Sơn Tặc Du Ký

Chương 30: Yến hội (2)

Trước Sau
Bởi vì là yến tiệc mừng thọ của Lê lão phu nhân, cho nên Hoa Ngũ Sắc hôm nay mới ăn diện trang điểm một chút. Bình thường nàng chỉ mặc những bộ đồ ngắn, tay áo cuốn gọn lên trông như một nữ hiệp khách giang hồ. Lê Lâm nhất thời nhận không ra cũng không có gì kì lạ.

Chỉ là hắn không ngờ khi nàng trang điểm, khoác lên mình bộ váy dài mà các tiểu thư khuê tú thường mặc lại trở nên xinh đẹp thướt tha như thế. Không thể không thừa nhận giây phút đó hắn đã có chút rung động trong lòng.

Hoa Ngũ Sắc trông thấy nhị ca của mình, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười xán lạn, vẫy tay về phía hắn.

Lê Lâm: "..."

Chết tiệt! Tim tự dưng đập nhanh như vậy là vì cớ gì?

La Nhị Gia hướng nàng mỉm cười, đôi mắt đào hoa nháy một cái, trêu ghẹo nói:

"Ngũ muội, hôm nay ngươi rất xinh đẹp nha."

Hoa Ngũ Sắc thẹn thùng lên tiếng:

"Cũng đâu khoa trương như vậy. Đây đều là nhờ Lê tiểu thư giúp muội đấy."

La Nhị Gia cầm quạt gõ nhẹ lên đầu nàng một cái:

"Thế nào? Chẳng lẽ lớn rồi nên cũng muốn tìm ý trung nhân cho mình?"

Hoa Ngũ Sắc ôm lấy đầu, ai oán nói:

"Sao huynh cứ thích gõ đầu người khác thế? Ai bảo là muội muốn tìm lang quân? Chỉ là đại ca đã nói đến yến tiệc thì phải ăn mặc cho đàng hoàng, muội mới mặc cái đống rườm rà này thôi."

La Nhị Gia nghe vậy liền khẽ thở dài, lắc đầu nói:

"Muội dù sao cũng là nữ nhi, phải học ôn nhu, dịu dàng. Sau này mới có thể gả chồng được chứ."

Hoa Ngũ Sắc bĩu môi một cái:

"Muội mới không cần gả chồng đâu."

Lê Lâm đứng như trời trồng một bên: "..."

Các ngươi chẳng lẽ coi chúng ta là không khí? Sao nói chuyện không để ý kiêng dè chút nào như vậy?

Cái tên nam nhân hồi nãy hỏi thăm nàng nghe thấy vậy liền chen vào:

"Cô nương nói như vậy là không được. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng là định luật bao đời nay. Sao có thể nói không gả liền không gả. Chẳng lẽ cô nương không sợ bản thân và phụ mẫu bị người cười chê?"

Hoa Ngũ Sắc liếc nhìn y:



"Không sợ. Người nhà ta sẽ không để ý, cũng sẽ không ép buộc ta nha."

Nam nhân: "..."

Thiên hạ này còn có người nhà nào dễ tính như vậy sao? Thứ lỗi cho đầu óc hạn hẹp của y vẫn chưa từng thấy.

Lúc này bỗng có một nữ tử từ đâu đi tới, vạt váy màu thiên thanh theo từng bước chân của nàng khẽ lay động vô cùng tha thướt, dịu dàng. Nàng vừa tới liền thi lễ với mấy người, sau đó khẽ cười nói:

"Hoa cô nương có người nhà như vậy thật sự là khiến cho người hâm mộ ah."

Hoa Ngũ Sắc nhìn thấy nàng, hai mắt sáng lên:

"Lê tiểu thư, nãy giờ ngươi đi đâu sao ta không trông thấy?"

Lê Vân: "..."

Đương nhiên là đi tìm đại ca ngươi bày tỏ tâm ý rồi.

Lê Lâm lúc này cũng mỉm cười, ôn hòa nói:

"Muội muội, ngươi mới tới sao?"

Lê Vân có chút ngượng ngùng, cúi đầu đáp:

"Vâng, hồi nãy có chút việc nên đến hơi trễ. Mọi người vui chơi thế nào rồi?"

"Chúng ta cũng vừa mới tới, vẫn chưa biết ở đây đang có trò gì ah."

Như nhớ ra cái gì, hắn quay sang Hoa Ngũ Sắc hỏi:

"Hoa cô nương, mọi người đang chơi cái gì vậy?"

Hoa Ngũ Sắc nhìn hắn, mắt cũng không chớp mà trả lời:

"Chơi oẳn tù tì ah."

Lê Lâm và mấy người: "..."

La Nhị Gia vô lực đỡ trán:

"Ngũ muội, trò trẻ con đó mà các ngươi cũng chơi sao?"



Hoa Ngũ Sắc mở to mắt ngạc nhiên:

"Trẻ con gì chứ? Muội thấy rất vui mà, các vị tiểu thư cũng thích nha."

Lê Vân có chút buồn cười, che miệng ho nhẹ một cái:

"Ta cũng rất tò mò đấy! Không biết cô nương có thể chỉ một chút hay không?"

Hoa Ngũ Sắc như tìm được tri âm, lôi kéo nàng vừa đi vừa nói.

Nãy giờ vẫn đứng ở xa quan sát, nữ tử áo tím kia thấy Hoa Ngũ Sắc vui vẻ trò chuyện cùng chủ nhân yến hội này thì ghen ghét trong lòng. Vốn hôm nay nàng ta đã ăn vận tỉ mỉ, nghĩ muốn nổi bật một phen. Ai dè toàn bộ chú ý đều bị nữ tử thô tục kia đoạt đi hết.

Hoa Ngũ Sắc không biết mình bị người ta ghim bao nhiêu lần. Vẫn hồn nhiên mà cùng Lê Vân cười cười nói nói. Lúc này bỗng nhiên thấy một nữ tử xinh đẹp mặc xiêm y màu tím đi tới. Nàng còn đang nghi hoặc thì nghe nàng ta cười mở lời:

"Vị cô nương này, ta thấy trò chơi ngươi nghĩ ra rất không tệ. Thế nhưng vẫn chưa thấy cô nương chơi lần nào. Không bằng chúng ta thử một chút xem sao?"

Lê Vân đang ngồi bên cạnh khẽ nhướng lên mày đẹp. Nàng nhận ra nữ tử này ah, là con gái của Lễ bộ thượng thư, bình thường rất là cao ngạo. Sao hôm nay lại trở nên khách khí như vậy rồi?

Nàng có chút lo lắng mà nhìn Hoa Ngũ Sắc ở bên cạnh mình. Chỉ thấy người ta hoàn toàn không để ý đáp:

"Cũng được." Nói rồi liền phủi mông đứng lên.

"Nào, để ta đếm. Oẳn tù tì ra cái gì, ra cái này."

Giống nhau rồi! Tiếp tục.

"Oẳn tù tì.."

"Oẳn tù tì.."

Nhìn hai thiếu nữ xinh đẹp, váy áo thướt tha không ngừng làm ra cái hành động khiếm nhã. Đám người đứng xem tỏ vẻ: "..."

Chẳng lẽ trẻ trâu chính là cái dạng này?

N lần sau.

Tiểu thư nhà Lễ bộ thượng thư nhếch môi cười nói:

"Ta thắng rồi! Bây giờ xin mời cô nương trước mặt mọi người múa một điệu. Như thế có được hay không?"

Hừ, để ta xem ngươi múa như thế nào?

Nàng ta có chút đắc ý mà cười thầm, nghĩ rằng một nữ tử thô tục như Hoa Ngũ Sắc chắc không biết cái gì là cầm, kì, thi, họa chứ đừng nói là vũ kỹ. May mắn được mỗi cái túi da đẹp thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau