Chương 34: Nghỉ đông
Sau đợt nghỉ tết, mọi người liền bận rộn bắt đầu chuẩn bị ôn tập cuối kỳ, đây là cuối kỳ một cùng của năm học, sau đó chính là thi đại học.
Ninh Phong bắt đầu mỗi ngày sẽ rời giường sớm hơn giờ báo thức để có thể đọc sách một giờ. Từ đầu trong phòng chỉ có anh làm như vậy, nhưng vài ngày sau Quy Hoành cũng bị ảnh hưởng bắt đầu dậy sớm đọc sách. Chỉ có Tư Hiền và Dung Tuân vẫn ngủ cho tới khi chuông reo. Tư Hiền có kế hoạch ôn tập của mình, không cần dậy sớm cũng được. Còn Dung Tuân thì là do Ninh Phong không nỡ để cậu dậy sớm, cậu cần thiết có một giấc ngủ đầy đủ, như vậy thì mới đủ sức cho một ngày. Dù sao thì thành tích của cậu cũng tốt, vẫn luôn ổn định, hiện tại vẫn giữ vững ở trạng thái đó, ổn định tăng dần, như vậy thì dậy sớm đọc sách cũng không có quá nhiều ích lợi, chi bằng cứ nghỉ ngơi cho đầy đủ.
Trong lúc đó, cha Ninh Đường gọi cho Ninh Phong một cuộc điện thoại, nói muốn ra nước ngoài một thời gian, chắc phải tới Tết âm mới trở về, nhắc nhở anh chú ý chăm sóc bản thân và Ninh Nhu.
Ninh Phong đáp ứng, lại đơn giản hàn thuyên với ông mấy câu rồi cúp máy.
Mỗi năm vào thời điểm này đều là thời điểm công ty vội nhất, các dự án phim, hợp tác, sắp xếp công tác đầu năm sau cho các nghệ sĩ, chuẩn bị các mặt liên lạc... cũng không thể thiếu. Giống như năm ngoái năm nay cha Ninh đều sẽ ra nước ngoài, cùng bàn bạc hợp tác với công ty nước ngoài, gặp mặt phía đài truyền hình, cùng ăn bữa cơm, lại cố gắng sắp xếp ổn thỏa các công tác đầu năm.
Ninh Phong trước kia căn bản không quan tâm cha mình đang làm gì, nhưng sau khi tiến vào giới giải trí thì đối với loại chuyện như thế này cũng hiểu hơn một ít, một công ty giải trí muốn có các hợp đồng hay dự án, cần rất nhiều người đại diện và nghệ sĩ. Hơn nữa là người đứng đầu công ty giải trí, người đó càng cần phải có mắt nhìn, sắc bén mà độc đáo mới được.
Qua hai ngày cuối cùng thi cử, học kỳ một năm ba kết thúc. Ninh Phong cảm thấy nửa học kỳ này của anh thay đổi quá nhiều, trước không nói đến thành tích cuối kỳ như thế nào, nhưng phải nói tới trạng thái sinh hoạt, mỗi ngày đều thực phong phú.
Cách kỳ nghỉ đông chính thức còn ba ngày, nhưng trong lòng các học sinh thì chỉ cần kỳ thi qua chính là thời gian nghỉ ngơi rồi.
"Đợt này nghỉ có kế hoạch gì không?" Ninh Phong hỏi Dung Tuân.
"Không có kế hoạch gì cả." Mỗi năm đến kỳ nghỉ đông, cậu đa phần là ngốc ở nhà.
"Hay tới nhà anh ở đi?" Ninh Phong hỏi.
Dung Tuân có chút do dự: "Không tốt lắm." Nhà cậu không có người lớn, cho nên Ninh Phong có thể tùy ý lúc nào tới cũng được. Nhưng trong nhà Ninh Phong có cha mẹ, cậu mà qua ở sẽ gây cho họ không ít phiền toái hoặc có thể làm phiền tới họ.
"Có gì mà không tốt." Ninh Phong đại khái đoán được cậu đang băn khoăn cái gì, lại nói: "Cha mẹ anh đều không ở nhà, chắc phải tới Tết âm lịch mới về, mà để một mình Ninh Nhu ở nhà anh lại không yên tâm. Mà em ấy chắc sẽ tới nhà ông bà ngoại mấy hôm, đến lúc đó sẽ chỉ có hai người chúng ta ở nhà thôi."
Nghe tin cha mẹ Ninh Phong không ở nhà, Dung Tuân yên tâm hơn chút nói: "Anh thấy có phải hỏi trước Ninh Nhu không? Nhỡ đâu em ấy cảm thấy không tiện thì phải làm sao?" Dù sao thì Ninh Nhu cũng là con gái, cậu và Ninh Phong là người yêu, ở lại đó có khả năng sẽ quấy rầy cô bé.
"Được, để anh hỏi em ấy." Ninh Phong cảm thấy chắc hẳn Ninh Nhu sẽ không phản đối, nhưng dù sao thì Dung Tuân cũng đã nói như thế, hỏi một chút cũng không mất gì.
Vì thế giờ nghỉ giải lao anh xuống lớp tìm Ninh Nhu. Cô nghe xong liền vui vẻ đồng ý, cô còn nói trong nhà rộng như vậy, không có gì mà bất tiện cả. Hơn nữa, chờ đến khi cô qua nhà ông bà ngoại ở mấy hôm cũng không yên tâm khi để ông anh trai ở nhà một mình, lúc đó có Dung Tuân ở cùng là quá tuyệt.
Việc này cứ thế mà quyết định.
Kết quả cuối kỳ rất nhanh đã có, Tư Hiền và Dung Tuân vẫn như cũ nằm trong top 10 toàn khối và top 5 trong lớp. Ninh Phong và Quy Hoành tiên bộ cũng rất nhanh. Kết quả môn tiếng anh của Ninh Phong vô cùng lợi hại, anh gặp phải vấn đề lớn nhất vẫn là môn toán, đây cũng là môn quan trọng cần nỗ lực trong đợt nghỉ đông này, nhưng mà anh cảm thấy mục tiêu của mình đang ngày càng gần. Còn về Quy Hoành, kết quả cuối kỳ cũng đủ cho hắn thi vào một trường đại học mỹ thuật, nhưng nếu muốn chọn trường tốt hơn thì cần cố gắng hơn nữa.
Trước khi nghỉ, bộ giáo dục yêu cầu các trường học, nghiêm cấm học bù. Trường tuy biết rằng đây là thời kỳ quan trọng, không bù không được nhưng không dám chống đối lại bộ giáo dục. Cho nên chỉ có thể nghe theo an bài, hủy bỏ kế hoạch học bù, thậm chí kỳ nghỉ này các học sinh học hành thế nào chỉ trông chờ vào tự giác mà thôi.
Thật ra Ninh Phong không quá lo lắng, anh đã hẹn với Thẩm Thực sẽ học bổ túc vào đợt nghỉ này,
Sau khi tan học thứ sáu, Ninh Phong và Dung Tuân thu dọn hành lý, cùng nhau trở về nhà anh.
Dung Tuân tuy biết trong nhà Ninh Phong không có người khác, nhưng vẫn không tránh khỏi bị khẩn trương. Chờ đến khi về đến nhà anh, cậu càng ngẩn ngơ run sợ.
Nhà của Ninh Phong là một biệt thự xa hoa nằm trong một tiểu khu, tuy rằng căn nhà đã cũ nhưng mọi thứ đều còn rất tốt, trọng điểm là nơi nay an ninh rất mạnh, đây cũng là điểm mà Ninh Đường quan tâm đặc biệt bỏ công sức nhất, để ở nhà Tống Hinh có thể sinh hoạt một cách bảo mật, đối với hai đứa con cũng là tốt nhất.
"Vào đi." Ninh Phong nắm tay Dung Tuân vào cửa.
Ninh Nhu chưa trở về, vừa rồi mới gọi điện thoại muốn ra ngoài ăn cơm cùng bạn rồi mới về nhà.
Dì giúp việc đã về nhà, đồ ăn thì đều đã nấu xong, để trong nồi, vẫn còn nóng.
"Nhà anh lớn quá." Đây là lần đầu tiên Dung Tuân tới một căn biệt thự làm khách nên ít nhiều có chút mới mẻ.
"Thích?" Ninh Phong nhướn mày hỏi cậu.
"Chính là cảm thấy rất sáng sủa." Dung Tuân lại cười nói: "Nhưng mà nhà nhỏ cũng sẽ có chỗ tốt của nhà nhỏ a."
"Ừ, nhà nhỏ một chút thì chỉ cần vừa quay đầu là có thể nhìn thấy em." Ninh Phong nói.
Khóe miệng Dung Tuân giương lên càng cao, ngón tay cũng vuốt ve mu bàn tay của Ninh Phong.
"Đưa em đi xem phòng anh." Ninh Phong dẫn cậu lên lầu. Anh cũng không bảo người chuẩn bị phòng khách cho Dung Tuân, dù sao giường anh đủ lớn, hai người ngủ chung hoàn toàn không thành vấn đề.
Dung Tuân vào phòng anh, tựa hồ chỗ nào cũng cảm thấy thú vị. Trong phòng anh có một chiếc máy tính để bàn, là trước đây anh hay dùng để chơi game. Nhưng từ sau khi bắt đầu tập trung học hành, cũng không chơi game nữa nên máy tính này đã lâu không động đến.
"Một phòng này của nhà anh rộng bằng hai cái phòng của nhà em hợp lại." Dung Tuân sờ sờ mặt bàn của Ninh Phong, cái bàn được làm bằng gỗ màu đen đặc, bề mặt bóng loáng, sờ vào cảm giác đặc biệt thích thú.
"Anh không có thư phòng, nên đương nhiên phòng riêng cũng lớn một chút." Ninh Phong sau khi rửa tay xong, liền đem quần áo của Dung Tuân treo lên tủ của mình.
"Còn có nhà vệ sinh riêng luôn sao?" Dung Tuân nhìn quanh, phát hiện trong nhà vệ sinh còn có một cái phòng tắm. Bên trong có bồn tắm, còn có một khu tắm vòi hoa sen.
"Ừ, như thế tương đối tiện lợi." Ninh Phong vừa xếp quàn áo vừa nói. Nhìn Dung Tuân đang hưng phấn mà thăm quan căn phòng, tâm tình anh thấy rất tốt.
Đến khi đã thu dọn quần áo xong, Dung Tuân cũng đã thăm quan hết căn phòng.
Trở lại bên người anh, cậu nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh đã nguyện ý đưa em về nhà anh." Dung Tuân nhìn hành động này của anh, cảm thấy đây chính là một sự chắc chắn cho quan hệ của hai người.
Ninh Phong cười, ôm chầm lấy cậu: "Không đưa em về theo thì còn đưa ai về nữa? Hiện tại chúng ta chưa thể nói cho cha mẹ chuyện của hai đứa, cho anh thêm một chút thời gian, chờ thi đại học xong, kinh tế của anh ổn định một chút, chắc chắn sẽ nói với họ."
Dung Tuân lắc đầu, ý cười nhạt xuống nói: "Kỳ thực anh không cần nói cũng không sao. Rất nhiều người cũng là trộm ở bên nhau, không nói cho ai biết."
"Chúng ta vì sao lại cần phải lén lút ở bên nhau?" Ninh Phong giơ tay nhẹ đánh vào ót cậu nói: "Anh muốn quang minh chính đại ở bên cạnh em, nói với mọi người em là người anh yêu. Mặc dù cần một thời gian nữa, đồng thời chúng ta sẽ phải đối mặt với không ít lời chỉ trích cùng phản đối nhưng những điều này không quan trọng. Chỉ cần em còn ở lại bên cảnh anh là được."
Dung Tuân ôm lấy Ninh Phong, hốc mắt phiếm hồng nói: "Em không dám hy vọng xa vời như vậy."
"Đây không phải là hy vọng xa vời gì cả." Ninh Phong lại ôm lấy cậu: "Đây là điều em xứng đáng nhận được, cũng là điều anh cần làm cho em." Đối với cậu mà nói đây không hẳn là bồi thường, mà là vì Dung Tuân là người anh yêu, nhất định được nhận những điều này. Giống như bạn gái thì có thể công khai, vì sao bạn trai thì lại không thể được?
Dung Tuân không nói, chỉ nhắm mắt lại, áp những cảm xúc ghen tuông trong mắt xuống, Ninh Phong nói như vậy cậu rất vui mừng, thậm chí cảm thấy có chút không chân thực.
Ninh Phong vỗ vai cậu: "Được rồi, giao lại cho anh, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Đi thôi, cơm đã nấu xong lâu rồi, lát nữa đồ ăn sẽ lạnh mất."
"Vâng." Dung Tuân gật đầu.
Ninh Phong lấy một bộ quần áo mặc trong nhà của anh ra đưa cho Dung Tuân thay, như vậy thì sẽ thoải mái hơn chút ít. Dung Tuân thay quần áo xong, Ninh Phong xắn ống quần cùng cổ tay áo cho cậu rồi nắm tay nhau xuống lầu ăn cơm.
Khi Ninh Nhu về đến nhà, Dung Tuân và Ninh Phong đang xem TV ngoài phòng khách. Đang trong kỳ nghỉ, mỗi ngày dành ra chút thời gian xem TV thả lỏng là điều hoàn toàn phù hợp.
Nhìn thấy Dung Tuân, Ninh Phong cười nói: "Học trưởng đến rồi?"
"Ừ, làm phiền rồi." Dung Tuân mỉm cười nói.
"Anh khách khí quá, anh đến vừa đúng lúc, bằng không anh trai em ở nhà sẽ chán chết." Ninh Nhu hiện tại đối với chuyện của Dung Tuân và Ninh Phong đã thoải mái hơn rất nhiều, "Đúng rồi, em mua một ít điểm tâm về đó, các anh ăn đi, em lên lầu thay quần áo đã."
Ninh Phong gật đầu: "Đi đi."
Sau khi Ninh Nhu lên lầu, Ninh Phong đến phòng bếp pha trà sữa. Đây là máy pha trà sữa mà mẹ anh mua từ nước ngoài về, chỉ cần đem trà vào ly rồi đổ nước ấm là được, ngày thường mẹ anh và Ninh Nhu vẫn hay uống, anh nghĩ Dung Tuân hẳn sẽ thích.
Chờ đến khi anh pha xong mang ra thì Ninh Nhu cũng thay đồ xuống lầu. Ba người ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm, từ chuyện trên trường cho đến chuyện sắp xếp kỳ nghỉ, từ chương trình học cho đến việc phân chia ban khoa tuyển sinh như thế nào...Tính tình Ninh Nhu rất tốt, lại thích nói chuyện, vô cùng hợp với Dung Tuân. Cô cũng khó có được cơ hội ở cùng Dung Tuân lâu như vậy, tự nhiên đặc biệt vui vẻ.
Ninh Nhu đã hẹn với Dung Tuân ngày mai sẽ cùng nhau ra ngoài đi siêu thị, sau đó cô sẽ tự mình nấu cơm. Cô rất có hứng hú với chuyện bếp núc, nhưng ngặt nỗi trong nhà không có ai am hiểu trù nghệ, dì giúp việc nấu cơm cũng không có khả năng lúc nào cũng dạy cô, cho nên Ninh Nhu vẫn luôn có rất nhiều kiến thức phong phú về mặt này nhưng thiếu thốn kinh nghiệm thực hành. Lúc này có Dung Tuân ở đây, cô cảm thấy mình có thể thử một phen, làm không ngon thì cậu còn có thể đưa ra lời khuyên cho cô. Nếu thực sự khó ăn quá, thì cứ để cậu làm, như vậy anh cô khẳng định sẽ không ghét bỏ, nói không chừng sẽ ăn toàn bộ luôn ấy chứ.
- --------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Tuân đã bị Ninh Phong "bắt" về nhà!
Ninh Phong bắt đầu mỗi ngày sẽ rời giường sớm hơn giờ báo thức để có thể đọc sách một giờ. Từ đầu trong phòng chỉ có anh làm như vậy, nhưng vài ngày sau Quy Hoành cũng bị ảnh hưởng bắt đầu dậy sớm đọc sách. Chỉ có Tư Hiền và Dung Tuân vẫn ngủ cho tới khi chuông reo. Tư Hiền có kế hoạch ôn tập của mình, không cần dậy sớm cũng được. Còn Dung Tuân thì là do Ninh Phong không nỡ để cậu dậy sớm, cậu cần thiết có một giấc ngủ đầy đủ, như vậy thì mới đủ sức cho một ngày. Dù sao thì thành tích của cậu cũng tốt, vẫn luôn ổn định, hiện tại vẫn giữ vững ở trạng thái đó, ổn định tăng dần, như vậy thì dậy sớm đọc sách cũng không có quá nhiều ích lợi, chi bằng cứ nghỉ ngơi cho đầy đủ.
Trong lúc đó, cha Ninh Đường gọi cho Ninh Phong một cuộc điện thoại, nói muốn ra nước ngoài một thời gian, chắc phải tới Tết âm mới trở về, nhắc nhở anh chú ý chăm sóc bản thân và Ninh Nhu.
Ninh Phong đáp ứng, lại đơn giản hàn thuyên với ông mấy câu rồi cúp máy.
Mỗi năm vào thời điểm này đều là thời điểm công ty vội nhất, các dự án phim, hợp tác, sắp xếp công tác đầu năm sau cho các nghệ sĩ, chuẩn bị các mặt liên lạc... cũng không thể thiếu. Giống như năm ngoái năm nay cha Ninh đều sẽ ra nước ngoài, cùng bàn bạc hợp tác với công ty nước ngoài, gặp mặt phía đài truyền hình, cùng ăn bữa cơm, lại cố gắng sắp xếp ổn thỏa các công tác đầu năm.
Ninh Phong trước kia căn bản không quan tâm cha mình đang làm gì, nhưng sau khi tiến vào giới giải trí thì đối với loại chuyện như thế này cũng hiểu hơn một ít, một công ty giải trí muốn có các hợp đồng hay dự án, cần rất nhiều người đại diện và nghệ sĩ. Hơn nữa là người đứng đầu công ty giải trí, người đó càng cần phải có mắt nhìn, sắc bén mà độc đáo mới được.
Qua hai ngày cuối cùng thi cử, học kỳ một năm ba kết thúc. Ninh Phong cảm thấy nửa học kỳ này của anh thay đổi quá nhiều, trước không nói đến thành tích cuối kỳ như thế nào, nhưng phải nói tới trạng thái sinh hoạt, mỗi ngày đều thực phong phú.
Cách kỳ nghỉ đông chính thức còn ba ngày, nhưng trong lòng các học sinh thì chỉ cần kỳ thi qua chính là thời gian nghỉ ngơi rồi.
"Đợt này nghỉ có kế hoạch gì không?" Ninh Phong hỏi Dung Tuân.
"Không có kế hoạch gì cả." Mỗi năm đến kỳ nghỉ đông, cậu đa phần là ngốc ở nhà.
"Hay tới nhà anh ở đi?" Ninh Phong hỏi.
Dung Tuân có chút do dự: "Không tốt lắm." Nhà cậu không có người lớn, cho nên Ninh Phong có thể tùy ý lúc nào tới cũng được. Nhưng trong nhà Ninh Phong có cha mẹ, cậu mà qua ở sẽ gây cho họ không ít phiền toái hoặc có thể làm phiền tới họ.
"Có gì mà không tốt." Ninh Phong đại khái đoán được cậu đang băn khoăn cái gì, lại nói: "Cha mẹ anh đều không ở nhà, chắc phải tới Tết âm lịch mới về, mà để một mình Ninh Nhu ở nhà anh lại không yên tâm. Mà em ấy chắc sẽ tới nhà ông bà ngoại mấy hôm, đến lúc đó sẽ chỉ có hai người chúng ta ở nhà thôi."
Nghe tin cha mẹ Ninh Phong không ở nhà, Dung Tuân yên tâm hơn chút nói: "Anh thấy có phải hỏi trước Ninh Nhu không? Nhỡ đâu em ấy cảm thấy không tiện thì phải làm sao?" Dù sao thì Ninh Nhu cũng là con gái, cậu và Ninh Phong là người yêu, ở lại đó có khả năng sẽ quấy rầy cô bé.
"Được, để anh hỏi em ấy." Ninh Phong cảm thấy chắc hẳn Ninh Nhu sẽ không phản đối, nhưng dù sao thì Dung Tuân cũng đã nói như thế, hỏi một chút cũng không mất gì.
Vì thế giờ nghỉ giải lao anh xuống lớp tìm Ninh Nhu. Cô nghe xong liền vui vẻ đồng ý, cô còn nói trong nhà rộng như vậy, không có gì mà bất tiện cả. Hơn nữa, chờ đến khi cô qua nhà ông bà ngoại ở mấy hôm cũng không yên tâm khi để ông anh trai ở nhà một mình, lúc đó có Dung Tuân ở cùng là quá tuyệt.
Việc này cứ thế mà quyết định.
Kết quả cuối kỳ rất nhanh đã có, Tư Hiền và Dung Tuân vẫn như cũ nằm trong top 10 toàn khối và top 5 trong lớp. Ninh Phong và Quy Hoành tiên bộ cũng rất nhanh. Kết quả môn tiếng anh của Ninh Phong vô cùng lợi hại, anh gặp phải vấn đề lớn nhất vẫn là môn toán, đây cũng là môn quan trọng cần nỗ lực trong đợt nghỉ đông này, nhưng mà anh cảm thấy mục tiêu của mình đang ngày càng gần. Còn về Quy Hoành, kết quả cuối kỳ cũng đủ cho hắn thi vào một trường đại học mỹ thuật, nhưng nếu muốn chọn trường tốt hơn thì cần cố gắng hơn nữa.
Trước khi nghỉ, bộ giáo dục yêu cầu các trường học, nghiêm cấm học bù. Trường tuy biết rằng đây là thời kỳ quan trọng, không bù không được nhưng không dám chống đối lại bộ giáo dục. Cho nên chỉ có thể nghe theo an bài, hủy bỏ kế hoạch học bù, thậm chí kỳ nghỉ này các học sinh học hành thế nào chỉ trông chờ vào tự giác mà thôi.
Thật ra Ninh Phong không quá lo lắng, anh đã hẹn với Thẩm Thực sẽ học bổ túc vào đợt nghỉ này,
Sau khi tan học thứ sáu, Ninh Phong và Dung Tuân thu dọn hành lý, cùng nhau trở về nhà anh.
Dung Tuân tuy biết trong nhà Ninh Phong không có người khác, nhưng vẫn không tránh khỏi bị khẩn trương. Chờ đến khi về đến nhà anh, cậu càng ngẩn ngơ run sợ.
Nhà của Ninh Phong là một biệt thự xa hoa nằm trong một tiểu khu, tuy rằng căn nhà đã cũ nhưng mọi thứ đều còn rất tốt, trọng điểm là nơi nay an ninh rất mạnh, đây cũng là điểm mà Ninh Đường quan tâm đặc biệt bỏ công sức nhất, để ở nhà Tống Hinh có thể sinh hoạt một cách bảo mật, đối với hai đứa con cũng là tốt nhất.
"Vào đi." Ninh Phong nắm tay Dung Tuân vào cửa.
Ninh Nhu chưa trở về, vừa rồi mới gọi điện thoại muốn ra ngoài ăn cơm cùng bạn rồi mới về nhà.
Dì giúp việc đã về nhà, đồ ăn thì đều đã nấu xong, để trong nồi, vẫn còn nóng.
"Nhà anh lớn quá." Đây là lần đầu tiên Dung Tuân tới một căn biệt thự làm khách nên ít nhiều có chút mới mẻ.
"Thích?" Ninh Phong nhướn mày hỏi cậu.
"Chính là cảm thấy rất sáng sủa." Dung Tuân lại cười nói: "Nhưng mà nhà nhỏ cũng sẽ có chỗ tốt của nhà nhỏ a."
"Ừ, nhà nhỏ một chút thì chỉ cần vừa quay đầu là có thể nhìn thấy em." Ninh Phong nói.
Khóe miệng Dung Tuân giương lên càng cao, ngón tay cũng vuốt ve mu bàn tay của Ninh Phong.
"Đưa em đi xem phòng anh." Ninh Phong dẫn cậu lên lầu. Anh cũng không bảo người chuẩn bị phòng khách cho Dung Tuân, dù sao giường anh đủ lớn, hai người ngủ chung hoàn toàn không thành vấn đề.
Dung Tuân vào phòng anh, tựa hồ chỗ nào cũng cảm thấy thú vị. Trong phòng anh có một chiếc máy tính để bàn, là trước đây anh hay dùng để chơi game. Nhưng từ sau khi bắt đầu tập trung học hành, cũng không chơi game nữa nên máy tính này đã lâu không động đến.
"Một phòng này của nhà anh rộng bằng hai cái phòng của nhà em hợp lại." Dung Tuân sờ sờ mặt bàn của Ninh Phong, cái bàn được làm bằng gỗ màu đen đặc, bề mặt bóng loáng, sờ vào cảm giác đặc biệt thích thú.
"Anh không có thư phòng, nên đương nhiên phòng riêng cũng lớn một chút." Ninh Phong sau khi rửa tay xong, liền đem quần áo của Dung Tuân treo lên tủ của mình.
"Còn có nhà vệ sinh riêng luôn sao?" Dung Tuân nhìn quanh, phát hiện trong nhà vệ sinh còn có một cái phòng tắm. Bên trong có bồn tắm, còn có một khu tắm vòi hoa sen.
"Ừ, như thế tương đối tiện lợi." Ninh Phong vừa xếp quàn áo vừa nói. Nhìn Dung Tuân đang hưng phấn mà thăm quan căn phòng, tâm tình anh thấy rất tốt.
Đến khi đã thu dọn quần áo xong, Dung Tuân cũng đã thăm quan hết căn phòng.
Trở lại bên người anh, cậu nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh đã nguyện ý đưa em về nhà anh." Dung Tuân nhìn hành động này của anh, cảm thấy đây chính là một sự chắc chắn cho quan hệ của hai người.
Ninh Phong cười, ôm chầm lấy cậu: "Không đưa em về theo thì còn đưa ai về nữa? Hiện tại chúng ta chưa thể nói cho cha mẹ chuyện của hai đứa, cho anh thêm một chút thời gian, chờ thi đại học xong, kinh tế của anh ổn định một chút, chắc chắn sẽ nói với họ."
Dung Tuân lắc đầu, ý cười nhạt xuống nói: "Kỳ thực anh không cần nói cũng không sao. Rất nhiều người cũng là trộm ở bên nhau, không nói cho ai biết."
"Chúng ta vì sao lại cần phải lén lút ở bên nhau?" Ninh Phong giơ tay nhẹ đánh vào ót cậu nói: "Anh muốn quang minh chính đại ở bên cạnh em, nói với mọi người em là người anh yêu. Mặc dù cần một thời gian nữa, đồng thời chúng ta sẽ phải đối mặt với không ít lời chỉ trích cùng phản đối nhưng những điều này không quan trọng. Chỉ cần em còn ở lại bên cảnh anh là được."
Dung Tuân ôm lấy Ninh Phong, hốc mắt phiếm hồng nói: "Em không dám hy vọng xa vời như vậy."
"Đây không phải là hy vọng xa vời gì cả." Ninh Phong lại ôm lấy cậu: "Đây là điều em xứng đáng nhận được, cũng là điều anh cần làm cho em." Đối với cậu mà nói đây không hẳn là bồi thường, mà là vì Dung Tuân là người anh yêu, nhất định được nhận những điều này. Giống như bạn gái thì có thể công khai, vì sao bạn trai thì lại không thể được?
Dung Tuân không nói, chỉ nhắm mắt lại, áp những cảm xúc ghen tuông trong mắt xuống, Ninh Phong nói như vậy cậu rất vui mừng, thậm chí cảm thấy có chút không chân thực.
Ninh Phong vỗ vai cậu: "Được rồi, giao lại cho anh, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Đi thôi, cơm đã nấu xong lâu rồi, lát nữa đồ ăn sẽ lạnh mất."
"Vâng." Dung Tuân gật đầu.
Ninh Phong lấy một bộ quần áo mặc trong nhà của anh ra đưa cho Dung Tuân thay, như vậy thì sẽ thoải mái hơn chút ít. Dung Tuân thay quần áo xong, Ninh Phong xắn ống quần cùng cổ tay áo cho cậu rồi nắm tay nhau xuống lầu ăn cơm.
Khi Ninh Nhu về đến nhà, Dung Tuân và Ninh Phong đang xem TV ngoài phòng khách. Đang trong kỳ nghỉ, mỗi ngày dành ra chút thời gian xem TV thả lỏng là điều hoàn toàn phù hợp.
Nhìn thấy Dung Tuân, Ninh Phong cười nói: "Học trưởng đến rồi?"
"Ừ, làm phiền rồi." Dung Tuân mỉm cười nói.
"Anh khách khí quá, anh đến vừa đúng lúc, bằng không anh trai em ở nhà sẽ chán chết." Ninh Nhu hiện tại đối với chuyện của Dung Tuân và Ninh Phong đã thoải mái hơn rất nhiều, "Đúng rồi, em mua một ít điểm tâm về đó, các anh ăn đi, em lên lầu thay quần áo đã."
Ninh Phong gật đầu: "Đi đi."
Sau khi Ninh Nhu lên lầu, Ninh Phong đến phòng bếp pha trà sữa. Đây là máy pha trà sữa mà mẹ anh mua từ nước ngoài về, chỉ cần đem trà vào ly rồi đổ nước ấm là được, ngày thường mẹ anh và Ninh Nhu vẫn hay uống, anh nghĩ Dung Tuân hẳn sẽ thích.
Chờ đến khi anh pha xong mang ra thì Ninh Nhu cũng thay đồ xuống lầu. Ba người ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm, từ chuyện trên trường cho đến chuyện sắp xếp kỳ nghỉ, từ chương trình học cho đến việc phân chia ban khoa tuyển sinh như thế nào...Tính tình Ninh Nhu rất tốt, lại thích nói chuyện, vô cùng hợp với Dung Tuân. Cô cũng khó có được cơ hội ở cùng Dung Tuân lâu như vậy, tự nhiên đặc biệt vui vẻ.
Ninh Nhu đã hẹn với Dung Tuân ngày mai sẽ cùng nhau ra ngoài đi siêu thị, sau đó cô sẽ tự mình nấu cơm. Cô rất có hứng hú với chuyện bếp núc, nhưng ngặt nỗi trong nhà không có ai am hiểu trù nghệ, dì giúp việc nấu cơm cũng không có khả năng lúc nào cũng dạy cô, cho nên Ninh Nhu vẫn luôn có rất nhiều kiến thức phong phú về mặt này nhưng thiếu thốn kinh nghiệm thực hành. Lúc này có Dung Tuân ở đây, cô cảm thấy mình có thể thử một phen, làm không ngon thì cậu còn có thể đưa ra lời khuyên cho cô. Nếu thực sự khó ăn quá, thì cứ để cậu làm, như vậy anh cô khẳng định sẽ không ghét bỏ, nói không chừng sẽ ăn toàn bộ luôn ấy chứ.
- --------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Tuân đã bị Ninh Phong "bắt" về nhà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất