Chương 21: Đánh người
Lại nói về La Tam Si.
Sau khi có bạn đồng hành, tốc độ đi đến kinh thành cũng nhanh hơn trước.
Hai người vốn không có nhiều tiền, đành phải dọc đường xin đi nhờ xe ngựa chở hàng hóa của tiểu thương nào đó.
Thế nhưng người này chỉ đi đến huyện Diễn Châu, còn cách kinh thành cả trăm dặm. Bọn họ đành phải dừng lại nghỉ ngơi tìm phương tiện khác.
Lúc này, hai người đang ngồi trong một quán ăn nhỏ ở trong trấn. Sau khi mỗi người đều giải quyết một tô mì rồi, Phương Tình mới lên tiếng:
"Tam Si, huynh ngồi ở đây đợi ta một chút. Ta đi hỏi xem có ai cho thuê xe hay không."
La Tam Si vội ngước mắt lên:
"Để ta.. đi.. đi cùng muội."
"Không cần, huynh cứ ngồi ăn đi. Ta đi nhanh thôi."
"Ừm.. vậy.. muội cẩn.. cẩn thận.. một chút."
La Tam Si cố gắng nói xong, thấy nàng mỉm cười gật đầu mới cầm đũa lên gắp mì ăn tiếp.
Sau khi rời đi, Phương Tình liền chọn đến khu chợ buôn bán. Nơi này vốn tập trung nhiều người mua bán trao đổi nên khả năng tìm được phương tiện để đi cao hơn ở chỗ khác. Hi vọng là chút ít tiền còn lại của bọn họ sẽ đủ dùng.
Mà lúc này, La Tam Si ăn xong có chút buồn chán ngồi chà chân xuống đất. Chủ quán thấy vậy liền bước đến thu dọn bàn, có chút cẩn thận hỏi:
"Khách quan, ngươi nếu đã dùng xong rồi vậy có thể nhường lại chỗ cho người khác được không?"
Hôm nay quán của hắn có chút đông khách, một vài người đến sau đều không còn chỗ để ngồi rồi.
La Tam Si nghe vậy liền ngượng ngùng đứng dậy. Sau khi trả tiền xong thì tìm một góc ở bên cạnh quán mà ngồi.
Đúng lúc này, một đám nam nhân mặt mày dữ tợn không biết từ đâu đi đến xông vào bên trong hàng quán. Một tên trong số đó chỉ tay về phía bàn có vài thanh niên đang ngồi, lớn tiếng nói:
"Đại ca, chính là mấy tên này hồi nãy ra tay đánh đệ."
Chỉ thấy một nam nhân vóc dáng cao lớn, trên mặt có một vết sẹo dài trông vô cùng dữ tợn đang nheo mắt lại, khinh thường nhìn mấy người kia nói:
"Một đám gà còi mà cũng đòi lên mặt. Bọn mày lên dạy dỗ chúng nó một chút."
Mấy thanh niên kể từ lúc nghe thấy tên nam nhân kia mách lẻo thì đã dừng đũa. Bọn họ cũng không phải dạng vừa, thấy đám người kia xông đến liền nhanh chóng đứng dậy nghênh chiến.
Phút chốc hai phe lao vào nhau ẩu đả, bàn ghế gãy ngã ngổn ngang đầy trên đất, chén đĩa không ngừng bay qua bay về. Khiến cho những người khác trong lúc vô ý cũng bị liên lụy, nhốn nháo tranh nhau chạy ra xa nơi này.
Chủ quán ở một bên lớn tiếng can ngăn cũng bị một cái tô không biết từ đâu ném trúng, ngay lập tức trợn mắt lên té xỉu. Trước khi ngất đi còn không quên chửi thầm: Thật đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết ah. Mấy đứa này cứ phải cho đi tù mọt gông nha.
La Tam Si đang ngồi bên cạnh cũng hoảng hốt đứng bật dậy. Chưa kịp chạy đi thì bị đám người đã đánh ra đến bên này lôi vào. Hắn có chút lắp bắp kêu lên:
"Các.. các vị.. huynh.. huynh đệ. Có gì.. thì.. từ từ.. nói ah. Quân.. quân tử.. động khẩu.. không.. không động.. động thủ nha."
Trả lời hắn là một đấm trúng ngay vào mặt. La Tam Si bị đau bụm mặt loạng choạng một cái, có chút tức giận hai mắt trợn trừng:
"Các.. các ngươi.. sao.. lại đánh.. đánh ta?"
Nói xong cũng hướng đám người kia bắt đầu đấm đá túi bụi.
Trong chốc lát, cả một khoảng không xung quanh chỉ còn vang lên những tiếng "binh", "bốp", "bộp", "bịch".
Lúc đám nha dịch được người ta báo chạy tới nơi, trông thấy hiện trường chỉ còn mỗi thiếu niên mặt hơi tròn đang ngơ ngác đứng đó.
Đám nha dịch nhìn xác người la liệt.. khụ.. là một đám người nằm ngất dưới đất, mí mắt co giật. Lập tức tên sai dịch cầm đầu lên tiếng:
"Việc này là ngươi gây ra?"
La Tam Si có chút ngây ngốc, lắp bắp xua tay:
"Không.. ta.. ta không.. đánh.. bọn.. bọn họ. Là.. là họ.. ra.. ra tay trước."
Hắn vừa dứt lời, một tên trong đám lưu manh vẫn còn đang thoi thóp yếu ớt nói:
"Nha sai đại ca, là hắn đả thương chúng ta ah."
La Tam Si trợn mắt nhìn hắn:
"Ngươi.. ngươi.. nói dối."
Vô nghĩa, chúng ta cũng không muốn bị bắt lên quan phủ nha. Ai bảo ngươi đánh chúng ta mạnh tay thế làm gì?
Đáng thương La Tam Si có miệng ăn nhưng không có miệng để nói. Rặn mãi cũng không nói lại được mấy tên lưu manh này.
Mà lúc này người có thể làm chứng cho hắn không bị thương ngất đi (giống như chủ quán) thì cũng là ở đằng xa quan sát. Hoàn toàn không biết được hắn rốt cuộc thuộc phe nào.
Tên nha dịch cầm đầu sau một hồi đau não, liền quyết định đem tất cả đều giải về nha môn.
"Người đâu, đem tất cả đám người này về nha môn để điều tra xử lý."
Lúc Phương Tình nghe tin chạy tới, La Tam Si đã bị người áp tải đi rồi.
Nàng có chút lo lắng mà ở bên ngoài huyện phủ nghe ngóng tin tức. Vốn đang nghĩ xem có nên đi Bình An hầu phủ trước tìm người giúp hay không, thì mấy hôm sau đã có người giải quyết chuyện này.
La Tam Si được thả ra ngoài liền tủi thân ấm ức kể lể với Phương Tình. Nàng nghe xong chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài, tỏ vẻ không còn lời nào để nói.
Sau khi biết được là người của hầu phủ ra tay cứu, lại nghe nói đám người này do thế tử phái đến để hộ tống bọn họ vào kinh, hai người La Tam Si vô cùng vui sướng, cũng không chần chờ nữa mà theo chân bọn họ đến kinh thành.
Sau khi có bạn đồng hành, tốc độ đi đến kinh thành cũng nhanh hơn trước.
Hai người vốn không có nhiều tiền, đành phải dọc đường xin đi nhờ xe ngựa chở hàng hóa của tiểu thương nào đó.
Thế nhưng người này chỉ đi đến huyện Diễn Châu, còn cách kinh thành cả trăm dặm. Bọn họ đành phải dừng lại nghỉ ngơi tìm phương tiện khác.
Lúc này, hai người đang ngồi trong một quán ăn nhỏ ở trong trấn. Sau khi mỗi người đều giải quyết một tô mì rồi, Phương Tình mới lên tiếng:
"Tam Si, huynh ngồi ở đây đợi ta một chút. Ta đi hỏi xem có ai cho thuê xe hay không."
La Tam Si vội ngước mắt lên:
"Để ta.. đi.. đi cùng muội."
"Không cần, huynh cứ ngồi ăn đi. Ta đi nhanh thôi."
"Ừm.. vậy.. muội cẩn.. cẩn thận.. một chút."
La Tam Si cố gắng nói xong, thấy nàng mỉm cười gật đầu mới cầm đũa lên gắp mì ăn tiếp.
Sau khi rời đi, Phương Tình liền chọn đến khu chợ buôn bán. Nơi này vốn tập trung nhiều người mua bán trao đổi nên khả năng tìm được phương tiện để đi cao hơn ở chỗ khác. Hi vọng là chút ít tiền còn lại của bọn họ sẽ đủ dùng.
Mà lúc này, La Tam Si ăn xong có chút buồn chán ngồi chà chân xuống đất. Chủ quán thấy vậy liền bước đến thu dọn bàn, có chút cẩn thận hỏi:
"Khách quan, ngươi nếu đã dùng xong rồi vậy có thể nhường lại chỗ cho người khác được không?"
Hôm nay quán của hắn có chút đông khách, một vài người đến sau đều không còn chỗ để ngồi rồi.
La Tam Si nghe vậy liền ngượng ngùng đứng dậy. Sau khi trả tiền xong thì tìm một góc ở bên cạnh quán mà ngồi.
Đúng lúc này, một đám nam nhân mặt mày dữ tợn không biết từ đâu đi đến xông vào bên trong hàng quán. Một tên trong số đó chỉ tay về phía bàn có vài thanh niên đang ngồi, lớn tiếng nói:
"Đại ca, chính là mấy tên này hồi nãy ra tay đánh đệ."
Chỉ thấy một nam nhân vóc dáng cao lớn, trên mặt có một vết sẹo dài trông vô cùng dữ tợn đang nheo mắt lại, khinh thường nhìn mấy người kia nói:
"Một đám gà còi mà cũng đòi lên mặt. Bọn mày lên dạy dỗ chúng nó một chút."
Mấy thanh niên kể từ lúc nghe thấy tên nam nhân kia mách lẻo thì đã dừng đũa. Bọn họ cũng không phải dạng vừa, thấy đám người kia xông đến liền nhanh chóng đứng dậy nghênh chiến.
Phút chốc hai phe lao vào nhau ẩu đả, bàn ghế gãy ngã ngổn ngang đầy trên đất, chén đĩa không ngừng bay qua bay về. Khiến cho những người khác trong lúc vô ý cũng bị liên lụy, nhốn nháo tranh nhau chạy ra xa nơi này.
Chủ quán ở một bên lớn tiếng can ngăn cũng bị một cái tô không biết từ đâu ném trúng, ngay lập tức trợn mắt lên té xỉu. Trước khi ngất đi còn không quên chửi thầm: Thật đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết ah. Mấy đứa này cứ phải cho đi tù mọt gông nha.
La Tam Si đang ngồi bên cạnh cũng hoảng hốt đứng bật dậy. Chưa kịp chạy đi thì bị đám người đã đánh ra đến bên này lôi vào. Hắn có chút lắp bắp kêu lên:
"Các.. các vị.. huynh.. huynh đệ. Có gì.. thì.. từ từ.. nói ah. Quân.. quân tử.. động khẩu.. không.. không động.. động thủ nha."
Trả lời hắn là một đấm trúng ngay vào mặt. La Tam Si bị đau bụm mặt loạng choạng một cái, có chút tức giận hai mắt trợn trừng:
"Các.. các ngươi.. sao.. lại đánh.. đánh ta?"
Nói xong cũng hướng đám người kia bắt đầu đấm đá túi bụi.
Trong chốc lát, cả một khoảng không xung quanh chỉ còn vang lên những tiếng "binh", "bốp", "bộp", "bịch".
Lúc đám nha dịch được người ta báo chạy tới nơi, trông thấy hiện trường chỉ còn mỗi thiếu niên mặt hơi tròn đang ngơ ngác đứng đó.
Đám nha dịch nhìn xác người la liệt.. khụ.. là một đám người nằm ngất dưới đất, mí mắt co giật. Lập tức tên sai dịch cầm đầu lên tiếng:
"Việc này là ngươi gây ra?"
La Tam Si có chút ngây ngốc, lắp bắp xua tay:
"Không.. ta.. ta không.. đánh.. bọn.. bọn họ. Là.. là họ.. ra.. ra tay trước."
Hắn vừa dứt lời, một tên trong đám lưu manh vẫn còn đang thoi thóp yếu ớt nói:
"Nha sai đại ca, là hắn đả thương chúng ta ah."
La Tam Si trợn mắt nhìn hắn:
"Ngươi.. ngươi.. nói dối."
Vô nghĩa, chúng ta cũng không muốn bị bắt lên quan phủ nha. Ai bảo ngươi đánh chúng ta mạnh tay thế làm gì?
Đáng thương La Tam Si có miệng ăn nhưng không có miệng để nói. Rặn mãi cũng không nói lại được mấy tên lưu manh này.
Mà lúc này người có thể làm chứng cho hắn không bị thương ngất đi (giống như chủ quán) thì cũng là ở đằng xa quan sát. Hoàn toàn không biết được hắn rốt cuộc thuộc phe nào.
Tên nha dịch cầm đầu sau một hồi đau não, liền quyết định đem tất cả đều giải về nha môn.
"Người đâu, đem tất cả đám người này về nha môn để điều tra xử lý."
Lúc Phương Tình nghe tin chạy tới, La Tam Si đã bị người áp tải đi rồi.
Nàng có chút lo lắng mà ở bên ngoài huyện phủ nghe ngóng tin tức. Vốn đang nghĩ xem có nên đi Bình An hầu phủ trước tìm người giúp hay không, thì mấy hôm sau đã có người giải quyết chuyện này.
La Tam Si được thả ra ngoài liền tủi thân ấm ức kể lể với Phương Tình. Nàng nghe xong chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài, tỏ vẻ không còn lời nào để nói.
Sau khi biết được là người của hầu phủ ra tay cứu, lại nghe nói đám người này do thế tử phái đến để hộ tống bọn họ vào kinh, hai người La Tam Si vô cùng vui sướng, cũng không chần chờ nữa mà theo chân bọn họ đến kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất