Song Bích

Chương 171

Trước Sau
Ngày trong cung đưa thánh chỉ đến, ngay sau khi Minh Hoa Chương tiếp chỉ, hắn được người trong cung đưa đi ngay. Sau đó, thái giám từng ghé tới một chuyến để lấy đồ của Minh Hoa Chương đi. Mấy món đồ giống như là sách, hồ sơ,… thì được mang hết đi, ngoài những thứ ấy ra thì hắn không mang bất cứ thứ gì của phủ Trấn Quốc Công đi cả.

Đúng vậy, hắn họ Lý, là nhi tử duy nhất của Thái tử Chương Hoài. Việc hắn được gửi nuôi ở nhà thần tử đã là điều bất đắc dĩ lắm rồi, sao có thể dùng đồ của thần tử cho được kia chứ? Đồ đạc và y phục cũ thì không cần phải thu dọn, trong quốc khố có nhiều đồ mới.

Ngày đó hỗn loạn, cho dù là trong Minh gia hay là thế giới bên ngoài, thì đâu đâu cũng đều rối tung hết cả lên, Minh Hoa Thường chưa kịp nói gì với Minh Hoa Chương mà hắn đã bị đám người vây quanh mất rồi. Sau đó, khi Minh lão phu nhân biết được sự thật thì giận dữ vô cùng, còn nhị phòng và tam phòng thì đều có mục đích riêng phải đạt được, đám người hầu thì bàn luận ầm ĩ, đủ loại lời đồn đãi, tung bay rợp trời. Còn Minh Hoa Thường, nàng mệt mỏi vì phải xử lý việc nhà, hoàn toàn không có thời gian đâu để mà chú ý đến Minh Hoa Chương.

Bây giờ nên gọi hắn là Lý Hoa Chương mới phải.

Minh Hoa Thường ngẩng đầu lên, nửa tháng rồi không gặp, lại giống như là đã qua mấy đời. Hắn mặc áo bào cổ tròn màu xanh biếc, bên hông là chiếc đai lưng đen, thân hình hắn cao gầy ngay thẳng, dung mạo tỏa sáng. Khi hắn đứng dưới tàng cây, trông hắn giống như là một ngọn núi xa khi mặt trời mọc vào sáng sớm – trong trẻo mà lại dịu dàng.

Hắn rũ mắt cười nhẹ, vẫn kiên nhẫn và chu đáo giống như trước kia, nhưng Minh Hoa Thường lại chú ý tới hoa văn tường vân và rồng trên y phục của hắn trước.

Phong cách ăn mặc của hắn không khác gì so với trước kia. Hắn vẫn thích sắc điệu lạnh lùng sạch sẽ, nhưng các chi tiết nhỏ kia lại đang lặng lẽ nhắc nhở nàng rằng, bọn họ đã khác trước rồi.

Bây giờ hắn là Ung Vương, theo lễ nghi triều đình, thì chỉ có Hoàng tử mới có thể phong vương hai chữ, hoàng tôn đều là Quận vương ba chữ, ví dụ như là Lâm Tri Vương ấy. Nhưng Lý Hoa Chương lại nhảy vọt qua một cấp, địa vị sánh ngang với các thúc thúc như Tương Vương, Ngụy Vương.

Càng khỏi cần phải nói đến việc, đất phong của hắn là Ung Châu, mà Ung Châu lại chính là vùng đất thuộc Trường An. Về điểm này, dù có là Ngụy Vương được sủng nhất thì cũng còn lâu mới bì kịp hắn. Tất nhiên là Nữ hoàng cũng mang tâm lý bù đắp cho nhị nhi tử khi làm như vậy rồi, nhưng phần nhiều hơn lại chính là, bà ấy đang muốn để người ngoài biết rằng, ảnh hưởng của vụ “huyết án” tại Đan Phượng Môn đã kết thúc rồi, bà ấy sẽ không truy cứu tội của người Lý gia nữa.

Sau khi Lý Trọng Nhuận và Quận chúa Vĩnh Thái chết, mặc dù không có ai trong Lý gia bày tỏ sự oán hận với bà ấy cả, nhưng đây giống như là vết thương thối rữa đã mưng mủ vậy, “vết thương” ấy bắc ngang giữa Nữ hoàng và Lý gia. Nữ hoàng ban thưởng cho Lý Hoa Chương một cách hào phóng quá mức như thế, cũng là đang để cho người Lý gia nhìn, nhìn xem bà ấy đã dùng cách thức này để “xoa dịu vết thương” của việc đánh chết Lý Trọng Nhuận.

Với lại, năm đó Thái tử Chương Hoài phải ôm tội danh mưu phản mà tự vẫn, nhưng bây giờ Nữ hoàng lại phong nhi tử của Thái tử Chương Hoài làm “Ung Vương”, không chỉ có thế, bà ấy còn bảo Lý Hoa Chương chuyển vào nhà cũ của Lý Hiền. Đây cũng là đang muốn ám chỉ rằng, bà ấy đã hòa giải với Thái tử Chương Hoài, không còn để ý đến việc, năm đó có người ở Dương Châu lấy danh nghĩa Thái tử Chương Hoài để “phản Chu phục Đường” nữa. Rốt cuộc là Thái tử Chương Hoài có mưu phản hay không, có thể chuyện này sẽ lại dấy lên một đợt tranh luận nữa rồi.

Một loạt hành động này của Nữ hoàng đều như đang “lôi kéo” Lý gia, tương đương với việc, ngầm thừa nhận với người trong thiên hạ rằng, Hoàng đế đời sau sẽ mang họ Lý, và sẽ không có vị Hoàng đế thứ hai mang họ Võ.

Bà ấy đã chấp nhận sự nối tiếp chính quyền giữa hai nhà Lý – Võ sau này, vương triều Đại Chu sẽ chấm dứt ngay trong thế hệ của bà ấy.

Thái độ của Nữ hoàng cũng chính là thái độ của triều đình, khoảng thời gian này, phủ Ung Vương vô cùng náo nhiệt, Lý Hoa Chương “ra sức” ứng phó với khách khứa đến thăm, thật sự là hắn không thể trích ra thời gian để đến phủ Trấn Quốc Công được. Hôm nay, khi hay tin phủ Trấn Quốc Công sẽ đi thắp nhang, hắn đã miễn cưỡng từ chối hết tất cả bái thiếp, hòng đến đây đi cùng Minh Hoa Thường.

Nữ quyến trong nhà xuất hành, thân làm huynh trưởng, tất nhiên là hắn phải hộ tống họ trong suốt cả cuộc hành trình này rồi. Hắn đè nén sự hân hoan trong lòng lại, nhưng mà, hắn lại nhìn thấy nàng lùi lại một bước và cúi đầu hành lễ với mình: “Tham kiến Ung Vương.”

Bàn tay Lý Hoa Chương vẫn còn nằm giữa không trung, hắn khựng lại cả một hồi lâu, sau đó mới đưa tay đỡ nàng, hắn hỏi: “Thường Thường, muội làm gì vậy?”

“Quân thần khác biệt, lễ không thể bỏ.” Minh Hoa Thường liếc mắt nhìn nha hoàn sau lưng rồi lại nói tiếp: “Ung Vương điện hạ tới, sao không bẩm báo?”

“Đều là người trong nhà kia mà, có gì mà phải bẩm báo?” Lý Hoa Chương nhận ra sự né tránh của nàng, nhưng hắn vẫn cứ nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh mình, rồi lại nói: “Ta đã gọi Trấn Quốc Công hai tiếng “phụ thân” rồi, thì cả đời này, ông ấy sẽ là cha nuôi của ta, tất nhiên muội cũng muội muội của ta. Sao nào? Mới có mấy ngày không gặp thôi mà đã xa cách với huynh trưởng rồi à?”

Mặc dù không ai nhìn qua đây cả, nhưng Minh Hoa Thường cảm nhận được rằng, rất nhiều người đều đang chú ý đến phía bên này. Nàng càng thấy xấu hổ hơn, lặng lẽ tránh ra, cố gắng rút tay mình ra khỏi tay hắn: “Ung Vương nói đùa, muội muội của ngài là các vị Quận chúa, Huyện chủ, thần nữ không dám trèo cao.”

Lý Hoa Chương nhìn ấn đường nhíu chặt của nàng, cuối cùng, hắn vẫn không nỡ làm khó nàng, đành mặc cho nàng tránh xa hắn như là cách mà người ta tránh né “hồng thủy mãnh thú”. Minh lão phu nhân đã im lặng cả hồi lâu, cuối cùng, bây giờ bà ta cũng ngồi lên xe, phái người đến truyền lời: “Nhị nương tử, nên xuất phát rồi.”

Minh Hoa Thường gật đầu, hành lễ trọn vẹn với Lý Hoa Chương rồi chạy đi mà không hề quay đầu lại lấy một lần nào. Lý Hoa Chương không ngăn nàng lại, sau khi nàng xoay người đi, có một cơn gió thổi từ phía sau đến, làm muôn hoa rơi rụng, giọng nói của Lý Hoa Chương như hoà lẫn vào trong đó, nhẹ đến mức khiến Minh Hoa Thường tưởng như đó là ảo giác của chính nàng vậy: “Nếu không phải là muội muội, là thân phận khác thì sao?”

Đám người Tiến Bảo không dám thở mạnh, vẫn đi theo sau Minh Hoa Thường, nhưng dáng vẻ lại giống như là chim cút vậy. Sau khi lên xe, Như Ý mới ngập ngừng hỏi nàng rằng: “Nương tử, nhị lang quân có ý gì vậy ạ?”

Cát Tường lập tức trừng nàng ấy một cái rồi nói: “Nhị lang quân gì chứ, đó là Ung Vương đấy.”

Như Ý vả miệng mình một cái, vội vàng đổi lời. Minh Hoa Thường liếc mắt nhìn vẻ mặt của bọn họ – trông họ có vẻ như là chẳng quan tâm gì cả, nhưng thật ra là lỗ tai đã dỏng lên hết rồi, rồi nàng giả vờ nhìn phong cảnh bên ngoài, ra vẻ chẳng quan tâm mà nói: “Ung Vương là quân tử có ơn tất báo, đến trả ơn dưỡng dục của phụ thân mà thôi, không cần nghĩ nhiều.”

Đám nha hoàn nhỏ giọng “Ồ” một tiếng, người nào cũng có vẻ mặt thất vọng cả.

Sau khi nhị lang quân rời khỏi Minh gia, vị trí vô cùng cao mà đại phòng đã từng “ngự trị” bỗng trở nên lúng túng và khó xử vô cùng. Trấn Quốc Công lập được công, đây là điều không thể nghi ngờ gì. Mặc dù Nữ hoàng không bày tỏ thái độ gì, nhưng ai sáng suốt đều biết hết, rằng, trong tương lai, khi người Lý gia cầm quyền, tất nhiên là sẽ thưởng cho phủ Trấn Quốc Công – người đã có công bảo vệ nhi tử của Thái tử Chương Hoài.

Nhưng mà, Trấn Quốc Công lại có một vấn đề chí mạng, đó là ông không có nhi tử.

Phủ Trấn Quốc Công đã rơi vào cảnh túng quẫn giống như là phủ Bình Nam Hầu từng gặp, nhưng mộ phần tổ tiên của phủ Bình Nam Hầu đã bốc khói xanh, lần đầu tiên có một vị “nữ Hầu gia”. Nhưng từ nhỏ Nhậm Dao đã được nuôi dạy như nam nhi, nàng ấy khổ luyện thương pháp của Nhậm gia trong nhiều năm liền, sau này lại liều mạng lập công cứu giá; cả thiên thời, địa lợi và nhân hòa đều hội tụ đủ, nên nàng ấy mới phá lệ được kế thừa Hầu phủ với thân phận nữ nhi.

Chuyện như vậy cũng giống như là chuyện nữ nhân xưng đế vậy, có thể gặp chứ không thể cầu, từ ngàn đời đến nay, chỉ có một lần như thế thôi. Nhậm gia có thể có được cơ hội ấy, không có nghĩa là quý phủ khác cũng có được vận may này. Nếu Trấn Quốc Công muốn bảo vệ tước vị của Minh gia, thì khả năng cao là ông phải nhận một nhi tử làm con thừa tự, và điều trùng hợp hơn nữa đó chính là, cả nhị phòng và tam phòng đều có nam lang đang trong độ tuổi thích hợp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Nhị phòng là con thứ, Minh lão phu nhân không thể nào để nhi tử của con thứ kế thừa gia nghiệp được, nên cuối cùng, khả năng cao là nhi tử thừa tự này sẽ được chọn từ tam phòng. Đợi đến khi đứa trẻ này được nhận làm con thừa tự trở thành đích tôn, cho dù là theo lễ nghi, Minh Hoa Thường mới là tỷ tỷ của hắn ta, nhưng chắc chắn là người ta sẽ thiên vị mẹ ruột và tỷ tỷ ruột của mình hơn là nàng rồi.

Hướng gió trong nhà giàu thay đổi cực nhanh, mấy ngày gần đây đã có người lặng lẽ chạy đến tam phòng rồi, người ta còn lấp lửng tiết lộ vài manh mối, nói rằng, thật ra Minh Chước mới là thiên kim Công phủ. Tất nhiên là đám người Tiến Bảo và các nha hoàn đã đi theo Minh Hoa Thường nhiều năm đều không cam lòng, nhưng cũng không thể ngăn nổi việc “địa thế còn mạnh hơn cả người”. Vì đúng thật là Minh Hoa Thường không có huynh đệ gì, khi Trấn Quốc Công còn sống, ông còn có thể sủng ái nương tử, nhưng đến lúc Trấn Quốc Công qua đời, thì phải làm sao đây?

Nhưng nếu Minh Hoa Thường có thể gả vào hoàng gia làm Vương phi, vậy thì, tất cả mọi chuyện sẽ khác. Ung Vương lớn lên ở Minh gia, đã sẵn có tình cảm huynh muội với nương tử, Trấn Quốc Công thì lại có ân với Ung Vương, nếu như nương tử có thể gả cho Ung Vương, vậy thì nửa đời sau sẽ vô cùng thanh nhàn.

Hôm nay phủ Trấn Quốc Công xuất hành, Ung Vương đã đến từ sáng sớm, Minh gia có nhiều nương tử như thế kia, ấy vậy mà Ung Vương chỉ đi đến bên cạnh Minh Hoa Thường thôi. Từ đó có thể thấy, Ung Vương vẫn nhớ đến phần tình nghĩa sâu nặng kia và nghĩ cho thể diện của người khác. Nhưng, rõ ràng là trước đó nhị nương tử và Ung Vương vô cùng thân thiết với nhau, thế mà bây giờ lại đột ngột trở nên lạnh nhạt thế này.

Bọn nha hoàn đều thầm cảm thấy đáng tiếc, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, muốn khuyên nhưng lại chẳng dám khuyên. Minh Hoa Thường coi như không nhìn thấy vẻ mặt muốn “kiện cáo” của đám nha hoàn, nàng vẫn cứ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ thật chăm chú.

Sau đó, nàng nhìn thấy Lý Hoa Chương đứng bên cạnh xe ngựa của Minh lão phu nhân, đang nghiêm túc nghe lão phu nhân nói chuyện. Minh Chước thì chui rúc vào bên cạnh Minh lão phu nhân, hồn nhiên hỏi Đại Chiêu Quốc Tự xa cỡ nào, đi đường phải mất bao lâu; Lý Hoa Chương kiên nhẫn trả lời từng câu một, thái độ ấm áp mà lịch sự, có chừng mực, như một người huynh trưởng đáng tin cậy.

Minh Chước dịu dàng nói cảm ơn, tiếng cười nghe như tiếng chuông bạc, đã cách xa như vậy rồi mà vẫn có thể nghe thấy được. Minh Hoa Thường chợt cảm thấy phiền lòng, mặt không cảm xúc mà buông rèm xuống, nàng dựa vào khoang xe nhắm mắt nghỉ ngơi, dứt khoát tỏ thái độ “mắt không thấy tâm không phiền”.

Lý Hoa Chương kiên nhẫn đối đáp với Minh lão phu nhân, vừa tìm được cơ hội là vội vàng rời khỏi đó ngay, đồng thời, hắn lặng lẽ đánh dấu trong lòng, sau này phải tránh xa khu vực này ra, để đỡ bị gọi lại.

Thật ra hắn không có ấn tượng tốt về Minh lão phu nhân, chẳng qua là do hắn nể mặt Trấn Quốc Công nên vẫn luôn tiếp đón bà ta một cách lễ độ, đúng chừng mực như thế. Người thân mà lòng hắn công nhận, chỉ có Trấn Quốc Công và Minh Hoa Thường thôi.

Bởi vì hắn mà Tô Vũ Tễ bị đưa về nông thôn, cứ xem như cũng là “một nửa người thân” đi. Nhưng, đối với Tô Vũ Tễ mà nói, phần nhiều là tâm tình muốn bù đắp, còn người mà hắn thân thiết từ tận đáy lòng chỉ có Thường Thường thôi.

Đáng tiếc thay… Hắn nhìn về phía xe ngựa của Minh Hoa Thường, rèm cửa xe của nàng đóng kín, xem ra là nàng hoàn toàn không muốn bị quấy rầy. Lý Hoa Chương sợ rằng mình sẽ khiến nàng chán ghét, bèn cẩn thận giữ một khoảng cách không gần không xa như thế mà lặng lẽ đi theo nàng.

Xe ngựa nhanh chóng lăn bánh, đoàn xe chạy ra khỏi phủ Trấn Quốc Công, rầm rộ hòa vào con phố. Bọn họ phải đi đón Tô Vũ Tễ trước rồi mới đi đến chùa Đại Chiêu Quốc. Mấy năm qua Lý Hoa Chương đã quen với thân phận thế tử phủ Trấn Quốc Công, chuyện đi đầu có thể xem như là lẽ hiển nhiên. Hắn săn sóc cho tất cả mọi người, hắn dừng lại ở đầu hẻm rồi xuống ngựa, đi mời Tô Vũ Tễ, Trấn Quốc Công muốn đi cùng thì lại bị Lý Hoa Chương cản lại.

Lý Hoa Chương nói: “Quốc Công, bây giờ nàng ấy vẫn còn khúc mắc với Công phủ, không thể nôn nóng được. Dù sao thì người cũng là phụ thân của nàng ấy, nếu như bây giờ người đi đón nàng ấy, có thể người sẽ cảm thấy không có vấn đề gì cả, nhưng những người khác nhìn vào, sau này họ sẽ nói nàng ấy bất hiếu. Vẫn nên để cho con đi đi.”

Ban đầu, Trấn Quốc Công đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ chờ để đi đón nàng ấy thôi; nhưng sau khi nghe được những gì mà Lý Hoa Chương nói, ông nhanh chóng tỉnh táo lại, rồi sau đó ông thở dài và nói: “Vẫn là nhờ có con suy nghĩ chu đáo. Vậy thì làm phiền con rồi, tính tình nó cố chấp, con hãy châm chước cho nó một chút.”

Lý Hoa Chương nói: “Đây là việc con nên làm.”

Lý Hoa Chương đi vào trong con hẻm nhỏ rồi gõ cửa nhà nàng ấy. Cửa nhanh chóng được mở ra, khuôn mặt Tô Hành Chỉ ở bên trong dần lộ ra. Lý Hoa Chương và Tô Hành Chỉ nhìn nhau, hai người vừa thấy bất ngờ, lại vừa không bất ngờ gì.

Sau khi Tô Hành Chỉ biết được chỗ ở mới của Tô Vũ Tễ, y đã đến tìm nàng ấy ngay. Tô Hành Chỉ không nhắc gì đến chuyện cãi nhau đêm đó, y vẫn rửa rau, nấu cơm, quét dọn nhà cửa cho nàng ấy giống trước kia; điểm khác biệt duy nhất đó chính là, khi trời tối, y sẽ chủ động rời đi, và y cũng không hề bảo Tô Vũ Tễ về nhà đi, mà bản thân y thì cũng sẽ không ngủ lại.

Y lặng lẽ dùng hành động để bày tỏ thái độ của mình, rằng, Tô gia không phải là nhà của Tô Vũ Tễ, mà phủ Trấn Quốc Công mới là nhà của nàng ấy. Nàng ấy nên về Minh gia, không cần phải cảm thấy khó mở miệng hay là có áp lực đạo đức, y biết mình là ngoại nam, còn lâu mới xứng với Tô Vũ Tễ.

Chỉ cần nàng ấy vẫn chưa về nhà, nàng ấy chịu để y tiếp tục chăm sóc nàng ấy, vậy là được rồi. Dù sao nữ tử mà ở bên ngoài một mình thì cũng không an toàn.

Biểu hiện của Tô Hành Chỉ lạnh nhạt như thế, Tô Vũ Tễ cũng không thể hạ mặt mũi xuống để mà nhắc đến trận cãi nhau kia được. Thế nên, hai người cứ thản nhiên ở chung một cách kỳ quái như vậy. Hôm nay phủ Trấn Quốc Công tới, hai người họ đều biết. Với tính tình của Tô Vũ Tễ, chắc chắn là sẽ không thể nào có chuyện nàng ấy đi ra mở cửa cho Lý Hoa Chương rồi, nhưng nàng ấy đã đồng ý với Minh Hoa Thường là sẽ đi ra ngoài thắp nhang, nên nếu không nể mặt người thân quá mức thì cũng không tốt. Thế là, cuối cùng chỉ có thể để cho Tô Hành Chỉ đến chịu oan ức thôi.

Lý Hoa Chương không hỏi vì sao Tô Hành Chỉ lại ở đây, hắn chỉ nói một cách ấm áp rằng: “Trấn Quốc Công bảo ta đón các ngươi. Các ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Tô Hành Chỉ nghĩ đến việc Tô Vũ Tễ đã bày ra bộ mặt lạnh lùng với mình mấy ngày nay, y thầm thở dài rồi nói: “Ta đi gọi muội ấy, chờ một lát.”

Không lâu sau, Tô Vũ Tễ đã đi ra. Nhìn dáng vẻ thì thấy, rõ ràng là đã chuẩn bị từ sớm rồi, nhưng lại cứ muốn ngồi trong phòng đợi một lúc, ra vẻ là không vội ra ngoài. Nàng ấy vừa bước ra khỏi cửa thì đầu hẻm đã truyền đến một tiếng gọi, có vẻ như người vừa gọi đang vô cùng vui vẻ: “Vũ Tễ tỷ!”

Ba người ở cửa cùng quay đầu nhìn về phía Minh Hoa Thường, nàng nhiệt tình nhưng lại xem hai nam nhân còn lại như là không khí, nàng chạy qua kéo tay Tô Vũ Tễ, thân thiết kéo nàng ấy đi. Lý Hoa Chương và Tô Hành Chỉ cũng cảm thấy hơi hơi xấu hổ, Lý Hoa Chương bình tĩnh ngoái sang nhìn rồi hỏi: “Khóa cửa chưa?”

Tô Hành Chỉ cũng bình tĩnh gật đầu: “Rồi.”

Lý Hoa Chương gật đầu, hai nam nhân không có gì để nói với nhau, nên chỉ đành lặng lẽ đi theo sau hai vị tỷ muội kia.

Chỉ cần Minh Hoa Thường muốn, nàng có thể làm quen với bất cứ ai một cách nhanh chóng, thậm chí là chỉ mất một khắc đồng hồ thôi. Nàng nhiệt tình kéo Tô Vũ Tễ lên xe ngựa của mình, hỏi Tô Vũ Tễ lung tung, từ chuyện này sang chuyện kia, nghe như tiếng chiếc chuông vậy, cứ vang lên không ngừng. Đến cả Trấn Quốc Công cũng không thể tìm được “chỗ trống” nào để xen vào cuộc hội thoại ấy.

Trấn Quốc Công sờ sờ mũi, cảm thấy mình chẳng khác nào đàn bị nữ nhi cô lập cả. Ông cưỡi ngựa, nhắm mắt đi theo bên cạnh xe ngựa, bên trong là tiếng nói chuyện vang lên không ngừng, lại không có ai để ý đến ông. Tâm trạng ông hơi buồn bực, nhưng cũng chỉ biết im lặng thở dài thôi.

Chẳng mấy chốc đã tới Đại Chiêu Quốc Tự. Chùa Đại Chiêu Quốc là ngôi chùa hoàng gia, có cung điện riêng để chiêu đãi khách nữ, Minh lão phu nhân dẫn theo toàn bộ dâu con cháu gái đi ra phía sau, Trấn Quốc Công và mấy nam lang thì đi về phía Đại Hùng Bảo Điện của mọi người.

Sau khi vào điện, Minh lão phu nhân quỳ ở hàng đầu, còn Minh nhị phu nhân, Minh tam phu nhân quỳ gối trên bồ đoàn ở phía sau theo thứ tự. Trong thoáng chốc, vô hình trung, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người nhóm nương tử trẻ tuổi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Minh Hoa Thường không quan tâm đến ánh mắt của những nha hoàn ma ma kia, nàng chỉ kéo Tô Vũ Tễ lại và nói: “Không cần phải chú trọng đến nhiều thứ như thế đâu, cứ sắp xếp theo thứ tự từ lớn nhỏ là được rồi. Đại tỷ lớn nhất trong các tỷ muội, đợi Đại tỷ chọn xong, Vũ Tễ tỷ muốn ngồi ở đâu thì ngồi, không cần câu nệ đâu.”

Minh Dư nhẹ nhàng liếc nhìn Minh Hoa Thường một cái, trong phủ bây giờ, ai ai cũng tâng bốc Minh Chước cả, Minh Hoa Thường thì là nữ nhi của Trấn Quốc Công, còn Minh Dư nàng ta là trưởng nữ phòng thứ, bị kẹp ở giữa, không trên không dưới, cực kỳ lúng túng. Thật sự không ngờ là Minh Hoa Thường vẫn nhận nàng ta làm trưởng tỷ.

Minh Dư không muốn bị cuốn vào trận giao chiến của đại phòng và tam phòng, nhưng nàng ta vẫn nhận ý tốt này của Minh Hoa Thường, nàng ta chọn vị trí ở phía sau Nhị phu nhân rồi quỳ xuống. Minh Chước cầm khăn, cười nhạt đợi Tô Vũ Tễ lựa chọn. Tô Vũ Tễ nhanh chóng liếc mắt nhìn nữ nhân ở đây, không hoảng hốt cũng chẳng vội vàng mà quỳ xuống bên cạnh Minh Chước.

Tất nhiên là Minh Hoa Thường sẽ ở sát bên cạnh Tô Vũ Tễ rồi. Cuối cùng, Minh Chước mới xách váy, thản nhiên quỳ gối trên bồ đoàn bên cạnh Minh Hoa Thường.

Minh lão phu nhân ở phía trước nhắm mắt niệm kinh, an ổn như bức tượng đá. Môi bà ta lặng lẽ động đậy, qua rất lâu sau đó, bà ta mới trịnh trọng cắm ba cây nhang vào lư hương. Sau đó, Minh lão phu nhân còn muốn nghe pháp sự, đám dâu con như Nhị phu nhân phải tiếp tục nghe cùng, nhưng các cháu gái thì có thể hoạt động tự do.

Sau khi Minh Hoa Thường ra ngoài, nàng níu ống tay áo Tô Vũ Tễ và hỏi nàng ấy rằng: “Vũ Tễ tỷ, muội muốn đi cúng đèn trường minh cho Chiêu Tài, tỷ đi không?”

Sau khi Tô Vũ Tễ biết được thân phận thật sự của mình, thì nàng ấy vẫn thấy bối rối mỗi khi đối mặt với Minh Hoa Thường. Nàng ấy còn chưa kịp suy nghĩ cho thật kỹ, mà Minh Hoa Thường đã tự động thế thân phận tỷ muội vào như thể là không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào, nàng còn không ngừng trao chủ đề câu chuyện cho nàng ấy, lúc nào cũng có thể nảy ra những ý tưởng mới. Tô Vũ Tễ còn có thể nói không được hay sao? Thế nên nàng ấy chỉ có thể nói: “Được.”

Tô Vũ Tễ bị Minh Hoa Thường kéo đi đến điện phụ cúng đèn trường minh, nơi này vắng vẻ hơn điện chính rất nhiều, khách hành hương ở bên trong cũng theo đó mà ít hơn hẳn. Giờ đây, một Minh Hoa Thường không ngừng nói cười trên đường đi lại đột nhiên im lặng, nàng mời một tiểu sa di tới và nói là muốn cúng đèn trường minh.

Tiểu sa di không cảm thấy kinh ngạc, hắn ta thuần thục hỏi nguyện vọng, lúc nghe thấy ngày tháng năm sinh thì sửng sốt, bật thốt lên một câu thế này: “Trẻ vậy à?”

Sau khi nói xong, sa di cũng nhận ra điều không đúng, nên vội vàng nói: “Mạo phạm rồi, bần tăng cho rằng nữ thí chủ cúng đèn cho người lớn trong gia đình…”

“Không sao.” Minh Hoa Thường nói: “Đúng thật là nàng ấy vẫn còn rất trẻ. Trong nhà nàng ấy không có ai khác, chỉ đành để cho ta xử lý hậu sự thay nàng ấy thôi.”

Giọng điệu của Minh Hoa Thường nghe rất bình tĩnh, nhưng Tô Vũ Tễ nghe được thì lại thấy rất khó chịu. Tiểu sa di cũng im lặng, hắn ta đốt đèn trường minh, chắp tay niệm câu Phật hiệu với Minh Hoa Thường rồi đi ra ngoài.

Minh Hoa Thường đứng trước ngọn đèn, nàng lẳng lặng nhìn ngọn lửa rực cháy trong đó. Khói nhang chầm chậm bay lên, tim đèn đã hút đủ dầu, ánh sáng dần ổn định, giống như nhịp đập của một trái tim đầy sức sống trong hư không vậy.

Mấy người Tiến Bảo cũng yên lặng theo. Bọn họ đứng trước đèn trường minh của Chiêu Tài, lặng lẽ tiễn nàng ấy đi một đoạn đường cuối cùng.

Minh Hoa Thường nhìn chằm chằm vào ngọn lửa kéo dài mãi không dứt, chợt nhớ đến đoạn đối thoại của nàng với Chiêu Tài cách đây không lâu. Lúc đó nàng cho rằng, mình khó lòng mà thoát khỏi cái chết, hết lần này đến lần khác nghĩ đến hậu sự của mình. Nàng còn hỏi Chiêu Tài rằng, nếu biết được rằng, mình chỉ có thể sống thêm một năm nữa thôi là phải chết, Chiêu Tài sẽ làm như thế nào?

Chiêu Tài nói, trước tiên nàng ấy phải bàn giao thói quen cuộc sống hàng ngày của Minh Hoa Thường cho người mới, tránh cho sau khi nàng ấy ra đi, Minh Hoa Thường không quen dùng người; sau đó nàng ấy sẽ chia tài sản mà mình tích góp được cho Tiến Bảo, Cát Tường, Như Ý, đều là nha hoàn hầu hạ cho người ta, nàng ấy đã trải qua hết mọi sự khó khăn của bọn họ rồi, nàng ấy là người lớn nhất, có thể trợ giúp được bao nhiêu thì trợ giúp bấy nhiêu; cuối cùng, nàng ấy phải ăn thật ngon, ngủ thật đã, phải tranh thủ sống thật vui vẻ mỗi ngày.

Trước kia Minh Hoa Thường sống trong mơ mơ màng màng, chỉ cần “ăn đủ no, mặc đủ ấm”, hoàn toàn không muốn tự hỏi bản thân về những chuyện không liên quan đến cuộc đời mình. Mãi đến cái đêm tuyết năm ngoái, một giấc mơ thật giả khó lường đột ngột xuất hiện trong cuộc đời nàng, từ đó, thế giới của nàng đã thay đổi nhiều đến mức tưởng như “long trời lở đất”.

Tất cả những việc mà nàng cho rằng là lý lẽ chính đáng, đều trở nên không thể xác định được. Nàng bắt đầu xem xét kỹ lưỡng từng người một bên cạnh, bắt đầu phán đoán xem có phải là bọn họ muốn giết nàng hay không.

Thời điểm bị che phủ dưới bóng ma của cái chết, trải nghiệm này, tuyệt đối không thể xem là vui vẻ gì được. Nhưng cũng chính vì như vậy, nàng mới phát hiện ra là, cuộc sống không có nhiều thứ gọi là “nhất định phải” đến như thế. Mà, trong sinh mệnh, có rất nhiều chuyện trông có vẻ như là rất quan trọng, nhưng thật ra đều không cần phải để tâm đến làm gì.

Nhưng cũng có một số người khiến cho nàng ý thức được rằng, dù sự sống và cái chết đang ở ngay trước mắt đi chăng nữa, thì nàng cũng vẫn sẽ không bao giờ cần lo nghĩ chuyện, bọn sẽ hại nàng. Và Chiêu Tài chính là một trong số đó. Chiêu Tài đã mang đến một lời gợi ý rất to lớn cho Minh Hoa Thường. Lúc nàng đứng đối mặt với cái chết, tự hỏi sau khi nàng chết, người khác sẽ đánh giá nàng như thế nào, thì Minh Hoa Thường mới biết được là nàng muốn trở thành người thế nào.

Nàng may mắn được sống tiếp, nhưng, sao Chiêu Tài lại đi trước nàng một bước kia chứ?

Minh Hoa Thường lặng lẽ nói thầm trong lòng rằng, Chiêu Tài à, dựa theo ý nguyện của ngươi, ta đã chia đều “của cải” của ngươi cho ba người Tiến Bảo rồi, ta đã tìm tiểu nha hoàn đến thay ngươi, để nàng ta nhận ngươi làm sư phụ, nhưng mà nàng ta không tên là Chiêu Tài, mà tên là Trường Mệnh.

Trên đời này, sẽ không thể có một Chiêu Tài thứ hai được nữa.

Ta sẽ dựa theo di nguyện của ngươi mà mỗi ngày đều ăn ngon, ngủ ngon, nghiêm túc cảm nhận mỗi một sự tốt đẹp nơi sinh mệnh này. Trên đường đến suối vàng, ngươi phải lên đường bình an đấy. Kiếp sau, hãy nhớ đầu thai vào gia đình có cha mẹ yêu thương, gia cảnh giàu có, đừng làm nha hoàn nữa.

Cuối cùng, Minh Hoa Thường đặt một gói hạt thông lên bàn thờ, đây là thứ mà nàng đã đồng ý mua cho Chiêu Tài khi dỗ dành nàng ấy giúp nàng điều tra ở phường Trường Thọ. Mấy người Tiến Bảo không nhịn được mà lau nước mắt, Tô Vũ Tễ liếc nhìn Minh Hoa Thường, trông nàng vẫn luôn bình tĩnh, nhưng Tô Vũ Tễ biết, thật ra, nỗi đau khổ trong lòng Minh Hoa Thường còn lớn hơn đám nha hoàn nhiều.

Có một cảm giác khó có thể nói ra thành lời trào dâng trong lòng Tô Vũ Tễ, nhưng cuối cùng, nàng ấy chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh nàng như thế mà thôi.

Sau khi đi ra khỏi điện phụ, ánh nắng vừa đẹp, khiến cho con người ta ngỡ như mình đã cách một đời. Minh Hoa Thường hoảng hốt một chốc rồi nói: “Gần đến giờ rồi, chắc là bên phía tổ mẫu cũng xong rồi, chúng ta quay về xem sao đi.”

Tô Vũ Tễ gật đầu.

Dù sao thì Minh lão phu nhân cũng lớn tuổi rồi, quỳ chưa được bao lâu thì đã phải nghỉ ngơi. Vốn dĩ Minh nhị phu nhân còn muốn đi đến hương phòng phía sau để nghỉ ngơi cùng lão phu nhân, nhưng bà ta lại bị lão phu nhân bỏ lại, chỉ bảo Tam phu nhân đi cùng. Minh tam phu nhân đỡ lão phu nhân ngồi xuống, nhẹ nhàng đấm chân cho bà ta, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm: “Mẫu thân, lần trước, khi con đi ra ngoài, đã có người hỏi con về hôn sự của đại bá. Có vài nương tử có điều kiện không tồi, cũng không quan tâm đến chuyện đại bá có hai đứa con, chỉ muốn tìm một người sống an ổn qua ngày thôi. Người nhìn xem, con phải trả lời người ta thế nào đây?”

Minh Hoa Thường và Tô Vũ Tễ đi đường tắt, vừa đi ngang qua cửa sổ phía sau, vừa hay đều nghe được câu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau