Chương 12: Những điều kỳ quái thường xuyên xảy ra (5)
Một giọt mồ hôi lạnh trượt dài trên tấm lưng dài, cậu đứng cứng đờ, như thể bị một con rắn độc siết chặt cổ.
Đứa nhỏ vẫn nhìn cậu, như thể chỉ cần cậu không trả lời thì bọn họ có thể nhìn nhau đến thiên hoang địa lão.
Giọng nói Thường Trường có chút run rẩy: "Em nói như vậy là có ý gì?"
Con ngươi cậu bé đảo 360 độ, ngón tay chỉ vào giường lớn nói: "Thiên Thiên trước kia ở trong đó, nhưng bây giờ có người chiếm lấy giường của Thiên Thiên mất rồi."
Lời này nghe thế nào cũng không đúng: Bên trong? Chẳng lẽ -- nó đang ám chỉ gầm giường.
Thường Trường còn chưa trả lời thì đã bị một lực đột ngột kéo về phía trước. Nhưng do lực ma sát của thảm nên cậu bị trượt chân ngã nặng xuống đất.
Đầu gối đau rát, chắc là bị rách da. Tư thế Thường Trường ngã có chút thảm, nửa má áp vào thảm, ánh mắt đối diện với gầm giường.
Một từ đệt còn chưa ra khỏi miệng, cả người cậu đã ngây dại.
Dưới gầm giường có một đôi mắt, không nhúc nhích nhìn cậu.
Cậu gần như bật dậy, xoay người vọt ra ngoài cửa. Nhưng cánh cửa đột nhiên bị mở ra, một nam nhân viên phục vụ bước vào.
Thường Trường không thấy rõ người tiến vào trông như thế nào, tầm mắt cậu rơi vào bảng tên trước ngực người nọ -- Minh Minh.
Người này rõ ràng tới tìm cậu (?)
Còn chưa đợi Thường Trường mở miệng, Minh Minh đã mở miệng trước, nhưng hiển nhiên không phải nói với cậu: "Không phải còn có một ngày à? Sao lần nào cũng nóng lòng như vậy? Còn muốn ta phải dọn dẹp."
Cậu bé trả lời: "Nhưng ta đói."
Thường Trường trong lòng thầm niệm coi tôi là không khí đi, ý đồ đem cảm giác tồn tại của bản thân giảm xuống mức thấp nhất. Đồng thời cậu còn đang nhanh chóng phân tích ý nghĩa đại biểu của "Còn có một ngày nữa". Còn có một ngày nữa... chính là lễ tế Mỹ Lệ. Nhưng lời nói của cậu bé hơi khó hiểu.
Ngay khi Thường Trường cho rằng không có ai chú ý đến cậu, Minh Minh đột nhiên nhìn về phía cậu, lời nói cũng rất cổ quái: "Ăn cũng không ít, người trước còn chưa ăn xong, lại rẽ tới một người khác. "
Vừa dứt lời, dưới gầm giường bỗng nhiên phát ra thanh âm xoạt xoạt, nửa ngón tay duỗi ra, sau đó là toàn bộ bàn tay.
Từ từ... Bò ra nửa người.
Đến khi nhìn thấy mặt người nọ, Thường Trưởng chấn động -- người đó chính là cô gái tóc đuôi ngựa ngồi xe đưa đón cùng cậu tán gẫu lúc trước.
Cô gái đầy máu, hai cánh tay xoắn thành hình cái bánh quẩy. Giống như giòi di chuyển về phía trước, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Cứu tôi... Cứu tôi..."
Thường Trường bị kinh hãi lui về phía sau một bước, sau lưng là bức tường lạnh như băng.
Cánh tay của cô gái từ lâu đã bị xây xát đến mức máu thịt mơ hồ, các cơ quan nội tạng dưới ngực chảy đầy đất trong quá trình bò. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn Thường Trường, dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nức nở vụn vặt.
Cảnh tượng này quá mức quỷ dị không thể lý giải - ba người không ai nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn một cô gái dùng tư thế đáng sợ uốn éo trên mặt đất. Minh Minh và Thiên Thiên dường như đã đã quá quen với cảnh máu me như vậy, mà Thường Trường là muốn động lại không động được.
"Chậc, bẩn quá."
Mặc dù Thường Trường cách Minh Minh ba bốn mét, nhưng lại có thể nghe được rõ ràng lời ghét bỏ này.
Tim thường trường đập nhanh, không khỏi tự hỏi: Có phải bây giờ nhân viên phục vụ quá tận tâm không? Giờ còn lo quét tước.
"Bởi vì miệng ta nhỏ! Được rồi, người mới này cho ngươi." Cậu bé không hài lòng nói.
Minh Minh nhún vai một cái, nhìn qua có vẻ chấp nhận.
Gã càng đến càng gần, càng đến càng gần...
Thường Trường đau bụng, cả người vô lực, ai có thể giúp cậu!
Minh Minh đi rất chậm, miệng mím chặt. Bỗng nhiên, một cái miệng xuất hiện trên cổ gã. Chẳng bao lâu mắt và lỗ mũi của gã cũng trở thành miệng. Giống như lây nhiễm, nhanh chóng mở rộng đến cánh tay và bụng. Nửa người trên của Minh Minh tất cả đều là miệng, giương nanh múa vuốt nhào về phía cậu.
Hơn nữa mục đích của những cái miệng này thật sự là không thể rõ ràng hơn -- ăn thịt cậu.
Có lẽ là bởi vì hoocmon tuyến thượng thận kích thích, Thường Trường khom người, đập vỡ chiếc đèn sàn bên cạnh. Lảo đảo chạy về phía cửa, không vì phía sau không có âm thanh mà dừng bước.
Nhưng không nghĩ tới vừa mới tránh thoát Minh Minh, Thiên Thiên lại nhào tới. Khi phát hiện cậu bé chỉ còn cách mắt cá chân mình một cm, cậu đã không ngần ngại đạp ra ngoài. Nhưng xúc cảm trên chân cứng hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, giống như tảng đá, hoặc là người đông cứng.
Thường Trường có đôi khi cũng bội phục mình vào thời khắc nguy cấp còn có thể nghĩ đông nghĩ tây.
Chạy đến hành lang, mắt thấy lại sắp bị đuổi kịp, Thường Trường ôm tâm tính thử một lần rẽ vào phòng cuối cùng. Chờ đến khi nhìn thấy tấm biển phía trên, trong lòng cậu thầm kêu lên không ổn.
Ở cuối là nhà vệ sinh! Còn là nhà vệ sinh nữ!
Thường Trường hốt hoảng chạy vào, nhìn gian phòng WC do dự một chút, nhanh chóng trốn vào phòng dụng cụ bên cạnh phòng vệ sinh. Khi tìm thấy một chiếc rương trong căn phòng chật hẹp, cậu thận trọng bước lên cầm chặt cán chổi trong tay.
Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, có người đi vào nhà vệ sinh. Sau đó là tiếng đẩy cửa thô bạo, tiếng cánh cửa va chạm kích thích trái tim Thường Trường. Nhưng hiển nhiên không thu hoạch được gì nên nhanh chóng rời đi.
Toàn bộ nhà vệ sinh im ắng.
Đinh Linh Linh --
Đang lúc Thường Trường buông lỏng, có một âm thanh đột ngột phát ra từ trên người Thường Trường.
Là cái máy nhắn tin của Minh Minh kia! Nó đột nhiên phát ra âm thanh.
Âm thanh nhắc nhở quá chói tai, nếu còn ở gần đó, gã nhất định sẽ nghe thấy.
Nhịp tim Thường Trường đập nhanh tới mức, cậu thậm chí cảm thấy người bên ngoài sẽ vì tiếng tim đập quá lớn mà phát hiện ra cậu.
Tay cậu run rẩy sờ lên vị trí trái tim, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh hơn. Nhưng ngón tay lại sờ được thứ gì đó cứng rắn trong túi áo sơ mi, cậu rất nhanh ý thức được đó là bảng tên của người bảo vệ cậu trước đó.
Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cậu lấy bảng tên ra nắm chặt trong lòng bàn tay.
Làm ơn, cứu tôi.
Linh.
Trong khi Thường Trường cầu nguyện, một tiếng động nhẹ đột nhiên vang lên bên ngoài phòng dụng cụ. Bởi vì chỉ cách một cánh cửa, tiếng vang nghe rất rõ ràng. Da đầu Thường Trường sắp nổ tung, người kia không có rời khỏi nhà vệ sinh, mà là một mực chờ ở cửa phòng dụng cụ!
Có lẽ gã vẫn dán lỗ tai lên cửa, nghe lén tiếng hít thở của Thường Trường...
Nghĩ tới đây, Thường Trường sởn tóc gáy.
Giống như xác nhận bên trong có người, người bên ngoài bắt đầu gõ cửa.
Có quỷ mới mở cho mài á!!
Xong rồi, mình sẽ nghẻo ở đây mất thôi. Thường Trường tuyệt vọng nghĩ.
Giống như là phản ứng lại người bên trong sẽ không chủ động mở cửa, người bên ngoài dùng sức, kéo toàn bộ cửa ra ngoài.
Thường Trường theo bản năng cầm cây chổi chắn ở phía trước mình.
Bên ngoài cửa là một người đàn ông rất cao, mặc quần áo làm việc của khách sạn.
Hình như Minh Minh không cao như vậy...
Chậm rãi ngẩng đầu, trước mặt Thường Trường thế mà là người đàn ông mà bấy lâu nay cậu vẫn luôn nghĩ đến.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu ngồi xổm trên rương, biểu tình giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Đôi mắt kia như muốn nói cái gì đó, có chút bi thương, lại có chút thương hại.
Nhưng đối với Thường Trường mà nói, cậu rất vui vẻ.
Tôi gặp lại anh rồi.
Đứa nhỏ vẫn nhìn cậu, như thể chỉ cần cậu không trả lời thì bọn họ có thể nhìn nhau đến thiên hoang địa lão.
Giọng nói Thường Trường có chút run rẩy: "Em nói như vậy là có ý gì?"
Con ngươi cậu bé đảo 360 độ, ngón tay chỉ vào giường lớn nói: "Thiên Thiên trước kia ở trong đó, nhưng bây giờ có người chiếm lấy giường của Thiên Thiên mất rồi."
Lời này nghe thế nào cũng không đúng: Bên trong? Chẳng lẽ -- nó đang ám chỉ gầm giường.
Thường Trường còn chưa trả lời thì đã bị một lực đột ngột kéo về phía trước. Nhưng do lực ma sát của thảm nên cậu bị trượt chân ngã nặng xuống đất.
Đầu gối đau rát, chắc là bị rách da. Tư thế Thường Trường ngã có chút thảm, nửa má áp vào thảm, ánh mắt đối diện với gầm giường.
Một từ đệt còn chưa ra khỏi miệng, cả người cậu đã ngây dại.
Dưới gầm giường có một đôi mắt, không nhúc nhích nhìn cậu.
Cậu gần như bật dậy, xoay người vọt ra ngoài cửa. Nhưng cánh cửa đột nhiên bị mở ra, một nam nhân viên phục vụ bước vào.
Thường Trường không thấy rõ người tiến vào trông như thế nào, tầm mắt cậu rơi vào bảng tên trước ngực người nọ -- Minh Minh.
Người này rõ ràng tới tìm cậu (?)
Còn chưa đợi Thường Trường mở miệng, Minh Minh đã mở miệng trước, nhưng hiển nhiên không phải nói với cậu: "Không phải còn có một ngày à? Sao lần nào cũng nóng lòng như vậy? Còn muốn ta phải dọn dẹp."
Cậu bé trả lời: "Nhưng ta đói."
Thường Trường trong lòng thầm niệm coi tôi là không khí đi, ý đồ đem cảm giác tồn tại của bản thân giảm xuống mức thấp nhất. Đồng thời cậu còn đang nhanh chóng phân tích ý nghĩa đại biểu của "Còn có một ngày nữa". Còn có một ngày nữa... chính là lễ tế Mỹ Lệ. Nhưng lời nói của cậu bé hơi khó hiểu.
Ngay khi Thường Trường cho rằng không có ai chú ý đến cậu, Minh Minh đột nhiên nhìn về phía cậu, lời nói cũng rất cổ quái: "Ăn cũng không ít, người trước còn chưa ăn xong, lại rẽ tới một người khác. "
Vừa dứt lời, dưới gầm giường bỗng nhiên phát ra thanh âm xoạt xoạt, nửa ngón tay duỗi ra, sau đó là toàn bộ bàn tay.
Từ từ... Bò ra nửa người.
Đến khi nhìn thấy mặt người nọ, Thường Trưởng chấn động -- người đó chính là cô gái tóc đuôi ngựa ngồi xe đưa đón cùng cậu tán gẫu lúc trước.
Cô gái đầy máu, hai cánh tay xoắn thành hình cái bánh quẩy. Giống như giòi di chuyển về phía trước, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Cứu tôi... Cứu tôi..."
Thường Trường bị kinh hãi lui về phía sau một bước, sau lưng là bức tường lạnh như băng.
Cánh tay của cô gái từ lâu đã bị xây xát đến mức máu thịt mơ hồ, các cơ quan nội tạng dưới ngực chảy đầy đất trong quá trình bò. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn Thường Trường, dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nức nở vụn vặt.
Cảnh tượng này quá mức quỷ dị không thể lý giải - ba người không ai nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn một cô gái dùng tư thế đáng sợ uốn éo trên mặt đất. Minh Minh và Thiên Thiên dường như đã đã quá quen với cảnh máu me như vậy, mà Thường Trường là muốn động lại không động được.
"Chậc, bẩn quá."
Mặc dù Thường Trường cách Minh Minh ba bốn mét, nhưng lại có thể nghe được rõ ràng lời ghét bỏ này.
Tim thường trường đập nhanh, không khỏi tự hỏi: Có phải bây giờ nhân viên phục vụ quá tận tâm không? Giờ còn lo quét tước.
"Bởi vì miệng ta nhỏ! Được rồi, người mới này cho ngươi." Cậu bé không hài lòng nói.
Minh Minh nhún vai một cái, nhìn qua có vẻ chấp nhận.
Gã càng đến càng gần, càng đến càng gần...
Thường Trường đau bụng, cả người vô lực, ai có thể giúp cậu!
Minh Minh đi rất chậm, miệng mím chặt. Bỗng nhiên, một cái miệng xuất hiện trên cổ gã. Chẳng bao lâu mắt và lỗ mũi của gã cũng trở thành miệng. Giống như lây nhiễm, nhanh chóng mở rộng đến cánh tay và bụng. Nửa người trên của Minh Minh tất cả đều là miệng, giương nanh múa vuốt nhào về phía cậu.
Hơn nữa mục đích của những cái miệng này thật sự là không thể rõ ràng hơn -- ăn thịt cậu.
Có lẽ là bởi vì hoocmon tuyến thượng thận kích thích, Thường Trường khom người, đập vỡ chiếc đèn sàn bên cạnh. Lảo đảo chạy về phía cửa, không vì phía sau không có âm thanh mà dừng bước.
Nhưng không nghĩ tới vừa mới tránh thoát Minh Minh, Thiên Thiên lại nhào tới. Khi phát hiện cậu bé chỉ còn cách mắt cá chân mình một cm, cậu đã không ngần ngại đạp ra ngoài. Nhưng xúc cảm trên chân cứng hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, giống như tảng đá, hoặc là người đông cứng.
Thường Trường có đôi khi cũng bội phục mình vào thời khắc nguy cấp còn có thể nghĩ đông nghĩ tây.
Chạy đến hành lang, mắt thấy lại sắp bị đuổi kịp, Thường Trường ôm tâm tính thử một lần rẽ vào phòng cuối cùng. Chờ đến khi nhìn thấy tấm biển phía trên, trong lòng cậu thầm kêu lên không ổn.
Ở cuối là nhà vệ sinh! Còn là nhà vệ sinh nữ!
Thường Trường hốt hoảng chạy vào, nhìn gian phòng WC do dự một chút, nhanh chóng trốn vào phòng dụng cụ bên cạnh phòng vệ sinh. Khi tìm thấy một chiếc rương trong căn phòng chật hẹp, cậu thận trọng bước lên cầm chặt cán chổi trong tay.
Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, có người đi vào nhà vệ sinh. Sau đó là tiếng đẩy cửa thô bạo, tiếng cánh cửa va chạm kích thích trái tim Thường Trường. Nhưng hiển nhiên không thu hoạch được gì nên nhanh chóng rời đi.
Toàn bộ nhà vệ sinh im ắng.
Đinh Linh Linh --
Đang lúc Thường Trường buông lỏng, có một âm thanh đột ngột phát ra từ trên người Thường Trường.
Là cái máy nhắn tin của Minh Minh kia! Nó đột nhiên phát ra âm thanh.
Âm thanh nhắc nhở quá chói tai, nếu còn ở gần đó, gã nhất định sẽ nghe thấy.
Nhịp tim Thường Trường đập nhanh tới mức, cậu thậm chí cảm thấy người bên ngoài sẽ vì tiếng tim đập quá lớn mà phát hiện ra cậu.
Tay cậu run rẩy sờ lên vị trí trái tim, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh hơn. Nhưng ngón tay lại sờ được thứ gì đó cứng rắn trong túi áo sơ mi, cậu rất nhanh ý thức được đó là bảng tên của người bảo vệ cậu trước đó.
Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cậu lấy bảng tên ra nắm chặt trong lòng bàn tay.
Làm ơn, cứu tôi.
Linh.
Trong khi Thường Trường cầu nguyện, một tiếng động nhẹ đột nhiên vang lên bên ngoài phòng dụng cụ. Bởi vì chỉ cách một cánh cửa, tiếng vang nghe rất rõ ràng. Da đầu Thường Trường sắp nổ tung, người kia không có rời khỏi nhà vệ sinh, mà là một mực chờ ở cửa phòng dụng cụ!
Có lẽ gã vẫn dán lỗ tai lên cửa, nghe lén tiếng hít thở của Thường Trường...
Nghĩ tới đây, Thường Trường sởn tóc gáy.
Giống như xác nhận bên trong có người, người bên ngoài bắt đầu gõ cửa.
Có quỷ mới mở cho mài á!!
Xong rồi, mình sẽ nghẻo ở đây mất thôi. Thường Trường tuyệt vọng nghĩ.
Giống như là phản ứng lại người bên trong sẽ không chủ động mở cửa, người bên ngoài dùng sức, kéo toàn bộ cửa ra ngoài.
Thường Trường theo bản năng cầm cây chổi chắn ở phía trước mình.
Bên ngoài cửa là một người đàn ông rất cao, mặc quần áo làm việc của khách sạn.
Hình như Minh Minh không cao như vậy...
Chậm rãi ngẩng đầu, trước mặt Thường Trường thế mà là người đàn ông mà bấy lâu nay cậu vẫn luôn nghĩ đến.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu ngồi xổm trên rương, biểu tình giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Đôi mắt kia như muốn nói cái gì đó, có chút bi thương, lại có chút thương hại.
Nhưng đối với Thường Trường mà nói, cậu rất vui vẻ.
Tôi gặp lại anh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất