Chương 48: Không ngốc chút nào
Kinh Phong không ở lại ăn cơm, nghe nói là ông cố ý bay từ thành phố X về chỉ vì muốn giáo huấn Kinh Tùng Triệt một trận như vậy...
Ông quản gia đi theo bên cạnh Kinh Phong đã lâu tiễn ông ra sân bay, Chung Lộ không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, nhất thời xấu hổ không thôi.
Kinh Tùng Triệt thừa dịp Khúc Sênh đi rửa tay bảo mẹ Kiều dọn bữa tối đã nấu xong lên, chờ Khúc Sênh ra lại coi như không có chuyện gì nói: "Đói rồi đúng không? Ăn cơm đi."
Bữa tối này cứ thế lặng lẽ kết thúc, Chung Lộ cũng không giữ bọn họ lại được nữa, chỉ nói mấy câu với Kinh Tùng Triệt, đại khái bảo Kinh Phong nóng giận nên mới nói vậy, bảo anh đừng để trong lòng. Tuy rằng trong lòng hai người đều rõ ràng, Kinh Phong đã tức giận khi Kinh Tùng Triệt đánh người khác ở quán bar, nếu không ông sẽ không làm con trai mất mặt trước mọi người như vậy.
Kinh Tùng Triệt thì tỏ vẻ: "Có thể hiểu."
Khúc Sênh căng tai ra nghe, não cậu rối tung lên, hiểu cái gì cơ? Ai hiểu? Mình không hiểu gì cả!!
Có phải Kinh Phong đã biết tính hướng của cậu không, mấy chỗ quái quỷ là chỗ nào? Quán bar sao? Ngay cả quán bar mà Kinh Tùng Triệt cũng không thể đi sao? Không đến mức đó chứ.
Trong lòng cậu có chứa nhiều nghi vấn nhưng lúc Kinh Tùng Triệt quay lại nhìn thẳng vào cậu, trực giác mách bảo cậu không cần hỏi, hỏi rõ cũng không có ích lợi gì.
Nhưng suy nghĩ này không đúng lắm, trước kia cậu không hỏi là bởi vì cậu và Kinh Tùng Triệt không quen biết nhau đến mức như vậy, dĩ nhiên hai người sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau nhưng bây giờ lại không giống vậy nữa.
Khúc Sênh phát hiện bản thân thật sự không quá hiểu về Kinh Tùng Triệt, giống như lời Kinh Tùng Triệt nói ở suối nước nóng một tháng trước vậy, cậu vẫn luôn chưa chuẩn bị kỹ càng để tiếp nhận toàn bộ Kinh Tùng Triệt... ngay cả phương diện kia cũng vậy.
Được rồi.
Khúc Sênh nói thầm trong lòng, được rồi, lần này nhất định phải bắt lấy cơ hội hỏi rõ ràng.
Chung Lộ sắp xếp tài xế đưa bọn họ trở về, trước khi đi còn hỏi bọn họ có muốn ở lại không, Kinh Tùng Triệt không từ chối ngay, ngược lại quay đầu hỏi ý kiến Khúc Sênh.
Khúc Sênh nhất thời sững sờ, "Không, không cần đâu, vẫn là trở về đi, về nhà."
Kinh Tùng Triệt rất hài lòng với câu trả lời này của cậu, thậm chí còn từ chối tài xế mà Chung Lộ sắp xếp.
Ngồi lên xe thắt dây an toàn xong, Khúc Sênh mới nhớ tới, "Ban nãy anh không nên đột nhiên hôn em." Nói xong lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, lần này không ai đi theo bọn họ cả.
"Hửm?" Kinh Tùng Triệt nhan chóng phản ứng lại, "Ừm, không thể hôn sao?"
Câu hỏi quá mức đương nhiên, suy nghĩ của Khúc Sênh lại bị đánh gãy.
"Nhỡ bị ai đó thấy thì phải làm sao bây giờ? Ba anh..." Khúc Sênh tạm dừng một chút, thay đổi xưng hô, "Có phải chú Kinh biết gì đó rồi không?"
Câu này của cậu ngập tràn ý ám chỉ.
"Không ai thấy đâu, anh có thể cam đoan." Kinh Tùng Triệt kiên nhẫn giải đáp, "Về phần ba anh, ông ấy biết lâu rồi."
Sự chú ý của Khúc Sênh đặt ở câu nói sau của anh, hoảng sợ đến nỗi mở to hai mắt: "Sao em lại không phát hiện ra chứ?"
Kinh Tùng Triệt liếc mắt nhìn cậu, "Vậy hiện tại em phát hiện ra rồi đó."
Chiếc xe màu đen chạy như bay trong màn đêm, Khúc Sênh vẫn còn chưa nói ra trọng điểm, "Chú Kinh đã sớm biết, sao có thể sao có thể chứ... Em không phát hiện ra chút nào luôn!"
Kinh Tùng Triệt hơi nheo mắt lại, "Sênh Sênh, bình tĩnh một chút, em đang nói về cái gì?"
Khúc Sênh quay phắt đầu qua: "Sao có thể bình tĩnh chứ, vì sao chú Kinh lại biết em thích đàn ông?!"
Kinh Tùng Triệt: "..."
Mười giây đồng hồ trôi qua, Kinh Tùng Triệt nói: "Anh nghĩ chắc ông ấy không biết."
Trên mặt Khúc Sênh càng lộ ra vẻ hoang mang, "Không phải anh nói chú ấy biết lâu rồi sao, anh trêu em à?"
Kinh Tùng Triệt nhẹ nhàng thở một hơi, "Anh tưởng em đang nói chuyện khác, là anh hiểu nhầm."
Khúc Sênh càng thêm không rõ, "Vậy anh đang nói chuyện gì?"
Kinh Tùng Triệt: "Chờ về nhà rồi nói."
Trở về nhà, đầu tiên là bật hết đèn ở hành lang với phòng khách, các dải đèn chiếu sáng rực rỡ toàn bộ căn phòng.
Khúc Sênh tùy tiện giày ra rồi xếp gọn vào, Kinh Tùng Triệt tháo đồng hồ ra, lúc vừa cúi đầu thì Khúc Sênh lại vừa vặn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết cắt trên mặt và sự mệt mỏi trong mắt anh.
"Sớm biết thế đã bảo tài xế đưa chúng ta về rồi." Khúc Sênh giơ tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt cũng không tránh đi, ngược lại đè cổ tay cậu lại rồi nhìn cậu chăm chú, "Sênh Sênh."
"Hửm?"
"Em vừa mới cởi giày."
"...Ghét bỏ thì cứ nói thẳng!" Khúc Sênh nhanh chóng giật tay ra, lầm bầm vài câu mắng người, lại không dám để Kinh Tùng Triệt nghe thấy.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh át đi tiếng nói chuyện của Kinh Tùng Triệt, Khúc Sênh tắt vòi nước đi chỉ nghe được nửa câu sau.
"...Anh không thích người khác tùy tiện đụng vào đồ của anh."
Khúc Sênh thậm chí còn không lau tay, mang hai bàn tay vẫn còn nhỏ nước bước ra, "Vậy lúc trước khi chú Vu tiễn chúng ta sao anh không nói?"
"Không thể tránh khỏi mấy tình huống này được." Kinh Tùng Triệt vừa trả lời vừa rút khăn ra lau tay cho Khúc Sênh, "Anh không định phàn nàn với ai cả, chỉ là kể em nghe thôi."
Khúc Sênh cái hiểu cái không gật đầu, mấy chuyện này đều chẳng sao cả, không thích thì không thích. Cậu cố ý dùng nước lạnh rửa tay, lại bắt đầu đùa dai đưa tay giữ lấy mặt Kinh Tùng Triệt, "Được, em biết rồi, anh có rất nhiều chuyện."
Kinh Tùng Triệt có chút bất đắc dĩ, cụp mắt nhìn cậu, "Căn phòng ở cuối hành lang kia em đi vào rồi sao?"
Không khí đọng lại trong nháy mắt.
Khúc Sênh chớp mắt, muốn giả ngu.
"Đi vào xem qua rồi đúng không?" Kinh Tùng Triệt bày ra bộ dáng đã hiểu rõ.
"Là do anh không khóa cửa, mở ra như vậy không phải là muốn người khác đi vào sao." Khúc Sênh muốn chạy trốn, đột nhiên sợ hãi, "Huống hồ là anh lừa em trước, anh nói đó là phòng chứa đồ, căn bản không phải..."
"Vậy em có nghĩ vì sao bỗng nhiên nó lại mở ra không?" Kinh Tùng Triệt như không còn cách nào khác nữa, vốn nghĩ Khúc Sênh sẽ tự động hỏi, không hỏi thì cũng phải đoán ra được gì đó, nhưng biểu hiện trên xe của Khúc Sênh thật sự là...
Quá ngốc.
Khúc Sênh bị nhắc nhở như vậy không khỏi tự hỏi một chút, sau một lúc lâu mới hỏi lại: "Anh cố ý à?"
Kinh Tùng Triệt: "..."
"Em còn tưởng dì giúp việc không cẩn thận để em phát hiện ra có chìa khóa cơ." Khúc Sênh cười ha hả, "Em cũng không làm chuyện xấu gì trong đó cả... Chỉ tùy tiện thử xem thôi."
"Em thấy gì bên trong?" Kinh Tùng Triệt hỏi.
Khúc Sênh cũng ngơ ngác, "Thiết bị vận động."
Không phải phòng tập thể thao sao?
Chẳng lẽ bên trong còn có phòng tối thần bí nào mà cậu còn chưa phát hiện ra à?
Kinh Tùng Triệt thật sự không có biện pháp tiếp tục đề tài này, cũng may là Khúc Sênh lại bổ sung một câu: "Em thấy bao cát ở trong đó, còn có bao tay quyền anh? Đúng không, em không hiểu, nơi lớn như vậy chỉ để mấy bao cát sao?"
Lúc này đổi thành Kinh Tùng Triệt không hiểu, "Anh biết em có chút sợ anh, vậy em đang sợ cái gì?"
"Nhìn không ra anh đang nghĩ cái gì, chơi không lại anh, không thì sao chứ?" Khúc Sênh lại tự hỏi tự đáp, "Chẳng lẽ lại nghĩ là anh sẽ đánh em giống như đánh cái bao cát đó à?"
Lúc này Khúc Sênh bày ra biểu cảm kiểu "đúng là không hiểu anh nghĩ gì nữa" nhìn Kinh Tùng Triệt, "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì, có thể thẳng thắn hơn không vậy."
Kinh Tùng Triệt không nói gì, cuối cùng lại bật cười, khom người đặt cằm lên vai Khúc Sênh, hai tay đặt trên eo cậu, nói: "Cookie của chúng ta đúng là không ngốc chút nào."
"Điều này không phải vô nghĩa sao?" Khúc Sênh bị ôm nên vẫn ngơ ngác, muốn đẩy ra lại có chút chột dạ, "Không phải em chỉ mới dùng một chút thôi sao, phòng tập thể thao là để cho người ta vận động còn gì, nếu anh không muốn cho em dùng thì cứ khóa lại đi, vòng vo như vậy làm gì."
"Em nói đúng, không phải không cho em dùng, em cứ tùy tiện dùng." Kinh Tùng Triệt nâng tay niết niết vành tai Khúc Sênh, lại hôn lên mắt cậu một cái rồi đi ra sô pha ngồi, lại kéo Khúc Sênh ngồi lên đùi mình, ôm chặt lấy cậu, trong ánh mắt tràn ngập ý cười, không khí đúng là thoải mái hơn không ít.
"Anh chỉ muốn nói cho em, anh đã từng chơi quyền anh ngầm."
##
Trường cấp ba cũ của Khúc Sênh cũng là trường Kinh Tùng Triệt từng học, là một học viện quốc tế nổi tiếng, đi về phía nam mấy chục km sẽ có một ngoại ô, chỗ đó là nơi đánh quyền anh ngầm, là Kinh Tùng Triệt ngẫu nhiên phát hiện ra.
Việc học trên đại học rất bận rộn, Kinh Tùng Triệt lại phải bắt buộc phải về nhà mỗi tháng, đến công ty của Kinh Phong thực tập. Mẫu thuẫn của hai cha con thật rra đã có từ rất lâu, lúc trước còn có ông nội Kinh điều hòa lại, nhưng sức khỏe của ông mỗi năm lại ngày một yếu đi, ngay cả chú chó ngày ngày làm bạn với ông cũng già đi.
Lúc học cấp ba, hút thuốc uống rượu Kinh Tùng Triệt đều biết, thậm chí lúc gặp áp lực lớn cần nhờ đánh nhau để trút giận. Trong trường anh không có bạn bè, mặc dù các thành viên trong hội học sinh nghe lời anh nhưng cũng không hề thân thiết, cấp ba Lạc Hựu bị ba anh ta đưa ra nước ngoài, nếu không anh ta cũng sẽ thấy được con người thật của Kinh Tùng Triệt.
Kinh Tùng Triệt chủ động đề nghị đưa đón Khúc Sênh thực ra cũng có mục đích khác. Khúc Sênh được ông nội anh giữ lại, Kinh Phong không có lý do để theo dõi cậu nên chỉ có ở bên cạnh Khúc Sênh anh mới được tự do nhất. Anh lợi dụng khoảng thời gian đó để đi đến câu lạc bộ quyền anh, ban đầu là vì phát tiết, dần dần bị nghiện. Từ trước đến giờ cách đánh của cực kỳ liều lĩnh, đánh như thể muốn chết ngay trên sàn đấu.
Tâm trạng tàn nhẫn thỉnh thoảng sẽ bị mang ra khỏi sàn đấu, cộng thêm với những vết thương trên người nên bởi vậy Khúc Sênh có hơii sợ anh, sự sợ hãi viết hết trên mặt, Kinh Tùng Triệt không muốn biết cũng khó.
Khi Kinh Tùng Triệt học cấp ba có rất nhiều trường hợp bắt nạt trong trường, lúc đó Khúc Sênh mười sáu mười bảy tuổi, thiếu niên môi hồng răng trắng, vẻ ngoài nổi bật, tính cách lại bộc trực. Tuy rằng trẻ con không biết gì, nhưng như một phần thưởng giúp anh che giấu bản thân, Kinh Tùng Triệt cố ý quan sát, ngoại trừ tên nam sinh cố ý khiêu khích Khúc Sênh ở buổi tiệc tối kia ra thì ai Khúc Sênh cũng có thể trò chuyện được, còn rất được hoan nghênh.
Duy chỉ nói nửa câu với anh cũng là khó với cậu.
Khúc Sênh bị bắt học đàn violon, có giờ học cậu chạy đi chạy lại với hộp đàn trên lưng, còn phải mang về nhà luyện tập. Kinh Tùng Triệt cầm giúp cậu, cậu thì nhân cơ hội lén nhìn Kinh Tùng Triệt mấy giây, trong mắt đều là sự hiếu kỳ nhưng không nói lời nào, cùng lắm chỉ nói một câu "Cám ơn anh Triệt".
Hai người không quá thân quen, nhưng so với bạn gái của Kinh Tùng Triệt lúc đó còn quen thuộc hơn.
Người đó là đàn chị của Khúc Sênh, thường nhân cơ hội Kinh Tùng Triệt chờ Khúc Sênh tan học để tới bắt chuyện, thỉnh thoảng lại thổ lộ tình cảm với anh.
Đó là lần tranh chấp kịch liệt nhất của Kinh Tùng Triệt cùng cha anh, tất cả mọi chuyện bị nói ra hết. Kinh Phong muốn anh tốt nghiệp xong phải vào công ty ngay nhưng Kinh Tùng Triệt lại muốn cùng với đồng đội hoàn thành hạng mục khác, nhân cơ hội tách ra độc lập.
Nhưng mà trong mắt Kinh Phong, mấy thành tích đó của anh căn bản không đáng chú ý, thậm chí còn bị trào phúng, Kinh Tùng Triệt không thể không thừa nhận sự thật này.
Tương lai của anh đã được lên kế hoạch xong, Kinh Phong đã vạch ra cho anh con đường ít vòng vo nhất, khiến anh không có lý do gì để phản bác.
Bởi vì anh biết rất rõ đó là điều chính xác.
Nếu để Kinh Phong biết anh quen nhau với đàn chị trong trường cấp ba của Khúc Sênh, nói không chừng sẽ bị ăn một cái bạt tai.
Thật ra Kinh Tùng Triệt rất muốn cãi nhau một trận với Kinh Phong nhưng căn bản Kinh Phong không quan tâm anh quan hệ với ai cả.
Hơn hai năm, Kinh Phong không phát hiện ra con trai mình đến câu lạc bộ quyền anh ngầm kia, không ngờ người làm lại lén lút bàn tán nên Kinh Phong mới dần dần nghi ngờ.
Dường như Kinh Tùng Triệt cũng không có ý định che giấu, liên tục mấy mùa hè, ngay cả Khúc Sênh cũng phát hiện ra dấu vết trên người anh, còn Kinh Phong lại biết được qua cấp dưới.
Kinh Phong giận dữ, hận không thể đánh gãy tay Kinh Tùng Triệt, đồng thời nói lời hung ác: "Ông đây đánh gãy chân của mày!"
Nhưng mà không chờ đánh gãy chân Kinh Tùng Triệt, Kinh Phong đi tìm người giải quyết câu lạc bỗ quyền anh này trước.
Ngay cả chỗ để Kinh Tùng Triệt trút giận cũng không còn nữa.
Kinh Phong không thể hiểu được, rốt cuộc từ bao giờ Kinh Tùng Triệt lại thành ra như vậy.
Sau đó hạng mục do đoàn đội Kinh Tùng Triệt dẫn dắt lại thành công, đạt được nhiều giải thưởng lớn, Kinh Tùng Triệt lại đề nghị đi du học với lý do để ổn định cuộc sống.
Kinh Phong do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Nói đến đây, Kinh Tùng Triệt nhìn về phía Khúc Sênh, "Có thật là Sênh Sênh không sợ không? Anh rõ ràng còn nhớ trước kia em rất sợ anh, hay là nói, em đang lừa anh?"
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Triệt (âm u đa nghi): Có phải em trai đang thử thăm dò mình không?
Sênh Sênh (sáng sủa tươi đẹp): Phòng tập thể thao không phải dùng để tập luyện sao, trộm dùng một chút!
Ông quản gia đi theo bên cạnh Kinh Phong đã lâu tiễn ông ra sân bay, Chung Lộ không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, nhất thời xấu hổ không thôi.
Kinh Tùng Triệt thừa dịp Khúc Sênh đi rửa tay bảo mẹ Kiều dọn bữa tối đã nấu xong lên, chờ Khúc Sênh ra lại coi như không có chuyện gì nói: "Đói rồi đúng không? Ăn cơm đi."
Bữa tối này cứ thế lặng lẽ kết thúc, Chung Lộ cũng không giữ bọn họ lại được nữa, chỉ nói mấy câu với Kinh Tùng Triệt, đại khái bảo Kinh Phong nóng giận nên mới nói vậy, bảo anh đừng để trong lòng. Tuy rằng trong lòng hai người đều rõ ràng, Kinh Phong đã tức giận khi Kinh Tùng Triệt đánh người khác ở quán bar, nếu không ông sẽ không làm con trai mất mặt trước mọi người như vậy.
Kinh Tùng Triệt thì tỏ vẻ: "Có thể hiểu."
Khúc Sênh căng tai ra nghe, não cậu rối tung lên, hiểu cái gì cơ? Ai hiểu? Mình không hiểu gì cả!!
Có phải Kinh Phong đã biết tính hướng của cậu không, mấy chỗ quái quỷ là chỗ nào? Quán bar sao? Ngay cả quán bar mà Kinh Tùng Triệt cũng không thể đi sao? Không đến mức đó chứ.
Trong lòng cậu có chứa nhiều nghi vấn nhưng lúc Kinh Tùng Triệt quay lại nhìn thẳng vào cậu, trực giác mách bảo cậu không cần hỏi, hỏi rõ cũng không có ích lợi gì.
Nhưng suy nghĩ này không đúng lắm, trước kia cậu không hỏi là bởi vì cậu và Kinh Tùng Triệt không quen biết nhau đến mức như vậy, dĩ nhiên hai người sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau nhưng bây giờ lại không giống vậy nữa.
Khúc Sênh phát hiện bản thân thật sự không quá hiểu về Kinh Tùng Triệt, giống như lời Kinh Tùng Triệt nói ở suối nước nóng một tháng trước vậy, cậu vẫn luôn chưa chuẩn bị kỹ càng để tiếp nhận toàn bộ Kinh Tùng Triệt... ngay cả phương diện kia cũng vậy.
Được rồi.
Khúc Sênh nói thầm trong lòng, được rồi, lần này nhất định phải bắt lấy cơ hội hỏi rõ ràng.
Chung Lộ sắp xếp tài xế đưa bọn họ trở về, trước khi đi còn hỏi bọn họ có muốn ở lại không, Kinh Tùng Triệt không từ chối ngay, ngược lại quay đầu hỏi ý kiến Khúc Sênh.
Khúc Sênh nhất thời sững sờ, "Không, không cần đâu, vẫn là trở về đi, về nhà."
Kinh Tùng Triệt rất hài lòng với câu trả lời này của cậu, thậm chí còn từ chối tài xế mà Chung Lộ sắp xếp.
Ngồi lên xe thắt dây an toàn xong, Khúc Sênh mới nhớ tới, "Ban nãy anh không nên đột nhiên hôn em." Nói xong lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, lần này không ai đi theo bọn họ cả.
"Hửm?" Kinh Tùng Triệt nhan chóng phản ứng lại, "Ừm, không thể hôn sao?"
Câu hỏi quá mức đương nhiên, suy nghĩ của Khúc Sênh lại bị đánh gãy.
"Nhỡ bị ai đó thấy thì phải làm sao bây giờ? Ba anh..." Khúc Sênh tạm dừng một chút, thay đổi xưng hô, "Có phải chú Kinh biết gì đó rồi không?"
Câu này của cậu ngập tràn ý ám chỉ.
"Không ai thấy đâu, anh có thể cam đoan." Kinh Tùng Triệt kiên nhẫn giải đáp, "Về phần ba anh, ông ấy biết lâu rồi."
Sự chú ý của Khúc Sênh đặt ở câu nói sau của anh, hoảng sợ đến nỗi mở to hai mắt: "Sao em lại không phát hiện ra chứ?"
Kinh Tùng Triệt liếc mắt nhìn cậu, "Vậy hiện tại em phát hiện ra rồi đó."
Chiếc xe màu đen chạy như bay trong màn đêm, Khúc Sênh vẫn còn chưa nói ra trọng điểm, "Chú Kinh đã sớm biết, sao có thể sao có thể chứ... Em không phát hiện ra chút nào luôn!"
Kinh Tùng Triệt hơi nheo mắt lại, "Sênh Sênh, bình tĩnh một chút, em đang nói về cái gì?"
Khúc Sênh quay phắt đầu qua: "Sao có thể bình tĩnh chứ, vì sao chú Kinh lại biết em thích đàn ông?!"
Kinh Tùng Triệt: "..."
Mười giây đồng hồ trôi qua, Kinh Tùng Triệt nói: "Anh nghĩ chắc ông ấy không biết."
Trên mặt Khúc Sênh càng lộ ra vẻ hoang mang, "Không phải anh nói chú ấy biết lâu rồi sao, anh trêu em à?"
Kinh Tùng Triệt nhẹ nhàng thở một hơi, "Anh tưởng em đang nói chuyện khác, là anh hiểu nhầm."
Khúc Sênh càng thêm không rõ, "Vậy anh đang nói chuyện gì?"
Kinh Tùng Triệt: "Chờ về nhà rồi nói."
Trở về nhà, đầu tiên là bật hết đèn ở hành lang với phòng khách, các dải đèn chiếu sáng rực rỡ toàn bộ căn phòng.
Khúc Sênh tùy tiện giày ra rồi xếp gọn vào, Kinh Tùng Triệt tháo đồng hồ ra, lúc vừa cúi đầu thì Khúc Sênh lại vừa vặn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết cắt trên mặt và sự mệt mỏi trong mắt anh.
"Sớm biết thế đã bảo tài xế đưa chúng ta về rồi." Khúc Sênh giơ tay nhẹ nhàng sờ lên mặt Kinh Tùng Triệt, Kinh Tùng Triệt cũng không tránh đi, ngược lại đè cổ tay cậu lại rồi nhìn cậu chăm chú, "Sênh Sênh."
"Hửm?"
"Em vừa mới cởi giày."
"...Ghét bỏ thì cứ nói thẳng!" Khúc Sênh nhanh chóng giật tay ra, lầm bầm vài câu mắng người, lại không dám để Kinh Tùng Triệt nghe thấy.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh át đi tiếng nói chuyện của Kinh Tùng Triệt, Khúc Sênh tắt vòi nước đi chỉ nghe được nửa câu sau.
"...Anh không thích người khác tùy tiện đụng vào đồ của anh."
Khúc Sênh thậm chí còn không lau tay, mang hai bàn tay vẫn còn nhỏ nước bước ra, "Vậy lúc trước khi chú Vu tiễn chúng ta sao anh không nói?"
"Không thể tránh khỏi mấy tình huống này được." Kinh Tùng Triệt vừa trả lời vừa rút khăn ra lau tay cho Khúc Sênh, "Anh không định phàn nàn với ai cả, chỉ là kể em nghe thôi."
Khúc Sênh cái hiểu cái không gật đầu, mấy chuyện này đều chẳng sao cả, không thích thì không thích. Cậu cố ý dùng nước lạnh rửa tay, lại bắt đầu đùa dai đưa tay giữ lấy mặt Kinh Tùng Triệt, "Được, em biết rồi, anh có rất nhiều chuyện."
Kinh Tùng Triệt có chút bất đắc dĩ, cụp mắt nhìn cậu, "Căn phòng ở cuối hành lang kia em đi vào rồi sao?"
Không khí đọng lại trong nháy mắt.
Khúc Sênh chớp mắt, muốn giả ngu.
"Đi vào xem qua rồi đúng không?" Kinh Tùng Triệt bày ra bộ dáng đã hiểu rõ.
"Là do anh không khóa cửa, mở ra như vậy không phải là muốn người khác đi vào sao." Khúc Sênh muốn chạy trốn, đột nhiên sợ hãi, "Huống hồ là anh lừa em trước, anh nói đó là phòng chứa đồ, căn bản không phải..."
"Vậy em có nghĩ vì sao bỗng nhiên nó lại mở ra không?" Kinh Tùng Triệt như không còn cách nào khác nữa, vốn nghĩ Khúc Sênh sẽ tự động hỏi, không hỏi thì cũng phải đoán ra được gì đó, nhưng biểu hiện trên xe của Khúc Sênh thật sự là...
Quá ngốc.
Khúc Sênh bị nhắc nhở như vậy không khỏi tự hỏi một chút, sau một lúc lâu mới hỏi lại: "Anh cố ý à?"
Kinh Tùng Triệt: "..."
"Em còn tưởng dì giúp việc không cẩn thận để em phát hiện ra có chìa khóa cơ." Khúc Sênh cười ha hả, "Em cũng không làm chuyện xấu gì trong đó cả... Chỉ tùy tiện thử xem thôi."
"Em thấy gì bên trong?" Kinh Tùng Triệt hỏi.
Khúc Sênh cũng ngơ ngác, "Thiết bị vận động."
Không phải phòng tập thể thao sao?
Chẳng lẽ bên trong còn có phòng tối thần bí nào mà cậu còn chưa phát hiện ra à?
Kinh Tùng Triệt thật sự không có biện pháp tiếp tục đề tài này, cũng may là Khúc Sênh lại bổ sung một câu: "Em thấy bao cát ở trong đó, còn có bao tay quyền anh? Đúng không, em không hiểu, nơi lớn như vậy chỉ để mấy bao cát sao?"
Lúc này đổi thành Kinh Tùng Triệt không hiểu, "Anh biết em có chút sợ anh, vậy em đang sợ cái gì?"
"Nhìn không ra anh đang nghĩ cái gì, chơi không lại anh, không thì sao chứ?" Khúc Sênh lại tự hỏi tự đáp, "Chẳng lẽ lại nghĩ là anh sẽ đánh em giống như đánh cái bao cát đó à?"
Lúc này Khúc Sênh bày ra biểu cảm kiểu "đúng là không hiểu anh nghĩ gì nữa" nhìn Kinh Tùng Triệt, "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì, có thể thẳng thắn hơn không vậy."
Kinh Tùng Triệt không nói gì, cuối cùng lại bật cười, khom người đặt cằm lên vai Khúc Sênh, hai tay đặt trên eo cậu, nói: "Cookie của chúng ta đúng là không ngốc chút nào."
"Điều này không phải vô nghĩa sao?" Khúc Sênh bị ôm nên vẫn ngơ ngác, muốn đẩy ra lại có chút chột dạ, "Không phải em chỉ mới dùng một chút thôi sao, phòng tập thể thao là để cho người ta vận động còn gì, nếu anh không muốn cho em dùng thì cứ khóa lại đi, vòng vo như vậy làm gì."
"Em nói đúng, không phải không cho em dùng, em cứ tùy tiện dùng." Kinh Tùng Triệt nâng tay niết niết vành tai Khúc Sênh, lại hôn lên mắt cậu một cái rồi đi ra sô pha ngồi, lại kéo Khúc Sênh ngồi lên đùi mình, ôm chặt lấy cậu, trong ánh mắt tràn ngập ý cười, không khí đúng là thoải mái hơn không ít.
"Anh chỉ muốn nói cho em, anh đã từng chơi quyền anh ngầm."
##
Trường cấp ba cũ của Khúc Sênh cũng là trường Kinh Tùng Triệt từng học, là một học viện quốc tế nổi tiếng, đi về phía nam mấy chục km sẽ có một ngoại ô, chỗ đó là nơi đánh quyền anh ngầm, là Kinh Tùng Triệt ngẫu nhiên phát hiện ra.
Việc học trên đại học rất bận rộn, Kinh Tùng Triệt lại phải bắt buộc phải về nhà mỗi tháng, đến công ty của Kinh Phong thực tập. Mẫu thuẫn của hai cha con thật rra đã có từ rất lâu, lúc trước còn có ông nội Kinh điều hòa lại, nhưng sức khỏe của ông mỗi năm lại ngày một yếu đi, ngay cả chú chó ngày ngày làm bạn với ông cũng già đi.
Lúc học cấp ba, hút thuốc uống rượu Kinh Tùng Triệt đều biết, thậm chí lúc gặp áp lực lớn cần nhờ đánh nhau để trút giận. Trong trường anh không có bạn bè, mặc dù các thành viên trong hội học sinh nghe lời anh nhưng cũng không hề thân thiết, cấp ba Lạc Hựu bị ba anh ta đưa ra nước ngoài, nếu không anh ta cũng sẽ thấy được con người thật của Kinh Tùng Triệt.
Kinh Tùng Triệt chủ động đề nghị đưa đón Khúc Sênh thực ra cũng có mục đích khác. Khúc Sênh được ông nội anh giữ lại, Kinh Phong không có lý do để theo dõi cậu nên chỉ có ở bên cạnh Khúc Sênh anh mới được tự do nhất. Anh lợi dụng khoảng thời gian đó để đi đến câu lạc bộ quyền anh, ban đầu là vì phát tiết, dần dần bị nghiện. Từ trước đến giờ cách đánh của cực kỳ liều lĩnh, đánh như thể muốn chết ngay trên sàn đấu.
Tâm trạng tàn nhẫn thỉnh thoảng sẽ bị mang ra khỏi sàn đấu, cộng thêm với những vết thương trên người nên bởi vậy Khúc Sênh có hơii sợ anh, sự sợ hãi viết hết trên mặt, Kinh Tùng Triệt không muốn biết cũng khó.
Khi Kinh Tùng Triệt học cấp ba có rất nhiều trường hợp bắt nạt trong trường, lúc đó Khúc Sênh mười sáu mười bảy tuổi, thiếu niên môi hồng răng trắng, vẻ ngoài nổi bật, tính cách lại bộc trực. Tuy rằng trẻ con không biết gì, nhưng như một phần thưởng giúp anh che giấu bản thân, Kinh Tùng Triệt cố ý quan sát, ngoại trừ tên nam sinh cố ý khiêu khích Khúc Sênh ở buổi tiệc tối kia ra thì ai Khúc Sênh cũng có thể trò chuyện được, còn rất được hoan nghênh.
Duy chỉ nói nửa câu với anh cũng là khó với cậu.
Khúc Sênh bị bắt học đàn violon, có giờ học cậu chạy đi chạy lại với hộp đàn trên lưng, còn phải mang về nhà luyện tập. Kinh Tùng Triệt cầm giúp cậu, cậu thì nhân cơ hội lén nhìn Kinh Tùng Triệt mấy giây, trong mắt đều là sự hiếu kỳ nhưng không nói lời nào, cùng lắm chỉ nói một câu "Cám ơn anh Triệt".
Hai người không quá thân quen, nhưng so với bạn gái của Kinh Tùng Triệt lúc đó còn quen thuộc hơn.
Người đó là đàn chị của Khúc Sênh, thường nhân cơ hội Kinh Tùng Triệt chờ Khúc Sênh tan học để tới bắt chuyện, thỉnh thoảng lại thổ lộ tình cảm với anh.
Đó là lần tranh chấp kịch liệt nhất của Kinh Tùng Triệt cùng cha anh, tất cả mọi chuyện bị nói ra hết. Kinh Phong muốn anh tốt nghiệp xong phải vào công ty ngay nhưng Kinh Tùng Triệt lại muốn cùng với đồng đội hoàn thành hạng mục khác, nhân cơ hội tách ra độc lập.
Nhưng mà trong mắt Kinh Phong, mấy thành tích đó của anh căn bản không đáng chú ý, thậm chí còn bị trào phúng, Kinh Tùng Triệt không thể không thừa nhận sự thật này.
Tương lai của anh đã được lên kế hoạch xong, Kinh Phong đã vạch ra cho anh con đường ít vòng vo nhất, khiến anh không có lý do gì để phản bác.
Bởi vì anh biết rất rõ đó là điều chính xác.
Nếu để Kinh Phong biết anh quen nhau với đàn chị trong trường cấp ba của Khúc Sênh, nói không chừng sẽ bị ăn một cái bạt tai.
Thật ra Kinh Tùng Triệt rất muốn cãi nhau một trận với Kinh Phong nhưng căn bản Kinh Phong không quan tâm anh quan hệ với ai cả.
Hơn hai năm, Kinh Phong không phát hiện ra con trai mình đến câu lạc bộ quyền anh ngầm kia, không ngờ người làm lại lén lút bàn tán nên Kinh Phong mới dần dần nghi ngờ.
Dường như Kinh Tùng Triệt cũng không có ý định che giấu, liên tục mấy mùa hè, ngay cả Khúc Sênh cũng phát hiện ra dấu vết trên người anh, còn Kinh Phong lại biết được qua cấp dưới.
Kinh Phong giận dữ, hận không thể đánh gãy tay Kinh Tùng Triệt, đồng thời nói lời hung ác: "Ông đây đánh gãy chân của mày!"
Nhưng mà không chờ đánh gãy chân Kinh Tùng Triệt, Kinh Phong đi tìm người giải quyết câu lạc bỗ quyền anh này trước.
Ngay cả chỗ để Kinh Tùng Triệt trút giận cũng không còn nữa.
Kinh Phong không thể hiểu được, rốt cuộc từ bao giờ Kinh Tùng Triệt lại thành ra như vậy.
Sau đó hạng mục do đoàn đội Kinh Tùng Triệt dẫn dắt lại thành công, đạt được nhiều giải thưởng lớn, Kinh Tùng Triệt lại đề nghị đi du học với lý do để ổn định cuộc sống.
Kinh Phong do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Nói đến đây, Kinh Tùng Triệt nhìn về phía Khúc Sênh, "Có thật là Sênh Sênh không sợ không? Anh rõ ràng còn nhớ trước kia em rất sợ anh, hay là nói, em đang lừa anh?"
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Triệt (âm u đa nghi): Có phải em trai đang thử thăm dò mình không?
Sênh Sênh (sáng sủa tươi đẹp): Phòng tập thể thao không phải dùng để tập luyện sao, trộm dùng một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất