Chương 24
Khải Hoàng nhìn trên điện thoại hiện hai chữ
" Hắc Phong " liền bắt máy, cẩn thận bật loa ngoài lên.
" Phía Nam thành phố A đang có một vụ nổ lớn, Vu Tử Ân chỉ cách đó 300M, Hiện tại đang chạy với tốc độ nhanh nhất đến đó, trong 38h Đồng hồ sẽ đến nơi " Hắc Phong bên đầu dây bên kia lên tiếng nói, bên cạch còn có rất nhiều âm thanh nhiễu sóng khác
" Được được, vậy cậu cẩn thận một chút " Khải Hoàng lên tiếng sau đó tắt máy.
Mà Vu Tử Ân lại xuất hiện trong một căn phòng tân hôn được trang trí rất nhiều bong bóng màu hồng nhạt đầy tình yêu.
Trên thân một một bộ lễ phục trắng được may tỉ mỉ, cậu ngồi bên giường chẳng khác gì một con búp bê vô hồn, đôi mắt thẫn thờ không chút sức sống nhìn vào thứ vô hình.
Đầu óc trống rỗng không thể chứa thêm bất kỳ thứ gì, Cách cửa đối hiện cậu được mở ra, Lý Tín trên thân cũng mặc một bộ lễ phục tương tự bước vào bên trong, trên ngực cài một đoá hoa nhỏ màu đỏ đẹp mắt.
Vu Tử Ân không để mắt đến người này, cho dù đôi bàn tay kia không ngừng sờ soạng khuôn mặt của cậu, Vu Tử Ân cũng không để tâm.
Nói đúng hơn là không biết phải làm gì.
Lí Tín biến cậu chẳng khác gì một cô búp bê mà tùy tiện điều chỉnh, Trong lòng không ngừng nở hoa, thực sự muốn ngay lập tức cùng cậu ân ái.
nhưng đêm đầu tiên vẫn nên để ngày động phòng thì tốt hơn, " Ân Ân, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau bước vào lễ đường, em có vui không? "
Nhìn lấy Vu Tử Ân không nói gì, ánh mắt cũng không chăm chú nhìn Hôn phu tương lai bên cạch, Lí tín nhíu mi tâm, vươn tay nắm chặt lấy tóc của Vu Tử Ân, lại đè thấp đầu cậu xuống giống như đang gật đầu.
Sau khi buông tay lại nở ra một nụ cười Sảng khoái, Mang theo tâm tình lại đi ra nên ngoài chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai.
Vu tử ân cảm nhận một luồng đau rát chuyền đến từ da đầu, tóc đã bị Người kia nắm chặt, nhưng vẫn không phản kháng, gương mặt hiện chút tia khó chịu, rất nhanh đã tan biến.
sau khi Lí tín đóng cửa phòng, Vu Tử Ân lại như một con búp bê không xương nhẹ nhàng Ngã xuống giường lớn, Lễ phục màu trắng cùng màu với ga giường, chỉ cảm thấy đơn thuần, Vu Tử Ân chẳng khác gì một con búp bê đẹp đẽ được chưng cất trong tủ kính.
Đôi mắt long lanh kia nhìn vào trần nhà màu trắng kia chớp chớp vài cái, lại đem đôi mi dài kia đóng lại.
Gương mặt hiện rõ vẻ tiều tụy, gương mặt trắng bệch so với búp bê bằng sứ không khác nhau mà bao nhiêu, còn có phần xinh đẹp hơn.
Lăng Triệt đến hôm nay đã là ngày thứ ba không chợp mắt, ngồi trên trực thăng cũng không thể nào toàn tâm làm việc.
Hơi thở có chút nặng nề phát ra, Khải Phong không ngừng hoi thúc anh nghĩ ngơi một chút, Nhưng Vu Tử Ân tình hình thế nào còn chưa rõ ràng.
Hắn làm sao có thể an tâm nghĩ ngơi.
Lăng Triệt dựa lưng vào ghế tựa, gương mặt khó chịu hiện rõ, " Nếu cậu không nghĩ ngơi thì sẽ chết trước khi gặp lại Vu Tử Ân đó "
" Cũng có khả năng Vu Tử Ân bị bộ dạng không ra người không ra ma ngày của cậu dọa cho hôn mê thì làm sao? " Khải Hoàng lên tiếng nói.
nhưng cho dù có nói đến lần thứ mấy đi chăng nữa, Lăng Triệt chỉ nghe lấy chứ không có tâm trạng trả lời, đến ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn Khải Hoàng một lần mà nhắm chặt.
Đến khi Lăng Triệt nghe được tiếng nổ lớn mà mở mắt đã phát hiện bản thân ở nước A, Phía dưới hầu như chỉ là một đống tro tàn, những toà nhà to lớn nguy nga cũng chỉ còn một đống cát đá chất chồng lên nhau.
" Hắc Phong " liền bắt máy, cẩn thận bật loa ngoài lên.
" Phía Nam thành phố A đang có một vụ nổ lớn, Vu Tử Ân chỉ cách đó 300M, Hiện tại đang chạy với tốc độ nhanh nhất đến đó, trong 38h Đồng hồ sẽ đến nơi " Hắc Phong bên đầu dây bên kia lên tiếng nói, bên cạch còn có rất nhiều âm thanh nhiễu sóng khác
" Được được, vậy cậu cẩn thận một chút " Khải Hoàng lên tiếng sau đó tắt máy.
Mà Vu Tử Ân lại xuất hiện trong một căn phòng tân hôn được trang trí rất nhiều bong bóng màu hồng nhạt đầy tình yêu.
Trên thân một một bộ lễ phục trắng được may tỉ mỉ, cậu ngồi bên giường chẳng khác gì một con búp bê vô hồn, đôi mắt thẫn thờ không chút sức sống nhìn vào thứ vô hình.
Đầu óc trống rỗng không thể chứa thêm bất kỳ thứ gì, Cách cửa đối hiện cậu được mở ra, Lý Tín trên thân cũng mặc một bộ lễ phục tương tự bước vào bên trong, trên ngực cài một đoá hoa nhỏ màu đỏ đẹp mắt.
Vu Tử Ân không để mắt đến người này, cho dù đôi bàn tay kia không ngừng sờ soạng khuôn mặt của cậu, Vu Tử Ân cũng không để tâm.
Nói đúng hơn là không biết phải làm gì.
Lí Tín biến cậu chẳng khác gì một cô búp bê mà tùy tiện điều chỉnh, Trong lòng không ngừng nở hoa, thực sự muốn ngay lập tức cùng cậu ân ái.
nhưng đêm đầu tiên vẫn nên để ngày động phòng thì tốt hơn, " Ân Ân, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau bước vào lễ đường, em có vui không? "
Nhìn lấy Vu Tử Ân không nói gì, ánh mắt cũng không chăm chú nhìn Hôn phu tương lai bên cạch, Lí tín nhíu mi tâm, vươn tay nắm chặt lấy tóc của Vu Tử Ân, lại đè thấp đầu cậu xuống giống như đang gật đầu.
Sau khi buông tay lại nở ra một nụ cười Sảng khoái, Mang theo tâm tình lại đi ra nên ngoài chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai.
Vu tử ân cảm nhận một luồng đau rát chuyền đến từ da đầu, tóc đã bị Người kia nắm chặt, nhưng vẫn không phản kháng, gương mặt hiện chút tia khó chịu, rất nhanh đã tan biến.
sau khi Lí tín đóng cửa phòng, Vu Tử Ân lại như một con búp bê không xương nhẹ nhàng Ngã xuống giường lớn, Lễ phục màu trắng cùng màu với ga giường, chỉ cảm thấy đơn thuần, Vu Tử Ân chẳng khác gì một con búp bê đẹp đẽ được chưng cất trong tủ kính.
Đôi mắt long lanh kia nhìn vào trần nhà màu trắng kia chớp chớp vài cái, lại đem đôi mi dài kia đóng lại.
Gương mặt hiện rõ vẻ tiều tụy, gương mặt trắng bệch so với búp bê bằng sứ không khác nhau mà bao nhiêu, còn có phần xinh đẹp hơn.
Lăng Triệt đến hôm nay đã là ngày thứ ba không chợp mắt, ngồi trên trực thăng cũng không thể nào toàn tâm làm việc.
Hơi thở có chút nặng nề phát ra, Khải Phong không ngừng hoi thúc anh nghĩ ngơi một chút, Nhưng Vu Tử Ân tình hình thế nào còn chưa rõ ràng.
Hắn làm sao có thể an tâm nghĩ ngơi.
Lăng Triệt dựa lưng vào ghế tựa, gương mặt khó chịu hiện rõ, " Nếu cậu không nghĩ ngơi thì sẽ chết trước khi gặp lại Vu Tử Ân đó "
" Cũng có khả năng Vu Tử Ân bị bộ dạng không ra người không ra ma ngày của cậu dọa cho hôn mê thì làm sao? " Khải Hoàng lên tiếng nói.
nhưng cho dù có nói đến lần thứ mấy đi chăng nữa, Lăng Triệt chỉ nghe lấy chứ không có tâm trạng trả lời, đến ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn Khải Hoàng một lần mà nhắm chặt.
Đến khi Lăng Triệt nghe được tiếng nổ lớn mà mở mắt đã phát hiện bản thân ở nước A, Phía dưới hầu như chỉ là một đống tro tàn, những toà nhà to lớn nguy nga cũng chỉ còn một đống cát đá chất chồng lên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất