố hết sức bịt tai co người nấp đi.
Đất rung núi chuyển khiến mặt mày xám xịt đã đành, chấn động não thường xuyên mới thực sự là khó lòng chịu nổi, quả thật trừ khi là người sắt mới có thể thích ứng – không may là Người Thủ Sơn và Người Thủ Môn trời sinh đều là người sắt.
Chử Hoàn rốt cuộc bất chấp ánh mắt rất kỳ thị của Viên Bình mà nôn thốc nôn tháo – còn là nhân lúc Nam Sơn không ở gần.
Tiểu Phương vỗ lưng anh ta, an ủi: “Quen là được, quen là được.”
Thói quen cũng có thể có khả năng miễn dịch sao?
Chày Gỗ bên cạnh mắt láo liên, thông minh một cách không nên, thò đầu ra lắm miệng: “Ôi, kỳ thực có nghi thức thì tốt rồi. Hảo tiện nhân à, thay máu xong thì ngay cả túi độc mutai anh cũng không cần mang theo nữa đâu.”
Chử Hoàn như cười như không nhìn hắn một cái, dùng tiếng dân tộc Ly Y bập bẹ nói: “Thay máu để ở rể cho các anh à?”
Nam Sơn đã đi tra xét tình hình phía trước, Chày Gỗ thấy tộc trưởng không ở đây, liền lén lút thò đầu dáo dác nhìn quanh, bỉ ổi xoa tay cười hề hề với Chử Hoàn.
Tiểu Phương là người chính trực chất phác, thật sự không nhìn nổi cái đức hạnh này, bèn giơ bàn tay to như quạt hương bồ, bợp đầu hắn: “Lắm mồm quá!”
Sắc mặt Chử Hoàn vẫn chưa thoát khỏi dư chấn của chấn động não, tinh thần đã linh hoạt trước, anh ta cười tủm tỉm bảo: “Nói sau đi, tôi phải chuẩn bị sính lễ trước đã.”
Chày Gỗ và Tiểu Phương không hiểu “sính lễ” là gì, Viên Bình thì có, hắn sửng sốt nhìn Chử Hoàn nói thẳng không thèm ngại một cái, cảm thấy xem thế là đủ mà nghĩ: “Thằng này từ khi cong thì ngày càng trơ trẽn hơn.”
Chờ Nam Sơn trở về, Viên Bình lại bắt đầu dòm lom lom Nam Sơn với ánh mắt cổ quái. Hắn đã nghe về chuyện cha mẹ Nam Sơn, cảm thấy căn bệnh mắt tộc trưởng Người Thủ Sơn không tốt, chỉ e là gia tộc di truyền, từng thế hệ khẩu vị đều kỳ dị như vậy, thích toàn yêu ma quỷ quái gì đâu không!
Nam Sơn bị hắn nhìn phát cáu, rốt cuộc lúc đi lướt qua nhau không nhịn được liếc Viên Bình một cái cảnh cáo – Nam Sơn luôn có cảm giác nguy cơ không tên đối với hắn, cảm thấy Chử Hoàn quá thân mật với kẻ này.
Viên Bình vậy mà lại hiểu được hàm ý trong ánh mắt này như kỳ tích, lập tức rùng mình, giơ một tay lên trời, hận không thể thề độc để tỏ rõ lòng trung: “Tộc trưởng cậu cậu cậu… cậu không thể nghĩ oan cho tôi! Cậu yên tâm, trên đời này tuyệt đối chỉ có mình cậu khẩu vị nặng như vậy. Tôi kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng không có một xu ý đồ với ai đó, bằng không trời đánh thánh vật – Cho dù cả thế giới chỉ còn một vật sống là nó, tôi thà đào lỗ hiếp Trái Đất còn hơn!”
Nam Sơn: “…”
Thân là một Người Thủ Môn mà ăn nói không suy nghĩ như vậy(2), Nam Sơn cảm thấy với thân phận mình không tiện đánh giá nhiều, nhưng cậu quyết định lúc về phải phản ánh vấn đề này với Lỗ Cách.
Xế chiều hôm nay, họ rốt cuộc đến hạ du đổ ra cửa sông, nơi này không còn sinh vật nào khác.
… Ngoại trừ gốc hoa gọi là “hoa uổng tử” kia.
Đó là loài thực vật đầu tiên làm Chử Hoàn cảm thấy “chấn động”.
Dây leo chết héo chằng chịt đan vào nhau, dệt thành một tấm mạng nhện khổng lồ xấu xí, giăng khắp mặt nước, lại chìm xuống nước mấy thước, kín kẽ bám chặt lòng sông đã biến hình, thành một cây cầu tự nhiên rộng rãi kiên cố, trên cành khô không có lá cây, mà nở đầy những đóa hoa nhỏ trắng muốt như tuyết.
Bị cành khô kết thành mạng chặn ở bên trong, là vô số xương xẩu nhẵn bóng, có cá, có mutai, có người dẹp, thậm chí có âm thú khổng lồ…
Đuôi cá và xương đùi các loại sinh vật gãy hết, chỗ gãy bị cành cây khô cắm vào, quấn chặt khó gỡ, một đám dây leo chui vào lại bò ra khỏi xương đùi của cái xác kia, giống như đã hút no tủy, nở càng lóa mắt hơn.
Quỷ dị và đẹp đẽ như vậy.
—
Câu này là của Khổng Tử, đại ý là yêu đương một chút thì được nhưng không thể vượt qua giới hạn của lễ phép.Ở đây tác giả chơi chữ, bảo Viên Bình là Người Thủ Môn nhưng không canh môn (mồm miệng) đàng hoàng, chuyên nói vớ vẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất