Sơn Tặc Du Ký

Chương 48: Kẻ đứng phía sau

Trước Sau
Sau khi mấy người Lê Vân dìu hai phụ nhân vào trong nghỉ ngơi, La Nhất Phong bèn quay sang bàn bạc với La Nhị Gia ở bên cạnh:

"Ở đây tạm thời giao cho tam đệ và ngũ muội bảo vệ, ta và đệ đi giúp những người còn lại trong phủ đối phó hắc y nhân."

La Nhị Gia gật đầu, khẽ nhếch lên khóe môi:

"Đến lúc dọn sạch đám thích khách còn lại rồi."

Bên phía Lê hầu gia lúc này.

Lê Lâm cùng đám người La Tứ Thiếu đang đối chọi với sáu, bảy tên áo đen che mặt. Ám vệ bên cạnh ông chỉ còn sống sót một người. May mắn là bọn họ đến kịp thời, nếu không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

La Tứ Thiếu một mình giải quyết hai thích khách, thân ảnh nhanh nhẹn chuyển động, không ngừng để lại từng đạo vết thương sâu hoắm trên người hắc y nhân, ánh sáng lạnh lẽo từ thanh kiếm tỏa ra giống như một tu la sát thần, hoàn toàn không hợp với một vẻ ngoài tựa thiên sứ.

Lê Lâm và mấy người khác chia nhau đối phó với hắc y nhân còn lại. Chưa đầy một khắc sau đã hoàn toàn diệt sạch đám người này. Bấy giờ hắn mới thở ra một hơi, quay sang hỏi han cha mình.

"Phụ thân, người không bị thương chứ?"

Lê hầu gia ôm cánh tay đã thấm máu, cười khổ đáp:

"Chỉ là vết thương nhẹ, không sao, cũng may các con đến kịp lúc."

Sau đó lại nhìn một thân quần áo đẫm máu của Lê Lâm, khẽ nhíu mày nói:

"Ngược lại là con, bị thương nặng như vậy còn cố chạy đến đây làm gì?"

Ông biết nếu như không có mấy người này, một mình Lê Lâm xông tới đây thì chỉ có nước đi chịu chết. Quay sang nhìn mấy nam nhân lạ mắt đang bình tĩnh đứng đó, Lê hầu gia cảm tạ một tiếng, sau đó chăm chú quan sát thiếu niên áo trắng mặt không cảm xúc kia.

"Ngươi là đệ tử của lão La?"



Không đợi thiếu niên mở ra kim khẩu, Lê Lâm vội nói:

"Hắn là đệ tử thứ tư của La thúc thúc, tên La Tứ Thiếu, là người lúc trước La huynh muốn chúng ta tìm giúp a."

Lê hầu gia: "..."

Không hổ là đệ tử của tên La Thành kia, tác phong cũng thật kì quái.

La Tứ Thiếu và ba ảnh vệ của Hình phủ cũng chắp tay cúi chào ông một cái. Sau đó lại im lặng đứng tàng hình ở một bên.

Lê Lâm nhìn ông, nghi hoặc hỏi: "Phụ thân, Trần tướng quân không đi cùng người sao?"

Lê hầu gia lúc này mới nhớ ra lão bằng hữu vẫn còn đang gặp nguy hiểm, vội nói:

"Lão Trần ở lại ngăn cản đám thích khách, cũng không biết bây giờ thế nào rồi. Mau, chúng ta đi tìm ông ấy nhanh lên."

Lúc bọn họ chạy đến nơi, Trần tướng quân đang được hai người La Nhất Phong dìu đỡ, thấy đám người vừa đến liền khẽ gật đầu một cái.

"Mọi người không cần lo lắng, thích khách đã chết hết rồi."

Lê hầu gia gật đầu: "Các ngươi mau đỡ ông ấy vào trong thư phòng đi."

"Để ta kêu tiểu Lục đến trị thương cho mọi người." La Nhị Gia nói, sau đó rời đi.

Những người còn lại ngoại trừ ba ảnh vệ của Hình phủ tự giác đứng canh ở bên ngoài, tất cả đều vào trong phòng Lê hầu gia nghỉ ngơi, thuận tiện bàn bạc sự tình xảy ra tối hôm nay một chút.

Lần này Bình An hầu phủ "tiếp đón" khoảng mấy chục thích khách đến. Hơn một nửa trong số đó là cao thủ, còn lại đều là dạng trung. Nếu không có mấy người La Nhất Phong ở đây, e rằng lần này đã để bọn chúng đắc thủ. Mặc dù như vậy, Bình An hầu phủ vẫn là tổn thất nặng nề, gần như toàn bộ ám vệ đều chết hết, hộ vệ trong phủ cũng không còn lại bao nhiêu.

Lê Lâm giật giật khóe môi, khuôn mặt tuấn tú bị vẩy lên vài tia máu giận dữ nói:



"Rốt cuộc đám người này từ đâu đến? Chẳng lẽ là do tên Trịnh Tông kia phái ra?"

"Đúng là lão ta, thế nhưng cũng không phải chỉ có một mình người của hắn." Trần tướng quân bình tĩnh đáp.

La Nhất Phong cũng gật đầu phụ họa theo:

"Bọn chúng có lẫn cả người giang hồ bên trong, không những vậy còn đều là cao thủ."

Sát khí nặng như vậy, tám chín phần mười là sát thủ chuyên đi đoạt mạng người, bọn họ sẽ không nhận sai. Chỉ là từ trước đến nay triều đình vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, phân định rạch ròi với người giang hồ. Rốt cuộc là ai đang giúp Trịnh thừa tướng này chứ?

"Có lẽ ta đã biết kẻ tiếp tay cho Trịnh Tông là ai rồi." Lê hầu gia trầm mặc nửa ngày mới nói.

Lê Lâm có chút kinh ngạc: "Cha biết là ai sao?"

Đám người La Nhất Phong cũng nhìn ông.

Lê hầu gia chậm rãi gật đầu đáp: "Là người của Âm Sát điện." Tổ chức sát thủ thần bí nhất trên giang hồ.

"Ngươi chắc chứ?" Trần tướng quân nghiêm túc hỏi lại.

"Ngươi đã quên sự tình của vương gia rồi sao? Lúc đó, những thuộc cấp trung thành của ngài ấy cũng là bị sát hại như vậy. Không thể phản kháng dù chỉ là một người. Ta luôn tự hỏi rốt cuộc là kẻ nào làm, đến hôm nay trải qua một lần mới hiểu rõ. Cũng chỉ có Âm Sát điện mới có đủ năng lực làm được việc này thôi."

La Nhị Gia ở một bên nghi hoặc:

"Theo vãn bối biết Âm Sát điện không dễ gì mời được, cho dù thành công nhờ cậy cũng lấy thù lao rất cao. Trịnh thừa tướng kia sao lại có thể nhiều lần mời được bọn họ như thế?"

"Cái này cũng chỉ có lão ta mới biết được thôi."

Lê hầu gia xoa xoa mi tâm: "Dù sao hiện tại chúng ta cũng đã bị phát hiện rồi, không thể tiếp tục trốn tránh nữa. Chỉ còn cách ngả bài đối mặt với hắn thôi. Mọi người cũng nên chuẩn bị một chút đi, lần này không thành công có thể hắn sẽ ra tay tiếp đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau