Chương 64: Cùng nhau xong đời
Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Khúc Sênh đang ngủ ngon giấc bị Kinh Tùng Triệt lật người lại, làm mấy chuyện này nọ ở trong chăn.
Sau khi giày vò một hồi cả hai người đều toát mồ hôi, Khúc Sênh giãy dụa mở điện thoại ra, phát hiện đã hơn sáu giờ, vội vàng đuổi Kinh Tùng Triệt đi ra ngoài.
Kinh Tùng Triệt ôm cậu: "Sênh Sênh thoải mái xong là ném anh trai đi sao."
Khúc Sênh: "???"
"Làm như anh không thoái mái vậy á." Khúc Sênh nghiến răng nghiến lợi, giữa hai chân vẫn là một mảnh trắng mịn, mồ hôi vẫn đang tuôn ra, cảm giác bản thân như đang bị ngâm trong ly cà phê nóng.
Kinh Tùng Triệt vẫn cứ bình tĩnh, nhặt quần áo rơi dưới đất lên, Khúc Sênh nhỏ giọng nhắc nhở: "Chờ em rời giường rồi tự mình dọn, anh mau quay về phòng mình đi."
Kinh Tùng Triệt phân tích lý trí: "Anh không nghĩ em sẽ dọn đâu, cùng lắm là nhặt lên chất thành một đống thôi."
Khúc Sênh bị chọc thủng tâm tư, dứt khoát dang hai tay hai chân hình chữ đại nằm dài trên giường. Vận động xong khiến cậu mệt chết mất, không hề có tinh thần phấn chấn như Kinh Tùng Triệt.
"Dù sao dì cũng sẽ đến quét dọn, anh cứ để đó rồi về trước đi, nhỡ đâu chậm thêm một chút mọi người đều dậy hết thì sao?"
Kinh Tùng Triệt nhặt chiếc áo cuối cùng ở dưới đất lên: "Cho dù anh có bị nhìn thấy đi ra từ phòng em thì cũng không ai dám nói bậy đâu, anh cam đoan."
"...Em mới không cần cái cam đoan của anh, cái cam đoan của anh dọa người lắm, anh tính giết người diệt khẩu hay gì?" Khúc Sênh khoa trương làm động tác cắt cổ một cái, sau đó thè lưỡi ngã nghiêng người xuống giường, bộ dáng sắp chết.
Kinh Tùng Triệt đi đến bên giường, một tay giữ lấy hai má Khúc Sênh rồi xoa xoa nắn nắn, trả lời rất đứng đắn: "Người làm trong nhà đều là những người chăm sóc anh từ nhỏ, bọn họ biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói."
Khúc Sênh cũng không làm mấy trò kỳ quái nữa, cẩn thận tự hỏi một chút, phát hiện hình như là có chuyện như vậy.
Từ khi cậu bước vào nhà họ Kinh, mẹ Kiều đã luôn ở bên cạnh cậu, sau đó cậu còn gặp qua con trai của mẹ Kiều lớn hơn cậu mấy tuổi, từng đợt người ra vào nhà họ Kinh hình như cùng dòng họ...
Là cậu nghĩ quá ít rồi.
Kinh Tùng Triệt thấy vẻ mặt ngốc núc ních của Khúc Sênh, hai tay đều nâng lên xoa xoa má cậu. Khúc Sênh nhỏ giọng chửi bậy, nhắc nhở Kinh Tùng Triệt: "Anh còn chưa rửa tay."
"Đồ của mình lại ghét bỏ thế à?" Kinh Tùng Triệt nói xong vói ngón tay vào trong miệng Khúc Sênh, dùng ngón tay ngăn cản đầu lưỡi.
Khúc Sênh nói không rõ, uy hiếp: "Em cắn anh giờ."
Kinh Tùng Triệt gật đầu, càng đưa tay vào sâu: "Được, thử xem nào."
Khúc Sênh: "..."
Có đôi khi, không, là lúc nào cũng vậy, cậu cảm thấy mình và Kinh Tùng Triệt không cùng suy nghĩ, cậu không thể nào hiểu nổi nhau.
Kinh Tùng Triệt đi ra ngoài, Khúc Sênh nằm trên giường một lúc rồi mới xoay người đứng lên đi vào phòng tắm tắm rửa.
Vừa sấy tóc xong thì mẹ Kiều cũng tới gõ cửa phòng kêu cậu xuống lầu ăn sáng.
Dinh thự vẫn như vậy, vẫn lộng lẫy xa hoa, có mái vòm cao kinh người và một vườn hoa có một không hai, sáng sớm có thể nghe được tiếng nước róc rách của đài phun nước cùng tiếng chim hót véo von.
Khúc Sênh bước từng bước xuống cầu thang, bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Mười năm trước cậu chỉ cao bằng tay vịn cầu thang, trong nháy mắt đã ở nhà họ Kinh lâu đến như vậy. Lúc đầu cậu còn rất bài xích việc trở về nơi này, nhưng bây giờ cũng đã quen dần với nó.
Hầu như mọi thứ trên đời này đều không thể biến mất không chút dấu vết, huống hồ là một mảnh đất, một đoạn ký ức. Càng muốn thoát khỏi nó thì càng bị mắc kẹt bên trong.
Đối với Khúc Sênh mà nói đó là nhà họ Kinh, đối với Kinh Tùng Triệt mà nói, cũng vậy.
Kết quả đó là hai người ngồi đối diện ở trên bàn ăn, ăn bữa sáng đã được phòng bếp chuẩn bị sẵn, uống sữa Chung Lộ tự tay pha cho hai người, bên tai là âm thanh tin tức buổi sáng Kinh Phong đang nghe.
"Thỉnh thoảng uống cũng rất tốt cho sức khỏe, đừng uống cà phê mãi, không tốt cho cơ thể đâu." Chung Lộ nói xong lại cười với hai người, khóe mắt cũng mơ hồ hiện ra nếp nhăn.
Từ lúc Kinh Tùng Triệt cầm quà tới thăm, những khúc mắc trong lòng Chung Lộ cũng coi như đã được giải quyết, đối xử thân thiết với Kinh Tùng Triệt hơn cũng là muốn bồi thường cho anh.
Tuy rằng Kinh Tùng Triệt cũng không cần chút áy náy này của Chung Lộ, nhưng cũng không làm người phụ nữ mất mặt
Dù sao Khúc Sênh vẫn thấy anh cậu vẫn rất dịu dàng, còn Kinh Tùng Triệt cũng không bận tâm Khúc Sênh luôn nghĩ về mình như vậy.
Khúc Sênh quan sát Kinh Tùng Triệt, nhìn anh phối hợp bưng ly sữa lên uống rồi ăn sáng, ăn bữa sáng xong ly sữa bò cũng đã cạn.
Hình ảnh rất không hài hòa, không hài hòa đến mức thậm chí có chút đáng yêu.
Khúc Sênh liếm sạch vệt sữa dính quanh miệng, còn Kinh Tùng Triệt thì dùng khăn lau nhẹ khóe miệng, tùy ý hỏi: "Ăn xong có đến công ty với anh không?"
Khúc Sênh lập tức cảnh giác: "Không muốn, em đã từ chức rồi còn đi làm gì nữa."
Cậu nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, Kinh Phong không có phản ứng quá lớn giống như ông đã sớm đoán được trước, còn Chung Lộ lại kinh ngạc nhìn về phía cậu.
Chung Lộ nhìn qua nhìn lại hai người: "Hai đứa lại làm sao vậy?"
Chung Lộ nói mập mờ, giống như ám chỉ hai người đang có mâu thuẫn, lại giống như đang nói... Hai người cãi nhau, ở phương diện tình cảm nào đó, giống như một cuộc cãi vã bình thường giữa cặp đôi yêu nhau.
Khúc Sênh không còn cách nào khác ngoài việc nói lại những lời hoa mỹ mà mình nói với Kinh Tùng Triệt nói cho Chung Lộ, Chung Lộ gần như hiểu vấn đề: "Ý của cháu là, bấy lâu nay cháu lén dì đi làm rock 'n' roll à?"
"Dì không nên nói như vậy... Cũng không khác nhau lắm."
Nhưng sao lại có cảm giác xấu hổ như vậy nhỉ!
Ăn sáng xong, hai cha con nhà họ Kinh lại thảo luận chuyện công ty, còn Khúc Sênh bị Chung Lộ kéo ra một góc, thành thật trả lời mấy câu hỏi của cô.
Mãi đến cuối, Chung Lộ nói: "Dì vẫn luôn coi cháu là trẻ con, cũng đã quên cháu đã lớn như vậy, nên có suy nghĩ của riêng mình. Cháu đã nói với anh cháu chuyện này rồi, vậy nó cũng đồng ý rồi à?"
Khúc Sênh gật đầu lung tung rồi "ừm" một tiếng, bỗng nhiên phát hiện một chuyện rất thú vị. Tuy rằng ngoài miệng Chung Lộ nói không coi cậu là trẻ con nữa nhưng điều kiện tiên quyết là Kinh Tùng Triệt phải biết rõ.
Vậy còn không phải coi Kinh Tùng Triệt là người giám hộ của cậu, sau đó cần phải có sự tán thành của Kinh Tùng Triệt mới được sao?
Khúc Sênh cũng không bài xích, dù sao cậu quả thật không thích mang theo não suy nghĩ, bị thua thiệt nhiều chuyện cũng không biết.
"Vậy không có vấn đề gì, hai đứa còn ở chung không?"
Chung Lộ đã hỏi tới điểm mấu chốt, Khúc Sênh hơi nghẹn lại, vô thức nhìn về phía Kinh Tùng Triệt đang ở cách đó không xa.
Kinh Tùng Triệt như cũng cảm giác được dừng cuộc nói chuyện, quay đầu nhìn về phía cậu.
Khúc Sênh lập tức quay đầu đi: "Tạm thời vẫn ở chung."
Chung Lộ nói: "Hai đứa ở cùng chăm sóc nhau cũng rất tốt, cháu cũng đừng nghĩ chuyển ra ngoài nữa... Đúng rồi, cháu có bạn gái chưa?"
Khúc Sênh ngẩn ra, có chút bất ngờ: "Sao đột nhiên dì lại nhảy tới đề tài này?"
"Cháu chẳng nói với dì chuyện gì cả, đương nhiên dì phải chủ động hỏi một chút chứ, có bạn gái thì sẽ không tiện ở cùng với anh cháu nữa." Chung Lộ chỉ hỏi một câu đơn thuần: "Có hay là không có, cháu cũng hơn hai mươi tuổi rồi, còn ngại cái gì?"
Khúc Sênh vừa định trả lời, không biết cha con họ Kinh đã bước tới từ bao giờ. Kinh Phong đại khái nghe được hai câu cuối Chung Lộ nói, chủ động mở miệng: "Hiện tại đã là thời đại nào rồi, người trẻ đều có quyền tự do yêu đương."
Khúc Sênh nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía Kinh Tùng Triệt, có ý gì?
Kinh Tùng Triệt cho cậu một ánh mắt, không biết.
Chung Lộ lại đoán ra được suy nghĩ của Kinh Phong: "Anh nghĩ em muốn giới thiệu đối tượng cho Sênh Sênh sao? Em không rảnh vậy đâu, thằng bé muốn thì sẽ tự tìm. Hôm nay anh có chuyện gì vậy, mặt trời mọc đằng Tây à, còn biết yêu đương tự do cơ đấy?"
Kinh Phong vội ho một tiếng, ý là muốn Chung Lộ đừng vạch khuyết điểm trước mặt mấy đứa nhỏ.
Sau khi mang thai, tính tình Chung Lộ cũng thay đổi nên Khúc Sênh mới có cơ hội nhìn thấy cách thức ở chung của cặp vợ chồng này, cũng biết ngày xưa Chung Lộ cố ý không thể hiện quá nhiều trước mặt Kinh Tùng Triệt.
Chung Lộ thật sự coi Kinh Tùng Triệt là trẻ con, muốn để ý tới tâm trạng của anh nhưng điều này cũng làm tăng thêm sự xa cách, bao gồm cả Khúc Sênh trong mắt cô cũng là một đối tượng cần được chăm sóc.
"Không có thì không có, hiện tại anh cháu cũng không có đối tượng, hai đứa như vậy cũng rất tốt." Chung Lộ cười tủm tỉm nói: "Kết hôn là chuyện lớn, muốn tìm ai thì cũng phải là một người thích cháu."
Khúc Sênh lén lút trao đổi ánh mắt với Kinh Tùng Triệt--hiện tại chúng ta chuồn đi?
Hai mắt Kinh Tùng Triệt cong cong, lộ ra một chút ý cười.
Được.
"Sao tự nhiên chú Kinh lại nói như vậy? Như vậy rất không bình thường luôn!" Vừa lên xe, Khúc Sênh đột nhiên trở nên căng thẳng, đa nghi hỏi: "Đừng bảo chú ấy đoán ra được gì rồi nhé?"
Kinh Tùng Triệt đang ở nghiêng đầu quay xe, nghe vậy cũng bình tĩnh nói: "Ông ấy hẳn là biết rồi."
"Biết cái gì?"
Kinh Tùng Triệt nhìn cậu một cái, phát hiện Khúc Sênh đang thật sự đang căng thẳng, vì tránh kích thích đến cậu, nói giảm nói tránh: "Biết em cong."
Cong.
Từ Khúc Sênh dạy anh, Kinh Tùng Triệt đã áp dụng được.
Khúc Sênh: "????"
"Sao chú ấy lại biết?!"
"Việc ở quán bar lúc trước kia, ông ấy nhất định sẽ sai người điều tra toàn diện, không thể nào không biết được." Kinh Tùng Triệt đã sớm nghĩ tới, chỉ sợ Khúc Sênh có phản ứng như vậy nên lúc ấy mới không nói thật với cậu.
Quan hệ của anh với Khúc Sênh, hẳn là Kinh Phong cũng đã phát hiện ra. Nếu như ông muốn ngăn cản chắc chắn sẽ làm ra hành động gì đó.
Nhưng Kinh Phong lại không làm gì.
Thật ra Kinh Phong đã truyền đạt một quan niệm cho anh từ rất sớm, chẳng qua khi đó Kinh Tùng Triệt vội vàng muốn thoát khỏi gông xiềng trên người nên không chú ý đến điều đó.
Anh hẹn hò với nữ sinh cấp Ba từ lâu kia, Kinh Phong hoàn toàn chưa từng hỏi qua, không phải không biết, mà là không sao cả.
Kinh Phong vẫn luôn muốn hoàn thành nguyện vọng của người vợ đã mất, dạy dỗ Kinh Tùng Triệt thành tài, Kinh Tùng Triệt đi sai hướng mới là điều làm ông tức giận.
Về phương diện tình cảm, Kinh Phong cũng không muốn can thiệp nhiều, là trước đó Kinh Tùng Triệt dùng tư duy cố định phức tạp hóa mọi chuyện. Trên thực tế nếu khi Kinh Phong sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh, anh trực tiếp từ chối, Kinh Phong cũng sẽ không nói gì.
"Vậy phải làm sao bây giờ?!"
Khúc Sênh còn đang kinh ngạc và sợ hãi, biểu cảm sinh động tới nỗi Kinh Tùng Triệt muốn bật cười, lại hiểu rõ bây giờ mà cười là buổi tối nhất định sẽ bị cưỡng chế chia phòng ngủ. Vậy nên anh chỉ có thể tiếp tục giả vờ hờ hững, duy trì vẻ ngoài nghiêm túc.
"Không làm sao cả, không phải vừa nãy ông ấy mới giải vây cho em sao?"
"Đó mà là giải vây á? Anh không nói em cũng không nhìn ra đó!"
"Ông ấy cũng không đâm thủng, em tiếp tục giả vờ không biết là được."
"Như vậy sao được? Sao anh không nhắc em sớm hơn chứ!" Khúc Sênh ôm đầu.
Khúc Sênh phiền muộn.
Khúc Sênh nghĩ thoáng.
"Hầy, thôi bỏ đi, dù sao nếu như bị phát hiện, chúng ta cùng nhau xong đời vậy." Khúc Sênh bắt đầu mặc sức tưởng tượng, cũng an ủi bản thân và Kinh Tùng Triệt: "Dù sao em chỉ dùng tay đàn guitar thôi, gãy một cái chân cũng không sao. Dù cho anh có trở thành người tàn tật, cũng sẽ là một người tàn tật rất đẹp trai."
Kinh Tùng Triệt hoàn toàn không hiểu: "Sẽ không gãy chân, anh cam đoan với em. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, đưa em tới phòng hoạt động rồi, ngoan nhé, hửm?"
Khúc Sênh càng như vậy, Kinh Tùng Triệt lại càng không dám nói cho cậu. Sáng nay lúc từ phòng Khúc Sênh đi ra, anh vừa hay đụng phải Kinh Phong mới dậy.
Hai cha con đụng mặt nhau.
Kinh Phong: "..."
Kinh Tùng Triệt: "Chào buổi sáng."
Tác giả có lời muốn nói:
Cho dù trời sập, vẻ mặt anh trai vẫn rất bình tĩnh.
Sênh Sênh: A a a làm sao bây giờ làm sao bây giờ bị phát hiện rồi!!!
Anh Triệt: Chào, thời tiết hôm nay không tồi.
Editor: Đọc bộ thứ hai của bà Trà rồi vẫn gặp chi tiết "đưa ngón tay ngăn cản đầu lưỡi" horny của bả ='))))))
Ở dưới truyện có người cmt: "Hai người đàn ông đều bước ra từ phòng vợ" cứ bị buồn cười ='))))))))
Sau khi giày vò một hồi cả hai người đều toát mồ hôi, Khúc Sênh giãy dụa mở điện thoại ra, phát hiện đã hơn sáu giờ, vội vàng đuổi Kinh Tùng Triệt đi ra ngoài.
Kinh Tùng Triệt ôm cậu: "Sênh Sênh thoải mái xong là ném anh trai đi sao."
Khúc Sênh: "???"
"Làm như anh không thoái mái vậy á." Khúc Sênh nghiến răng nghiến lợi, giữa hai chân vẫn là một mảnh trắng mịn, mồ hôi vẫn đang tuôn ra, cảm giác bản thân như đang bị ngâm trong ly cà phê nóng.
Kinh Tùng Triệt vẫn cứ bình tĩnh, nhặt quần áo rơi dưới đất lên, Khúc Sênh nhỏ giọng nhắc nhở: "Chờ em rời giường rồi tự mình dọn, anh mau quay về phòng mình đi."
Kinh Tùng Triệt phân tích lý trí: "Anh không nghĩ em sẽ dọn đâu, cùng lắm là nhặt lên chất thành một đống thôi."
Khúc Sênh bị chọc thủng tâm tư, dứt khoát dang hai tay hai chân hình chữ đại nằm dài trên giường. Vận động xong khiến cậu mệt chết mất, không hề có tinh thần phấn chấn như Kinh Tùng Triệt.
"Dù sao dì cũng sẽ đến quét dọn, anh cứ để đó rồi về trước đi, nhỡ đâu chậm thêm một chút mọi người đều dậy hết thì sao?"
Kinh Tùng Triệt nhặt chiếc áo cuối cùng ở dưới đất lên: "Cho dù anh có bị nhìn thấy đi ra từ phòng em thì cũng không ai dám nói bậy đâu, anh cam đoan."
"...Em mới không cần cái cam đoan của anh, cái cam đoan của anh dọa người lắm, anh tính giết người diệt khẩu hay gì?" Khúc Sênh khoa trương làm động tác cắt cổ một cái, sau đó thè lưỡi ngã nghiêng người xuống giường, bộ dáng sắp chết.
Kinh Tùng Triệt đi đến bên giường, một tay giữ lấy hai má Khúc Sênh rồi xoa xoa nắn nắn, trả lời rất đứng đắn: "Người làm trong nhà đều là những người chăm sóc anh từ nhỏ, bọn họ biết cái gì có thể nói cái gì không thể nói."
Khúc Sênh cũng không làm mấy trò kỳ quái nữa, cẩn thận tự hỏi một chút, phát hiện hình như là có chuyện như vậy.
Từ khi cậu bước vào nhà họ Kinh, mẹ Kiều đã luôn ở bên cạnh cậu, sau đó cậu còn gặp qua con trai của mẹ Kiều lớn hơn cậu mấy tuổi, từng đợt người ra vào nhà họ Kinh hình như cùng dòng họ...
Là cậu nghĩ quá ít rồi.
Kinh Tùng Triệt thấy vẻ mặt ngốc núc ních của Khúc Sênh, hai tay đều nâng lên xoa xoa má cậu. Khúc Sênh nhỏ giọng chửi bậy, nhắc nhở Kinh Tùng Triệt: "Anh còn chưa rửa tay."
"Đồ của mình lại ghét bỏ thế à?" Kinh Tùng Triệt nói xong vói ngón tay vào trong miệng Khúc Sênh, dùng ngón tay ngăn cản đầu lưỡi.
Khúc Sênh nói không rõ, uy hiếp: "Em cắn anh giờ."
Kinh Tùng Triệt gật đầu, càng đưa tay vào sâu: "Được, thử xem nào."
Khúc Sênh: "..."
Có đôi khi, không, là lúc nào cũng vậy, cậu cảm thấy mình và Kinh Tùng Triệt không cùng suy nghĩ, cậu không thể nào hiểu nổi nhau.
Kinh Tùng Triệt đi ra ngoài, Khúc Sênh nằm trên giường một lúc rồi mới xoay người đứng lên đi vào phòng tắm tắm rửa.
Vừa sấy tóc xong thì mẹ Kiều cũng tới gõ cửa phòng kêu cậu xuống lầu ăn sáng.
Dinh thự vẫn như vậy, vẫn lộng lẫy xa hoa, có mái vòm cao kinh người và một vườn hoa có một không hai, sáng sớm có thể nghe được tiếng nước róc rách của đài phun nước cùng tiếng chim hót véo von.
Khúc Sênh bước từng bước xuống cầu thang, bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Mười năm trước cậu chỉ cao bằng tay vịn cầu thang, trong nháy mắt đã ở nhà họ Kinh lâu đến như vậy. Lúc đầu cậu còn rất bài xích việc trở về nơi này, nhưng bây giờ cũng đã quen dần với nó.
Hầu như mọi thứ trên đời này đều không thể biến mất không chút dấu vết, huống hồ là một mảnh đất, một đoạn ký ức. Càng muốn thoát khỏi nó thì càng bị mắc kẹt bên trong.
Đối với Khúc Sênh mà nói đó là nhà họ Kinh, đối với Kinh Tùng Triệt mà nói, cũng vậy.
Kết quả đó là hai người ngồi đối diện ở trên bàn ăn, ăn bữa sáng đã được phòng bếp chuẩn bị sẵn, uống sữa Chung Lộ tự tay pha cho hai người, bên tai là âm thanh tin tức buổi sáng Kinh Phong đang nghe.
"Thỉnh thoảng uống cũng rất tốt cho sức khỏe, đừng uống cà phê mãi, không tốt cho cơ thể đâu." Chung Lộ nói xong lại cười với hai người, khóe mắt cũng mơ hồ hiện ra nếp nhăn.
Từ lúc Kinh Tùng Triệt cầm quà tới thăm, những khúc mắc trong lòng Chung Lộ cũng coi như đã được giải quyết, đối xử thân thiết với Kinh Tùng Triệt hơn cũng là muốn bồi thường cho anh.
Tuy rằng Kinh Tùng Triệt cũng không cần chút áy náy này của Chung Lộ, nhưng cũng không làm người phụ nữ mất mặt
Dù sao Khúc Sênh vẫn thấy anh cậu vẫn rất dịu dàng, còn Kinh Tùng Triệt cũng không bận tâm Khúc Sênh luôn nghĩ về mình như vậy.
Khúc Sênh quan sát Kinh Tùng Triệt, nhìn anh phối hợp bưng ly sữa lên uống rồi ăn sáng, ăn bữa sáng xong ly sữa bò cũng đã cạn.
Hình ảnh rất không hài hòa, không hài hòa đến mức thậm chí có chút đáng yêu.
Khúc Sênh liếm sạch vệt sữa dính quanh miệng, còn Kinh Tùng Triệt thì dùng khăn lau nhẹ khóe miệng, tùy ý hỏi: "Ăn xong có đến công ty với anh không?"
Khúc Sênh lập tức cảnh giác: "Không muốn, em đã từ chức rồi còn đi làm gì nữa."
Cậu nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, Kinh Phong không có phản ứng quá lớn giống như ông đã sớm đoán được trước, còn Chung Lộ lại kinh ngạc nhìn về phía cậu.
Chung Lộ nhìn qua nhìn lại hai người: "Hai đứa lại làm sao vậy?"
Chung Lộ nói mập mờ, giống như ám chỉ hai người đang có mâu thuẫn, lại giống như đang nói... Hai người cãi nhau, ở phương diện tình cảm nào đó, giống như một cuộc cãi vã bình thường giữa cặp đôi yêu nhau.
Khúc Sênh không còn cách nào khác ngoài việc nói lại những lời hoa mỹ mà mình nói với Kinh Tùng Triệt nói cho Chung Lộ, Chung Lộ gần như hiểu vấn đề: "Ý của cháu là, bấy lâu nay cháu lén dì đi làm rock 'n' roll à?"
"Dì không nên nói như vậy... Cũng không khác nhau lắm."
Nhưng sao lại có cảm giác xấu hổ như vậy nhỉ!
Ăn sáng xong, hai cha con nhà họ Kinh lại thảo luận chuyện công ty, còn Khúc Sênh bị Chung Lộ kéo ra một góc, thành thật trả lời mấy câu hỏi của cô.
Mãi đến cuối, Chung Lộ nói: "Dì vẫn luôn coi cháu là trẻ con, cũng đã quên cháu đã lớn như vậy, nên có suy nghĩ của riêng mình. Cháu đã nói với anh cháu chuyện này rồi, vậy nó cũng đồng ý rồi à?"
Khúc Sênh gật đầu lung tung rồi "ừm" một tiếng, bỗng nhiên phát hiện một chuyện rất thú vị. Tuy rằng ngoài miệng Chung Lộ nói không coi cậu là trẻ con nữa nhưng điều kiện tiên quyết là Kinh Tùng Triệt phải biết rõ.
Vậy còn không phải coi Kinh Tùng Triệt là người giám hộ của cậu, sau đó cần phải có sự tán thành của Kinh Tùng Triệt mới được sao?
Khúc Sênh cũng không bài xích, dù sao cậu quả thật không thích mang theo não suy nghĩ, bị thua thiệt nhiều chuyện cũng không biết.
"Vậy không có vấn đề gì, hai đứa còn ở chung không?"
Chung Lộ đã hỏi tới điểm mấu chốt, Khúc Sênh hơi nghẹn lại, vô thức nhìn về phía Kinh Tùng Triệt đang ở cách đó không xa.
Kinh Tùng Triệt như cũng cảm giác được dừng cuộc nói chuyện, quay đầu nhìn về phía cậu.
Khúc Sênh lập tức quay đầu đi: "Tạm thời vẫn ở chung."
Chung Lộ nói: "Hai đứa ở cùng chăm sóc nhau cũng rất tốt, cháu cũng đừng nghĩ chuyển ra ngoài nữa... Đúng rồi, cháu có bạn gái chưa?"
Khúc Sênh ngẩn ra, có chút bất ngờ: "Sao đột nhiên dì lại nhảy tới đề tài này?"
"Cháu chẳng nói với dì chuyện gì cả, đương nhiên dì phải chủ động hỏi một chút chứ, có bạn gái thì sẽ không tiện ở cùng với anh cháu nữa." Chung Lộ chỉ hỏi một câu đơn thuần: "Có hay là không có, cháu cũng hơn hai mươi tuổi rồi, còn ngại cái gì?"
Khúc Sênh vừa định trả lời, không biết cha con họ Kinh đã bước tới từ bao giờ. Kinh Phong đại khái nghe được hai câu cuối Chung Lộ nói, chủ động mở miệng: "Hiện tại đã là thời đại nào rồi, người trẻ đều có quyền tự do yêu đương."
Khúc Sênh nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía Kinh Tùng Triệt, có ý gì?
Kinh Tùng Triệt cho cậu một ánh mắt, không biết.
Chung Lộ lại đoán ra được suy nghĩ của Kinh Phong: "Anh nghĩ em muốn giới thiệu đối tượng cho Sênh Sênh sao? Em không rảnh vậy đâu, thằng bé muốn thì sẽ tự tìm. Hôm nay anh có chuyện gì vậy, mặt trời mọc đằng Tây à, còn biết yêu đương tự do cơ đấy?"
Kinh Phong vội ho một tiếng, ý là muốn Chung Lộ đừng vạch khuyết điểm trước mặt mấy đứa nhỏ.
Sau khi mang thai, tính tình Chung Lộ cũng thay đổi nên Khúc Sênh mới có cơ hội nhìn thấy cách thức ở chung của cặp vợ chồng này, cũng biết ngày xưa Chung Lộ cố ý không thể hiện quá nhiều trước mặt Kinh Tùng Triệt.
Chung Lộ thật sự coi Kinh Tùng Triệt là trẻ con, muốn để ý tới tâm trạng của anh nhưng điều này cũng làm tăng thêm sự xa cách, bao gồm cả Khúc Sênh trong mắt cô cũng là một đối tượng cần được chăm sóc.
"Không có thì không có, hiện tại anh cháu cũng không có đối tượng, hai đứa như vậy cũng rất tốt." Chung Lộ cười tủm tỉm nói: "Kết hôn là chuyện lớn, muốn tìm ai thì cũng phải là một người thích cháu."
Khúc Sênh lén lút trao đổi ánh mắt với Kinh Tùng Triệt--hiện tại chúng ta chuồn đi?
Hai mắt Kinh Tùng Triệt cong cong, lộ ra một chút ý cười.
Được.
"Sao tự nhiên chú Kinh lại nói như vậy? Như vậy rất không bình thường luôn!" Vừa lên xe, Khúc Sênh đột nhiên trở nên căng thẳng, đa nghi hỏi: "Đừng bảo chú ấy đoán ra được gì rồi nhé?"
Kinh Tùng Triệt đang ở nghiêng đầu quay xe, nghe vậy cũng bình tĩnh nói: "Ông ấy hẳn là biết rồi."
"Biết cái gì?"
Kinh Tùng Triệt nhìn cậu một cái, phát hiện Khúc Sênh đang thật sự đang căng thẳng, vì tránh kích thích đến cậu, nói giảm nói tránh: "Biết em cong."
Cong.
Từ Khúc Sênh dạy anh, Kinh Tùng Triệt đã áp dụng được.
Khúc Sênh: "????"
"Sao chú ấy lại biết?!"
"Việc ở quán bar lúc trước kia, ông ấy nhất định sẽ sai người điều tra toàn diện, không thể nào không biết được." Kinh Tùng Triệt đã sớm nghĩ tới, chỉ sợ Khúc Sênh có phản ứng như vậy nên lúc ấy mới không nói thật với cậu.
Quan hệ của anh với Khúc Sênh, hẳn là Kinh Phong cũng đã phát hiện ra. Nếu như ông muốn ngăn cản chắc chắn sẽ làm ra hành động gì đó.
Nhưng Kinh Phong lại không làm gì.
Thật ra Kinh Phong đã truyền đạt một quan niệm cho anh từ rất sớm, chẳng qua khi đó Kinh Tùng Triệt vội vàng muốn thoát khỏi gông xiềng trên người nên không chú ý đến điều đó.
Anh hẹn hò với nữ sinh cấp Ba từ lâu kia, Kinh Phong hoàn toàn chưa từng hỏi qua, không phải không biết, mà là không sao cả.
Kinh Phong vẫn luôn muốn hoàn thành nguyện vọng của người vợ đã mất, dạy dỗ Kinh Tùng Triệt thành tài, Kinh Tùng Triệt đi sai hướng mới là điều làm ông tức giận.
Về phương diện tình cảm, Kinh Phong cũng không muốn can thiệp nhiều, là trước đó Kinh Tùng Triệt dùng tư duy cố định phức tạp hóa mọi chuyện. Trên thực tế nếu khi Kinh Phong sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh, anh trực tiếp từ chối, Kinh Phong cũng sẽ không nói gì.
"Vậy phải làm sao bây giờ?!"
Khúc Sênh còn đang kinh ngạc và sợ hãi, biểu cảm sinh động tới nỗi Kinh Tùng Triệt muốn bật cười, lại hiểu rõ bây giờ mà cười là buổi tối nhất định sẽ bị cưỡng chế chia phòng ngủ. Vậy nên anh chỉ có thể tiếp tục giả vờ hờ hững, duy trì vẻ ngoài nghiêm túc.
"Không làm sao cả, không phải vừa nãy ông ấy mới giải vây cho em sao?"
"Đó mà là giải vây á? Anh không nói em cũng không nhìn ra đó!"
"Ông ấy cũng không đâm thủng, em tiếp tục giả vờ không biết là được."
"Như vậy sao được? Sao anh không nhắc em sớm hơn chứ!" Khúc Sênh ôm đầu.
Khúc Sênh phiền muộn.
Khúc Sênh nghĩ thoáng.
"Hầy, thôi bỏ đi, dù sao nếu như bị phát hiện, chúng ta cùng nhau xong đời vậy." Khúc Sênh bắt đầu mặc sức tưởng tượng, cũng an ủi bản thân và Kinh Tùng Triệt: "Dù sao em chỉ dùng tay đàn guitar thôi, gãy một cái chân cũng không sao. Dù cho anh có trở thành người tàn tật, cũng sẽ là một người tàn tật rất đẹp trai."
Kinh Tùng Triệt hoàn toàn không hiểu: "Sẽ không gãy chân, anh cam đoan với em. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, đưa em tới phòng hoạt động rồi, ngoan nhé, hửm?"
Khúc Sênh càng như vậy, Kinh Tùng Triệt lại càng không dám nói cho cậu. Sáng nay lúc từ phòng Khúc Sênh đi ra, anh vừa hay đụng phải Kinh Phong mới dậy.
Hai cha con đụng mặt nhau.
Kinh Phong: "..."
Kinh Tùng Triệt: "Chào buổi sáng."
Tác giả có lời muốn nói:
Cho dù trời sập, vẻ mặt anh trai vẫn rất bình tĩnh.
Sênh Sênh: A a a làm sao bây giờ làm sao bây giờ bị phát hiện rồi!!!
Anh Triệt: Chào, thời tiết hôm nay không tồi.
Editor: Đọc bộ thứ hai của bà Trà rồi vẫn gặp chi tiết "đưa ngón tay ngăn cản đầu lưỡi" horny của bả ='))))))
Ở dưới truyện có người cmt: "Hai người đàn ông đều bước ra từ phòng vợ" cứ bị buồn cười ='))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất