Chương 97: Đồng nhân văn
Editor: Calcium
Sau đó chỉ cần cuối tuần không có việc gì thì Dung Tuân và Ninh Phong đều sẽ trở về căn nhà nhỏ của hai người để hưởng thụ.
Phản ứng về bộ phim do Ninh Phong thủ vai chính vẫn rất tốt, có mấy tập Thiên Niệm xuất hiện, ratings của bộ phim lại càng cao. Mà tiêu điểm các fans thảo luận chính là các cảnh hai người phối hợp diễn với nhau, phải biết rằng một nhân vật có thể khiến khán giả sinh ra cảm giác thương cảm yêu hoặc hận, không thể chỉ dựa vào thân thế đáng thương của nhân vật đó hoặc những chuyện xấu nhân vật đó làm mà phần lớn phải dựa vào diễn xuất của diễn viên, diễn viên gần như hóa thân thành nhân vật, như vậy thì khán giả mới cảm thấy đồng nhất, cũng mới có thể nảy sinh cảm xúc dày đặc.
Nhân vật của Ninh Phong giai đoạn đầu thì khiến khán giả cảm thấy đồng tình, nhưng sau này khi khán giả ý thức được rằng đây không phải một nhân vật dễ chọc thì sẽ cảm thấy sảng khoái lúc hắn đánh bại đối thủ. Tuy rằng khác biệt nhưng càng về cuối bộ phim, vị trí của nhân vật càng cao, thủ đoạn càng hung tàn, mưu kế vận dụng càng thêm nhuần nhuyễn. Nhưng có đôi khi lúc hắn trả thù cũng sẽ tổn thương tới người vô tội, khiến khán giả có cái nhìn nhất định đối với nhân vật này. Điểm này nhìn qua có vẻ không được hoàn mỹ nhưng lại chính là dụng ý của đạo diễn, bởi vì con người vốn không hề hoàn hảo, có thể gọi là "nhất tướng công thành vạn cốt khô"*, không có bất cứ một vị đế vương thành công nào lại không liên lụy đến người vô tội. Đây là hiện thực, mà bộ phim này hướng tới hiện thực về nhân tính quyền mưu chứ không phải là một câu truyện cổ tích.
Nhân vật do Thiên Niệm thủ vai tuy rằng là vai ác, ẩn chứa trong con người văn nhã chính là dã tâm, anh vào vai Tam hoàng tử cười thâm tàng vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng đối với fans của anh thì lại vô cùng rối rắm. Một mặt đứng trên phương diện nhân vật Tam hoàng tử thì thật sự rất đáng ghét nhưng một phương diện khác thì đó là Thiên Niệm, điều đó khiến fans không thể nào ghét anh được. Cho nên sau khi xem bộ phim, bộ phận không dễ dàng nhất là fans của Thiên Niệm, mỗi ngày đều phải phân bua cao thấp giúp anh. Nhưng chờ tới khi Tam hoàng tử lộ mặt, bọn họ lại bắt đầu oán niệm vì sao Tam hoàng tử không phải vai chính, vậy thì họ không cần rối rắm như vậy nữa. (Đoạn này k hiểu lắm tác giả muốn nói cái gì)
Mà từ khi bộ phim phát sóng, ngoại trừ thảo luận về nội dung của bộ phim thì không biết từ lúc nào trong đám fans của Ninh Phong và Thiên Niệm xuất hiện đảng CP Phong Niệm. Thời điểm đảng CP này bắt đầu nổi lên, có thể nói là đảng có nhân số đông nhất. Đương nhiên, ngoại trừ Phong Niệm còn có nhiều fans gán ghép CP cho Ninh Phong và Thiên Niệm với nhiều diễn viên khác, tuy nhiên vì nhân số không đông đảo cho nên không đáng chú ý lắm, bị đảng CP Phong Niệm coi là tà giáo.
Hiện tại tin tức trên mạng đều ngập tràn tin về《Đế vương truyện》. Dung Tuân gần như ngày nào cũng đọc tin tức về Ninh Phong và Thiên Niệm.
Mà ngoài đảng CP Phong Niệm nổi lên thì còn nổi lên một thể loại đồng nhân văn của hai người. Trước kia Dung Tuân chưa từng tiếp xúc với thể loại văn này, nhưng dù sao thì cậu cũng trong giới văn học mạng, cho nên cũng rất nhanh mà biết tới. Mà bộ đồng nhân văn đầu tiên cậu được đề cử lại chính là đồng nhân văn của Phong Niệm. Dung Tuân đọc từ đầu đến cuối bộ này. Cậu rất hiểu về Ninh Phong cũng rất thích Thiên Niệm, cho nên cp như vậy không khiến cậu thấy ghen, ngược lại cảm thấy rất có ý tứ, chỉ là không biết Tống Bân sau khi đọc liệu có dựng ngược lên không mà thôi.
Tuy rằng đồng nhân không phải là thật, nhưng hành văn và tình tiết đều không tệ, nếu thoát ly khỏi người thật ngoài đời mà nghĩ rằng đây là nhân vật trong truyện thì cũng không thấy khó chịu lắm, ngược lại còn thấy khá thú vị.
Ninh Phong không biết gì về đồng nhân văn, anh thỉnh thoảng nhìn thấy Dung Tuân lúc nghỉ ngơi thì đọc tiểu thuyết. Tuy nhiên anh chưa từng hỏi đến, anh cảm thấy đó là sở thích cũng như riêng tư của cậu, cho nên nếu cậu không nói với anh thì anh cũng sẽ không chủ động lại gần tìm hiểu.
Dung Tuân xem đồng nhân văn xem đến vui vẻ vô cùng, nhưng không có mặt mũi nào mà kể lại với Ninh Phong. Cũng sợ anh sẽ xấu hổ, cho nên chuyện này cậu vui thì để bản thân vui một mình đi.
Vì bộ phim đang rất nổi nên hiện tại Ninh Phong cũng bắt đầu lên như diều gặp gió. Dựa vào bộ phim này, với độ tuổi như anh có thể coi như bắt đầu đứng trong hàng ngũ của phái thực lực, theo hướng minh tinh hạng nhất, tuy rằng vẫn còn kém so với Thiên Niệm nhưng bước được tới cánh cửa này thì phát triển cũng chỉ là vấn đề thời gian cùng tác phẩm mà thôi.
Anh nổi tiếng hơn, đương nhiên quảng cáo và phát ngôn cũng nhiều hơn. Bách Phỉ trải qua sự sàng lọc và suy xét kỹ càng, tiếp nhận cho anh một vị trí đại diện thương hiệu của hãng nước hoa quốc tế. Ninh Phong tuy rằng đang thời điểm phất lên nhưng dù sao cũng vẫn là sinh viên, trên phương diện làm người đại diện nhãn hiệu, ngoại trừ xem xét về nhãn hàng, cũng phải xem xét về độ phù hợp với thân phận của anh. Ví dụ như đại diện thương hiệu cần danh tiếng và tuổi tác tương ứng như xe hơi đương nhiên không thích hợp, còn một số thương hiệu không phân biệt tuổi tác hoặc chủ yếu về thanh xuân thì có thể xem xét.
Bách Phỉ tiếp nhận cho anh hãng nước hoa có nhãn hiệu quốc tế, hãng nước hoa này trong tháng tám tới muốn đưa ra thị trường bộ sưu tập Thanh xuân Hải Dương, tổng cộng có bốn loại mùi hương, mỗi loại đều là loại nước hoa lỏng có màu xanh, hơn nữa hương liệu điều chế đều là từ thực vật và muối biển, khiến người ta có cảm giác rất phù hợp với mùa hè, hương thơm cũng không quá nồng.
Ninh Phong bỏ ra một tuần, tới Paris quay quảng cáo cho loại nước hoa này. Lúc về ngoại trừ mang rất nhiều quà cho Dung Tuân, cũng mang theo về cả bộ sưu tập bốn loại nước hoa này cho cậu. Dung Tuân bình thường không dùng nước hoa, nhưng Ninh Phong cảm thấy về sau trong các trường hợp cần thiết hoặc khi hai người ra ngoài hẹn hò, có thể dùng một chút. Đây vừa là một phép lịch sự vừa là một loại tình thú.
Ngồi một khoảng thời gian dài trên máy bay, hiện tại Ninh Phong rất mệt mỏi, vừa trở về phòng liền tắm qua rồi lên giường nghỉ ngơi. Dung Tuân nói buổi chiều khi cậu mang bữa tối về sẽ đánh thức anh. Ninh Phong đồng ý rồi không bao lâu liền nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Dung Tuân dùng bữa trưa sau đó tới câu lạc bộ giao bản thảo, thời điểm cậu đến Kỷ Như Phỉ cũng có mặt ở đây, Hướng Ngạn đang ngồi xem bản thảo của cô, mà Kỷ Như Phỉ thì lại ngồi bên chiếc bàn gần cửa sổ, đang múa bút thành văn, không biết viết cái gì.
Dung Tuân không quấy rầy Hướng Ngạn, đem bản thảo của mình đặt lên bàn rồi đi về phía Kỷ Như Phỉ.
Kỷ Như Phỉ thấy cậu cười chỉ chỉ vị trí bên cạnh rồi nói: "Ngồi đi."
Dung Tuân đặt cặp sách lên bàn, ngồi xuống cạnh cô hỏi: "Lần này cậu giao bản thảo sớm vậy."
"Ừ, lát về chắc phải sửa lại một chút, giao sớm thì sẽ đỡ mất nhiều thời gian sửa lại." Kỷ Như Phỉ mỉm cười nói, sau đó lại hỏi: "Nghe Tư Hiền nói, hôm nay Ninh Phong mới về hả?"
"Ừm, vừa về tới phòng đang ngủ rồi." Dung Tuân trả lời. Trải qua khoảng thời gian vừa rồi tiếp xúc, cậu cảm thấy Kỷ Như Phỉ rất được, tuy rằng hơi nhiều chuyện chút nhưng không phải động cái gì cũng hỏi, rất có chừng mực.
Kỷ Như Phỉ ái muội cười cười chớp mắt: "Sao cậu ấy lại thả cho cậu đến đây giao bản thảo thế? Không phải là tiểu biệt thắng tân hôn sao?"
Dung Tuân ngượng ngùng cười cười: "Cậu ấy mệt, trở về cái liền ngủ luôn, lát tớ còn mua cơm về nữa." Thực ra đôi khi Kỷ Như Phỉ nói chuyện với cậu rất cởi mở khiến cậu hơi ngượng. Đương nhiên, cậu hiểu cô không hề có ác ý, chỉ là bạn bè trêu nhau mà thôi.
"Làm người nổi tiếng thật không dễ dàng." Kỷ Như Phỉ cảm thán.
Dung Tuân thấy Hướng Ngạn đang dùng bút đỏ sửa chữa bản thảo, có thể sẽ tốn một khoảng thời gian, liền tiếp tục nói chuyện phiếm với Kỷ Như Phỉ.
"Tớ vừa vào liền thấy cậu đang viết văn, viết cái gì vậy?"
Kỷ Như Phỉ hắc hắc cười, nhìn lén Hướng Ngạn, thấy anh không chú ý tới bọn họ, liền thì thầm bên tai cậu nói: "Tớ nói cho cậu cũng được, nhưng cậu phải giữ bí mật nha."
Dung Tuân nghi hoặc nhìn cô, viết cái gì mà phải giữ bí mật? Ngoại trừ nhật ký gì đó....nếu thực sự là viết nhật ký thì cậu chắc chắn sẽ kín miệng. Nghĩ như vậy Dung Tuân liền gật đầu đáp ứng: "Ừ, nhất định sẽ giữ bí mật."
Kỷ Như Phỉ cong khóe mắt cười, nhỏ giọng nói: "Cậu có biết đồng nhân văn không?"
Nghe cô nói vậy, phản ứng đầu tiên của Dung Tuân chính là đồng nhân văn về Phong Niệm. Nhưng trước giờ cậu chưa từng nói với ai chuyện cậu đọc đồng nhân Phong Niệm, hơn nữa phạm vi đồng nhân văn rất rộng, cho nên bình tĩnh lại nói: "Có biết một chút."
Kỷ Như Phỉ vỗ vỗ bả vai cậu như muốn nói "Cậu có mắt nhìn đấy", sau đó đẩy quyển vở của mình đến trước mặt cậu.
Dung Tuân mở quyển vở màu hồng phấn trước mặt mình ra, trên đó đã viết được rất nhiều trang, chữ viết tinh tế, rất sạch sẽ. Nhưng khi nghiêm túc đọc nội dung, mắt Dung Tuân càng ngày càng trừng lớn, quả thực không biết phải nói gì, Kỷ Như Phỉ đúng là viết đồng nhân, hơn nữa còn là đồng nhân về Tư Hiền và Hướng Ngạn!
"Cậu..." Dung Tuân không biết bản thân phải nói gì trong trường hợp này.
Kỷ Như Phỉ nhanh tay "suỵt" một cái nói: "Cậu đọc văn tớ viết rồi, chính là đồng hội đồng thuyền nên đừng có bán đứng tớ nha!"
Dung Tuân hạ giọng hỏi: "Cậu viết cái này Tư Hiền có biết không?"
Kỷ Như Phỉ lộ ra biểu tình "Cậu hồn nhiên thật đấy" nói: "Chắc chắn không biết rồi. Đây chỉ là sở thích cá nhân thôi, không công khai ra ngoài đâu"
Dung Tuân biết có người sẽ đem chuyện tình cảm của mình ra viết thành tiểu thuyết, cũng có người sẽ tìm hai nhân vật trong hiện thực để làm hình mẫu cho nhân vật trong tiểu thuyết của mình, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy có người viết về bạn trai mình và người con trai khác....
"Sao cậu lại YY Tư Hiền và chủ nhiệm?" Dung Tuân ngẫm đi ngẫm lại, hai người kia đâu có liên hệ gì nhiều với nhau đâu.
"Cậu không cảm thấy xứng đôi sao? Chủ nhiệm của chúng ta nhìn là thấy chính là một ôn nhu thiện lương thụ, Tư Hiền thì chính là phúc hắc công, lại còn là niên hạ, đáng yêu không?" Kỷ Như Phỉ cười nói.
Dung Tuân biết chuyện Hướng Ngạn là gay nhưng chưa bao giờ nghĩ anh và Tư Hiền sẽ trở thành một đôi. Cho nên không cảm thấy có gì mà xứng đôi....
"Chuyện này mà không cẩn thận để Tư Hiền đọc được, khẳng định cậu ấy sẽ giận lắm." Đa số con trai đều sẽ không thích bản thân mình bị YY, đặc biệt do chính bạn gái mình YY...
"Có gì mà giận chứ, tớ tốt xấu gì cũng cho cậu ấy làm công mà, không được sao?" Kỷ Như Phỉ nói.
"Được...Nhưng mà tốt nhất cậu đừng cho cậu ấy biết." Dung Tuân nói. Cậu khẳng định sẽ giữ bí mật tuyệt đối chuyện này, dù sao cậu cũng không muốn mình khiến đôi của bạn mình cãi nhau.
"Tớ biết, tớ sẽ chú ý." Kỷ Như Phỉ gật đầu, đây cũng chỉ là sở thích cá nhân của cô nàng mà thôi nên sẽ không đi chia sẻ với người khác đâu.
Sau khi bản thảo của Kỷ Như Phỉ được duyệt xong, cô liền mang theo kiến nghị sửa chữa của Hướng Ngạn rời đi trước. Dung Tuân vừa chờ Hướng Ngạn xem xong bản thảo của mình, vừa nói chuyện với anh, cho tới khi có thành viên khác tới cậu mới rời đi.
Sau khi mang bữa tối về phòng, Ninh Phong vẫn chưa tỉnh lại, Dung Tuân liền đi tắm rồi bắt đầu sáng tác tiếp. Hôm nay cậu không muốn viết nhiều lắm, vì một tuần này Ninh Phong không ở đây cho nên Dung Tuân gần như không để bản thân có thời gian rảnh rỗi kẻo không lại nhớ anh, vì thế bản thảo dự trữ còn rất nhiều. Cho nên mấy ngày này cậu muốn nghỉ ngơi thì cũng không có vấn đề gì cả, cho dù không nghỉ thì cũng có thể thong thả mà gõ chữ, rất nhẹ nhàng.
Hôm nay Ninh Phong đã trở lại, Dung Tuân muốn dành nhiều thời gian cho anh, cho nên viết xong chương này sẽ không viết nữa.
Đã đến ba giờ chiều, Ninh Phong tỉnh lại. Thấy Dung Tuân đang rảnh liền gọi cậu một tiếng.
"Tỉnh rồi sao?" Dung Tuân cười với anh. Chương hôm nay cậu đã viết xong, vừa mới chuẩn bị mở chương cuối của bộ đồng nhân Phong Niệm ra xem thì Ninh Phong tỉnh dậy. Cậu nhanh chóng tắt giao diện, tránh anh nhìn thấy.
"Ừm." Ninh Phong mặc áo xuống giường, bước đến gần cậu hôn một cái nói: "Mới một tuần không gặp sao em đã gầy đi thế này."
"Đâu có?" Dung Tuân nói: "Em đều ăn cơm đúng giờ mà."
"Thật không?" Ninh Phong nói, một tay vói vào trong quần áo Dung Tuân, bắt đầu dùng xúc cảm từ đôi tay để đánh giá xem cậu có gầy đi hay không.
Dung Tuân bị xoa nắn đến ngứa ngáy cười trốn tránh: "Không gầy thật mà. Anh đói chưa? Em mua cơm cà ri về rồi, hâm lại là có thể ăn được rồi."
Bàn tay Ninh Phong vẫn như cũ ở trên người Dung Tuân không lấy ra, ngược lại ôm càng chặt hơn, nói bên tai cậu: "Giá mà đang ở nhà thì tốt quá!"
Dung Tuân còn chưa hiểu được ý của anh đã bị địa phương đang vô cùng có tinh thần của anh đỉnh một cái.
Dung Tuân lập tức đỏ mặt, hoàn toàn không biết giờ mình phải làm gì mới tốt.
Ninh Phong cười khẽ một tiếng nói: "Không ở nhà thì đành phải nhịn thôi. Cuối tuần về phải bồi thường cho anh đấy nhá." Nói xong liền buông cậu ra vào phòng tắm.
Mặt Dung Tuân càng đỏ hơn, thầm nghĩ: Mấy cái bộ đồng nhân văn này tác giả đúng là không biết anh lưu manh thế nào mà! Viết còn quá ngây thơ! Quá thuần khiết rồi!
- ---------------------------------------------
*nhất tướng công thành vạn cốt khô: (Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
P.s: Hiuhiu, edit chương này không thấy vui lắm...không thích sở thích của Kỷ Như Phỉ lắm...ai đời yêu đương lại đi ghép bạn trai mình với người khác (Chắc mình hơi cứng nhắc rồi)
Sau đó chỉ cần cuối tuần không có việc gì thì Dung Tuân và Ninh Phong đều sẽ trở về căn nhà nhỏ của hai người để hưởng thụ.
Phản ứng về bộ phim do Ninh Phong thủ vai chính vẫn rất tốt, có mấy tập Thiên Niệm xuất hiện, ratings của bộ phim lại càng cao. Mà tiêu điểm các fans thảo luận chính là các cảnh hai người phối hợp diễn với nhau, phải biết rằng một nhân vật có thể khiến khán giả sinh ra cảm giác thương cảm yêu hoặc hận, không thể chỉ dựa vào thân thế đáng thương của nhân vật đó hoặc những chuyện xấu nhân vật đó làm mà phần lớn phải dựa vào diễn xuất của diễn viên, diễn viên gần như hóa thân thành nhân vật, như vậy thì khán giả mới cảm thấy đồng nhất, cũng mới có thể nảy sinh cảm xúc dày đặc.
Nhân vật của Ninh Phong giai đoạn đầu thì khiến khán giả cảm thấy đồng tình, nhưng sau này khi khán giả ý thức được rằng đây không phải một nhân vật dễ chọc thì sẽ cảm thấy sảng khoái lúc hắn đánh bại đối thủ. Tuy rằng khác biệt nhưng càng về cuối bộ phim, vị trí của nhân vật càng cao, thủ đoạn càng hung tàn, mưu kế vận dụng càng thêm nhuần nhuyễn. Nhưng có đôi khi lúc hắn trả thù cũng sẽ tổn thương tới người vô tội, khiến khán giả có cái nhìn nhất định đối với nhân vật này. Điểm này nhìn qua có vẻ không được hoàn mỹ nhưng lại chính là dụng ý của đạo diễn, bởi vì con người vốn không hề hoàn hảo, có thể gọi là "nhất tướng công thành vạn cốt khô"*, không có bất cứ một vị đế vương thành công nào lại không liên lụy đến người vô tội. Đây là hiện thực, mà bộ phim này hướng tới hiện thực về nhân tính quyền mưu chứ không phải là một câu truyện cổ tích.
Nhân vật do Thiên Niệm thủ vai tuy rằng là vai ác, ẩn chứa trong con người văn nhã chính là dã tâm, anh vào vai Tam hoàng tử cười thâm tàng vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng đối với fans của anh thì lại vô cùng rối rắm. Một mặt đứng trên phương diện nhân vật Tam hoàng tử thì thật sự rất đáng ghét nhưng một phương diện khác thì đó là Thiên Niệm, điều đó khiến fans không thể nào ghét anh được. Cho nên sau khi xem bộ phim, bộ phận không dễ dàng nhất là fans của Thiên Niệm, mỗi ngày đều phải phân bua cao thấp giúp anh. Nhưng chờ tới khi Tam hoàng tử lộ mặt, bọn họ lại bắt đầu oán niệm vì sao Tam hoàng tử không phải vai chính, vậy thì họ không cần rối rắm như vậy nữa. (Đoạn này k hiểu lắm tác giả muốn nói cái gì)
Mà từ khi bộ phim phát sóng, ngoại trừ thảo luận về nội dung của bộ phim thì không biết từ lúc nào trong đám fans của Ninh Phong và Thiên Niệm xuất hiện đảng CP Phong Niệm. Thời điểm đảng CP này bắt đầu nổi lên, có thể nói là đảng có nhân số đông nhất. Đương nhiên, ngoại trừ Phong Niệm còn có nhiều fans gán ghép CP cho Ninh Phong và Thiên Niệm với nhiều diễn viên khác, tuy nhiên vì nhân số không đông đảo cho nên không đáng chú ý lắm, bị đảng CP Phong Niệm coi là tà giáo.
Hiện tại tin tức trên mạng đều ngập tràn tin về《Đế vương truyện》. Dung Tuân gần như ngày nào cũng đọc tin tức về Ninh Phong và Thiên Niệm.
Mà ngoài đảng CP Phong Niệm nổi lên thì còn nổi lên một thể loại đồng nhân văn của hai người. Trước kia Dung Tuân chưa từng tiếp xúc với thể loại văn này, nhưng dù sao thì cậu cũng trong giới văn học mạng, cho nên cũng rất nhanh mà biết tới. Mà bộ đồng nhân văn đầu tiên cậu được đề cử lại chính là đồng nhân văn của Phong Niệm. Dung Tuân đọc từ đầu đến cuối bộ này. Cậu rất hiểu về Ninh Phong cũng rất thích Thiên Niệm, cho nên cp như vậy không khiến cậu thấy ghen, ngược lại cảm thấy rất có ý tứ, chỉ là không biết Tống Bân sau khi đọc liệu có dựng ngược lên không mà thôi.
Tuy rằng đồng nhân không phải là thật, nhưng hành văn và tình tiết đều không tệ, nếu thoát ly khỏi người thật ngoài đời mà nghĩ rằng đây là nhân vật trong truyện thì cũng không thấy khó chịu lắm, ngược lại còn thấy khá thú vị.
Ninh Phong không biết gì về đồng nhân văn, anh thỉnh thoảng nhìn thấy Dung Tuân lúc nghỉ ngơi thì đọc tiểu thuyết. Tuy nhiên anh chưa từng hỏi đến, anh cảm thấy đó là sở thích cũng như riêng tư của cậu, cho nên nếu cậu không nói với anh thì anh cũng sẽ không chủ động lại gần tìm hiểu.
Dung Tuân xem đồng nhân văn xem đến vui vẻ vô cùng, nhưng không có mặt mũi nào mà kể lại với Ninh Phong. Cũng sợ anh sẽ xấu hổ, cho nên chuyện này cậu vui thì để bản thân vui một mình đi.
Vì bộ phim đang rất nổi nên hiện tại Ninh Phong cũng bắt đầu lên như diều gặp gió. Dựa vào bộ phim này, với độ tuổi như anh có thể coi như bắt đầu đứng trong hàng ngũ của phái thực lực, theo hướng minh tinh hạng nhất, tuy rằng vẫn còn kém so với Thiên Niệm nhưng bước được tới cánh cửa này thì phát triển cũng chỉ là vấn đề thời gian cùng tác phẩm mà thôi.
Anh nổi tiếng hơn, đương nhiên quảng cáo và phát ngôn cũng nhiều hơn. Bách Phỉ trải qua sự sàng lọc và suy xét kỹ càng, tiếp nhận cho anh một vị trí đại diện thương hiệu của hãng nước hoa quốc tế. Ninh Phong tuy rằng đang thời điểm phất lên nhưng dù sao cũng vẫn là sinh viên, trên phương diện làm người đại diện nhãn hiệu, ngoại trừ xem xét về nhãn hàng, cũng phải xem xét về độ phù hợp với thân phận của anh. Ví dụ như đại diện thương hiệu cần danh tiếng và tuổi tác tương ứng như xe hơi đương nhiên không thích hợp, còn một số thương hiệu không phân biệt tuổi tác hoặc chủ yếu về thanh xuân thì có thể xem xét.
Bách Phỉ tiếp nhận cho anh hãng nước hoa có nhãn hiệu quốc tế, hãng nước hoa này trong tháng tám tới muốn đưa ra thị trường bộ sưu tập Thanh xuân Hải Dương, tổng cộng có bốn loại mùi hương, mỗi loại đều là loại nước hoa lỏng có màu xanh, hơn nữa hương liệu điều chế đều là từ thực vật và muối biển, khiến người ta có cảm giác rất phù hợp với mùa hè, hương thơm cũng không quá nồng.
Ninh Phong bỏ ra một tuần, tới Paris quay quảng cáo cho loại nước hoa này. Lúc về ngoại trừ mang rất nhiều quà cho Dung Tuân, cũng mang theo về cả bộ sưu tập bốn loại nước hoa này cho cậu. Dung Tuân bình thường không dùng nước hoa, nhưng Ninh Phong cảm thấy về sau trong các trường hợp cần thiết hoặc khi hai người ra ngoài hẹn hò, có thể dùng một chút. Đây vừa là một phép lịch sự vừa là một loại tình thú.
Ngồi một khoảng thời gian dài trên máy bay, hiện tại Ninh Phong rất mệt mỏi, vừa trở về phòng liền tắm qua rồi lên giường nghỉ ngơi. Dung Tuân nói buổi chiều khi cậu mang bữa tối về sẽ đánh thức anh. Ninh Phong đồng ý rồi không bao lâu liền nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Dung Tuân dùng bữa trưa sau đó tới câu lạc bộ giao bản thảo, thời điểm cậu đến Kỷ Như Phỉ cũng có mặt ở đây, Hướng Ngạn đang ngồi xem bản thảo của cô, mà Kỷ Như Phỉ thì lại ngồi bên chiếc bàn gần cửa sổ, đang múa bút thành văn, không biết viết cái gì.
Dung Tuân không quấy rầy Hướng Ngạn, đem bản thảo của mình đặt lên bàn rồi đi về phía Kỷ Như Phỉ.
Kỷ Như Phỉ thấy cậu cười chỉ chỉ vị trí bên cạnh rồi nói: "Ngồi đi."
Dung Tuân đặt cặp sách lên bàn, ngồi xuống cạnh cô hỏi: "Lần này cậu giao bản thảo sớm vậy."
"Ừ, lát về chắc phải sửa lại một chút, giao sớm thì sẽ đỡ mất nhiều thời gian sửa lại." Kỷ Như Phỉ mỉm cười nói, sau đó lại hỏi: "Nghe Tư Hiền nói, hôm nay Ninh Phong mới về hả?"
"Ừm, vừa về tới phòng đang ngủ rồi." Dung Tuân trả lời. Trải qua khoảng thời gian vừa rồi tiếp xúc, cậu cảm thấy Kỷ Như Phỉ rất được, tuy rằng hơi nhiều chuyện chút nhưng không phải động cái gì cũng hỏi, rất có chừng mực.
Kỷ Như Phỉ ái muội cười cười chớp mắt: "Sao cậu ấy lại thả cho cậu đến đây giao bản thảo thế? Không phải là tiểu biệt thắng tân hôn sao?"
Dung Tuân ngượng ngùng cười cười: "Cậu ấy mệt, trở về cái liền ngủ luôn, lát tớ còn mua cơm về nữa." Thực ra đôi khi Kỷ Như Phỉ nói chuyện với cậu rất cởi mở khiến cậu hơi ngượng. Đương nhiên, cậu hiểu cô không hề có ác ý, chỉ là bạn bè trêu nhau mà thôi.
"Làm người nổi tiếng thật không dễ dàng." Kỷ Như Phỉ cảm thán.
Dung Tuân thấy Hướng Ngạn đang dùng bút đỏ sửa chữa bản thảo, có thể sẽ tốn một khoảng thời gian, liền tiếp tục nói chuyện phiếm với Kỷ Như Phỉ.
"Tớ vừa vào liền thấy cậu đang viết văn, viết cái gì vậy?"
Kỷ Như Phỉ hắc hắc cười, nhìn lén Hướng Ngạn, thấy anh không chú ý tới bọn họ, liền thì thầm bên tai cậu nói: "Tớ nói cho cậu cũng được, nhưng cậu phải giữ bí mật nha."
Dung Tuân nghi hoặc nhìn cô, viết cái gì mà phải giữ bí mật? Ngoại trừ nhật ký gì đó....nếu thực sự là viết nhật ký thì cậu chắc chắn sẽ kín miệng. Nghĩ như vậy Dung Tuân liền gật đầu đáp ứng: "Ừ, nhất định sẽ giữ bí mật."
Kỷ Như Phỉ cong khóe mắt cười, nhỏ giọng nói: "Cậu có biết đồng nhân văn không?"
Nghe cô nói vậy, phản ứng đầu tiên của Dung Tuân chính là đồng nhân văn về Phong Niệm. Nhưng trước giờ cậu chưa từng nói với ai chuyện cậu đọc đồng nhân Phong Niệm, hơn nữa phạm vi đồng nhân văn rất rộng, cho nên bình tĩnh lại nói: "Có biết một chút."
Kỷ Như Phỉ vỗ vỗ bả vai cậu như muốn nói "Cậu có mắt nhìn đấy", sau đó đẩy quyển vở của mình đến trước mặt cậu.
Dung Tuân mở quyển vở màu hồng phấn trước mặt mình ra, trên đó đã viết được rất nhiều trang, chữ viết tinh tế, rất sạch sẽ. Nhưng khi nghiêm túc đọc nội dung, mắt Dung Tuân càng ngày càng trừng lớn, quả thực không biết phải nói gì, Kỷ Như Phỉ đúng là viết đồng nhân, hơn nữa còn là đồng nhân về Tư Hiền và Hướng Ngạn!
"Cậu..." Dung Tuân không biết bản thân phải nói gì trong trường hợp này.
Kỷ Như Phỉ nhanh tay "suỵt" một cái nói: "Cậu đọc văn tớ viết rồi, chính là đồng hội đồng thuyền nên đừng có bán đứng tớ nha!"
Dung Tuân hạ giọng hỏi: "Cậu viết cái này Tư Hiền có biết không?"
Kỷ Như Phỉ lộ ra biểu tình "Cậu hồn nhiên thật đấy" nói: "Chắc chắn không biết rồi. Đây chỉ là sở thích cá nhân thôi, không công khai ra ngoài đâu"
Dung Tuân biết có người sẽ đem chuyện tình cảm của mình ra viết thành tiểu thuyết, cũng có người sẽ tìm hai nhân vật trong hiện thực để làm hình mẫu cho nhân vật trong tiểu thuyết của mình, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy có người viết về bạn trai mình và người con trai khác....
"Sao cậu lại YY Tư Hiền và chủ nhiệm?" Dung Tuân ngẫm đi ngẫm lại, hai người kia đâu có liên hệ gì nhiều với nhau đâu.
"Cậu không cảm thấy xứng đôi sao? Chủ nhiệm của chúng ta nhìn là thấy chính là một ôn nhu thiện lương thụ, Tư Hiền thì chính là phúc hắc công, lại còn là niên hạ, đáng yêu không?" Kỷ Như Phỉ cười nói.
Dung Tuân biết chuyện Hướng Ngạn là gay nhưng chưa bao giờ nghĩ anh và Tư Hiền sẽ trở thành một đôi. Cho nên không cảm thấy có gì mà xứng đôi....
"Chuyện này mà không cẩn thận để Tư Hiền đọc được, khẳng định cậu ấy sẽ giận lắm." Đa số con trai đều sẽ không thích bản thân mình bị YY, đặc biệt do chính bạn gái mình YY...
"Có gì mà giận chứ, tớ tốt xấu gì cũng cho cậu ấy làm công mà, không được sao?" Kỷ Như Phỉ nói.
"Được...Nhưng mà tốt nhất cậu đừng cho cậu ấy biết." Dung Tuân nói. Cậu khẳng định sẽ giữ bí mật tuyệt đối chuyện này, dù sao cậu cũng không muốn mình khiến đôi của bạn mình cãi nhau.
"Tớ biết, tớ sẽ chú ý." Kỷ Như Phỉ gật đầu, đây cũng chỉ là sở thích cá nhân của cô nàng mà thôi nên sẽ không đi chia sẻ với người khác đâu.
Sau khi bản thảo của Kỷ Như Phỉ được duyệt xong, cô liền mang theo kiến nghị sửa chữa của Hướng Ngạn rời đi trước. Dung Tuân vừa chờ Hướng Ngạn xem xong bản thảo của mình, vừa nói chuyện với anh, cho tới khi có thành viên khác tới cậu mới rời đi.
Sau khi mang bữa tối về phòng, Ninh Phong vẫn chưa tỉnh lại, Dung Tuân liền đi tắm rồi bắt đầu sáng tác tiếp. Hôm nay cậu không muốn viết nhiều lắm, vì một tuần này Ninh Phong không ở đây cho nên Dung Tuân gần như không để bản thân có thời gian rảnh rỗi kẻo không lại nhớ anh, vì thế bản thảo dự trữ còn rất nhiều. Cho nên mấy ngày này cậu muốn nghỉ ngơi thì cũng không có vấn đề gì cả, cho dù không nghỉ thì cũng có thể thong thả mà gõ chữ, rất nhẹ nhàng.
Hôm nay Ninh Phong đã trở lại, Dung Tuân muốn dành nhiều thời gian cho anh, cho nên viết xong chương này sẽ không viết nữa.
Đã đến ba giờ chiều, Ninh Phong tỉnh lại. Thấy Dung Tuân đang rảnh liền gọi cậu một tiếng.
"Tỉnh rồi sao?" Dung Tuân cười với anh. Chương hôm nay cậu đã viết xong, vừa mới chuẩn bị mở chương cuối của bộ đồng nhân Phong Niệm ra xem thì Ninh Phong tỉnh dậy. Cậu nhanh chóng tắt giao diện, tránh anh nhìn thấy.
"Ừm." Ninh Phong mặc áo xuống giường, bước đến gần cậu hôn một cái nói: "Mới một tuần không gặp sao em đã gầy đi thế này."
"Đâu có?" Dung Tuân nói: "Em đều ăn cơm đúng giờ mà."
"Thật không?" Ninh Phong nói, một tay vói vào trong quần áo Dung Tuân, bắt đầu dùng xúc cảm từ đôi tay để đánh giá xem cậu có gầy đi hay không.
Dung Tuân bị xoa nắn đến ngứa ngáy cười trốn tránh: "Không gầy thật mà. Anh đói chưa? Em mua cơm cà ri về rồi, hâm lại là có thể ăn được rồi."
Bàn tay Ninh Phong vẫn như cũ ở trên người Dung Tuân không lấy ra, ngược lại ôm càng chặt hơn, nói bên tai cậu: "Giá mà đang ở nhà thì tốt quá!"
Dung Tuân còn chưa hiểu được ý của anh đã bị địa phương đang vô cùng có tinh thần của anh đỉnh một cái.
Dung Tuân lập tức đỏ mặt, hoàn toàn không biết giờ mình phải làm gì mới tốt.
Ninh Phong cười khẽ một tiếng nói: "Không ở nhà thì đành phải nhịn thôi. Cuối tuần về phải bồi thường cho anh đấy nhá." Nói xong liền buông cậu ra vào phòng tắm.
Mặt Dung Tuân càng đỏ hơn, thầm nghĩ: Mấy cái bộ đồng nhân văn này tác giả đúng là không biết anh lưu manh thế nào mà! Viết còn quá ngây thơ! Quá thuần khiết rồi!
- ---------------------------------------------
*nhất tướng công thành vạn cốt khô: (Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.
P.s: Hiuhiu, edit chương này không thấy vui lắm...không thích sở thích của Kỷ Như Phỉ lắm...ai đời yêu đương lại đi ghép bạn trai mình với người khác (Chắc mình hơi cứng nhắc rồi)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất