Chương 4
Chuyển ngữ: Gà Múp
Sở Mạt cầm lấy chìa khóa xe trên bàn: "Nhóc để xe ở đây đi, tôi sẽ tìm người sửa cho, đêm nay tôi đưa nhóc về nhà."
Ông chú dẫn theo Khương Mộc xuống lầu, Tóc Vàng đang quét rác, còn chị gái đang điều chế thuốc màu, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Sở Mạt nói câu: "Cứ giả vờ đi".
Tóc Vàng lập tức ném cây chổi thò lại gần, cười nịnh nọt nói: "Lão đại, nhóc này là ai thế?".
"Liên quan cái rắm cậu chắc".
Chị gái cũng buông dụng cụ trong tay xuống, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt y như Tóc Vàng: "Lão đại, anh muốn đưa nhóc về nhà hả?".
"Cũng dính tới cái rắm cô hả?". Sở Mạt ném mũ bảo hiểm trên quầy vào tay Khương Mộc, tiện tay đốt điếu thuốc cắn trong miệng.
Cậu khó khăn lắm mới đón được cái mũ hồng nhạt hơi nữ tính, liền nghe được một tiếng kinh ngạc cảm thán ——
"Ối giồi ôi, ghê gớm chưa, chìa khóa lão đại cầm trong tay chính là chiếc Halley đấy!!!!!!". Tóc Vàng túm chặt cánh tay chị gái: "Không phải nói chỗ ngồi phía sau lão đại chỉ có Tần Dữ mới được ngồi sao!".
Chị gái cũng kinh ngạc: "Nói đi cũng phải nói lại, lâu lắm Tần Dữ không tới tiệm nha, chẳng lẽ hai người cãi nhau?".
Sở Mạt nắm lấy cái áo khoác màu đen rồi đi thẳng ra ngoài cửa tiệm, chân dài một bước, sải lên chiếc Halley, sau đó nghiêng nghiêng đầu với Khương Mộc: "Đi lên".
"...... À, vâng!". Cậu vội bò lên chỗ ngồi phía sau, đội xong mũ bảo hiểm.
Tóc Vàng và chị gái tựa vào cửa tiệm xem kịch vui.
"Ố ồ, lão đại, anh đổi khẩu vị rồi".
"Chậc chậc, thế mà xuống tay với học sinh cấp 3, cầm thú".
Sở Mạt giơ ngón giữa về phía bọn họ: "Sáng mai trước 8 giờ, sửa xong xe đạp, nếu không trừ lương".
"......". Tóc Vàng và chị gái lập tức héo queo. "Vâng lão đại, lão đại đi thong thả!".
Chiếc Halley lao vùn vụt trên đường, bên tai Khương Mộc toàn là tiếng gió vù vù, cậu vịn nắm tay phía sau xe, cảm thấy tình cảnh này rất kỳ lạ, chưa từng trải nghiệm qua loại cảm giác này.
Đột nhiên trên đường, va phải hòn đá nhỏ khiến đầu xe xóc nảy một chút, mũ bảo hiểm Khương Mộc đụng phải mũ Sở Mạt.
"Xin lỗi!". Cậu vội xin lỗi, lại bị tiếng gió át đi..
Từ kính chiếu hậu, ông chú thấy cậu đang sửa bên góc mũ, đột nhiên hỏi: "Eo tôi có gai à?".
"Hở??". Khương Mộc nhất thời không hiểu ý lời nói ông chú.
"Không có thì vịn cho chặt".
"...... Ừm." Cậu do dự một chút, mới đặt tay lên eo Sở Mạt.
Eo ông chú rất căng, tạo cảm giác rất an toàn.
Cảm giác kì lạ, càng lúc càng mãnh liệt.
Chưa từng ngồi motor lao điên cuồng vào lúc nửa đêm, trái tim nhỏ Khương Mộc đập thình thịch.
Mãi đến khi vào cửa nhà, cậu còn chưa lấy lại tinh thần.
"Lấy xuống được rồi đấy". Giọng Sở Mạt ong ong truyền tới.
"Cái gì?". Cậu ngẩng đầu nhìn ông chú.
"Mũ bảo hiểm". Ông chú gõ gõ đầu cậu: "Lấy xuống được rồi".
"...... À, được!". Khương Mộc định duỗi tay đi mở khóa, Sở Mạt đã giúp cậu mở ra trước, lấy mũ xuống, đầu ngón tay vô tình quẹt qua cổ cậu, giống như điện giật, lành lạnh, ngưa ngứa.
"...... Cảm ơn." Khương Mộc lui một bước, gãi gãi cổ, như thể muốn xóa đi cảm xúc khác thường.
Ông chú nhìn tóc mái cậu bị vấy mồ hôi, liền duỗi tay khảy một chút: "Sao lại ướt thế này?".
"Chảy mồ hôi".
"Căng thẳng?". Trong giọng nói mang theo một chút chế giễu.
"Không." Khương Mộc lắc đầu, "Là hưng phấn."
Ánh mắt Sở Mạt ngừng lại trên khuôn mặt cậu, phát hiện dưới ánh đèn nó mang loại trẻ trung ngây ngô và tinh thần phấn chấn chỉ thuộc riêng về thiếu niên, tạm ngừng thật lâu sau, mới dùng ngón trỏ chọc trán cậu một chút: " Trẻ con".
"Tôi không phải trẻ con......". Cậu xoa xoa trán.
Ông chú móc ra một viên kẹo sữa thỏ bự từ túi quần: "Cái này, muốn không".
"Gì đấy?". Ánh mắt Khương Mộc nhìn thấy kẹo sữa sáng lên: "Muốn!".
Sở Mạt ném kẹo sữa cho cậu.
Lúc này Nắm Than đi tới, nhắm ngay dép lê cậu cạp một cái.
Khương Mộc bị dọa nhảy dựng, thiếu chút nghẹn lại, dựa gần người ông chú: "Con mèo này nhắm vào tôi!".
"Ừ, thấy rồi".
"Nó không thích tôi hở?".
"Có thể là do chưa có ai ở nhà tôi lâu vậy, nó sợ tôi có tình mới, địa vị khó giữ".
Khương Mộc nghe đến đó, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Tôi là tình mới của chú hả?".
"Không phải, nhóc chỉ là đứa trẻ con thôi". Sở Mạt nói xong, bế Nắm Than đi xem TV.
"......" Cậu đứng tại chỗ một lúc lâu, hít sâu một hơi: "Nói lần cuối cùng, tôi không phải trẻ con!".
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Mộc mặc xong đồng phục ra cửa, phát hiện xe đạp dựng ở cửa, vỏ bánh xe đã được sửa xong. Vừa nhìn đồng hồ, 8 giờ lẻ 1 phút —— Ồ, đám nhân viên cửa hàng ông chú đúng giờ thật đấy.
Xem ra, cái anh Tóc Vàng và chị gái mặc áo dây màu đen, đều không phải người xấu.
Trên đường, đạp xe đến trường học, tâm trạng vô thức biến tốt một chút.
Đi vào cổng trường, mới nhảy từ trên xe xuống, nhìn thấy ngay một chiếc xe hơi màu đen quen mắt đậu ở chỗ kia.
Trong xe, người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu.
Là gã tối hôm qua!
Móa, không phải chứ, sao gã lại ở đây? Đợi ai đó? Hay là...... Theo dõi mình?
Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, Khương Mộc vội lắc lắc đầu —— Không đâu, mình đâu có gì đáng giá để theo dõi.
Đi vào lớp, bạn cùng bàn La Tiểu Duẫn nhào tới: "Giang hồ cấp cứu, cho tao mượn chép bài tập toán! Mau mau mau!".
"Biết rồi". Cậu rút sách bài tập từ cặp ra đưa cho nó, La Tiểu Duẫn lập tức lật tới tấp cuống cuồng sao chép.
Khương Mộc chán đến chết chống đầu nhìn nó, một lát sau: "Tao nói này Tiểu Duẫn, mày định trải qua những ngày như vầy suốt hả?".
"Hả?". La Tiểu Duẫn đang vùi đầu viết chữ không nghe rõ ý cậu nói.
"Tao nói là, tốt xấu gì cũng suy xét tương lai một chút đi. Mày không muốn thi đại học?".
"Không muốn". La Tiểu Duẫn dừng lại, dùng miệng cắn đầu bút: "Dù sao ba mẹ đều mặc kệ tao, trong mắt bọn họ chỉ có tiền. Tao đoán bọn họ còn không biết sang năm tao phải thi đại học".
"......". Được rồi, không thể hiểu người có tiền cho lắm: "Nè, kể chuyện này cho mày nghe, gần đây tao gặp một gã kì lạ lắm, chạy chiếc xe hơi màu đen, trên đường tan học lẫn đi học đều nhìn thấy gã, mà gã cũng nhìn chằm chằm tao, không biết có phải tao đa nghi không".
"Mọe, mày sợ gặp phải biến thái?".
"Tổng cộng gặp phải hai lần rồi, bắt đầu từ tối hôm qua. Tao sợ là tao hiểu lầm, có lẽ con gã học ở đây, gã chỉ là đón đưa con thôi".
"Nếu không mày nói một tiếng với ông chủ tiệm xăm, để ổng ngược xuôi đưa mày đi học".
"Không cần. Tao đến ở nhà ổng cũng đủ phiền rồi, không cần gây thêm rắc rối cho ổng".
"Thế...... thế mày cẩn thận một chút, mấy ngày nay mang theo điện thoại, có chuyện thì báo cảnh sát".
"Đừng có ngớ ngẩn, chủ nhiệm lớp không cho mang di động".
"Tao cảm thấy mày nên nói một tiếng với ông chủ tiệm xăm, nói không chừng ổng không thấy phiền đâu".
"...... Không có gì để nói, ngộ nhỡ tao đa nghi thì sao, không chừng tất cả đều là trùng hợp, tao làm ầm lên, ngược lại sẽ bị ổng cười cợt".
"Mày để ý cái nhìn của ổng làm gì?"
"Tao......".
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, Khương Mộc không nói nữa, mở sách giáo khoa buổi sáng ra đọc......
Tới lúc tan tiết tự học buổi tối, bất ngờ trời đổ mưa to tầm tã không dự báo trước, La Tiểu Duẫn cầm cây dù nói với cậu: "Buổi tối tao có việc, đi trước đây".
"Đi việc gì?".
"Tán gái".
"Cút nhanh đi!".
Mười phút sau, cậu thu xếp xong cặp sách, đi tới dưới lầu khu dạy học, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, cùng với sức gió mạnh ầm ầm, tầm nhìn trong mưa mù mịt một mảng —— thời tiết này không thể nào cưỡi xe đạp.
Cậu đi ra cổng trường, vào lúc này taxi phổ biến nhất, từng chiếc taxi đi ngang qua, tất cả đều đầy khách, xem ra kiểu này chỉ có thể đi bộ về nhà.
Sau khi hạ quyết tâm, cậu quấn chặt áo khoác đồng phục, giữ chặt cây dù vọt vào trong mưa.
Nhưng chưa kịp tiến tới là bao, đã bị cơn mưa to xối xả đến nửa bước khó đi, ống quần và giày ướt sũng.
Cậu lắc lắc ống quần: "Còn gì thảm hại hơn nữa không?".
Mới vừa nghĩ vậy xong, quay đầu lại, chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ đi theo phía sau cậu.
......
Khương Mộc nhíu mày —— đúng là âm hồn không tan, rốt cuộc gã ta muốn làm gì?
Xe dừng bên cạnh cậu, người đàn ông trong xe hạ cửa kính xe xuống: "Mưa to lắm, để chú đưa cháu đi".
"Không cần."
Gã vẫn không từ bỏ, ngược lại còn lấy một cây dù đen xuống xe, gã mặc vét đen, chỉn chu, như một kẻ doanh nhân ưu tú.
Cậu vội lui về phía sau một bước, "Cháu quen chú sao?".
"Cháu không quen chú, nhưng chú biết cháu". Gã nói:"Chú để ý cháu lâu rồi. Mỗi ngày đúng 8 giờ 30 xuất hiện ở trường học, buổi tối đúng 9 giờ tan học, duy nhất một lần không đúng, là ngày chú tìm đến bắt chuyện với cháu".
Ôi đệt...... Theo dõi tỉ mỉ quá vậy.
"...... Chú muốn làm gì?"
"Không bằng chúng ta vào trong xe từ từ nói? Cháu ướt hết rồi, yên tâm, chú không có ác ý".
"Chú không nói thì thôi, bái bai!" Khương Mộc quấn chặt đồng phục nhấc chân đi ngay.
"Xin đợi một chút."
"Chú chú chú nói gì thì nói đi, chứ đừng có áp sát lại đây!".
"Chú cảm thấy cháu rất tốt, dáng dấp cũng là kiểu chú thích, chú muốn làm quen với cháu".
Khuôn mặt gã tối tăm dưới cây dù đen.
Một cơn gió thổi tới, nước mưa nghiêng nghiêng tạt vào mặt, cậu vuốt mặt: "Nhưng cháu không muốn quen chú!".
Gã mỉm cười nói: "Không sao, cứ từ từ sẽ hiểu nhau thôi". Nói xong duỗi tay bắt lấy cổ tay cậu.
Ối mẹ ơi!
Khương Mộc đột nhiên lui về phía sau một bước lớn—— Không phải chứ! Cốt truyện này không nên phát sinh với bản thân tôi nha!
"Buông tôi ra!"
"Chú có thể mua cho cháu tất cả mọi thứ mà cháu thích, đây là một khoản mua bán rất có lời, cháu có thể suy xét về kiến nghị của chú".
Gã tăng sức trên tay.
"Chết tiệt...... Buông tôi ra! Ông muốn bị đánh à!". Khương Mộc cố sức giãy giụa.
Ngay lúc này, phía sau bỗng truyền đến tiếng kêu.
"Nhóc".
Cậu quay ngay đầu lại, hạt mưa theo lông mi trượt xuống, cảnh tượng mù mịt trước mắt, chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ mơ hồ hồ đi tới chỗ cậu.
......
Bỗng nhiên, Khương Mộc cảm giác mình có thể cảm nhận được tiếng tim đập rất to.
Sở Mạt cầm dù xuất hiện trước mắt, dáng vẻ cao lớn chắn đi cơn mưa to ào ào, phảng phất như một cái cảng tránh gió.
"Sở Mạt!"
Trong nháy mắt, nhìn thấy ông chú, lập tức an tâm.
Sao lại thế này, chỉ trong một lúc đã có cảm giác ỷ lại ông chú ư.
Gã đàn ông vốn bắt lấy cậu rốt cuộc có điều do dự mới buông lỏng tay ra, thấy Sở Mạt cao to, mới thôi dây dưa, không nói một lời ngồi vào trong xe, lái đi.
"Đi ra ném rác, nhìn thấy bóng lưng giống nhóc, không ngờ là nhóc thật". Sở Mạt híp mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen nghênh ngang đi: "Ai vậy? Nhóc quen hả?".
"Không quen, người lạ thôi". Khương Mộc thấy xe hơi đi xa, khẽ thở phào.
Giây tiếp theo, lại bị ông chú nắm cằm, giọng nói lười biếng vang lên bên tai: "Nhóc vừa kêu tôi là gì?".
"...... Ờ...... Sở Mạt......".
"Không biết lớn nhỏ, kêu chú".
"...... Chú Sở......".
Sở Mạt nhìn cậu nhóc như gà rớt nồi canh: "Về nhà nói tiếp".
Cuối cùng, khi hai người về đến nhà đều vô cùng chật vật.
Cả người ướt sũng, góc áo ống quần đều chảy nước tí tách.
Khương Mộc cởi giày thể thao, cũng lười mang dép lê, cứ thế một chân dẫm vào trong nhà gỗ, nhưng không ngờ lòng bàn chân trơn trợt, trực tiếp nhào tới phía trước.
"Úi, cẩn thận".
Ông chú cũng không kịp mang dép lê, vội duỗi tay ôm eo cậu, kết quả hai người cùng nhau trượt trên sàn, vẽ ra vết ướt xoẹttttt, "Rầm" một tiếng cùng nhau ngã trên sàn.
"Đau đau đau đau đau ——!!!!".
Khi cậu phản ứng lại, mới phát hiện ông chú trở thành đệm thịt, còn mình đang ngồi trong ngực ổng.
Lúc này Sở Mạt đỡ eo, đau đến mặt mày vặn xoắn vào nhau.
"Chú...... Chú không sao chứ......".
"Ui ——" Sở Mạt hít một hơi lạnh, nói: "Còn được".
Khương Mộc vội vàng dìu ông chú, nhưng dưới chân vẫn còn ướt, bản thân nỗ lực rất nhiều lần đều không đứng dậy nổi, mà ngược lại ngã vào trong ngực ông chú lần nữa, thử rất lâu, đầu gối liền đụng phải chỗ nào đó không nên đụng vào......
Ngay từ đầu cậu không phát hiện, không biết đầu gối cọ chỗ nào.
Sau khi cọ cọ vài lần, sắc mặt Sở Mạt quái dị vịn bả vai cậu đẩy ra: " Thôi ngừng chút đi...... Nhóc......".
"Ơ".
"...... Nhóc trước đừng nhúc nhích".
"Tại sao vậy?".
Đôi mắt ông chú rũ xuống, ra hiệu chỉ chỗ nào đó.
"......"
"......"
Hai người cùng nhau trầm mặc.
Mãi sau, đầu óc Khương Mộc co rút, buột miệng thốt ra một câu: "Không phải chú không cứng được à?".
"Gì?".
Sở Mạt ngẩng đầu, nhìn cậu không nói chuyện.
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Ôi mọe......
Quả thực, cậu muốn cắn rớt đầu lưỡi —— Trời ạ! Tôi đang nói cái gì thế này!!
Thật lâu sau, ông chú bất đắc dĩ thở dài: "Ai nói với nhóc là tôi không cứng được?"
"Hở?......". Cậu liên tục xua tay: "Tôi không biết, tôi không biết cái gì hết!".
Sở Mạt đứng lên, lấy ra một gói thuốc lá từ trong ngăn kéo, tự biết đuối lý, Khương Mộc vội vàng nắm lấy bật lửa trên bàn, mồi lửa cho lão đại.
"Thật ra ngày đó nhóc nhìn thấy nội dung WeChat, phải không?".
"Nội dung WeChat gì? Tôi không nhớ".
Cậu thật cẩn thận nuốt ngụm nước miếng.
Ông chú liếc nhìn cậu, kẹp điếu thuốc, dùng ngón cái gãi gãi huyệt thái dương, ngẫm nghĩ một lúc: "Theo lý mà nói, vốn không cần nói vài thứ với nhóc, nhưng vì tự trọng đàn ông, tôi cảm thấy vẫn cần thiết chính thức thanh minh với nhóc, thằng em tôi, nó rất bình thường, hoàn toàn có thể đứng lên ở thời điểm cần thiết. Tôi là một người đàn ông bình thường, xóa sạch tưởng tượng tầm bậy tầm bạ trong đầu nhóc cho tôi".
"......"
"Vẻ mặt nhóc nhìn qua không mấy tin tưởng?"
"emmm......"
"Có muốn tôi cứng tại chỗ cho nhóc xem không?".
"Không cần không cần!!!". Khương Mộc liên tục xua tay.
Sở Mạt xích lại gần, tìm tòi nghiên cứu vẻ mặt cậu, sau đó nói: "Không ngờ bị một nhóc con khinh bỉ, xem ra hôm nay phải biểu diễn cái gọi là cột trụ chống trời, nếu không nhóc thật sự cho rằng ông đây miệng cọp gan thỏ".
Ông chú cầm lấy tay cậu ấn xuống chỗ nào đó của mình.
"Oa a a a a không cần, biến thái chết tiệt!!!!. Khương Mộc giống như chim sợ cành cong, xoay người chạy trốn lên lầu.
Sở Mạt cắn điếu thuốc, dù bận vẫn ung dung thưởng thức thiếu niên chạy trối chết.
"Tôi muốn báo cảnh sát! Để mấy chú(*) cảnh sát tới bắt chú!!!". Ở trên thang lầu, cậu run rẩy chỉ vào ông chú gào thét.
Ông chú cười tủm tỉm giang tay: "Xin cứ tự nhiên.
Tác giả có lời muốn nói:
"Sổ tay nuôi nấng trẻ con:
7. Hình như nhóc gặp phải kẻ khó chơi, nhưng không nói với tôi. Là đàn ông nên tự mình giải quyết vấn đề, tôi sẽ không nhúng tay.
8. Nghĩ tới nghĩ lui thì nhóc mới mười tám tuổi, miễn cưỡng xem như chàng trai, còn chưa tính là đàn ông, tôi vẫn tìm cơ hội giúp nhóc giải quyết một chút. (xóa điều trên (7))".
—— Sở Mạt
=========::::============
(*): Đã giải thích ở chương 2.
Sở Mạt cầm lấy chìa khóa xe trên bàn: "Nhóc để xe ở đây đi, tôi sẽ tìm người sửa cho, đêm nay tôi đưa nhóc về nhà."
Ông chú dẫn theo Khương Mộc xuống lầu, Tóc Vàng đang quét rác, còn chị gái đang điều chế thuốc màu, dáng vẻ rất nghiêm túc.
Sở Mạt nói câu: "Cứ giả vờ đi".
Tóc Vàng lập tức ném cây chổi thò lại gần, cười nịnh nọt nói: "Lão đại, nhóc này là ai thế?".
"Liên quan cái rắm cậu chắc".
Chị gái cũng buông dụng cụ trong tay xuống, lộ ra vẻ mặt nịnh nọt y như Tóc Vàng: "Lão đại, anh muốn đưa nhóc về nhà hả?".
"Cũng dính tới cái rắm cô hả?". Sở Mạt ném mũ bảo hiểm trên quầy vào tay Khương Mộc, tiện tay đốt điếu thuốc cắn trong miệng.
Cậu khó khăn lắm mới đón được cái mũ hồng nhạt hơi nữ tính, liền nghe được một tiếng kinh ngạc cảm thán ——
"Ối giồi ôi, ghê gớm chưa, chìa khóa lão đại cầm trong tay chính là chiếc Halley đấy!!!!!!". Tóc Vàng túm chặt cánh tay chị gái: "Không phải nói chỗ ngồi phía sau lão đại chỉ có Tần Dữ mới được ngồi sao!".
Chị gái cũng kinh ngạc: "Nói đi cũng phải nói lại, lâu lắm Tần Dữ không tới tiệm nha, chẳng lẽ hai người cãi nhau?".
Sở Mạt nắm lấy cái áo khoác màu đen rồi đi thẳng ra ngoài cửa tiệm, chân dài một bước, sải lên chiếc Halley, sau đó nghiêng nghiêng đầu với Khương Mộc: "Đi lên".
"...... À, vâng!". Cậu vội bò lên chỗ ngồi phía sau, đội xong mũ bảo hiểm.
Tóc Vàng và chị gái tựa vào cửa tiệm xem kịch vui.
"Ố ồ, lão đại, anh đổi khẩu vị rồi".
"Chậc chậc, thế mà xuống tay với học sinh cấp 3, cầm thú".
Sở Mạt giơ ngón giữa về phía bọn họ: "Sáng mai trước 8 giờ, sửa xong xe đạp, nếu không trừ lương".
"......". Tóc Vàng và chị gái lập tức héo queo. "Vâng lão đại, lão đại đi thong thả!".
Chiếc Halley lao vùn vụt trên đường, bên tai Khương Mộc toàn là tiếng gió vù vù, cậu vịn nắm tay phía sau xe, cảm thấy tình cảnh này rất kỳ lạ, chưa từng trải nghiệm qua loại cảm giác này.
Đột nhiên trên đường, va phải hòn đá nhỏ khiến đầu xe xóc nảy một chút, mũ bảo hiểm Khương Mộc đụng phải mũ Sở Mạt.
"Xin lỗi!". Cậu vội xin lỗi, lại bị tiếng gió át đi..
Từ kính chiếu hậu, ông chú thấy cậu đang sửa bên góc mũ, đột nhiên hỏi: "Eo tôi có gai à?".
"Hở??". Khương Mộc nhất thời không hiểu ý lời nói ông chú.
"Không có thì vịn cho chặt".
"...... Ừm." Cậu do dự một chút, mới đặt tay lên eo Sở Mạt.
Eo ông chú rất căng, tạo cảm giác rất an toàn.
Cảm giác kì lạ, càng lúc càng mãnh liệt.
Chưa từng ngồi motor lao điên cuồng vào lúc nửa đêm, trái tim nhỏ Khương Mộc đập thình thịch.
Mãi đến khi vào cửa nhà, cậu còn chưa lấy lại tinh thần.
"Lấy xuống được rồi đấy". Giọng Sở Mạt ong ong truyền tới.
"Cái gì?". Cậu ngẩng đầu nhìn ông chú.
"Mũ bảo hiểm". Ông chú gõ gõ đầu cậu: "Lấy xuống được rồi".
"...... À, được!". Khương Mộc định duỗi tay đi mở khóa, Sở Mạt đã giúp cậu mở ra trước, lấy mũ xuống, đầu ngón tay vô tình quẹt qua cổ cậu, giống như điện giật, lành lạnh, ngưa ngứa.
"...... Cảm ơn." Khương Mộc lui một bước, gãi gãi cổ, như thể muốn xóa đi cảm xúc khác thường.
Ông chú nhìn tóc mái cậu bị vấy mồ hôi, liền duỗi tay khảy một chút: "Sao lại ướt thế này?".
"Chảy mồ hôi".
"Căng thẳng?". Trong giọng nói mang theo một chút chế giễu.
"Không." Khương Mộc lắc đầu, "Là hưng phấn."
Ánh mắt Sở Mạt ngừng lại trên khuôn mặt cậu, phát hiện dưới ánh đèn nó mang loại trẻ trung ngây ngô và tinh thần phấn chấn chỉ thuộc riêng về thiếu niên, tạm ngừng thật lâu sau, mới dùng ngón trỏ chọc trán cậu một chút: " Trẻ con".
"Tôi không phải trẻ con......". Cậu xoa xoa trán.
Ông chú móc ra một viên kẹo sữa thỏ bự từ túi quần: "Cái này, muốn không".
"Gì đấy?". Ánh mắt Khương Mộc nhìn thấy kẹo sữa sáng lên: "Muốn!".
Sở Mạt ném kẹo sữa cho cậu.
Lúc này Nắm Than đi tới, nhắm ngay dép lê cậu cạp một cái.
Khương Mộc bị dọa nhảy dựng, thiếu chút nghẹn lại, dựa gần người ông chú: "Con mèo này nhắm vào tôi!".
"Ừ, thấy rồi".
"Nó không thích tôi hở?".
"Có thể là do chưa có ai ở nhà tôi lâu vậy, nó sợ tôi có tình mới, địa vị khó giữ".
Khương Mộc nghe đến đó, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Tôi là tình mới của chú hả?".
"Không phải, nhóc chỉ là đứa trẻ con thôi". Sở Mạt nói xong, bế Nắm Than đi xem TV.
"......" Cậu đứng tại chỗ một lúc lâu, hít sâu một hơi: "Nói lần cuối cùng, tôi không phải trẻ con!".
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Mộc mặc xong đồng phục ra cửa, phát hiện xe đạp dựng ở cửa, vỏ bánh xe đã được sửa xong. Vừa nhìn đồng hồ, 8 giờ lẻ 1 phút —— Ồ, đám nhân viên cửa hàng ông chú đúng giờ thật đấy.
Xem ra, cái anh Tóc Vàng và chị gái mặc áo dây màu đen, đều không phải người xấu.
Trên đường, đạp xe đến trường học, tâm trạng vô thức biến tốt một chút.
Đi vào cổng trường, mới nhảy từ trên xe xuống, nhìn thấy ngay một chiếc xe hơi màu đen quen mắt đậu ở chỗ kia.
Trong xe, người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu.
Là gã tối hôm qua!
Móa, không phải chứ, sao gã lại ở đây? Đợi ai đó? Hay là...... Theo dõi mình?
Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, Khương Mộc vội lắc lắc đầu —— Không đâu, mình đâu có gì đáng giá để theo dõi.
Đi vào lớp, bạn cùng bàn La Tiểu Duẫn nhào tới: "Giang hồ cấp cứu, cho tao mượn chép bài tập toán! Mau mau mau!".
"Biết rồi". Cậu rút sách bài tập từ cặp ra đưa cho nó, La Tiểu Duẫn lập tức lật tới tấp cuống cuồng sao chép.
Khương Mộc chán đến chết chống đầu nhìn nó, một lát sau: "Tao nói này Tiểu Duẫn, mày định trải qua những ngày như vầy suốt hả?".
"Hả?". La Tiểu Duẫn đang vùi đầu viết chữ không nghe rõ ý cậu nói.
"Tao nói là, tốt xấu gì cũng suy xét tương lai một chút đi. Mày không muốn thi đại học?".
"Không muốn". La Tiểu Duẫn dừng lại, dùng miệng cắn đầu bút: "Dù sao ba mẹ đều mặc kệ tao, trong mắt bọn họ chỉ có tiền. Tao đoán bọn họ còn không biết sang năm tao phải thi đại học".
"......". Được rồi, không thể hiểu người có tiền cho lắm: "Nè, kể chuyện này cho mày nghe, gần đây tao gặp một gã kì lạ lắm, chạy chiếc xe hơi màu đen, trên đường tan học lẫn đi học đều nhìn thấy gã, mà gã cũng nhìn chằm chằm tao, không biết có phải tao đa nghi không".
"Mọe, mày sợ gặp phải biến thái?".
"Tổng cộng gặp phải hai lần rồi, bắt đầu từ tối hôm qua. Tao sợ là tao hiểu lầm, có lẽ con gã học ở đây, gã chỉ là đón đưa con thôi".
"Nếu không mày nói một tiếng với ông chủ tiệm xăm, để ổng ngược xuôi đưa mày đi học".
"Không cần. Tao đến ở nhà ổng cũng đủ phiền rồi, không cần gây thêm rắc rối cho ổng".
"Thế...... thế mày cẩn thận một chút, mấy ngày nay mang theo điện thoại, có chuyện thì báo cảnh sát".
"Đừng có ngớ ngẩn, chủ nhiệm lớp không cho mang di động".
"Tao cảm thấy mày nên nói một tiếng với ông chủ tiệm xăm, nói không chừng ổng không thấy phiền đâu".
"...... Không có gì để nói, ngộ nhỡ tao đa nghi thì sao, không chừng tất cả đều là trùng hợp, tao làm ầm lên, ngược lại sẽ bị ổng cười cợt".
"Mày để ý cái nhìn của ổng làm gì?"
"Tao......".
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, Khương Mộc không nói nữa, mở sách giáo khoa buổi sáng ra đọc......
Tới lúc tan tiết tự học buổi tối, bất ngờ trời đổ mưa to tầm tã không dự báo trước, La Tiểu Duẫn cầm cây dù nói với cậu: "Buổi tối tao có việc, đi trước đây".
"Đi việc gì?".
"Tán gái".
"Cút nhanh đi!".
Mười phút sau, cậu thu xếp xong cặp sách, đi tới dưới lầu khu dạy học, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, cùng với sức gió mạnh ầm ầm, tầm nhìn trong mưa mù mịt một mảng —— thời tiết này không thể nào cưỡi xe đạp.
Cậu đi ra cổng trường, vào lúc này taxi phổ biến nhất, từng chiếc taxi đi ngang qua, tất cả đều đầy khách, xem ra kiểu này chỉ có thể đi bộ về nhà.
Sau khi hạ quyết tâm, cậu quấn chặt áo khoác đồng phục, giữ chặt cây dù vọt vào trong mưa.
Nhưng chưa kịp tiến tới là bao, đã bị cơn mưa to xối xả đến nửa bước khó đi, ống quần và giày ướt sũng.
Cậu lắc lắc ống quần: "Còn gì thảm hại hơn nữa không?".
Mới vừa nghĩ vậy xong, quay đầu lại, chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ đi theo phía sau cậu.
......
Khương Mộc nhíu mày —— đúng là âm hồn không tan, rốt cuộc gã ta muốn làm gì?
Xe dừng bên cạnh cậu, người đàn ông trong xe hạ cửa kính xe xuống: "Mưa to lắm, để chú đưa cháu đi".
"Không cần."
Gã vẫn không từ bỏ, ngược lại còn lấy một cây dù đen xuống xe, gã mặc vét đen, chỉn chu, như một kẻ doanh nhân ưu tú.
Cậu vội lui về phía sau một bước, "Cháu quen chú sao?".
"Cháu không quen chú, nhưng chú biết cháu". Gã nói:"Chú để ý cháu lâu rồi. Mỗi ngày đúng 8 giờ 30 xuất hiện ở trường học, buổi tối đúng 9 giờ tan học, duy nhất một lần không đúng, là ngày chú tìm đến bắt chuyện với cháu".
Ôi đệt...... Theo dõi tỉ mỉ quá vậy.
"...... Chú muốn làm gì?"
"Không bằng chúng ta vào trong xe từ từ nói? Cháu ướt hết rồi, yên tâm, chú không có ác ý".
"Chú không nói thì thôi, bái bai!" Khương Mộc quấn chặt đồng phục nhấc chân đi ngay.
"Xin đợi một chút."
"Chú chú chú nói gì thì nói đi, chứ đừng có áp sát lại đây!".
"Chú cảm thấy cháu rất tốt, dáng dấp cũng là kiểu chú thích, chú muốn làm quen với cháu".
Khuôn mặt gã tối tăm dưới cây dù đen.
Một cơn gió thổi tới, nước mưa nghiêng nghiêng tạt vào mặt, cậu vuốt mặt: "Nhưng cháu không muốn quen chú!".
Gã mỉm cười nói: "Không sao, cứ từ từ sẽ hiểu nhau thôi". Nói xong duỗi tay bắt lấy cổ tay cậu.
Ối mẹ ơi!
Khương Mộc đột nhiên lui về phía sau một bước lớn—— Không phải chứ! Cốt truyện này không nên phát sinh với bản thân tôi nha!
"Buông tôi ra!"
"Chú có thể mua cho cháu tất cả mọi thứ mà cháu thích, đây là một khoản mua bán rất có lời, cháu có thể suy xét về kiến nghị của chú".
Gã tăng sức trên tay.
"Chết tiệt...... Buông tôi ra! Ông muốn bị đánh à!". Khương Mộc cố sức giãy giụa.
Ngay lúc này, phía sau bỗng truyền đến tiếng kêu.
"Nhóc".
Cậu quay ngay đầu lại, hạt mưa theo lông mi trượt xuống, cảnh tượng mù mịt trước mắt, chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ mơ hồ hồ đi tới chỗ cậu.
......
Bỗng nhiên, Khương Mộc cảm giác mình có thể cảm nhận được tiếng tim đập rất to.
Sở Mạt cầm dù xuất hiện trước mắt, dáng vẻ cao lớn chắn đi cơn mưa to ào ào, phảng phất như một cái cảng tránh gió.
"Sở Mạt!"
Trong nháy mắt, nhìn thấy ông chú, lập tức an tâm.
Sao lại thế này, chỉ trong một lúc đã có cảm giác ỷ lại ông chú ư.
Gã đàn ông vốn bắt lấy cậu rốt cuộc có điều do dự mới buông lỏng tay ra, thấy Sở Mạt cao to, mới thôi dây dưa, không nói một lời ngồi vào trong xe, lái đi.
"Đi ra ném rác, nhìn thấy bóng lưng giống nhóc, không ngờ là nhóc thật". Sở Mạt híp mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen nghênh ngang đi: "Ai vậy? Nhóc quen hả?".
"Không quen, người lạ thôi". Khương Mộc thấy xe hơi đi xa, khẽ thở phào.
Giây tiếp theo, lại bị ông chú nắm cằm, giọng nói lười biếng vang lên bên tai: "Nhóc vừa kêu tôi là gì?".
"...... Ờ...... Sở Mạt......".
"Không biết lớn nhỏ, kêu chú".
"...... Chú Sở......".
Sở Mạt nhìn cậu nhóc như gà rớt nồi canh: "Về nhà nói tiếp".
Cuối cùng, khi hai người về đến nhà đều vô cùng chật vật.
Cả người ướt sũng, góc áo ống quần đều chảy nước tí tách.
Khương Mộc cởi giày thể thao, cũng lười mang dép lê, cứ thế một chân dẫm vào trong nhà gỗ, nhưng không ngờ lòng bàn chân trơn trợt, trực tiếp nhào tới phía trước.
"Úi, cẩn thận".
Ông chú cũng không kịp mang dép lê, vội duỗi tay ôm eo cậu, kết quả hai người cùng nhau trượt trên sàn, vẽ ra vết ướt xoẹttttt, "Rầm" một tiếng cùng nhau ngã trên sàn.
"Đau đau đau đau đau ——!!!!".
Khi cậu phản ứng lại, mới phát hiện ông chú trở thành đệm thịt, còn mình đang ngồi trong ngực ổng.
Lúc này Sở Mạt đỡ eo, đau đến mặt mày vặn xoắn vào nhau.
"Chú...... Chú không sao chứ......".
"Ui ——" Sở Mạt hít một hơi lạnh, nói: "Còn được".
Khương Mộc vội vàng dìu ông chú, nhưng dưới chân vẫn còn ướt, bản thân nỗ lực rất nhiều lần đều không đứng dậy nổi, mà ngược lại ngã vào trong ngực ông chú lần nữa, thử rất lâu, đầu gối liền đụng phải chỗ nào đó không nên đụng vào......
Ngay từ đầu cậu không phát hiện, không biết đầu gối cọ chỗ nào.
Sau khi cọ cọ vài lần, sắc mặt Sở Mạt quái dị vịn bả vai cậu đẩy ra: " Thôi ngừng chút đi...... Nhóc......".
"Ơ".
"...... Nhóc trước đừng nhúc nhích".
"Tại sao vậy?".
Đôi mắt ông chú rũ xuống, ra hiệu chỉ chỗ nào đó.
"......"
"......"
Hai người cùng nhau trầm mặc.
Mãi sau, đầu óc Khương Mộc co rút, buột miệng thốt ra một câu: "Không phải chú không cứng được à?".
"Gì?".
Sở Mạt ngẩng đầu, nhìn cậu không nói chuyện.
Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Ôi mọe......
Quả thực, cậu muốn cắn rớt đầu lưỡi —— Trời ạ! Tôi đang nói cái gì thế này!!
Thật lâu sau, ông chú bất đắc dĩ thở dài: "Ai nói với nhóc là tôi không cứng được?"
"Hở?......". Cậu liên tục xua tay: "Tôi không biết, tôi không biết cái gì hết!".
Sở Mạt đứng lên, lấy ra một gói thuốc lá từ trong ngăn kéo, tự biết đuối lý, Khương Mộc vội vàng nắm lấy bật lửa trên bàn, mồi lửa cho lão đại.
"Thật ra ngày đó nhóc nhìn thấy nội dung WeChat, phải không?".
"Nội dung WeChat gì? Tôi không nhớ".
Cậu thật cẩn thận nuốt ngụm nước miếng.
Ông chú liếc nhìn cậu, kẹp điếu thuốc, dùng ngón cái gãi gãi huyệt thái dương, ngẫm nghĩ một lúc: "Theo lý mà nói, vốn không cần nói vài thứ với nhóc, nhưng vì tự trọng đàn ông, tôi cảm thấy vẫn cần thiết chính thức thanh minh với nhóc, thằng em tôi, nó rất bình thường, hoàn toàn có thể đứng lên ở thời điểm cần thiết. Tôi là một người đàn ông bình thường, xóa sạch tưởng tượng tầm bậy tầm bạ trong đầu nhóc cho tôi".
"......"
"Vẻ mặt nhóc nhìn qua không mấy tin tưởng?"
"emmm......"
"Có muốn tôi cứng tại chỗ cho nhóc xem không?".
"Không cần không cần!!!". Khương Mộc liên tục xua tay.
Sở Mạt xích lại gần, tìm tòi nghiên cứu vẻ mặt cậu, sau đó nói: "Không ngờ bị một nhóc con khinh bỉ, xem ra hôm nay phải biểu diễn cái gọi là cột trụ chống trời, nếu không nhóc thật sự cho rằng ông đây miệng cọp gan thỏ".
Ông chú cầm lấy tay cậu ấn xuống chỗ nào đó của mình.
"Oa a a a a không cần, biến thái chết tiệt!!!!. Khương Mộc giống như chim sợ cành cong, xoay người chạy trốn lên lầu.
Sở Mạt cắn điếu thuốc, dù bận vẫn ung dung thưởng thức thiếu niên chạy trối chết.
"Tôi muốn báo cảnh sát! Để mấy chú(*) cảnh sát tới bắt chú!!!". Ở trên thang lầu, cậu run rẩy chỉ vào ông chú gào thét.
Ông chú cười tủm tỉm giang tay: "Xin cứ tự nhiên.
Tác giả có lời muốn nói:
"Sổ tay nuôi nấng trẻ con:
7. Hình như nhóc gặp phải kẻ khó chơi, nhưng không nói với tôi. Là đàn ông nên tự mình giải quyết vấn đề, tôi sẽ không nhúng tay.
8. Nghĩ tới nghĩ lui thì nhóc mới mười tám tuổi, miễn cưỡng xem như chàng trai, còn chưa tính là đàn ông, tôi vẫn tìm cơ hội giúp nhóc giải quyết một chút. (xóa điều trên (7))".
—— Sở Mạt
=========::::============
(*): Đã giải thích ở chương 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất