Chương 43: Bàn về hôn sự
Lê Vân đang nằm trong phòng nghỉ ngơi liền trông thấy Đinh Hương đi nhanh vào báo.
"Tiểu thư, hầu gia cho gọi người đến thư phòng có chuyện cần hỏi ạ."
Lê Vân giật mình ngồi dậy, theo bản năng cho rằng phụ thân đã biết chuyện mình làm tối qua, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Chẳng lẽ là gọi nàng đến để trách mắng?
Khẽ thở dài một hơi, Lê Vân nói với Đinh Hương vẫn còn đang đứng đó:
"Em mau lấy giúp ta một bộ y phục lại đây."
Chân nàng vẫn còn hơi vô lực nhức mỏi, cố gắng đứng dậy đưa tay để Đinh Hương đỡ lấy, để nàng giúp mình mặc xiêm y, xong xuôi liền chậm rãi đi ra ngoài.
Đinh Hương cẩn thận dìu nàng đi đến thư phòng của Lê hầu gia. Tới nơi thì thức thời dừng lại chờ ở bên ngoài cửa.
Lê Vân cẩn thận khom người cung kính thi lễ một cái, sau đó mới hỏi nam nhân trung niên đang ngồi ở sau bàn:
"Phụ thân tìm con có việc gì sao?"
Lê hầu gia nhìn nữ nhi dịu dàng ôn nhã, tâm lại sinh ra chút tiếc nuối không muốn gả nàng ra ngoài. Ông hắng giọng nói:
"Lúc nãy thằng nhóc La Nhất Phong kia có đến tìm ta, muốn xin được cưới con làm thê tử. Con cảm thấy như thế nào? Có thích hắn hay không?"
Lê hầu gia nói một hơi, Lê Vân có chút không phản ứng kịp, nàng ngẩng đầu kinh ngạc:
"Chàng đến nói với phụ thân cái này sao?"
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ông, Lê Vân thầm nghĩ chẳng lẽ cha còn chưa biết chuyện mình và La công tử? Này có tính là may mắn hay không?
Lê hầu gia nhíu mi: "Thế nào? Chẳng lẽ con không thích hắn?"
Lê Vân ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng trả lời:
"Không phải!"
"Vậy rốt cuộc là thích hay không?"
Phụ thân, người hỏi thẳng như vậy nữ nhi rất xấu hổ nha.
Đại khái cũng biết nữ nhi nhà mình ngại ngùng, Lê hầu gia đổi cách nói:
"Ta chỉ muốn hỏi con có đồng ý mối hôn sự này hay không thôi."
Trên mặt Lê Vân nổi lên hai rặng mây hồng, e thẹn gật đầu một cái.
Lê hầu gia trông thấy nàng như vậy, còn gì mà không hiểu, ánh mắt phức tạp nhìn nàng:
"Con đồng ý nhanh như vậy, không cần biết thân phận của hắn là gì hay sao?"
Lê Vân nhìn ông:
"Nữ nhi thích chính là con người của chàng, bất kể thân phận chàng là gì cũng sẽ không để ý. Huống chi.."
Nàng dừng lại một chút, tự tin đáp: "Ánh mắt của con chưa bao giờ nhìn sai."
Lê hầu gia hài lòng vuốt chòm râu, ông cũng không muốn phải gượng ép nữ nhi gả cho người mình không thích, như thế là tốt nhất.
"Được rồi, đến lúc này cũng nên nói cho con biết. Đám nhóc La gia kia đều là sơn tặc do ta mời đến. Con nếu hối hận thì vẫn còn kịp a."
Lê Vân: "..."
Lẽ nào không phải là con cái của bằng hữu cũ sao?
Như đọc được suy nghĩ của nàng, Lê hầu gia bèn từ tốn nói:. Harry Potter fanfic
"Ta trước đây có một bằng hữu, là quen biết được khi còn ở trong quân doanh. Hắn rất thông minh nhưng cũng vô cùng tùy tiện, võ công cũng rất tốt, không hề thua kém Trần tướng quân."
Đoạn liền thở ra một hơi:
"Đáng tiếc sau đó đã xảy ra một số chuyện không vui, hắn chán nản liền bỏ lên núi làm sơn tặc. Mấy đứa nhóc đang ở nhà chúng ta là hắn nhặt được đem về nuôi dưỡng. Lần này bởi vì có việc quan trọng nên ta mới phái đại ca của con đi mời bọn họ đến đây."
Lê Vân hơi bất ngờ nhìn phụ thân một cái, không đợi nữ nhi kịp phản ứng, Lê hầu gia liền nói thêm:
"Bản thân cha thấy thằng nhóc La Nhất Phong kia cũng không tệ. Chỉ cần mài dũa một chút nữa thì tiền đồ vô lượng a."
Lê Vân mỉm cười đáp:
"Con biết, phụ thân không cần phải băn khoăn vấn đề này đâu."
"Ta hiểu rồi, con trở về viện của mình đi."
Lê Vân cúi người chào ông, sau đó chậm chạp lê hai chân đã có chút mỏi rã rời ra bên ngoài.
Lê hầu gia thấy dáng đi của nữ nhi mình hôm nay có vẻ kì kì, trong lòng không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc.
Chẳng lẽ nữ nhi có chuyện gì giấu ông?
Lúc này, ở trong sân viện của La gia huynh đệ.
La Nhất Phong bình tĩnh thuật lại mọi chuyện xảy ra trong buổi tiệc ngày hôm qua. Đám người La Nhị Gia nghe xong tỏ vẻ không còn lời nào để nói.
Lê Lâm có chút nhăn nhó:
"Thật không ngờ nhị biểu muội bình thường ngoan ngoãn lại là cái loại người này."
La Tiểu Lục cũng tức giận:
"Vậy mà huynh không đến tìm đệ, chẳng lẽ cho rằng đệ không thể giải thứ này hay sao?"
La Nhị Gia liếc mắt nhìn sang, có chút tiếc hận không thể mài sắt thành thép. Nếu đại ca đi tìm hắn thì sao có thể gạo nấu thành cơm với người ta? Làm sao có thể thuận lợi mà rước người về hả?
Đúng là ngốc muốn chết!
La Tam Si ở một bên chợt vui vẻ lên tiếng:
"Vậy.. vậy là chúng.. chúng ta.. sắp có.. đại.. đại tẩu.. sao? Thật sự.. là.. tốt.. tốt quá."
Đám người: "..."
Phương Tình nhét một miếng điểm tâm vào miệng hắn.
"Huynh im mồm lại đi."
Không thấy Lê thế tử mặt đã đổi màu rồi sao?
Nghĩ lại, nếu hai người Hoa Ngũ Sắc và Lê Lâm thành đôi, vậy xưng hô chẳng phải là loạn xì ngầu hết?
Ai.. Thật sự là một vấn đề nan giải ah.
"Tiểu thư, hầu gia cho gọi người đến thư phòng có chuyện cần hỏi ạ."
Lê Vân giật mình ngồi dậy, theo bản năng cho rằng phụ thân đã biết chuyện mình làm tối qua, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Chẳng lẽ là gọi nàng đến để trách mắng?
Khẽ thở dài một hơi, Lê Vân nói với Đinh Hương vẫn còn đang đứng đó:
"Em mau lấy giúp ta một bộ y phục lại đây."
Chân nàng vẫn còn hơi vô lực nhức mỏi, cố gắng đứng dậy đưa tay để Đinh Hương đỡ lấy, để nàng giúp mình mặc xiêm y, xong xuôi liền chậm rãi đi ra ngoài.
Đinh Hương cẩn thận dìu nàng đi đến thư phòng của Lê hầu gia. Tới nơi thì thức thời dừng lại chờ ở bên ngoài cửa.
Lê Vân cẩn thận khom người cung kính thi lễ một cái, sau đó mới hỏi nam nhân trung niên đang ngồi ở sau bàn:
"Phụ thân tìm con có việc gì sao?"
Lê hầu gia nhìn nữ nhi dịu dàng ôn nhã, tâm lại sinh ra chút tiếc nuối không muốn gả nàng ra ngoài. Ông hắng giọng nói:
"Lúc nãy thằng nhóc La Nhất Phong kia có đến tìm ta, muốn xin được cưới con làm thê tử. Con cảm thấy như thế nào? Có thích hắn hay không?"
Lê hầu gia nói một hơi, Lê Vân có chút không phản ứng kịp, nàng ngẩng đầu kinh ngạc:
"Chàng đến nói với phụ thân cái này sao?"
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ông, Lê Vân thầm nghĩ chẳng lẽ cha còn chưa biết chuyện mình và La công tử? Này có tính là may mắn hay không?
Lê hầu gia nhíu mi: "Thế nào? Chẳng lẽ con không thích hắn?"
Lê Vân ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng trả lời:
"Không phải!"
"Vậy rốt cuộc là thích hay không?"
Phụ thân, người hỏi thẳng như vậy nữ nhi rất xấu hổ nha.
Đại khái cũng biết nữ nhi nhà mình ngại ngùng, Lê hầu gia đổi cách nói:
"Ta chỉ muốn hỏi con có đồng ý mối hôn sự này hay không thôi."
Trên mặt Lê Vân nổi lên hai rặng mây hồng, e thẹn gật đầu một cái.
Lê hầu gia trông thấy nàng như vậy, còn gì mà không hiểu, ánh mắt phức tạp nhìn nàng:
"Con đồng ý nhanh như vậy, không cần biết thân phận của hắn là gì hay sao?"
Lê Vân nhìn ông:
"Nữ nhi thích chính là con người của chàng, bất kể thân phận chàng là gì cũng sẽ không để ý. Huống chi.."
Nàng dừng lại một chút, tự tin đáp: "Ánh mắt của con chưa bao giờ nhìn sai."
Lê hầu gia hài lòng vuốt chòm râu, ông cũng không muốn phải gượng ép nữ nhi gả cho người mình không thích, như thế là tốt nhất.
"Được rồi, đến lúc này cũng nên nói cho con biết. Đám nhóc La gia kia đều là sơn tặc do ta mời đến. Con nếu hối hận thì vẫn còn kịp a."
Lê Vân: "..."
Lẽ nào không phải là con cái của bằng hữu cũ sao?
Như đọc được suy nghĩ của nàng, Lê hầu gia bèn từ tốn nói:. Harry Potter fanfic
"Ta trước đây có một bằng hữu, là quen biết được khi còn ở trong quân doanh. Hắn rất thông minh nhưng cũng vô cùng tùy tiện, võ công cũng rất tốt, không hề thua kém Trần tướng quân."
Đoạn liền thở ra một hơi:
"Đáng tiếc sau đó đã xảy ra một số chuyện không vui, hắn chán nản liền bỏ lên núi làm sơn tặc. Mấy đứa nhóc đang ở nhà chúng ta là hắn nhặt được đem về nuôi dưỡng. Lần này bởi vì có việc quan trọng nên ta mới phái đại ca của con đi mời bọn họ đến đây."
Lê Vân hơi bất ngờ nhìn phụ thân một cái, không đợi nữ nhi kịp phản ứng, Lê hầu gia liền nói thêm:
"Bản thân cha thấy thằng nhóc La Nhất Phong kia cũng không tệ. Chỉ cần mài dũa một chút nữa thì tiền đồ vô lượng a."
Lê Vân mỉm cười đáp:
"Con biết, phụ thân không cần phải băn khoăn vấn đề này đâu."
"Ta hiểu rồi, con trở về viện của mình đi."
Lê Vân cúi người chào ông, sau đó chậm chạp lê hai chân đã có chút mỏi rã rời ra bên ngoài.
Lê hầu gia thấy dáng đi của nữ nhi mình hôm nay có vẻ kì kì, trong lòng không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc.
Chẳng lẽ nữ nhi có chuyện gì giấu ông?
Lúc này, ở trong sân viện của La gia huynh đệ.
La Nhất Phong bình tĩnh thuật lại mọi chuyện xảy ra trong buổi tiệc ngày hôm qua. Đám người La Nhị Gia nghe xong tỏ vẻ không còn lời nào để nói.
Lê Lâm có chút nhăn nhó:
"Thật không ngờ nhị biểu muội bình thường ngoan ngoãn lại là cái loại người này."
La Tiểu Lục cũng tức giận:
"Vậy mà huynh không đến tìm đệ, chẳng lẽ cho rằng đệ không thể giải thứ này hay sao?"
La Nhị Gia liếc mắt nhìn sang, có chút tiếc hận không thể mài sắt thành thép. Nếu đại ca đi tìm hắn thì sao có thể gạo nấu thành cơm với người ta? Làm sao có thể thuận lợi mà rước người về hả?
Đúng là ngốc muốn chết!
La Tam Si ở một bên chợt vui vẻ lên tiếng:
"Vậy.. vậy là chúng.. chúng ta.. sắp có.. đại.. đại tẩu.. sao? Thật sự.. là.. tốt.. tốt quá."
Đám người: "..."
Phương Tình nhét một miếng điểm tâm vào miệng hắn.
"Huynh im mồm lại đi."
Không thấy Lê thế tử mặt đã đổi màu rồi sao?
Nghĩ lại, nếu hai người Hoa Ngũ Sắc và Lê Lâm thành đôi, vậy xưng hô chẳng phải là loạn xì ngầu hết?
Ai.. Thật sự là một vấn đề nan giải ah.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất