Chương 37: Đố kị
Cẩm Tú ở bên cạnh lắng nghe hai người hỗ động, âm thầm cắn chặt răng. Lúc nào cũng như vậy, hễ có đại tỷ ở đây thì nàng luôn luôn bị lép vế, ngay cả biểu tỷ bình thường đối tốt với nàng ngày hôm nay cũng lãnh đạm không hỏi han gì nhiều. Thật sự coi nàng là không khí sao?
Nghĩ vậy nàng liền mỉm cười nũng nịu chen vào nói:
"Đại tỷ, tỷ thật thiên vị nha. Nếu muội cũng để ý người nào đó ở đây, vậy tỷ có phải hay không cũng nên giúp muội xem xét một chút?"
Cầm Tâm quay sang nhìn nàng một cái, cười như không cười:
"Ồ, nhị muội đã nhắm được người nào rồi? Là công tử nhà nào thế?"
Mặt ngoài thì hỏi như vậy, thế nhưng bên trong lại âm thầm bĩu môi khinh thường.
Vị thứ muội này của nàng thật đúng là biết nắm bắt cơ hội ah. Mặc dù trước giờ nàng chưa từng gây khó dễ gì cho nàng ta, nhưng cũng không có nghĩa là nàng thích vị muội muội cùng cha khác mẹ này như vậy. Cứ cảm thấy nàng ta giả tạo sao sao ấy.
Lê Vân nghe Cẩm Tú nói vậy thì hơi thấp thỏm trong lòng. Không ngờ nàng ta lại lớn mật bày tỏ chuyện tế nhị này như thế.
Đang lúc nàng định nói chút gì đó, một giọng nam nhân trầm thấp mang theo ý cười vang lên:
"Đại biểu muội, ngươi hôm nay là nhân vật chính vậy mà không có chút tự giác đi tiếp đãi khách khứa, trốn ở trong này uống trà nói chuyện phiếm là sao hả?"
Cầm Tâm vô cùng chột dạ mỉm cười:
"Biểu ca cứ đùa, nãy giờ muội vẫn tiếp đãi mọi người đấy chứ. Chỉ là hơi mệt nên mới đến đây nghỉ ngơi một chút thôi."
Lê Lâm cũng không vạch trần nàng thêm, rất tự nhiên mà nói:
"Vậy muội không phiền nếu chúng ta ngồi đây chứ?"
"Tất nhiên là không rồi, đã lâu muội mới có dịp trò chuyện cùng biểu ca mà." Cầm Tâm vui vẻ gật đầu đáp.
Vì thế, một hàng ba nam nhân liền ngồi xuống đối diện.
Từ lúc La Nhất Phong xuất hiện, Cẩm Tú vẫn luôn lén nhìn hắn rất nhiều lần. Không thể không nói so với hai người còn lại, tướng mạo vị La đại công tử này càng hợp ý của nàng hơn.
Lê Vân thấy vậy thì trong lòng không vui, âm thầm trừng La Nhất Phong một cái. Đang yên đang lành lại chạy đến đây làm gì?
Cầm Tâm để ý thấy vị công tử áo đen kia vẫn luôn nhìn biểu tỷ của mình, quay sang lại bắt gặp biểu tỷ nàng đang trừng mắt nhìn lại. Bỗng nhiên hiểu ra gì đó liền không tiếng động mà nhếch lên khóe môi, thầm nghĩ: Hóa ra là vị công tử này đã hớp hồn biểu tỷ ah.
Nàng có chút tò mò hướng hai người La Nhất Phong và La Nhị Gia đang ngồi hỏi:
"Hai vị công tử này là?"
Lê Lâm nghe vậy liền mỉm cười giới thiệu với nàng:
"Bọn họ là nhi tử một bằng hữu của phụ thân ta. Đã đến làm khách ở phủ chúng ta một thời gian rồi. Hôm nay cũng được phụ thân của muội mời đến dự tiệc."
Hắn vừa dứt lời, La Nhất Phong liền ôm quyền có lễ nói:
"Tại hạ là La Nhất Phong, hân hạnh được gặp tiểu thư."
"Còn tại hạ là La Nhị Gia, rất vui được quen biết." La Nhị Gia cũng cong lên khóe môi nói.
Cầm Tâm mỉm cười khách sáo:
"Đa tạ hai vị công tử đã nể mặt đến tham dự tiệc sinh thần của tiểu nữ. Tiểu nữ xin phép được lấy trà thay rượu kính hai vị một ly."
Nói rồi liền dùng hai tay khẽ bưng ly trà trên bàn lên hướng về phía hai người, sau đó một hơi uống cạn.
La gia huynh đệ cũng không khách khí mà nâng chén trà đáp lễ. Chào hỏi xong xuôi rồi mọi người mới vui vẻ chuyện trò.
La Nhất Phong chỉ ngồi im ở đó, hoàn toàn để mặc đám người kia muốn làm gì thì làm. Lê Vân bị hắn nhìn chằm chằm, cả gương mặt xinh đẹp đều ửng đỏ, vội tìm cách tránh né cái tình trạng xấu hổ này. Nàng nhỏ giọng đề nghị:
"Hay là chúng ta ra ngoài kia chơi đi. Dù sao cũng không thể để mấy vị thiếu gia tiểu thư một mình được."
Kể ra thì bọn họ cũng ở trong đình rất lâu rồi, nếu còn không ra ngoài thì sẽ vô cùng thất lễ.
Cẩm Tú ở một bên lập tức phụ họa:
"Biểu tỷ nói đúng, chúng ta cũng nên ra ngoài thôi."
Nàng hết chịu nổi cái không khí ở trong này rồi. Nhìn nam nhân mà mình coi trọng lại cứ liếc mắt đưa tình với nữ tử khác, là ai cũng không dễ chịu được nha.
Mấy người Lê Lâm cùng đưa mắt nhìn vị Đường đại tiểu thư ở bên kia. Ý là cũng nên nghe chủ nhân buổi tiệc này nói một tiếng.
Đường Cầm Tâm thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, có chút xấu hổ ho nhẹ:
"Là muội sơ xuất rồi, chúng ta đi thôi."
Bọn họ vừa ra tới nơi lập tức bị vây quanh giữa một đám người. Đủ loại nam thanh nữ tú y phục sang quý đẹp đẽ thay phiên mà ân cần hỏi han.
Lê Vân mặc dù rất nổi tiếng ở đây, nhưng có La Nhất Phong vẫn luôn kè kè đi theo bên cạnh phóng khí lạnh, tất nhiên là không có nam nhân nào dám hó hé đến gần.
Cẩm Tú từ xa quan sát một màn này, thấy biểu tỷ của mình dù ngại ngùng vẫn không che được nét hạnh phúc trên gương mặt, trong lòng đố kị không thôi.
Vì sao những nam nhân ưu tú như vậy lại chỉ biết vây quanh biểu tỷ nàng? Có phải là tỷ ấy rất thỏa mãn, rất vui vẻ hay không? Nếu như.. nếu như nam nhân mà tỷ ấy coi trọng lại bị nàng cướp vào trong tay, phải chăng tỷ ấy cũng sẽ thất vọng, sẽ suy sụp? Nàng thật sự rất muốn được chứng kiến vẻ thất bại trên khuôn mặt xinh đẹp của biểu tỷ ah. Cẩm Tú có chút vặn vẹo nghĩ.
Không thể không nói, một khi con người ta bị sự ghen ghét đố kị ăn mòn lý trí, sự việc điên cuồng gì cũng có thể làm.
Nghĩ vậy nàng liền mỉm cười nũng nịu chen vào nói:
"Đại tỷ, tỷ thật thiên vị nha. Nếu muội cũng để ý người nào đó ở đây, vậy tỷ có phải hay không cũng nên giúp muội xem xét một chút?"
Cầm Tâm quay sang nhìn nàng một cái, cười như không cười:
"Ồ, nhị muội đã nhắm được người nào rồi? Là công tử nhà nào thế?"
Mặt ngoài thì hỏi như vậy, thế nhưng bên trong lại âm thầm bĩu môi khinh thường.
Vị thứ muội này của nàng thật đúng là biết nắm bắt cơ hội ah. Mặc dù trước giờ nàng chưa từng gây khó dễ gì cho nàng ta, nhưng cũng không có nghĩa là nàng thích vị muội muội cùng cha khác mẹ này như vậy. Cứ cảm thấy nàng ta giả tạo sao sao ấy.
Lê Vân nghe Cẩm Tú nói vậy thì hơi thấp thỏm trong lòng. Không ngờ nàng ta lại lớn mật bày tỏ chuyện tế nhị này như thế.
Đang lúc nàng định nói chút gì đó, một giọng nam nhân trầm thấp mang theo ý cười vang lên:
"Đại biểu muội, ngươi hôm nay là nhân vật chính vậy mà không có chút tự giác đi tiếp đãi khách khứa, trốn ở trong này uống trà nói chuyện phiếm là sao hả?"
Cầm Tâm vô cùng chột dạ mỉm cười:
"Biểu ca cứ đùa, nãy giờ muội vẫn tiếp đãi mọi người đấy chứ. Chỉ là hơi mệt nên mới đến đây nghỉ ngơi một chút thôi."
Lê Lâm cũng không vạch trần nàng thêm, rất tự nhiên mà nói:
"Vậy muội không phiền nếu chúng ta ngồi đây chứ?"
"Tất nhiên là không rồi, đã lâu muội mới có dịp trò chuyện cùng biểu ca mà." Cầm Tâm vui vẻ gật đầu đáp.
Vì thế, một hàng ba nam nhân liền ngồi xuống đối diện.
Từ lúc La Nhất Phong xuất hiện, Cẩm Tú vẫn luôn lén nhìn hắn rất nhiều lần. Không thể không nói so với hai người còn lại, tướng mạo vị La đại công tử này càng hợp ý của nàng hơn.
Lê Vân thấy vậy thì trong lòng không vui, âm thầm trừng La Nhất Phong một cái. Đang yên đang lành lại chạy đến đây làm gì?
Cầm Tâm để ý thấy vị công tử áo đen kia vẫn luôn nhìn biểu tỷ của mình, quay sang lại bắt gặp biểu tỷ nàng đang trừng mắt nhìn lại. Bỗng nhiên hiểu ra gì đó liền không tiếng động mà nhếch lên khóe môi, thầm nghĩ: Hóa ra là vị công tử này đã hớp hồn biểu tỷ ah.
Nàng có chút tò mò hướng hai người La Nhất Phong và La Nhị Gia đang ngồi hỏi:
"Hai vị công tử này là?"
Lê Lâm nghe vậy liền mỉm cười giới thiệu với nàng:
"Bọn họ là nhi tử một bằng hữu của phụ thân ta. Đã đến làm khách ở phủ chúng ta một thời gian rồi. Hôm nay cũng được phụ thân của muội mời đến dự tiệc."
Hắn vừa dứt lời, La Nhất Phong liền ôm quyền có lễ nói:
"Tại hạ là La Nhất Phong, hân hạnh được gặp tiểu thư."
"Còn tại hạ là La Nhị Gia, rất vui được quen biết." La Nhị Gia cũng cong lên khóe môi nói.
Cầm Tâm mỉm cười khách sáo:
"Đa tạ hai vị công tử đã nể mặt đến tham dự tiệc sinh thần của tiểu nữ. Tiểu nữ xin phép được lấy trà thay rượu kính hai vị một ly."
Nói rồi liền dùng hai tay khẽ bưng ly trà trên bàn lên hướng về phía hai người, sau đó một hơi uống cạn.
La gia huynh đệ cũng không khách khí mà nâng chén trà đáp lễ. Chào hỏi xong xuôi rồi mọi người mới vui vẻ chuyện trò.
La Nhất Phong chỉ ngồi im ở đó, hoàn toàn để mặc đám người kia muốn làm gì thì làm. Lê Vân bị hắn nhìn chằm chằm, cả gương mặt xinh đẹp đều ửng đỏ, vội tìm cách tránh né cái tình trạng xấu hổ này. Nàng nhỏ giọng đề nghị:
"Hay là chúng ta ra ngoài kia chơi đi. Dù sao cũng không thể để mấy vị thiếu gia tiểu thư một mình được."
Kể ra thì bọn họ cũng ở trong đình rất lâu rồi, nếu còn không ra ngoài thì sẽ vô cùng thất lễ.
Cẩm Tú ở một bên lập tức phụ họa:
"Biểu tỷ nói đúng, chúng ta cũng nên ra ngoài thôi."
Nàng hết chịu nổi cái không khí ở trong này rồi. Nhìn nam nhân mà mình coi trọng lại cứ liếc mắt đưa tình với nữ tử khác, là ai cũng không dễ chịu được nha.
Mấy người Lê Lâm cùng đưa mắt nhìn vị Đường đại tiểu thư ở bên kia. Ý là cũng nên nghe chủ nhân buổi tiệc này nói một tiếng.
Đường Cầm Tâm thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, có chút xấu hổ ho nhẹ:
"Là muội sơ xuất rồi, chúng ta đi thôi."
Bọn họ vừa ra tới nơi lập tức bị vây quanh giữa một đám người. Đủ loại nam thanh nữ tú y phục sang quý đẹp đẽ thay phiên mà ân cần hỏi han.
Lê Vân mặc dù rất nổi tiếng ở đây, nhưng có La Nhất Phong vẫn luôn kè kè đi theo bên cạnh phóng khí lạnh, tất nhiên là không có nam nhân nào dám hó hé đến gần.
Cẩm Tú từ xa quan sát một màn này, thấy biểu tỷ của mình dù ngại ngùng vẫn không che được nét hạnh phúc trên gương mặt, trong lòng đố kị không thôi.
Vì sao những nam nhân ưu tú như vậy lại chỉ biết vây quanh biểu tỷ nàng? Có phải là tỷ ấy rất thỏa mãn, rất vui vẻ hay không? Nếu như.. nếu như nam nhân mà tỷ ấy coi trọng lại bị nàng cướp vào trong tay, phải chăng tỷ ấy cũng sẽ thất vọng, sẽ suy sụp? Nàng thật sự rất muốn được chứng kiến vẻ thất bại trên khuôn mặt xinh đẹp của biểu tỷ ah. Cẩm Tú có chút vặn vẹo nghĩ.
Không thể không nói, một khi con người ta bị sự ghen ghét đố kị ăn mòn lý trí, sự việc điên cuồng gì cũng có thể làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất