Chương 38: Đồng đội
Sau khi Minh Hoa Thường nói rõ với Minh Hoa Chương thì không hề khách khí, ngày hôm sau trực tiếp dùng danh nghĩa của Minh Hoa Chương đi ra ngoài.
Minh Hoa Thường đã tính toán tra từ phía Ngỗi Mặc Duyên, nhưng chờ đến lúc ra ngoài, nàng đứng giữa đường phố Lạc Dương, nhìn đám đông đi qua đi lại, ồn ào huyên náo xung quanh, hơi mờ mịt.
Nói thì dễ, nhưng nàng không có người cũng không có phương pháp, tra một người giữa một thành trì lớn thế này, nào có dễ như vậy?
Nàng bình tĩnh nghĩ lại, tới chùa Bồ Đề dâng hương trước, sau đó lấy lí do đi dạo ngắm cảnh, nói vòng vo hỏi sa di ở chùa Bồ Đề về Ngỗi gia.
Lúc ở Ngỗi gia nàng từng nghe người ta nhắc tới, từ khi Ngỗi Nghiêm Thanh đổi nghề thì vô cùng tin Phật, cung phụng không ít nhang đèn trong ở chùa Bồ Đề. Dù cho sau này ông ta không nghĩ tới việc cầu con nữa, cũng chưa bỏ quên chùa miếu.
Minh Hoa Thường không tin quỷ thần, nhưng nàng biết người đi lễ chùa lạy Phật thì ắt sẽ có điều mong cầu, người thực sự ngũ uẩn giai không, vô dục vô cầu(*), căn bản không cần tin thần Phật gì cả. Ngỗi Nghiêm Thanh tốn nhiều tiền như vậy chỉ để mua sự yên lòng, mong muốn trong lòng ông ta... Có lẽ có thể bắt tay tìm hiểu từ chùa miếu.
(*) Ngũ uẩn là chỉ cơ thể, cảm xúc, suy nghĩ, hành động, nhận thức của con người. Ngũ uẩn giai không là chỉ khi một người đạt tới cảnh giới khách quan, trong sáng, nhìn nhận sự vật sự việc mà không bị ảnh hưởng bởi ngũ uẩn của bản thân. Nhận ra "ngũ uẩn" và mọi thứ trên đời đều không vĩnh cửu mà chỉ mang tính tạm thời, nên đạt tới cảnh giới không có dục vọng và mong cầu gì.
Minh Hoa Thường phát huy da mặt dày của bản thân, kiên nhẫn nói bóng nói gió tới trưa, cuối cùng cũng cạy được mồm của sa di.
Lúc Ngỗi Nghiêm Thanh đến chùa thanh tu, thường kể về những chuyện trước khi tới Thần Đô cho đại sư nghe, nhìn ra ông ta vẫn nhớ mãi không quên những ngày tháng sống ở gánh hát.
Minh Hoa Thường lập tức gặng hỏi về tình huống cụ thể của gánh hát, tiểu sa di suy nghĩ rất lâu, nói với vẻ không chắc lắm: "Ta chỉ tình cờ nghe được một lần khi phụng dưỡng sư phụ, không nhớ rõ lắm. Hình như gọi là gánh rối gỗ Ngô gia, vô cùng nổi tiếng ở Bắc Đô vào mười hai năm trước.”
Gánh rối gỗ Ngô gia, Minh Hoa Thường đọc thầm tên này, hỏi: "Nghe nói Ngỗi chưởng quỹ bị nhiễm bệnh hỏng giọng ở gánh hát, tiểu sư phụ có biết gì về chuyện này không?"
Sa di lắc đầu: "Chưa từng nghe thí chủ nhắc tới, chắc là ông ấy đã buông bỏ rồi."
Buông bỏ? Minh Hoa Thường không tin, một người đã buông bỏ khúc mắc sẽ không muốn nghe kịch rối gỗ dù đã trôi qua nhiều năm, đồ đệ bên người học là lập tức nổi giận ư?
Thấy đã không moi được thông tin gì ở chùa nữa, Minh Hoa Thường chỉ có thể cáo từ. Hôm sau, nàng giở lại trò cũ, lần nữa chuồn ra ngoài.
Nàng rút kinh nghiệm từ bài học hôm qua, tìm hiểu tin tức ở bên ngoài thực sự quá lãng phí thời gian, nàng quyết định trực tiếp bắt đầu từ nội bộ Ngỗi gia.
Nàng ôm cây đợi thở trước cửa phủ Ngỗi, không tin không chờ được manh mối.
Suy nghĩ rất tốt, tiếc là lúc thực hành lại chẳng có tiến triển gì mấy. Nàng thuê xe ngựa chờ bên ngoài Ngỗi trạch, lúc không ai ra cửa thì nàng sẽ nghe ngóng những chuyện bí mật của Ngỗi gia từ hàng xóm láng giềng. Nhưng một tòa nhà lớn như vậy, chỉ sợ người bên trong chết thì chưa chắc người bên ngoài đã nghe được, hàng xóm có thể biết được bao nhiêu?
Còn tiến trình bên phía gánh rối gỗ Ngô gia cũng không suôn sẻ. Lạc Dương hội tụ những kỳ nhân dị sĩ tới từ ngũ hồ tứ hải, ngay cả người Tây Vực cũng không quản ngại xa xôi vạn dặm đến Thần Đô bán nghệ, mỗi ngày ngoài cửa thành không biết phải có bao nhiêu gánh hát ra vào, ai sẽ biết gánh rối gỗ Ngô gia mười hai năm trước chứ? E rằng chỉ có tới Thái Nguyên mới có thể nghe ngóng một ít.
Ngày thứ hai Minh Hoa Thường ngồi chờ, cuối cùng cũng có người Ngỗi gia ra cửa, còn là Ngỗi Mặc Duyên đối tượng nàng chú ý trọng điểm. Minh Hoa Thường lập tức bảo xa phu đuổi theo, nàng cẩn thận đuổi tới chợ Nam. Đầu tiên Ngỗi Mặc Duyên vào cửa hàng nhuộm nhìn vải, bàn chuyện làm y phục cho con rối, sau đó tìm thương nhân người Hồ mua thuốc màu.
Hắn ta chạy liền năm sáu cửa tiệm, Minh Hoa Thường cũng đi theo hắn bôn ba suốt dọc đường, không nhìn ra tin tức gì nhưng lại mệt mỏi quá sức.
Chờ Ngỗi Mặc Duyên mua đủ tất cả thuốc màu thì sắc trời đã tối. Minh Hoa Thường nhìn ánh sáng rực rỡ nơi chân trời, nhận ra mình đã mắc phải một sai lầm ngu ngốc.
Rốt cuộc thì nàng đang làm gì, muốn dùng sở đoản của mình để phá giải tất cả vấn đề ư?
Nhiệm vụ lần này có liên quan tới bình xét cấp bậc kiểm tra, đúng là có cạnh tranh nhưng nếu như Hàn Hiệt thật sự muốn để bọn họ tương tàn, sao lại gom bọn họ lại với nhau? Hẹn địa điểm liên lạc khác nhau cho năm người, tìm người liên lạc tuyên bố nhiệm vụ riêng lẻ, vừa an toàn hiệu suất lại cao. Tại sao phải để cho bọn họ nhìn thấy mặt của những người cạnh tranh khác?
Trừ khi đây không phải là một nhiệm vụ chỉ có thể ngươi chết ta sống, mà còn tồn tại một con đường không tổn hại đến ích lợi của tất cả mọi người.
Xa phu thấy một lúc lâu mà Minh Hoa Thường không nói lời nào, hỏi: "Tiểu nương tử, còn đi theo không?"
Ánh mắt xa phu nhìn nàng đầy tiếc hận và đồng tình, hiển nhiên đã coi nàng thành một nương tử bị lang quân phụ bạc, đang ra ngoài bắt gian. Minh Hoa Thường không muốn giải thích, nàng cười với xa phu, nói: "Làm phiền đại bá đi tới phủ Giang An Hầu."
Dù đã qua một ngày, giọng nàng đã đượm vẻ mệt mỏi, nhưng hai mắt vẫn trong trẻo xinh đẹp, nhìn không ra chút lo lắng nào.
Xa phu rất thương xót tiểu nương tử xinh đẹp thân thiện lại có lễ nghĩa này, không nhịn được nói: "Nương tử, nhìn cách ăn nói của ngươi hẳn cũng xuất thân từ nhà cao cửa rộng, sao phải vì một nam nhân mà nghĩ quẩn? Ta hiểu tâm tư của nam nhân, một khi lòng hắn đã hướng ra ngoài thì căn bản không nhốt được, ngươi càng canh chừng hắn càng muốn ăn vụng. Mặc dù tướng mạo nam tử kia không tệ, nhưng thường tiếp xúc với son phấn bột nước, thừa âm nhu(*) nhưng không đủ cứng cỏi, ngươi ở bên hắn sẽ chịu thiệt, thật sự không phải là mối duyên đẹp."
(*) Thường dùng để chỉ phái nam nhưng có vẻ ngoài mong manh, hơi thiên về nữ tính (vd Đông Phương Bất Bại).
Minh Hoa Thường nghe vậy thì dở khóc dở cười, nàng dựa vào cửa sổ xe nói: "Cảm ơn đại bá nhắc nhở. Chỉ cần điều tra rõ hắn thì tâm nguyện của ta cũng hoàn thành rồi, ta biết nặng nhẹ mà."
Xa phu nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, vỗ mạnh lên ngựa, ngay thẳng nói: "Tiểu nương tử ngồi vững nhé, đi nào."
Phủ Giang An Hầu xây ở khu vực phồn hoa của thành Lạc Dương, chẳng mấy chốc đã tới. Minh Hoa Thường xuống xe, trả tiền xe một ngày cho xa phu, nói: "Cảm ơn đại bá, hôm nay cực khổ cho ngài rồi."
Xa phu nhìn ra được mặc dù tiểu nương tử này ăn mặc mộc mạc, nhưng y phục đều được may bằng loại vải tốt nhất, nhất định là xuất thân không phú cũng quý. Làm khó nàng sinh ra trong phú quý mà vẫn thẳng thắn chân thành, dù đối mặt với những người bình thường như bọn họ cũng mở miệng là "làm phiền", "cảm ơn”, trong mắt không hề có ý coi thường.
Sau này ai có thể cưới được tiểu nương tử như nàng, là phúc phần của người đó. Xa phu nói: "Nương tử, trời sắp tối rồi, đường tối nguy hiểm. Ngươi làm xong việc thì mau về đi, đừng ở lâu trên đường."
Minh Hoa Thường ngẩn ra, không ngờ xa phu chỉ mới gặp mặt hai lần lại nhiệt tình như vậy, chân thành nói cảm ơn: "Ta biết, đại bá ngài đi đường cũng cẩn thận nhé."
Chờ sau khi xa phu đi xa, Minh Hoa Thường đến hỏi người gác cổng phủ Giang An Hầu: "Làm phiền, xin hỏi Giang Thế tử về chưa?"
Người gác cổng nhìn Minh Hoa Thường từ trên xuống dưới. Thế tử nhà bọn họ là công tử bột nổi tiếng cả kinh thành, nhưng tuy Giang Lăng thường cưỡi ngựa chọi gà, nhưng có nghe thấy hắn ta trêu chọc nữ nhân đâu? Người gác cổng cẩn thận hỏi: "Ngươi là ai, Tìm thế tử làm gì?"
Minh Hoa Thường nói: "Ta là người của thú y quán ở phường Ân Thuận, họ Hàn, trước đây không lâu từng khám bệnh cho Bảo Bảo, thú cưng của Giang Thế tử, nhưng bị sai mất một vị thuốc, ta muốn đích thân thông báo cho Thế tử. Làm phiền ngươi truyền lời, Bảo Bảo hoạt bát đáng yêu, nếu như dùng sai thuốc thì đáng tiếc."
Phủ Giang An Hầu nhà to nghiệp lớn, cho dù là quan có phẩm cấp tới người gác cổng cũng lười để ý, nhưng nữ tử này nói là liên quan tới đôi Bảo Bối kia của Thế tử, người gác cổng nghe xong không dám khinh thường, vội vàng vào trong truyền lời.
Trong Hầu phủ, Giang Lăng vừa mới về phủ. Ba ngày nay hắn cũng không biết tra thế nào, bèn lượn một vòng Lạc Dương, chẳng khác lúc giết thời gian thường ngày là bao. Hắn mới vừa ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy người gác cổng truyền lời, nói Bảo Bảo nhà hắn uống nhầm thuốc.
Phủi phui cái mồm, hắn thấy bọn họ mới uống nhầm thuốc. Bảo Bảo nhà hắn mạnh như rồng khỏe như hổ, dũng mãnh thiện chiến, bị bệnh lúc nào?
Giang Lăng đang muốn đuổi người đi, lời đến đầu lưỡi lại nuốt xuống, nhớ tới một chuyện.
Phương Ân Thuận không phải là nơi hôm đó bọn họ tới liên lạc à? Hơn nữa còn họ Hàn...
Không phải là Hàn Hiệt phái người tới tìm hắn chứ?
Giang Lăng nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng không dám coi khinh, vẫn cố nén cơn mệt mỏi đứng dậy, tự mình đi ra cửa nhìn.
Giang Lăng đi ra cửa chính, tuần tra một vòng, không tìm được Hàn Hiệt nhưng lại thấy một người quen. Hắn vô thức lên tiếng: "Minh..."
"Thế tử, ta họ Hàn." Minh Hoa Thường đi tới chặn lời Giang Lăng, nàng nháy mắt với hắn, nói: "Phương thuốc có chút sai sót, Thế tử đi theo ta, ta phối lại một phương thuốc khác cho ngươi."
Giang Lăng nháy mắt mấy cái, không nhiều lời mà đi theo nàng ra ngoài. Chờ tới khi đi khuất khỏi tầm mắt của người phủ Giang An Hầu, Giang Lăng mới kinh ngạc nói: "Ngươi tới làm gì? Ngươi đừng nói với ta là đã giờ này mà ngươi còn muốn đi tra án nhé."
Thật ra nói vậy cũng không sai, Minh Hoa Thường không những muốn tra, còn muốn kéo Giang Lăng tra cùng. Minh Hoa Thường hỏi: "Hai ngày này ngươi đã làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa, đi dạo khắp phố, tìm manh mối chứ sao." Nói xong, Giang Lăng liếc Minh Hoa Thường một cái: "Sao, đến điều tra tin tức à?"
Minh Hoa Thường thẳng thắn nói: "Không giấu gì ngươi, ta không có tiến triển gì, cho nên mới nghĩ đến việc tìm ngươi hợp tác."
Ánh mắt Minh Hoa Thường chân thành tha thiết, không hề có ý đùa cợt. Giang Lăng nghẹn một lúc, hơi vội vã nói: "Với ta á?"
Phụ thân thấy hắn còn thở dài, nói hắn chẳng làm nên trò trống gì. Đệ đệ tám tuổi còn có thể ngâm thơ làm phú, hắn biết gì chứ?
Những lúc như vậy, kiểu gì mẹ kế có xuất thân từ dòng dõi thư hương cũng sẽ ở bên cạnh an ủi hai câu, giải thích thay Giang Lăng. Giang Lăng không có kiên nhẫn diễn tiết mục cha hiền con thảo với bọn họ, tình nguyện chạy ra ngoài cưỡi ngựa cả ngày, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng đồng ý với cách nói của phụ thân và mẹ kế.
Đúng là hắn không học vấn không nghề nghiệp, chẳng làm nên trò trống gì, cho nên phụ thân mới muốn dùng quyền lực nhét hắn vào trong đội tư binh của Nữ hoàng. Nơi đó sẽ không bại lộ trước tầm mắt của triều đình, làm sai chuyện cũng sẽ không bị người thẩm phán, thích hợp với loại con ông cháu cha không có năng lực nhưng lại cần mạ vàng như hắn nhất. Mặc dù Giang Lăng cảm thấy không kiên nhẫn nhưng cũng đi làm việc đúng giờ.
Hắn sớm đã chấp nhận phán quyết của vận mệnh và người nhà đối với mình... một thiếu gia ăn chơi không có tiền đồ. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có người công nhận giá trị của hắn, chủ động tới tìm hắn hợp tác.
"Đúng vậy." Đôi mắt sáng lấp lánh của Minh Hoa Thường nhìn hắn, nói: "Giang Lăng, ta phát hiện, ta không thể làm nhiệm vụ này một mình. Chúng ta hợp tác chứ? Phần thưởng cuối cùng, chúng ta chia đều."
Giang Lăng nhíu mày, dùng một loại ánh mắt kinh ngạc khó hiểu nhìn chằm chằm vào nàng, Minh Hoa Thường không tránh không né, mặc cho hắn quan sát.
Minh Hoa Thường đoán có lẽ Giang Lăng sẽ cảm thấy nàng muốn lợi dụng hắn. Cũng đúng, loại chuyện được chim bẻ ná, được cá quên nơm này cũng không hiếm thấy. Minh Hoa Thường đang nghĩ có cần đưa ra chút điều kiện để tỏ thành ý không, lại nghe thấy Giang Lăng nói: "Được."
Minh Hoa Thường nghẹn họng, kinh ngạc hỏi: "Ngươi không hỏi cuối cùng phân phối phần thưởng như thế nào à?"
"Việc nhỏ." Giang Lăng chắp tay sau lưng, ánh mắt vô định nhìn con phố đang chìm trong hoàng hôn: "Ta không quan tâm."
Minh Hoa Thường không ngờ Giang Lăng lại dễ lừa như vậy, những lời nàng chuẩn bị để thuyết phục hắn cũng không dùng tới. Nàng dừng một lát, cũng hào sảng nói: "Được, sảng khoái! Chúng ta đi tìm Nhậm tỷ tỷ đi."
Giang Lăng giật mình: "Ngươi còn muốn tìm cả nàng ta nữa à?"
"Đúng thế." Minh Hoa Thường nói: "Chúng ta là một đội ngũ, đương nhiên không thể bỏ rơi ai rồi. Ta không thuyết phục được huynh trưởng của ta và Tạ a huynh, nhưng đáng lý ra ba người chúng ta nên cùng vào cùng ra, kề vai chiến đấu chứ."
Giang Lăng im lặng một lát rồi hơi khó xử nói: "Khả năng cao là nàng ta..."
"Không cần lo lắng." Minh Hoa Thường đè tay Giang Lăng lại, nói: "Nhậm tỷ tỷ không phải người không thông tình đạt lý, ta sẽ thuyết phục tỷ ấy. Bây giờ ngươi chỉ cần nghĩ xem mình có bằng lòng gia nhập đội ngũ này hay không. Nếu như ngươi bằng lòng, chúng ta sẽ đi tìm tỷ ấy luôn."
Giang Lăng im lặng, dường như vẫn đang suy nghĩ. Minh Hoa Thường nhìn mặt đoán ý, đập một phát lên vai hắn: "Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, sao ngươi lề mề thế. Có đi không?"
Giang Lăng không chịu nổi phép khích tướng, lúc này húng hổ nói: "Ai lề mề hả, đi thì đi."
Trái tim thiếu niên giống như pha lê, mỏng manh yếu ớt, nhưng cũng chưa từng tích góp dơ bẩn. Chỉ cần một cái cớ là có thể trở nên nhiệt liệt chân thành, hoàn toàn không so đo về những nghi ngờ ngăn cách trước kia.
Minh Hoa Thường và Giang Lăng cùng nhau tới phủ Bình Nam Hầu. Đi gặp Nhậm Dao dễ dàng hơn nhiều, Minh Hoa Thường không cần tị hiềm, trực tiếp nói tên mình cho người gác cổng: "Ta là Minh nhị nương phủ Trấn Quốc Công, có mấy lời muốn nói với Nhậm nương tử, làm phiền truyền lời."
Chẳng bao lâu sau, Nhậm Dao đi ra. Nàng nhìn thấy Minh Hoa Thường thì rất vui, nhưng liếc thấy Giang Lăng đứng phía sau thì ngẩn người: "Các ngươi..."
Minh Hoa Thường không đợi nàng nói chuyện đã trực tiếp kéo nàng đi: "Đi thôi, muội biết một cửa hàng mì hoành thánh ăn rất ngon, muội mời hai người đi ăn."
Bao năm qua Nhậm Dao bận rộn luyện thương, không có bạn bè gì, càng không nói đến chuyện có người tới nhà tìm nàng. Cho nên mặc dù Nhậm Dao coi Giang Lăng là đối thủ, không muốn nhìn thấy hắn lắm, nhưng vẫn không giãy giụa, ỡm ờ đi theo Minh Hoa Thường tới quán hoành thành Yển Nguyệt.
Minh Hoa Thường thực sự rất sành chuyện ăn uống, từ khi Nhậm Dao quen biết nàng tới nay, còn chưa thấy nàng ăn thứ gì lần hai. Minh Hoa Thường ngồi trong phòng bao, nhiệt tình đề cử cho hai người: "Món hoành thánh nhân nấm thông của nhà này là ngon nhất đấy, có phải dạo này tới mùa tôm rồi không? Nhân tôm bóc vỏ cũng không tệ. Hai người ăn rau thơm không?"
Chờ ba người đều chọn món xong, tiểu nhị bưng hoành thánh lên, trong phòng bao cũng chỉ còn lại ba người bọn họ. Minh Hoa Thường nhấp một ngụm canh, hỏi: "Chuyện Ngỗi gia, hai người tra đến đâu rồi?"
Hai người kia đều không nói lời nào, Minh Hoa Thường chủ động nói: "Vậy thì ta nói trước. Ta hỏi thăm từ chỗ sa di ở chùa Bồ Đề được tin Ngỗi Nghiêm Thanh từng hát hí ở phủ Thái Nguyên, tên gánh hát là gánh rối gỗ Ngô gia. Ta đoán mười hai năm trước ở gánh hát Ngô gia đã xảy ra một chuyện rất quan trọng. Cho tới bây giờ Ngỗi Nghiêm Thanh vẫn chưa hết ám ảnh, thường xuyên hiến công đức để cầu yên lòng."
Nhậm Dao vô thức muốn hỏi sao Minh Hoa Thường lại xác định Ngỗi Nghiêm Thanh cầu thần bái Phật là vì gánh hát, lại dựa vào đâu mà nói ông ta còn chưa hết ám ảnh, nhưng lời đến khóe miệng, nàng nhớ tới quan hệ của ba người bọn họ, chần chừ nói: "Đây là manh mối của muội, muội nói cho chúng ta biết..."
"Đây là thành ý của muội." Minh Hoa Thường nuốt một cái hoành thánh nhân nấm thông, nghiêm mặt nói: "Hôm nay ta tới tìm hai vị là thật lòng muốn kết minh. Chúng ta cùng hưởng manh mối, cùng nhau phá án đi."
Nhậm Dao sững người, nhìn vẻ mặt vô cùng nghi ngờ do dự. Minh Hoa Thường hỏi: "Nhậm tỷ tỷ, Giang Lăng, tại sao hai người lại muốn gia nhập Huyền Kiêu Vệ?"
Tạm thời kkhông bàn về Minh Hoa Thường, Nhậm Dao và Giang Lăng đều là quý tộc hầu môn không lo ăn mặc, trong tay có tiền tiêu không hết, làm gì chẳng được. Tại sao lại muốn tới nhìn vẻ mặt người khác mà làm việc?
Giang Lăng chẳng mấy để tâm, dù sao bọn họ cũng biết, hắn cũng không ngại nói ra: "Bởi vì cha ta bảo ta tới. Sau khi gia nhập Huyền Kiêu Vệ dễ dàng được Nữ hoàng nhớ rõ, có lợi cho con đường làm quan sau này."
Minh Hoa Thường nhìn sang Nhậm Dao. Nhậm Dao siết chặt đũa, đây là vết sẹo nàng không muốn động vào nhất, nàng cố gắng vì nó từng ngày, nhưng từ trước tới nay lại không dám nói ra khỏi miệng trước mặt người khác.
Nhưng không biết có phải là do hơi nước bốc lên từ hoành thánh làm mờ ánh mắt, hay là sau khi một người ăn no thì không thể suy nghĩ, tóm lại, lần đầu tiên Nhậm Dao nói ra bí mật khó mở lời nhất của mình trước mặt người khác phái: "Ta muốn kế thừa Hầu vị của cha ta."
Nữ tử không có quyền thừa kế, chớ nói chi là thừa kế Hầu tước, sau này đi lại giữa những cuộc xã giao toàn là nam nhân. Tất cả mọi người chế nhạo nàng mơ mộng hão huyền, thuộc hạ cũ, bạn bè của phụ thân, thậm chí cả tổ mẫu của nàng cũng không hiểu nàng.
Nàng muốn thực hiện nguyện vọng, chỉ có thể cầu tới sự giúp đỡ của hoàng quyền. Chính Nữ hoàng cũng là nữ nhân, có lẽ chỉ có bà ấy mới chấp nhận được một nữ Hầu gia.
Minh Hoa Thường có qua có lại, cũng chủ động nói ra: "Ta là vì cuộc sống yên ổn. Có lẽ hai người cảm thấy ta rất biết cách khiến người khác có thiện cảm, thật ra ta vô cùng chán ghét việc xử lý mạng lưới quan hệ, càng chán ghét việc nửa đời sau không có chuyện để làm, chỉ có thể dựa vào cảm tình của trượng phu, yêu thích của mẹ chồng, thiện cảm của phu nhân đồng liêu của trượng phu mà tồn tại. Giang Lăng là vì lệnh của cha, Nhậm tỷ tỷ là vì gia tộc, mà ta là vì chính mình. Ai trong chúng ta cũng không có khả năng lùi bước, cho nên vụ án của Ngỗi gia, chúng ta nhất định phải tranh đến cùng."
Nhậm Dao đặt đũa xuống, nhìn nàng bằng ánh mắt đen tối không rõ. Không ngờ Minh Hoa Thường lại đổi chủ đề, nói: "Nhưng ta cảm thấy, chúng ta không nhất thiết phải dựa theo con đường bọn họ đã đặt sẵn. Chó cùng rứt giậu, ai mới có thể trở thành người thắng cuối cùng? Chỉ có kẻ đứng nhìn trên khán đài mới cười thỏa mãn. Các ngươi có bằng lòng tin ta không, chúng ta hợp tác, cùng nhau phá vụ án này?"
Thật ra Nhậm Dao cũng không muốn cãi vã ảnh hưởng tới quan hệ giữa họ, người có thể nói chuyện với nàng không nhiều, trở mặt có ích lợi gì cho nàng đâu? Nhưng Nhậm Dao nhíu mày: "Thế nhưng Minh Hoa Chương nói chỉ có một người có thể được đánh giá cấp Địa."
"Có lẽ đây cũng là một phần của bài kiểm tra." Minh Hoa Thường đã ăn xong hoành thánh, nàng đặt đũa xuống, hai tay đặt trên bàn, nói: "Các ngươi thử đứng trên lập trường của... mà suy nghĩ xem, ngươi muốn có thêm một thuộc hạ văn thao võ lược nhưng hoàn toàn không để ý tình nghĩa, hay là ba thuộc hạ đều có khuyết điểm, nhưng có thể hợp tác hoàn thành nhiệm vụ có yêu cầu cao?"
Giang Lăng và Nhậm Dao đều im lặng, Minh Hoa Thường nói: "Đừng quên, Hàn Tướng quân từng nói Huyền Kiêu Vệ là cái bóng của Kim Ngưu Vệ, đã so với Kim Ngưu Vệ, vậy thì cũng là quân đội. Tại sao chúng ta lại tập kết năm người thành một nhóm giống như quân đội, tại sao Hàn Tướng quân lại để chúng ta tự liên lạc, hoàn toàn buông tay mặc kệ cả quá trình?"
Minh Hoa Thường vỗ mạnh xuống bàn, ánh mắt trong vắt, nói: "Ta tin rằng, chúng ta là đồng đội đáng giá tin tưởng, giúp đỡ lẫn nhau, mà không phải là đối thủ cạnh tranh. Ta tin nhân định thắng thiên(*), chí người vững như thành đồng."
(*) Ý chí, quyết tâm của con người có thể thắng được sức mạnh của thiên nhiên và định mệnh.
Giang Lăng cũng đã ăn xong, hắn đặt đũa xuống, nói lời từ đáy lòng: "Minh nhị nương, ngươi có tài ăn nói thật đấy."
Minh Hoa Thường khiêm tốn cười: "Quá khen."
Trước kia Giang Lăng không ăn rau thơm, lần này được Minh Hoa Thường đề cử cũng thử một lần, cũng cảm thấy không tệ. Giang Lăng xua tay nói: "Ta không sao cả. Dù sao ta làm một mình cũng chỉ làm cho có thôi, thêm một người còn có thể giải buồn giúp ta."
Minh Hoa Thường chuyển ánh mắt chờ mong sang Nhậm Dao, chỉ dựa vào lực lượng của một mình nàng thì tuyệt đối không thể chống lại Minh Hoa Chương một lòng muốn nàng bỏ cuộc được, nhưng nếu như ba người bọn họ liên minh với nhau, vậy thì chưa chắc. Được hay không được, phụ thuộc hết vào thái độ của Nhậm Dao.
Nhậm Dao bị hai người nhìn chằm chằm thì hơi căng thẳng. Lý trí của nàng biết mình hẳn nên lựa chọn con đường ổn thỏa nhất, bây giờ nàng không chịu nổi chút mạo hiểm nào. Nhưng bát hoành thánh trong lòng bàn tay đang tỏa ra hơi ấm thoải mái, nàng thực sự không thể nói ra chữ "không" này được.
Cuối cùng, Nhậm Dao chần chờ gật đầu: "Có thể thử xem."
"Quá tuyệt vời!" Minh Hoa Thường vui vẻ, đắc ý nói: "Ta biết ngay là Nhậm tỷ tỷ là người ngay thẳng nghĩa khí mà. Vậy chúng ta sửa sang lại những tin tức đã biết hiện tại nhé, cùng nhau bàn bạc kế hoạch."
Giang Lăng không để ý lắm, dù sao hắn cũng không có được tin tức có ích gì. Hắn liếc bát hoành thánh gần như chưa bị động tới của Nhậm Dao, ghét bỏ nói: "Ngươi đang cho cá ăn à? Lâu thế rồi mới ăn được một tý, Minh nhị nương đã sắp ăn xong bát thứ hai rồi."
Lời này cùng lúc đắc tội hai người, sắc mặt Minh Hoa Thường và Nhậm Dao cùng trở nên khó coi: "Nói gì đấy hả?"
Minh Hoa Thường tức giận bất bình cắn một miếng hoành thánh, Nhậm Dao vứt bỏ dáng vẻ lễ nghi, há to mồm ăn. Minh Hoa Thường thấy Nhậm Dao ăn cũng kha khá rồi mới nói: "Ta luôn cảm thấy Ngỗi Mặc Duyên tuyệt đối đã giấu chúng ta chuyện gì đó. Giang Lăng, Nhậm tỷ tỷ, trong tay hai người có ai đáng tin có thể tới phủ Thái Nguyên một chuyến không, hỏi thăm xem rốt cuộc năm đó gánh rối gỗ Ngô gia đã xảy ra chuyện gì?"
"Đơn giản." Nhậm Dao nói: "Trong phủ nhà ta có binh lính đã xuất ngũ, bọn họ thường xuyên vào Nam ra Bắc. Ta bảo bọn họ đi Bắc Đô một chuyến, nếu thuận lợi thì có thể quay về trong vòng năm ngày."
Bình Nam Hầu đánh trận ở biên quan nhiều năm, trong phủ có rất nhiều thuộc hạ cũ và gia tướng. Những người đi theo cha con Bình Nam Hầu nhiều năm, cha con Hầu gia chết rồi, bọn họ tiếp tục thần phục Nhậm Dao, căn bản không nghe lệnh của dòng bên. Nhậm Dao muốn làm gì, đúng là không thiếu người.
Tốt quá rồi! Nhậm Dao dễ dàng giải quyết được vấn đề khó đã khiến Minh Hoa Thường bối rối nhiều ngày. Minh Hoa Thường nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Vậy thì làm phiền Nhậm tỷ tỷ. Năm ngày này chúng ta cũng không thể nhàn rỗi, ta muốn biết hành tung thường ngày của Ngỗi Mặc Duyên, Ngỗi Chu Nghiễn, nhưng nha hoàn tôi tớ bên cạnh bọn họ rất kín miệng, ta không hỏi ra được."
Giang Lăng xì một tiếng, Minh Hoa Thường và Nhậm Dao cùng nhìn về phía hắn: "Ngươi cười cái gì?"
"Nào có tôi tớ kín miệng." Giang Lăng - người biết rõ các nơi ăn chơi trong ngoài thành Lạc Dương, được gọi là công tử ăn chơi nhất kinh thành - xem thường chuyện này: "Lấy tiền đập, ta không tin bọn họ không mở miệng."
Minh Hoa Thường im lặng một giây, đúng vậy, tiêu tiền. Tại sao nàng không nghĩ tới biện pháp tiện lợi như vậy chứ?
Có lẽ là vì nàng nghèo.
Minh Hoa Thường - người không thiếu ăn mặc, nhưng cũng không dư tiền - nhìn Giang Lăng rồi phát ra tiếng than đầy hâm mộ: "Được rồi, vậy thì làm theo cách của ngươi. Giờ Thìn ngày mai, chúng ta gặp nhau ở cửa chùa Bồ Đề."
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Lăng: Là lúc bày ra năng lực đồng tiền của ta.
Minh Hoa Thường đã tính toán tra từ phía Ngỗi Mặc Duyên, nhưng chờ đến lúc ra ngoài, nàng đứng giữa đường phố Lạc Dương, nhìn đám đông đi qua đi lại, ồn ào huyên náo xung quanh, hơi mờ mịt.
Nói thì dễ, nhưng nàng không có người cũng không có phương pháp, tra một người giữa một thành trì lớn thế này, nào có dễ như vậy?
Nàng bình tĩnh nghĩ lại, tới chùa Bồ Đề dâng hương trước, sau đó lấy lí do đi dạo ngắm cảnh, nói vòng vo hỏi sa di ở chùa Bồ Đề về Ngỗi gia.
Lúc ở Ngỗi gia nàng từng nghe người ta nhắc tới, từ khi Ngỗi Nghiêm Thanh đổi nghề thì vô cùng tin Phật, cung phụng không ít nhang đèn trong ở chùa Bồ Đề. Dù cho sau này ông ta không nghĩ tới việc cầu con nữa, cũng chưa bỏ quên chùa miếu.
Minh Hoa Thường không tin quỷ thần, nhưng nàng biết người đi lễ chùa lạy Phật thì ắt sẽ có điều mong cầu, người thực sự ngũ uẩn giai không, vô dục vô cầu(*), căn bản không cần tin thần Phật gì cả. Ngỗi Nghiêm Thanh tốn nhiều tiền như vậy chỉ để mua sự yên lòng, mong muốn trong lòng ông ta... Có lẽ có thể bắt tay tìm hiểu từ chùa miếu.
(*) Ngũ uẩn là chỉ cơ thể, cảm xúc, suy nghĩ, hành động, nhận thức của con người. Ngũ uẩn giai không là chỉ khi một người đạt tới cảnh giới khách quan, trong sáng, nhìn nhận sự vật sự việc mà không bị ảnh hưởng bởi ngũ uẩn của bản thân. Nhận ra "ngũ uẩn" và mọi thứ trên đời đều không vĩnh cửu mà chỉ mang tính tạm thời, nên đạt tới cảnh giới không có dục vọng và mong cầu gì.
Minh Hoa Thường phát huy da mặt dày của bản thân, kiên nhẫn nói bóng nói gió tới trưa, cuối cùng cũng cạy được mồm của sa di.
Lúc Ngỗi Nghiêm Thanh đến chùa thanh tu, thường kể về những chuyện trước khi tới Thần Đô cho đại sư nghe, nhìn ra ông ta vẫn nhớ mãi không quên những ngày tháng sống ở gánh hát.
Minh Hoa Thường lập tức gặng hỏi về tình huống cụ thể của gánh hát, tiểu sa di suy nghĩ rất lâu, nói với vẻ không chắc lắm: "Ta chỉ tình cờ nghe được một lần khi phụng dưỡng sư phụ, không nhớ rõ lắm. Hình như gọi là gánh rối gỗ Ngô gia, vô cùng nổi tiếng ở Bắc Đô vào mười hai năm trước.”
Gánh rối gỗ Ngô gia, Minh Hoa Thường đọc thầm tên này, hỏi: "Nghe nói Ngỗi chưởng quỹ bị nhiễm bệnh hỏng giọng ở gánh hát, tiểu sư phụ có biết gì về chuyện này không?"
Sa di lắc đầu: "Chưa từng nghe thí chủ nhắc tới, chắc là ông ấy đã buông bỏ rồi."
Buông bỏ? Minh Hoa Thường không tin, một người đã buông bỏ khúc mắc sẽ không muốn nghe kịch rối gỗ dù đã trôi qua nhiều năm, đồ đệ bên người học là lập tức nổi giận ư?
Thấy đã không moi được thông tin gì ở chùa nữa, Minh Hoa Thường chỉ có thể cáo từ. Hôm sau, nàng giở lại trò cũ, lần nữa chuồn ra ngoài.
Nàng rút kinh nghiệm từ bài học hôm qua, tìm hiểu tin tức ở bên ngoài thực sự quá lãng phí thời gian, nàng quyết định trực tiếp bắt đầu từ nội bộ Ngỗi gia.
Nàng ôm cây đợi thở trước cửa phủ Ngỗi, không tin không chờ được manh mối.
Suy nghĩ rất tốt, tiếc là lúc thực hành lại chẳng có tiến triển gì mấy. Nàng thuê xe ngựa chờ bên ngoài Ngỗi trạch, lúc không ai ra cửa thì nàng sẽ nghe ngóng những chuyện bí mật của Ngỗi gia từ hàng xóm láng giềng. Nhưng một tòa nhà lớn như vậy, chỉ sợ người bên trong chết thì chưa chắc người bên ngoài đã nghe được, hàng xóm có thể biết được bao nhiêu?
Còn tiến trình bên phía gánh rối gỗ Ngô gia cũng không suôn sẻ. Lạc Dương hội tụ những kỳ nhân dị sĩ tới từ ngũ hồ tứ hải, ngay cả người Tây Vực cũng không quản ngại xa xôi vạn dặm đến Thần Đô bán nghệ, mỗi ngày ngoài cửa thành không biết phải có bao nhiêu gánh hát ra vào, ai sẽ biết gánh rối gỗ Ngô gia mười hai năm trước chứ? E rằng chỉ có tới Thái Nguyên mới có thể nghe ngóng một ít.
Ngày thứ hai Minh Hoa Thường ngồi chờ, cuối cùng cũng có người Ngỗi gia ra cửa, còn là Ngỗi Mặc Duyên đối tượng nàng chú ý trọng điểm. Minh Hoa Thường lập tức bảo xa phu đuổi theo, nàng cẩn thận đuổi tới chợ Nam. Đầu tiên Ngỗi Mặc Duyên vào cửa hàng nhuộm nhìn vải, bàn chuyện làm y phục cho con rối, sau đó tìm thương nhân người Hồ mua thuốc màu.
Hắn ta chạy liền năm sáu cửa tiệm, Minh Hoa Thường cũng đi theo hắn bôn ba suốt dọc đường, không nhìn ra tin tức gì nhưng lại mệt mỏi quá sức.
Chờ Ngỗi Mặc Duyên mua đủ tất cả thuốc màu thì sắc trời đã tối. Minh Hoa Thường nhìn ánh sáng rực rỡ nơi chân trời, nhận ra mình đã mắc phải một sai lầm ngu ngốc.
Rốt cuộc thì nàng đang làm gì, muốn dùng sở đoản của mình để phá giải tất cả vấn đề ư?
Nhiệm vụ lần này có liên quan tới bình xét cấp bậc kiểm tra, đúng là có cạnh tranh nhưng nếu như Hàn Hiệt thật sự muốn để bọn họ tương tàn, sao lại gom bọn họ lại với nhau? Hẹn địa điểm liên lạc khác nhau cho năm người, tìm người liên lạc tuyên bố nhiệm vụ riêng lẻ, vừa an toàn hiệu suất lại cao. Tại sao phải để cho bọn họ nhìn thấy mặt của những người cạnh tranh khác?
Trừ khi đây không phải là một nhiệm vụ chỉ có thể ngươi chết ta sống, mà còn tồn tại một con đường không tổn hại đến ích lợi của tất cả mọi người.
Xa phu thấy một lúc lâu mà Minh Hoa Thường không nói lời nào, hỏi: "Tiểu nương tử, còn đi theo không?"
Ánh mắt xa phu nhìn nàng đầy tiếc hận và đồng tình, hiển nhiên đã coi nàng thành một nương tử bị lang quân phụ bạc, đang ra ngoài bắt gian. Minh Hoa Thường không muốn giải thích, nàng cười với xa phu, nói: "Làm phiền đại bá đi tới phủ Giang An Hầu."
Dù đã qua một ngày, giọng nàng đã đượm vẻ mệt mỏi, nhưng hai mắt vẫn trong trẻo xinh đẹp, nhìn không ra chút lo lắng nào.
Xa phu rất thương xót tiểu nương tử xinh đẹp thân thiện lại có lễ nghĩa này, không nhịn được nói: "Nương tử, nhìn cách ăn nói của ngươi hẳn cũng xuất thân từ nhà cao cửa rộng, sao phải vì một nam nhân mà nghĩ quẩn? Ta hiểu tâm tư của nam nhân, một khi lòng hắn đã hướng ra ngoài thì căn bản không nhốt được, ngươi càng canh chừng hắn càng muốn ăn vụng. Mặc dù tướng mạo nam tử kia không tệ, nhưng thường tiếp xúc với son phấn bột nước, thừa âm nhu(*) nhưng không đủ cứng cỏi, ngươi ở bên hắn sẽ chịu thiệt, thật sự không phải là mối duyên đẹp."
(*) Thường dùng để chỉ phái nam nhưng có vẻ ngoài mong manh, hơi thiên về nữ tính (vd Đông Phương Bất Bại).
Minh Hoa Thường nghe vậy thì dở khóc dở cười, nàng dựa vào cửa sổ xe nói: "Cảm ơn đại bá nhắc nhở. Chỉ cần điều tra rõ hắn thì tâm nguyện của ta cũng hoàn thành rồi, ta biết nặng nhẹ mà."
Xa phu nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, vỗ mạnh lên ngựa, ngay thẳng nói: "Tiểu nương tử ngồi vững nhé, đi nào."
Phủ Giang An Hầu xây ở khu vực phồn hoa của thành Lạc Dương, chẳng mấy chốc đã tới. Minh Hoa Thường xuống xe, trả tiền xe một ngày cho xa phu, nói: "Cảm ơn đại bá, hôm nay cực khổ cho ngài rồi."
Xa phu nhìn ra được mặc dù tiểu nương tử này ăn mặc mộc mạc, nhưng y phục đều được may bằng loại vải tốt nhất, nhất định là xuất thân không phú cũng quý. Làm khó nàng sinh ra trong phú quý mà vẫn thẳng thắn chân thành, dù đối mặt với những người bình thường như bọn họ cũng mở miệng là "làm phiền", "cảm ơn”, trong mắt không hề có ý coi thường.
Sau này ai có thể cưới được tiểu nương tử như nàng, là phúc phần của người đó. Xa phu nói: "Nương tử, trời sắp tối rồi, đường tối nguy hiểm. Ngươi làm xong việc thì mau về đi, đừng ở lâu trên đường."
Minh Hoa Thường ngẩn ra, không ngờ xa phu chỉ mới gặp mặt hai lần lại nhiệt tình như vậy, chân thành nói cảm ơn: "Ta biết, đại bá ngài đi đường cũng cẩn thận nhé."
Chờ sau khi xa phu đi xa, Minh Hoa Thường đến hỏi người gác cổng phủ Giang An Hầu: "Làm phiền, xin hỏi Giang Thế tử về chưa?"
Người gác cổng nhìn Minh Hoa Thường từ trên xuống dưới. Thế tử nhà bọn họ là công tử bột nổi tiếng cả kinh thành, nhưng tuy Giang Lăng thường cưỡi ngựa chọi gà, nhưng có nghe thấy hắn ta trêu chọc nữ nhân đâu? Người gác cổng cẩn thận hỏi: "Ngươi là ai, Tìm thế tử làm gì?"
Minh Hoa Thường nói: "Ta là người của thú y quán ở phường Ân Thuận, họ Hàn, trước đây không lâu từng khám bệnh cho Bảo Bảo, thú cưng của Giang Thế tử, nhưng bị sai mất một vị thuốc, ta muốn đích thân thông báo cho Thế tử. Làm phiền ngươi truyền lời, Bảo Bảo hoạt bát đáng yêu, nếu như dùng sai thuốc thì đáng tiếc."
Phủ Giang An Hầu nhà to nghiệp lớn, cho dù là quan có phẩm cấp tới người gác cổng cũng lười để ý, nhưng nữ tử này nói là liên quan tới đôi Bảo Bối kia của Thế tử, người gác cổng nghe xong không dám khinh thường, vội vàng vào trong truyền lời.
Trong Hầu phủ, Giang Lăng vừa mới về phủ. Ba ngày nay hắn cũng không biết tra thế nào, bèn lượn một vòng Lạc Dương, chẳng khác lúc giết thời gian thường ngày là bao. Hắn mới vừa ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy người gác cổng truyền lời, nói Bảo Bảo nhà hắn uống nhầm thuốc.
Phủi phui cái mồm, hắn thấy bọn họ mới uống nhầm thuốc. Bảo Bảo nhà hắn mạnh như rồng khỏe như hổ, dũng mãnh thiện chiến, bị bệnh lúc nào?
Giang Lăng đang muốn đuổi người đi, lời đến đầu lưỡi lại nuốt xuống, nhớ tới một chuyện.
Phương Ân Thuận không phải là nơi hôm đó bọn họ tới liên lạc à? Hơn nữa còn họ Hàn...
Không phải là Hàn Hiệt phái người tới tìm hắn chứ?
Giang Lăng nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng không dám coi khinh, vẫn cố nén cơn mệt mỏi đứng dậy, tự mình đi ra cửa nhìn.
Giang Lăng đi ra cửa chính, tuần tra một vòng, không tìm được Hàn Hiệt nhưng lại thấy một người quen. Hắn vô thức lên tiếng: "Minh..."
"Thế tử, ta họ Hàn." Minh Hoa Thường đi tới chặn lời Giang Lăng, nàng nháy mắt với hắn, nói: "Phương thuốc có chút sai sót, Thế tử đi theo ta, ta phối lại một phương thuốc khác cho ngươi."
Giang Lăng nháy mắt mấy cái, không nhiều lời mà đi theo nàng ra ngoài. Chờ tới khi đi khuất khỏi tầm mắt của người phủ Giang An Hầu, Giang Lăng mới kinh ngạc nói: "Ngươi tới làm gì? Ngươi đừng nói với ta là đã giờ này mà ngươi còn muốn đi tra án nhé."
Thật ra nói vậy cũng không sai, Minh Hoa Thường không những muốn tra, còn muốn kéo Giang Lăng tra cùng. Minh Hoa Thường hỏi: "Hai ngày này ngươi đã làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa, đi dạo khắp phố, tìm manh mối chứ sao." Nói xong, Giang Lăng liếc Minh Hoa Thường một cái: "Sao, đến điều tra tin tức à?"
Minh Hoa Thường thẳng thắn nói: "Không giấu gì ngươi, ta không có tiến triển gì, cho nên mới nghĩ đến việc tìm ngươi hợp tác."
Ánh mắt Minh Hoa Thường chân thành tha thiết, không hề có ý đùa cợt. Giang Lăng nghẹn một lúc, hơi vội vã nói: "Với ta á?"
Phụ thân thấy hắn còn thở dài, nói hắn chẳng làm nên trò trống gì. Đệ đệ tám tuổi còn có thể ngâm thơ làm phú, hắn biết gì chứ?
Những lúc như vậy, kiểu gì mẹ kế có xuất thân từ dòng dõi thư hương cũng sẽ ở bên cạnh an ủi hai câu, giải thích thay Giang Lăng. Giang Lăng không có kiên nhẫn diễn tiết mục cha hiền con thảo với bọn họ, tình nguyện chạy ra ngoài cưỡi ngựa cả ngày, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng đồng ý với cách nói của phụ thân và mẹ kế.
Đúng là hắn không học vấn không nghề nghiệp, chẳng làm nên trò trống gì, cho nên phụ thân mới muốn dùng quyền lực nhét hắn vào trong đội tư binh của Nữ hoàng. Nơi đó sẽ không bại lộ trước tầm mắt của triều đình, làm sai chuyện cũng sẽ không bị người thẩm phán, thích hợp với loại con ông cháu cha không có năng lực nhưng lại cần mạ vàng như hắn nhất. Mặc dù Giang Lăng cảm thấy không kiên nhẫn nhưng cũng đi làm việc đúng giờ.
Hắn sớm đã chấp nhận phán quyết của vận mệnh và người nhà đối với mình... một thiếu gia ăn chơi không có tiền đồ. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có người công nhận giá trị của hắn, chủ động tới tìm hắn hợp tác.
"Đúng vậy." Đôi mắt sáng lấp lánh của Minh Hoa Thường nhìn hắn, nói: "Giang Lăng, ta phát hiện, ta không thể làm nhiệm vụ này một mình. Chúng ta hợp tác chứ? Phần thưởng cuối cùng, chúng ta chia đều."
Giang Lăng nhíu mày, dùng một loại ánh mắt kinh ngạc khó hiểu nhìn chằm chằm vào nàng, Minh Hoa Thường không tránh không né, mặc cho hắn quan sát.
Minh Hoa Thường đoán có lẽ Giang Lăng sẽ cảm thấy nàng muốn lợi dụng hắn. Cũng đúng, loại chuyện được chim bẻ ná, được cá quên nơm này cũng không hiếm thấy. Minh Hoa Thường đang nghĩ có cần đưa ra chút điều kiện để tỏ thành ý không, lại nghe thấy Giang Lăng nói: "Được."
Minh Hoa Thường nghẹn họng, kinh ngạc hỏi: "Ngươi không hỏi cuối cùng phân phối phần thưởng như thế nào à?"
"Việc nhỏ." Giang Lăng chắp tay sau lưng, ánh mắt vô định nhìn con phố đang chìm trong hoàng hôn: "Ta không quan tâm."
Minh Hoa Thường không ngờ Giang Lăng lại dễ lừa như vậy, những lời nàng chuẩn bị để thuyết phục hắn cũng không dùng tới. Nàng dừng một lát, cũng hào sảng nói: "Được, sảng khoái! Chúng ta đi tìm Nhậm tỷ tỷ đi."
Giang Lăng giật mình: "Ngươi còn muốn tìm cả nàng ta nữa à?"
"Đúng thế." Minh Hoa Thường nói: "Chúng ta là một đội ngũ, đương nhiên không thể bỏ rơi ai rồi. Ta không thuyết phục được huynh trưởng của ta và Tạ a huynh, nhưng đáng lý ra ba người chúng ta nên cùng vào cùng ra, kề vai chiến đấu chứ."
Giang Lăng im lặng một lát rồi hơi khó xử nói: "Khả năng cao là nàng ta..."
"Không cần lo lắng." Minh Hoa Thường đè tay Giang Lăng lại, nói: "Nhậm tỷ tỷ không phải người không thông tình đạt lý, ta sẽ thuyết phục tỷ ấy. Bây giờ ngươi chỉ cần nghĩ xem mình có bằng lòng gia nhập đội ngũ này hay không. Nếu như ngươi bằng lòng, chúng ta sẽ đi tìm tỷ ấy luôn."
Giang Lăng im lặng, dường như vẫn đang suy nghĩ. Minh Hoa Thường nhìn mặt đoán ý, đập một phát lên vai hắn: "Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, sao ngươi lề mề thế. Có đi không?"
Giang Lăng không chịu nổi phép khích tướng, lúc này húng hổ nói: "Ai lề mề hả, đi thì đi."
Trái tim thiếu niên giống như pha lê, mỏng manh yếu ớt, nhưng cũng chưa từng tích góp dơ bẩn. Chỉ cần một cái cớ là có thể trở nên nhiệt liệt chân thành, hoàn toàn không so đo về những nghi ngờ ngăn cách trước kia.
Minh Hoa Thường và Giang Lăng cùng nhau tới phủ Bình Nam Hầu. Đi gặp Nhậm Dao dễ dàng hơn nhiều, Minh Hoa Thường không cần tị hiềm, trực tiếp nói tên mình cho người gác cổng: "Ta là Minh nhị nương phủ Trấn Quốc Công, có mấy lời muốn nói với Nhậm nương tử, làm phiền truyền lời."
Chẳng bao lâu sau, Nhậm Dao đi ra. Nàng nhìn thấy Minh Hoa Thường thì rất vui, nhưng liếc thấy Giang Lăng đứng phía sau thì ngẩn người: "Các ngươi..."
Minh Hoa Thường không đợi nàng nói chuyện đã trực tiếp kéo nàng đi: "Đi thôi, muội biết một cửa hàng mì hoành thánh ăn rất ngon, muội mời hai người đi ăn."
Bao năm qua Nhậm Dao bận rộn luyện thương, không có bạn bè gì, càng không nói đến chuyện có người tới nhà tìm nàng. Cho nên mặc dù Nhậm Dao coi Giang Lăng là đối thủ, không muốn nhìn thấy hắn lắm, nhưng vẫn không giãy giụa, ỡm ờ đi theo Minh Hoa Thường tới quán hoành thành Yển Nguyệt.
Minh Hoa Thường thực sự rất sành chuyện ăn uống, từ khi Nhậm Dao quen biết nàng tới nay, còn chưa thấy nàng ăn thứ gì lần hai. Minh Hoa Thường ngồi trong phòng bao, nhiệt tình đề cử cho hai người: "Món hoành thánh nhân nấm thông của nhà này là ngon nhất đấy, có phải dạo này tới mùa tôm rồi không? Nhân tôm bóc vỏ cũng không tệ. Hai người ăn rau thơm không?"
Chờ ba người đều chọn món xong, tiểu nhị bưng hoành thánh lên, trong phòng bao cũng chỉ còn lại ba người bọn họ. Minh Hoa Thường nhấp một ngụm canh, hỏi: "Chuyện Ngỗi gia, hai người tra đến đâu rồi?"
Hai người kia đều không nói lời nào, Minh Hoa Thường chủ động nói: "Vậy thì ta nói trước. Ta hỏi thăm từ chỗ sa di ở chùa Bồ Đề được tin Ngỗi Nghiêm Thanh từng hát hí ở phủ Thái Nguyên, tên gánh hát là gánh rối gỗ Ngô gia. Ta đoán mười hai năm trước ở gánh hát Ngô gia đã xảy ra một chuyện rất quan trọng. Cho tới bây giờ Ngỗi Nghiêm Thanh vẫn chưa hết ám ảnh, thường xuyên hiến công đức để cầu yên lòng."
Nhậm Dao vô thức muốn hỏi sao Minh Hoa Thường lại xác định Ngỗi Nghiêm Thanh cầu thần bái Phật là vì gánh hát, lại dựa vào đâu mà nói ông ta còn chưa hết ám ảnh, nhưng lời đến khóe miệng, nàng nhớ tới quan hệ của ba người bọn họ, chần chừ nói: "Đây là manh mối của muội, muội nói cho chúng ta biết..."
"Đây là thành ý của muội." Minh Hoa Thường nuốt một cái hoành thánh nhân nấm thông, nghiêm mặt nói: "Hôm nay ta tới tìm hai vị là thật lòng muốn kết minh. Chúng ta cùng hưởng manh mối, cùng nhau phá án đi."
Nhậm Dao sững người, nhìn vẻ mặt vô cùng nghi ngờ do dự. Minh Hoa Thường hỏi: "Nhậm tỷ tỷ, Giang Lăng, tại sao hai người lại muốn gia nhập Huyền Kiêu Vệ?"
Tạm thời kkhông bàn về Minh Hoa Thường, Nhậm Dao và Giang Lăng đều là quý tộc hầu môn không lo ăn mặc, trong tay có tiền tiêu không hết, làm gì chẳng được. Tại sao lại muốn tới nhìn vẻ mặt người khác mà làm việc?
Giang Lăng chẳng mấy để tâm, dù sao bọn họ cũng biết, hắn cũng không ngại nói ra: "Bởi vì cha ta bảo ta tới. Sau khi gia nhập Huyền Kiêu Vệ dễ dàng được Nữ hoàng nhớ rõ, có lợi cho con đường làm quan sau này."
Minh Hoa Thường nhìn sang Nhậm Dao. Nhậm Dao siết chặt đũa, đây là vết sẹo nàng không muốn động vào nhất, nàng cố gắng vì nó từng ngày, nhưng từ trước tới nay lại không dám nói ra khỏi miệng trước mặt người khác.
Nhưng không biết có phải là do hơi nước bốc lên từ hoành thánh làm mờ ánh mắt, hay là sau khi một người ăn no thì không thể suy nghĩ, tóm lại, lần đầu tiên Nhậm Dao nói ra bí mật khó mở lời nhất của mình trước mặt người khác phái: "Ta muốn kế thừa Hầu vị của cha ta."
Nữ tử không có quyền thừa kế, chớ nói chi là thừa kế Hầu tước, sau này đi lại giữa những cuộc xã giao toàn là nam nhân. Tất cả mọi người chế nhạo nàng mơ mộng hão huyền, thuộc hạ cũ, bạn bè của phụ thân, thậm chí cả tổ mẫu của nàng cũng không hiểu nàng.
Nàng muốn thực hiện nguyện vọng, chỉ có thể cầu tới sự giúp đỡ của hoàng quyền. Chính Nữ hoàng cũng là nữ nhân, có lẽ chỉ có bà ấy mới chấp nhận được một nữ Hầu gia.
Minh Hoa Thường có qua có lại, cũng chủ động nói ra: "Ta là vì cuộc sống yên ổn. Có lẽ hai người cảm thấy ta rất biết cách khiến người khác có thiện cảm, thật ra ta vô cùng chán ghét việc xử lý mạng lưới quan hệ, càng chán ghét việc nửa đời sau không có chuyện để làm, chỉ có thể dựa vào cảm tình của trượng phu, yêu thích của mẹ chồng, thiện cảm của phu nhân đồng liêu của trượng phu mà tồn tại. Giang Lăng là vì lệnh của cha, Nhậm tỷ tỷ là vì gia tộc, mà ta là vì chính mình. Ai trong chúng ta cũng không có khả năng lùi bước, cho nên vụ án của Ngỗi gia, chúng ta nhất định phải tranh đến cùng."
Nhậm Dao đặt đũa xuống, nhìn nàng bằng ánh mắt đen tối không rõ. Không ngờ Minh Hoa Thường lại đổi chủ đề, nói: "Nhưng ta cảm thấy, chúng ta không nhất thiết phải dựa theo con đường bọn họ đã đặt sẵn. Chó cùng rứt giậu, ai mới có thể trở thành người thắng cuối cùng? Chỉ có kẻ đứng nhìn trên khán đài mới cười thỏa mãn. Các ngươi có bằng lòng tin ta không, chúng ta hợp tác, cùng nhau phá vụ án này?"
Thật ra Nhậm Dao cũng không muốn cãi vã ảnh hưởng tới quan hệ giữa họ, người có thể nói chuyện với nàng không nhiều, trở mặt có ích lợi gì cho nàng đâu? Nhưng Nhậm Dao nhíu mày: "Thế nhưng Minh Hoa Chương nói chỉ có một người có thể được đánh giá cấp Địa."
"Có lẽ đây cũng là một phần của bài kiểm tra." Minh Hoa Thường đã ăn xong hoành thánh, nàng đặt đũa xuống, hai tay đặt trên bàn, nói: "Các ngươi thử đứng trên lập trường của... mà suy nghĩ xem, ngươi muốn có thêm một thuộc hạ văn thao võ lược nhưng hoàn toàn không để ý tình nghĩa, hay là ba thuộc hạ đều có khuyết điểm, nhưng có thể hợp tác hoàn thành nhiệm vụ có yêu cầu cao?"
Giang Lăng và Nhậm Dao đều im lặng, Minh Hoa Thường nói: "Đừng quên, Hàn Tướng quân từng nói Huyền Kiêu Vệ là cái bóng của Kim Ngưu Vệ, đã so với Kim Ngưu Vệ, vậy thì cũng là quân đội. Tại sao chúng ta lại tập kết năm người thành một nhóm giống như quân đội, tại sao Hàn Tướng quân lại để chúng ta tự liên lạc, hoàn toàn buông tay mặc kệ cả quá trình?"
Minh Hoa Thường vỗ mạnh xuống bàn, ánh mắt trong vắt, nói: "Ta tin rằng, chúng ta là đồng đội đáng giá tin tưởng, giúp đỡ lẫn nhau, mà không phải là đối thủ cạnh tranh. Ta tin nhân định thắng thiên(*), chí người vững như thành đồng."
(*) Ý chí, quyết tâm của con người có thể thắng được sức mạnh của thiên nhiên và định mệnh.
Giang Lăng cũng đã ăn xong, hắn đặt đũa xuống, nói lời từ đáy lòng: "Minh nhị nương, ngươi có tài ăn nói thật đấy."
Minh Hoa Thường khiêm tốn cười: "Quá khen."
Trước kia Giang Lăng không ăn rau thơm, lần này được Minh Hoa Thường đề cử cũng thử một lần, cũng cảm thấy không tệ. Giang Lăng xua tay nói: "Ta không sao cả. Dù sao ta làm một mình cũng chỉ làm cho có thôi, thêm một người còn có thể giải buồn giúp ta."
Minh Hoa Thường chuyển ánh mắt chờ mong sang Nhậm Dao, chỉ dựa vào lực lượng của một mình nàng thì tuyệt đối không thể chống lại Minh Hoa Chương một lòng muốn nàng bỏ cuộc được, nhưng nếu như ba người bọn họ liên minh với nhau, vậy thì chưa chắc. Được hay không được, phụ thuộc hết vào thái độ của Nhậm Dao.
Nhậm Dao bị hai người nhìn chằm chằm thì hơi căng thẳng. Lý trí của nàng biết mình hẳn nên lựa chọn con đường ổn thỏa nhất, bây giờ nàng không chịu nổi chút mạo hiểm nào. Nhưng bát hoành thánh trong lòng bàn tay đang tỏa ra hơi ấm thoải mái, nàng thực sự không thể nói ra chữ "không" này được.
Cuối cùng, Nhậm Dao chần chờ gật đầu: "Có thể thử xem."
"Quá tuyệt vời!" Minh Hoa Thường vui vẻ, đắc ý nói: "Ta biết ngay là Nhậm tỷ tỷ là người ngay thẳng nghĩa khí mà. Vậy chúng ta sửa sang lại những tin tức đã biết hiện tại nhé, cùng nhau bàn bạc kế hoạch."
Giang Lăng không để ý lắm, dù sao hắn cũng không có được tin tức có ích gì. Hắn liếc bát hoành thánh gần như chưa bị động tới của Nhậm Dao, ghét bỏ nói: "Ngươi đang cho cá ăn à? Lâu thế rồi mới ăn được một tý, Minh nhị nương đã sắp ăn xong bát thứ hai rồi."
Lời này cùng lúc đắc tội hai người, sắc mặt Minh Hoa Thường và Nhậm Dao cùng trở nên khó coi: "Nói gì đấy hả?"
Minh Hoa Thường tức giận bất bình cắn một miếng hoành thánh, Nhậm Dao vứt bỏ dáng vẻ lễ nghi, há to mồm ăn. Minh Hoa Thường thấy Nhậm Dao ăn cũng kha khá rồi mới nói: "Ta luôn cảm thấy Ngỗi Mặc Duyên tuyệt đối đã giấu chúng ta chuyện gì đó. Giang Lăng, Nhậm tỷ tỷ, trong tay hai người có ai đáng tin có thể tới phủ Thái Nguyên một chuyến không, hỏi thăm xem rốt cuộc năm đó gánh rối gỗ Ngô gia đã xảy ra chuyện gì?"
"Đơn giản." Nhậm Dao nói: "Trong phủ nhà ta có binh lính đã xuất ngũ, bọn họ thường xuyên vào Nam ra Bắc. Ta bảo bọn họ đi Bắc Đô một chuyến, nếu thuận lợi thì có thể quay về trong vòng năm ngày."
Bình Nam Hầu đánh trận ở biên quan nhiều năm, trong phủ có rất nhiều thuộc hạ cũ và gia tướng. Những người đi theo cha con Bình Nam Hầu nhiều năm, cha con Hầu gia chết rồi, bọn họ tiếp tục thần phục Nhậm Dao, căn bản không nghe lệnh của dòng bên. Nhậm Dao muốn làm gì, đúng là không thiếu người.
Tốt quá rồi! Nhậm Dao dễ dàng giải quyết được vấn đề khó đã khiến Minh Hoa Thường bối rối nhiều ngày. Minh Hoa Thường nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Vậy thì làm phiền Nhậm tỷ tỷ. Năm ngày này chúng ta cũng không thể nhàn rỗi, ta muốn biết hành tung thường ngày của Ngỗi Mặc Duyên, Ngỗi Chu Nghiễn, nhưng nha hoàn tôi tớ bên cạnh bọn họ rất kín miệng, ta không hỏi ra được."
Giang Lăng xì một tiếng, Minh Hoa Thường và Nhậm Dao cùng nhìn về phía hắn: "Ngươi cười cái gì?"
"Nào có tôi tớ kín miệng." Giang Lăng - người biết rõ các nơi ăn chơi trong ngoài thành Lạc Dương, được gọi là công tử ăn chơi nhất kinh thành - xem thường chuyện này: "Lấy tiền đập, ta không tin bọn họ không mở miệng."
Minh Hoa Thường im lặng một giây, đúng vậy, tiêu tiền. Tại sao nàng không nghĩ tới biện pháp tiện lợi như vậy chứ?
Có lẽ là vì nàng nghèo.
Minh Hoa Thường - người không thiếu ăn mặc, nhưng cũng không dư tiền - nhìn Giang Lăng rồi phát ra tiếng than đầy hâm mộ: "Được rồi, vậy thì làm theo cách của ngươi. Giờ Thìn ngày mai, chúng ta gặp nhau ở cửa chùa Bồ Đề."
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Lăng: Là lúc bày ra năng lực đồng tiền của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất