Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 105: Ngũ mã phanh thây

Trước Sau
Ung thành Vương năm thứ 120, liên quân bốn nước tề tụ Ngọc Bích quan, phát động đại chiến thảo phạt nước Ung lần thứ ba.

Cùng năm đó, Thái Tử Linh lấy thành Tầm Đông giao dịch với nước Dĩnh, Dĩnh Vương đến Tầm Đông, phái binh đóng quân. Nước Trịnh điều động một đội kỳ binh, dọc theo đường biển vận chuyển sáu vạn bộ binh, từ Giao Châu đi lên cảng Bắc, đến núi Đông Lan, ẩn nấp bên trong núi Đông Lan, trong một đêm công hãm Hạo Thành.

Tháng 11, liên quân bốn nước dốc toàn bộ lực lượng tại Ngọc Bích Quan, cùng Võ Anh công chúa Trấp Lăng quyết chiến, viện quân từ thành Lạc Nhạn trên đường đi tới Ngọc Bích quan đã bị bộ binh của Thái Tử Linh chặn lại, không thể đến.

Ngày 7 tháng 11, thành Lạc Nhạn bị vây, hai vạn Ngự lâm quân dưới trướng Trấp Tông trở thành một đội quân đơn độc, phát ra quân lệnh đến chỗ Võ Anh công chúa, hoả tốc trở về viện trợ!

Trong nháy mắt, hai thành Hạo Thành Sơn Âm nổi lên phản loạn, người Lâm Hồ cùng người Để bị người Ung áp bách lâu ngày nổi lên khởi nghĩa vũ trang, sau khi quân coi giữ hai thành bị điều động đi tới Ngọc Bích quan, trú quân cộng lại không tới 8000, chặt đứt tin tức với vương đô Lạc Nhạn.

May mà thành Đại An cùng các thành phương Bắc do người Phong Nhung thống trị, chưa truyền đến tin tức phản loạn.

Trấp Tông một đêm sứt đầu mẻ trán, chỉ vì Trịnh Quân Thái Tử Linh tới thật sự quá nhanh, trong lúc vội vàng hoàn toàn không hề chuẩn bị. Năm nay lại là đông ấm, không có đại tuyết phong thành, tựa như ông trời cũng quyết tâm muốn tiêu diệt Đại Ung.

Võ Anh công chúa muốn rút ra binh mã, nhưng mà liên quân Ngọc Bích quan từ sớm đã nhận ra ý đồ, vài lần chủ động xuất kích. Nếu Ung Quân rút lui vào lúc này, nhất định sẽ bị đánh theo đuôi, đến lúc đó, gặp phải sẽ là toàn quân bị diệt.

Hy vọng duy nhất của mọi người vào lúc này, chính là một nhánh binh mã cuối cùng ở Trung Nguyên, trong tay Cảnh Thự cùng Khương Hằng nắm giữ.

Lúc này, Cảnh Thự điều động quân đội đi đánh một quốc gia nào, quốc gia đó liền sẽ lập tức rút quân, giảm bớt áp lực cho Ngọc Bích quan.

"Đã đến lúc cha ngươi nên tự xét lại mình," Khi Khương Hằng cùng Cảnh Thự mang binh rời đi Tung huyện, Khương Hằng quay đầu lại nhìn thoáng qua hai vạn quân đội đen nghìn nghịt, nói, "Nếu sau này y vẫn còn có cơ hội này."

Cảnh Thự nói: "Còn có cơ hội, tiền đề là chúng ta có thể đánh hạ Ngọc Bích quan."

Khương Hằng nói: "Dự tính cho điều tồi tệ nhất, nếu đánh không lại, nước Ung mất nước thì sao?"

Cảnh Thự: "......"

Khương Hằng: "Ngươi phải vì nước hy sinh thân mình sao?"

Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, Khương Hằng nhướng mày, chờ đợi hắn hồi đáp.

Cảnh Thự nói: "Tánh mạng ta là của ngươi."

"Biết là tốt," Khương Hằng nói, "Làm hết sức đi. Giá!"

Nhánh kỳ binh này ký thác toàn bộ hy vọng của Đại Ung, không có đi tới bất kỳ một quốc gia nào, mà là lập tức lướt qua Lạc Dương, đi về phía Ngọc Bích quan.

Lạc Nhạn, Ung cung, ngày 13 tháng 11.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử từ sau khi dựng nước, thành Lạc Nhạn bị vây thành, nhiều năm nay, cậy vào Ngọc Bích quan hiểm yếu, chiến tuyến chưa bao giờ đẩy mạnh đến thủ đô, cho dù trong nửa năm này chuẩn bị cho chiến tranh, Trấp Tông đã được Quản Ngụy, Lục Ký cùng Khương Hằng nhiều lần nhắc nhở, lại vẫn không để bụng.

Lạc Nhạn chưa bao giờ tiến hành diễn luyện vây thành, trong tiết trời mùa đông mặt nước kết băng, cũng không có khả năng có người tới vây thành. Người phương Nam khó có thể thích ứng cái lạnh tàn khốc, để cho bọn họ trong mùa đông vây công thủ đô, là không có khả năng!

Nhưng trước mắt, Trấp Tông rốt cuộc cũng vì sự ngạo mạn của bản thân mà trả giá đắt, Thái Tử Linh cùng Trịnh Quân đã ở ngoài thành hạ trại, lục tục, đã có sáu vạn người đến mảnh đất bồi.

"Bọn họ đang tiến hành xây dựng căn cứ phòng thủ," Sau khi Tằng Vanh xem qua quân báo nói, "Khai quật một số lượng lớn chiến hào. Nhưng bên cạnh chiến hào phòng giữ nghiêm ngặt, thám báo của chúng ta không thể tiếp cận."

"Chỉ là chiến hào mà thôi," Quản Ngụy nhíu mày nói, "Có cần phải đề phòng nghiêm ngặt như vậy?"

Lục Ký nói: "Vọng tưởng thông qua đường hầm tiến vào, là không có khả năng. Bên trong thành, bề mặt đều là nham thạch được khai thác từ núi Cự Phách, địa điểm tuyển chọn xây dựng Lạc Nhạn năm đó, chính là vùng đất cứng, mùa xuân sau khi băng tan chất mềm xốp, vì muốn đầm nền móng, đã phải dốc hết toàn lực cả nước trải lên nham thạch kiên cố, bọn họ đào không vào được. Huống chi là muốn đào xuyên qua, miệng đường hầm cũng không đến mức quá lớn, không đủ để gây nên tai họa."

Quản Ngụy nói: "Cần phải điều tra rõ ràng bọn họ đang làm cái gì."

"Để cho bọn họ vây là được." Hôm nay Vệ Trác ở trong cuộc họp triều đình nói, "Lương thực mùa đông đều đã được thu vào, chúng ta có hơn hai vạn kỵ binh kiêu dũng thiện chiến, ngay cả khi tiết trời ấm lại, thì đợt không khí lạnh của phương Bắc cũng sẽ ập tới. Đến lúc đó chỉ cần trước sau xuất kích, quân đội của Thái Tử Linh chắc chắn toàn quân bị diệt."

Đây cũng là suy nghĩ của Trấp Tông, y căn bản không sợ bọn họ.

"Như vậy Ngọc Bích quan thì sao?" Ngay lúc này, Quản Ngụy rốt cuộc không thể lại nhịn, nhìn Vệ Trác nói, "Kế hoạch tác chiến mùa Đông năm nay nếu cứ kéo dài như vậy, cho dù bảo vệ được Lạc Nhạn, ắt cũng lại không còn cơ hội phản kích."



"Quản tướng," Lục Ký nói, "Lực lượng thủ vệ Ngọc Bích quan trung kiên, tính ra chẳng qua là hai nước Trịnh Lương, trong hai nước này chỉ cần có một nước bại trận, nước còn lại tất nhiên cũng sẽ tự rời đi. Hiện giờ Thái Tử Linh thâm nhập vào bụng quốc gia của ta, đúng là cơ hội quyết chiến cực tốt, kiên nhẫn chờ, một lần đánh tan, Ngọc Bích quan không công tự phá."

Thái Tử Lung nói: "Chúng ta nên phái người đi cứu hai vùng Hạo Thành Sơn Âm, thành trì đã luân hãm, biến pháp chưa thi hành, nếu dư đảng người Lâm Hồ cùng người Để gia nhập bọn họ, lại phải làm sao?"

Vệ Trác cười lạnh một tiếng, nói: "Người Để từ khi nào học được cách đánh giặc? Một đám ô hợp."

"Không có người," Lục Ký nói, "Ai đi cứu?"

"Ta đi," Thái Tử Lung nói, "Cho ta 5000 kỵ binh."

Hôm nay Thái Tử Lung thảo luận chính sự, mang theo phụ tá Sơn Trạch của hắn, Sơn Trạch ngồi ngay ngắn ở phía sau Thái Tử Lung, không nói một câu.

Không có người nào trả lời, đều không xem trọng Thái Tử Lung.

"Ngươi cảm thấy, người Để các ngươi sẽ bị người Trịnh thuyết phục, gia nhập cuộc phản loạn này sao?" Trấp Tông cố ý vô tình thoáng nhìn Sơn Trạch, bảo trì trấn định như cũ, ở trong lòng đánh giá trận chiến này có vài phần thắng.

"Người Để có thể hay không ta không rõ ràng lắm." Sơn Trạch nói, "Nhưng mà Ung Vương, nếu ngài vẫn còn tiếp tục giữ thái độ ngạo mạn như vậy, thành Lạc Nhạn diệt vong chỉ sợ là chỉ trong khoảnh khắc."

Toàn bộ đại thần tức khắc biến sắc, Vệ Trác cả giận nói: "Lớn mật!"

Thái Tử Lung không có quát bảo Sơn Trạch ngưng lại, đón nhận ánh mắt phụ thân, ánh mắt mang theo kỳ vọng cùng bi thương.

"Ồ? Nói một chút? Khương Hằng cho ngươi cẩm nang diệu kế gì?"

Trấp Tông thoáng nhìn Thái Tử Lung, không chút để ý, lột ra hạt thông trong tay, ăn một quả, tựa như ngày đó ở Ngọc Bích quan đàm phán.

Thái Tử Lung so với ai lại càng hiểu phụ thân hơn, biết y cần động tác nhỏ để tới giảm bớt cảm giác bất an trong lòng, càng quan trọng là, mượn một động tác này để che giấu cảm giác thật sự trong lòng, để tránh bị người khác nhìn thấu.

"Trận chiến này nhìn từ bước đầu tiên, liền đã phạm sai lầm," Sơn Trạch trầm giọng nói, "Một bước sai, từng bước sai. Khắp nơi bị đánh đòn phủ đầu, thế cho nên rơi xuống cục diện hiện giờ. Ung Vương cho rằng bốn nước phương Nam, không có người nào xứng đáng là kẻ địch của ngài, nhưng thực tế thì sao? Không chỉ có bị ám sát, suýt nữa chết ở trước quan, cũng mất đi Ngọc Bích quan."

Trấp Tông dừng lại động tác, trong phút chốc không khí trong điện tràn ngập nguy hiểm.

"Đây là Đông Cung các ngươi thương lượng ra?" Trấp Tông lạnh lùng nói.

Thái Tử Lung không có trả lời, điều này tương đương với đồng ý.

"Ung Vương luôn cảm thấy phương Bắc giá rét, không có khả năng có người ở trong cái khí hậu này vây thành, nhưng đối phương cố tình tới. Hiện giờ Ung Vương cùng các vị đại nhân đàm luận nửa ngày, cho rằng chỉ cần vây thành không ra, thủ vững, mạnh mẽ chống lại. Thái Tử Linh liền không có biện pháp lấy thành Lạc Nhạn, chờ đợi thời gian, quân địch tất lui......"

"...... Nhưng thống soái địch quân, không thể nhìn ra được điểm này sao?" Sơn Trạch hỏi ngược lại, "Thử hỏi nếu ngài là Thái Tử Linh, sẽ có kế hoạch tác chiến như thế nào? Cần phải tốc chiến tốc thắng! Thời cơ tốc chiến tốc thắng này, nhất định là tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được, cũng tuyệt không thể để địch nhân nghĩ ra được."

Trong điện lặng ngắt như tờ, ngón cái Trấp Tông vuốt ve hạt thông trong tay, cũng không biết nên phản bác Sơn Trạch như thế nào.

"Ung Vương luôn cho rằng bản thân uy võ thiên hạ vô địch," Sơn Trạch trầm giọng nói, "Đắm chìm trong tự biên tự diễn lâu ngày, ngạo mạn không ai bì nổi, dù cho ngươi là võ thần đệ nhất thiên hạ sau khi Trọng Văn chết, nhưng võ thần cũng được, quân thần cũng thế, thời đại đó, sớm đã kết thúc, vẫn là con trai ngài tự tay kết thúc. Sau khi Lý Hoành bị Trấp Miểu tự tay đánh ngã, nhiều năm trước, trước khi Cầm Minh Thiên Hạ, trong những người thành danh võ thần, liền chỉ còn lại một mình Ung Vương, Thái Tử Linh không chỉ có gan phát động khiêu chiến với Ung Vương, còn có quyết tâm giành lấy chiến thắng, nếu không y tuyệt sẽ không tới chỗ này."

Nói, Sơn Trạch nhìn Trấp Tông nhướng mày, Trấp Tông lập tức liền biết, lời này nhất định là Khương Hằng bảo hắn nói!

Người Đông Cung, chỉ có hai người Khương Hằng cùng Sơn Trạch này là không sợ chết, Khương Hằng không sợ chết, là bởi vì hắn biết không ai có thể làm gì hắn. Sơn Trạch không sợ chết, là bởi vì mệnh của hắn là nhặt về.

"Phụ vương," Thái Tử Lung nói, "Những lời của Sơn Trạch tuy là chói tai, nhưng chúng ta cũng nên nhìn thẳng vào hiện thực......"

Hải Đông Thanh mang theo thư gởi về, thường xuyên tới lui Đông Cung cùng Tung huyện, buổi nói chuyện hôm nay, chính là sau khi Đông Cung thảo luận, dưới sự chỉ đạo của Khương Hằng bày mưu đặt kế, phản kích y không lưu tình chút nào!

"Nói cũng phải," Trấp Tông cắt ngang lời nhi tử, không có tức giận, bắt đầu nghiêm túc đối đãi đối thủ này, nghiêm túc đối đãi hắn cùng nhóm mưu thần dưới trướng hắn, gật gật đầu, nói, "Cha xác thật quá khinh địch."

"Huống chi," cuối cùng Sơn Trạch nói, "Ung Vương bắt đầu từ ngày ấy kế nhiệm, có từng lướt qua Ngọc Bích quan một bước? Danh võ thần, ta thấy bất quá chỉ là tồn tại ở trong nước Ung mà thôi. Ta nói xong rồi, người Để phản loạn là chết, Lạc Nhạn luân hãm, ta cũng chết, còn thỉnh Ung Vương sảng khoái ban cho ta cái chết là được."

Lời này bỗng nhiên đánh trúng tâm bệnh Trấp Tông, trên thực tế đúng là như vậy, từ khi y trở thành Ung Vương, quân đội nước Ung liền chưa bao giờ chân chính mà bước ra khỏi Ngọc Bích quan. Tung huyện chính là Cảnh Thự mượn danh vương quân tạm thời chiếm lĩnh, bốn nước cho dù có nội chiến, nhưng vẫn liên thủ như cũ, áp chế nước Ung đến gắt gao.



Thái Tử Lung: "Sơn Trạch."

Thái Tử Lung biết Sơn Trạch nói quá lời.

Đây cũng là một trong những điều y kiêng kị nhất.

"Nói rất hay," Trấp Tông trầm giọng nói, "Người phải giữ vững thanh tỉnh, đa tạ ngươi liều chết can gián. Người tới, đem hắn áp giải ra ngoài giáo trường hoàng cung xử trảm, thời điểm đặc biệt, không cần ngũ mã phanh thây."

"Phụ vương!" Thái Tử Lung lập tức tiến lên một bước, che ở trước người Sơn Trạch, Sơn Trạch lại thản nhiên đứng dậy, đi ra ngoài điện.

"Phụ vương!" Thái Tử Lung nói, "Hạo Thành đã mất, lúc này giết Sơn Trạch, người Để nhất định sẽ đi theo địch!"

"Vương bệ hạ thỉnh bớt giận." Quản Ngụy cũng đứng dậy.

"Bệ hạ," Tằng Vanh nói, "Có thể giam lại sau lại giết."

Trấp Tông nhìn mọi người, y muốn biết, trên triều đình này đến tột cùng có bao nhiêu người, đứng ở phía tiểu tử Khương Hằng kia—— cho dù hắn không có mặt ở đây.

"Bệ hạ!" Chu Du mang theo một con Hải Đông Thanh, vội vàng vào điện, "Người Phong Nhung gởi thư!"

Chu Du đột nhập trong nháy mắt dẫn dắt đi lực chú ý của mọi người, Trấp Tông lại không giao động, vươn tay. Chu Du cung kính cầm tin báo, đưa lên vương án.

Trấp Tông lại không có đọc, đem nó đặt ở trên án, dùng Kim Tỉ chặn lên tờ giấy kia, y thấy rõ ràng thái độ Đông Cung, Tằng Vanh, Quản Ngụy, cùng với con trai y, đều đối với Khương Hằng ôm tin tưởng.

"Như vậy liền giải đi xuống, nhốt vào thiên lao." Trấp Tông trầm giọng nói, "Ngươi xem, Sơn Trạch, Cô Vương cũng không phải hoàn toàn không nghe lời khuyên bảo."

Thái Tử Lung nhẹ nhàng thở ra, đêm qua hắn nhận được tin của Khương Hằng, suốt đêm triệu tập môn khách nghị sự. Trong tin của Khương Hằng, chỉ trích Trấp Tông quả thực là không lưu tình chút nào, cũng chỉ ra điểm mấu chốt thắng bại của trận chiến này, nằm ở chỗ thái độ của Trấp Tông đối với Triệu Linh. Nếu không có người làm y sợ, cục diện một khi xảy ra sẽ không thể vãn hồi.

Trấp Tông căn bản không đem Triệu Linh đặt ở trong mắt, càng không đem nước Trịnh coi như là đối thủ, đây là nguyên nhân duy nhất dẫn đến đại bại.

Khương Hằng bảo Thái Tử Lung đi nói, chỉ vì lời này hắn cần thiết phải nói.

Nhưng Khương Hằng không ở đây, Đông Cung không có người nào dám trực diện khiêu chiến quyền uy Trấp Tông, cuối cùng Sơn Trạch quyết định nói ra những lời trong lòng mọi người, vì thế Sơn Trạch trở thành người thay mặt Đông Cung, mạo phạm quốc quân.

May mà Trấp Tông không có giết hắn, điều này nằm trong kế hoạch của Thái Tử Lung, Thái Tử Lung lại đùng cái ánh mắt, ánh mắt này bị Trấp Tông nhìn thấu không sót gì.

"Truyền tin cho Trấp Miểu," Trấp Tông nói, "Bảo hắn dựa theo kế hoạch sớm đã định ra, tấn công đất Việt, ta biết Hải Đông Thanh còn ở Đông Cung. Giữ chân bọn họ, sau khi đánh hạ đất Việt, bọn họ vây một ngày, liền bảo Trấp Miểu giết một người vương tộc bọn họ."

Trấp Tông thật sự tức giận, y muốn nhìn một chút, Triệu Linh đến tột cùng còn có kế hoạch phá thành giấu trời qua biển gì, sáu vạn đại quân, cho dù trong một đêm mọc cánh bay qua tường thành, chờ đợi bọn họ, cũng sẽ là nỏ mạnh cùng lưỡi dao sắc bén Ung Quân!

"Vương bệ hạ," Một mưu thần khác của Đông Cung tên gọi Ngưu Mân tiến lên một bước, nói, "Ngu thần cho rằng, đại chiến lần này điểm mấu chốt là ở Ngọc Bích quan, không ở đất Việt, không thể lại dựa theo kế hoạch đã định ra lúc trước, cần phải để vương tử Trấp Miểu mang binh, đoạt lại Ngọc Bích quan mới là thượng sách."

"Kéo xuống ngũ mã phanh thây," Trấp Tông cũng không ngẩng đầu lên, bắt đầu xem tin người Phong Nhung, nói, "Kẻ này không thể tha."

Thái Tử Lung trăm triệu không dự đoán được, Ngưu Mân sẽ đột nhiên mở miệng, thế cục thoát khỏi sự khống chế của hắn. Thái Tử Lung lập tức quỳ xuống, biến sắc nói: "Phụ vương!"

Trấp Tông mở ra tin, thấy chữ viết người Phong Nhung, một hàng chữ Hán xiêu xiêu vẹo vẹo: Năm trước Phong Nhung đã vì vương thất trưng binh, trước mắt nhân thủ không đủ, Ung Vương mau chóng đưa Thái Tử tới, tánh mạng huyết mạch Vương thất có thể đảm bảo. Nếu lại muốn cứu thành, thứ cho không còn kế sách nào tốt hơn.

"Con trai, ta cần một chút thời gian, cùng ngươi nói chuyện rõ ràng." Trấp Tông thu hồi tin, nhìn con trai mình nói.

Ngưu Mân cho đến khi chết cũng không rõ, vì sao bản thân chỉ nói một câu, liền rơi vào kết cục ngũ mã phanh thây. Giữa tiếng kêu gào thê thảm, máu tươi trên người người sĩ tử Hàn tộc đổi ra, ở ngoài giáo trường vương cung bị phanh thây, máu tươi bắn ra nhiễm đỏ phạm vi mấy chục bước, thấm vào kẽ gạch, những nơi có thể nhìn thấy, một mảnh đỏ thẫm.

Thái Tử Lung tận mắt nhìn thấy, ngay tức khắc nhắm lại hai mắt, bi thương lẫn lộn, hô to lên.

Đây là một sự cảnh cáo của Trấp Tông đối với Đông Cung, y đã lười cùng Khương Hằng giả bộ ngươi một chiêu ta một thức. Y còn muốn nói với con trai mình, ở cái quốc gia này, y mới là quốc quân, không giết ai, đó là cân nhắc lợi hại; muốn giết kẻ nào, là y vui vẻ.

Chúng thần im như ve sầu mùa đông, Trấp Tông điên cuồng, làm cho bọn họ nhớ tới mười tám năm trước, vụ thảm sát sau khi Trấp Lang chết kia.

Y có thể giết người, chẳng qua gần đây y giết ít người hơn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau