Chương 47: Cứu nguy
La Tiểu Lục nghe tiếng quay lại, trông thấy bóng người áo trắng đẹp đẽ đang chắn phía sau lưng liền vui mừng thốt lên:
"Tứ ca, huynh đến rồi! Làm đệ sợ muốn chết."
La Tứ Thiếu ánh mắt nhàn nhạt liếc qua chỗ hắn, khẽ nhíu mày:
"Mấy người đại ca đâu rồi? Làm sao lại để cho đệ bị người đuổi giết như thế?"
La Tiểu Lục có chút xấu hổ, gãi gãi đầu đáp:
"Đều do bọn đệ ham chơi, chạy đi xa quá. Ai mà biết được hôm nay lại xuất hiện đám người này."
"Được rồi, đệ mau tránh qua một bên đi, nhớ núp cho kĩ."
Hắn nói xong liền giơ kiếm lên tấn công gã hắc y nhân kia. Còn lại hai tên, giao cho đám người của Hình Thiên là được rồi.
Đợi bọn họ giải quyết xong xuôi, Hoa Ngũ Sắc mới hớt hải chạy tới. Trông thấy tất cả đều an toàn mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng nhìn La Tứ Thiếu đang đi lại đây, mỉm cười nói:
"Tứ ca, huynh cuối cùng cũng tìm được đến đây a."
Đoạn liếc sang vài nam nhân vẫn bình tĩnh đi theo phía sau y, tò mò hỏi:
"Bọn họ là ai vậy? Tùy tùng huynh mới thu nhận à?"
Giống như nhớ ra chuyện gì lại lắc đầu nói:
"Không đúng, huynh nghèo như vậy làm sao mà nuôi được mấy người kia."
Đám thuộc hạ của Hình Thiên: "..."
Người nhà của phu nhân cũng thật là thẳng thắn.
La Tứ Thiếu mặt không cảm xúc đáp:
"Mấy người đại ca đâu?"
Hoa Ngũ Sắc bấy giờ mới nhớ ra chính sự, vỗ đầu một cái:
"Xuýt nữa thì quên mất, tứ ca, mau đi giúp hầu gia dọn dẹp đám thích khách này đi. Đại ca và nhị ca cũng đang đánh với chúng rồi."
La Tứ Thiếu thấy sự tình nghiêm trọng như vậy, khẽ quay đầu lại nói với ba nam tử sau lưng:
"Làm phiền các ngươi bảo vệ cho hai đứa nhỏ này giúp ta."
Đám người nghe vậy liền gật đầu đáp:
"Thuộc hạ đã biết." Sau đó mỗi người xách một đứa, vội vã đuổi theo phía sau thiếu niên.
Dọc đường đi lại giải quyết thêm vài tên thích khách áo đen. Đến lúc bọn họ gặp được Lê Lâm, hắn đã te tua xơ mướp, thế nhưng vẫn đang cố gắng bảo vệ cho hai phụ nhân hầu phủ. Bọn họ không nói một lời lập tức tiến đến trợ giúp. Có thêm mấy cao thủ nữa gia nhập, hắc y nhân rất nhanh đã không còn một mống nào.
Lê Lâm lúc này bộ dáng chật vật không nói nên lời, y phục màu xanh trắng đã nhuốm đầy máu. Trong viện của hắn cũng có vài tên áo đen bịt mặt đến ám sát, tuy nhiên đều bị hắn đẩy lui.
Lúc nghe thấy báo động của hộ vệ vang lên, hắn theo bản năng chạy đến chỗ cha mình vì cho rằng ông mới là mục tiêu của thích khách. Thế nhưng đến nửa đường lại gặp bọn chúng tiến vào viện của lão phu nhân. Hắn cả kinh, lúc này mới nhận ra đám người kia chính là muốn diệt môn cả nhà hắn, liền nhanh chóng phi thân đi cứu người.
May mắn là đám người này không để mắt đến mấy phụ nhân nên chỉ phái ra ba bốn tên giải quyết. Một mình hắn đối chiến với mấy người còn phải phân tâm bảo vệ mấy nữ nhân cả già lẫn trẻ, không cần đoán cũng biết sẽ te tua thế nào.
Hoa Ngũ Sắc vội vàng chạy lại, lo lắng hỏi:
"Huynh không sao chứ?"
Lê Lâm khẽ cười đáp:
"Nàng đang quan tâm ta đấy à?"
Hoa Ngũ Sắc nguýt hắn một cái, giờ là lúc nào rồi còn ở đây trêu chọc nàng, không thấy lão phu nhân và mọi người đang nhìn sao?
"Khụ.. thế tử, ngũ tỷ, chúng ta mau đưa lão phu nhân và hầu phu nhân đi thôi."
"Phiền các vị đưa họ đến chỗ an toàn, ta phải đi xem phụ thân một chút."
Hoa Ngũ Sắc không nhịn được nói:
"Để ta đi cùng huynh."
La Tứ Thiếu vẫn đang lặng im chợt lên tiếng:
"Muội ở lại với mọi người đi, chúng ta sẽ đi cùng hắn."
Nói rồi liếc mắt về phía Lê Lâm, ý tứ là hắn mau dẫn đường.
Lê Lâm có hơi ngạc nhiên nhìn y, rất nhanh cũng không suy nghĩ thêm gì nữa, khách khí đáp một tiếng:
"Được!" Sau đó dẫn đầu rời đi.
Hoa Ngũ Sắc được phân phó ở lại, dưới ánh mắt tìm tòi vi diệu của mấy người hầu phu nhân có chút xấu hổ nói:
"Để tiểu nữ đưa lão phu nhân và các vị đi tới chỗ của Lê tiểu thư."
Lão phu nhân hầu phủ sau khi đã bớt kinh hách liền mỉm cười hiền hậu:
"Đa tạ cô nương, cũng may có các vị nếu không Bình An hầu phủ đã máu chảy thành sông rồi."
Hoa Ngũ Sắc vội xua hai tay:
"Lão phu nhân đừng nói vậy, chúng ta không dám nhận đâu. Hầu gia là bằng hữu của sư phụ, đây là điều chúng ta nên làm."
Hầu phu nhân ở một bên lúc này cũng mỉm cười:
"Dù sao mẹ con chúng ta cũng rất biết ơn huynh đệ cô nương đã ra tay trợ giúp. Cô nương không cần ngại ngùng."
Bà đã nhìn ra con trai mình thích nữ tử này, bộ dáng quả thật là không tệ, mặc dù có chút hào sảng mạnh mẽ. Nhưng nếu Lâm nhi muốn cưới nàng vào cửa, bà cũng sẽ không can ngăn. Còn cái gì mà môn đăng hộ đối kia, theo bà thấy nó cũng chẳng có gì quan trọng, con trai bà không cần thiết phải nhờ đến nhà vợ để củng cố địa vị của mình.
Hoa Ngũ Sắc không biết mình đã được "mẹ chồng" tương lai bấm nút thông qua, lúc này vẫn giữ vẻ ngại ngùng cẩn thận dìu người đi đến sân viện của bọn họ.
Lúc này, mấy người La Nhất Phong cũng đã giải quyết xong đám thích khách, đang muốn đến chỗ Lê hầu gia và Trần tướng quân một chút xem hai người có làm sao không. Trông thấy đám người phu nhân được ngũ muội đưa đến đây, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lê Vân vội vàng chạy lại đỡ lấy lão phu nhân, cánh môi khẽ run rẩy:
"Cảm tạ trời đất, may là tổ mẫu và mẫu thân không xảy ra chuyện gì."
Lê lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, mệt mỏi nói:
"Được rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi, cái thân già này của ta sắp không chịu được nữa rồi."
Lê Vân bật cười, lấy tay gạt đi nước mắt đang chực chờ rơi xuống, nhỏ giọng đáp:
"Vâng!"
"Tứ ca, huynh đến rồi! Làm đệ sợ muốn chết."
La Tứ Thiếu ánh mắt nhàn nhạt liếc qua chỗ hắn, khẽ nhíu mày:
"Mấy người đại ca đâu rồi? Làm sao lại để cho đệ bị người đuổi giết như thế?"
La Tiểu Lục có chút xấu hổ, gãi gãi đầu đáp:
"Đều do bọn đệ ham chơi, chạy đi xa quá. Ai mà biết được hôm nay lại xuất hiện đám người này."
"Được rồi, đệ mau tránh qua một bên đi, nhớ núp cho kĩ."
Hắn nói xong liền giơ kiếm lên tấn công gã hắc y nhân kia. Còn lại hai tên, giao cho đám người của Hình Thiên là được rồi.
Đợi bọn họ giải quyết xong xuôi, Hoa Ngũ Sắc mới hớt hải chạy tới. Trông thấy tất cả đều an toàn mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng nhìn La Tứ Thiếu đang đi lại đây, mỉm cười nói:
"Tứ ca, huynh cuối cùng cũng tìm được đến đây a."
Đoạn liếc sang vài nam nhân vẫn bình tĩnh đi theo phía sau y, tò mò hỏi:
"Bọn họ là ai vậy? Tùy tùng huynh mới thu nhận à?"
Giống như nhớ ra chuyện gì lại lắc đầu nói:
"Không đúng, huynh nghèo như vậy làm sao mà nuôi được mấy người kia."
Đám thuộc hạ của Hình Thiên: "..."
Người nhà của phu nhân cũng thật là thẳng thắn.
La Tứ Thiếu mặt không cảm xúc đáp:
"Mấy người đại ca đâu?"
Hoa Ngũ Sắc bấy giờ mới nhớ ra chính sự, vỗ đầu một cái:
"Xuýt nữa thì quên mất, tứ ca, mau đi giúp hầu gia dọn dẹp đám thích khách này đi. Đại ca và nhị ca cũng đang đánh với chúng rồi."
La Tứ Thiếu thấy sự tình nghiêm trọng như vậy, khẽ quay đầu lại nói với ba nam tử sau lưng:
"Làm phiền các ngươi bảo vệ cho hai đứa nhỏ này giúp ta."
Đám người nghe vậy liền gật đầu đáp:
"Thuộc hạ đã biết." Sau đó mỗi người xách một đứa, vội vã đuổi theo phía sau thiếu niên.
Dọc đường đi lại giải quyết thêm vài tên thích khách áo đen. Đến lúc bọn họ gặp được Lê Lâm, hắn đã te tua xơ mướp, thế nhưng vẫn đang cố gắng bảo vệ cho hai phụ nhân hầu phủ. Bọn họ không nói một lời lập tức tiến đến trợ giúp. Có thêm mấy cao thủ nữa gia nhập, hắc y nhân rất nhanh đã không còn một mống nào.
Lê Lâm lúc này bộ dáng chật vật không nói nên lời, y phục màu xanh trắng đã nhuốm đầy máu. Trong viện của hắn cũng có vài tên áo đen bịt mặt đến ám sát, tuy nhiên đều bị hắn đẩy lui.
Lúc nghe thấy báo động của hộ vệ vang lên, hắn theo bản năng chạy đến chỗ cha mình vì cho rằng ông mới là mục tiêu của thích khách. Thế nhưng đến nửa đường lại gặp bọn chúng tiến vào viện của lão phu nhân. Hắn cả kinh, lúc này mới nhận ra đám người kia chính là muốn diệt môn cả nhà hắn, liền nhanh chóng phi thân đi cứu người.
May mắn là đám người này không để mắt đến mấy phụ nhân nên chỉ phái ra ba bốn tên giải quyết. Một mình hắn đối chiến với mấy người còn phải phân tâm bảo vệ mấy nữ nhân cả già lẫn trẻ, không cần đoán cũng biết sẽ te tua thế nào.
Hoa Ngũ Sắc vội vàng chạy lại, lo lắng hỏi:
"Huynh không sao chứ?"
Lê Lâm khẽ cười đáp:
"Nàng đang quan tâm ta đấy à?"
Hoa Ngũ Sắc nguýt hắn một cái, giờ là lúc nào rồi còn ở đây trêu chọc nàng, không thấy lão phu nhân và mọi người đang nhìn sao?
"Khụ.. thế tử, ngũ tỷ, chúng ta mau đưa lão phu nhân và hầu phu nhân đi thôi."
"Phiền các vị đưa họ đến chỗ an toàn, ta phải đi xem phụ thân một chút."
Hoa Ngũ Sắc không nhịn được nói:
"Để ta đi cùng huynh."
La Tứ Thiếu vẫn đang lặng im chợt lên tiếng:
"Muội ở lại với mọi người đi, chúng ta sẽ đi cùng hắn."
Nói rồi liếc mắt về phía Lê Lâm, ý tứ là hắn mau dẫn đường.
Lê Lâm có hơi ngạc nhiên nhìn y, rất nhanh cũng không suy nghĩ thêm gì nữa, khách khí đáp một tiếng:
"Được!" Sau đó dẫn đầu rời đi.
Hoa Ngũ Sắc được phân phó ở lại, dưới ánh mắt tìm tòi vi diệu của mấy người hầu phu nhân có chút xấu hổ nói:
"Để tiểu nữ đưa lão phu nhân và các vị đi tới chỗ của Lê tiểu thư."
Lão phu nhân hầu phủ sau khi đã bớt kinh hách liền mỉm cười hiền hậu:
"Đa tạ cô nương, cũng may có các vị nếu không Bình An hầu phủ đã máu chảy thành sông rồi."
Hoa Ngũ Sắc vội xua hai tay:
"Lão phu nhân đừng nói vậy, chúng ta không dám nhận đâu. Hầu gia là bằng hữu của sư phụ, đây là điều chúng ta nên làm."
Hầu phu nhân ở một bên lúc này cũng mỉm cười:
"Dù sao mẹ con chúng ta cũng rất biết ơn huynh đệ cô nương đã ra tay trợ giúp. Cô nương không cần ngại ngùng."
Bà đã nhìn ra con trai mình thích nữ tử này, bộ dáng quả thật là không tệ, mặc dù có chút hào sảng mạnh mẽ. Nhưng nếu Lâm nhi muốn cưới nàng vào cửa, bà cũng sẽ không can ngăn. Còn cái gì mà môn đăng hộ đối kia, theo bà thấy nó cũng chẳng có gì quan trọng, con trai bà không cần thiết phải nhờ đến nhà vợ để củng cố địa vị của mình.
Hoa Ngũ Sắc không biết mình đã được "mẹ chồng" tương lai bấm nút thông qua, lúc này vẫn giữ vẻ ngại ngùng cẩn thận dìu người đi đến sân viện của bọn họ.
Lúc này, mấy người La Nhất Phong cũng đã giải quyết xong đám thích khách, đang muốn đến chỗ Lê hầu gia và Trần tướng quân một chút xem hai người có làm sao không. Trông thấy đám người phu nhân được ngũ muội đưa đến đây, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lê Vân vội vàng chạy lại đỡ lấy lão phu nhân, cánh môi khẽ run rẩy:
"Cảm tạ trời đất, may là tổ mẫu và mẫu thân không xảy ra chuyện gì."
Lê lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, mệt mỏi nói:
"Được rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi, cái thân già này của ta sắp không chịu được nữa rồi."
Lê Vân bật cười, lấy tay gạt đi nước mắt đang chực chờ rơi xuống, nhỏ giọng đáp:
"Vâng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất