Chương 22
Lăng Triệt vươn tay xoa nhẹ má của cậu, Muốn một lần cuối cùng hôn lấy cậu, bàn tay vừa chạm vào lại cảm giác được một sự kết dính kì lạ.
Đôi mắt vẫn còn đỏ hoe kia lộ ra tia nghi ngờ, đặt tay lên nút áo của cậu sao đó trực tiếp lột bỏ. trước mắt anh chỉ nhìn thấy một lớp da nhân tạo trên lòng ngực của cậu.
mang theo hoài nghi tháo bỏ lớp da đó, trước mắt anh chỉ là một thi thể xa lạ, trong lòng liền hiện lên tia phức tạp cùng vui sướng.
người nằm đây không phải bảo bối của hắn, vậy thì Vu Tử Ân đang ở nơi nào?
" Khải Hoàng, Phong toả dinh thự " Lăng Triệt nắm chặt lớp mặt nạ trong tay, tay nắm thành quyền từ nên trong vang vọng tiếng nói ra bên ngoài.
Khải Hoàng nghe lệnh trực tiếp cho Thuộc Hạ phong toả bao phủ cả căn dinh thự.
Tung tích của Vu Tử Ân hiện tại không rõ ở đâu, Lăng Triệt tuy không thể tìm thấy cậu trong lòng vẫn luôn nở hoa, chỉ cần Cậu không chết, vẫn còn cách tìm thấy người.
Lăng Triệt nóng lòng xem lại từng đoạn camara thu lại vài ngày ở dinh thự
tìm hết tất cả rồi, chỉ là không nhìn thấy người.
" Hắc phong, đem đoạn camara thu được ở bệnh viện đến đây " Lăng Triệt chéo chân gác lên bàn.
Bộ đang khác hẳn với thường ngày bên cạnh Vu Tử Ân, anh dường như biến thành một người khác, nói đúng hơn là một người không có lý trí.
" Lão Đại, đoạn camara trong phòng Vu Tử Ân đã bị người khác phá hỏng, đang trong quá trình hồi phục "
Người khác phá hỏng? rốt cuộc lại có chuyện gì ở đây.
Lăng Triệt ngã lưng ra ghế tựa, đôi mắt nhắm chặt, Rốt cuộc ân ân của hắn đang ở đâu cơ chứ, nếu như là bắt cóc tống tiền thì đã nhanh gọi thông báo số tiền chuộc con tin cho hắn.
Vu Tử Ân sau khi tỉnh lại trong cơn mê chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói, một cảm giác kì lạ truyền đến đại não, cách tay của cậu vẫn đang được chuyền nước biển.
Đôi mắt vô hồn lại thẫn thờ nhìn lên trần nhà màu trắng kia, cách cửa gỗ mở ra, một người đàn ông trên thân mặc áo vest dài bước vào bên trong.
" Ân Ân " nam nhân trên môi nở một nụ cười biến thái cùng sung sướng, Trên tay lại cầm theo một ống tiêm với dung dịch màu xanh.
Vu Tử Ân quay đầu, trong đôi mắt chỉ là một khoản không vô hồn, nhìn người đàn ông kia một lúc cũng không nói gì, đầu lại quay nhìn về trần nhà.
" Ân Ân, em không vui sao? " Lí tín đi đến, đỡ người Vu Tử Ân ngồi dậy dựa lưng vào giường, để cậu ở tư thế nửa nằm nửa ngồi.
Hắn chăm chú sửa lại ốm tiêm chuyền nước trong tay cậu, lại thay đổi một chút, đem thứ thuốc màu xanh kì lạ kia toàn bộ chuyền vào người Vu Tử Ân.
" Anh là ai? Tôi là ai "
Lí tín trước câu hỏi của cậu liền bật cười, mà là một nụ cười mãn nguyện " Tôi là chồng của em, Tên gọi Lí tín, 3 ngày sau chúng ta sẽ kết hôn " Lí tín dứt câu liền vươn người hôn lên trán của Vu Tử Ân.
cậu chỉ cảm thấy có chút ghét bỏ, cũng không né trách, Lí tín đem ống tiêm rỗng kia rời đi, cũng không quên gửi một lời chúc ngủ ngon đến Vu Tử Ân.
Hắn đi đến một căn phòng, một căn phòng chứa đầy ảnh của Vu Tử Ân từ nhỏ đến lớn, có cả những tấm ảnh thỏa thân, và dĩ nhiên điều là do chính tay hắn Photoshop.
trên bàn lại chứa đầy những món đồ Vu Tử Ân chạm qua trong nhiều năm, cũng có rất nhiều quần áo của cậu vứt bỏ, Hắn cầm lấy lại hít lấy như một kẻ tâm thần.
Lí Tín Yêu thầm Vu Tử Ân 4 Năm, từ ngày đầu của Nhất trung đã yêu cậu.
Đôi mắt vẫn còn đỏ hoe kia lộ ra tia nghi ngờ, đặt tay lên nút áo của cậu sao đó trực tiếp lột bỏ. trước mắt anh chỉ nhìn thấy một lớp da nhân tạo trên lòng ngực của cậu.
mang theo hoài nghi tháo bỏ lớp da đó, trước mắt anh chỉ là một thi thể xa lạ, trong lòng liền hiện lên tia phức tạp cùng vui sướng.
người nằm đây không phải bảo bối của hắn, vậy thì Vu Tử Ân đang ở nơi nào?
" Khải Hoàng, Phong toả dinh thự " Lăng Triệt nắm chặt lớp mặt nạ trong tay, tay nắm thành quyền từ nên trong vang vọng tiếng nói ra bên ngoài.
Khải Hoàng nghe lệnh trực tiếp cho Thuộc Hạ phong toả bao phủ cả căn dinh thự.
Tung tích của Vu Tử Ân hiện tại không rõ ở đâu, Lăng Triệt tuy không thể tìm thấy cậu trong lòng vẫn luôn nở hoa, chỉ cần Cậu không chết, vẫn còn cách tìm thấy người.
Lăng Triệt nóng lòng xem lại từng đoạn camara thu lại vài ngày ở dinh thự
tìm hết tất cả rồi, chỉ là không nhìn thấy người.
" Hắc phong, đem đoạn camara thu được ở bệnh viện đến đây " Lăng Triệt chéo chân gác lên bàn.
Bộ đang khác hẳn với thường ngày bên cạnh Vu Tử Ân, anh dường như biến thành một người khác, nói đúng hơn là một người không có lý trí.
" Lão Đại, đoạn camara trong phòng Vu Tử Ân đã bị người khác phá hỏng, đang trong quá trình hồi phục "
Người khác phá hỏng? rốt cuộc lại có chuyện gì ở đây.
Lăng Triệt ngã lưng ra ghế tựa, đôi mắt nhắm chặt, Rốt cuộc ân ân của hắn đang ở đâu cơ chứ, nếu như là bắt cóc tống tiền thì đã nhanh gọi thông báo số tiền chuộc con tin cho hắn.
Vu Tử Ân sau khi tỉnh lại trong cơn mê chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói, một cảm giác kì lạ truyền đến đại não, cách tay của cậu vẫn đang được chuyền nước biển.
Đôi mắt vô hồn lại thẫn thờ nhìn lên trần nhà màu trắng kia, cách cửa gỗ mở ra, một người đàn ông trên thân mặc áo vest dài bước vào bên trong.
" Ân Ân " nam nhân trên môi nở một nụ cười biến thái cùng sung sướng, Trên tay lại cầm theo một ống tiêm với dung dịch màu xanh.
Vu Tử Ân quay đầu, trong đôi mắt chỉ là một khoản không vô hồn, nhìn người đàn ông kia một lúc cũng không nói gì, đầu lại quay nhìn về trần nhà.
" Ân Ân, em không vui sao? " Lí tín đi đến, đỡ người Vu Tử Ân ngồi dậy dựa lưng vào giường, để cậu ở tư thế nửa nằm nửa ngồi.
Hắn chăm chú sửa lại ốm tiêm chuyền nước trong tay cậu, lại thay đổi một chút, đem thứ thuốc màu xanh kì lạ kia toàn bộ chuyền vào người Vu Tử Ân.
" Anh là ai? Tôi là ai "
Lí tín trước câu hỏi của cậu liền bật cười, mà là một nụ cười mãn nguyện " Tôi là chồng của em, Tên gọi Lí tín, 3 ngày sau chúng ta sẽ kết hôn " Lí tín dứt câu liền vươn người hôn lên trán của Vu Tử Ân.
cậu chỉ cảm thấy có chút ghét bỏ, cũng không né trách, Lí tín đem ống tiêm rỗng kia rời đi, cũng không quên gửi một lời chúc ngủ ngon đến Vu Tử Ân.
Hắn đi đến một căn phòng, một căn phòng chứa đầy ảnh của Vu Tử Ân từ nhỏ đến lớn, có cả những tấm ảnh thỏa thân, và dĩ nhiên điều là do chính tay hắn Photoshop.
trên bàn lại chứa đầy những món đồ Vu Tử Ân chạm qua trong nhiều năm, cũng có rất nhiều quần áo của cậu vứt bỏ, Hắn cầm lấy lại hít lấy như một kẻ tâm thần.
Lí Tín Yêu thầm Vu Tử Ân 4 Năm, từ ngày đầu của Nhất trung đã yêu cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất