Chương 20
Lăng Triệt giống một chết lặng quay đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông tên Huyền Minh kia
" Ông nói cái gì " Anh không tin vào thứ mình vừa nghe thấy lại lên tiếng hỏi, Bản thân chỉ cầu cho những thứ lúc nãy chỉ là do hắn nghe nhầm đi, trái tim đập liên hồi, nắm chặt lấy tay Vu Tử Ân từng đợt mạnh hơn.
" Ân Ân là do em gái ta sinh ra, Ân Ân là con của Tiểu hoa cùng cha của cậu, Cả hai chính là anh em cùng Huyết thống, thực sự không thể kết hôn"
Lăng Triệt còn chưa kịp hấp thụ những câu nói nhưng tiếng sét ngang tai này đã không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé bên cạch đâu.
Vu Tử Ân bật khóc nức nở mà chạy ra khỏi nhà cổ, Trong đầu chỉ toàn hình ảnh của một đứa trẻ cùng một người thiếu niên chơi trong sân.
Đứa trẻ ấy ở một nụ cười thật xinh đẹp, tựa như ánh ban mai vào sáng sớm, bản thân cố gắng thắt vòng hoa cho thiếu niên áo trắng trên tay cầm ô đứng bên cạnh.
" Ân Ân không đừng nghịch đất, nếu muốn vòng hoa Lăng Triệt ca ca sẽ mua thật nhiều cho em "
Đứa trẻ im lặng lại lắc nhẹ đầu, sau một khoản thời gian lại ngắm nhìn tác phẩm bản thân tạo ra, cầm theo vòng hoa vươn lên cao, Thiếu niên cũng hiểu ý Quỳ một chân xuống, để đứa trẻ có thể dễ dàng đem vòng hoa đặt lên đầu mình.
" Ân Ân đã thắt vòng cho anh rồi, sau này anh nhất định phải thắt trả lại cho Ân Ân "
Trên môi thiếu niên cũng nở một nụ cười, Từ trên xe một người đàn ông lên tiếng, đem đứa trẻ lên xe rời đi mất.
Từ ngày hôm đó Thiếu niên như mất đi ánh mắt của cuộc đời mình, ngày ngày điều thắt một vòng hoa chờ đứa bé kia quay về để có thể trả lại, nhưng chờ ngày này qua ngày khác.
Thiếu niên chờ 10 năm, cũng không nhìn thấy đứa trẻ có nụ cười hồn nhiên kia ở đâu, Cái tên Ân Ân dường như cũng biến mất theo thời gian.
Vu Tử Ân ánh mắt có chút mờ ảo, Bên tai chỉ có. tiếng thắng gấp xe, cả cơ thể nhỏ nhắn như bị hắt tung, Vu Tử Ân dần dần mất đi ý thức sao đó thiếp đi.
trước khi đó, Vu Tử Ân nhìn thấy Lăng Triệt đứng bên kia đường, Ánh mắt một màu đỏ dường như có thể bật máu, gương mặt chỉ còn một sự bất lực không thể diễn tả thành lời.
Trong giây phút đó Vu Tử Ân lại nghe được giọng nói của Anh thét lên giọng tên của mình, nổi đau vô tận không một chút ai thấu được,
Ngay sau đó Cả cơ thể Lăng Triệt cũng ngã xuống đường do chịu đả kích.
Trong cơn mê, Lăng Triệt nhìn một không gian màu đen vô tận, giống không có lối ra, Mà điều quan trọng là Lăng Triệt có thể tự chủ được hàng vi của bản thân mình, trong phút giây anh không biết cảm thân đang ở nơi nào thì đã nhìn thấy được bóng dáng trẻ con quen thuộc
Bóng lưng đó, gương mặt đó, nụ cười đó dường như in sâu vào trong trí nhớ của Lăng Triệt, bản thân trong vô thức lại chạy theo bóng lưng của Ân Ân khi nhỏ. Rồi bóng lưng đó lại biến mất trong bóng đêm
" Ân Ân là em đúng không? đừng đùa anh nữa mau đến đây, chúng ta kết hôn " Lăng Triệt như một kẻ điên mà nở ra một nụ cười quái dị cùng tiếng nói vang vọng.
Anh quay đầu nhìn không gian màu đen vô tận, lại nở ra nụ cười nhưng một tên tâm thần.
" Ân Ân Cầu xin em, mau đến đây. đưa anh đến nơi có em "
Lăng Triệt phát điên Rồi, anh thực sự phát điên rồi. cảm giác bản thân đã rơi vào cổng địa ngục, địa ngục đối với hắn không đáng sợ.
Địa ngục đáng sợ khi không có Ân Ân của hắn.
" Ông nói cái gì " Anh không tin vào thứ mình vừa nghe thấy lại lên tiếng hỏi, Bản thân chỉ cầu cho những thứ lúc nãy chỉ là do hắn nghe nhầm đi, trái tim đập liên hồi, nắm chặt lấy tay Vu Tử Ân từng đợt mạnh hơn.
" Ân Ân là do em gái ta sinh ra, Ân Ân là con của Tiểu hoa cùng cha của cậu, Cả hai chính là anh em cùng Huyết thống, thực sự không thể kết hôn"
Lăng Triệt còn chưa kịp hấp thụ những câu nói nhưng tiếng sét ngang tai này đã không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé bên cạch đâu.
Vu Tử Ân bật khóc nức nở mà chạy ra khỏi nhà cổ, Trong đầu chỉ toàn hình ảnh của một đứa trẻ cùng một người thiếu niên chơi trong sân.
Đứa trẻ ấy ở một nụ cười thật xinh đẹp, tựa như ánh ban mai vào sáng sớm, bản thân cố gắng thắt vòng hoa cho thiếu niên áo trắng trên tay cầm ô đứng bên cạnh.
" Ân Ân không đừng nghịch đất, nếu muốn vòng hoa Lăng Triệt ca ca sẽ mua thật nhiều cho em "
Đứa trẻ im lặng lại lắc nhẹ đầu, sau một khoản thời gian lại ngắm nhìn tác phẩm bản thân tạo ra, cầm theo vòng hoa vươn lên cao, Thiếu niên cũng hiểu ý Quỳ một chân xuống, để đứa trẻ có thể dễ dàng đem vòng hoa đặt lên đầu mình.
" Ân Ân đã thắt vòng cho anh rồi, sau này anh nhất định phải thắt trả lại cho Ân Ân "
Trên môi thiếu niên cũng nở một nụ cười, Từ trên xe một người đàn ông lên tiếng, đem đứa trẻ lên xe rời đi mất.
Từ ngày hôm đó Thiếu niên như mất đi ánh mắt của cuộc đời mình, ngày ngày điều thắt một vòng hoa chờ đứa bé kia quay về để có thể trả lại, nhưng chờ ngày này qua ngày khác.
Thiếu niên chờ 10 năm, cũng không nhìn thấy đứa trẻ có nụ cười hồn nhiên kia ở đâu, Cái tên Ân Ân dường như cũng biến mất theo thời gian.
Vu Tử Ân ánh mắt có chút mờ ảo, Bên tai chỉ có. tiếng thắng gấp xe, cả cơ thể nhỏ nhắn như bị hắt tung, Vu Tử Ân dần dần mất đi ý thức sao đó thiếp đi.
trước khi đó, Vu Tử Ân nhìn thấy Lăng Triệt đứng bên kia đường, Ánh mắt một màu đỏ dường như có thể bật máu, gương mặt chỉ còn một sự bất lực không thể diễn tả thành lời.
Trong giây phút đó Vu Tử Ân lại nghe được giọng nói của Anh thét lên giọng tên của mình, nổi đau vô tận không một chút ai thấu được,
Ngay sau đó Cả cơ thể Lăng Triệt cũng ngã xuống đường do chịu đả kích.
Trong cơn mê, Lăng Triệt nhìn một không gian màu đen vô tận, giống không có lối ra, Mà điều quan trọng là Lăng Triệt có thể tự chủ được hàng vi của bản thân mình, trong phút giây anh không biết cảm thân đang ở nơi nào thì đã nhìn thấy được bóng dáng trẻ con quen thuộc
Bóng lưng đó, gương mặt đó, nụ cười đó dường như in sâu vào trong trí nhớ của Lăng Triệt, bản thân trong vô thức lại chạy theo bóng lưng của Ân Ân khi nhỏ. Rồi bóng lưng đó lại biến mất trong bóng đêm
" Ân Ân là em đúng không? đừng đùa anh nữa mau đến đây, chúng ta kết hôn " Lăng Triệt như một kẻ điên mà nở ra một nụ cười quái dị cùng tiếng nói vang vọng.
Anh quay đầu nhìn không gian màu đen vô tận, lại nở ra nụ cười nhưng một tên tâm thần.
" Ân Ân Cầu xin em, mau đến đây. đưa anh đến nơi có em "
Lăng Triệt phát điên Rồi, anh thực sự phát điên rồi. cảm giác bản thân đã rơi vào cổng địa ngục, địa ngục đối với hắn không đáng sợ.
Địa ngục đáng sợ khi không có Ân Ân của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất