Chương 104: Thanh Thiền
Đã trôi qua năm năm rồi, cuối cùng thì tên sát thủ liên hoàn với những thủ đoạn tàn nhẫn cũng “lọt lưới”. Từ sau khi bị mắng đến mức mặt mày xám xịt vì vụ án của Hoàng Thái Vi vào bốn năm trước, lâu lắm rồi phủ Kinh Triệu không được “nở mày nở mặt” như thế này. Mấy ngày nay, trước cổng phủ Kinh Triệu, xe ngựa lui tới nhiều như nước chảy, khách tới thăm không ngừng. Đại lý tự, Hình bộ, Ngự sử đài đều phái người đến, đến cả Nữ hoàng cũng phái nữ quan thân tín đến phủ Kinh Triệu để tìm hiểu tường tận vụ án.
Gần đây, trong phủ Kinh Triệu, đến cả sai dịch quét dọn cũng “ngẩng đầu ưỡn ngực”, mấy quan viên xử lý vụ án thì lại càng hay ra vẻ vênh vang hơn, còn Kinh Triệu Doãn thì từ sáng sớm cho đến tận tối muộn đều có khách quý, thật sự là đã bận rộn đến mức “chân không chạm đất”.
Khi mà trong phủ Kinh Triệu đang chìm trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt, thì các đội buôn vội tới cho kịp lễ cũng đã “cập bến” Trường An, tất cả mọi quán trà, quán rượu đều đang thi nhau thảo luận về vụ án mạng này. Cường đạo giả trang thành hòa thượng để dụ dỗ rồi giết hại thiên kim tiểu thư, chỉ nghe thấy tên tuổi như thế thôi mà đã thấy vô cùng đáng sợ rồi. Trong quán trà, có tiên sinh chuyên kể chuyện đã liên kết án này với chuyện xưa, rồi sau đó kể về việc hòa thượng giả đã ngụy trang thế nào, giết người ra sao bằng cách dẫn dắt, chất giọng trầm bổng du dương.
Trong quán không còn chỗ nào để ngồi, bất kể là nam hay là nữ, là già hay là trẻ thì đều lắng nghe đến mê say. Minh Hoa Thường ngồi trong phòng bao, nghe tiên sinh kể chuyện bên dưới đang kể rằng: “Nói về lần trước, sau khi hòa thượng giả lừa gạt được bộ Khoái của quan phủ thì chỉ an phận đọc kinh được bốn năm thôi, rồi sau đó tà tâm lại nổi lên, hắn ta lại bắt đầu để mắt tới danh kỹ thanh lâu tới dâng hương! Nữ tử này giỏi múa ca, mỹ mạo phi phàm, chỉ cần đàn bừa một khúc tỳ bà thôi là đã đủ để hấp dẫn vô số thiếu gia quý nhân, khiến họ phải tranh giành mình. Tuy hắn ta chỉ là một tên hòa thượng thôi, thế nhưng hắn ta lại biết nên làm thế nào để nhận được sự ưu ái của mỹ nhân, rồi từng bước một dẫn dụ nàng ấy bước vào trong cái bẫy của mình…”
Minh Hoa Thường đặt tách trà xuống và nói: “Chiêu Tài, chúng ta đi thôi.”
Chiêu Tài đang nghe đến mê say, rõ ràng là thấy rất sợ hãi nhưng lại không nhịn được mà cứ muốn nghe tiếp. Nàng ấy nghe thấy Minh Hoa Thường nói thế, thì trong phút chốc, chợt thấy mờ mịt, bèn hỏi: “Nương tử, đang nói đến đoạn quan trọng mà, sao ngài lại muốn đi thế ạ?”
Minh Hoa Thường đặt tiền đồng xuống rồi đứng dậy, nàng chỉnh lại ống tay áo màu trắng mềm như lông thỏ, giọng nói của nàng nhỏ đến mức như không thể nghe thấy: “Chỉ là bịa đặt thôi mà, có gì đáng để nghe đâu?”
Minh Hoa Thường mặc áo choàng vào, nhanh chóng đi xuống lầu, Chiêu Tài ôm lò sưởi tay đuổi theo sau, nàng ấy lên tiếng: “Nương tử, tiếp theo đây chúng ta phải đi đâu thế ạ? Nghe nói phường Tú Lệ vừa có một đợt chất liệu mới, nếu nhìn dưới ánh đèn thì sẽ thấy nó tỏa ra ánh sáng lung linh, nhìn từ mỗi góc độ khác nhau thì sẽ thấy được những màu sắc khác nhau, chuyên dùng để mặc đi chơi vào dịp Tết Nguyên tiêu, chúng ta có đi xem không ạ?”
Sau khi sát thủ liên hoàn bị bắt, cuối cùng thì các nữ quyến cũng dám đi ra ngoài, chuyện làm ăn của hai chợ Đông – Tây cũng trở nên khá khẩm hơn. Giờ đây, tất cả các cửa hàng may mặc, cửa hàng bán đồ trang sức đều tung thêm nhiều mẫu mã mới ra, thi nhau buôn bán y phục, trang sức cho năm mới và Tết Nguyên tiêu. Minh Hoa Thường đứng ở đầu đường nhìn, chợt nói: “Không đi đâu, nơi này cách chùa Thanh Thiền không xa, chúng ta đi đến chùa Thanh Thiền xem một chút đi.”
Chùa Thanh Thiền chính là nơi mà hôm đó trụ trì của chùa Phổ Độ đặt chân đến lúc vào Trường An giảng kinh, đáng tiếc thay, mọi người trong thành Trường An đã quên mất những chi tiết này rồi. Chiêu Tài gọi người đánh xe tới, dùng giọng nói lanh lảnh của mình mà dặn dò người đánh xe chở họ đến chùa Thanh Thiền, nàng ấy vừa đỡ Minh Hoa Thường lên xe vừa lẩm bẩm: “Nương tử xưa nay không tin Phật, sao hôm nay ngài lại muốn đi chùa Thanh Thiền thế ạ?”
Đúng vậy, một đám cô nương trẻ tuổi, lúc rảnh rỗi không ngó ngàng tới y phục hay trang sức thì cũng thôi đi, thế mà tại sao lại cứ muốn chạy đến chùa cơ chứ? Minh Hoa Thường suy tư, nhưng rồi lại che giấu bằng nói: “Tùy ý đi xem chút thôi.”
Hòa thượng giả giết người là chủ đề nóng nhất trong thành Trường An hiện nay, lời giải thích của phủ Kinh Triệu hợp tình hợp lý, tuyến thời gian thì xuôi tai, nhưng lại không có lấy một người giải thích xem vì sao hung thủ lại phải lấy xương.
Có lẽ là do bọn họ nóng lòng muốn phá án nên cũng không nghĩ đến những chi tiết này, hoặc cũng có thể là bọn họ đã nghĩ tới rồi nhưng lại chẳng hề để tâm đến.
Bắt được hung thủ là được rồi, quan tâm đến lý do vì sao hắn ta lại giết người làm gì? Có ai cần quan tâm xem tên biến thái ấy nghĩ gì đâu?
Thế nhưng, Minh Hoa Thường lại không thể chấp nhận được kết quả này. Kinh Triệu Doãn đã kết án, Minh Hoa Thường không có cách nào nương nhờ lực lượng của quan phủ, chỉ đành dùng cách thức của mình để điều tra. Mấy ngày qua nàng thường hay đi đi lại lại trong Trường An, đến nơi mà Trình Tư Nguyệt và Hoàng Thái Vi thích đi nhất lúc họ còn sống, cố gắng tìm cho ra những dấu vết còn sót lại.
Vốn dĩ hôm nay Minh Hoa Thường định đi đến cửa hàng y phục mà Trình Tư Nguyệt thích nhất để xem một chút, nhưng sau khi nghe thấy lời kể chuyện ở quán trà, nàng bỗng thay đổi ý định, quyết định đi đến chùa Thanh Thiền.
Chắc chắn việc lấy xương là một khâu rất quan trọng trong tưởng tượng của hung thủ giết người, thế nên, nếu không thể giải quyết được nghi vấn này, nàng sẽ không có cách nào vẽ ra được chân dung hung thủ có thể thuyết phục được chính nàng. Mấy ngày trước nàng có nghe Minh Hoa Chương nói rằng, hắn đã phát hiện ra chùa Phổ Độ đã sử dụng xương người chế thành Phật bảo. Chỉ có điều, khi Sầm Hổ ngã xuống sườn núi, tất cả xương cốt đã vỡ vụn, không có cách nào phân biệt chúng được nữa.
Có một vài suy nghĩ mơ hồ lướt ngang qua đầu Minh Hoa Thường, có lẽ nàng nên đến chùa xem xét xung quanh thử xem, không chừng có thể tìm ra được đáp án.
Gần cuối năm, hương hỏa trong chốn chùa chiền cũng thịnh vượng theo. Lúc Minh Hoa Thường đến chùa Thanh Thiền, nơi đây là khung cảnh người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Minh Hoa Thường dẫn theo Chiêu Tài đi đến Đại Hùng Bảo Điện. Trước tượng Phật, họ thấy có rất nhiều nữ tử thành kính quỳ ở đó, cầu nguyện năm sau mưa thuận gió hòa, người nhà bình an; mọi người xếp thành một hàng rất dài ngay trước nơi giải xăm.
Chiêu Tài thấy thế thì cũng có phần nôn nóng theo: “Nương tử, bùa bình an sắp hết rồi, chúng ta cũng nhanh đi đến đó xếp hàng đi ạ.”
Không hẳn là lần nào cũng lắc ra được xăm tốt, sau khi giải xăm, khó tránh khỏi việc sẽ có rất nhiều khách hành hương bất mãn. Lúc bấy giờ, nhà chùa sẽ vô cùng chu đáo mà dâng bùa bình an, bùa chuyển vận, bùa đi xa,… lên, giúp khách hành hương “gặp dữ hóa lành”, “muốn sao được vậy”.
Minh Hoa Thường liếc mắt nhìn gian giải xăm đang cực kỳ đắt hàng, nàng nói: “Không vội. Chúng ta cứ ở trong đại điện tham quan trước đã.”
Minh Hoa Thường vẫn còn nhớ những gì mà Minh Hoa Chương đã từng nói, lúc trụ trì của chùa Phổ Độ đến chùa Thanh Thiền, pháp hội giảng kinh được bố trí ở chính điện chùa Thanh Thiền. Minh Hoa Thường chậm rãi đi một vòng quanh đại điện, trong đầu nàng thì đang cố gắng so sánh với những ghi chép trong hồ sơ.
Theo như những gì được ghi chép trong hồ sơ, vào ngày pháp hội, trụ trì chùa Phổ Độ đã giảng kinh trước đại Phật, khách hành hương bình thường ngồi nghe trên nệm bồ đoàn, có vài khách hành hương thì nghe ở những gian phòng được bố trí hai bên. Minh Hoa Thường đi ra hai bên đại điện, quả thật nàng đã nhìn thấy hương phòng được ngăn cách bởi tấm ván gỗ.
Minh Hoa Thường gọi sa di đang đi ngang qua rồi hỏi: “Tiểu sư phụ, ta muốn tìm một chỗ nghỉ chân, xin hỏi, ta có thể tùy ý đi vào những gian phòng này hay không?”
Sa di chắp tay trước ngực, niệm Phật hiệu với Minh Hoa Thường rồi nói: “Phật Tổ từ bi, đương nhiên có thể. Mời thí chủ.”
Sau khi Minh Hoa Thường nói lời cảm ơn với vị sa di ấy thì bước vào phòng xem xét. Cách bài trí bên trong giống như hồ sơ ghi chép, điều làm Minh Hoa Thường thất vọng nhất đó chính là, tất cả các gian đều không có cửa sổ, sau khi đi vào nơi đây, trừ phi có thuật xuyên tường, nếu không thì không thể nào rời khỏi đây được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Xem ra Minh Hoa Chương đã không đưa ra kết luận sai lầm. Nếu hắn không khảo sát tình hình thực tế, chưa xác nhận chắc chắn là không thể nào rời khỏi, thì hắn sẽ không thẳng thừng loại trừ kẻ tình nghi phù hợp với chân dung của Minh Hoa Thường nhất như thế.
Chiêu Tài bước vào theo sau nàng, nàng ấy thấy vô cùng khó hiểu: “Nương tử, ngài mệt rồi ạ? Mệt rồi thì chúng ta hồi phủ đi, ở đây lạnh lẽo, chỗ ở thì lại nhỏ, ngồi khó chịu lắm.”
Đã đến để lễ Phật, thì tất nhiên không phải là đến để hưởng thụ sự thoải mái rồi. Minh Hoa Thường ngồi quỳ trên bồ đoàn, thậm chí là nàng còn vỗ vỗ bên cạnh, ra hiệu cho Chiêu Tài đến ngồi cùng: “Đến thì cũng đã đến rồi, cảm nhận một chút thôi, ngồi đi.”
Chiêu Tài nhướng mày lên rất cao, dù chẳng hề muốn nhưng vẫn ngồi xuống. Trước gian phòng có treo một lớp lụa mỏng màu nghệ, ngồi bên trong nhìn ra bên ngoài giống như là đang ngắm hoa trong màn sương vậy, mọi thứ vừa mơ hồ không rõ, vừa giống như là yết kiến Phật Tổ trong mơ, không tài nào phân biệt được thật giả.
Minh Hoa Thường ngẩng đầu lên mà nhìn về phía bức tượng Phật cao lớn sừng sững ngay trước mắt mình, rất nhiều người lui tới trong điện, không biết là họ đang bận rộn việc gì nữa, nàng tự nhủ: “Nhìn thế này thấy Phật thật là khổng lồ, người thật là nhỏ bé.”
Trong lòng Chiêu Tài nói mấy chữ “Thật khó lường” rồi sau đó nàng ấy cười đùa: “Nương tử, gần đây ngài càng ngày càng nghĩ thông suốt rồi. Đầu tiên là chủ động luyện vẽ, việc mà xưa nay chưa từng có ai trông thấy ngài làm, bây giờ thì lại xem kinh Phật nói thiền ngữ, hay là ngài muốn trở thành tài nữ phải không ạ?”
Minh Hoa Thường liếc nàng ấy một cái, cười mắng: “Bớt lắm mồm đi, cẩn thận kẻo ta cầu nguyện với Phật Tổ để người hiến tế ngươi đi, đổi lấy quãng đời còn lại đi thẳng tới mây xanh, phú quý ngập trời đấy.”
Cả ngày Chiêu Tài chỉ biết ghét bỏ Minh Hoa Thường, đã thành thói quen từ lâu lắm rồi, khi nghe thấy thế, nàng ấy chỉ cười nói: “Nếu bỏ đi cái mạng này của tiểu tỳ mà có thể đổi lấy việc nương tử “thoát thai hoán cốt”, tiểu tỳ cầu còn không được nữa là. Chỉ sợ là Phật Tổ không chịu chấp nhận chuyện lỗ vốn này.”
Minh Hoa Thường tức đến mức đưa tay ra đánh nàng ấy, Chiêu Tài cười hì hì né tránh. Hai người đùa giỡn một hồi, bầu không khí giống như là được yết kiến Phật Tổ đã biến mất chẳng còn lại gì. Minh Hoa Thường không thể tìm lại được cảm giác thoải mái khi nhìn tượng Phật như ban nãy nữa, thế là nàng dứt khoát đứng dậy, nói với Chiêu Tài rằng: “Ngươi ngồi ở đây đi, ta ra ngoài xem thử xem sao.”
Ban đầu Minh Hoa Thường chỉ muốn đi ra ngoài để quan sát góc độ của nơi đây một chút, xem thử xem có góc chết hay không, có thể xảy ra chuyện giống như những gì Ngọc Quỳnh đã làm ở Thiên Hương các trước đó – đánh lừa gạt thị giác để qua mắt mọi người – hay không. Nhưng nàng đi chưa được bao xa, mà bên ngoài đã có một luồng gió lạnh thổi tới, trong điện Phật không có lò sưởi, cổng chùa lại được mở lớn, thế nên cảm giác bị cái lạnh “đánh úp” càng mạnh mẽ hơn. Minh Hoa Thường bị “đông cứng” đến mức không đứng vững được, nàng định quay lại tìm Chiêu Tài để lấy lò sưởi tay, nhưng nàng chỉ mới xoay người lại, còn đi chưa được bao nhiêu bước mà đã dừng lại một cách khó hiểu rồi.
Nàng lại nhìn thật cẩn thận, sau khi chắc chắn là mắt của mình không có vấn đề gì, thì nàng mới chạy nhanh về gian phòng. Chiêu Tài đang ở bên trong xoa xoa tay, thấy Minh Hoa Thường đột ngột quay lại thì kinh ngạc lắm, nàng ấy hỏi: “Nương tử, ngài sao vậy ạ?”
Minh Hoa Thường vén tấm lụa mỏng lên rồi lại thả xuống, nhìn tới nhìn lui nhiều lần rồi mới nói: “Không nhìn nhầm, hôm nay ngươi mặc bộ áo đỏ, nhưng khi thả lớp lụa này xuống, nhìn từ bên ngoài vào, tại sao lại trông giống như là đang mặc đồ màu quýt vậy nhỉ?”
Chiêu Tài thấy Minh Hoa Thường đi tới đi lui nhiều lần, giống như là đã uống nhầm thuốc thì lặng lẽ đứng dậy: “Nương tử, rốt cuộc là ngài làm sao vậy?”
Đang ở trong chùa chùa mà, chắc là không đến mức gặp ma quỷ đâu nhỉ? Sao nàng ấy cứ cảm thấy, đầu óc của nhị nương tử càng không bình thường thế nhỉ?
Minh Hoa Thường lắc đầu, nàng bỗng nghĩ ra được điều gì đó, thế là nàng vội nói với Chiêu Tài rằng: “Chiêu Tài, ngươi ra ngoài nhìn thử xem, trang phục trên người ta có màu gì.”
Chiêu Tài vô cùng lo lắng cho đầu óc của Minh Hoa Thường, nhưng nàng ấy vẫn đi ra ngoài. Nàng ấy nhìn một lát rồi nói: “Vẫn là màu sắc ban đầu, có điều, màu của bối tử [*] trông tươi hơn một chút, nhìn như màu đỏ vậy.”
[*] Bối tử (褙子) là một loại Hán phục truyền thống bắt nguồn từ thời nhà Tùy. Là một loại “áo khoác” có cổ song song với các đường xẻ hai bên bắt đầu từ nách hoặc ở eo. Nó có thể được cố định ở phía trước bằng dây buộc hoặc nút kim loại. Cực kỳ linh hoạt, nó có thể dài hoặc ngắn, có tay áo hẹp hoặc rộng, và được cả nam và nữ mặc. Vào thời nhà Tống, người ta thường mặc beizi tay hẹp bên ngoài áo lót ngực và váy/quần (ở giữa).
Minh Hoa Thường cúi đầu, nhìn về phía bối tử với tay áo rộng màu hồng nhạt trên người mình, trong phút chốc, có một vệt sáng xẹt ngang qua đầu nàng.
Thì ra, màu đỏ mà xếp chồng lên vải lụa màu vàng thì nhìn sẽ giống như màu quýt, còn nếu chồng màu hồng nhạt lên thì sẽ như là màu đỏ. Khi nhìn từ bên ngoài, không nhất định là người ta sẽ thấy được màu sắc chân thực của y phục.
Nàng vẫn nhớ Minh Hoa Chương từng nói rằng, trong hai kẻ tình nghi phù hợp với bức chân dung, Từ Ký thì đã ngủ ở thanh lâu vào ngày Hai mươi hai tháng Mười, còn Lư Độ thì nghe kinh ở chùa Thanh Thiền. Lúc Lư Độ đến, có rất nhiều người nhìn thấy hắn ta, sau đó, trong pháp hội, lúc nào người ta cũng có thể thấy rõ bóng dáng của Lư Độ, bởi vậy mà phủ Kinh Triệu đã loại bỏ hiềm nghi của Lư Độ.
Nhưng, nếu có lớp lụa này thì chỉ có thể thấy đường nét mơ hồ của khuôn mặt con người, màu sắc trang phục cũng có sự khác biệt, vậy thì phải dựa vào đâu để xác định rằng, người ở trong gian phòng là Lư Độ cơ chứ?
Chiêu Tài cảm thấy chùa Thanh Thiền hơi lạnh, bọn họ cũng không rút xăm, thế nên, có ở đây thêm nữa thì cũng không có ý nghĩa gì, nàng ấy đang định khuyên Minh Hoa Thường rời đi, thì chợt thấy Minh Hoa Thường xông ra khỏi phòng, nàng giữ một sa di lại và hỏi: “Tiểu sư phụ, hôm Hai mươi hai tháng Mười, chùa các ngươi có làm pháp hội không?”
Hành động của Minh Hoa Thường khiến vị tiểu sa di ấy giật mình, người nọ sợ hãi không thôi, chỉ biết gật đầu và đáp: “Có. Trụ trì của chúng ta và trụ trì của chùa Phổ Độ ngoài thành có quan hệ khá tốt, hôm đó đã mời ông ấy vào thành giảng kinh.”
“Vậy ngươi có nhớ, trong số những vị khách hành hương từng đến đây, có phải là có một người tên là Lư Độ không? Hắn ta cao cỡ này, trông hào hoa phong nhã, tuấn tú lịch sự, bây giờ đang làm tiến sĩ ở Quốc Tử Giám đấy.”
Tiểu sa di “Ồ” một tiếng, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Minh Hoa Thường: “Nữ thí chủ cũng đến tìm Lư thí chủ à?”
“Cũng?” Minh Hoa Thường nhướng mày, hỏi: “Trước đó từng có người đến hỏi về hắn ta à?”
Tiểu sa di trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Lư thí chủ xuất thân danh môn, văn nhã tiêu sái, tinh thông Phật pháp, rất nổi danh ở vùng này. Thường hay có tiểu nương tử mượn danh nghĩa lễ Phật để đến chùa nhìn lén ngài ấy. Nữ thí chủ, cửa Phật là nơi thanh tịnh, nếu như Lư thí chủ không có lòng dạ nào với hồng trần, thì cho dù ngài có vô tình gặp gỡ ngài ấy nhiều lần đi chăng nữa, thì ngài cũng không thể làm nên được chuyện gì cả, mong thí chủ nhìn thấu tâm ma, sớm ngày buông bỏ.”
Tiểu sa di có biểu cảm như đã nhìn thấu mọi sự, có thể thấy được rằng, những chuyện tương tự thế này đã xảy ra quá nhiều lần. Minh Hoa Thường làm ra dáng vẻ như thiếu nữ hoài xuân, vừa xấu hổ lại vừa không phục, cười khẽ một tiếng và hỏi: “Vậy gần đây Lư tiến sĩ có hay tới chùa Thanh Thiền không?”
“Vừa nói đến thì mới thấy, quả thật là lâu rồi Lư thí chủ chưa đến đây. Có thể là do gần đây ngài ấy hơi bận, không thể dành thời gian để đến được.”
Minh Hoa Thường lại hỏi: “Lư tiến sĩ chỉ tới vào ngày Hai mươi hai tháng Mười thôi à? Hôm đó hắn ta mặc trang phục gì?”
Sa di bất đắc dĩ, tiểu nương tử này cố chấp thật, mấy nữ tử trước kia mà nghe đến đây thì chắc chắn là sẽ ngại hỏi tiếp, còn tiểu nương tử này thì hay rồi, còn hỏi kỹ càng mọi sự như thế nữa chứ, đến cả việc Lư thí chủ mặc trang phục gì cũng muốn hỏi cho ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sa di khó xử lắm, hỏi: “Thí chủ, chuyện đã xảy ra gần hai tháng trước rồi, làm sao tiểu tăng còn nhớ được chứ?”
Minh Hoa Thường hơi thất vọng, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc mà lại hỏi tiếp: “Hôm đó hắn ta có dẫn theo tùy tùng không?”
Vốn dĩ Minh Hoa Thường cũng không ôm hy vọng gì nhiều, không ngờ rằng, tiểu sa di này lại rất chắc chắn về điểm này, còn không thèm suy nghĩ gì mà đã nói: “Với thân phận của Lư thí chủ, đương nhiên là mỗi khi đi ra ngoài, ngài ấy sẽ dẫn tùy tùng theo rồi.”
Minh Hoa Thường “Ồ” lên một tiếng, nói ra nỗi nghi hoặc của mình: “Ngươi còn không nhớ hắn ta đã mặc cái gì, thế thì tại sao ngươi lại nhớ hắn ta có dẫn theo tùy tùng?”
Sa di bất đắc dĩ lắm, chỉ đành đáp: “Vì Lư thí chủ và trụ trì có quan hệ rất tốt, trong chùa có phòng thiền riêng. Hôm đó Lư thí chủ không muốn chen chúc với người khác nên xe ngựa của ngài ấy đã chạy thẳng vào trong sân viện. Sau đó, khi Lư thí chủ rời đi, tiểu tăng còn giúp Lư thí chủ dắt ngựa, thế cho nên tiểu tăng mới có ấn tượng. Nói ra thì mới nhớ, vốn dĩ đây chính là nhà của Lư thí chủ mà. Bốn năm trước nhà ngài ấy quyên tặng cho Phật Tổ nên mới có chùa Thanh Thiền.”
Mí mắt Minh Hoa Thường giật giật, trái tim nàng kích động đến mức như muốn nhảy ra ngoài. Nàng lập tức lấy ra chân dung của Trình Tư Nguyệt từ trong tay áo ra và hỏi: “Ngươi đã từng gặp người này hay chưa?”
Sa di trông thấy bức chân dung thì hơi nhíu mày lại, khi nhìn về phía Minh Hoa Thường, ánh mắt của vị sa di này như còn chứa thêm cả sự nghi hoài.
Chắc chắn là trước đó Minh Hoa Chương đã từng phái người tới đây, cộng thêm việc, trong khoảng thời gian trước có người chết, chỉ e là sa di đang nghi ngờ nàng. Minh Hoa Thường lập tức ra vẻ kiêu căng ương ngạnh, nói: “Nàng ta là tình địch của ta, ta nghe nói nàng ta thường lén lút đến gặp Lư tiến sĩ, các ngươi chưa từng gặp nàng ta thật sao?”
Hóa ra là vì chuyện này, sa di không biết phải làm sao, ánh mắt khi nhìn về phía nàng càng thêm phần khó nói, người nọ lắc đầu và nói: “Mỗi ngày chùa Thanh Thiền có nhiều khách nữ như thế, tiểu tăng thật sự không nhớ rõ.”
Cũng đúng, Lư Độ là khách quen của chùa Thanh Thiền, ấy thế mà vị sa di này còn không có ấn tượng gì, thế thì nói chi là một khuôn mặt vô cùng xa lạ như thế này? Nhưng Minh Hoa Thường vẫn không hề nhụt chí, nàng cất bức chân dung đi, vẫn ra vẻ vênh váo tự đắc mà nói: “Ta không tin, đưa ta đến phòng thiền mà hôm đó Lư tiến sĩ ở đi, ta muốn đích thân đi xem.”
“Việc này…” Sa di khó xử, Minh Hoa Thường thấy thế thì nói: “Rõ ràng là các ngươi nói Phật Tổ phổ độ chúng sinh, đối xử như nhau, thế thì tại sao ta chỉ muốn xem một gian phòng trong chùa thôi mà lại không được?”
Rõ ràng đây là hai việc khác nhau mà, sa di không biết phải làm sao trước kiểu tiểu thư thiên kim ngang ngược bốc đồng này, chỉ đành chắp tay hành lễ, nói: “A Di Đà Phật, Phật Tổ từ bi. Mời thí chủ đi theo tiểu tăng.”
Sa di có phong thái của người nhà Phật lắm, gặp phải người hung hăng ngang ngược như thế mà cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh đi ở phía trước dẫn đường thôi. Chiêu Tài vội chạy qua, nhìn Minh Hoa Thường với vẻ kinh ngạc: “Nương tử, ngài làm gì vậy?”
Minh Hoa Thường thản nhiên trừng mắt nhìn Chiêu Tài một cái rồi nhỏ giọng nói: “Một lát nữa, không cần biết là sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi đừng lên tiếng, ta đã tự có tính toán của riêng ta.”
Minh Hoa Thường bày ra tư thế như đang đi bắt gian, nàng hùng hổ đi theo sau sa di. Khi họ đến trước một sân viện nhỏ, Minh Hoa Thường thấy khóa đồng sáng loáng trên cửa, thì biểu cảm trên gương mặt nàng muốn rạn nứt đến nơi rồi: “Sao lại khóa lại?”
Sa di niệm một câu A Di Đà Phật rồi nói: “Tiểu tăng chỉ nói là dẫn thí chủ đến xem, không nói là sẽ dẫn thí chủ vào trong.”
Minh Hoa Thường hít sâu một hơi, nàng nhịn lại, sau đó hỏi: “Ngày đó, lúc Lư Độ đến, hắn ta đã nghỉ chân ở chỗ này à?”
“Phải.”
“Có nữ tử nào vào trong không?”
Câu hỏi của Minh Hoa Thường ngày càng quá đáng, sa di rũ mắt chắp tay, không hề trả lời. Minh Hoa Thường bĩu môi, lại hỏi: “Ngày đó, sau khi hắn ta đến chùa Thanh Thiền, giữa chừng hắn ta có đi ra ngoài hay không?”
“Không đi ra ngoài. Lư thí chủ nghỉ ngơi trong phòng thiền, sau khi pháp hội bắt đầu thì ngài ấy ở trong Đại Hùng Bảo Điện nghe kinh, nghe xong thì lên xe rời đi ngay, không hề rời khỏi nơi ấy.”
Chắc chắn là phủ Kinh Triệu đã hỏi mấy câu tương tự thế này, Minh Hoa Chương không hỏi ra được gì nên Minh Hoa Thường cũng chẳng ôm chút hy vọng nào cả. Nàng đi một vòng xung quanh rồi không cam lòng mà rời đi, đi được hai bước thì nàng chợt dừng bước, xoay người lại và hỏi: “Vậy tôi tớ của hắn ta thì sao? Có từng rời khỏi đây hay không?”
Sa di giật mình, bất đắc dĩ đáp: “Chỉ là một người tôi tớ thôi mà, sao bọn ta chú ý đến cho được? Thí chủ à, tiểu tăng còn có rất nhiều bài tập phải làm, nếu như ngài không có việc gì khác thì tiểu tăng đi trước đây.”
Minh Hoa Thường biết, chắc là trong mắt vị sa di này, nàng là một người ngu ngốc, ngổ ngáo, tùy hứng, còn vắt chày ra nước nữa chứ, chắc chắn là hắn ta đang tiếp đãi nàng với thái độ vô cùng thiếu kiên nhẫn. Minh Hoa Thường giả vờ như thể mình là một thiên kim tiểu thư mờ mắt vì yêu, không để ý tới thế giới bên ngoài, một lòng nhìn chòng chọc vào viện tử của người trong lòng. Sau khi sa di rời khỏi nơi đó, bao tình cảm trong ánh mắt của Minh Hoa Thường lại tiêu tan, như khi thủy triều xuống vậy, chỉ còn lại vẻ lạnh như băng.
Chiêu Tài đã nhịn cả một hồi lâu, giờ đây, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nàng ấy bèn hỏi: “Nương tử, chẳng lẽ ngài coi trọng Lư tiến sĩ thật ạ? Lư… tiến sĩ này xuất thân từ Phạm Dương Lư thị, cũng là một nơi gửi gắm tốt đẹp, nhưng nghe nói là năm nay hắn ta cũng hơn hai mươi rồi, có phải là tuổi tác của hắn ta có phần hơi lớn rồi không ạ?”
Minh Hoa Thường tức giận, nàng gõ một cái vào trán Chiêu Tài, nói: “Ngươi đừng có ăn nói lung tung, điểm nào của hắn ta sánh bằng Nhị huynh? Sao ta lại để ý đến hắn ta cho được? Nhớ lấy, lúc về không được nói những lời này với Nhị huynh!”
Chiêu Tài không biết nên thấy thất vọng hay là nên thấy may mắn, nàng ấy thở dài một hơi và nói: “Nô tỳ biết rồi. Nương tử à, không phải là do nô tỳ lắm miệng đâu, nhưng cũng đã đến lúc ngài nên nghĩ đến chuyện hôn sự rồi đấy ạ, chuyện gì cũng lấy nhị lang ra so sánh như thế là không được đâu ạ. Theo như nô tỳ thấy, thế tử phủ Giang An Hầu trước đó cũng không tệ đâu.”
Trông Minh Hoa Thường như vừa nghe được câu chuyện vớ vẩn nào đó: “Ngươi nói ai cơ?”
“Giang thế tử có tướng mạo khí phách, gia thế trác tuyệt, tốt biết bao nhiêu, nô tỳ còn lo lắng ngài ấy chướng mắt ngài đó! Nếu như đến cả Giang thế tử mà ngài cũng không thích, mà cứ muốn tìm một người giống nhị lang quân, vậy thì ngài cũng chỉ có thể chọn Tạ công tử Tạ Tế Xuyên thôi. Người ta là người của Trần Quận Tạ thị, có lẽ ánh mắt của người ta sẽ cao hơn, nương tử à, mặc dù điểm nào ở ngài cũng tốt cả, nhưng ngài cũng phải thực tế một chút.”
Chiêu Tài nói, như có như không mà ám chỉ nàng chỉ là một phế vật, “nói như rồng leo, làm như mèo mửa”. Minh Hoa Thường “hừ” một tiếng, không hề đồng tình với những lời ấy, nàng nói rằng: “Ai nói là không được, ta cứ muốn tìm người giống như Nhị huynh đấy.”
Gần đây, trong phủ Kinh Triệu, đến cả sai dịch quét dọn cũng “ngẩng đầu ưỡn ngực”, mấy quan viên xử lý vụ án thì lại càng hay ra vẻ vênh vang hơn, còn Kinh Triệu Doãn thì từ sáng sớm cho đến tận tối muộn đều có khách quý, thật sự là đã bận rộn đến mức “chân không chạm đất”.
Khi mà trong phủ Kinh Triệu đang chìm trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt, thì các đội buôn vội tới cho kịp lễ cũng đã “cập bến” Trường An, tất cả mọi quán trà, quán rượu đều đang thi nhau thảo luận về vụ án mạng này. Cường đạo giả trang thành hòa thượng để dụ dỗ rồi giết hại thiên kim tiểu thư, chỉ nghe thấy tên tuổi như thế thôi mà đã thấy vô cùng đáng sợ rồi. Trong quán trà, có tiên sinh chuyên kể chuyện đã liên kết án này với chuyện xưa, rồi sau đó kể về việc hòa thượng giả đã ngụy trang thế nào, giết người ra sao bằng cách dẫn dắt, chất giọng trầm bổng du dương.
Trong quán không còn chỗ nào để ngồi, bất kể là nam hay là nữ, là già hay là trẻ thì đều lắng nghe đến mê say. Minh Hoa Thường ngồi trong phòng bao, nghe tiên sinh kể chuyện bên dưới đang kể rằng: “Nói về lần trước, sau khi hòa thượng giả lừa gạt được bộ Khoái của quan phủ thì chỉ an phận đọc kinh được bốn năm thôi, rồi sau đó tà tâm lại nổi lên, hắn ta lại bắt đầu để mắt tới danh kỹ thanh lâu tới dâng hương! Nữ tử này giỏi múa ca, mỹ mạo phi phàm, chỉ cần đàn bừa một khúc tỳ bà thôi là đã đủ để hấp dẫn vô số thiếu gia quý nhân, khiến họ phải tranh giành mình. Tuy hắn ta chỉ là một tên hòa thượng thôi, thế nhưng hắn ta lại biết nên làm thế nào để nhận được sự ưu ái của mỹ nhân, rồi từng bước một dẫn dụ nàng ấy bước vào trong cái bẫy của mình…”
Minh Hoa Thường đặt tách trà xuống và nói: “Chiêu Tài, chúng ta đi thôi.”
Chiêu Tài đang nghe đến mê say, rõ ràng là thấy rất sợ hãi nhưng lại không nhịn được mà cứ muốn nghe tiếp. Nàng ấy nghe thấy Minh Hoa Thường nói thế, thì trong phút chốc, chợt thấy mờ mịt, bèn hỏi: “Nương tử, đang nói đến đoạn quan trọng mà, sao ngài lại muốn đi thế ạ?”
Minh Hoa Thường đặt tiền đồng xuống rồi đứng dậy, nàng chỉnh lại ống tay áo màu trắng mềm như lông thỏ, giọng nói của nàng nhỏ đến mức như không thể nghe thấy: “Chỉ là bịa đặt thôi mà, có gì đáng để nghe đâu?”
Minh Hoa Thường mặc áo choàng vào, nhanh chóng đi xuống lầu, Chiêu Tài ôm lò sưởi tay đuổi theo sau, nàng ấy lên tiếng: “Nương tử, tiếp theo đây chúng ta phải đi đâu thế ạ? Nghe nói phường Tú Lệ vừa có một đợt chất liệu mới, nếu nhìn dưới ánh đèn thì sẽ thấy nó tỏa ra ánh sáng lung linh, nhìn từ mỗi góc độ khác nhau thì sẽ thấy được những màu sắc khác nhau, chuyên dùng để mặc đi chơi vào dịp Tết Nguyên tiêu, chúng ta có đi xem không ạ?”
Sau khi sát thủ liên hoàn bị bắt, cuối cùng thì các nữ quyến cũng dám đi ra ngoài, chuyện làm ăn của hai chợ Đông – Tây cũng trở nên khá khẩm hơn. Giờ đây, tất cả các cửa hàng may mặc, cửa hàng bán đồ trang sức đều tung thêm nhiều mẫu mã mới ra, thi nhau buôn bán y phục, trang sức cho năm mới và Tết Nguyên tiêu. Minh Hoa Thường đứng ở đầu đường nhìn, chợt nói: “Không đi đâu, nơi này cách chùa Thanh Thiền không xa, chúng ta đi đến chùa Thanh Thiền xem một chút đi.”
Chùa Thanh Thiền chính là nơi mà hôm đó trụ trì của chùa Phổ Độ đặt chân đến lúc vào Trường An giảng kinh, đáng tiếc thay, mọi người trong thành Trường An đã quên mất những chi tiết này rồi. Chiêu Tài gọi người đánh xe tới, dùng giọng nói lanh lảnh của mình mà dặn dò người đánh xe chở họ đến chùa Thanh Thiền, nàng ấy vừa đỡ Minh Hoa Thường lên xe vừa lẩm bẩm: “Nương tử xưa nay không tin Phật, sao hôm nay ngài lại muốn đi chùa Thanh Thiền thế ạ?”
Đúng vậy, một đám cô nương trẻ tuổi, lúc rảnh rỗi không ngó ngàng tới y phục hay trang sức thì cũng thôi đi, thế mà tại sao lại cứ muốn chạy đến chùa cơ chứ? Minh Hoa Thường suy tư, nhưng rồi lại che giấu bằng nói: “Tùy ý đi xem chút thôi.”
Hòa thượng giả giết người là chủ đề nóng nhất trong thành Trường An hiện nay, lời giải thích của phủ Kinh Triệu hợp tình hợp lý, tuyến thời gian thì xuôi tai, nhưng lại không có lấy một người giải thích xem vì sao hung thủ lại phải lấy xương.
Có lẽ là do bọn họ nóng lòng muốn phá án nên cũng không nghĩ đến những chi tiết này, hoặc cũng có thể là bọn họ đã nghĩ tới rồi nhưng lại chẳng hề để tâm đến.
Bắt được hung thủ là được rồi, quan tâm đến lý do vì sao hắn ta lại giết người làm gì? Có ai cần quan tâm xem tên biến thái ấy nghĩ gì đâu?
Thế nhưng, Minh Hoa Thường lại không thể chấp nhận được kết quả này. Kinh Triệu Doãn đã kết án, Minh Hoa Thường không có cách nào nương nhờ lực lượng của quan phủ, chỉ đành dùng cách thức của mình để điều tra. Mấy ngày qua nàng thường hay đi đi lại lại trong Trường An, đến nơi mà Trình Tư Nguyệt và Hoàng Thái Vi thích đi nhất lúc họ còn sống, cố gắng tìm cho ra những dấu vết còn sót lại.
Vốn dĩ hôm nay Minh Hoa Thường định đi đến cửa hàng y phục mà Trình Tư Nguyệt thích nhất để xem một chút, nhưng sau khi nghe thấy lời kể chuyện ở quán trà, nàng bỗng thay đổi ý định, quyết định đi đến chùa Thanh Thiền.
Chắc chắn việc lấy xương là một khâu rất quan trọng trong tưởng tượng của hung thủ giết người, thế nên, nếu không thể giải quyết được nghi vấn này, nàng sẽ không có cách nào vẽ ra được chân dung hung thủ có thể thuyết phục được chính nàng. Mấy ngày trước nàng có nghe Minh Hoa Chương nói rằng, hắn đã phát hiện ra chùa Phổ Độ đã sử dụng xương người chế thành Phật bảo. Chỉ có điều, khi Sầm Hổ ngã xuống sườn núi, tất cả xương cốt đã vỡ vụn, không có cách nào phân biệt chúng được nữa.
Có một vài suy nghĩ mơ hồ lướt ngang qua đầu Minh Hoa Thường, có lẽ nàng nên đến chùa xem xét xung quanh thử xem, không chừng có thể tìm ra được đáp án.
Gần cuối năm, hương hỏa trong chốn chùa chiền cũng thịnh vượng theo. Lúc Minh Hoa Thường đến chùa Thanh Thiền, nơi đây là khung cảnh người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Minh Hoa Thường dẫn theo Chiêu Tài đi đến Đại Hùng Bảo Điện. Trước tượng Phật, họ thấy có rất nhiều nữ tử thành kính quỳ ở đó, cầu nguyện năm sau mưa thuận gió hòa, người nhà bình an; mọi người xếp thành một hàng rất dài ngay trước nơi giải xăm.
Chiêu Tài thấy thế thì cũng có phần nôn nóng theo: “Nương tử, bùa bình an sắp hết rồi, chúng ta cũng nhanh đi đến đó xếp hàng đi ạ.”
Không hẳn là lần nào cũng lắc ra được xăm tốt, sau khi giải xăm, khó tránh khỏi việc sẽ có rất nhiều khách hành hương bất mãn. Lúc bấy giờ, nhà chùa sẽ vô cùng chu đáo mà dâng bùa bình an, bùa chuyển vận, bùa đi xa,… lên, giúp khách hành hương “gặp dữ hóa lành”, “muốn sao được vậy”.
Minh Hoa Thường liếc mắt nhìn gian giải xăm đang cực kỳ đắt hàng, nàng nói: “Không vội. Chúng ta cứ ở trong đại điện tham quan trước đã.”
Minh Hoa Thường vẫn còn nhớ những gì mà Minh Hoa Chương đã từng nói, lúc trụ trì của chùa Phổ Độ đến chùa Thanh Thiền, pháp hội giảng kinh được bố trí ở chính điện chùa Thanh Thiền. Minh Hoa Thường chậm rãi đi một vòng quanh đại điện, trong đầu nàng thì đang cố gắng so sánh với những ghi chép trong hồ sơ.
Theo như những gì được ghi chép trong hồ sơ, vào ngày pháp hội, trụ trì chùa Phổ Độ đã giảng kinh trước đại Phật, khách hành hương bình thường ngồi nghe trên nệm bồ đoàn, có vài khách hành hương thì nghe ở những gian phòng được bố trí hai bên. Minh Hoa Thường đi ra hai bên đại điện, quả thật nàng đã nhìn thấy hương phòng được ngăn cách bởi tấm ván gỗ.
Minh Hoa Thường gọi sa di đang đi ngang qua rồi hỏi: “Tiểu sư phụ, ta muốn tìm một chỗ nghỉ chân, xin hỏi, ta có thể tùy ý đi vào những gian phòng này hay không?”
Sa di chắp tay trước ngực, niệm Phật hiệu với Minh Hoa Thường rồi nói: “Phật Tổ từ bi, đương nhiên có thể. Mời thí chủ.”
Sau khi Minh Hoa Thường nói lời cảm ơn với vị sa di ấy thì bước vào phòng xem xét. Cách bài trí bên trong giống như hồ sơ ghi chép, điều làm Minh Hoa Thường thất vọng nhất đó chính là, tất cả các gian đều không có cửa sổ, sau khi đi vào nơi đây, trừ phi có thuật xuyên tường, nếu không thì không thể nào rời khỏi đây được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Xem ra Minh Hoa Chương đã không đưa ra kết luận sai lầm. Nếu hắn không khảo sát tình hình thực tế, chưa xác nhận chắc chắn là không thể nào rời khỏi, thì hắn sẽ không thẳng thừng loại trừ kẻ tình nghi phù hợp với chân dung của Minh Hoa Thường nhất như thế.
Chiêu Tài bước vào theo sau nàng, nàng ấy thấy vô cùng khó hiểu: “Nương tử, ngài mệt rồi ạ? Mệt rồi thì chúng ta hồi phủ đi, ở đây lạnh lẽo, chỗ ở thì lại nhỏ, ngồi khó chịu lắm.”
Đã đến để lễ Phật, thì tất nhiên không phải là đến để hưởng thụ sự thoải mái rồi. Minh Hoa Thường ngồi quỳ trên bồ đoàn, thậm chí là nàng còn vỗ vỗ bên cạnh, ra hiệu cho Chiêu Tài đến ngồi cùng: “Đến thì cũng đã đến rồi, cảm nhận một chút thôi, ngồi đi.”
Chiêu Tài nhướng mày lên rất cao, dù chẳng hề muốn nhưng vẫn ngồi xuống. Trước gian phòng có treo một lớp lụa mỏng màu nghệ, ngồi bên trong nhìn ra bên ngoài giống như là đang ngắm hoa trong màn sương vậy, mọi thứ vừa mơ hồ không rõ, vừa giống như là yết kiến Phật Tổ trong mơ, không tài nào phân biệt được thật giả.
Minh Hoa Thường ngẩng đầu lên mà nhìn về phía bức tượng Phật cao lớn sừng sững ngay trước mắt mình, rất nhiều người lui tới trong điện, không biết là họ đang bận rộn việc gì nữa, nàng tự nhủ: “Nhìn thế này thấy Phật thật là khổng lồ, người thật là nhỏ bé.”
Trong lòng Chiêu Tài nói mấy chữ “Thật khó lường” rồi sau đó nàng ấy cười đùa: “Nương tử, gần đây ngài càng ngày càng nghĩ thông suốt rồi. Đầu tiên là chủ động luyện vẽ, việc mà xưa nay chưa từng có ai trông thấy ngài làm, bây giờ thì lại xem kinh Phật nói thiền ngữ, hay là ngài muốn trở thành tài nữ phải không ạ?”
Minh Hoa Thường liếc nàng ấy một cái, cười mắng: “Bớt lắm mồm đi, cẩn thận kẻo ta cầu nguyện với Phật Tổ để người hiến tế ngươi đi, đổi lấy quãng đời còn lại đi thẳng tới mây xanh, phú quý ngập trời đấy.”
Cả ngày Chiêu Tài chỉ biết ghét bỏ Minh Hoa Thường, đã thành thói quen từ lâu lắm rồi, khi nghe thấy thế, nàng ấy chỉ cười nói: “Nếu bỏ đi cái mạng này của tiểu tỳ mà có thể đổi lấy việc nương tử “thoát thai hoán cốt”, tiểu tỳ cầu còn không được nữa là. Chỉ sợ là Phật Tổ không chịu chấp nhận chuyện lỗ vốn này.”
Minh Hoa Thường tức đến mức đưa tay ra đánh nàng ấy, Chiêu Tài cười hì hì né tránh. Hai người đùa giỡn một hồi, bầu không khí giống như là được yết kiến Phật Tổ đã biến mất chẳng còn lại gì. Minh Hoa Thường không thể tìm lại được cảm giác thoải mái khi nhìn tượng Phật như ban nãy nữa, thế là nàng dứt khoát đứng dậy, nói với Chiêu Tài rằng: “Ngươi ngồi ở đây đi, ta ra ngoài xem thử xem sao.”
Ban đầu Minh Hoa Thường chỉ muốn đi ra ngoài để quan sát góc độ của nơi đây một chút, xem thử xem có góc chết hay không, có thể xảy ra chuyện giống như những gì Ngọc Quỳnh đã làm ở Thiên Hương các trước đó – đánh lừa gạt thị giác để qua mắt mọi người – hay không. Nhưng nàng đi chưa được bao xa, mà bên ngoài đã có một luồng gió lạnh thổi tới, trong điện Phật không có lò sưởi, cổng chùa lại được mở lớn, thế nên cảm giác bị cái lạnh “đánh úp” càng mạnh mẽ hơn. Minh Hoa Thường bị “đông cứng” đến mức không đứng vững được, nàng định quay lại tìm Chiêu Tài để lấy lò sưởi tay, nhưng nàng chỉ mới xoay người lại, còn đi chưa được bao nhiêu bước mà đã dừng lại một cách khó hiểu rồi.
Nàng lại nhìn thật cẩn thận, sau khi chắc chắn là mắt của mình không có vấn đề gì, thì nàng mới chạy nhanh về gian phòng. Chiêu Tài đang ở bên trong xoa xoa tay, thấy Minh Hoa Thường đột ngột quay lại thì kinh ngạc lắm, nàng ấy hỏi: “Nương tử, ngài sao vậy ạ?”
Minh Hoa Thường vén tấm lụa mỏng lên rồi lại thả xuống, nhìn tới nhìn lui nhiều lần rồi mới nói: “Không nhìn nhầm, hôm nay ngươi mặc bộ áo đỏ, nhưng khi thả lớp lụa này xuống, nhìn từ bên ngoài vào, tại sao lại trông giống như là đang mặc đồ màu quýt vậy nhỉ?”
Chiêu Tài thấy Minh Hoa Thường đi tới đi lui nhiều lần, giống như là đã uống nhầm thuốc thì lặng lẽ đứng dậy: “Nương tử, rốt cuộc là ngài làm sao vậy?”
Đang ở trong chùa chùa mà, chắc là không đến mức gặp ma quỷ đâu nhỉ? Sao nàng ấy cứ cảm thấy, đầu óc của nhị nương tử càng không bình thường thế nhỉ?
Minh Hoa Thường lắc đầu, nàng bỗng nghĩ ra được điều gì đó, thế là nàng vội nói với Chiêu Tài rằng: “Chiêu Tài, ngươi ra ngoài nhìn thử xem, trang phục trên người ta có màu gì.”
Chiêu Tài vô cùng lo lắng cho đầu óc của Minh Hoa Thường, nhưng nàng ấy vẫn đi ra ngoài. Nàng ấy nhìn một lát rồi nói: “Vẫn là màu sắc ban đầu, có điều, màu của bối tử [*] trông tươi hơn một chút, nhìn như màu đỏ vậy.”
[*] Bối tử (褙子) là một loại Hán phục truyền thống bắt nguồn từ thời nhà Tùy. Là một loại “áo khoác” có cổ song song với các đường xẻ hai bên bắt đầu từ nách hoặc ở eo. Nó có thể được cố định ở phía trước bằng dây buộc hoặc nút kim loại. Cực kỳ linh hoạt, nó có thể dài hoặc ngắn, có tay áo hẹp hoặc rộng, và được cả nam và nữ mặc. Vào thời nhà Tống, người ta thường mặc beizi tay hẹp bên ngoài áo lót ngực và váy/quần (ở giữa).
Minh Hoa Thường cúi đầu, nhìn về phía bối tử với tay áo rộng màu hồng nhạt trên người mình, trong phút chốc, có một vệt sáng xẹt ngang qua đầu nàng.
Thì ra, màu đỏ mà xếp chồng lên vải lụa màu vàng thì nhìn sẽ giống như màu quýt, còn nếu chồng màu hồng nhạt lên thì sẽ như là màu đỏ. Khi nhìn từ bên ngoài, không nhất định là người ta sẽ thấy được màu sắc chân thực của y phục.
Nàng vẫn nhớ Minh Hoa Chương từng nói rằng, trong hai kẻ tình nghi phù hợp với bức chân dung, Từ Ký thì đã ngủ ở thanh lâu vào ngày Hai mươi hai tháng Mười, còn Lư Độ thì nghe kinh ở chùa Thanh Thiền. Lúc Lư Độ đến, có rất nhiều người nhìn thấy hắn ta, sau đó, trong pháp hội, lúc nào người ta cũng có thể thấy rõ bóng dáng của Lư Độ, bởi vậy mà phủ Kinh Triệu đã loại bỏ hiềm nghi của Lư Độ.
Nhưng, nếu có lớp lụa này thì chỉ có thể thấy đường nét mơ hồ của khuôn mặt con người, màu sắc trang phục cũng có sự khác biệt, vậy thì phải dựa vào đâu để xác định rằng, người ở trong gian phòng là Lư Độ cơ chứ?
Chiêu Tài cảm thấy chùa Thanh Thiền hơi lạnh, bọn họ cũng không rút xăm, thế nên, có ở đây thêm nữa thì cũng không có ý nghĩa gì, nàng ấy đang định khuyên Minh Hoa Thường rời đi, thì chợt thấy Minh Hoa Thường xông ra khỏi phòng, nàng giữ một sa di lại và hỏi: “Tiểu sư phụ, hôm Hai mươi hai tháng Mười, chùa các ngươi có làm pháp hội không?”
Hành động của Minh Hoa Thường khiến vị tiểu sa di ấy giật mình, người nọ sợ hãi không thôi, chỉ biết gật đầu và đáp: “Có. Trụ trì của chúng ta và trụ trì của chùa Phổ Độ ngoài thành có quan hệ khá tốt, hôm đó đã mời ông ấy vào thành giảng kinh.”
“Vậy ngươi có nhớ, trong số những vị khách hành hương từng đến đây, có phải là có một người tên là Lư Độ không? Hắn ta cao cỡ này, trông hào hoa phong nhã, tuấn tú lịch sự, bây giờ đang làm tiến sĩ ở Quốc Tử Giám đấy.”
Tiểu sa di “Ồ” một tiếng, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Minh Hoa Thường: “Nữ thí chủ cũng đến tìm Lư thí chủ à?”
“Cũng?” Minh Hoa Thường nhướng mày, hỏi: “Trước đó từng có người đến hỏi về hắn ta à?”
Tiểu sa di trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Lư thí chủ xuất thân danh môn, văn nhã tiêu sái, tinh thông Phật pháp, rất nổi danh ở vùng này. Thường hay có tiểu nương tử mượn danh nghĩa lễ Phật để đến chùa nhìn lén ngài ấy. Nữ thí chủ, cửa Phật là nơi thanh tịnh, nếu như Lư thí chủ không có lòng dạ nào với hồng trần, thì cho dù ngài có vô tình gặp gỡ ngài ấy nhiều lần đi chăng nữa, thì ngài cũng không thể làm nên được chuyện gì cả, mong thí chủ nhìn thấu tâm ma, sớm ngày buông bỏ.”
Tiểu sa di có biểu cảm như đã nhìn thấu mọi sự, có thể thấy được rằng, những chuyện tương tự thế này đã xảy ra quá nhiều lần. Minh Hoa Thường làm ra dáng vẻ như thiếu nữ hoài xuân, vừa xấu hổ lại vừa không phục, cười khẽ một tiếng và hỏi: “Vậy gần đây Lư tiến sĩ có hay tới chùa Thanh Thiền không?”
“Vừa nói đến thì mới thấy, quả thật là lâu rồi Lư thí chủ chưa đến đây. Có thể là do gần đây ngài ấy hơi bận, không thể dành thời gian để đến được.”
Minh Hoa Thường lại hỏi: “Lư tiến sĩ chỉ tới vào ngày Hai mươi hai tháng Mười thôi à? Hôm đó hắn ta mặc trang phục gì?”
Sa di bất đắc dĩ, tiểu nương tử này cố chấp thật, mấy nữ tử trước kia mà nghe đến đây thì chắc chắn là sẽ ngại hỏi tiếp, còn tiểu nương tử này thì hay rồi, còn hỏi kỹ càng mọi sự như thế nữa chứ, đến cả việc Lư thí chủ mặc trang phục gì cũng muốn hỏi cho ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sa di khó xử lắm, hỏi: “Thí chủ, chuyện đã xảy ra gần hai tháng trước rồi, làm sao tiểu tăng còn nhớ được chứ?”
Minh Hoa Thường hơi thất vọng, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc mà lại hỏi tiếp: “Hôm đó hắn ta có dẫn theo tùy tùng không?”
Vốn dĩ Minh Hoa Thường cũng không ôm hy vọng gì nhiều, không ngờ rằng, tiểu sa di này lại rất chắc chắn về điểm này, còn không thèm suy nghĩ gì mà đã nói: “Với thân phận của Lư thí chủ, đương nhiên là mỗi khi đi ra ngoài, ngài ấy sẽ dẫn tùy tùng theo rồi.”
Minh Hoa Thường “Ồ” lên một tiếng, nói ra nỗi nghi hoặc của mình: “Ngươi còn không nhớ hắn ta đã mặc cái gì, thế thì tại sao ngươi lại nhớ hắn ta có dẫn theo tùy tùng?”
Sa di bất đắc dĩ lắm, chỉ đành đáp: “Vì Lư thí chủ và trụ trì có quan hệ rất tốt, trong chùa có phòng thiền riêng. Hôm đó Lư thí chủ không muốn chen chúc với người khác nên xe ngựa của ngài ấy đã chạy thẳng vào trong sân viện. Sau đó, khi Lư thí chủ rời đi, tiểu tăng còn giúp Lư thí chủ dắt ngựa, thế cho nên tiểu tăng mới có ấn tượng. Nói ra thì mới nhớ, vốn dĩ đây chính là nhà của Lư thí chủ mà. Bốn năm trước nhà ngài ấy quyên tặng cho Phật Tổ nên mới có chùa Thanh Thiền.”
Mí mắt Minh Hoa Thường giật giật, trái tim nàng kích động đến mức như muốn nhảy ra ngoài. Nàng lập tức lấy ra chân dung của Trình Tư Nguyệt từ trong tay áo ra và hỏi: “Ngươi đã từng gặp người này hay chưa?”
Sa di trông thấy bức chân dung thì hơi nhíu mày lại, khi nhìn về phía Minh Hoa Thường, ánh mắt của vị sa di này như còn chứa thêm cả sự nghi hoài.
Chắc chắn là trước đó Minh Hoa Chương đã từng phái người tới đây, cộng thêm việc, trong khoảng thời gian trước có người chết, chỉ e là sa di đang nghi ngờ nàng. Minh Hoa Thường lập tức ra vẻ kiêu căng ương ngạnh, nói: “Nàng ta là tình địch của ta, ta nghe nói nàng ta thường lén lút đến gặp Lư tiến sĩ, các ngươi chưa từng gặp nàng ta thật sao?”
Hóa ra là vì chuyện này, sa di không biết phải làm sao, ánh mắt khi nhìn về phía nàng càng thêm phần khó nói, người nọ lắc đầu và nói: “Mỗi ngày chùa Thanh Thiền có nhiều khách nữ như thế, tiểu tăng thật sự không nhớ rõ.”
Cũng đúng, Lư Độ là khách quen của chùa Thanh Thiền, ấy thế mà vị sa di này còn không có ấn tượng gì, thế thì nói chi là một khuôn mặt vô cùng xa lạ như thế này? Nhưng Minh Hoa Thường vẫn không hề nhụt chí, nàng cất bức chân dung đi, vẫn ra vẻ vênh váo tự đắc mà nói: “Ta không tin, đưa ta đến phòng thiền mà hôm đó Lư tiến sĩ ở đi, ta muốn đích thân đi xem.”
“Việc này…” Sa di khó xử, Minh Hoa Thường thấy thế thì nói: “Rõ ràng là các ngươi nói Phật Tổ phổ độ chúng sinh, đối xử như nhau, thế thì tại sao ta chỉ muốn xem một gian phòng trong chùa thôi mà lại không được?”
Rõ ràng đây là hai việc khác nhau mà, sa di không biết phải làm sao trước kiểu tiểu thư thiên kim ngang ngược bốc đồng này, chỉ đành chắp tay hành lễ, nói: “A Di Đà Phật, Phật Tổ từ bi. Mời thí chủ đi theo tiểu tăng.”
Sa di có phong thái của người nhà Phật lắm, gặp phải người hung hăng ngang ngược như thế mà cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh đi ở phía trước dẫn đường thôi. Chiêu Tài vội chạy qua, nhìn Minh Hoa Thường với vẻ kinh ngạc: “Nương tử, ngài làm gì vậy?”
Minh Hoa Thường thản nhiên trừng mắt nhìn Chiêu Tài một cái rồi nhỏ giọng nói: “Một lát nữa, không cần biết là sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi đừng lên tiếng, ta đã tự có tính toán của riêng ta.”
Minh Hoa Thường bày ra tư thế như đang đi bắt gian, nàng hùng hổ đi theo sau sa di. Khi họ đến trước một sân viện nhỏ, Minh Hoa Thường thấy khóa đồng sáng loáng trên cửa, thì biểu cảm trên gương mặt nàng muốn rạn nứt đến nơi rồi: “Sao lại khóa lại?”
Sa di niệm một câu A Di Đà Phật rồi nói: “Tiểu tăng chỉ nói là dẫn thí chủ đến xem, không nói là sẽ dẫn thí chủ vào trong.”
Minh Hoa Thường hít sâu một hơi, nàng nhịn lại, sau đó hỏi: “Ngày đó, lúc Lư Độ đến, hắn ta đã nghỉ chân ở chỗ này à?”
“Phải.”
“Có nữ tử nào vào trong không?”
Câu hỏi của Minh Hoa Thường ngày càng quá đáng, sa di rũ mắt chắp tay, không hề trả lời. Minh Hoa Thường bĩu môi, lại hỏi: “Ngày đó, sau khi hắn ta đến chùa Thanh Thiền, giữa chừng hắn ta có đi ra ngoài hay không?”
“Không đi ra ngoài. Lư thí chủ nghỉ ngơi trong phòng thiền, sau khi pháp hội bắt đầu thì ngài ấy ở trong Đại Hùng Bảo Điện nghe kinh, nghe xong thì lên xe rời đi ngay, không hề rời khỏi nơi ấy.”
Chắc chắn là phủ Kinh Triệu đã hỏi mấy câu tương tự thế này, Minh Hoa Chương không hỏi ra được gì nên Minh Hoa Thường cũng chẳng ôm chút hy vọng nào cả. Nàng đi một vòng xung quanh rồi không cam lòng mà rời đi, đi được hai bước thì nàng chợt dừng bước, xoay người lại và hỏi: “Vậy tôi tớ của hắn ta thì sao? Có từng rời khỏi đây hay không?”
Sa di giật mình, bất đắc dĩ đáp: “Chỉ là một người tôi tớ thôi mà, sao bọn ta chú ý đến cho được? Thí chủ à, tiểu tăng còn có rất nhiều bài tập phải làm, nếu như ngài không có việc gì khác thì tiểu tăng đi trước đây.”
Minh Hoa Thường biết, chắc là trong mắt vị sa di này, nàng là một người ngu ngốc, ngổ ngáo, tùy hứng, còn vắt chày ra nước nữa chứ, chắc chắn là hắn ta đang tiếp đãi nàng với thái độ vô cùng thiếu kiên nhẫn. Minh Hoa Thường giả vờ như thể mình là một thiên kim tiểu thư mờ mắt vì yêu, không để ý tới thế giới bên ngoài, một lòng nhìn chòng chọc vào viện tử của người trong lòng. Sau khi sa di rời khỏi nơi đó, bao tình cảm trong ánh mắt của Minh Hoa Thường lại tiêu tan, như khi thủy triều xuống vậy, chỉ còn lại vẻ lạnh như băng.
Chiêu Tài đã nhịn cả một hồi lâu, giờ đây, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nàng ấy bèn hỏi: “Nương tử, chẳng lẽ ngài coi trọng Lư tiến sĩ thật ạ? Lư… tiến sĩ này xuất thân từ Phạm Dương Lư thị, cũng là một nơi gửi gắm tốt đẹp, nhưng nghe nói là năm nay hắn ta cũng hơn hai mươi rồi, có phải là tuổi tác của hắn ta có phần hơi lớn rồi không ạ?”
Minh Hoa Thường tức giận, nàng gõ một cái vào trán Chiêu Tài, nói: “Ngươi đừng có ăn nói lung tung, điểm nào của hắn ta sánh bằng Nhị huynh? Sao ta lại để ý đến hắn ta cho được? Nhớ lấy, lúc về không được nói những lời này với Nhị huynh!”
Chiêu Tài không biết nên thấy thất vọng hay là nên thấy may mắn, nàng ấy thở dài một hơi và nói: “Nô tỳ biết rồi. Nương tử à, không phải là do nô tỳ lắm miệng đâu, nhưng cũng đã đến lúc ngài nên nghĩ đến chuyện hôn sự rồi đấy ạ, chuyện gì cũng lấy nhị lang ra so sánh như thế là không được đâu ạ. Theo như nô tỳ thấy, thế tử phủ Giang An Hầu trước đó cũng không tệ đâu.”
Trông Minh Hoa Thường như vừa nghe được câu chuyện vớ vẩn nào đó: “Ngươi nói ai cơ?”
“Giang thế tử có tướng mạo khí phách, gia thế trác tuyệt, tốt biết bao nhiêu, nô tỳ còn lo lắng ngài ấy chướng mắt ngài đó! Nếu như đến cả Giang thế tử mà ngài cũng không thích, mà cứ muốn tìm một người giống nhị lang quân, vậy thì ngài cũng chỉ có thể chọn Tạ công tử Tạ Tế Xuyên thôi. Người ta là người của Trần Quận Tạ thị, có lẽ ánh mắt của người ta sẽ cao hơn, nương tử à, mặc dù điểm nào ở ngài cũng tốt cả, nhưng ngài cũng phải thực tế một chút.”
Chiêu Tài nói, như có như không mà ám chỉ nàng chỉ là một phế vật, “nói như rồng leo, làm như mèo mửa”. Minh Hoa Thường “hừ” một tiếng, không hề đồng tình với những lời ấy, nàng nói rằng: “Ai nói là không được, ta cứ muốn tìm người giống như Nhị huynh đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất