Chương 14
Chuyển ngữ: Gà Múp
Sở Mạt khẽ cười, nói: "Thì ra nhóc có nhu cầu cơ đấy, phải nói sớm chứ, chú Sở dư sức thỏa mãn nhóc, làm gì phải lén lút xem loại phim này".
Lòng Khương Mộc giống như tuyết lở: "Nhu cầu cái lông ấy!!! Tôi không có loại nhu cầu này"
Móa, hiểu lầm lớn rồi..........
Hôm nay Sở Mạt mặc cái áo sơmi màu đen, tay áo xoắn lên tận khuỷu tay, lộ ra một đoạn cơ bắp, nhìn rất đẹp.
Chân dài bước tới, giây tiếp theo đè Khương Mộc lên bàn máy tính.
– Làm, làm làm gì đấy?
– Xem phim thì đâu có thú vị, chú Sở tự làm mẫu cho có muốn không?
Trong căn phòng tối đen, mùi hương Sở Mạt quay chung quanh cậu, trái tim đập như đánh trống.
– Bệnh thần kinh!!! Cậu đẩy mạnh Sở Mạt ra rồi chạy ra ngoài, chạy thẳng về phòng ngủ mình.
Sở Mạt sau khi bị cậu đẩy ra, cũng không đuổi theo, mà tựa vào bên cạnh bàn, rút nguồn điện máy tính, sau đó đốt điếu thuốc.
Dường như trầm tư một lúc, ông chú lấy điện thoại ra gọi.
– Dư lang băm, có bận không?
Dư Tử Hoài nghe tiếng ở đầu kia điện thoại, theo trực giác không có chuyện tốt, ấn huyệt Thái Dương nói: "Này, này! Em đây là bác sĩ tâm lý giỏi nhất đấy, chứ không phải là lang băm, ông anh lịch sự chút đi"
– Lang băm giỏi, được anh nhớ kỹ. Sở Mạt phun ra vòng khói, tiếp tục nói: "Bây giờ anh đây gặp một chuyện phiền toái, muốn lang băm giỏi nhất cố vấn một chút"
– "......" Dư Tử Hoài buông tha sửa đúng cho ông chú: "Em rất là đắt tiền, theo giờ tính phí"
– Yên tâm, anh chi ngon ơ.
– Nói đi.
– Anh nuôi một thằng nhóc.
–.......... Gì? Dư Tử Hoài bỗng cắt ngang, mãi sau, toát ra một câu: "Tần Dữ sinh???? Bọn anh nam nam sinh con??"
Sở Mạt: "......... Có phải lâu quá không đánh chú mày"
– Khụ, coi như em chưa nói gì, ngài cứ tiếp tục....... Dư Tử Hoài ngửi thấy mùi nguy hiểm trong giọng nói đối phương, bật người không lầy nữa.
– Là con giáo viên cấp ba hồi trước, ở tạm nhà anh.
– Ở chung? Tần Dữ không ăn giấm?
– Chú mày không phải bác sĩ tâm lý giỏi nhất à? Sao cứ tùy ý cắt ngang khách nói chuyện thế?
– Em là lang băm. Dư Tử Hoài vừa học vừa hành.
– "..........."
– "........ Lão đại, mời ngài tiếp tục"
– Anh muốn hỏi chú một chút, trai vị thành niên xem GV là chuyện làm sao?
– Ờ..... Dư Tử Hoài vuốt cằm: "Rõ rồi, là cong đấy"
– Thế anh nên làm gì bây giờ?
– Anh còn không rõ à? Thượng nó.
Sở Mạt thiếu chút nữa cắn đứt điếu thuốc: "Nè, lâu lắm chú mày không bị anh đánh đúng không"
Lang băm nào đó hoảng sợ: "Chỉ đùa chút thôi, chỉ đùa chút thôi..... Tuổi vị thành niên là lúc tỉnh tỉnh mê mê với tính hướng, xem GV có thể là một loại phương thức giải quyết phiền muộn, cũng không chắc là cong, chúng ta không thể quá khẩn trương, cứ quan sát trước rồi bàn sau"
– Chú mày nói cứ như không ấy. Sở Mạt nói xong liền cúp điện thoại.
– "........" Lang băm nào đó nghe âm bận trong điện thoại, hít sâu một hơi: Sở Mạt, anh là tên khốn kiếp, hơn nửa đêm quấy rầy giấc mộng người ta còn nói lời ác độc.......
Ông chú sững sờ trong bóng tối ———– lúc ông thầy giao cho mình là thẳng, mà mình trả về là cong, nên ăn nói thế nào đây...... thực sầu người.
Lại rít điếu thuốc, rồi nhấn vào trong cái gạt tàn, đi xuống lầu xem tv.
Mệt mỏi nằm trên ghế sa lon, Sở Mạt tâm sự nặng nề, nghiêm túc hẳn hoi bắt đầu suy xét có nên mua ít phim BG cho Khương Mộc, sửa đúng tính hướng thiếu chút nữa thoát ly quỹ đạo.
Nắm Than đi tới, cái mông béo núc ngồi xuống chân ông chú, ông chú thả tay xuống, dùng một ngón tay sờ sờ đầu nó.
Khương Mộc ở trong phòng nhắn tin mắng La Tiểu Duẫn một trận, cậu ta hứa hẹn bồi thường mời cậu ăn cơm, mới chịu cho qua chuyện. Ngẩng đầu lên thấy, đã 12h, cậu nhớ ra mình còn chưa tắm rửa, liền ôm lấy áo ngủ chạy tới phòng tắm.
Cởi quần áo, làm ướt thân mình. Đang xoa xoa một nửa, đột nhiên vòi hoa sen không chảy nước.
Cậu sửng sốt một chút, lắc lắc vòi hoa sen, lại vỗ vỗ, chung quy một giọt nước cũng không có.
Cái này....... hư rồi???
Xấu hổ là trên người cậu còn đang xoa xoa ra bọt biển, dính dính nhớp nhớp, không thể mặc quần áo.
– Đệt mịa, hôm nay làm gì mà xui dữ vậy nè? Cậu than thở một câu, mở cửa ra hướng dưới lầu la to: "Chú Sở, giúp với"
Sở Mạt nghe được tiếng la, đi lên: "Làm sao vậy?"
– Vòi hoa sen nhà chú không ra nước. Khương Mộc trốn sau cửa.
– Ô, còn tưởng gì, ống nước cũ rồi, hay có vấn đề lắm, quen dần là vừa. Ông chú vịn khung cửa: "Để tôi đi đun thùng nước cho nhóc, nhóc tắm tạm chút"
– Ừm.
Chỉ lát sau, Sở Mạt xách một thùng nước ấm đi lên: "Mở cửa ra"
– Chú để ở cửa là được, tôi tự lấy. Khương Mộc nhỏ giọng nói.
– Có gì đâu mà xấu hổ.
– Ai xấu hổ! Khương Mộc thò tay, nhận lấy cái thùng nước, nhưng cậu đánh giá cao lực cánh tay rồi, mới nói ra nửa giây liền quyết đoán buông luôn, thùng nước lại quay về tay ông chú.
– Thôi, chú xách vào đi.
Sở Mạt cười nhẹ, xách nước đi vào.
Khương Mộc không mặc quần áo, rất ngượng ngùng, phát hiện ông chú liếc mình, vội vàng lấy tay che khuất bộ vị quan trọng: "Không được nhìn bậy"
Sở Mạt gễu cợt nói: "Đều là nam, nhóc sợ gì chứ"
– Ai sợ chú chứ. Cậu mạnh miệng.
Ông chú tới gần từng bước, chắn cậu ở góc tường: "Nhóc có tôi cũng có, có gì phải che"
Khương Mộc mím môi, mặt vô thức đỏ lên, hơn nửa ngày, mới phun ra hai chứ: "Chú biến"
Sở Mạt nhéo nhéo mặt cậu, rồi đi ra ngoài, mới đi hai bước, bỗng nhiên lại lui trở về, cúi đầu nói câu: "Trắng nõn cơ à, màu sắc đáng yêu đấy". Sau đó đi ra, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Cậu mở to hai mắt nhìn, câu nói kia tự động vờn quanh trong đầu phát lại.
Cái, cái gì trắng nõn.......
Màu sắc đáng yêu đấy.......
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, nhất thời lòng lạnh lẽo....
Nửa phút sau, phòng tắm truyền ra tiếng gào rú: "Chú là tên biến thái chết tiệt!!!!!!!"
A a a a tui phải báo cho cảnh sát!
Sở Mạt khẽ cười, nói: "Thì ra nhóc có nhu cầu cơ đấy, phải nói sớm chứ, chú Sở dư sức thỏa mãn nhóc, làm gì phải lén lút xem loại phim này".
Lòng Khương Mộc giống như tuyết lở: "Nhu cầu cái lông ấy!!! Tôi không có loại nhu cầu này"
Móa, hiểu lầm lớn rồi..........
Hôm nay Sở Mạt mặc cái áo sơmi màu đen, tay áo xoắn lên tận khuỷu tay, lộ ra một đoạn cơ bắp, nhìn rất đẹp.
Chân dài bước tới, giây tiếp theo đè Khương Mộc lên bàn máy tính.
– Làm, làm làm gì đấy?
– Xem phim thì đâu có thú vị, chú Sở tự làm mẫu cho có muốn không?
Trong căn phòng tối đen, mùi hương Sở Mạt quay chung quanh cậu, trái tim đập như đánh trống.
– Bệnh thần kinh!!! Cậu đẩy mạnh Sở Mạt ra rồi chạy ra ngoài, chạy thẳng về phòng ngủ mình.
Sở Mạt sau khi bị cậu đẩy ra, cũng không đuổi theo, mà tựa vào bên cạnh bàn, rút nguồn điện máy tính, sau đó đốt điếu thuốc.
Dường như trầm tư một lúc, ông chú lấy điện thoại ra gọi.
– Dư lang băm, có bận không?
Dư Tử Hoài nghe tiếng ở đầu kia điện thoại, theo trực giác không có chuyện tốt, ấn huyệt Thái Dương nói: "Này, này! Em đây là bác sĩ tâm lý giỏi nhất đấy, chứ không phải là lang băm, ông anh lịch sự chút đi"
– Lang băm giỏi, được anh nhớ kỹ. Sở Mạt phun ra vòng khói, tiếp tục nói: "Bây giờ anh đây gặp một chuyện phiền toái, muốn lang băm giỏi nhất cố vấn một chút"
– "......" Dư Tử Hoài buông tha sửa đúng cho ông chú: "Em rất là đắt tiền, theo giờ tính phí"
– Yên tâm, anh chi ngon ơ.
– Nói đi.
– Anh nuôi một thằng nhóc.
–.......... Gì? Dư Tử Hoài bỗng cắt ngang, mãi sau, toát ra một câu: "Tần Dữ sinh???? Bọn anh nam nam sinh con??"
Sở Mạt: "......... Có phải lâu quá không đánh chú mày"
– Khụ, coi như em chưa nói gì, ngài cứ tiếp tục....... Dư Tử Hoài ngửi thấy mùi nguy hiểm trong giọng nói đối phương, bật người không lầy nữa.
– Là con giáo viên cấp ba hồi trước, ở tạm nhà anh.
– Ở chung? Tần Dữ không ăn giấm?
– Chú mày không phải bác sĩ tâm lý giỏi nhất à? Sao cứ tùy ý cắt ngang khách nói chuyện thế?
– Em là lang băm. Dư Tử Hoài vừa học vừa hành.
– "..........."
– "........ Lão đại, mời ngài tiếp tục"
– Anh muốn hỏi chú một chút, trai vị thành niên xem GV là chuyện làm sao?
– Ờ..... Dư Tử Hoài vuốt cằm: "Rõ rồi, là cong đấy"
– Thế anh nên làm gì bây giờ?
– Anh còn không rõ à? Thượng nó.
Sở Mạt thiếu chút nữa cắn đứt điếu thuốc: "Nè, lâu lắm chú mày không bị anh đánh đúng không"
Lang băm nào đó hoảng sợ: "Chỉ đùa chút thôi, chỉ đùa chút thôi..... Tuổi vị thành niên là lúc tỉnh tỉnh mê mê với tính hướng, xem GV có thể là một loại phương thức giải quyết phiền muộn, cũng không chắc là cong, chúng ta không thể quá khẩn trương, cứ quan sát trước rồi bàn sau"
– Chú mày nói cứ như không ấy. Sở Mạt nói xong liền cúp điện thoại.
– "........" Lang băm nào đó nghe âm bận trong điện thoại, hít sâu một hơi: Sở Mạt, anh là tên khốn kiếp, hơn nửa đêm quấy rầy giấc mộng người ta còn nói lời ác độc.......
Ông chú sững sờ trong bóng tối ———– lúc ông thầy giao cho mình là thẳng, mà mình trả về là cong, nên ăn nói thế nào đây...... thực sầu người.
Lại rít điếu thuốc, rồi nhấn vào trong cái gạt tàn, đi xuống lầu xem tv.
Mệt mỏi nằm trên ghế sa lon, Sở Mạt tâm sự nặng nề, nghiêm túc hẳn hoi bắt đầu suy xét có nên mua ít phim BG cho Khương Mộc, sửa đúng tính hướng thiếu chút nữa thoát ly quỹ đạo.
Nắm Than đi tới, cái mông béo núc ngồi xuống chân ông chú, ông chú thả tay xuống, dùng một ngón tay sờ sờ đầu nó.
Khương Mộc ở trong phòng nhắn tin mắng La Tiểu Duẫn một trận, cậu ta hứa hẹn bồi thường mời cậu ăn cơm, mới chịu cho qua chuyện. Ngẩng đầu lên thấy, đã 12h, cậu nhớ ra mình còn chưa tắm rửa, liền ôm lấy áo ngủ chạy tới phòng tắm.
Cởi quần áo, làm ướt thân mình. Đang xoa xoa một nửa, đột nhiên vòi hoa sen không chảy nước.
Cậu sửng sốt một chút, lắc lắc vòi hoa sen, lại vỗ vỗ, chung quy một giọt nước cũng không có.
Cái này....... hư rồi???
Xấu hổ là trên người cậu còn đang xoa xoa ra bọt biển, dính dính nhớp nhớp, không thể mặc quần áo.
– Đệt mịa, hôm nay làm gì mà xui dữ vậy nè? Cậu than thở một câu, mở cửa ra hướng dưới lầu la to: "Chú Sở, giúp với"
Sở Mạt nghe được tiếng la, đi lên: "Làm sao vậy?"
– Vòi hoa sen nhà chú không ra nước. Khương Mộc trốn sau cửa.
– Ô, còn tưởng gì, ống nước cũ rồi, hay có vấn đề lắm, quen dần là vừa. Ông chú vịn khung cửa: "Để tôi đi đun thùng nước cho nhóc, nhóc tắm tạm chút"
– Ừm.
Chỉ lát sau, Sở Mạt xách một thùng nước ấm đi lên: "Mở cửa ra"
– Chú để ở cửa là được, tôi tự lấy. Khương Mộc nhỏ giọng nói.
– Có gì đâu mà xấu hổ.
– Ai xấu hổ! Khương Mộc thò tay, nhận lấy cái thùng nước, nhưng cậu đánh giá cao lực cánh tay rồi, mới nói ra nửa giây liền quyết đoán buông luôn, thùng nước lại quay về tay ông chú.
– Thôi, chú xách vào đi.
Sở Mạt cười nhẹ, xách nước đi vào.
Khương Mộc không mặc quần áo, rất ngượng ngùng, phát hiện ông chú liếc mình, vội vàng lấy tay che khuất bộ vị quan trọng: "Không được nhìn bậy"
Sở Mạt gễu cợt nói: "Đều là nam, nhóc sợ gì chứ"
– Ai sợ chú chứ. Cậu mạnh miệng.
Ông chú tới gần từng bước, chắn cậu ở góc tường: "Nhóc có tôi cũng có, có gì phải che"
Khương Mộc mím môi, mặt vô thức đỏ lên, hơn nửa ngày, mới phun ra hai chứ: "Chú biến"
Sở Mạt nhéo nhéo mặt cậu, rồi đi ra ngoài, mới đi hai bước, bỗng nhiên lại lui trở về, cúi đầu nói câu: "Trắng nõn cơ à, màu sắc đáng yêu đấy". Sau đó đi ra, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Cậu mở to hai mắt nhìn, câu nói kia tự động vờn quanh trong đầu phát lại.
Cái, cái gì trắng nõn.......
Màu sắc đáng yêu đấy.......
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, nhất thời lòng lạnh lẽo....
Nửa phút sau, phòng tắm truyền ra tiếng gào rú: "Chú là tên biến thái chết tiệt!!!!!!!"
A a a a tui phải báo cho cảnh sát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất