Chương 2
Đột nhiên một lực mạnh va vào cách cửa sắt đã có phần rỉ sét, sau ba tiếng vang thì khóa cửa rơi trên nền nhà, cách cửa sau đó cũng ngã xuống mà nằm dưới đất
một đôi giày da màu đen dẫm lên cách cửa. Vu Tử Ân không biết họ là ai, nhưng cậu khi đó có thể khẳng định, đám người này không phải kẻ tốt gì, cả thân mặc quần áo màu đen, gương mặt dữ tợn nhìn cậu với ánh mắt chả khác gì hổ nhìn mồi
Vu Tử Ân còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một người trong số đó đã đi đến kéo cậu ra bên ngoài, ngoài sân khu nhà trọ lại xuất hiện một số chiếc xe chờ sẵn từ lâu.
họ đưa cậu đến một bệnh viện lớn ở thành phố, sau đó trực tiếp vứt cậu vào một phòng hồi sức, Vu Tử Ân mất thăng bằng trực tiếp ngã nhào xuống sàn, cả người ê ẩm lại rên lên vài tiếng rất nhỏ
một lần nữa ngẩng đầu đã phát hiện bản thân đang ở một căn phần bệnh hạng sang, trên giường bệnh lại có một nam nhân mặc quần áo bệnh nhân, Vu Tử Ân bị dọa đến trắng cả mặt, người ngồi trên giường không ai khác lại chính là Lăng Triệt
trong đầu lại hàng nghìn suy nghĩ va vào nhau, liệu có phải hắn tỉnh lại sau đó tìm cậu để trừ khử vì trộm đồ của hắn không, Vu Tử Ân ngồi dưới đất bất động nói không nên lời, lại thầm nghĩ bản thân mình xong rồi thì Lăng Triệt đột nhiên quay đầu, đôi mắt màu xanh ngọc nhìn chằm chằm cậu một lúc liền ở ra một số nụ cười, so với ánh trăng hôm nay còn sáng hơn
" Bà xã "
Vu Tử Ân " . . . "
Chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy nè, tên này có phải đập đầu vào đâu nên thần kinh mới có một chút vấn đề không, khi không lại gọi một nam nhân như cậu là bà xã.
Vu Tử Ân muốn đứng dậy vung cho hắn một nắm đấm cho tỉnh ra, thì mới phát hiện căn phòng không chỉ có riêng cậu và lăng Triệt.
ở sopha lại có một người đàn ông trung niên, bộ dạng cao cao tại thượng cũng đang liếc mắt nhìn cậu, đôi mắt mài xanh ngọc đó lại giống với lăng Triệt y đúc
" cậu là người gọi cấp cứu cho Lăng Triệt sao? " Ông ta nâng ly trà uống một ngụm lại lên tiếng hỏi, giọng nói trầm ấm vang lên trong không gian yên tĩnh, lọt vào tai Vu Tử Ân lại chẳng khác gì Diêm vương đến đòi mạng.
Đôi chân có chút run rẩy không thể diễn tả theo bản năng lại gật mạnh đầu.
" Thằng bé có vẻ mắt đi ý thức rồi, đến tôi cũng không chịu nhận, cậu nói nên làm thế nào? "
Vu Tử Ân nhìn ông ta lại quay đầu nhìn cái tên Lăng Triệt vẫn đang nhìn cậu nở ra nụ cười ngờ nghệch kia, suy nghĩ của cậu đúng thật rồi, cái tên này thế mà thực sự bị ngốc đi.
" Tôi...chuyện này tôi cũng không phải thủ phạm đi, tôi là người qua đường mà " Vu Tử Ân cho dù nói đúng sự thật nhưng giọng nói có chút e dè, quay đi quay lại cậu lại cảm giác bản thân đang phạm tội gì vậy
" Cậu giúp tôi chăm sóc Lăng Triệt đến khi nó tỉnh táo lại....tiền bạc chúng tôi không thiếu "
Vu Tử Ân muốn đứng dậy từ chối đi, nhưng vừa nghe được ba tiếng tiền không thiếu ánh mắt liền sáng ra, suy nghĩ từ chối lại đổi thành đồng ý với thỏa thuận với ông ta, một tờ giấy kết hôn cùng lăng Triệt cứ thế có mặt
mà Vu Tử Ân bị đưa đến căn dinh thự ngoài biển này, bên cạnh lại chỉ có duy nhất Lăng Triệt, đến người hầu cũng không có, chính xác hơn là không thể có
cái tên Lăng Triệt này lại chỉ bám vào cậu, tuyệt đối không muốn nhìn thêm một ai xuất hiện trước mắt mình, Lăng Gia cũng là 1 tuần 1 lần đến để đưa đồ ăn và dọn dẹp.
Vu Tử Ân bỏ đi cái suy nghĩ dài dòng này, lại nhìn Lăng Triệt vẫn đang ôm thân thể nằm dưới đất, cậu đến đây 1 tháng nhưng lại chưa bao giờ nấu được cho vị Đại thiếu gia này được cái một bữa ăn nào, Lăng Triệt sống được đến ngày hôm nay cũng là do ăn đồ ăn nhanh trong tủ đi.
" Này...để tôi đỡ anh đến giường " Vu Tử Ân lay lay tay anh, đột nhiên Lăng Triệt ngẩng đầu, đôi mắt xanh ngọc êm đềm nhưng mặt hồ bây giờ lại vô cùng dữ tợn, nhưng khoảnh khắc đó kéo dài không lâu, trong phút giây Lăng Triệt đột nhiên nhắm chặt mắt nằm êm đềm trên sàn
Vu Tử Ân biết rõ hắn ta không xong rồi, lại nhanh chóng kéo cái thân hình 1m9 của nam nhân quay về phòng mình, Vu Tử Ân đột nhiên cảm giác bản thân cùng quá tồi tệ rồi.
còn nhớ khoảng thời gian 4 tháng ở dinh thự lại vô cùng thích thú với những món đồ sang trọng bản thân chưa từng nhìn thấy, lại chủ quan với tên ngốc lăng Triệt này.
một đôi giày da màu đen dẫm lên cách cửa. Vu Tử Ân không biết họ là ai, nhưng cậu khi đó có thể khẳng định, đám người này không phải kẻ tốt gì, cả thân mặc quần áo màu đen, gương mặt dữ tợn nhìn cậu với ánh mắt chả khác gì hổ nhìn mồi
Vu Tử Ân còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một người trong số đó đã đi đến kéo cậu ra bên ngoài, ngoài sân khu nhà trọ lại xuất hiện một số chiếc xe chờ sẵn từ lâu.
họ đưa cậu đến một bệnh viện lớn ở thành phố, sau đó trực tiếp vứt cậu vào một phòng hồi sức, Vu Tử Ân mất thăng bằng trực tiếp ngã nhào xuống sàn, cả người ê ẩm lại rên lên vài tiếng rất nhỏ
một lần nữa ngẩng đầu đã phát hiện bản thân đang ở một căn phần bệnh hạng sang, trên giường bệnh lại có một nam nhân mặc quần áo bệnh nhân, Vu Tử Ân bị dọa đến trắng cả mặt, người ngồi trên giường không ai khác lại chính là Lăng Triệt
trong đầu lại hàng nghìn suy nghĩ va vào nhau, liệu có phải hắn tỉnh lại sau đó tìm cậu để trừ khử vì trộm đồ của hắn không, Vu Tử Ân ngồi dưới đất bất động nói không nên lời, lại thầm nghĩ bản thân mình xong rồi thì Lăng Triệt đột nhiên quay đầu, đôi mắt màu xanh ngọc nhìn chằm chằm cậu một lúc liền ở ra một số nụ cười, so với ánh trăng hôm nay còn sáng hơn
" Bà xã "
Vu Tử Ân " . . . "
Chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy nè, tên này có phải đập đầu vào đâu nên thần kinh mới có một chút vấn đề không, khi không lại gọi một nam nhân như cậu là bà xã.
Vu Tử Ân muốn đứng dậy vung cho hắn một nắm đấm cho tỉnh ra, thì mới phát hiện căn phòng không chỉ có riêng cậu và lăng Triệt.
ở sopha lại có một người đàn ông trung niên, bộ dạng cao cao tại thượng cũng đang liếc mắt nhìn cậu, đôi mắt mài xanh ngọc đó lại giống với lăng Triệt y đúc
" cậu là người gọi cấp cứu cho Lăng Triệt sao? " Ông ta nâng ly trà uống một ngụm lại lên tiếng hỏi, giọng nói trầm ấm vang lên trong không gian yên tĩnh, lọt vào tai Vu Tử Ân lại chẳng khác gì Diêm vương đến đòi mạng.
Đôi chân có chút run rẩy không thể diễn tả theo bản năng lại gật mạnh đầu.
" Thằng bé có vẻ mắt đi ý thức rồi, đến tôi cũng không chịu nhận, cậu nói nên làm thế nào? "
Vu Tử Ân nhìn ông ta lại quay đầu nhìn cái tên Lăng Triệt vẫn đang nhìn cậu nở ra nụ cười ngờ nghệch kia, suy nghĩ của cậu đúng thật rồi, cái tên này thế mà thực sự bị ngốc đi.
" Tôi...chuyện này tôi cũng không phải thủ phạm đi, tôi là người qua đường mà " Vu Tử Ân cho dù nói đúng sự thật nhưng giọng nói có chút e dè, quay đi quay lại cậu lại cảm giác bản thân đang phạm tội gì vậy
" Cậu giúp tôi chăm sóc Lăng Triệt đến khi nó tỉnh táo lại....tiền bạc chúng tôi không thiếu "
Vu Tử Ân muốn đứng dậy từ chối đi, nhưng vừa nghe được ba tiếng tiền không thiếu ánh mắt liền sáng ra, suy nghĩ từ chối lại đổi thành đồng ý với thỏa thuận với ông ta, một tờ giấy kết hôn cùng lăng Triệt cứ thế có mặt
mà Vu Tử Ân bị đưa đến căn dinh thự ngoài biển này, bên cạnh lại chỉ có duy nhất Lăng Triệt, đến người hầu cũng không có, chính xác hơn là không thể có
cái tên Lăng Triệt này lại chỉ bám vào cậu, tuyệt đối không muốn nhìn thêm một ai xuất hiện trước mắt mình, Lăng Gia cũng là 1 tuần 1 lần đến để đưa đồ ăn và dọn dẹp.
Vu Tử Ân bỏ đi cái suy nghĩ dài dòng này, lại nhìn Lăng Triệt vẫn đang ôm thân thể nằm dưới đất, cậu đến đây 1 tháng nhưng lại chưa bao giờ nấu được cho vị Đại thiếu gia này được cái một bữa ăn nào, Lăng Triệt sống được đến ngày hôm nay cũng là do ăn đồ ăn nhanh trong tủ đi.
" Này...để tôi đỡ anh đến giường " Vu Tử Ân lay lay tay anh, đột nhiên Lăng Triệt ngẩng đầu, đôi mắt xanh ngọc êm đềm nhưng mặt hồ bây giờ lại vô cùng dữ tợn, nhưng khoảnh khắc đó kéo dài không lâu, trong phút giây Lăng Triệt đột nhiên nhắm chặt mắt nằm êm đềm trên sàn
Vu Tử Ân biết rõ hắn ta không xong rồi, lại nhanh chóng kéo cái thân hình 1m9 của nam nhân quay về phòng mình, Vu Tử Ân đột nhiên cảm giác bản thân cùng quá tồi tệ rồi.
còn nhớ khoảng thời gian 4 tháng ở dinh thự lại vô cùng thích thú với những món đồ sang trọng bản thân chưa từng nhìn thấy, lại chủ quan với tên ngốc lăng Triệt này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất