Chương 21
Thời điểm Lăng Triệt như gục xuống Trong không gian vô tận kia, bóng dáng cùng nụ cười của Vu Tử Ân lại vang lên.
Trên người cậu mặc một bộ lễ phục cưới màu trắng, trên tay cũng cầm theo một bó hoa thật lớn, gương mặt có chút khó chịu cùng giọng nói lại vang lên.
" Lăng Triệt, anh còn không đến đây? mau lên chúng ta kết hôn đi "
Lăng Triệt ngẩng đầu nở ra một nụ cười ngu ngốc, liên tục gật đầu đồng ý, Anh chạy theo phía sau Vu Tử Ân, chạy đến một cách cửa màu trắng như đang phát sáng trong không gian.
" Ân Ân rất thích anh, cũng rất yêu anh, chúng ta kết hôn được không. Ông xã " Một câu ông xã ngọt ngào vang lên tai, Lăng Triệt giống như bị điều khiển, Trong ánh mắt chỉ còn có Vu Tử Ân
vươn tay nắm lấy bàn tay của cậu cùng nhau đi vào cách cửa màu trắng kia,
" Lăng Triệt tỉnh rồi, Lăng Triệt tỉnh rồi "
giọng nói của Lăng Viễn Kiều vang lên, Cơn đau dữ dội phát ra từ đầu khiến Lăng nhíu mi tâm, lại quay đầu nhìn xunh quanh nơi này một lượt.
Nội Tổ phụ và nội tổ mẫu ngồi một bên lại cúi đầu im lặng không nói gì, Lăng Triệt nhìn thấy được sự áy náy sự đau lòng trong mắt mọi người,
Lăng Triệt dường như nhớ lại tại sao bản thân lại nằm trên giường bệnh, gấp rút đến mức rời giường đến cả kim tiêm chuyền nước cũng tự tay rút ra không chút do dự.
" Ân Ân ở đâu? anh đã ngủ bao lâu rồi? " Lăng Triệt nhìn Lăng Viễn Kiều lên tiếng, chỉ thấy đối phương cúi đầu không thể nói gì.
Linh cảm nhưng có chuyện gì xảy ra, Lăng Triệt phát điên mà nắm lấy cổ áo của em trai mình mà đe dọa, Trong suốt 32 năm sống, có lẽ đây là Lần đầu tiên Lăng Triệt mất bình tĩnh đến mức như vậy.
" 3...anh hôn nhân đã 3 ngày rồi? "
" Ân Ân ở đâu, Nói " Lăng Triệt hét lớn, trái tim đập loạn xạ hết cả lên, Trong phút giây chỉ nhìn thấy Lăng Viễn Kiều bật khóc, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào
" Vu Tử Ân đã không còn "
Một câu như sét đánh ngang tai Lăng Triệt, anh không tin cũng không muốn tin, trên người vẫn mặc áo Bệnh thân liền chân không chạy ra khỏi bệnh viện.
Một chiếc xe màu đen lại xuất hiện trước mắt anh, Khải Hoàng hạ cửa kính lên tiếng " Mau lên xe "
Lăng Triệt không suy nghĩ lập tức lên xe, chiếc xe bất đầu tăng tốc, rất nhanh đã đến Lăng gia.
xunh quanh chỉ có một màu trắng, Lăng Triệt nhìn đến ngẩng người, lại nhìn thấy Huyền minh trên thân mặc tang phục, Ánh mắt ửng đó.
Lăng Triệt theo bản năng trực tiếp chạy vào trong, giữa phòng khách thực sự có một chiếc quan tài nằm ở đó, Từng bước chân ngày hôm nay thực nặng nề, Từng bước đi từng bước tiến về phía trước.
Nhìn người thương nằm bên trong quan tài, gương mặt một màu tím tái, không chút thần sắc, Trái tim Lăng Triệt như thắt lại, đi đến xoa nhẹ lên gương mặt đã lạnh của cậu.
Hắn vươn tay lau đi nước mắt của bản thân, Hắn không muốn khóc trước mắt Ân Ân, hắn không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Khải Hoàng cùng Hắc Phong cũng đi vào, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp gỗ lớn, Giọng nói của Khải Hoàng có chút nhỏ đi " Lăng Triệt, thứ cậu cần ở đây "
Lăng Triệt quay đầu Vươn tay nhận lấy, còn không quên Dặn dò bọn họ đóng chặt cửa không để ai vào bên trong, Lăng Triệt mở chiếc xe hộp nhìn Hai bộ lễ phục màu trắng đẹp mắt phía trước.
Hai bộ lễ phục này là do hắn mời người đến thiết kế, ý nghĩ có thể cùng cậu mặc sau đó bước vào lễ đường, nhưng bây giờ dường như không còn cơ hội nữa, Bộ lẽ phục này là của Ân Ân.
Cho Dù Lễ tang hay lễ cưới Lăng Triệt cũng phải để Bảo bối của hắn một lần mặc áo cưới, một lần cảm giác sự hạnh phúc nhất một đời người.
Trên người cậu mặc một bộ lễ phục cưới màu trắng, trên tay cũng cầm theo một bó hoa thật lớn, gương mặt có chút khó chịu cùng giọng nói lại vang lên.
" Lăng Triệt, anh còn không đến đây? mau lên chúng ta kết hôn đi "
Lăng Triệt ngẩng đầu nở ra một nụ cười ngu ngốc, liên tục gật đầu đồng ý, Anh chạy theo phía sau Vu Tử Ân, chạy đến một cách cửa màu trắng như đang phát sáng trong không gian.
" Ân Ân rất thích anh, cũng rất yêu anh, chúng ta kết hôn được không. Ông xã " Một câu ông xã ngọt ngào vang lên tai, Lăng Triệt giống như bị điều khiển, Trong ánh mắt chỉ còn có Vu Tử Ân
vươn tay nắm lấy bàn tay của cậu cùng nhau đi vào cách cửa màu trắng kia,
" Lăng Triệt tỉnh rồi, Lăng Triệt tỉnh rồi "
giọng nói của Lăng Viễn Kiều vang lên, Cơn đau dữ dội phát ra từ đầu khiến Lăng nhíu mi tâm, lại quay đầu nhìn xunh quanh nơi này một lượt.
Nội Tổ phụ và nội tổ mẫu ngồi một bên lại cúi đầu im lặng không nói gì, Lăng Triệt nhìn thấy được sự áy náy sự đau lòng trong mắt mọi người,
Lăng Triệt dường như nhớ lại tại sao bản thân lại nằm trên giường bệnh, gấp rút đến mức rời giường đến cả kim tiêm chuyền nước cũng tự tay rút ra không chút do dự.
" Ân Ân ở đâu? anh đã ngủ bao lâu rồi? " Lăng Triệt nhìn Lăng Viễn Kiều lên tiếng, chỉ thấy đối phương cúi đầu không thể nói gì.
Linh cảm nhưng có chuyện gì xảy ra, Lăng Triệt phát điên mà nắm lấy cổ áo của em trai mình mà đe dọa, Trong suốt 32 năm sống, có lẽ đây là Lần đầu tiên Lăng Triệt mất bình tĩnh đến mức như vậy.
" 3...anh hôn nhân đã 3 ngày rồi? "
" Ân Ân ở đâu, Nói " Lăng Triệt hét lớn, trái tim đập loạn xạ hết cả lên, Trong phút giây chỉ nhìn thấy Lăng Viễn Kiều bật khóc, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào
" Vu Tử Ân đã không còn "
Một câu như sét đánh ngang tai Lăng Triệt, anh không tin cũng không muốn tin, trên người vẫn mặc áo Bệnh thân liền chân không chạy ra khỏi bệnh viện.
Một chiếc xe màu đen lại xuất hiện trước mắt anh, Khải Hoàng hạ cửa kính lên tiếng " Mau lên xe "
Lăng Triệt không suy nghĩ lập tức lên xe, chiếc xe bất đầu tăng tốc, rất nhanh đã đến Lăng gia.
xunh quanh chỉ có một màu trắng, Lăng Triệt nhìn đến ngẩng người, lại nhìn thấy Huyền minh trên thân mặc tang phục, Ánh mắt ửng đó.
Lăng Triệt theo bản năng trực tiếp chạy vào trong, giữa phòng khách thực sự có một chiếc quan tài nằm ở đó, Từng bước chân ngày hôm nay thực nặng nề, Từng bước đi từng bước tiến về phía trước.
Nhìn người thương nằm bên trong quan tài, gương mặt một màu tím tái, không chút thần sắc, Trái tim Lăng Triệt như thắt lại, đi đến xoa nhẹ lên gương mặt đã lạnh của cậu.
Hắn vươn tay lau đi nước mắt của bản thân, Hắn không muốn khóc trước mắt Ân Ân, hắn không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Khải Hoàng cùng Hắc Phong cũng đi vào, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp gỗ lớn, Giọng nói của Khải Hoàng có chút nhỏ đi " Lăng Triệt, thứ cậu cần ở đây "
Lăng Triệt quay đầu Vươn tay nhận lấy, còn không quên Dặn dò bọn họ đóng chặt cửa không để ai vào bên trong, Lăng Triệt mở chiếc xe hộp nhìn Hai bộ lễ phục màu trắng đẹp mắt phía trước.
Hai bộ lễ phục này là do hắn mời người đến thiết kế, ý nghĩ có thể cùng cậu mặc sau đó bước vào lễ đường, nhưng bây giờ dường như không còn cơ hội nữa, Bộ lẽ phục này là của Ân Ân.
Cho Dù Lễ tang hay lễ cưới Lăng Triệt cũng phải để Bảo bối của hắn một lần mặc áo cưới, một lần cảm giác sự hạnh phúc nhất một đời người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất