Chương 44: Xâm nhập hoàng cung
Bởi vì đã đồng ý giúp "nhạc phụ tương lai" làm chính sự, đám người La Nhất Phong quyết định đêm nay liền cải trang đột nhập vào hoàng cung.
Lê Lâm phụ trách dẫn đường đi đến đông cung của Thái tử. Hắn trước đây cũng từng có vài lần tham gia cung yến, biết phải tránh né thị vệ như thế nào.
Đám người cải trang trốn tránh suốt một đường, ngoài ý muốn lại vô cùng thuận lợi. Chỉ thỉnh thoảng mới phải động thủ, tất cả đều được xử lý gọn gàng.
Tính ra lần này bọn họ khá may mắn, lúc tiên hoàng còn tại vị, cấm vệ quân là một đội quân tinh nhuệ, thế nhưng đến đời hoàng đế hiện tại nó đã bị sự tham nhũng, quan liêu làm cho biến chất thành thùng rỗng kêu to rồi.
Bởi vì bị nhồi nhét vào một đống con em cháu cha của đủ loại quan trong triều, đội quân này giống như một nồi cháo heo tập hợp toàn bộ những tên ăn chơi trác táng, vô công rồi nghề không có tí thực lực. Vì vậy, đám người La Nhất Phong mới có thể thuận lợi mà đột nhập như thế.
Bọn họ vừa đi vừa tránh né thêm một lát, đông cung rốt cuộc cũng hiện ra ngay trước mắt rồi. Bây giờ đã là đêm khuya, ngoại trừ những cột đèn bằng đá chiếu sáng ra thì chỉ còn có ánh trăng mờ nhạt treo trên đầu.
Đánh ngất vài tên thị vệ và nha hoàn. La Nhất Phong tiến lên bịt miệng một tên thái giám đang gật gật gù gù gần đó. Nhỏ giọng hù dọa:
"Không muốn chết thì đừng có lớn tiếng. Nói cho ta biết thái tử ở đâu."
Tên thái giám hoảng sợ gật gật đầu, miệng lí nhí:
"Thái.. thái tử ở bên trong. Xin đại hiệp tha mạng."
La Nhất Phong dùng tay đập mạnh vào sau gáy hắn, từ từ thả xuống đất rồi ra hiệu đám người cảnh giới xung quanh.
Hắn một mình đi vào bên trong, lần theo ánh sáng le lói của ngọn đèn được thắp trong phòng tìm đến giường ngủ của tiểu thái tử. Sau đó nhẹ nhàng cúi người ôm lấy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Giống như lúc xâm nhập, cả đám lại thần không biết quỷ không hay mà chạy ra khỏi hoàng cung, biến mất vào trong đêm tối mịt mùng. Đợi đến khi tin tức thái tử mất tích truyền vào trong tai thừa tướng, đó đã là chuyện của sáng ngày hôm sau.
* * *
Trịnh Tông lúc này đang vô cùng tức giận, không biết vì cái gì mà trong khoảng thời gian này lại xảy ra nhiều chuyện ngoài dự liệu của hắn như thế.
Đầu tiên là Trần Trung được người cứu ra khỏi thiên lao, tiếp đến bây giờ lại thêm việc thái tử mất tích. Chẳng lẽ có người đang âm thầm ngáng đường đi của hắn?
Sẽ là ai đây?
Suy nghĩ một hồi lâu, ánh mắt hắn chợt trở nên thông suốt. Cũng chỉ có lão hồ ly Lê Văn Quân kia là đáng nghi nhất.
Xem ra lâu nay hắn đã lơ là mất cảnh giác với người này rồi.
Lần trước vẫn chưa tìm được cái cớ tốt để dẹp bỏ, lần này nhất định phải nhổ cỏ tận gốc lão ta.
Nghĩ vậy, hắn liền gọi thuộc hạ thân tín đến, phân phó:
"Ngươi cho người điều tra xem Bình An hầu phủ dạo này có gì bất thường hay không, sau đó báo lại cho ta."
Dừng một chút liền nói tiếp:
"Truyền lời của ta đến thống lĩnh cấm vệ quân, bảo hắn tăng cường tuần tra giám sát một chút. Thật sự là một đám vô dụng."
Tên thuộc hạ thấy lửa giận của hắn, không dám hó hé gì cung kính lui ra ngoài.
Đợi cho hắn đi rồi, Trịnh Tông mới trầm giọng gọi ra ám vệ.
"Ngươi đi báo với người kia, kế hoạch có chút thay đổi. Hi vọng hắn có thể phái người đến trợ giúp một phen."
Hừ, nếu như không thể xử lý tên cáo già Lê Văn Quân kia ở ngoài sáng thì làm trong bóng tối vậy. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên lão làm chuyện này.
Ám vệ lĩnh mệnh, nhanh chóng xoay người rời đi.
Mà lúc này, ở một sân viện hẻo lánh nằm sâu bên trong Bình An hầu phủ, một đứa nhỏ tầm mười tuổi đang không ngừng kêu khóc.
Lê hầu gia và Trần tướng quân liếc mắt nhìn nhau, nhất trí giao lại cái việc trấn an giải thích cho đám người trẻ tuổi lo liệu rồi chuồn.
La Nhất Phong có chút đau đầu, liếc nhìn Lê Lâm đang không ngừng dỗ dành tiểu thái tử, sắc mặt hiện lên toàn một màu xám tro. Hắn khoanh tay nói:
"Thằng nhóc này lớn đầu rồi còn khóc nhè như vậy. Tiểu Lục bằng tuổi nó đã bốc thuốc được rồi. Quả nhiên là được chiều sinh hư mà."
La Nhị Gia gật đầu đáp:
"Hoàng thượng có mỗi mình tiểu thái tử là con trai, không chiều chuộng mới là lạ. Giờ phải làm thế nào?"
La Nhất Phong nhìn hắn:
"Đệ có nhiều chủ ý như vậy, hay là giao nó cho đệ chăm sóc ha?"
Trán La Nhị Gia rớt xuống ba vạch đen, hắn giật giật môi nói:
"Đệ cảm thấy giao cho mấy nữ tử chăm sóc thì hợp lý hơn. Bọn họ vốn có thiên chức làm mẹ, việc dỗ dành con nít dễ dàng hơn chúng ta nhiều."
"Được rồi, để ta đưa nó đến chỗ tam đệ muội và ngũ muội đi."
La Nhị Gia thở nhẹ một hơi, mỉm cười nói:
"Nếu cần thì để tiểu Lục làm bạn với nó cũng được."
Bình An hầu phủ nha hoàn, nô bộc tuy nhiều nhưng không đảm bảo an toàn cho tiểu thái tử. Mà thằng nhóc đó lại không thể không có người hầu hạ, chẳng bằng đưa nó đến chỗ bọn họ luôn.
Bởi vì nguyên nhân không thích có người lạ tiến vào bên trong, sân viện của bọn họ trước giờ đều không ai bén mảng tới gần cả. Bọn họ lại có giá trị vũ lực, hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn cho thái tử điện hạ a.
Lê Lâm phụ trách dẫn đường đi đến đông cung của Thái tử. Hắn trước đây cũng từng có vài lần tham gia cung yến, biết phải tránh né thị vệ như thế nào.
Đám người cải trang trốn tránh suốt một đường, ngoài ý muốn lại vô cùng thuận lợi. Chỉ thỉnh thoảng mới phải động thủ, tất cả đều được xử lý gọn gàng.
Tính ra lần này bọn họ khá may mắn, lúc tiên hoàng còn tại vị, cấm vệ quân là một đội quân tinh nhuệ, thế nhưng đến đời hoàng đế hiện tại nó đã bị sự tham nhũng, quan liêu làm cho biến chất thành thùng rỗng kêu to rồi.
Bởi vì bị nhồi nhét vào một đống con em cháu cha của đủ loại quan trong triều, đội quân này giống như một nồi cháo heo tập hợp toàn bộ những tên ăn chơi trác táng, vô công rồi nghề không có tí thực lực. Vì vậy, đám người La Nhất Phong mới có thể thuận lợi mà đột nhập như thế.
Bọn họ vừa đi vừa tránh né thêm một lát, đông cung rốt cuộc cũng hiện ra ngay trước mắt rồi. Bây giờ đã là đêm khuya, ngoại trừ những cột đèn bằng đá chiếu sáng ra thì chỉ còn có ánh trăng mờ nhạt treo trên đầu.
Đánh ngất vài tên thị vệ và nha hoàn. La Nhất Phong tiến lên bịt miệng một tên thái giám đang gật gật gù gù gần đó. Nhỏ giọng hù dọa:
"Không muốn chết thì đừng có lớn tiếng. Nói cho ta biết thái tử ở đâu."
Tên thái giám hoảng sợ gật gật đầu, miệng lí nhí:
"Thái.. thái tử ở bên trong. Xin đại hiệp tha mạng."
La Nhất Phong dùng tay đập mạnh vào sau gáy hắn, từ từ thả xuống đất rồi ra hiệu đám người cảnh giới xung quanh.
Hắn một mình đi vào bên trong, lần theo ánh sáng le lói của ngọn đèn được thắp trong phòng tìm đến giường ngủ của tiểu thái tử. Sau đó nhẹ nhàng cúi người ôm lấy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Giống như lúc xâm nhập, cả đám lại thần không biết quỷ không hay mà chạy ra khỏi hoàng cung, biến mất vào trong đêm tối mịt mùng. Đợi đến khi tin tức thái tử mất tích truyền vào trong tai thừa tướng, đó đã là chuyện của sáng ngày hôm sau.
* * *
Trịnh Tông lúc này đang vô cùng tức giận, không biết vì cái gì mà trong khoảng thời gian này lại xảy ra nhiều chuyện ngoài dự liệu của hắn như thế.
Đầu tiên là Trần Trung được người cứu ra khỏi thiên lao, tiếp đến bây giờ lại thêm việc thái tử mất tích. Chẳng lẽ có người đang âm thầm ngáng đường đi của hắn?
Sẽ là ai đây?
Suy nghĩ một hồi lâu, ánh mắt hắn chợt trở nên thông suốt. Cũng chỉ có lão hồ ly Lê Văn Quân kia là đáng nghi nhất.
Xem ra lâu nay hắn đã lơ là mất cảnh giác với người này rồi.
Lần trước vẫn chưa tìm được cái cớ tốt để dẹp bỏ, lần này nhất định phải nhổ cỏ tận gốc lão ta.
Nghĩ vậy, hắn liền gọi thuộc hạ thân tín đến, phân phó:
"Ngươi cho người điều tra xem Bình An hầu phủ dạo này có gì bất thường hay không, sau đó báo lại cho ta."
Dừng một chút liền nói tiếp:
"Truyền lời của ta đến thống lĩnh cấm vệ quân, bảo hắn tăng cường tuần tra giám sát một chút. Thật sự là một đám vô dụng."
Tên thuộc hạ thấy lửa giận của hắn, không dám hó hé gì cung kính lui ra ngoài.
Đợi cho hắn đi rồi, Trịnh Tông mới trầm giọng gọi ra ám vệ.
"Ngươi đi báo với người kia, kế hoạch có chút thay đổi. Hi vọng hắn có thể phái người đến trợ giúp một phen."
Hừ, nếu như không thể xử lý tên cáo già Lê Văn Quân kia ở ngoài sáng thì làm trong bóng tối vậy. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên lão làm chuyện này.
Ám vệ lĩnh mệnh, nhanh chóng xoay người rời đi.
Mà lúc này, ở một sân viện hẻo lánh nằm sâu bên trong Bình An hầu phủ, một đứa nhỏ tầm mười tuổi đang không ngừng kêu khóc.
Lê hầu gia và Trần tướng quân liếc mắt nhìn nhau, nhất trí giao lại cái việc trấn an giải thích cho đám người trẻ tuổi lo liệu rồi chuồn.
La Nhất Phong có chút đau đầu, liếc nhìn Lê Lâm đang không ngừng dỗ dành tiểu thái tử, sắc mặt hiện lên toàn một màu xám tro. Hắn khoanh tay nói:
"Thằng nhóc này lớn đầu rồi còn khóc nhè như vậy. Tiểu Lục bằng tuổi nó đã bốc thuốc được rồi. Quả nhiên là được chiều sinh hư mà."
La Nhị Gia gật đầu đáp:
"Hoàng thượng có mỗi mình tiểu thái tử là con trai, không chiều chuộng mới là lạ. Giờ phải làm thế nào?"
La Nhất Phong nhìn hắn:
"Đệ có nhiều chủ ý như vậy, hay là giao nó cho đệ chăm sóc ha?"
Trán La Nhị Gia rớt xuống ba vạch đen, hắn giật giật môi nói:
"Đệ cảm thấy giao cho mấy nữ tử chăm sóc thì hợp lý hơn. Bọn họ vốn có thiên chức làm mẹ, việc dỗ dành con nít dễ dàng hơn chúng ta nhiều."
"Được rồi, để ta đưa nó đến chỗ tam đệ muội và ngũ muội đi."
La Nhị Gia thở nhẹ một hơi, mỉm cười nói:
"Nếu cần thì để tiểu Lục làm bạn với nó cũng được."
Bình An hầu phủ nha hoàn, nô bộc tuy nhiều nhưng không đảm bảo an toàn cho tiểu thái tử. Mà thằng nhóc đó lại không thể không có người hầu hạ, chẳng bằng đưa nó đến chỗ bọn họ luôn.
Bởi vì nguyên nhân không thích có người lạ tiến vào bên trong, sân viện của bọn họ trước giờ đều không ai bén mảng tới gần cả. Bọn họ lại có giá trị vũ lực, hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn cho thái tử điện hạ a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất