Chương 2
Chuyển ngữ: Gà Múp
Sở Mạt khom lưng để tầm mắt ngang bằng với cậu: "Sau này nhóc muốn nhìn cứ việc nói thẳng, đừng lao lực như vậy, tôi cũng đâu phải người dễ giận, chút nhu cầu ấy vẫn thỏa mãn được". Dứt lời liền duỗi tay muốn cởi bỏ khăn tắm.
Khương Mộc vội vàng đè tay ông chú lại: "Tôi báo cảnh sát đó!!".
Bởi vì khuôn mặt hai người bỗng biến gần, lần đầu tiên cậu nhìn thấy rõ mặt ông chú, có hơi sợ sệt —— bình thường khuôn mặt được che dấu dưới lớp tóc mái, không ngờ đẹp vậy.
Hơi thở Sở Mạt không hề báo trước phà lên mặt cậu.
Cái ông chú này, bình thường cứ mặc đồ rộng thùng thình nhiều nếp nhăn, không ngờ cơ bắp rất săn chắc, vai rộng eo hẹp.
Có lẽ là đi ra quá vội vàng, khăn tắm chỉ buộc thắt nút bên hông rất tùy ý, lỏng lỏng lẻo lẻo xuống một chút, lộ ra một đoạn đường nét nhân ngư, với lại trên người cũng không có trái thanh long phải bạch hổ, cực kỳ sạch sẽ.
"Đã trễ thế này, đừng quấy rầy cảnh sát. Nhìn chú(*) đây rồi ngủ đi". Sở Mạt đứng thẳng dậy, từ trên móc kéo một cái khăn mặt, vừa lau tóc vừa nói, " Mà tìm tôi có chuyện gì?".
"Tôi đói bụng".
Khương Mộc nói.
"À, thì ra là vậy...". Trên lồng ngực rắn chắc kia còn đang chảy giọt nước, theo đường nét cơ bắp chậm rãi trượt xuống, mắt ông chú rũ xuống nhìn cậu, dùng ngón tay thon dài đem mấy sợi tóc lộ xộn vuốt ra sau đầu, nói: "Đi thôi, tôi sẽ cho phía dưới nhóc ăn".
"..."
Khương Mộc ngẩn người, chớp chớp đôi mắt, "... Ể???".
Vì thế, 10 phút sau, cậu ngồi bên bàn phòng ăn, Sở Mạt đang ở phòng bếp... Khụ, làm mì.
Đúng rồi đấy, đây là một động từ, chứ không phải danh từ.
Hai tay cậu nâng má, có hơi phiền muộn: Ngày đầu tiên của kiếp sống nhờ, lại nhìn thấy hết toàn thân chủ nhà... Điều này không giống như điềm báo tốt.
Sở Mạt đưa lưng về phía cậu, từ phía sau nhìn qua, lưng ông chú rất rộng, dường như có cảm giác rất an toàn.
Khương Mộc cắn ống hút, hút nước trái cây nghĩ: Đàn ông biết nấu cơm, chắc rất được phụ nữ hoan nghênh, không biết ông chú có bạn gái chưa.
Hai mươi tám tuổi, thấy thế nào cũng có bạn gái, không biết mình sống nhờ nhà ông chú, có gây trở ngại hẹn hò với bạn gái không nhở.
Lúc này đang suy nghĩ bay bay loạn xạ, di động ông chú đặt lên bàn đột nhiên "Ting" một tiếng phát ra một tin nhắn.
Bởi vì di động để ở cạnh khuỷu tay Khương Mộc, cậu rũ mắt, thấy ngay năm con chữ cực to lại chói mắt—— "Chúng ta chia tay đi".
Móa...
Biểu cảm ngừng lại trên khuôn mặt: Tui đây mẹ nó... Vừa gặp phải chuyện lớn khủng khiếp gì đây?
Sở Mạt đang đánh trứng gà, không hề phát hiện bên này.
Khương Mộc do dự rất lâu, bắt buộc mình bình tĩnh —— Vừa đến đã bắt gặp ông chú bị đá, đây là cái thể chất gì vậy!
Cậu run run vươn tay đầu ngón tay, lấy tư thế nhanh như chớp ấn tắt màn hình di động...Tóm lại với chuyện này, làm bộ như không phát hiện mới khá lễ phép.
Cậu thở dài một hơi, uống hớp nước trái cây để an ủi.
Không ngờ rằng nước trái cây còn chưa nuốt xuống, màn hình di động bỗng sáng rực lên, lại phát ra tin nhắn.
Cái quỷ gì thế!
Khương Mộc vội vàng che đôi mắt —— không không không, không nên nhìn. Ông nội Tiểu Minh sở dĩ sống đến chín mươi chín tuổi bởi vì không xen vào việc của người khác!
"Nè, nhóc". Sở Mạt đột nhiên gọi cậu.
Khương Mộc bật người ngồi thẳng.
"Giúp tôi nhìn xem là ai nhắn tới".
"..."
Ô, đây là chú bảo tôi xem đấy nhé...
Vì thế Khương Mộc quay đầu, liếc xem, là một người gọi là "Tần Dữ", gửi tin nhắn tới viết là —— "Em suy nghĩ rất lâu rồi, hai người ở bên nhau, nhưng không quan hệ thì không được".
Giây tiếp theo lại xuất hiện thêm một tin —— "Anh rất tốt".
Lại giây nữa phát ra —— "Nhưng anh bất lực, em vẫn không thể chấp nhận nổi".
"Phụt ——". Rốt cuộc, Khương Mộc không nhịn nổi nữa, phun một hơi nước trái cây.
Là tôi nhìn lầm hả?
Trên màn hình viết hai chữ "Bất lực"đúng chứ?
Bất lực này với bất lực mà tôi hiểu cùng một nghĩa đúng hông?
Khương Mộc đã mất đi năng lực tổ chức ngôn ngữ.
"Ai nhắn thế?" Sở Mạt thấy cậu lề mề không đáp lại, lại hỏi một tiếng.
"Ờ... Là một gọi người gọi là... Tần Dữ...".
Khương Mộc trả lời thật cẩn thận.
Sở Mạt nghe thấy cái tên này, để bát xuống, lau khô tay đi tới, cầm lấy di động xem tin nhắn, trong lúc này, Khương Mộc ngồi ở trên ghế không dám động.
Ông chú xem xong, sắc mặt không thay đổi, chỉ trầm mặc thật lâu.
Cậu không dám đoán tâm lý ông chú vào lúc này, nhưng cho dù đàn ông bị đá vì nguyên nhân này, ít nhiều cũng tổn thương tự tôn nhỉ?
Mình cần an ủi ông chú không?
...
Mình điên rồi mới cần an ủi ông chú vì chuyện này!
Lúc này, vậy mà Sở Mạt bấm điện thoại gọi qua.
Đầu bên kia điện thoại chuyển được, cậu nghe thấy Sở Mạt hỏi: "Thật sự muốn chia tay?".
Đối phương không biết nói gì đó, ông chú lại nói: "Trước khi xác định mối quan hệ, tôi đã nói tình hình giữa tôi và em, là em nói không ngại, hiện tại lại vì nó muốn chia tay?".
Vẻ mặt Khương Mộc "Hoảng sợ" suốt quá trình, ngay cả thở cũng rất khẽ —— ông chú thật sự muốn bàn luận chuyện bất lực thẳng thắn chân thực sao? Tốt xấu gì cũng suy xét tôi ở bên cạnh chút chớ... Tôi còn là học sinh cấp 3 nè...
Thôi quên đi, các người từ từ trò chuyện, tôi rút trước đây.
Cậu lặng lẽ đứng dậy, nhưng mông còn chưa nhấc lên hai cm, chợt nghe Sở Mạt cúp điện thoại, nói với cậu: "Ngồi đó".
Trong lòng Khương Mộc "Lộp bộp" một chút, thầm nghĩ: Xong rồi, sắp xong rồi, sắp bị giết người diệt khẩu rồi!
Nhưng ông chú chỉ bình tĩnh nói: "Mì sắp xong rồi". Liền xoay người đi phòng bếp tiếp tục bận việc.
Cậu ngơ ngác, trố hai mắt nhìn, nghĩ thầm: Đủ bình tĩnh, so với lúc ba mẹ tôi ly hôn còn bình tĩnh hơn.
Đồng hồ báo giờ trên tường phát ra âm thanh "Tích tắc tích tắc", Khương Mộc chống đầu không khỏi thất thần —— thật ra ngẫm lại kĩ càng, thì chuyện không cứng nổi, cũng đâu phải ông chú muốn thế, hơn nữa, trước khi hai người ở bên nhau thì ông chú đã ngửa bài rồi, coi như là người thẳng thắn thành khẩn. Hiện tại, nhà gái chia tay vì chuyện này cũng hơi quá đáng.
Nói ra thì lúc mới ở phòng tắm, mình thấy rõ ràng thứ đó của ông chú. Uhm... Không ngắn à, lúc mềm oặt cũng dài, nếu cứng lên còn phải.
Ít nhất, dài hơn mình.
Uả? Không đúng, mắc mớ gì so với ông chú. Mình còn đang ở kỳ dậy thì, còn dài được mà. Chờ mình tới cái tuổi như ông chú, nhất định dài như thế, à không, còn dài hơn ổng cơ.
Khương Mộc không nhịn được chìa hai tay lên bàn so chiều dài, nhớ tới thằng nhỏ của Sở Mạt.
Dài như vậy?
Lắc đầu.
Hình như dài chút nữa.
Thế, dài như này?
"Nhóc đang làm gì đấy?". Sở Mạt bưng mì đi ra nhìn thấy Khương Mộc đang làm động tác không thể tưởng tượng nổi.
Cậu giật mình kêu lên, vô cùng xấu hổ, vội vàng làm bộ như lau bàn: "... Tôi thấy có lớp bụi trên bàn, nên giúp chú lau lau...".
Sở Mạt bèn đặt mì gà tới trước mặt cậu: "Đừng lau nữa, thừa dịp còn nóng ăn đi".
Ngay lập tức, Khương Mộc cầm lấy chiếc đũa từng ngụm từng ngụm ăn luôn.
Ông chú ngồi đối diện cậu, lười biếng đốt điếu thuốc: "Nhóc đói thế sao không nói sớm cho tôi biết? Tôi còn nghĩ nhóc ăn cơm chiều rồi mới đến".
"...". Từ trong bát, Khương Mộc ngẩng đầu nhìn ông chú: "Tại tôi sợ làm phiền chú".
"Không có phiền hay không phiền, nếu đã đồng ý với thầy trông nom nhóc cho tốt thì việc cho nhóc ăn cũng nên có. Sau này cần gì cứ việc nói với tôi". Sở Mạt nhếch chân bắt chéo, cắn điếu thuốc: "Không cần phải gánh vác gì đâu, ba nhóc đưa phí cơm nước rồi, không phải nhóc ở nhà tôi ăn uống không trả tiền".
"... Vâng". Cậu cúi đầu lên tiếng, dưới ánh đèn, Sở Mạt mới tắm rửa xong, mái tóc ướt sũng, vuốt ở sau tai, ngoan ngoãn buông xuống, không lộn xộn che phủ khuôn mặt, hoàn toàn lộ ra diện mạo đẹp đẽ, lông mi thật dài phủ xuống, hiện rõ một đôi mắt sâu sắc như nước hồ. Môi mỏng, màu sắc cũng rất đẹp, ánh đèn màu ấm trên đỉnh đầu chiếu xuống, phủ lên khuôn mặt màu quýt hồng mới lột.
Lúc này, ông chú khoác chiếc áo ngủ vải bông màu vàng nhạt, buộc tùy ý, để lộ ra nửa khối cơ ngực và một phần nhỏ cơ bụng, dáng vẻ cực kỳ cấm dục.
Khương Mộc vừa ăn mì vừa nghĩ —— Tại sao trước kia mình cảm thấy ông chú vừa già vừa xấu vừa lôi thôi nhỉ?
"Meo meo (mèo kêu) ~", Nắm Than ở dưới chân ông chú kêu réo, bồn cơm của nó trống trơn rồi.
Sở Mạt đứng lên, lấy khăn mặt trên vai xoa xoa tóc, rồi ngáp một cái: "Nhóc từ từ ăn đi, tôi đi đút cho nó".
"Dạ".
"Đúng rồi." Lồng ngực rắn chắc đột nhiên nghiêng lại đây, ở trên bàn hạ xuống một cái bóng mờ, khớp xương ngón tay thon dài rõ rệt đặt lên bàn phỏng ra một độ dài, chợt nghe ông chú nói thật nhỏ: "Của tôi thật ra dài như vầy".
"...". Cậu chớp chớp hai mắt, "Ế? Cái, cái gì dài như vầy?".
Qua thật lâu sau mới hiểu ra, ông chú chỉ chiều dài cái gì, vì thế đột nhiên ngừng lại, sau đó "Bùm" đỏ bừng khắp mặt, trong lòng như có một vạn đầu con ngựa cỏ bùn chạy chồm chồm qua —— không ngờ đã bị nhìn ra từ sớm?
Hai tay Sở Mạt cắm vào túi đến ban công đút mèo.
Tay cậu che cả mặt lại —— ôi, mắc cỡ chết đi được!
Chỉ lát sau, trong phòng khách truyền đến âm thanh tấu nói, cậu lặng lẽ quay đầu lại, chỉ thấy ông chú miễn cưỡng tựa trên ghế sa lon. Quả thật ổng rất cao, gần như chiếm lấy nguyên cái sô pha.
Khương Mộc có cảm giác kỳ dị: Ông chú này, vĩnh viễn thảnh thơi vậy ư, ngay cả chia tay cũng có vẻ bình thản nhẹ nhàng.
Chú ý tới tầm mắt nhóc khách trọ, ánh mắt Sở Mạt tiến đến gần, Khương Mộc vội vàng cúi đầu.
Ông chú khựng lại một chút, nhức đầu, sau đó chuyển kênh TV sang kênh thiếu nhi, chỉ vào hình ảnh Cừu Vui Vẻ trên màn ảnh nói: "Xem?"
"...". Đầu cậu tức khắc đầy tăm tối, liên tục xua tay: "Không cần, cám ơn, tôi lên lầu làm bài tập đây".
Vẻ mặt Sở Mạt khó hiểu nhún vai, chuyển về kênh tấu nói.
Lầm bầm lầu bầu: "Học sinh cấp 3 bây giờ thật kỳ quái, ngay cả Cừu Vui Vẻ cũng không xem".
Khương Mộc: Học sinh cấp 3 thích xem Cừu Vui Vẻ mới kỳ quái!
À không...
Cho rằng học sinh cấp 3 thích xem Cừu Vui Vẻ, ông chú mới kỳ quái nhất!!
ヽ('Д′)?? ︵ ┻━┻ ┻━┻??
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
" Sổ tay nuôi dạy trẻ con:
3. Học sinh cấp 3 bây giờ không xem Cừu Vui Vẻ hả?
4. Không ngờ, con trai tuổi này sẽ cảm thấy hứng thú với độ dài ngắn của người khác, thật lo lắng nhóc sẽ phát triển theo hướng kỳ quái, có nên uốn nắn trước một chút không?"
—— Sở Mạt
==============================
(*) Cây cao lương: 蜀黍 ( đồng âm với chữ chú (thúc thúc)), âm đọc là shǔ shǔ (chú thích: Trong tự điển âm đọc "黍" chỉ có shǔ, căn cứ theo đặc điểm âm đọc phát âm Hán ngữ, trong khẩu ngữ đọc thành shǔ shú), là chỉ đàn ông trung niên có tình cảm với loli, loại người này thích loli có khuynh hướng lừa và đẩy ngã loli. Đã sớm xuất hiện trên internet. Bình thường xuất hiện với loli có liên quan đến diễn đàn "Xấu".
Sở Mạt khom lưng để tầm mắt ngang bằng với cậu: "Sau này nhóc muốn nhìn cứ việc nói thẳng, đừng lao lực như vậy, tôi cũng đâu phải người dễ giận, chút nhu cầu ấy vẫn thỏa mãn được". Dứt lời liền duỗi tay muốn cởi bỏ khăn tắm.
Khương Mộc vội vàng đè tay ông chú lại: "Tôi báo cảnh sát đó!!".
Bởi vì khuôn mặt hai người bỗng biến gần, lần đầu tiên cậu nhìn thấy rõ mặt ông chú, có hơi sợ sệt —— bình thường khuôn mặt được che dấu dưới lớp tóc mái, không ngờ đẹp vậy.
Hơi thở Sở Mạt không hề báo trước phà lên mặt cậu.
Cái ông chú này, bình thường cứ mặc đồ rộng thùng thình nhiều nếp nhăn, không ngờ cơ bắp rất săn chắc, vai rộng eo hẹp.
Có lẽ là đi ra quá vội vàng, khăn tắm chỉ buộc thắt nút bên hông rất tùy ý, lỏng lỏng lẻo lẻo xuống một chút, lộ ra một đoạn đường nét nhân ngư, với lại trên người cũng không có trái thanh long phải bạch hổ, cực kỳ sạch sẽ.
"Đã trễ thế này, đừng quấy rầy cảnh sát. Nhìn chú(*) đây rồi ngủ đi". Sở Mạt đứng thẳng dậy, từ trên móc kéo một cái khăn mặt, vừa lau tóc vừa nói, " Mà tìm tôi có chuyện gì?".
"Tôi đói bụng".
Khương Mộc nói.
"À, thì ra là vậy...". Trên lồng ngực rắn chắc kia còn đang chảy giọt nước, theo đường nét cơ bắp chậm rãi trượt xuống, mắt ông chú rũ xuống nhìn cậu, dùng ngón tay thon dài đem mấy sợi tóc lộ xộn vuốt ra sau đầu, nói: "Đi thôi, tôi sẽ cho phía dưới nhóc ăn".
"..."
Khương Mộc ngẩn người, chớp chớp đôi mắt, "... Ể???".
Vì thế, 10 phút sau, cậu ngồi bên bàn phòng ăn, Sở Mạt đang ở phòng bếp... Khụ, làm mì.
Đúng rồi đấy, đây là một động từ, chứ không phải danh từ.
Hai tay cậu nâng má, có hơi phiền muộn: Ngày đầu tiên của kiếp sống nhờ, lại nhìn thấy hết toàn thân chủ nhà... Điều này không giống như điềm báo tốt.
Sở Mạt đưa lưng về phía cậu, từ phía sau nhìn qua, lưng ông chú rất rộng, dường như có cảm giác rất an toàn.
Khương Mộc cắn ống hút, hút nước trái cây nghĩ: Đàn ông biết nấu cơm, chắc rất được phụ nữ hoan nghênh, không biết ông chú có bạn gái chưa.
Hai mươi tám tuổi, thấy thế nào cũng có bạn gái, không biết mình sống nhờ nhà ông chú, có gây trở ngại hẹn hò với bạn gái không nhở.
Lúc này đang suy nghĩ bay bay loạn xạ, di động ông chú đặt lên bàn đột nhiên "Ting" một tiếng phát ra một tin nhắn.
Bởi vì di động để ở cạnh khuỷu tay Khương Mộc, cậu rũ mắt, thấy ngay năm con chữ cực to lại chói mắt—— "Chúng ta chia tay đi".
Móa...
Biểu cảm ngừng lại trên khuôn mặt: Tui đây mẹ nó... Vừa gặp phải chuyện lớn khủng khiếp gì đây?
Sở Mạt đang đánh trứng gà, không hề phát hiện bên này.
Khương Mộc do dự rất lâu, bắt buộc mình bình tĩnh —— Vừa đến đã bắt gặp ông chú bị đá, đây là cái thể chất gì vậy!
Cậu run run vươn tay đầu ngón tay, lấy tư thế nhanh như chớp ấn tắt màn hình di động...Tóm lại với chuyện này, làm bộ như không phát hiện mới khá lễ phép.
Cậu thở dài một hơi, uống hớp nước trái cây để an ủi.
Không ngờ rằng nước trái cây còn chưa nuốt xuống, màn hình di động bỗng sáng rực lên, lại phát ra tin nhắn.
Cái quỷ gì thế!
Khương Mộc vội vàng che đôi mắt —— không không không, không nên nhìn. Ông nội Tiểu Minh sở dĩ sống đến chín mươi chín tuổi bởi vì không xen vào việc của người khác!
"Nè, nhóc". Sở Mạt đột nhiên gọi cậu.
Khương Mộc bật người ngồi thẳng.
"Giúp tôi nhìn xem là ai nhắn tới".
"..."
Ô, đây là chú bảo tôi xem đấy nhé...
Vì thế Khương Mộc quay đầu, liếc xem, là một người gọi là "Tần Dữ", gửi tin nhắn tới viết là —— "Em suy nghĩ rất lâu rồi, hai người ở bên nhau, nhưng không quan hệ thì không được".
Giây tiếp theo lại xuất hiện thêm một tin —— "Anh rất tốt".
Lại giây nữa phát ra —— "Nhưng anh bất lực, em vẫn không thể chấp nhận nổi".
"Phụt ——". Rốt cuộc, Khương Mộc không nhịn nổi nữa, phun một hơi nước trái cây.
Là tôi nhìn lầm hả?
Trên màn hình viết hai chữ "Bất lực"đúng chứ?
Bất lực này với bất lực mà tôi hiểu cùng một nghĩa đúng hông?
Khương Mộc đã mất đi năng lực tổ chức ngôn ngữ.
"Ai nhắn thế?" Sở Mạt thấy cậu lề mề không đáp lại, lại hỏi một tiếng.
"Ờ... Là một gọi người gọi là... Tần Dữ...".
Khương Mộc trả lời thật cẩn thận.
Sở Mạt nghe thấy cái tên này, để bát xuống, lau khô tay đi tới, cầm lấy di động xem tin nhắn, trong lúc này, Khương Mộc ngồi ở trên ghế không dám động.
Ông chú xem xong, sắc mặt không thay đổi, chỉ trầm mặc thật lâu.
Cậu không dám đoán tâm lý ông chú vào lúc này, nhưng cho dù đàn ông bị đá vì nguyên nhân này, ít nhiều cũng tổn thương tự tôn nhỉ?
Mình cần an ủi ông chú không?
...
Mình điên rồi mới cần an ủi ông chú vì chuyện này!
Lúc này, vậy mà Sở Mạt bấm điện thoại gọi qua.
Đầu bên kia điện thoại chuyển được, cậu nghe thấy Sở Mạt hỏi: "Thật sự muốn chia tay?".
Đối phương không biết nói gì đó, ông chú lại nói: "Trước khi xác định mối quan hệ, tôi đã nói tình hình giữa tôi và em, là em nói không ngại, hiện tại lại vì nó muốn chia tay?".
Vẻ mặt Khương Mộc "Hoảng sợ" suốt quá trình, ngay cả thở cũng rất khẽ —— ông chú thật sự muốn bàn luận chuyện bất lực thẳng thắn chân thực sao? Tốt xấu gì cũng suy xét tôi ở bên cạnh chút chớ... Tôi còn là học sinh cấp 3 nè...
Thôi quên đi, các người từ từ trò chuyện, tôi rút trước đây.
Cậu lặng lẽ đứng dậy, nhưng mông còn chưa nhấc lên hai cm, chợt nghe Sở Mạt cúp điện thoại, nói với cậu: "Ngồi đó".
Trong lòng Khương Mộc "Lộp bộp" một chút, thầm nghĩ: Xong rồi, sắp xong rồi, sắp bị giết người diệt khẩu rồi!
Nhưng ông chú chỉ bình tĩnh nói: "Mì sắp xong rồi". Liền xoay người đi phòng bếp tiếp tục bận việc.
Cậu ngơ ngác, trố hai mắt nhìn, nghĩ thầm: Đủ bình tĩnh, so với lúc ba mẹ tôi ly hôn còn bình tĩnh hơn.
Đồng hồ báo giờ trên tường phát ra âm thanh "Tích tắc tích tắc", Khương Mộc chống đầu không khỏi thất thần —— thật ra ngẫm lại kĩ càng, thì chuyện không cứng nổi, cũng đâu phải ông chú muốn thế, hơn nữa, trước khi hai người ở bên nhau thì ông chú đã ngửa bài rồi, coi như là người thẳng thắn thành khẩn. Hiện tại, nhà gái chia tay vì chuyện này cũng hơi quá đáng.
Nói ra thì lúc mới ở phòng tắm, mình thấy rõ ràng thứ đó của ông chú. Uhm... Không ngắn à, lúc mềm oặt cũng dài, nếu cứng lên còn phải.
Ít nhất, dài hơn mình.
Uả? Không đúng, mắc mớ gì so với ông chú. Mình còn đang ở kỳ dậy thì, còn dài được mà. Chờ mình tới cái tuổi như ông chú, nhất định dài như thế, à không, còn dài hơn ổng cơ.
Khương Mộc không nhịn được chìa hai tay lên bàn so chiều dài, nhớ tới thằng nhỏ của Sở Mạt.
Dài như vậy?
Lắc đầu.
Hình như dài chút nữa.
Thế, dài như này?
"Nhóc đang làm gì đấy?". Sở Mạt bưng mì đi ra nhìn thấy Khương Mộc đang làm động tác không thể tưởng tượng nổi.
Cậu giật mình kêu lên, vô cùng xấu hổ, vội vàng làm bộ như lau bàn: "... Tôi thấy có lớp bụi trên bàn, nên giúp chú lau lau...".
Sở Mạt bèn đặt mì gà tới trước mặt cậu: "Đừng lau nữa, thừa dịp còn nóng ăn đi".
Ngay lập tức, Khương Mộc cầm lấy chiếc đũa từng ngụm từng ngụm ăn luôn.
Ông chú ngồi đối diện cậu, lười biếng đốt điếu thuốc: "Nhóc đói thế sao không nói sớm cho tôi biết? Tôi còn nghĩ nhóc ăn cơm chiều rồi mới đến".
"...". Từ trong bát, Khương Mộc ngẩng đầu nhìn ông chú: "Tại tôi sợ làm phiền chú".
"Không có phiền hay không phiền, nếu đã đồng ý với thầy trông nom nhóc cho tốt thì việc cho nhóc ăn cũng nên có. Sau này cần gì cứ việc nói với tôi". Sở Mạt nhếch chân bắt chéo, cắn điếu thuốc: "Không cần phải gánh vác gì đâu, ba nhóc đưa phí cơm nước rồi, không phải nhóc ở nhà tôi ăn uống không trả tiền".
"... Vâng". Cậu cúi đầu lên tiếng, dưới ánh đèn, Sở Mạt mới tắm rửa xong, mái tóc ướt sũng, vuốt ở sau tai, ngoan ngoãn buông xuống, không lộn xộn che phủ khuôn mặt, hoàn toàn lộ ra diện mạo đẹp đẽ, lông mi thật dài phủ xuống, hiện rõ một đôi mắt sâu sắc như nước hồ. Môi mỏng, màu sắc cũng rất đẹp, ánh đèn màu ấm trên đỉnh đầu chiếu xuống, phủ lên khuôn mặt màu quýt hồng mới lột.
Lúc này, ông chú khoác chiếc áo ngủ vải bông màu vàng nhạt, buộc tùy ý, để lộ ra nửa khối cơ ngực và một phần nhỏ cơ bụng, dáng vẻ cực kỳ cấm dục.
Khương Mộc vừa ăn mì vừa nghĩ —— Tại sao trước kia mình cảm thấy ông chú vừa già vừa xấu vừa lôi thôi nhỉ?
"Meo meo (mèo kêu) ~", Nắm Than ở dưới chân ông chú kêu réo, bồn cơm của nó trống trơn rồi.
Sở Mạt đứng lên, lấy khăn mặt trên vai xoa xoa tóc, rồi ngáp một cái: "Nhóc từ từ ăn đi, tôi đi đút cho nó".
"Dạ".
"Đúng rồi." Lồng ngực rắn chắc đột nhiên nghiêng lại đây, ở trên bàn hạ xuống một cái bóng mờ, khớp xương ngón tay thon dài rõ rệt đặt lên bàn phỏng ra một độ dài, chợt nghe ông chú nói thật nhỏ: "Của tôi thật ra dài như vầy".
"...". Cậu chớp chớp hai mắt, "Ế? Cái, cái gì dài như vầy?".
Qua thật lâu sau mới hiểu ra, ông chú chỉ chiều dài cái gì, vì thế đột nhiên ngừng lại, sau đó "Bùm" đỏ bừng khắp mặt, trong lòng như có một vạn đầu con ngựa cỏ bùn chạy chồm chồm qua —— không ngờ đã bị nhìn ra từ sớm?
Hai tay Sở Mạt cắm vào túi đến ban công đút mèo.
Tay cậu che cả mặt lại —— ôi, mắc cỡ chết đi được!
Chỉ lát sau, trong phòng khách truyền đến âm thanh tấu nói, cậu lặng lẽ quay đầu lại, chỉ thấy ông chú miễn cưỡng tựa trên ghế sa lon. Quả thật ổng rất cao, gần như chiếm lấy nguyên cái sô pha.
Khương Mộc có cảm giác kỳ dị: Ông chú này, vĩnh viễn thảnh thơi vậy ư, ngay cả chia tay cũng có vẻ bình thản nhẹ nhàng.
Chú ý tới tầm mắt nhóc khách trọ, ánh mắt Sở Mạt tiến đến gần, Khương Mộc vội vàng cúi đầu.
Ông chú khựng lại một chút, nhức đầu, sau đó chuyển kênh TV sang kênh thiếu nhi, chỉ vào hình ảnh Cừu Vui Vẻ trên màn ảnh nói: "Xem?"
"...". Đầu cậu tức khắc đầy tăm tối, liên tục xua tay: "Không cần, cám ơn, tôi lên lầu làm bài tập đây".
Vẻ mặt Sở Mạt khó hiểu nhún vai, chuyển về kênh tấu nói.
Lầm bầm lầu bầu: "Học sinh cấp 3 bây giờ thật kỳ quái, ngay cả Cừu Vui Vẻ cũng không xem".
Khương Mộc: Học sinh cấp 3 thích xem Cừu Vui Vẻ mới kỳ quái!
À không...
Cho rằng học sinh cấp 3 thích xem Cừu Vui Vẻ, ông chú mới kỳ quái nhất!!
ヽ('Д′)?? ︵ ┻━┻ ┻━┻??
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
" Sổ tay nuôi dạy trẻ con:
3. Học sinh cấp 3 bây giờ không xem Cừu Vui Vẻ hả?
4. Không ngờ, con trai tuổi này sẽ cảm thấy hứng thú với độ dài ngắn của người khác, thật lo lắng nhóc sẽ phát triển theo hướng kỳ quái, có nên uốn nắn trước một chút không?"
—— Sở Mạt
==============================
(*) Cây cao lương: 蜀黍 ( đồng âm với chữ chú (thúc thúc)), âm đọc là shǔ shǔ (chú thích: Trong tự điển âm đọc "黍" chỉ có shǔ, căn cứ theo đặc điểm âm đọc phát âm Hán ngữ, trong khẩu ngữ đọc thành shǔ shú), là chỉ đàn ông trung niên có tình cảm với loli, loại người này thích loli có khuynh hướng lừa và đẩy ngã loli. Đã sớm xuất hiện trên internet. Bình thường xuất hiện với loli có liên quan đến diễn đàn "Xấu".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất