Chương 19
Lăng Triệt đem hộp nhẫn giấu vào trong túi áo, Bản thân nắm chặt lấy tay của cậu đi xuống từng bật thang, Lăng Triệt hiểu rõ nếu đem Vu Tử Ân giống như bảo bối mà cất giữ
sẽ không thể lấy được cảm tình của mọi người, đôi khi còn sẽ có sự xấu đối với cậu, nhưng nếu hắn không làm nhưng vậy, thực sự không thểm nghĩ được kết cục cuối cùng.
Lăng Gia quá đáng sợ, nói đúng hơn là Kinh tởm, Lăng Triệt gương mặt không chút sắc thái đi xuống, 4 hướng chỉ có một sự lạnh lẽo không rõ từ đâu.
Vu Tử Ân cảm nhận Không khí có chút gì lạ cũng không dám lên tiếng nói gì, từng bước đi lại đi theo phía sao Lăng Triệt.
Bên trong phòng khách có hai vị trưởng bối đang cười đùa nói chuyện, đối diện còn có một người đàn ông lớn tuổi ăn mặc trang nghiêm.
Vu Tử Ân nhìn người đàn ông này đến ngẩng cả người trong vô thức lại lên tiếng nói " Cậu "
Người đàn ông kia nghe được một giọng nói non nớt quen thuộc cũng quay đầu nhìn theo, Ánh mắt mở to không tin thứ mình đang nhìn thấy
" Ân Ân? Sao cháu lại ở đây " Ông ta đặt ly trà xuống bàn, Bước chân có chút khập khiễng đi về phía Vu Tử Ân, Trong phút chốc đem cậu ôm chặt vào lòng, Giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
" Tên ngốc nhà ngươi, có biết ta tìm con bao nhiêu năm không hả? " Ông ấy tuy chửi mắng nhưng vẫn chính là ôm chặt lấy Vu Tử Ân.
" Huyền Minh, Cậu ta với ông là...." Nội tổ phụ cũng đứng bật dậy nhìn người bạn kia ôm lấy cậu con trai mà Lăng Triệt đem về kia.
" À...Đây Là Ân Ân,con của em gái đã mất của tôi " Một câu nói tưởng trừng bình thường, nhưng Nội tổ mẫu đã bị dọa đến trắng cả gương mặt.
" Ông nói cậu ta là con của Tiểu hoa? " Nội tổ mẫu lên tiếng, Bàn tay run lên chỉ thẳng vào Vu Tử Ân, ánh mắt không tin, bà ta chính là không muốn tin.
Lăng Triệt từ đầu đến cuối vẫn nhìn theo, không rõ chuyện gì đang xảy ra, trong trí nhớ Lăng Triệt chỉ nhớ người đàn ông này là Bạn cũ của cha hắn, lại chẳng ngờ được ông ta đối với Ân Ân có huyết thống.
Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Lăng Triệt nắm tay Vu Tử Ân đi về phía trước, Khàn giọng một chút lại lên tiếng nói, Ân ân nhận lại người thân là chuyện vui, Nếu như ngày hôm nay có thể để mọi người đồng ý hôn sự của Hắn cùng Ân Ân thì tốt bao nhiêu.
" cháu và Ân Ân có chuyện muốn nói " Lăng Triệt im lặng một lúc nhìn sang Vu Tử Ân vẫn đang cúi đầu không dám nói gì, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn kia một chút, Lại tiếp tục nói.
" Cháu muốn cùng Ân Ân kết...."
" Không thể, Cháu không thể kết hôn cùng Vu Tử Ân " Lăng Triệt còn chưa kịp dứt câu đã bị Nội Tổ mẫu lên tiếng mắng, cơ thể bà ta run lên như chịu một đả kích rất lớn. Hơi thở bà có chút nặng nề mệt mỏi, Nội Tổ phụ bên trong dịu bà ngồi xuống.
Mà Huyền minh cũng đen mặt đứng một bên, Ánh mắt có chút U ám nhìn cặp đôi nắm chặt tay đứng một bên, trong lòng không thầm mắng nghiệt ngã.
" Lăng Triệt, có phải do em là nam nhân không? " Vu Tử Ân lên tiếng, nhưng giọng nói như cơn gió thoảng qua rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Lăng Triệt mới nghe được.
Lăng Triệt quay đầu xoa nhẹ lên mái tóc cậu như an ủi, lại cúi đầu nói vào tai cậu " chỉ cần là Ân Ân, nam hay nữ anh điều sẽ cưới bằng được "
" Cùng Huyết thống không thể kết hôn, có là cấm kị, Ta biết Lăng Triệt cháu hiểu rõ đạo lý này. "
sẽ không thể lấy được cảm tình của mọi người, đôi khi còn sẽ có sự xấu đối với cậu, nhưng nếu hắn không làm nhưng vậy, thực sự không thểm nghĩ được kết cục cuối cùng.
Lăng Gia quá đáng sợ, nói đúng hơn là Kinh tởm, Lăng Triệt gương mặt không chút sắc thái đi xuống, 4 hướng chỉ có một sự lạnh lẽo không rõ từ đâu.
Vu Tử Ân cảm nhận Không khí có chút gì lạ cũng không dám lên tiếng nói gì, từng bước đi lại đi theo phía sao Lăng Triệt.
Bên trong phòng khách có hai vị trưởng bối đang cười đùa nói chuyện, đối diện còn có một người đàn ông lớn tuổi ăn mặc trang nghiêm.
Vu Tử Ân nhìn người đàn ông này đến ngẩng cả người trong vô thức lại lên tiếng nói " Cậu "
Người đàn ông kia nghe được một giọng nói non nớt quen thuộc cũng quay đầu nhìn theo, Ánh mắt mở to không tin thứ mình đang nhìn thấy
" Ân Ân? Sao cháu lại ở đây " Ông ta đặt ly trà xuống bàn, Bước chân có chút khập khiễng đi về phía Vu Tử Ân, Trong phút chốc đem cậu ôm chặt vào lòng, Giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
" Tên ngốc nhà ngươi, có biết ta tìm con bao nhiêu năm không hả? " Ông ấy tuy chửi mắng nhưng vẫn chính là ôm chặt lấy Vu Tử Ân.
" Huyền Minh, Cậu ta với ông là...." Nội tổ phụ cũng đứng bật dậy nhìn người bạn kia ôm lấy cậu con trai mà Lăng Triệt đem về kia.
" À...Đây Là Ân Ân,con của em gái đã mất của tôi " Một câu nói tưởng trừng bình thường, nhưng Nội tổ mẫu đã bị dọa đến trắng cả gương mặt.
" Ông nói cậu ta là con của Tiểu hoa? " Nội tổ mẫu lên tiếng, Bàn tay run lên chỉ thẳng vào Vu Tử Ân, ánh mắt không tin, bà ta chính là không muốn tin.
Lăng Triệt từ đầu đến cuối vẫn nhìn theo, không rõ chuyện gì đang xảy ra, trong trí nhớ Lăng Triệt chỉ nhớ người đàn ông này là Bạn cũ của cha hắn, lại chẳng ngờ được ông ta đối với Ân Ân có huyết thống.
Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Lăng Triệt nắm tay Vu Tử Ân đi về phía trước, Khàn giọng một chút lại lên tiếng nói, Ân ân nhận lại người thân là chuyện vui, Nếu như ngày hôm nay có thể để mọi người đồng ý hôn sự của Hắn cùng Ân Ân thì tốt bao nhiêu.
" cháu và Ân Ân có chuyện muốn nói " Lăng Triệt im lặng một lúc nhìn sang Vu Tử Ân vẫn đang cúi đầu không dám nói gì, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn kia một chút, Lại tiếp tục nói.
" Cháu muốn cùng Ân Ân kết...."
" Không thể, Cháu không thể kết hôn cùng Vu Tử Ân " Lăng Triệt còn chưa kịp dứt câu đã bị Nội Tổ mẫu lên tiếng mắng, cơ thể bà ta run lên như chịu một đả kích rất lớn. Hơi thở bà có chút nặng nề mệt mỏi, Nội Tổ phụ bên trong dịu bà ngồi xuống.
Mà Huyền minh cũng đen mặt đứng một bên, Ánh mắt có chút U ám nhìn cặp đôi nắm chặt tay đứng một bên, trong lòng không thầm mắng nghiệt ngã.
" Lăng Triệt, có phải do em là nam nhân không? " Vu Tử Ân lên tiếng, nhưng giọng nói như cơn gió thoảng qua rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Lăng Triệt mới nghe được.
Lăng Triệt quay đầu xoa nhẹ lên mái tóc cậu như an ủi, lại cúi đầu nói vào tai cậu " chỉ cần là Ân Ân, nam hay nữ anh điều sẽ cưới bằng được "
" Cùng Huyết thống không thể kết hôn, có là cấm kị, Ta biết Lăng Triệt cháu hiểu rõ đạo lý này. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất