Chương 17: Lễ Tế Mỹ Lệ (2)
Ngoài dự đoán của Thường Trường, Linh trả lời rất thẳng thắn.
Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt Thường Trường: "Đúng vậy."
Thường Trường ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, hỏi: "... Anh có phải là quỷ không?"
Linh có chút buồn cười nhìn cậu: "Nhìn anh có giống không?" ”
Thường Trường trầm mặc, dù sao thật sự là quỷ cậu cũng không phân biệt được.
"Hình như em quên mất thứ gì đó." Thường Trường kéo khăn trên đầu xuống, nhìn một chữ "Trường" khâu lên ở góc khăn, ngón tay tinh tế vuốt ve, thấp giọng nói.
Người đàn ông không đáp lại cậu, mà xoay người bật đèn trong phòng, Thường Trường nhìn thấy mọi thứ xung quanh rõ ràng hơn.
Vị trí của tủ quần áo, vị trí giường, thậm chí có dấu vết dán áp phích trên tường... Thường Trường đau đầu, thấp giọng □□ kêu một tiếng.
"Anh cũng giống như em. Hoặc tất cả mọi người ở đây đều giống nhau." Hắn Bỗng nhiên nói.
Biểu cảm của Thường Trường có chút hoang mang: "Giống nhau là sao? ”
"Cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này."
Thường Trường ngạc nhiên: "Ý anh là, anh không biết mình đến đây như thế nào? ”
Linh gật đầu, đáy mắt hiếm thấy có chút mê mang: "Chờ anh có ý thức, anh đã là một bộ phận của sơn trang này rồi. ”
"Anh hẳn đã ở đây rất lâu, nhưng không thể đi ra ngoài. Mọi người đều bị chủ nhân sơn trang giám thị. ”
Nhạy cảm nắm bắt được một từ khóa, Thường Trường hỏi: "Có phải là kẻ điều hành sơn trang này không?"
Biểu hiện của Linh có chút ghê tởm: "Anh không biết tại sao phải gọi nó là 'nó',' nhưng nó đã nhốt tất cả mọi người lại. Nó thay tên ngay khi họ bước vào, vì vậy cuối cùng họ thậm chí quên tên của chính mình. ”
Tên...
Thường Trường nhớ tới khi quầy lễ tân yêu cầu bọn họ đổi tên thành biệt danh, quả thật có loại cảm giác quỷ dị. Nhưng lúc ấy vội vàng cười tên lão Đảng, mới bỏ qua quy định kỳ quái này.
Cậu bỗng nhiên có chút cảm kích tên của mình, ít nhất cậu dù sao cũng nhớ rõ tên mình là Thường Trường.
"Anh...?" không nói được cả câu, bởi vì có quá nhiều thứ phải tiếp nhận.
Tên anh là Linh?
Sao trước đây anh lại cứu em?
Cách bài trí phòng của anh rất giống với căn phòng thời thơ ấu của em...
Anh có biết em không?
Nhìn ra nghi hoặc trên mặt cậu, Linh đi đến bên kia giường ngồi xuống, đồng thời hất tóc vài cái.
"Ở trong mắt anh, em và nơi này không hợp nhau."
Mặt Thường Trường bị hất cho đầy nước nghĩ: Anh không thể dùng khăn trên tay em à?
Linh không thèm để ý tiếp tục: "Ở lại đây càng lâu, các giác quan càng chậm chạp. Cuối cùng... Có lẽ em sẽ quên mất mình là một con người. ”
Câu này làm Thường Trường khiếp sợ, đã quên mình là người sẽ biến thành cái dạng gì?
"Có thể em". Linh nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần, "Em thật sự quá tươi tắn, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ đến em. Bao gồm 'nó'. ”
"Điều kỳ lạ nhất là khi anh cảm nhận được sự tồn tại của em, anh chỉ có một suy nghĩ."
Thường Trường nhìn đôi mắt của Linh giống như hắc diệu thạch kia, không cách nào dời đi. Đành phải tiếp lời: "Nghĩ gì?" ”
"Anh nhất định phải..." Linh đột nhiên im miệng, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cửa.
Thường Trường ngay lập tức bị ánh mắt của Linh làm cho loá mắt kinh hãi—— bằng không sao cậu lại như nhìn thấy ánh mắt của Linh co lại thành một sợi dây nhỏ!
Vừa định mở miệng, Linh liền che miệng cậu lại, thật cẩn thận lắc đầu, đồng thời tay kia nhanh chóng ấn xuống đầu giường mở chốt.
Sau đó, họ giữ một phút như vậy.
Cuối cùng Thường Trường thật sự không thở nổi, tránh khỏi tay Linh. Nhưng hai người vẫn rất gần —— giường quá nhỏ.
Tim đập rất nhanh, Thường Trường quy kết tất cả là do bầu không khí căng thẳng.
Linh còn duy trì tư thế vừa rồi, đề phòng nhìn cửa.
Lại qua hai phút, đang lúc Thường Trường muốn nói chuyện lần nữa, âm thanh nhịp nhàng có tiết tấu nhàn nhạt vang lên từ ngoài cửa.
Thịch thịch thịch……
Thịch thịch thịch……
Trái tim Thường Trường trùng xuống, một là cậu có thể cảm giác được hiện tại Linh cũng đang ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng, hai là kinh ngạc Linh có thể nghe thấy tiếng động từ một khoảng cách xa như vậy, hắn rốt cuộc là ai?
Lần trước Linh rất thành thạo, nhưng lần này tựa hồ không giống.
Hai người tựa vào tủ đầu giường không nhúc nhích, bởi vì tắt đèn nên toàn bộ căn phòng đều trở nên rất tối, chỉ có một tia sáng yếu ớt lọt vào dưới khe cửa.
Thường Trường mở to hai mắt, cậu biết lần này có chỗ nào không giống!
Phòng này là một căn phòng bình thường, bởi vì khe cửa không có băng dính! Lúc trước, Hắn dẫn mình đến phòng kia khe cửa đều dán đầy băng dính.
m thanh đó giống như ông lão nghỉ sau bữa ăn, chậm rãi, nhảy nhót tuần tra. Bởi vì âm thanh này không giống như tiếng bước chân của con người, giống như một quả bóng tự nhảy.
"Nó" tựa hồ cách căn phòng này một khoảng cách, nhưng bộ dáng như lâm đại địch của Linh vẫn làm cho Thường Trường cảm thấy lo lắng.
Khi Thường Trường còn đang suy nghĩ trấn an như thế nào, Linh đột nhiên vùi đầu xuống, dùng giọng nói yếu ớt nói bên tai Thường Trường: "1301, đồng hồ. ”
Do ánh sáng quá mờ, Thường Trường không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn. Nhưng đối với thông điệp mà hắn muốn truyền tải, Thường Trường gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Linh nói xong lại lần nữa tới gần, bổ sung một dấu răng ở cổ cậu. Nghĩ đến những gì trước đó Linh đã nói với mình, Thường Trường lập tức đưa ra một phương án: Lấy được một chiếc đồng hồ có tác dụng giống như bảng tên, cộng thêm dấu răng của Linh là có thể thuận lợi đi ra ngoài.
"Em sẽ không sao." Linh nhỏ giọng nói xong, dùng tốc độ cực nhanh nhảy xuống đất vọt ra khỏi phòng, để Thường Trường một mình sững sờ trên giường.
Linh lại rời đi.
Thường Trường nắm chặt một góc khăn, nằm bất động.
Thịch Thịch Thịch
Thứ đó dường như lại ở gần.
Nỗi sợ hãi của Thường Trường mọc lên như cỏ dại, nó sắp đến! Làm sao bây giờ, cậu có nên trốn không? Cậu trốn ở đâu bây giờ? Tủ quần áo? Nhưng ở đó quá ngột ngạt! Còn chỗ nào khác để trốn? Đúng rồi...
Một tiếng mèo kêu đánh thức Thường Trường.
Đồng thời thứ kia đã dừng ở cửa phòng cậu.
Ánh sáng yếu ớt đổ bóng hình tròn, bóng người như muốn đi vào sâu hơn, khiến cánh cửa gỗ khẽ run lên.
Lại là một tiếng mèo kêu.
Cái bóng dừng lại, và sau đó đột nhiên di chuyển!
Thịch Thịch Thịch Thịch
Thứ đó đuổi theo mèo.
Thường Trường cứng đờ một hồi lâu mới thả lỏng, sờ lưng một cái, quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt.
Cho đến khi xác nhận không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, Thường Trường cẩn thận xuống giường, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa ra.
Thò đầu ra ngoài, Thường Trường lại một lần nữa khiếp sợ.
Đây lại là tầng cao nhất của khách sạn, tầng thứ hai mươi!
Sao Linh có thể xuyên từ bãi đậu xe đến tầng trên cùng?
Trên lối đi yên tĩnh, tựa hồ cả tầng lầu chỉ có một mình cậu.
Cho nên hiện tại chỉ cần tới tầng 13...
Cậu tìm được thang máy ở vị trí trung gian, phát hiện trong 4 thang máy có 2 thang máy đang sửa chữa, một chiếc đang chạy dừng ở tầng 14, một chiếc dừng ở tầng 1.
Thường Trưởng có chút do dự, cậu không xác định tình hình như này có thích hợp đi thang máy hay không. Trong khi cậu do dự, phím tầng dưới tự động nhấn.
Cậu lui về phía sau một bước, phòng bị nhìn vào con số trên màn hình.
Các tầng như nổi điên, hướng lên trên!!!
Cái này thật sự quá nhanh, nhanh như có thứ gì đó gấp gáp chạy tới...
Thường Trường quyết định chạy về lối đi, lúc này cuối cùng cũng thông minh hơn chút, chạy về hướng ngược lại nhà vệ sinh —— lối thoát hiểm.
Khi cậu liều mạng chạy đến lối thoát hiểm, khó khăn lắm mới đóng cửa lại được, từ cửa sổ thủy tinh trên cửa nhìn thấy một người phụ nữ toàn thân đầy máu đi ra từ thang máy, trong tay cầm một con dao, đang tò mò nhìn xung quanh.
________
Edit: Anh vội đến rồi lại vội đi ( ≧Д≦)
Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt Thường Trường: "Đúng vậy."
Thường Trường ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu, hỏi: "... Anh có phải là quỷ không?"
Linh có chút buồn cười nhìn cậu: "Nhìn anh có giống không?" ”
Thường Trường trầm mặc, dù sao thật sự là quỷ cậu cũng không phân biệt được.
"Hình như em quên mất thứ gì đó." Thường Trường kéo khăn trên đầu xuống, nhìn một chữ "Trường" khâu lên ở góc khăn, ngón tay tinh tế vuốt ve, thấp giọng nói.
Người đàn ông không đáp lại cậu, mà xoay người bật đèn trong phòng, Thường Trường nhìn thấy mọi thứ xung quanh rõ ràng hơn.
Vị trí của tủ quần áo, vị trí giường, thậm chí có dấu vết dán áp phích trên tường... Thường Trường đau đầu, thấp giọng □□ kêu một tiếng.
"Anh cũng giống như em. Hoặc tất cả mọi người ở đây đều giống nhau." Hắn Bỗng nhiên nói.
Biểu cảm của Thường Trường có chút hoang mang: "Giống nhau là sao? ”
"Cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này."
Thường Trường ngạc nhiên: "Ý anh là, anh không biết mình đến đây như thế nào? ”
Linh gật đầu, đáy mắt hiếm thấy có chút mê mang: "Chờ anh có ý thức, anh đã là một bộ phận của sơn trang này rồi. ”
"Anh hẳn đã ở đây rất lâu, nhưng không thể đi ra ngoài. Mọi người đều bị chủ nhân sơn trang giám thị. ”
Nhạy cảm nắm bắt được một từ khóa, Thường Trường hỏi: "Có phải là kẻ điều hành sơn trang này không?"
Biểu hiện của Linh có chút ghê tởm: "Anh không biết tại sao phải gọi nó là 'nó',' nhưng nó đã nhốt tất cả mọi người lại. Nó thay tên ngay khi họ bước vào, vì vậy cuối cùng họ thậm chí quên tên của chính mình. ”
Tên...
Thường Trường nhớ tới khi quầy lễ tân yêu cầu bọn họ đổi tên thành biệt danh, quả thật có loại cảm giác quỷ dị. Nhưng lúc ấy vội vàng cười tên lão Đảng, mới bỏ qua quy định kỳ quái này.
Cậu bỗng nhiên có chút cảm kích tên của mình, ít nhất cậu dù sao cũng nhớ rõ tên mình là Thường Trường.
"Anh...?" không nói được cả câu, bởi vì có quá nhiều thứ phải tiếp nhận.
Tên anh là Linh?
Sao trước đây anh lại cứu em?
Cách bài trí phòng của anh rất giống với căn phòng thời thơ ấu của em...
Anh có biết em không?
Nhìn ra nghi hoặc trên mặt cậu, Linh đi đến bên kia giường ngồi xuống, đồng thời hất tóc vài cái.
"Ở trong mắt anh, em và nơi này không hợp nhau."
Mặt Thường Trường bị hất cho đầy nước nghĩ: Anh không thể dùng khăn trên tay em à?
Linh không thèm để ý tiếp tục: "Ở lại đây càng lâu, các giác quan càng chậm chạp. Cuối cùng... Có lẽ em sẽ quên mất mình là một con người. ”
Câu này làm Thường Trường khiếp sợ, đã quên mình là người sẽ biến thành cái dạng gì?
"Có thể em". Linh nghiêng người về phía trước, khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần, "Em thật sự quá tươi tắn, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ đến em. Bao gồm 'nó'. ”
"Điều kỳ lạ nhất là khi anh cảm nhận được sự tồn tại của em, anh chỉ có một suy nghĩ."
Thường Trường nhìn đôi mắt của Linh giống như hắc diệu thạch kia, không cách nào dời đi. Đành phải tiếp lời: "Nghĩ gì?" ”
"Anh nhất định phải..." Linh đột nhiên im miệng, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cửa.
Thường Trường ngay lập tức bị ánh mắt của Linh làm cho loá mắt kinh hãi—— bằng không sao cậu lại như nhìn thấy ánh mắt của Linh co lại thành một sợi dây nhỏ!
Vừa định mở miệng, Linh liền che miệng cậu lại, thật cẩn thận lắc đầu, đồng thời tay kia nhanh chóng ấn xuống đầu giường mở chốt.
Sau đó, họ giữ một phút như vậy.
Cuối cùng Thường Trường thật sự không thở nổi, tránh khỏi tay Linh. Nhưng hai người vẫn rất gần —— giường quá nhỏ.
Tim đập rất nhanh, Thường Trường quy kết tất cả là do bầu không khí căng thẳng.
Linh còn duy trì tư thế vừa rồi, đề phòng nhìn cửa.
Lại qua hai phút, đang lúc Thường Trường muốn nói chuyện lần nữa, âm thanh nhịp nhàng có tiết tấu nhàn nhạt vang lên từ ngoài cửa.
Thịch thịch thịch……
Thịch thịch thịch……
Trái tim Thường Trường trùng xuống, một là cậu có thể cảm giác được hiện tại Linh cũng đang ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng, hai là kinh ngạc Linh có thể nghe thấy tiếng động từ một khoảng cách xa như vậy, hắn rốt cuộc là ai?
Lần trước Linh rất thành thạo, nhưng lần này tựa hồ không giống.
Hai người tựa vào tủ đầu giường không nhúc nhích, bởi vì tắt đèn nên toàn bộ căn phòng đều trở nên rất tối, chỉ có một tia sáng yếu ớt lọt vào dưới khe cửa.
Thường Trường mở to hai mắt, cậu biết lần này có chỗ nào không giống!
Phòng này là một căn phòng bình thường, bởi vì khe cửa không có băng dính! Lúc trước, Hắn dẫn mình đến phòng kia khe cửa đều dán đầy băng dính.
m thanh đó giống như ông lão nghỉ sau bữa ăn, chậm rãi, nhảy nhót tuần tra. Bởi vì âm thanh này không giống như tiếng bước chân của con người, giống như một quả bóng tự nhảy.
"Nó" tựa hồ cách căn phòng này một khoảng cách, nhưng bộ dáng như lâm đại địch của Linh vẫn làm cho Thường Trường cảm thấy lo lắng.
Khi Thường Trường còn đang suy nghĩ trấn an như thế nào, Linh đột nhiên vùi đầu xuống, dùng giọng nói yếu ớt nói bên tai Thường Trường: "1301, đồng hồ. ”
Do ánh sáng quá mờ, Thường Trường không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn. Nhưng đối với thông điệp mà hắn muốn truyền tải, Thường Trường gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Linh nói xong lại lần nữa tới gần, bổ sung một dấu răng ở cổ cậu. Nghĩ đến những gì trước đó Linh đã nói với mình, Thường Trường lập tức đưa ra một phương án: Lấy được một chiếc đồng hồ có tác dụng giống như bảng tên, cộng thêm dấu răng của Linh là có thể thuận lợi đi ra ngoài.
"Em sẽ không sao." Linh nhỏ giọng nói xong, dùng tốc độ cực nhanh nhảy xuống đất vọt ra khỏi phòng, để Thường Trường một mình sững sờ trên giường.
Linh lại rời đi.
Thường Trường nắm chặt một góc khăn, nằm bất động.
Thịch Thịch Thịch
Thứ đó dường như lại ở gần.
Nỗi sợ hãi của Thường Trường mọc lên như cỏ dại, nó sắp đến! Làm sao bây giờ, cậu có nên trốn không? Cậu trốn ở đâu bây giờ? Tủ quần áo? Nhưng ở đó quá ngột ngạt! Còn chỗ nào khác để trốn? Đúng rồi...
Một tiếng mèo kêu đánh thức Thường Trường.
Đồng thời thứ kia đã dừng ở cửa phòng cậu.
Ánh sáng yếu ớt đổ bóng hình tròn, bóng người như muốn đi vào sâu hơn, khiến cánh cửa gỗ khẽ run lên.
Lại là một tiếng mèo kêu.
Cái bóng dừng lại, và sau đó đột nhiên di chuyển!
Thịch Thịch Thịch Thịch
Thứ đó đuổi theo mèo.
Thường Trường cứng đờ một hồi lâu mới thả lỏng, sờ lưng một cái, quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt.
Cho đến khi xác nhận không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, Thường Trường cẩn thận xuống giường, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa ra.
Thò đầu ra ngoài, Thường Trường lại một lần nữa khiếp sợ.
Đây lại là tầng cao nhất của khách sạn, tầng thứ hai mươi!
Sao Linh có thể xuyên từ bãi đậu xe đến tầng trên cùng?
Trên lối đi yên tĩnh, tựa hồ cả tầng lầu chỉ có một mình cậu.
Cho nên hiện tại chỉ cần tới tầng 13...
Cậu tìm được thang máy ở vị trí trung gian, phát hiện trong 4 thang máy có 2 thang máy đang sửa chữa, một chiếc đang chạy dừng ở tầng 14, một chiếc dừng ở tầng 1.
Thường Trưởng có chút do dự, cậu không xác định tình hình như này có thích hợp đi thang máy hay không. Trong khi cậu do dự, phím tầng dưới tự động nhấn.
Cậu lui về phía sau một bước, phòng bị nhìn vào con số trên màn hình.
Các tầng như nổi điên, hướng lên trên!!!
Cái này thật sự quá nhanh, nhanh như có thứ gì đó gấp gáp chạy tới...
Thường Trường quyết định chạy về lối đi, lúc này cuối cùng cũng thông minh hơn chút, chạy về hướng ngược lại nhà vệ sinh —— lối thoát hiểm.
Khi cậu liều mạng chạy đến lối thoát hiểm, khó khăn lắm mới đóng cửa lại được, từ cửa sổ thủy tinh trên cửa nhìn thấy một người phụ nữ toàn thân đầy máu đi ra từ thang máy, trong tay cầm một con dao, đang tò mò nhìn xung quanh.
________
Edit: Anh vội đến rồi lại vội đi ( ≧Д≦)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất