Chương 10: Trộm tới nhà
"Ta......" Cảnh Thự môi giật giật, bước về phía Khương Hằng một bước.
Khương Hằng lại phát run, ngơ ngác không tự chủ lui ra phía sau, theo bản năng muốn tránh đi y.
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự nói, "Lại đi đâu vậy?"
Khương Hằng rốt cuộc khóc lên, bả vai run lên từng chút, Cảnh Thự sải bước đuổi theo, lôi kéo ống tay áo hắn, muốn đem hắn ôm vào trong lòng ngực chính mình. Khương Hằng lại giãy giụa ra, ánh mắt hiện ra sợ hãi, nghiêng ngả lảo đảo mà tránh thoát một chút.
Cảnh Thự: "Hằng Nhi...... Đệ!"
Khương Hằng khóc nấc lên, nghe thấy xưng hô này, dần dần ngừng lại. Cảnh Thự thở dài, nói: "Ta nhất thời sốt ruột, là ca ca sai rồi, để ta nhìn xem?"
Khương Hằng còn có chút muốn tránh, Cảnh Thự lại không nói không rằng đem hắn kéo lại đây, đem hắn ôm vào trong lòng ngực, thịt trứng mua tới rớt đầy trên đất, hai tiểu hài tử đều ngơ ngác, liền ôm nhau như vậy dưới bầu trời đầy khói lửa.
"Đồ ăn...... Đồ ăn rớt!" Khương Hằng lau nước mắt, vội vàng nhắc nhở Cảnh Thự, Cảnh Thự lại không quản đồ rơi đầy đất kia.
Cuối cùng, Cảnh Thự ở trên trán Khương Hằng hôn hôn, Khương Hằng thật vất vả tránh ra, đại khái hiểu được ý tứ Cảnh Thự muốn bồi tội, lau khô nước mắt, ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ lên, Cảnh Thự ngơ ngác nhìn một lát, nói: "Đừng nhặt, đều bẩn rồi."
Trứng bị quăng vỡ nát, thịt lại còn có thể ăn, Cảnh Thự một tay cầm theo một chút thịt khô thật vất vả lắm mới mua được, một tay kia gắt gao nắm tay Khương Hằng đi về nhà.
"Nương khi nào mới trở về?" Khương Hằng khôi phục lại một chút tâm tình, thấp thỏm hỏi, "Bên ngoài có người chết sao?"
Cảnh Thự bị Khương Hằng hỏi vài lần mới lấy lại tinh thần, đáp: "Không có ra khỏi thành, ta không biết." Chợt ý thức được cái gì, sửa lời nói: "Không có người chết, chỉ là nhà ở bị thiêu cháy."
Bên trong thành một mảnh chiến loạn, giết người phóng hỏa, ác đồ vi phạm pháp lệnh thật nhiều, Cảnh Thự ven đường cứu vài người, lại cũng quản không được quá nhiều, lại nghĩ đến Khương Hằng trong nhà cho nên vội vàng trở về.
Nhưng y cái gì cũng không có nói với Khương Hằng, dời đi câu chuyện, nói: "Chờ lát nữa chúng ta đem thịt khô cùng cơm nấu ăn......"
Nói được một nửa, tới trước cửa nhà, hai người đột nhiên đồng thời yên lặng.
Cảnh Thự đang muốn mang Khương Hằng trèo tường vào nhà, lại thấy cửa lớn Khương gia mở ra, cửa hông cũng mở một nữa.
"Nương!" Khương Hằng chợt hô to một tiếng, "Vệ Bà!"
"Đừng đi!" Cảnh Thự liếc mắt một cái thoáng nhìn khóa đồng bị đập vỡ kia, tức khắc đem Khương Hằng kéo đến phía sau chính mình.
Khương Hằng: "???"
Trong nhà truyền đến tiếng cười nam nhân, Cảnh Thự sải bước, vọt đi vào. Khương Hằng đuổi theo vừa thấy, trong nháy mắt trợn tròn mắt.
Trong đại trạch Khương gia bị lật đến lung tung rối loạn, những đồ dùng đáng giá đều bị khiêng ra, trong sân trải rèm vải, tiền bạc, trang sức của Chiêu phu nhân, nghiên mực của Khương Hằng, áo lông cừu, tơ lụa gấm vóc, gương đồng, thậm chí ngay cả giá cắm nến trong phòng Vệ Bà, đều bị leng keng leng keng mà ném ở trên rèm vải.
Bên cạnh dựng một cái xe đẩy.
Ba gã nam nhân, một người trong đó cố gắng cầm theo Hắc Kiếm của Cảnh Uyên, khắp nơi va đụng, cầm đến có chút đứng không vững, hai người khác đang muốn cuốn lên của cải Khương gia ném lên xe đẩy.
"Có trộm!"
Khương Hằng dù không rành thế sự, cũng biết trong nhà là có trộm tới, suy nghĩ đầu tiền chính là lập tức đi ra ngoài báo quan.
Cảnh Thự thấy một màn như vậy, tức khắc lửa giận nổi lên, buông đồ xuống để Khương Hằng đứng ở một bên.
"Đừng tiến lên," Cảnh Thự trầm giọng, "Vô luận phát sinh cái gì, đều không được tiến lên."
Ba người kia đang hi hi ha ha mà cười, quay đầu nhìn chăm chú Khương Hằng cùng Cảnh Thự.
"Nương ngươi đâu?" Tên du côn cầm đầu kia nhận ra Khương Hằng, nói, "Mau mau gọi nàng trở về, đi, binh hoang mã loạn, nhà ngươi ngay cả một người nam nhân cũng không có, bảo nàng đi theo các ông đây đi."
Cảnh Thự tức giận đến phát run, chỉ chậm rãi đi tới phía trước, Khương Hằng lui ra phía sau nửa bước, há miệng nói: "Ca."
"Ồ?"
Ba người nhìn nhau, một người nói: "Khương gia còn có một đứa con hoang?"
"Chưa thấy qua." Một người khác cười nói, "Tiểu tử này chẳng lẽ muốn liều mạng với chúng ta?"
Ba người lại là một trận cười to, hai người thu thập tay nải kia cũng không thèm nhìn tới Cảnh Thự, kẻ cầm đầu lại tay trái cầm theo kiếm, tay phải duỗi tới ấn trên bả vai Cảnh Thự, muốn đẩy y tránh ra.
Ngay sau đó, Cảnh Thự một tay bám trên tay người nọ, đem gã kéo tới chính mình, tay trái xuyên qua dưới cánh tay phải, giữ trụ thân thể gã lại hung hăng bẻ một cái.
Nháy mắt tên du côn cầm đầu kia lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết không giống người thường, cùng với cánh tay bị Cảnh Thự hung hăng bẻ gãy phát ra tiếng răng rắc!
Khương Hằng sợ đến nhảy dựng, kêu: "Ca!"
Hai người khác lập tức đứng dậy, chưa rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cùng nhau nhào về phía Cảnh Thự, Cảnh Thự lại đã đoạt lại Hắc Kiếm, xoay người quét qua, thân kiếm quét qua một người trong đó phát ra tiếng dao chạm vào thịt trầm đục, người nọ ở giữa không trung phun ra máu tươi, phát gục trên mặt đất.
Người còn lại hoảng sợ, lập tức biết tiểu hài tử trước mặt không phải người bản thân có thể chọc tới, nhất thời không biết nên tiến lên xem xét thương thế đồng bọn hay là xoay người chạy trốn, liền trong khoảnh khắc ngắn ngủn này, Cảnh Thự lại phi thân tiến lên, thân kiếm ở giữa ngực người nọ, xương sườn người nọ lập tức bị đánh gãy, điên cuồn gào thét té ngã trên mặt đất không ngừng ho khan.
Trong chớp mắt Cảnh Thự ở trước mặt Khương Hằng giải quyết ba người, lại vung kiếm lên, Khương Hằng theo bản năng lui lại, nhắm mắt. Sau khi Cảnh Thự nghe được sau lưng truyền đến tiếng hút khí, quay đầu nhìn lại, thấy Khương Hằng bị dọa, trong chốc lát thay đổi, kiếm kia liền không chém đi xuống.
Lần đầu tiên Cảnh Thự giết người, là ở sau khi phụ thân Cảnh Uyên chết, hôm đó mẫu thân thắt cổ tự vẫn, Lương Vương băng hà, An Dương thành đại loạn, một gã đồ tể hàng xóm đã sớm đánh chủ ý lên mẫu thân Cảnh Thự, thế nhưng ở sau khi nàng chết tiến đến làm nhục thi thể.
Ngày hôm đó Cảnh Thự giống như dã thú, chém gã đồ tể hơn mười đao, chém đến toàn thân chính mình toàn là máu, sau đó một đường đi tới đây, y cũng từng giết qua lưu dân tác loạn, sơn phỉ cướp bóc, y rõ ràng mà biết, giết người là sẽ thấy máu, trong thân thể người có rất nhiều rất nhiều máu, nhiều đến vượt qua tưởng tượng, khi chém đầu người khác xuống, máu tươi sẽ phun ra khắp nơi.
Y vĩnh viễn cũng quên không được ngày đầu tiên chính mình giết người, nghĩ đến hôm nay một kiếm này chém đi xuống, Khương Hằng sẽ giống như chính mình, cả đời khó quên.
"Cút!"
Cuối cùng, Cảnh Thự không muốn nhìn thấy Khương Hằng lộ ra ánh mắt sợ hãi, phút chốc thay đổi, buông tha bọn họ.
Khương Hằng kịch liệt thở dốc, nhìn Cảnh Thự, cho đến khi ba gã du côn kia khập khiễng rời đi Khương gia, Khương Hằng mới chậm rãi bước tới.
Khi Cảnh Thự đang muốn xoay người đi đóng cửa, Khương Hằng đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo y, nghiêng đầu dựa vào trên lưng y.
Hai huynh đệ liền lẳng lặng đứng như vậy trong chốc lát, Khương Hằng bỗng nhiên nói: "Còn may là huynh biết dùng kiếm, ta súy thì bị hù chết."
Cảnh Thự nói: "Không sao rồi, đừng sợ."
Buổi chiều hôm nay Khương Hằng thật sự phải chịu quá nhiều cú sốc, nhưng hắn thực mau liền khôi phục bình tĩnh, ba gã này nhân lúc không có người tiến đến trộm cắp, đối với hắn mà nói còn không dọa người bằng một cái tát kia của Cảnh Thự.
Cảnh Thự đi đến ngoài cửa, cố gắng dùng khóa đồng bị hỏng khóa lại cửa lớn.
Khương Hằng đem đồ bị kéo ra một lần nữa kéo vào nhà chính.
Cảnh Thự gõ khóa đồng vài cái, xoắn lại thanh sắt mới miễn cưỡng đem đại môn khóa lại, sau khi đi vào trong phòng ở trên bàn ngồi xuống, thoáng giương chân, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn Khương Hằng bận rộn.
Khương Hằng kiểm kê đồ trong nhà, đi tới đi lui, đem những đồ bài trí đáng giá phục hồi như cũ, Cảnh Thự chỉ là không nói lời nào, cuối cùng nói: "Đừng dọn, cứ đặt ra đó."
"Nương trở về sẽ hỏi." Khương Hằng nói.
Khương Hằng sợ mẫu thân biết, nói không chừng lại sẽ mắng hắn vô dụng, coi chừng cái nhà cũng coi không xong.
"Lúc đó liền nói là ta sợ các nàng không trở lại, thu thập gia sản, muốn mang ngươi đi." Cảnh Thự thuận miệng nói, "Lại đây, Hằng Nhi."
Cảnh Thự bỗng nhiên sửa lại xưng hô, làm Khương Hằng cảm giác có chút quái dị, trên thực tế ngay cả khi Cảnh Thự nói ra hai chữ "Hằng Nhi", cũng mang theo một chút mất tự nhiên ——
Bọn họ sớm chiều ở chung, một người nói chuyện với một người khác, không cần xưng hô tự nhiên liền biết đối phương đang kêu chính mình. Khương Hằng ngẫu nhiên sẽ kêu Cảnh Thự "Ca", khi Cảnh Thự muốn tìm Khương Hằng, lại chỉ cần kêu một tiếng "Người đâu", Khương Hằng tự nhiên liền tới đây.
"Cho ngươi, cái này ngươi mang lên." Cảnh Thự cởi xuống Ngọc Quyết trên cổ kia, đưa cho Khương Hằng.
Khương Hằng không nhận, Cảnh Thự lại nói: "Nghe lời, có thể bảo hộ ngươi bình an."
"Huynh sẽ không bỏ đi," Khương Hằng chần chừ nói, "Vì sao lại cho ta?"
Cảnh Thự không kiên nhẫn nói: "Bảo ngươi mang ngươi liền mang, ta sẽ không rời đi."
Cảnh Thự cân nhắc một buổi trưa, sợ Khương Hằng lại xảy ra chuyện giống như trên đường, chính mình bất quá ra ngoài hai cái canh giờ, hai người đều bị dọa cho sợ hãi, từ nay về sau, y cần phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm. Mẫu thân nói qua, Ngọc Quyết này có thể thủ thân hộ mệnh, vẫn là đặt ở trên người Khương Hằng càng an toàn.
Khương Hằng nghe được y sẽ không đi, liền nhận lấy, Cảnh Thự vỗ vỗ bụi trên đầu gối trên người, phảng phất như hiểu rõ việc trọng đại của đời người, nói: "Ta đi nấu cơm."
Ban đêm, Cảnh Thự nấu một nồi cơm thịt khô, thỉnh thoảng thăm dò, nghe thấy sau khi Khương Hằng thu thập đồ vật, ngồi ở trong thư phòng đánh đàn, tiếng đàn đứt quãng, nhưng chỉ cần tiếng đàn vang lên y liền an tâm chút.
Bên trong thành dần dần an tĩnh trở lại, bên ngoài mọi thanh âm đều trở nên yên lặng, ẩn giấu trong sự yên lặng đó đến tột cùng là chết chóc hay là an tĩnh, bọn họ không thể nào phân biệt.
Không bao lâu lại đổ tuyết xuống, hai tiểu hài tử ngấu nghiến mà ăn hết cả nồi cơm, Khương Hằng xoa bụng, rốt cuộc kết thúc chuỗi ngày nửa đói nửa no.
"Thật lạnh a." Cuộc sống của Khương Hằng lại bước vào khốn cảnh mới.
Cảnh Thự nói: "Ta đi đốt cho ngươi cái chậu than."
Khương Hằng nói: "Củi vẫn là dùng tiết kiệm chút, hôm nay là đại hàn, chim dữ tìm mồi, mặt nước kết băng."
"Ừm," Cảnh Thự nói, "Sắp hết năm, không đáng ngại, ngày mai ta ra ngoài đi tìm."
Cảnh Thự thu dọn chén đũa, sau khi rửa xong tay bị lạnh đến đỏ bừng, hồi lâu không nghe tiếng của Khương Hằng, ra ngoài xem thấy Khương Hằng đã đến trong phòng Vệ Bà, đem đệm chăn của y dọn tới trong phòng chính mình rồi.
Cảnh Thự cũng chưa nói cái gì, đêm này bên ngoài không có người gõ canh, cũng không biết canh mấy, trong vườn hồ nước cũng đông cứng, Khương Hằng ôm chăn ở dưới ánh đèn nhìn Hắc Kiếm của Cảnh Uyên.
"Ngủ thôi." Cảnh Thự chỉ nói, tắt đèn dầu, cởi áo ngoài lên giường.
"Lạnh không?" Cảnh Thự ở trong bóng tối hỏi.
Khương Hằng trở mình, nói: "Có lạnh một chút."
Cảnh Thự đem hai cái chăn lồng vào với nhau, đem Khương Hằng ôm vào trong lòng ngực chính mình, hai tiểu thiếu niên ăn mặc áo đơn, nhiệt độ cơ thể của Cảnh Thự lập tức khiến cho Khương Hằng ấm áp hơn rất nhiều.
"Bây giờ thế nào?" Cảnh Thự lại hỏi.
Khương Hằng gối đầu trên cánh tay Cảnh Thự, đem chân đặt trên eo y, rất thoải mái mà nói: "Không lạnh."
Cảnh Thự duỗi tay, thoáng cởi ra cổ áo đơn Khương Hằng, lộ ra Ngọc Quyết, ngón tay sờ sờ nó. Khương Hằng vốn dĩ sắp ngủ rồi, nỗ lực giương mắt, nói: "Cho huynh mang."
Cảnh Thự khép lại áo đơn Khương Hằng, thuận miệng nói: "Ngươi mang, đừng làm mất." Nói lại siết chặt cánh tay, ôm bờ vai của hắn, nhắm hai mắt.
Khương Hằng trong giấc mộng còn giật mình vài cái, rốt cuộc ban ngày đã trải qua nguy hiểm kinh tâm động phách như thế, Cảnh Thự lại ngủ say. Trong lúc bất tri bất giác, chỉ cảm thấy tuyết như ngừng rơi, trong đêm đông dần dần trở nên ấm áp lên, giống như xuân về hoa nở.
Cảnh Thự mở hai mắt, Khương Hằng lại không thoải mái động động, tránh ra y ôm ấp, muốn đá chăn ra.
Cảnh Thự: "!!!"
"Dậy!" Cảnh Thự nôn nóng nói, "Mau tỉnh lại! Đệ đệ! Hằng Nhi!"
Khương Hằng còn buồn ngủ, bị Cảnh Thự lay tỉnh, thấy bốn phía một mảnh sáng choang, bên ngoài ánh đỏ lờ mờ, chưa rõ ràng phát sinh chuyện gì.
"Đi lấy nước!" Cảnh Thự lập tức xoay người xuống giường, cầm lên Hắc Kiếm, đá văng cửa phòng, bên ngoài ánh lửa cuốn khói đặc tiến vào.
Khương Hằng hô to một tiếng, cuống quít xuống đất, hô: "Chúng ta không đốt chậu than a!"
Cảnh Thự cầm lên chăn khắp nơi đập đập, trong phòng tất cả đều là khói đặc, Khương Hằng mắt không thể nhìn thấy, đôi mắt bị huân đến chảy nước mắt, mãnh liệt ho khan, khắp nơi tìm xiêm y.
"Đừng để ý quần áo!" Cảnh Thự hô, "Đem miệng mũi che lại...... Khụ! Khụ!"
Cảnh Thự bị huân đến ho sặc sụa, bốn phía đều là ngọn lửa, mùa đông trong nhà dễ bén lửa, thế lửa mượn gió lớn nháy mắt nuốt trọn toàn bộ Khương gia, lúc này Khương Hằng trong cái khó ló cái khôn, đẩy ra sau cửa sổ, kêu: "Ca...... Khụ!"
Cảnh Thự vốn định dập tắt lửa, nhưng mà thế lửa thật sự quá lớn, chỉ phải tiến lên một tay vòng lấy eo Khương Hằng, cắn răng nói: "Ôm chặt ta!"
Hai người từ sau cửa sổ nhảy đi ra ngoài, Cảnh Thự đầu váng mắt hoa, võ công dù cao đối diện với làn khói đặc này, chỉ là hít thở thôi cũng mơ mơ màng màng.
Sau lưng một tiếng vang lớn, không biết là cái gì sụp xuống, Cảnh Thự thầm nói không xong, Khương Hằng bên cạnh lại dùng sức đẩy y một cái, chính mình lại bị cột cửa sổ cháy thành than sụp xuống đè ở phía dưới.
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự quát.
"Đừng để ý ta!" Khương Hằng ở trong lửa kiềm nén nước mắt, kiệt lực hô, "Huynh chạy mau!"
Cảnh Thự giống như dã thú điên cuồng gào thét làm hút vào lượng lớn khói đặc không ngừng ho khan, khom người khắp nơi sờ soạng. Khương Hằng bị cột gỗ đốt cháy đè lên sau eo, phát ra mùi thịt cháy gay mũi, nhưng lúc này hắn ngược lại không cảm thấy đau, chỉ không ngừng hô: "Huynh đi mau! Đi a!"
Cảnh Thự rốt cuộc sờ được đến tay Khương Hằng, ý thức được nếu tiếp tục như vậy, hai người đều sẽ bị thiêu chết, lập tức nín thở, lấy Hắc Kiếm cạy lên trụ gỗ.
Khương Hằng: "Ta...... Ta......"
"Đừng nói chuyện! Bò ra đi ——!" Cảnh Thự hét to, tiện đà dùng toàn bộ sức lực cạy mạnh lên.
Khương Hằng một tiếng kêu đau, trong khát vọng được sống liều mạng cố gắng bò ra đoạn gỗ, Cảnh Thự lập tức giữ chặt Khương Hằng, đem cánh tay hắn đặt ở trên vai chính mình, lảo đảo thoát khỏi Khương gia.
Khương Hằng lại phát run, ngơ ngác không tự chủ lui ra phía sau, theo bản năng muốn tránh đi y.
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự nói, "Lại đi đâu vậy?"
Khương Hằng rốt cuộc khóc lên, bả vai run lên từng chút, Cảnh Thự sải bước đuổi theo, lôi kéo ống tay áo hắn, muốn đem hắn ôm vào trong lòng ngực chính mình. Khương Hằng lại giãy giụa ra, ánh mắt hiện ra sợ hãi, nghiêng ngả lảo đảo mà tránh thoát một chút.
Cảnh Thự: "Hằng Nhi...... Đệ!"
Khương Hằng khóc nấc lên, nghe thấy xưng hô này, dần dần ngừng lại. Cảnh Thự thở dài, nói: "Ta nhất thời sốt ruột, là ca ca sai rồi, để ta nhìn xem?"
Khương Hằng còn có chút muốn tránh, Cảnh Thự lại không nói không rằng đem hắn kéo lại đây, đem hắn ôm vào trong lòng ngực, thịt trứng mua tới rớt đầy trên đất, hai tiểu hài tử đều ngơ ngác, liền ôm nhau như vậy dưới bầu trời đầy khói lửa.
"Đồ ăn...... Đồ ăn rớt!" Khương Hằng lau nước mắt, vội vàng nhắc nhở Cảnh Thự, Cảnh Thự lại không quản đồ rơi đầy đất kia.
Cuối cùng, Cảnh Thự ở trên trán Khương Hằng hôn hôn, Khương Hằng thật vất vả tránh ra, đại khái hiểu được ý tứ Cảnh Thự muốn bồi tội, lau khô nước mắt, ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ lên, Cảnh Thự ngơ ngác nhìn một lát, nói: "Đừng nhặt, đều bẩn rồi."
Trứng bị quăng vỡ nát, thịt lại còn có thể ăn, Cảnh Thự một tay cầm theo một chút thịt khô thật vất vả lắm mới mua được, một tay kia gắt gao nắm tay Khương Hằng đi về nhà.
"Nương khi nào mới trở về?" Khương Hằng khôi phục lại một chút tâm tình, thấp thỏm hỏi, "Bên ngoài có người chết sao?"
Cảnh Thự bị Khương Hằng hỏi vài lần mới lấy lại tinh thần, đáp: "Không có ra khỏi thành, ta không biết." Chợt ý thức được cái gì, sửa lời nói: "Không có người chết, chỉ là nhà ở bị thiêu cháy."
Bên trong thành một mảnh chiến loạn, giết người phóng hỏa, ác đồ vi phạm pháp lệnh thật nhiều, Cảnh Thự ven đường cứu vài người, lại cũng quản không được quá nhiều, lại nghĩ đến Khương Hằng trong nhà cho nên vội vàng trở về.
Nhưng y cái gì cũng không có nói với Khương Hằng, dời đi câu chuyện, nói: "Chờ lát nữa chúng ta đem thịt khô cùng cơm nấu ăn......"
Nói được một nửa, tới trước cửa nhà, hai người đột nhiên đồng thời yên lặng.
Cảnh Thự đang muốn mang Khương Hằng trèo tường vào nhà, lại thấy cửa lớn Khương gia mở ra, cửa hông cũng mở một nữa.
"Nương!" Khương Hằng chợt hô to một tiếng, "Vệ Bà!"
"Đừng đi!" Cảnh Thự liếc mắt một cái thoáng nhìn khóa đồng bị đập vỡ kia, tức khắc đem Khương Hằng kéo đến phía sau chính mình.
Khương Hằng: "???"
Trong nhà truyền đến tiếng cười nam nhân, Cảnh Thự sải bước, vọt đi vào. Khương Hằng đuổi theo vừa thấy, trong nháy mắt trợn tròn mắt.
Trong đại trạch Khương gia bị lật đến lung tung rối loạn, những đồ dùng đáng giá đều bị khiêng ra, trong sân trải rèm vải, tiền bạc, trang sức của Chiêu phu nhân, nghiên mực của Khương Hằng, áo lông cừu, tơ lụa gấm vóc, gương đồng, thậm chí ngay cả giá cắm nến trong phòng Vệ Bà, đều bị leng keng leng keng mà ném ở trên rèm vải.
Bên cạnh dựng một cái xe đẩy.
Ba gã nam nhân, một người trong đó cố gắng cầm theo Hắc Kiếm của Cảnh Uyên, khắp nơi va đụng, cầm đến có chút đứng không vững, hai người khác đang muốn cuốn lên của cải Khương gia ném lên xe đẩy.
"Có trộm!"
Khương Hằng dù không rành thế sự, cũng biết trong nhà là có trộm tới, suy nghĩ đầu tiền chính là lập tức đi ra ngoài báo quan.
Cảnh Thự thấy một màn như vậy, tức khắc lửa giận nổi lên, buông đồ xuống để Khương Hằng đứng ở một bên.
"Đừng tiến lên," Cảnh Thự trầm giọng, "Vô luận phát sinh cái gì, đều không được tiến lên."
Ba người kia đang hi hi ha ha mà cười, quay đầu nhìn chăm chú Khương Hằng cùng Cảnh Thự.
"Nương ngươi đâu?" Tên du côn cầm đầu kia nhận ra Khương Hằng, nói, "Mau mau gọi nàng trở về, đi, binh hoang mã loạn, nhà ngươi ngay cả một người nam nhân cũng không có, bảo nàng đi theo các ông đây đi."
Cảnh Thự tức giận đến phát run, chỉ chậm rãi đi tới phía trước, Khương Hằng lui ra phía sau nửa bước, há miệng nói: "Ca."
"Ồ?"
Ba người nhìn nhau, một người nói: "Khương gia còn có một đứa con hoang?"
"Chưa thấy qua." Một người khác cười nói, "Tiểu tử này chẳng lẽ muốn liều mạng với chúng ta?"
Ba người lại là một trận cười to, hai người thu thập tay nải kia cũng không thèm nhìn tới Cảnh Thự, kẻ cầm đầu lại tay trái cầm theo kiếm, tay phải duỗi tới ấn trên bả vai Cảnh Thự, muốn đẩy y tránh ra.
Ngay sau đó, Cảnh Thự một tay bám trên tay người nọ, đem gã kéo tới chính mình, tay trái xuyên qua dưới cánh tay phải, giữ trụ thân thể gã lại hung hăng bẻ một cái.
Nháy mắt tên du côn cầm đầu kia lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết không giống người thường, cùng với cánh tay bị Cảnh Thự hung hăng bẻ gãy phát ra tiếng răng rắc!
Khương Hằng sợ đến nhảy dựng, kêu: "Ca!"
Hai người khác lập tức đứng dậy, chưa rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cùng nhau nhào về phía Cảnh Thự, Cảnh Thự lại đã đoạt lại Hắc Kiếm, xoay người quét qua, thân kiếm quét qua một người trong đó phát ra tiếng dao chạm vào thịt trầm đục, người nọ ở giữa không trung phun ra máu tươi, phát gục trên mặt đất.
Người còn lại hoảng sợ, lập tức biết tiểu hài tử trước mặt không phải người bản thân có thể chọc tới, nhất thời không biết nên tiến lên xem xét thương thế đồng bọn hay là xoay người chạy trốn, liền trong khoảnh khắc ngắn ngủn này, Cảnh Thự lại phi thân tiến lên, thân kiếm ở giữa ngực người nọ, xương sườn người nọ lập tức bị đánh gãy, điên cuồn gào thét té ngã trên mặt đất không ngừng ho khan.
Trong chớp mắt Cảnh Thự ở trước mặt Khương Hằng giải quyết ba người, lại vung kiếm lên, Khương Hằng theo bản năng lui lại, nhắm mắt. Sau khi Cảnh Thự nghe được sau lưng truyền đến tiếng hút khí, quay đầu nhìn lại, thấy Khương Hằng bị dọa, trong chốc lát thay đổi, kiếm kia liền không chém đi xuống.
Lần đầu tiên Cảnh Thự giết người, là ở sau khi phụ thân Cảnh Uyên chết, hôm đó mẫu thân thắt cổ tự vẫn, Lương Vương băng hà, An Dương thành đại loạn, một gã đồ tể hàng xóm đã sớm đánh chủ ý lên mẫu thân Cảnh Thự, thế nhưng ở sau khi nàng chết tiến đến làm nhục thi thể.
Ngày hôm đó Cảnh Thự giống như dã thú, chém gã đồ tể hơn mười đao, chém đến toàn thân chính mình toàn là máu, sau đó một đường đi tới đây, y cũng từng giết qua lưu dân tác loạn, sơn phỉ cướp bóc, y rõ ràng mà biết, giết người là sẽ thấy máu, trong thân thể người có rất nhiều rất nhiều máu, nhiều đến vượt qua tưởng tượng, khi chém đầu người khác xuống, máu tươi sẽ phun ra khắp nơi.
Y vĩnh viễn cũng quên không được ngày đầu tiên chính mình giết người, nghĩ đến hôm nay một kiếm này chém đi xuống, Khương Hằng sẽ giống như chính mình, cả đời khó quên.
"Cút!"
Cuối cùng, Cảnh Thự không muốn nhìn thấy Khương Hằng lộ ra ánh mắt sợ hãi, phút chốc thay đổi, buông tha bọn họ.
Khương Hằng kịch liệt thở dốc, nhìn Cảnh Thự, cho đến khi ba gã du côn kia khập khiễng rời đi Khương gia, Khương Hằng mới chậm rãi bước tới.
Khi Cảnh Thự đang muốn xoay người đi đóng cửa, Khương Hằng đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo y, nghiêng đầu dựa vào trên lưng y.
Hai huynh đệ liền lẳng lặng đứng như vậy trong chốc lát, Khương Hằng bỗng nhiên nói: "Còn may là huynh biết dùng kiếm, ta súy thì bị hù chết."
Cảnh Thự nói: "Không sao rồi, đừng sợ."
Buổi chiều hôm nay Khương Hằng thật sự phải chịu quá nhiều cú sốc, nhưng hắn thực mau liền khôi phục bình tĩnh, ba gã này nhân lúc không có người tiến đến trộm cắp, đối với hắn mà nói còn không dọa người bằng một cái tát kia của Cảnh Thự.
Cảnh Thự đi đến ngoài cửa, cố gắng dùng khóa đồng bị hỏng khóa lại cửa lớn.
Khương Hằng đem đồ bị kéo ra một lần nữa kéo vào nhà chính.
Cảnh Thự gõ khóa đồng vài cái, xoắn lại thanh sắt mới miễn cưỡng đem đại môn khóa lại, sau khi đi vào trong phòng ở trên bàn ngồi xuống, thoáng giương chân, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn Khương Hằng bận rộn.
Khương Hằng kiểm kê đồ trong nhà, đi tới đi lui, đem những đồ bài trí đáng giá phục hồi như cũ, Cảnh Thự chỉ là không nói lời nào, cuối cùng nói: "Đừng dọn, cứ đặt ra đó."
"Nương trở về sẽ hỏi." Khương Hằng nói.
Khương Hằng sợ mẫu thân biết, nói không chừng lại sẽ mắng hắn vô dụng, coi chừng cái nhà cũng coi không xong.
"Lúc đó liền nói là ta sợ các nàng không trở lại, thu thập gia sản, muốn mang ngươi đi." Cảnh Thự thuận miệng nói, "Lại đây, Hằng Nhi."
Cảnh Thự bỗng nhiên sửa lại xưng hô, làm Khương Hằng cảm giác có chút quái dị, trên thực tế ngay cả khi Cảnh Thự nói ra hai chữ "Hằng Nhi", cũng mang theo một chút mất tự nhiên ——
Bọn họ sớm chiều ở chung, một người nói chuyện với một người khác, không cần xưng hô tự nhiên liền biết đối phương đang kêu chính mình. Khương Hằng ngẫu nhiên sẽ kêu Cảnh Thự "Ca", khi Cảnh Thự muốn tìm Khương Hằng, lại chỉ cần kêu một tiếng "Người đâu", Khương Hằng tự nhiên liền tới đây.
"Cho ngươi, cái này ngươi mang lên." Cảnh Thự cởi xuống Ngọc Quyết trên cổ kia, đưa cho Khương Hằng.
Khương Hằng không nhận, Cảnh Thự lại nói: "Nghe lời, có thể bảo hộ ngươi bình an."
"Huynh sẽ không bỏ đi," Khương Hằng chần chừ nói, "Vì sao lại cho ta?"
Cảnh Thự không kiên nhẫn nói: "Bảo ngươi mang ngươi liền mang, ta sẽ không rời đi."
Cảnh Thự cân nhắc một buổi trưa, sợ Khương Hằng lại xảy ra chuyện giống như trên đường, chính mình bất quá ra ngoài hai cái canh giờ, hai người đều bị dọa cho sợ hãi, từ nay về sau, y cần phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm. Mẫu thân nói qua, Ngọc Quyết này có thể thủ thân hộ mệnh, vẫn là đặt ở trên người Khương Hằng càng an toàn.
Khương Hằng nghe được y sẽ không đi, liền nhận lấy, Cảnh Thự vỗ vỗ bụi trên đầu gối trên người, phảng phất như hiểu rõ việc trọng đại của đời người, nói: "Ta đi nấu cơm."
Ban đêm, Cảnh Thự nấu một nồi cơm thịt khô, thỉnh thoảng thăm dò, nghe thấy sau khi Khương Hằng thu thập đồ vật, ngồi ở trong thư phòng đánh đàn, tiếng đàn đứt quãng, nhưng chỉ cần tiếng đàn vang lên y liền an tâm chút.
Bên trong thành dần dần an tĩnh trở lại, bên ngoài mọi thanh âm đều trở nên yên lặng, ẩn giấu trong sự yên lặng đó đến tột cùng là chết chóc hay là an tĩnh, bọn họ không thể nào phân biệt.
Không bao lâu lại đổ tuyết xuống, hai tiểu hài tử ngấu nghiến mà ăn hết cả nồi cơm, Khương Hằng xoa bụng, rốt cuộc kết thúc chuỗi ngày nửa đói nửa no.
"Thật lạnh a." Cuộc sống của Khương Hằng lại bước vào khốn cảnh mới.
Cảnh Thự nói: "Ta đi đốt cho ngươi cái chậu than."
Khương Hằng nói: "Củi vẫn là dùng tiết kiệm chút, hôm nay là đại hàn, chim dữ tìm mồi, mặt nước kết băng."
"Ừm," Cảnh Thự nói, "Sắp hết năm, không đáng ngại, ngày mai ta ra ngoài đi tìm."
Cảnh Thự thu dọn chén đũa, sau khi rửa xong tay bị lạnh đến đỏ bừng, hồi lâu không nghe tiếng của Khương Hằng, ra ngoài xem thấy Khương Hằng đã đến trong phòng Vệ Bà, đem đệm chăn của y dọn tới trong phòng chính mình rồi.
Cảnh Thự cũng chưa nói cái gì, đêm này bên ngoài không có người gõ canh, cũng không biết canh mấy, trong vườn hồ nước cũng đông cứng, Khương Hằng ôm chăn ở dưới ánh đèn nhìn Hắc Kiếm của Cảnh Uyên.
"Ngủ thôi." Cảnh Thự chỉ nói, tắt đèn dầu, cởi áo ngoài lên giường.
"Lạnh không?" Cảnh Thự ở trong bóng tối hỏi.
Khương Hằng trở mình, nói: "Có lạnh một chút."
Cảnh Thự đem hai cái chăn lồng vào với nhau, đem Khương Hằng ôm vào trong lòng ngực chính mình, hai tiểu thiếu niên ăn mặc áo đơn, nhiệt độ cơ thể của Cảnh Thự lập tức khiến cho Khương Hằng ấm áp hơn rất nhiều.
"Bây giờ thế nào?" Cảnh Thự lại hỏi.
Khương Hằng gối đầu trên cánh tay Cảnh Thự, đem chân đặt trên eo y, rất thoải mái mà nói: "Không lạnh."
Cảnh Thự duỗi tay, thoáng cởi ra cổ áo đơn Khương Hằng, lộ ra Ngọc Quyết, ngón tay sờ sờ nó. Khương Hằng vốn dĩ sắp ngủ rồi, nỗ lực giương mắt, nói: "Cho huynh mang."
Cảnh Thự khép lại áo đơn Khương Hằng, thuận miệng nói: "Ngươi mang, đừng làm mất." Nói lại siết chặt cánh tay, ôm bờ vai của hắn, nhắm hai mắt.
Khương Hằng trong giấc mộng còn giật mình vài cái, rốt cuộc ban ngày đã trải qua nguy hiểm kinh tâm động phách như thế, Cảnh Thự lại ngủ say. Trong lúc bất tri bất giác, chỉ cảm thấy tuyết như ngừng rơi, trong đêm đông dần dần trở nên ấm áp lên, giống như xuân về hoa nở.
Cảnh Thự mở hai mắt, Khương Hằng lại không thoải mái động động, tránh ra y ôm ấp, muốn đá chăn ra.
Cảnh Thự: "!!!"
"Dậy!" Cảnh Thự nôn nóng nói, "Mau tỉnh lại! Đệ đệ! Hằng Nhi!"
Khương Hằng còn buồn ngủ, bị Cảnh Thự lay tỉnh, thấy bốn phía một mảnh sáng choang, bên ngoài ánh đỏ lờ mờ, chưa rõ ràng phát sinh chuyện gì.
"Đi lấy nước!" Cảnh Thự lập tức xoay người xuống giường, cầm lên Hắc Kiếm, đá văng cửa phòng, bên ngoài ánh lửa cuốn khói đặc tiến vào.
Khương Hằng hô to một tiếng, cuống quít xuống đất, hô: "Chúng ta không đốt chậu than a!"
Cảnh Thự cầm lên chăn khắp nơi đập đập, trong phòng tất cả đều là khói đặc, Khương Hằng mắt không thể nhìn thấy, đôi mắt bị huân đến chảy nước mắt, mãnh liệt ho khan, khắp nơi tìm xiêm y.
"Đừng để ý quần áo!" Cảnh Thự hô, "Đem miệng mũi che lại...... Khụ! Khụ!"
Cảnh Thự bị huân đến ho sặc sụa, bốn phía đều là ngọn lửa, mùa đông trong nhà dễ bén lửa, thế lửa mượn gió lớn nháy mắt nuốt trọn toàn bộ Khương gia, lúc này Khương Hằng trong cái khó ló cái khôn, đẩy ra sau cửa sổ, kêu: "Ca...... Khụ!"
Cảnh Thự vốn định dập tắt lửa, nhưng mà thế lửa thật sự quá lớn, chỉ phải tiến lên một tay vòng lấy eo Khương Hằng, cắn răng nói: "Ôm chặt ta!"
Hai người từ sau cửa sổ nhảy đi ra ngoài, Cảnh Thự đầu váng mắt hoa, võ công dù cao đối diện với làn khói đặc này, chỉ là hít thở thôi cũng mơ mơ màng màng.
Sau lưng một tiếng vang lớn, không biết là cái gì sụp xuống, Cảnh Thự thầm nói không xong, Khương Hằng bên cạnh lại dùng sức đẩy y một cái, chính mình lại bị cột cửa sổ cháy thành than sụp xuống đè ở phía dưới.
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự quát.
"Đừng để ý ta!" Khương Hằng ở trong lửa kiềm nén nước mắt, kiệt lực hô, "Huynh chạy mau!"
Cảnh Thự giống như dã thú điên cuồng gào thét làm hút vào lượng lớn khói đặc không ngừng ho khan, khom người khắp nơi sờ soạng. Khương Hằng bị cột gỗ đốt cháy đè lên sau eo, phát ra mùi thịt cháy gay mũi, nhưng lúc này hắn ngược lại không cảm thấy đau, chỉ không ngừng hô: "Huynh đi mau! Đi a!"
Cảnh Thự rốt cuộc sờ được đến tay Khương Hằng, ý thức được nếu tiếp tục như vậy, hai người đều sẽ bị thiêu chết, lập tức nín thở, lấy Hắc Kiếm cạy lên trụ gỗ.
Khương Hằng: "Ta...... Ta......"
"Đừng nói chuyện! Bò ra đi ——!" Cảnh Thự hét to, tiện đà dùng toàn bộ sức lực cạy mạnh lên.
Khương Hằng một tiếng kêu đau, trong khát vọng được sống liều mạng cố gắng bò ra đoạn gỗ, Cảnh Thự lập tức giữ chặt Khương Hằng, đem cánh tay hắn đặt ở trên vai chính mình, lảo đảo thoát khỏi Khương gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất