Chương 172
Minh Hoa Thường và Tô Vũ Tễ cùng dừng lại. Nha hoàn ở sau lưng như có thần giao cách cảm, họ cũng nín thở theo. Tuy đoạn đối thoại trong hương phòng truyền vào tai họ một cách đứt quãng, “chữ được chữ mất”, nhưng họ vẫn nghe ra được nội dung.
Lão phu nhân im lặng một lúc rồi nói: “Ta đã bảo nó cưới người khác từ sớm rồi, nhưng nó cứ nhất quyết không chịu, lần trước cũng nói đây là chuyện riêng của nó, không cần ta quan tâm. Ha, nhi tử lớn rồi, có mái nhà của riêng mình rồi, ta nào dám làm chủ thay cho người ta?”
Tam phu nhân rủ rỉ: “Đó là vì đại bá sợ Ung Vương uất ức. Trước kia chúng ta không biết, còn tưởng là đại bá không muốn cưới người khác thật, bây giờ nghĩ lại thì mới thấy, rõ ràng là đại bá sợ người mới vào cửa sẽ hoa tay múa chân với Ung Vương, vậy thì đó mới là gây họa cho Minh gia ta đó. Bây giờ Ung Vương đã nhận tổ quy tông, thánh nhan phong hầu phân đất cho ngài ấy ở kinh kỳ, lại để ngài ấy làm Kinh Triệu Doãn nắm thực quyền trong tay, có thể thấy là thánh nhan rất coi trọng ngài ấy. Đợi sau này Thái tử đăng cơ, ngày tháng tốt lành của đại bá còn ở phía sau đón chờ đại bá nữa đó.”
Giọng điệu của Minh lão phu nhân dịu đi rất nhiều, nhưng từ lời nói, vẫn thấy được sự bất mãn trong bà ta: “Ngươi cũng chỉ nghĩ cho nó mà thôi, nhưng ta hiểu nó mà. Nó không hoàn toàn vì Ung Vương đâu, dù sao thì Ung Vương cũng được nuôi dưỡng ở ngoại trạch, dâu mới có ngông cuồng đến mức nào đi chăng nữa, thì khi vào cửa, cũng không dám làm gì lang quân hết, chủ yếu là nó vì nữ nhi của nó thôi. Trước kia chỉ có một nữ nhi thôi mà nó đã không chịu rồi, bây giờ lại có thêm một đứa nữa, nó càng sẽ không chịu cưới một người mới vào đâu, vì nó ngại sẽ khiến cho không khí trong nhà càng thêm ngột ngạt.”
“Đại bá dễ mềm lòng, không nỡ để nữ nhi chịu uất ức, nhưng nữ nhi ấy mà, chung quy lại thì cũng phải gả ra ngoài thôi, lang quân mới là gốc rễ của Công phủ mà.” Tam phu nhân chậm rãi nói: “Người là lão tổ tông, chiếc thuyền Công phủ này có thể đi được bao lâu, tất cả đều dựa vào người chèo chống lái đó. Nếu như đại bá không muốn cưới thật, vậy thì việc đại phòng mãi không có nhi tử cũng không phải là chuyện tốt, phải nhanh chóng chọn ra đứa trẻ hiếu thuận rồi nhận làm con thừa tự đi thôi. Phủ Trấn Quốc Công là gia đình cần phải có thể diện, không thể giống như những nhà nghèo xuống dốc kia được, lẽ nào lại đi kén rể kế thừa gia nghiệp ư?”
Minh lão phu nhân là người cần thể diện tới mức nào kia chứ? Bà ta nghe xong lời này thì tức giận lắm, phẫn nộ nói: “Hoang đường! Minh gia đi theo Thái Tông khởi binh, chinh chiến Nam Bắc, công huân hiển hách, chính là công thần khai quốc, há có thể chọn người ở rể?”
“Người đừng tức giận mà.” Tam phu nhân vội nói: “Con dâu chỉ tùy tiện nói một chút thôi, đại bá có cưng nhiều nữ nhi hơn nữa thì cũng không thể nào để con rể kế thừa gia nghiệp được đâu ạ. Nhận con thừa tự khác chi, thì dù sao đó cũng là người nhà chúng ta. Gia nghiệp đời thứ ba của phủ Trấn Quốc Công chúng ta, chẳng lẽ lại để cho con rể được hời hay sao?”
Tô Vũ Tễ nghe được một nửa thì nhăn mày lại, đợi đến khi nghe được mấy chữ “kén rể” đó thì tức giận đến mức chỉ muốn đi vào nói cho ra nhẽ với bọn họ. Minh Hoa Thường vội kéo nàng ấy lại, ra hiệu cho đám nha hoàn đừng phát ra tiếng động, rồi sau đó, họ nhẹ tay nhẹ chân đi qua con đường khác.
Sau khi đã đi xa rồi, Tô Vũ Tễ không nhịn được nữa, nảng ấy lạnh lùng hỏi nàng rằng: “Bọn họ nói sau lưng người ta như vậy, sao muội lại ngăn cản ta?” [*]
[*] Từ chương trước trở về, Tô Vũ Tễ xưng “ta” gọi “ngươi” với Minh Hoa Thường, nhưng quan hệ của hai nhân vật này đã thay đổi khá nhiều, nên trong chương này, sẽ chuyển sang xưng “ta” gọi “muội”. Khi nào hai nhân vật thân thiết hơn hoặc có tình tiết làm thay đổi mối quan hệ, mình sẽ chuyển hẳn sang xưng “tỷ” gọi “muội” nhé.
“Nếu không thì sao?” Minh Hoa Thường thở dài: “Bên trong đó, một người là tổ mẫu, một người là tam thẩm, chúng ta có thể làm gì bọn họ đây? Huống chi, lời bọn họ nói có lý thật mà, cho dù có làm ầm làm ĩ lên đi chăng nữa, thì cũng là do chúng ta vô lý.”
Tô Vũ Tễ càng nghĩ càng giận, nàng ấy lại nói: “Vậy thì cũng không thể để mặc cho bọn họ được đà lấn tới như thế được, người của đại phòng còn chưa chết hết đâu.”
Minh Hoa Thường nghe thấy những gì Tô Vũ Tễ vừa nói, thì nàng đã biết, thật ra nàng ấy cũng muốn quay về nhà, chỉ là do không có cách nào vượt qua được khúc mắc trong lòng mà thôi. Minh Hoa Thường vờ như không biết, nàng chỉ kéo nàng ấy lại, giúp nàng ấy tìm hiểu về Minh gia từng chút một: “Tổ mẫu là người có tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng lắm. Sau khi biết chuyện đứa trẻ của đại phòng bị đánh tráo, bà ấy đã nổi trận lôi đình. Nhưng muội nghĩ, bà ấy tức giận không phải vì đứa trẻ nhà mình bị đổi thành con của Thái tử Chương Hoài, mà tức giận vì nam lang có tương lai như thế kia lại là con nhà người ta, còn đại phòng thì chỉ có hai nữ nhi. Con người nhị thẩm thì đôi lúc có hơi “chợ búa”, nói chuyện không xuôi tai, nhưng không gây nên chuyện xấu gì quá lớn, cứ xem như là thân thích bình thường là được. Tam thẩm thì lại được tổ mẫu yêu thương nhất, nhà mẹ đẻ cũng khá lợi hại; ở trong phủ, vốn dĩ bà ấy đã rất hiếu thắng rồi, bây giờ lại biết chuyện đại phòng không có nhi tử nữa, chắc chắn là bà ấy cũng cảm thấy nên để nhi tử của bà ấy kế thừa phủ Trấn Quốc Công này. Muội thấy, đến cuối cùng, chắc chắn là tổ mẫu cũng sẽ đồng ý, hai người bọn họ đều tự hiểu rõ trong lòng mà, chỉ là bây giờ ngại hành động lộ liễu quá mà thôi.”
Lúc ở trên xe ngựa, Minh Hoa Thường đã giới thiệu người Minh gia cho Tô Vũ Tễ, nhưng Tô Vũ Tễ không biết mặt. Bây giờ, dưới sự miêu tả của Minh Hoa Thường, Tô Vũ Tễ đối chiếu tên và khuôn mặt của từng người một, nên nàng ấy cũng đã có những cái nhìn nhất định về mỗi người, đến cả tính tình của đối phương cũng thế.
Tô Vũ Tễ phát hiện ra rằng, đằng sau vẻ bề ngoài vui vẻ ấy, thật ra, Minh Hoa Thường lại có một trái tim vô cùng dễ tổn thương. Nàng có thể nhanh chóng quan sát ra được tâm tình của người khác, điều này khiến nàng trông như được thần linh giúp đỡ mỗi khi phá án, giúp nàng nhanh chóng chiếm được cảm tình của người lạ. Nhưng, song song với đó, chính sự nhạy cảm này cũng làm cho nàng biết cách phân biệt rõ được ác ý của hung thủ, thái độ xem thường của người thân.
Đây là tài năng mà ông trời ban cho nàng, cũng là một con dao hai lưỡi, khi cầm kiếm lên để chiến đấu, thỉnh thoảng, cũng sẽ làm chính mình bị thương. Nàng chỉ có thể rời xa những người sẽ khiến bản thân nàng bị thương, tự tìm kiếm niềm vui ở xung quanh nhiều hơn.
Đau khổ một cách tỉnh táo, hay là vui vẻ một cách hồ đồ, Tô Vũ Tễ cũng không biết, không biết rốt cuộc là cái nào sẽ tốt hơn.
Tô Vũ Tễ hỏi: “Mấy ngày gần đây, mỗi khi ở trong phủ Trấn Quốc Công, muội đều đối mặt với những chuyện này ư?”
“Cũng không hẳn là thế.” Minh Hoa Thường nói đúng sự thật: “Mấy người nói này nói kia chỉ chiếm phần nhỏ thôi, phần nhiều là vẫn đối xử với muội giống như bình thường. Chỉ là do tam thẩm cho rằng ở đây không có ai nên mới nói những lời này với tổ mẫu.”
“Vậy thì cũng có nghĩa là có.” Tô Vũ Tễ chỉ nghĩ thôi mà đã tức giận lắm rồi, nàng ấy mắng: “Rốt cuộc Lý Hoa Chương đang làm gì vậy? Cứ không ngừng mang lại phiền phức cho người khác, nhưng lúc cần hắn thì hắn chẳng bao giờ có mặt cả.”
Lý Hoa Chương vừa đi đến nơi là đã nghe được những lời này. Hắn nhướng mày, bình tĩnh bước ra khỏi hành lang rồi hỏi: “Cần ta làm gì?”
Minh Hoa Thường đang ngăn cản Tô Vũ Tễ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của người trong cuộc thì vừa xấu hổ vừa sợ: “Không, huynh nghe nhầm rồi.”
Tô Vũ Tễ đè tay Minh Hoa Thường lại, dứt khoát nói thẳng ra với Lý Hoa Chương luôn: “Ngươi luôn mồm nói xem Trấn Quốc Công là cha, sẽ bảo vệ Minh Hoa Thường cả đời giống như huynh trưởng. Nhưng mà, chuyện tam phòng muốn nhận con thừa tự, ngươi có biết hay không?”
Lý Hoa Chương khẽ run lên, lập tức nhìn về phía Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường xấu hổ cười cười, lặng lẽ nhìn qua chỗ khác.
Sắc mặt Lý Hoa Chương trở nên nghiêm túc, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Vũ Tễ không quan tâm rằng hắn không biết thật hay là đang giả vờ không biết, chỉ nói cho Lý Hoa Chương biết những lời ban nãy mình đã nghe được. Lý Hoa Chương nghe xong thì suy tư, bỗng nhiên hắn hiểu ra vì sao Minh Hoa Thường lại trở nên xa lạ với mình như thế.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chắc là nàng muốn ở lại Minh gia chọn người ở rể à? Tâm tình Lý Hoa Chương chợt thay đổi, trở nên hơi phức tạp, hắn nói: “Lời của Minh tam phu nhân chỉ là cái nhìn của một mình bà ta thôi. Ta không cảm thấy việc chọn người ở rể có vấn đề gì cả, huống chi, việc kế thừa tước vị không chỉ có một cách giải quyết như thế. Nhậm Dao có thể kế thừa phủ Bình Nam Hầu, vì sao hai người lại không được?”
Minh Hoa Thường và Tô Vũ Tễ đều im lặng, rõ ràng là đều cảm thấy khả năng này không cao. Lý Hoa Chương tiếp tục nói: “Chọn người thừa kế là chuyện của Trấn Quốc Công, thay vì ở đây nghĩ tới nghĩ lui như thế này, vì sao hai người lại không đi hỏi xem Trấn Quốc Công nghĩ thế nào?”
Minh Hoa Thường vô thức nói: “Cha đã bận đủ nhiều rồi, cần gì phải lấy chuyện này ra làm ông ấy phiền lòng?”
“Các muội không hỏi ông ấy thì làm sao mà biết được ông ấy nghĩ thế nào cơ chứ?” Lý Hoa Chương nói: “Ta nghĩ, có thể là ông ấy càng không muốn nhìn thấy tỷ muội hai người không vui vì lời đàm tiếu này hơn. Đi thôi, vừa hay ta có một số việc muốn hỏi Trấn Quốc Công, chúng ta cùng đi đi.”
Biểu hiện của Lý Hoa Chương vừa bình thản vừa thong dong, lòng Minh Hoa Thường cũng dần thả lỏng, như thể không cần phải xem đây là việc lớn lao gì. Nàng quay đầu nhìn về phía Tô Vũ Tễ, nhỏ giọng gọi nàng ấy: “Vũ Tễ tỷ tỷ?”
Thật ra Tô Vũ Tễ không muốn gặp Trấn Quốc Công, nhưng, khi nàng ấy nhìn thấy cái dáng vẻ yếu ớt, dễ bị bắt nạt này của Minh Hoa Thường, thật sự là nàng ấy không yên tâm khi để cho Minh Hoa Thường đi đến đó một mình.
Nói không chừng, chưa nói được hai câu là Minh Hoa Thường đã chú ý đến tâm tình của người khác, rồi sau đó lại lặng lẽ nén giận.
Tô Vũ Tễ biết là tiền quan trọng, cho nên, cảnh tượng khiến nàng ấy “chướng mắt” nhất là cảnh tượng “ngốc bạch ngọt” [*] bị người ta mưu toan cướp gia sản. Nàng ấy không cần những thứ này của phủ Trấn Quốc Công, nhưng mà, cũng chưa tới lượt kẻ khác tính toán đâu.
[*] Ngốc bạch ngọt chỉ những người đơn thuần, ngọt ngào, đáng yêu, đôi khi đơn thuần tới mức ngốc nghếch, không có tâm tư gì xấu xa và dễ bị bắt nạt.
Tô Vũ Tễ cứng rắn nói: “Đi thôi.”
…
Trong hương phòng, Trấn Quốc Công đang “lôi kéo” Tô Hành Chỉ, cẩn thận hỏi về chuyện của Tô Vũ Tễ. Tuy ngoài mặt, trông Tô Hành Chỉ vẫn khá bình thản, nhưng thật ra, y lại đang thấy vô cùng hồi hộp.
Y cũng nhận ra, đây chính là nam nhân thần bí đã đến tìm tổ mẫu khi còn bé. Mỗi lần đến lúc đó, tổ mẫu đều sẽ bảo Tô Hành Chỉ dẫn Vũ Tễ đi chơi ở đâu thật xa. Tô Hành Chỉ không biết bọn họ nói chuyện gì, nhưng y biết, mỗi lần, sau khi “người thần bí” đó rời đi, trong nhà họ sẽ lại có thêm rất nhiều tiền.
Tô gia có thể nuôi lớn hai đứa trẻ, cho hai người họ đọc sách không thiếu ngày nào, đều là vào “người thần bí” đó. Bây giờ Tô Hành Chỉ đã biết, cái người được gọi là “người thần bí” đó, thật ra chính là phụ thân của Vũ Tễ.
Thái độ của Trấn Quốc Công rất hiền hòa dễ gần, không hề có sự kiêu ngạo của một vị Quốc Công, ông chỉ giống như là bao người phụ thân bình thường ngoài kia, chỉ đơn thuần muốn hỏi xem nữ nhi mình thích màu gì, thích ăn gì. Tô Hành Chỉ lại chẳng hề thả lỏng được một chút nào, lưng y hơi căng ra, nói kỹ cho Trấn Quốc Công biết về sở thích của Tô Vũ Tễ.
Dù sao thì Vũ Tễ cũng phải về nhà, y hy vọng nàng ấy có thể chung sống hòa thuận với người nhà thật sự của nàng ấy.
Bọn họ đang nói chuyện, thì bỗng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó thị vệ bẩm báo: “Quốc Công, Ung Vương và hai vị nương tử đến.”
Trấn Quốc Công nghe thấy thế thì để bọn họ vào ngay, Tô Hành Chỉ biết điều, đang muốn đứng dậy thì lại bị Trấn Quốc Công ngăn lại: “Đừng đi, còn nhiều chuyện ta vẫn chưa hỏi xong đâu. Đều là người nhà cả, không cần câu nệ.”
Lý Hoa Chương đi vào, nhìn thấy Tô Hành Chỉ thì hơi gật đầu, vẫn tuân theo cấp bậc lễ nghĩa nhưng lại bình tĩnh như thường, sẽ không khiến cho người ta cảm thấy bị khinh thường, cũng sẽ không nhiệt tình quá mức.
Bình đẳng mà lại tôn trọng.
Tô Hành Chỉ bị “lây nhiễm” bởi thái độ ấy của Lý Hoa Chương, vô hình trung, y đã thở phào nhẹ nhõm. Lý Hoa Chương vấn an Trấn Quốc Công xong thì khóe mắt hắn liếc về phía sau.
Minh Hoa Thường đang xoắn ngón tay, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi nàng căng thẳng, nàng đều sẽ làm như vậy; còn Tô Vũ Tễ thì càng không cần phải nói gì rồi, nàng ấy vẫn đang lạnh mặt giận dỗi. Lý Hoa Chương chỉ đành nói thay cho hai người họ: “Quốc Công, tỷ muội Thường Thường nghe được đề nghị của tam phu nhân và lão phu nhân, hai người họ muốn ngài nhận con của tam phòng làm con thừa tự. Bọn họ ngại mặt mũi của người lớn nên không tiện phát biểu ý kiến, muốn đến hỏi xem ngài thấy thế nào.” [*]
[*] Về phần cách mà Lý Hoa Chương gọi Trấn Quốc Công, mình sẽ thay đổi giữa “ngài” và “người” tuỳ theo hoàn cảnh truyện khi đó (nói chuyện công hay tư, nói chuyện gia đình hay đại sự,…). Như ở đây, vì Lý Hoa Chương đang muốn nói về một chuyện rất nghiêm túc với Trấn Quốc Công nên gọi ông ấy là “ngài”.
Vốn dĩ ban đầu khuôn mặt của Trấn Quốc Công đang tràn đầy ý cười, nhưng sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt ông dần lạnh đi: “Gì cơ?”
Lý Hoa Chương nhìn về phía Minh Hoa Thường, khích lệ nàng nói với Trấn Quốc Công. Minh Hoa Thường thở dài, ôm tâm tình “vò đã mẻ không sợ rơi” [*] mà nói: “Sau khi Ung Vương đi, chẳng phải là nhà chúng ta không có nam lang ạ? Tổ mẫu cảm thấy là phải tìm một nam đinh để kế thừa gia nghiệp, cho nên bà ấy đang suy xét đến việc tìm người cho cha tái giá, hoặc là nhận đường đệ làm con thừa tự của người.”
[*] Vò đã mẻ không sợ rơi chỉ thái độ giống như kiểu “không còn gì để mất”, vì không còn gì để mất nữa nên đành nhắm mắt đánh bạo, không còn e ngại khi làm hay nói gì nữa.
Tô Hành Chỉ nghe thấy thế thì sửng sốt vô cùng. Y cho rằng, sau khi Vũ Tễ về nhà, thì nàng ấy sẽ có được tình yêu thương và tài sản hưởng dụng mãi không hết, thật sự là y chưa từng ngờ rằng, chuyện mà nàng ấy phải đối mặt lại là chuyện thế này.
Phụ thân cưới người khác? Nhận đường đệ làm con thừa tự?
Tuy đã là lần thứ hai Lý Hoa Chương nghe thấy, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng thái quá, hắn nói: “Không chỉ là như thế. Tam phu nhân còn nhắc tới việc chọn rể cho hai tỷ muội bọn họ, trong phủ đang lan truyền rất nhiều tin đồn. Thường Thường sợ ngài lo lắng nên không dám nói cho ngài biết.”
Những tâm tư này bị Lý Hoa Chương nói thẳng ra như thế, Minh Hoa Thường cảm thấy rất mất mặt, nàng vừa phẫn nộ vừa sợ hãi mà phản bác lại: “Không phải là không dám…”
Tô Vũ Tễ nhướng mày một cái, cảm thấy hai người này thật là xứng đôi. Tô Hành Chỉ hơi lúng túng, y nói: “Trấn Quốc Công, hay là ta…”
“Không cần tránh mặt.” Trấn Quốc Công đưa tay ra ngăn Tô Hành Chỉ lại, ông thở dài: “Ta luôn cảm thấy các con còn nhỏ, không nên để các con tiếp xúc với mấy chuyện liên quan đến tài sản này. Không ngờ rằng, những lời nói bóng nói gió này cũng truyền đến tai các con. Xem ra, người làm phụ thân là ta đây thật là thất trách, ta không hiểu Vũ Tễ bằng Hành Chỉ, sự quan tâm mà ta dành cho Thường Thường cũng thua xa Ung Vương.”
Tô Vũ Tễ hừ lạnh một tiếng, nàng ấy lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì cứ nói, đừng có kéo người khác vào. Ai nói huynh ấy hiểu ta?”
Tô Hành Chỉ nói: “Phải, chuyện của Vũ Tễ thì là do muội ấy tự làm chủ, ta chỉ biết những việc da lông, Trấn Quốc Công đừng bị đánh lừa bởi ta.”
Trấn Quốc Công nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng, ông lại thầm thở dài nặng nề. Sao ông không nhìn ra được kia chứ? Mặc dù giọng điệu của Tô Vũ Tễ nghe như ghét bỏ, nhưng trong lòng nàng ấy, Tô Hành Chỉ mới là người thân, mức độ quan trọng của y còn vượt xa hơn cả người cha trên huyết thống này. Thường Thường cũng vậy, so với phụ thân, hình như nàng sẵn lòng nói ra lời trong lòng mình với Lý Hoa Chương hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây là quả báo mà ông nên nhận khi lựa chọn hy sinh con của mình để bảo vệ hoàng tự. Trấn Quốc Công không có mặt mũi nào để trách cứ con cái rằng vì sao không nghiêng về phía ông, ông chỉ nói: “Trước kia, khi ta quyết định không tục huyền, thì ta cũng đã cân nhắc đến kết quả này, và ngày hôm nay nó cũng đã xảy đến rồi. Trước đó, vì ta sợ để lộ thân phận của Ung Vương nên mới mãi không nói với mẫu thân, bây giờ thì cũng đã đến lúc nên “ngả bài” rồi. Chia gia sản là chuyện của người lớn, những chuyện này thì cứ để ta đi nói, các con không cần lo lắng. Yên tâm đi, ta đã đồng ý với mẫu thân các con rồi, nên ta sẽ không tái giá, cũng sẽ không nhận đứa trẻ khác làm con thừa tự đâu.”
Minh Hoa Thường nghe thấy Trấn Quốc Công nói là đã có sự sắp xếp, thì thật sự là nàng đã thở phào nhẹ nhõm. Tô Vũ Tễ nghe ông nói là ông không tái giá thì cảm thấy rất hài lòng, bèn xoay người định rời đi, nhưng nàng ấy lại bị Trấn Quốc Công gọi lại: “Vũ Tễ, cha có vài lời muốn nói với con.”
Tô Vũ Tễ sửng sốt, dường như nàng ấy có chút do dự. Nhưng bấy giờ Minh Hoa Thường lại phản ứng cực nhanh nhạy, nàng “vắt chân lên cổ” mà chạy bay ra ngoài, khi chạy, nàng vẫn không quên kéo theo Lý Hoa Chương.
Lý Hoa Chương chạy theo bước nàng, mặc cho nàng kéo mình chạy đi như thế. Minh Hoa Thường chạy qua một hành lang rồi dừng lại thở, nhưng bấy giờ nàng mới phản ứng lại được rằng, nàng kéo theo Lý Hoa Chương làm gì?
Minh Hoa Thường giả vờ lau mồ hôi rồi thản nhiên buông tay Lý Hoa Chương ra. Người sau lưng khẽ cười một tiếng, sau đó thì đưa tay vén phần tóc trên trán đã xù lên vì chạy của nàng, hắn nói: “Đồ không có lương tâm này, dùng xong là bỏ hả?”
Minh Hoa Thường xấu hổ, nhưng nàng vẫn còn muốn ra vẻ bình tĩnh, nói: “Đâu có? Ta chỉ cảm thấy, thân phận Ung Vương cao quý, ta lôi lôi kéo kéo ngài như thế là bất kính.”
Lý Hoa Chương liếc nàng một cái rồi nói: “Trước kia, lúc muội khóc lóc ầm ĩ đòi đi ra ngoài, ta còn không cảm thấy Thường Thường nhà chúng ta là kiểu người giữ lễ như thế đâu.”
Tâm trạng của Minh Hoa Thường hơi chùng xuống, nàng cúi đầu xuống và nói: “Đó là trước kia thôi.”
Lý Hoa Chương nhìn nàng, bỗng nhiên hắn nói: “Muội đột ngột muốn phân rõ giới hạn với ta như thế, có phải là vì ta đã trở thành Ung Vương không?”
Minh Hoa Thường chỉ cúi thấp đầu mà chẳng nói lời nào. Lý Hoa Chương nhìn xoáy tóc của nàng, hắn lại nói: “Vậy là được rồi. Vì sao? Chỉ bởi vì ta không có cách nào có thể ở rể được, không thể ở Minh gia cùng muội à?”
Trong nháy mắt, Minh Hoa Thường ngây dại, nhanh chóng liếc mắt nhìn Lý Hoa Chương, kết quả là, nàng lại thấy hắn đang nhìn nàng một cách vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt chỉ toàn là sự tò mò.
Minh Hoa Thường không biết sao hắn có thể nói ra hai chữ “ở rể” một cách bình thản như thế, nhưng nàng lại tê cả da đầu bởi sự xấu hổ, bèn ấp úng bổ sung thêm vào: “Không, ta không nghĩ như vậy…”
“Vậy thì có nghĩa là muội không phản đối việc ta ở bên muội cả đời.” Lý Hoa Chương thuần thục đúc kết ra thông tin mà mình muốn nghe, hắn nói tiếp: “Ta không có cách nào có thể nói ra những lời trái với lương tâm ta, rằng, chỉ cần có thể ở bên muội, việc gì ta cũng bằng lòng làm. Trên đời này, có rất nhiều việc ta không thể làm, làm không được, nhưng mà ta đảm bảo, nếu như muội bằng lòng gả cho ta, ta sẽ cố gắng hết khả năng của ta để duy trì quan hệ của chúng ta. Thứ mà muội lo lắng, chỉ là người nhà của muội có thể sống tốt hay không; sau khi muội gả cho ta, người đời có nghi ngờ lòng trung thành của Trấn Quốc Công, chất vấn ông ấy mang theo ân huệ, cầu hồi báo hay không vân vân. Thật ra, bọn họ cũng là người nhà của ta, ta sẵn lòng nghĩ cách cùng muội.”
Minh Hoa Thường vẫn không ngẩng đầu lên, Lý Hoa Chương không thấy rõ nét mặt của nàng, hắn tiếp tục nói ra tâm ý của mình: “Dùng thân nữ tử kế thừa Quốc Công, quả thật là sẽ gặp phải những trở ngại rất to lớn. Nhưng với công cứu giá của hai tỷ muội muội, việc Lễ bộ đồng ý truyền tước vị cho con cái của các muội, lại có thể trở thành việc “có thể làm được”. Bây giờ ta không có thực quyền, không có cách nào có thể hứa hẹn gì được, nhưng ta xin đảm bảo với muội, dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì người kế thừa của phủ Trấn Quốc Công chỉ có thể xuất phát từ ý nguyện của muội và Tô Vũ Tễ mà thôi.”
Lý Hoa Chương nghe được tiếng hít hơi quen thuộc, hắn cúi người nâng khuôn mặt Minh Hoa Thường lên, quả nhiên, hắn thấy nàng đang khóc. Lý Hoa Chương thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng mà nói: “Khóc cái gì, mọi chuyện đã có Nhị huynh đây rồi mà.”
Minh Hoa Thường không đồng ý với lời Tam phu nhân nói, rằng, nữ nhi chỉ là người ngoài; nhưng nàng không thể không thừa nhận rằng, chuẩn mực của triều đình hiện nay cũng chính là không cho phép nữ nhân được kế thừa gia sản. Nhậm Dao là một ngoại lệ, nàng ấy đã chống đỡ rất nhiều năm thì mới đi được đến bước này, có thể là vẫn còn có nhiều đau khổ hơn đang chờ đợi nàng ấy ở trong tương lai. Nàng ấy khó khăn gấp ngàn vạn lần bọn họ, nhưng còn bọn họ, bọn họ chưa hẳn là có thể may mắn được trở thành Nhậm Dao.
Chi có nam nhân mới có thể bảo vệ phong hào của phủ Trấn Quốc Công, vậy thì, thứ để lại cho bọn họ, hình như là cũng chỉ có con đường kén rể này mà thôi. Minh Hoa Thường không có cách nào có thể ích kỷ để cho vị tỷ tỷ đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm, không dễ gì mới có thể về nhà, đi đối mặt với những lời đồn nhảm nhí này được. Vậy nên, cũng chỉ có thể để nàng đối mặt với chúng thôi.
Mà, Lý Hoa Chương là nhi tử của Thái tử Chương Hoài, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể ở rể được. Dù hắn có đồng ý, thì chắc chắn là người trong thiên hạ cũng sẽ không đồng ý.
Minh Hoa Thường đã từng cam chịu số phận, vì nàng cho rằng, ông trời không để cho bọn họ ở bên nhau; nhưng bây giờ Lý Hoa Chương không ngừng bày tỏ với nàng, chỉ cần người một nhà nghĩ cách cùng nhau, thì hình như là những cái việc nhìn như là đã vào bước đường cùng, đều có thể đổi đường giải quyết.
Minh Hoa Thường vừa nức nở vừa nói: “Nhưng, rõ ràng là huynh có thể gặp được người tốt hơn…”
Lý Hoa Chương thấy nàng đã tủi thân đến mức mắt đỏ hoe lên như thế, vậy mà còn nói là hắn có thể gặp được người tốt hơn, thì lòng hắn đau đớn từng cơn. Hắn thu ý cười lại, trịnh trọng giữ lấy bả vai Minh Hoa Thường rồi nói: “Thường Thường, nhìn ta này.”
Minh Hoa Thường cảm thấy, chắc chắn là bây giờ nàng đàn vô cùng xấu xí, bởi vậy mà nàng không muốn đối mặt với hắn. Nhưng hắn lại giữ chặt bả vai Minh Hoa Thường, dịu dàng nhưng mạnh mẽ, không cho phép nàng lùi lại. Minh Hoa Thường ý thức được rằng, hắn sẽ không để nàng tiếp tục trốn tránh nữa, nên nàng chỉ có thể nhìn vào mắt Lý Hoa Chương trong sự do dự ấy.
Đôi mắt hắn giống như sao trên trời – sáng ngời kiên định, nhưng sẽ không làm người khác bị thương. Hắn nghiêm túc nhìn nàng và nói: “Nếu như lấy định nghĩa của thế tục ra mà nói, thì lúc nào cũng sẽ có người tốt hơn, nhưng người đã từng để lại một sự ràng buộc trong cuộc đời ta, đồng thời, còn khiến ta vô cùng mong đợi mỗi khi nghĩ tới chuyện, quãng đời còn lại ta sẽ được trải qua cùng người ấy, chỉ có muội mà thôi. Tiêu chuẩn tốt của thế tục này không có bất kỳ một ý nghĩa nào với ta cả. Trong tiêu chuẩn của riêng ta, muội chính là tốt nhất.”
Minh Hoa Thường chớp chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống tay Lý Hoa Chương. Mu bàn tay của hắn như bị bỏng, ngón tay bất giác thả lỏng ra, Minh Hoa Thường nhân cơ hội đó mà xoay người, ra sức lau nước mắt.
Lý Hoa Chương khẽ thở dài, đưa tay ra mà ôm nàng vào lòng, khiến cho nàng có thể thoải mái rơi nước mắt mà không cần lo là sẽ bị người ta nhìn thấy. Hắn cảm nhận được hơi lạnh đầy tê dại trước ngực, không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đợi tâm trạng của Minh Hoa Thường ổn định lại.
Minh Hoa Thường khóc thỏa thích một hồi, dần dần, nàng chuyển sang cảm thấy xấu hổ. Lý Hoa Chương buông nàng ra đúng lúc, hắn thấy nàng đang trốn tránh ánh mắt hắn, dáng vẻ kia ấy à, rõ ràng là đang cảm thấy thẹn thùng. Hắn thấy hết, nhưng chỉ khẽ cười, búng trán nàng, đùa giỡn: “Muội đó, vẫn cứ thích suy nghĩ lung tung. Vì chút chuyện như vậy mà giận dỗi Nhị huynh, đồ không có lương tâm này.”
Lão phu nhân im lặng một lúc rồi nói: “Ta đã bảo nó cưới người khác từ sớm rồi, nhưng nó cứ nhất quyết không chịu, lần trước cũng nói đây là chuyện riêng của nó, không cần ta quan tâm. Ha, nhi tử lớn rồi, có mái nhà của riêng mình rồi, ta nào dám làm chủ thay cho người ta?”
Tam phu nhân rủ rỉ: “Đó là vì đại bá sợ Ung Vương uất ức. Trước kia chúng ta không biết, còn tưởng là đại bá không muốn cưới người khác thật, bây giờ nghĩ lại thì mới thấy, rõ ràng là đại bá sợ người mới vào cửa sẽ hoa tay múa chân với Ung Vương, vậy thì đó mới là gây họa cho Minh gia ta đó. Bây giờ Ung Vương đã nhận tổ quy tông, thánh nhan phong hầu phân đất cho ngài ấy ở kinh kỳ, lại để ngài ấy làm Kinh Triệu Doãn nắm thực quyền trong tay, có thể thấy là thánh nhan rất coi trọng ngài ấy. Đợi sau này Thái tử đăng cơ, ngày tháng tốt lành của đại bá còn ở phía sau đón chờ đại bá nữa đó.”
Giọng điệu của Minh lão phu nhân dịu đi rất nhiều, nhưng từ lời nói, vẫn thấy được sự bất mãn trong bà ta: “Ngươi cũng chỉ nghĩ cho nó mà thôi, nhưng ta hiểu nó mà. Nó không hoàn toàn vì Ung Vương đâu, dù sao thì Ung Vương cũng được nuôi dưỡng ở ngoại trạch, dâu mới có ngông cuồng đến mức nào đi chăng nữa, thì khi vào cửa, cũng không dám làm gì lang quân hết, chủ yếu là nó vì nữ nhi của nó thôi. Trước kia chỉ có một nữ nhi thôi mà nó đã không chịu rồi, bây giờ lại có thêm một đứa nữa, nó càng sẽ không chịu cưới một người mới vào đâu, vì nó ngại sẽ khiến cho không khí trong nhà càng thêm ngột ngạt.”
“Đại bá dễ mềm lòng, không nỡ để nữ nhi chịu uất ức, nhưng nữ nhi ấy mà, chung quy lại thì cũng phải gả ra ngoài thôi, lang quân mới là gốc rễ của Công phủ mà.” Tam phu nhân chậm rãi nói: “Người là lão tổ tông, chiếc thuyền Công phủ này có thể đi được bao lâu, tất cả đều dựa vào người chèo chống lái đó. Nếu như đại bá không muốn cưới thật, vậy thì việc đại phòng mãi không có nhi tử cũng không phải là chuyện tốt, phải nhanh chóng chọn ra đứa trẻ hiếu thuận rồi nhận làm con thừa tự đi thôi. Phủ Trấn Quốc Công là gia đình cần phải có thể diện, không thể giống như những nhà nghèo xuống dốc kia được, lẽ nào lại đi kén rể kế thừa gia nghiệp ư?”
Minh lão phu nhân là người cần thể diện tới mức nào kia chứ? Bà ta nghe xong lời này thì tức giận lắm, phẫn nộ nói: “Hoang đường! Minh gia đi theo Thái Tông khởi binh, chinh chiến Nam Bắc, công huân hiển hách, chính là công thần khai quốc, há có thể chọn người ở rể?”
“Người đừng tức giận mà.” Tam phu nhân vội nói: “Con dâu chỉ tùy tiện nói một chút thôi, đại bá có cưng nhiều nữ nhi hơn nữa thì cũng không thể nào để con rể kế thừa gia nghiệp được đâu ạ. Nhận con thừa tự khác chi, thì dù sao đó cũng là người nhà chúng ta. Gia nghiệp đời thứ ba của phủ Trấn Quốc Công chúng ta, chẳng lẽ lại để cho con rể được hời hay sao?”
Tô Vũ Tễ nghe được một nửa thì nhăn mày lại, đợi đến khi nghe được mấy chữ “kén rể” đó thì tức giận đến mức chỉ muốn đi vào nói cho ra nhẽ với bọn họ. Minh Hoa Thường vội kéo nàng ấy lại, ra hiệu cho đám nha hoàn đừng phát ra tiếng động, rồi sau đó, họ nhẹ tay nhẹ chân đi qua con đường khác.
Sau khi đã đi xa rồi, Tô Vũ Tễ không nhịn được nữa, nảng ấy lạnh lùng hỏi nàng rằng: “Bọn họ nói sau lưng người ta như vậy, sao muội lại ngăn cản ta?” [*]
[*] Từ chương trước trở về, Tô Vũ Tễ xưng “ta” gọi “ngươi” với Minh Hoa Thường, nhưng quan hệ của hai nhân vật này đã thay đổi khá nhiều, nên trong chương này, sẽ chuyển sang xưng “ta” gọi “muội”. Khi nào hai nhân vật thân thiết hơn hoặc có tình tiết làm thay đổi mối quan hệ, mình sẽ chuyển hẳn sang xưng “tỷ” gọi “muội” nhé.
“Nếu không thì sao?” Minh Hoa Thường thở dài: “Bên trong đó, một người là tổ mẫu, một người là tam thẩm, chúng ta có thể làm gì bọn họ đây? Huống chi, lời bọn họ nói có lý thật mà, cho dù có làm ầm làm ĩ lên đi chăng nữa, thì cũng là do chúng ta vô lý.”
Tô Vũ Tễ càng nghĩ càng giận, nàng ấy lại nói: “Vậy thì cũng không thể để mặc cho bọn họ được đà lấn tới như thế được, người của đại phòng còn chưa chết hết đâu.”
Minh Hoa Thường nghe thấy những gì Tô Vũ Tễ vừa nói, thì nàng đã biết, thật ra nàng ấy cũng muốn quay về nhà, chỉ là do không có cách nào vượt qua được khúc mắc trong lòng mà thôi. Minh Hoa Thường vờ như không biết, nàng chỉ kéo nàng ấy lại, giúp nàng ấy tìm hiểu về Minh gia từng chút một: “Tổ mẫu là người có tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng lắm. Sau khi biết chuyện đứa trẻ của đại phòng bị đánh tráo, bà ấy đã nổi trận lôi đình. Nhưng muội nghĩ, bà ấy tức giận không phải vì đứa trẻ nhà mình bị đổi thành con của Thái tử Chương Hoài, mà tức giận vì nam lang có tương lai như thế kia lại là con nhà người ta, còn đại phòng thì chỉ có hai nữ nhi. Con người nhị thẩm thì đôi lúc có hơi “chợ búa”, nói chuyện không xuôi tai, nhưng không gây nên chuyện xấu gì quá lớn, cứ xem như là thân thích bình thường là được. Tam thẩm thì lại được tổ mẫu yêu thương nhất, nhà mẹ đẻ cũng khá lợi hại; ở trong phủ, vốn dĩ bà ấy đã rất hiếu thắng rồi, bây giờ lại biết chuyện đại phòng không có nhi tử nữa, chắc chắn là bà ấy cũng cảm thấy nên để nhi tử của bà ấy kế thừa phủ Trấn Quốc Công này. Muội thấy, đến cuối cùng, chắc chắn là tổ mẫu cũng sẽ đồng ý, hai người bọn họ đều tự hiểu rõ trong lòng mà, chỉ là bây giờ ngại hành động lộ liễu quá mà thôi.”
Lúc ở trên xe ngựa, Minh Hoa Thường đã giới thiệu người Minh gia cho Tô Vũ Tễ, nhưng Tô Vũ Tễ không biết mặt. Bây giờ, dưới sự miêu tả của Minh Hoa Thường, Tô Vũ Tễ đối chiếu tên và khuôn mặt của từng người một, nên nàng ấy cũng đã có những cái nhìn nhất định về mỗi người, đến cả tính tình của đối phương cũng thế.
Tô Vũ Tễ phát hiện ra rằng, đằng sau vẻ bề ngoài vui vẻ ấy, thật ra, Minh Hoa Thường lại có một trái tim vô cùng dễ tổn thương. Nàng có thể nhanh chóng quan sát ra được tâm tình của người khác, điều này khiến nàng trông như được thần linh giúp đỡ mỗi khi phá án, giúp nàng nhanh chóng chiếm được cảm tình của người lạ. Nhưng, song song với đó, chính sự nhạy cảm này cũng làm cho nàng biết cách phân biệt rõ được ác ý của hung thủ, thái độ xem thường của người thân.
Đây là tài năng mà ông trời ban cho nàng, cũng là một con dao hai lưỡi, khi cầm kiếm lên để chiến đấu, thỉnh thoảng, cũng sẽ làm chính mình bị thương. Nàng chỉ có thể rời xa những người sẽ khiến bản thân nàng bị thương, tự tìm kiếm niềm vui ở xung quanh nhiều hơn.
Đau khổ một cách tỉnh táo, hay là vui vẻ một cách hồ đồ, Tô Vũ Tễ cũng không biết, không biết rốt cuộc là cái nào sẽ tốt hơn.
Tô Vũ Tễ hỏi: “Mấy ngày gần đây, mỗi khi ở trong phủ Trấn Quốc Công, muội đều đối mặt với những chuyện này ư?”
“Cũng không hẳn là thế.” Minh Hoa Thường nói đúng sự thật: “Mấy người nói này nói kia chỉ chiếm phần nhỏ thôi, phần nhiều là vẫn đối xử với muội giống như bình thường. Chỉ là do tam thẩm cho rằng ở đây không có ai nên mới nói những lời này với tổ mẫu.”
“Vậy thì cũng có nghĩa là có.” Tô Vũ Tễ chỉ nghĩ thôi mà đã tức giận lắm rồi, nàng ấy mắng: “Rốt cuộc Lý Hoa Chương đang làm gì vậy? Cứ không ngừng mang lại phiền phức cho người khác, nhưng lúc cần hắn thì hắn chẳng bao giờ có mặt cả.”
Lý Hoa Chương vừa đi đến nơi là đã nghe được những lời này. Hắn nhướng mày, bình tĩnh bước ra khỏi hành lang rồi hỏi: “Cần ta làm gì?”
Minh Hoa Thường đang ngăn cản Tô Vũ Tễ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của người trong cuộc thì vừa xấu hổ vừa sợ: “Không, huynh nghe nhầm rồi.”
Tô Vũ Tễ đè tay Minh Hoa Thường lại, dứt khoát nói thẳng ra với Lý Hoa Chương luôn: “Ngươi luôn mồm nói xem Trấn Quốc Công là cha, sẽ bảo vệ Minh Hoa Thường cả đời giống như huynh trưởng. Nhưng mà, chuyện tam phòng muốn nhận con thừa tự, ngươi có biết hay không?”
Lý Hoa Chương khẽ run lên, lập tức nhìn về phía Minh Hoa Thường. Minh Hoa Thường xấu hổ cười cười, lặng lẽ nhìn qua chỗ khác.
Sắc mặt Lý Hoa Chương trở nên nghiêm túc, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Vũ Tễ không quan tâm rằng hắn không biết thật hay là đang giả vờ không biết, chỉ nói cho Lý Hoa Chương biết những lời ban nãy mình đã nghe được. Lý Hoa Chương nghe xong thì suy tư, bỗng nhiên hắn hiểu ra vì sao Minh Hoa Thường lại trở nên xa lạ với mình như thế.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chắc là nàng muốn ở lại Minh gia chọn người ở rể à? Tâm tình Lý Hoa Chương chợt thay đổi, trở nên hơi phức tạp, hắn nói: “Lời của Minh tam phu nhân chỉ là cái nhìn của một mình bà ta thôi. Ta không cảm thấy việc chọn người ở rể có vấn đề gì cả, huống chi, việc kế thừa tước vị không chỉ có một cách giải quyết như thế. Nhậm Dao có thể kế thừa phủ Bình Nam Hầu, vì sao hai người lại không được?”
Minh Hoa Thường và Tô Vũ Tễ đều im lặng, rõ ràng là đều cảm thấy khả năng này không cao. Lý Hoa Chương tiếp tục nói: “Chọn người thừa kế là chuyện của Trấn Quốc Công, thay vì ở đây nghĩ tới nghĩ lui như thế này, vì sao hai người lại không đi hỏi xem Trấn Quốc Công nghĩ thế nào?”
Minh Hoa Thường vô thức nói: “Cha đã bận đủ nhiều rồi, cần gì phải lấy chuyện này ra làm ông ấy phiền lòng?”
“Các muội không hỏi ông ấy thì làm sao mà biết được ông ấy nghĩ thế nào cơ chứ?” Lý Hoa Chương nói: “Ta nghĩ, có thể là ông ấy càng không muốn nhìn thấy tỷ muội hai người không vui vì lời đàm tiếu này hơn. Đi thôi, vừa hay ta có một số việc muốn hỏi Trấn Quốc Công, chúng ta cùng đi đi.”
Biểu hiện của Lý Hoa Chương vừa bình thản vừa thong dong, lòng Minh Hoa Thường cũng dần thả lỏng, như thể không cần phải xem đây là việc lớn lao gì. Nàng quay đầu nhìn về phía Tô Vũ Tễ, nhỏ giọng gọi nàng ấy: “Vũ Tễ tỷ tỷ?”
Thật ra Tô Vũ Tễ không muốn gặp Trấn Quốc Công, nhưng, khi nàng ấy nhìn thấy cái dáng vẻ yếu ớt, dễ bị bắt nạt này của Minh Hoa Thường, thật sự là nàng ấy không yên tâm khi để cho Minh Hoa Thường đi đến đó một mình.
Nói không chừng, chưa nói được hai câu là Minh Hoa Thường đã chú ý đến tâm tình của người khác, rồi sau đó lại lặng lẽ nén giận.
Tô Vũ Tễ biết là tiền quan trọng, cho nên, cảnh tượng khiến nàng ấy “chướng mắt” nhất là cảnh tượng “ngốc bạch ngọt” [*] bị người ta mưu toan cướp gia sản. Nàng ấy không cần những thứ này của phủ Trấn Quốc Công, nhưng mà, cũng chưa tới lượt kẻ khác tính toán đâu.
[*] Ngốc bạch ngọt chỉ những người đơn thuần, ngọt ngào, đáng yêu, đôi khi đơn thuần tới mức ngốc nghếch, không có tâm tư gì xấu xa và dễ bị bắt nạt.
Tô Vũ Tễ cứng rắn nói: “Đi thôi.”
…
Trong hương phòng, Trấn Quốc Công đang “lôi kéo” Tô Hành Chỉ, cẩn thận hỏi về chuyện của Tô Vũ Tễ. Tuy ngoài mặt, trông Tô Hành Chỉ vẫn khá bình thản, nhưng thật ra, y lại đang thấy vô cùng hồi hộp.
Y cũng nhận ra, đây chính là nam nhân thần bí đã đến tìm tổ mẫu khi còn bé. Mỗi lần đến lúc đó, tổ mẫu đều sẽ bảo Tô Hành Chỉ dẫn Vũ Tễ đi chơi ở đâu thật xa. Tô Hành Chỉ không biết bọn họ nói chuyện gì, nhưng y biết, mỗi lần, sau khi “người thần bí” đó rời đi, trong nhà họ sẽ lại có thêm rất nhiều tiền.
Tô gia có thể nuôi lớn hai đứa trẻ, cho hai người họ đọc sách không thiếu ngày nào, đều là vào “người thần bí” đó. Bây giờ Tô Hành Chỉ đã biết, cái người được gọi là “người thần bí” đó, thật ra chính là phụ thân của Vũ Tễ.
Thái độ của Trấn Quốc Công rất hiền hòa dễ gần, không hề có sự kiêu ngạo của một vị Quốc Công, ông chỉ giống như là bao người phụ thân bình thường ngoài kia, chỉ đơn thuần muốn hỏi xem nữ nhi mình thích màu gì, thích ăn gì. Tô Hành Chỉ lại chẳng hề thả lỏng được một chút nào, lưng y hơi căng ra, nói kỹ cho Trấn Quốc Công biết về sở thích của Tô Vũ Tễ.
Dù sao thì Vũ Tễ cũng phải về nhà, y hy vọng nàng ấy có thể chung sống hòa thuận với người nhà thật sự của nàng ấy.
Bọn họ đang nói chuyện, thì bỗng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó thị vệ bẩm báo: “Quốc Công, Ung Vương và hai vị nương tử đến.”
Trấn Quốc Công nghe thấy thế thì để bọn họ vào ngay, Tô Hành Chỉ biết điều, đang muốn đứng dậy thì lại bị Trấn Quốc Công ngăn lại: “Đừng đi, còn nhiều chuyện ta vẫn chưa hỏi xong đâu. Đều là người nhà cả, không cần câu nệ.”
Lý Hoa Chương đi vào, nhìn thấy Tô Hành Chỉ thì hơi gật đầu, vẫn tuân theo cấp bậc lễ nghĩa nhưng lại bình tĩnh như thường, sẽ không khiến cho người ta cảm thấy bị khinh thường, cũng sẽ không nhiệt tình quá mức.
Bình đẳng mà lại tôn trọng.
Tô Hành Chỉ bị “lây nhiễm” bởi thái độ ấy của Lý Hoa Chương, vô hình trung, y đã thở phào nhẹ nhõm. Lý Hoa Chương vấn an Trấn Quốc Công xong thì khóe mắt hắn liếc về phía sau.
Minh Hoa Thường đang xoắn ngón tay, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi nàng căng thẳng, nàng đều sẽ làm như vậy; còn Tô Vũ Tễ thì càng không cần phải nói gì rồi, nàng ấy vẫn đang lạnh mặt giận dỗi. Lý Hoa Chương chỉ đành nói thay cho hai người họ: “Quốc Công, tỷ muội Thường Thường nghe được đề nghị của tam phu nhân và lão phu nhân, hai người họ muốn ngài nhận con của tam phòng làm con thừa tự. Bọn họ ngại mặt mũi của người lớn nên không tiện phát biểu ý kiến, muốn đến hỏi xem ngài thấy thế nào.” [*]
[*] Về phần cách mà Lý Hoa Chương gọi Trấn Quốc Công, mình sẽ thay đổi giữa “ngài” và “người” tuỳ theo hoàn cảnh truyện khi đó (nói chuyện công hay tư, nói chuyện gia đình hay đại sự,…). Như ở đây, vì Lý Hoa Chương đang muốn nói về một chuyện rất nghiêm túc với Trấn Quốc Công nên gọi ông ấy là “ngài”.
Vốn dĩ ban đầu khuôn mặt của Trấn Quốc Công đang tràn đầy ý cười, nhưng sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt ông dần lạnh đi: “Gì cơ?”
Lý Hoa Chương nhìn về phía Minh Hoa Thường, khích lệ nàng nói với Trấn Quốc Công. Minh Hoa Thường thở dài, ôm tâm tình “vò đã mẻ không sợ rơi” [*] mà nói: “Sau khi Ung Vương đi, chẳng phải là nhà chúng ta không có nam lang ạ? Tổ mẫu cảm thấy là phải tìm một nam đinh để kế thừa gia nghiệp, cho nên bà ấy đang suy xét đến việc tìm người cho cha tái giá, hoặc là nhận đường đệ làm con thừa tự của người.”
[*] Vò đã mẻ không sợ rơi chỉ thái độ giống như kiểu “không còn gì để mất”, vì không còn gì để mất nữa nên đành nhắm mắt đánh bạo, không còn e ngại khi làm hay nói gì nữa.
Tô Hành Chỉ nghe thấy thế thì sửng sốt vô cùng. Y cho rằng, sau khi Vũ Tễ về nhà, thì nàng ấy sẽ có được tình yêu thương và tài sản hưởng dụng mãi không hết, thật sự là y chưa từng ngờ rằng, chuyện mà nàng ấy phải đối mặt lại là chuyện thế này.
Phụ thân cưới người khác? Nhận đường đệ làm con thừa tự?
Tuy đã là lần thứ hai Lý Hoa Chương nghe thấy, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng thái quá, hắn nói: “Không chỉ là như thế. Tam phu nhân còn nhắc tới việc chọn rể cho hai tỷ muội bọn họ, trong phủ đang lan truyền rất nhiều tin đồn. Thường Thường sợ ngài lo lắng nên không dám nói cho ngài biết.”
Những tâm tư này bị Lý Hoa Chương nói thẳng ra như thế, Minh Hoa Thường cảm thấy rất mất mặt, nàng vừa phẫn nộ vừa sợ hãi mà phản bác lại: “Không phải là không dám…”
Tô Vũ Tễ nhướng mày một cái, cảm thấy hai người này thật là xứng đôi. Tô Hành Chỉ hơi lúng túng, y nói: “Trấn Quốc Công, hay là ta…”
“Không cần tránh mặt.” Trấn Quốc Công đưa tay ra ngăn Tô Hành Chỉ lại, ông thở dài: “Ta luôn cảm thấy các con còn nhỏ, không nên để các con tiếp xúc với mấy chuyện liên quan đến tài sản này. Không ngờ rằng, những lời nói bóng nói gió này cũng truyền đến tai các con. Xem ra, người làm phụ thân là ta đây thật là thất trách, ta không hiểu Vũ Tễ bằng Hành Chỉ, sự quan tâm mà ta dành cho Thường Thường cũng thua xa Ung Vương.”
Tô Vũ Tễ hừ lạnh một tiếng, nàng ấy lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì cứ nói, đừng có kéo người khác vào. Ai nói huynh ấy hiểu ta?”
Tô Hành Chỉ nói: “Phải, chuyện của Vũ Tễ thì là do muội ấy tự làm chủ, ta chỉ biết những việc da lông, Trấn Quốc Công đừng bị đánh lừa bởi ta.”
Trấn Quốc Công nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng, ông lại thầm thở dài nặng nề. Sao ông không nhìn ra được kia chứ? Mặc dù giọng điệu của Tô Vũ Tễ nghe như ghét bỏ, nhưng trong lòng nàng ấy, Tô Hành Chỉ mới là người thân, mức độ quan trọng của y còn vượt xa hơn cả người cha trên huyết thống này. Thường Thường cũng vậy, so với phụ thân, hình như nàng sẵn lòng nói ra lời trong lòng mình với Lý Hoa Chương hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây là quả báo mà ông nên nhận khi lựa chọn hy sinh con của mình để bảo vệ hoàng tự. Trấn Quốc Công không có mặt mũi nào để trách cứ con cái rằng vì sao không nghiêng về phía ông, ông chỉ nói: “Trước kia, khi ta quyết định không tục huyền, thì ta cũng đã cân nhắc đến kết quả này, và ngày hôm nay nó cũng đã xảy đến rồi. Trước đó, vì ta sợ để lộ thân phận của Ung Vương nên mới mãi không nói với mẫu thân, bây giờ thì cũng đã đến lúc nên “ngả bài” rồi. Chia gia sản là chuyện của người lớn, những chuyện này thì cứ để ta đi nói, các con không cần lo lắng. Yên tâm đi, ta đã đồng ý với mẫu thân các con rồi, nên ta sẽ không tái giá, cũng sẽ không nhận đứa trẻ khác làm con thừa tự đâu.”
Minh Hoa Thường nghe thấy Trấn Quốc Công nói là đã có sự sắp xếp, thì thật sự là nàng đã thở phào nhẹ nhõm. Tô Vũ Tễ nghe ông nói là ông không tái giá thì cảm thấy rất hài lòng, bèn xoay người định rời đi, nhưng nàng ấy lại bị Trấn Quốc Công gọi lại: “Vũ Tễ, cha có vài lời muốn nói với con.”
Tô Vũ Tễ sửng sốt, dường như nàng ấy có chút do dự. Nhưng bấy giờ Minh Hoa Thường lại phản ứng cực nhanh nhạy, nàng “vắt chân lên cổ” mà chạy bay ra ngoài, khi chạy, nàng vẫn không quên kéo theo Lý Hoa Chương.
Lý Hoa Chương chạy theo bước nàng, mặc cho nàng kéo mình chạy đi như thế. Minh Hoa Thường chạy qua một hành lang rồi dừng lại thở, nhưng bấy giờ nàng mới phản ứng lại được rằng, nàng kéo theo Lý Hoa Chương làm gì?
Minh Hoa Thường giả vờ lau mồ hôi rồi thản nhiên buông tay Lý Hoa Chương ra. Người sau lưng khẽ cười một tiếng, sau đó thì đưa tay vén phần tóc trên trán đã xù lên vì chạy của nàng, hắn nói: “Đồ không có lương tâm này, dùng xong là bỏ hả?”
Minh Hoa Thường xấu hổ, nhưng nàng vẫn còn muốn ra vẻ bình tĩnh, nói: “Đâu có? Ta chỉ cảm thấy, thân phận Ung Vương cao quý, ta lôi lôi kéo kéo ngài như thế là bất kính.”
Lý Hoa Chương liếc nàng một cái rồi nói: “Trước kia, lúc muội khóc lóc ầm ĩ đòi đi ra ngoài, ta còn không cảm thấy Thường Thường nhà chúng ta là kiểu người giữ lễ như thế đâu.”
Tâm trạng của Minh Hoa Thường hơi chùng xuống, nàng cúi đầu xuống và nói: “Đó là trước kia thôi.”
Lý Hoa Chương nhìn nàng, bỗng nhiên hắn nói: “Muội đột ngột muốn phân rõ giới hạn với ta như thế, có phải là vì ta đã trở thành Ung Vương không?”
Minh Hoa Thường chỉ cúi thấp đầu mà chẳng nói lời nào. Lý Hoa Chương nhìn xoáy tóc của nàng, hắn lại nói: “Vậy là được rồi. Vì sao? Chỉ bởi vì ta không có cách nào có thể ở rể được, không thể ở Minh gia cùng muội à?”
Trong nháy mắt, Minh Hoa Thường ngây dại, nhanh chóng liếc mắt nhìn Lý Hoa Chương, kết quả là, nàng lại thấy hắn đang nhìn nàng một cách vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt chỉ toàn là sự tò mò.
Minh Hoa Thường không biết sao hắn có thể nói ra hai chữ “ở rể” một cách bình thản như thế, nhưng nàng lại tê cả da đầu bởi sự xấu hổ, bèn ấp úng bổ sung thêm vào: “Không, ta không nghĩ như vậy…”
“Vậy thì có nghĩa là muội không phản đối việc ta ở bên muội cả đời.” Lý Hoa Chương thuần thục đúc kết ra thông tin mà mình muốn nghe, hắn nói tiếp: “Ta không có cách nào có thể nói ra những lời trái với lương tâm ta, rằng, chỉ cần có thể ở bên muội, việc gì ta cũng bằng lòng làm. Trên đời này, có rất nhiều việc ta không thể làm, làm không được, nhưng mà ta đảm bảo, nếu như muội bằng lòng gả cho ta, ta sẽ cố gắng hết khả năng của ta để duy trì quan hệ của chúng ta. Thứ mà muội lo lắng, chỉ là người nhà của muội có thể sống tốt hay không; sau khi muội gả cho ta, người đời có nghi ngờ lòng trung thành của Trấn Quốc Công, chất vấn ông ấy mang theo ân huệ, cầu hồi báo hay không vân vân. Thật ra, bọn họ cũng là người nhà của ta, ta sẵn lòng nghĩ cách cùng muội.”
Minh Hoa Thường vẫn không ngẩng đầu lên, Lý Hoa Chương không thấy rõ nét mặt của nàng, hắn tiếp tục nói ra tâm ý của mình: “Dùng thân nữ tử kế thừa Quốc Công, quả thật là sẽ gặp phải những trở ngại rất to lớn. Nhưng với công cứu giá của hai tỷ muội muội, việc Lễ bộ đồng ý truyền tước vị cho con cái của các muội, lại có thể trở thành việc “có thể làm được”. Bây giờ ta không có thực quyền, không có cách nào có thể hứa hẹn gì được, nhưng ta xin đảm bảo với muội, dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì người kế thừa của phủ Trấn Quốc Công chỉ có thể xuất phát từ ý nguyện của muội và Tô Vũ Tễ mà thôi.”
Lý Hoa Chương nghe được tiếng hít hơi quen thuộc, hắn cúi người nâng khuôn mặt Minh Hoa Thường lên, quả nhiên, hắn thấy nàng đang khóc. Lý Hoa Chương thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng mà nói: “Khóc cái gì, mọi chuyện đã có Nhị huynh đây rồi mà.”
Minh Hoa Thường không đồng ý với lời Tam phu nhân nói, rằng, nữ nhi chỉ là người ngoài; nhưng nàng không thể không thừa nhận rằng, chuẩn mực của triều đình hiện nay cũng chính là không cho phép nữ nhân được kế thừa gia sản. Nhậm Dao là một ngoại lệ, nàng ấy đã chống đỡ rất nhiều năm thì mới đi được đến bước này, có thể là vẫn còn có nhiều đau khổ hơn đang chờ đợi nàng ấy ở trong tương lai. Nàng ấy khó khăn gấp ngàn vạn lần bọn họ, nhưng còn bọn họ, bọn họ chưa hẳn là có thể may mắn được trở thành Nhậm Dao.
Chi có nam nhân mới có thể bảo vệ phong hào của phủ Trấn Quốc Công, vậy thì, thứ để lại cho bọn họ, hình như là cũng chỉ có con đường kén rể này mà thôi. Minh Hoa Thường không có cách nào có thể ích kỷ để cho vị tỷ tỷ đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm, không dễ gì mới có thể về nhà, đi đối mặt với những lời đồn nhảm nhí này được. Vậy nên, cũng chỉ có thể để nàng đối mặt với chúng thôi.
Mà, Lý Hoa Chương là nhi tử của Thái tử Chương Hoài, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể ở rể được. Dù hắn có đồng ý, thì chắc chắn là người trong thiên hạ cũng sẽ không đồng ý.
Minh Hoa Thường đã từng cam chịu số phận, vì nàng cho rằng, ông trời không để cho bọn họ ở bên nhau; nhưng bây giờ Lý Hoa Chương không ngừng bày tỏ với nàng, chỉ cần người một nhà nghĩ cách cùng nhau, thì hình như là những cái việc nhìn như là đã vào bước đường cùng, đều có thể đổi đường giải quyết.
Minh Hoa Thường vừa nức nở vừa nói: “Nhưng, rõ ràng là huynh có thể gặp được người tốt hơn…”
Lý Hoa Chương thấy nàng đã tủi thân đến mức mắt đỏ hoe lên như thế, vậy mà còn nói là hắn có thể gặp được người tốt hơn, thì lòng hắn đau đớn từng cơn. Hắn thu ý cười lại, trịnh trọng giữ lấy bả vai Minh Hoa Thường rồi nói: “Thường Thường, nhìn ta này.”
Minh Hoa Thường cảm thấy, chắc chắn là bây giờ nàng đàn vô cùng xấu xí, bởi vậy mà nàng không muốn đối mặt với hắn. Nhưng hắn lại giữ chặt bả vai Minh Hoa Thường, dịu dàng nhưng mạnh mẽ, không cho phép nàng lùi lại. Minh Hoa Thường ý thức được rằng, hắn sẽ không để nàng tiếp tục trốn tránh nữa, nên nàng chỉ có thể nhìn vào mắt Lý Hoa Chương trong sự do dự ấy.
Đôi mắt hắn giống như sao trên trời – sáng ngời kiên định, nhưng sẽ không làm người khác bị thương. Hắn nghiêm túc nhìn nàng và nói: “Nếu như lấy định nghĩa của thế tục ra mà nói, thì lúc nào cũng sẽ có người tốt hơn, nhưng người đã từng để lại một sự ràng buộc trong cuộc đời ta, đồng thời, còn khiến ta vô cùng mong đợi mỗi khi nghĩ tới chuyện, quãng đời còn lại ta sẽ được trải qua cùng người ấy, chỉ có muội mà thôi. Tiêu chuẩn tốt của thế tục này không có bất kỳ một ý nghĩa nào với ta cả. Trong tiêu chuẩn của riêng ta, muội chính là tốt nhất.”
Minh Hoa Thường chớp chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống tay Lý Hoa Chương. Mu bàn tay của hắn như bị bỏng, ngón tay bất giác thả lỏng ra, Minh Hoa Thường nhân cơ hội đó mà xoay người, ra sức lau nước mắt.
Lý Hoa Chương khẽ thở dài, đưa tay ra mà ôm nàng vào lòng, khiến cho nàng có thể thoải mái rơi nước mắt mà không cần lo là sẽ bị người ta nhìn thấy. Hắn cảm nhận được hơi lạnh đầy tê dại trước ngực, không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đợi tâm trạng của Minh Hoa Thường ổn định lại.
Minh Hoa Thường khóc thỏa thích một hồi, dần dần, nàng chuyển sang cảm thấy xấu hổ. Lý Hoa Chương buông nàng ra đúng lúc, hắn thấy nàng đang trốn tránh ánh mắt hắn, dáng vẻ kia ấy à, rõ ràng là đang cảm thấy thẹn thùng. Hắn thấy hết, nhưng chỉ khẽ cười, búng trán nàng, đùa giỡn: “Muội đó, vẫn cứ thích suy nghĩ lung tung. Vì chút chuyện như vậy mà giận dỗi Nhị huynh, đồ không có lương tâm này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất