Sống Lại Để Yêu Đương Với Kẻ Cố Chấp
Chương 1: Trùng sinh
"Quý Bạch ơi, cậu có bạn cùng bàn chưa vậy? Hay là chúng mình ngồi cùng với nhau đi? Tôi hứa trong giờ học tuyệt đối sẽ không bao giờ làm phiền cậu, thỉnh thoảng cậu chỉ cần cho tôi chép bài tập một tí là được." Từ Hạo tiến đến trước mặt Quý Bạch, vẻ mặt nịnh nọt nói với cậu. Tuy vậy, Quý Bạch dường như đang thất thần, yên lặng nhìn về phía cửa phòng học với vẻ mặt mê mang.
"Quý Bạch, Quý Bạch! Cậu đang nghĩ cái gì mà nghiêm túc thế?" Từ Hạo giơ tay quơ quơ trước mặt Quý Bạch, có chút tò mò theo tầm mắt của cậu mà nhìn qua: "Chờ thầy giáo tới hả?"
Nghe được giọng nói của Từ Hạo, Quý Bạch chậm rãi định thần lại, cậu vừa xoa xoa gương mặt hơi cứng ngắc của mình vừa thu hồi lại tầm mắt, mỉm cười với Từ Hạo rồi lắc đầu trả lời: "Không có gì."
Hôm nay là ngày thứ ba cậu trùng sinh trở về tuổi 17, cậu thỉnh thoảng lại mê mang tự hỏi rằng liệu đây có phải hiện thực hay tất cả chỉ là một giấc mộng hão huyền. Hiện tại, cậu đang là học sinh lớp 11, nếu nhớ không lầm thì hôm nay, cậu sẽ gặp Hạ Trầm, học sinh mới chuyển trường đến đây.
Hạ Trầm.
Khoảnh khắc trong đầu xuất hiện lên cái tên này, Quý Bạch không khỏi nhẹ nhàng nín thở, trong lòng tràn đầy một loại cảm xúc phức tạp khó tả.
Thật ra ở kiếp trước, hai người cũng không có quan hệ gì, Hạ Trầm vừa chuyển trường đến đây không bao lâu thì Quý Bạch bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, phải nằm trên giường bệnh suốt mười năm. Trong mười năm này, không biết là đã có chuyện gì xảy ra mà linh hồn của Quý Bạch nhập vào một con mèo hoang được Hạ Trầm nhặt về nhà trong một đêm mưa. Vì thế, cậu dùng thân phận là một con mèo mà ở bên cạnh Hạ Trầm trong suốt mười năm.
Trong mười năm ấy, cậu dõi theo Hạ Trầm từ một thiếu niên hậm hực quái gở trở thành người nắm quyền Hạ gia tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố A, trở thành người mà không một ai dám trêu chọc hắn; dõi theo từng thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, cách hắn giải quyết hết kẻ thù này đến kẻ thù khác; cũng dõi theo hắn ôn nhu chăm sóc thân thể thực vật của chính mình.
Trong đầu hiện ra hình ảnh cậu trở thành con mèo ở bên cạnh Hạ Trầm trong kiếp trước, vành tai Quý Bạch hơi đỏ lên, tâm tình hơi phức tạp.
Kiếp trước, cậu tận mắt nhìn thấy một Hạ Trầm tối tăm cố chấp như vậy, nhưng đối với người thực vật như mình đây lại vô cùng cẩn thận che chở, ôn nhu đến tận xương tủy.
Không sai, kiếp trước khi Quý Bạch bị tai nạn giao thông biến thành người thực vật hôn mê trong suốt 10 năm, Hạ Trầm liền chăm sóc cơ thể cậu cả 10 năm ấy. Hắn dùng danh nghĩa của mình để chuyển cậu đến một viện dưỡng lão dưới tên hắn, mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc cho cậu, đối đãi với cậu giống như một người bình thường, nào là nói chuyện, mát xa,... thậm chí còn hôn môi nữa.
Cũng trong mười năm cậu bị biến thành mèo ấy, cậu đã thấy qua Hạ Trầm tàn khốc, máu lạnh, nóng nảy, cố chấp, nhưng cũng chứng kiến Hạ Trầm chỉ ôn nhu quyến luyến với Quý Bạch đang hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường. Quý Bạch còn nhớ rất rõ, kiếp trước vì mình là người thực vật nên làn da trở nên tái nhợt, thân hình thì tiều tụy trông khó coi vô cùng, nhưng Hạ Trầm lại làm như không thấy, động tác của hắn vẫn cẩn thận, ánh mắt hắn ôn nhu, mỗi lần hắn hôn môi với cậu đều như thể đang hôn một bảo vật trân quý nhất của cuộc đời mình.
Kiếp trước, tất cả mọi người đều cho rằng Hạ Trầm điên rồi. Đúng vậy, si mê một người thực vật đang nằm trên giường như một cái xác không hồn như vậy, chẳng phải là đã điên rồi sao.
Những ký ức về kiếp trước của Quý Bạch vẫn còn rất rõ ràng ở trước mắt, cậu chắc chắn rằng mình chưa từng gặp qua Hạ Trầm, vậy nếu như chưa từng quen biết, tại sao Hạ Trầm lại đối xử tốt với một người xa lạ như vậy?
Quý Bạch hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu, loại bỏ tất cả những suy nghĩ lung tung trong đầu mình. Cậu hơi mím môi, tầm mắt lần thứ hai lại dừng ở phía cửa phòng học.
Hạ Trầm rốt cuộc vì sao lại đối với cậu tốt như thế? Sống lại một lần nữa, cậu nhất định sẽ tìm hiểu rõ ràng.
"Vờ lờ nhìn kìa nhìn kìa, đây là bạn học mới chuyển tới sao? Đẹp trai vãi!"
"Đúng là rất bảnh….nhưng mà nhìn có vẻ hơi khó gần nhỉ."
"Á, nhìn kìa, trên người cậu ấy dính máu, thật đáng sợ…."
"..."
"..."
Quý Bạch vẫn còn đang sững sờ chưa kịp lấy lại tinh thần, trong phòng học đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn bởi một nam sinh vừa mới bước đến cửa lớp.
Mũi cao, môi mỏng, ngũ quan thâm thúy.
Trên người hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng có dính vài vết máu, thản nhiên vác theo áo khoác, trên khớp ngón tay lạnh lẽo có chút đỏ. Hắn đứng ngược sáng ở cửa phòng học, lông mi vừa dài vừa cong, nhìn không rõ biểu cảm, ánh mắt liếc qua những người bên trong phòng học.Ở tuổi thiếu niên, diện mạo anh tuấn thì không giống người phàm.
Cũng không hiểu tại sao, khi bắt gặp ánh mắt của hắn, tất cả mọi người đều hơi rụt cổ lại như thể đang bị dã thú nhìn chằm chằm, sống lưng ớn lạnh.
"Quý Bạch, cậu nhìn kìa cậu nhìn kìa!" Thấy rõ khuôn mặt của Hạ Trầm, sắc mặt Từ Hạo trong nháy mắt thay đổi, không nhịn được quay đầu lại đè thấp giọng nói với Quý Bạch: "Buổi sáng tôi quên nói với cậu, hôm nay trường học của chúng ta có một tin tức vô cùng lớn! Chắc cậu cũng biết Phùng Hàn nhỉ, chính là đại ca lớp 12 đó! Vậy mà sáng nay hắn ta lại bị người khác đánh gãy một chân! Lúc tôi đến nhìn thử, vờ cờ ạ, cảnh tượng đó quả thật là đáng sợ đến nỗi khiến người ta phải nghẹt thở! Cậu có biết ai đánh gãy chân Phùng Hàn không? Chính là học sinh mới tới ngày hôm nay đó!"
Từ Hạo nói lảm nhảm không ngừng nghỉ, liên tiếp lắc đầu: "Cậu không thấy được cảnh tượng lúc ấy đâu, cậu ta trực tiếp cầm ống thép phang tới người của Phùng Hàn, thật tàn nhẫn mà, đến xã hội đen chắc cũng không dám làm vậy, lúc đó Phùng Hàn lập tức quỳ xuống, nếu không có thầy giáo đến —— "
Quý Bạch rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần. Nhưng không có nói chuyện với Từ Hạo, cậu mím môi, chậm rãi xiết chặt đầu ngón tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang đứng ở cửa phòng.
Thời điểm cậu nhìn qua, tình cờ bắt gặp ánh mắt đang đảo qua của Hạ Trầm. Tầm mắt hai người liền đối diện với nhau. Cả người Quý Bạch không nhịn được run lên.
Kiếp trước khi cậu biến thành một con mèo ở bên cạnh Hạ Trầm, lúc đó ánh mắt của Hạ Trầm còn hung ác, nham hiểm hơn bây giờ, con ngươi tối đen như sương mù, không nhìn ra chút cảm xúc nào, người khác nhìn vào đều chỉ cảm thấy không hề có sức sống và tràn đầy tuyệt vọng.
Hiện giờ Hạ Trầm mới chỉ 17 tuổi...
Quý Bạch thở phào một hơi, trái tim nhảy lên như sấm, làm bộ giống như không có việc gì mà dời tầm mắt đi, nhưng hốc mắt không nhịn được cảm thấy hơi nóng.
Mười năm làm bạn, mặc dù cậu chỉ dùng hình dạng của một con mèo ở bên cạnh hắn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy một người cố chấp, điên cuồng lại đối xử ôn nhu với một người thực vật có bộ dạng xấu xí là cậu như vậy, thì trái tim dù có sắt thép đến mấy thì cũng bị tan chảy.
Người ngoài đều nói Hạ Trầm là một kẻ điên, tất cả mọi người đều sợ hắn, không ai dám đến gần hắn. Nhưng với Quý Bạch mà nói, người này chính là hơi ấm và là sự cứu rỗi duy nhất của cậu trong mười năm ở kiếp trước.
Trong vài ngày ngắn ngủi sau khi trùng sinh, cậu lúc nào cũng giống như đang bước ở trên mây, lo sợ bất an, không biết lúc nào mình sẽ bước nhầm và rơi xuống vũng bùn.
Nhưng giờ khắc này, nhìn thấy người thiếu niên đang đứng cách đó không xa, quần áo dính máu, ánh mắt hung ác, nham hiểm lại lạnh lùng, tim của cậu trong nháy mắt bình ổn trở lại.
"Được rồi được rồi, đừng làm ồn nữa!" Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp là Vương Kiến Quốc ho khan một tiếng, tầm mắt dừng trên người Hạ Trầm, rất nhanh liền dời đi, vỗ bàn nói: "Đây là Hạ Trầm, bạn học mới của lớp chúng ta trong học kỳ này. Có ai muốn ngồi cùng bàn với bạn mới không?"
Vừa dứt lời, cả lớp đều yên lặng.
Thật lòng mà nói, chỉ riêng về diện mạo, trong lòng của rất nhiều nữ sinh trong lớp đều sẽ đang âm thầm mong đợi có thể ngồi cùng bàn với Hạ Trầm, nhưng khi nhìn đến những vết máu trên người cùng với cả người tỏa ra một cỗ khí thế người lạ chớ lại gần của hắn....học sinh mới chuyển trường này tuy rằng rất đẹp trai nhưng ánh mắt thật sự khủng bố quá điiiii!
Vương Kiến Quốc cũng đã dự đoán trước được tình huống không ai dám ngồi cạnh Hạ Trầm. Dù sao với học sinh mới chuyển trường này, ngay cả ông còn cảm thấy có chút khó gần chứ đừng nói đến các học sinh khác. Vốn định cho em ấy ngồi đại một chỗ nào đấy, nhưng khi nhớ đến thông tin về bối cảnh của Hạ Trầm khi mới vừa chuyển trường, ông lại không dám làm vậy.
Chủ nhiệm lớp suy tư một lúc, cười khan rồi có chút lấy lòng nói với Hạ Trầm: "Bạn học Hạ, hay là em nhìn xem em muốn ngồi ở chỗ nào?"
Hạ Trầm nghe vậy, hơi nhướng mi. Tầm mắt hắn vô ý đảo qua chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ của Quý Bạch, rất nhanh lại lướt qua chỗ khác, sắc mặt hắn không rõ, đôi mắt đen u ám. Một lúc lâu sau, hắn chỉ vào chỗ trống ở phía sau phòng học, định mở miệng thì giây tiếp theo đã thấy Quý Bạch đứng lên:
"Thầy ơi, em muốn ngồi với cậu ấy."
Vừa nghe được giọng nói này, ánh mắt Hạ Trầm bỗng dưng nhíu lại, hơi lóe lên, hắn chậm rãi nhìn về phía Quý Bạch đang đứng ở giữa lớp, hai mắt đột nhiên đỏ lên, tựa như đang khát vọng, lại cũng tựa như đang khắc chế.
Đối diện với tầm mắt của hắn, trong lòng Quý Bạch căng thẳng khó hiểu, tim đập nhanh, cậu mím môi, nhéo đầu ngón tay đang run lên ở dưới gầm bàn, lần thứ hai mở miệng: "Em... Bên cạnh em còn chỗ trống, có thể cho bạn ấy ngồi ở bên cạnh em ạ."
Nghe nói như thế, Vương Kiến Quốc nhẹ nhàng thở ra. Ông gật đầu nhìn về phía Hạ Trầm: "Bạn học Hạ, em thấy như thế nào?"
Hạ Trầm rũ mắt khiến mọi người không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn. Hắn không phản ứng với Vương Kiến Quốc, sau khi trầm mặc hai giây liền đi đến chỗ của Quý Bạch.
"Quý Bạch cậu có phải điên rồi không!" Nhìn Hạ Trầm đang bước từng đến đây, Từ Hạo nhịn không được quay đầu nhìn về phía Quý Bạch: "Cậu không thấy trên người cậu ấy có dính máu sao, tôi vừa mới kể cho cậu cậu không nghe thấy hả, Hạ Trầm rất đáng sợ đó, sao cậu lại muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy…."
Lời nói còn chưa nói xong thì lập tức im bặt, nhìn thấy Hạ Trầm tùy ý ném áo khoác lên trên bàn, sắc mặt Từ Hạo từ xanh chuyển sang trắng, ho khan một tiếng rồi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, sợ những lời mình mới vừa nói bị ông thần hung dữ này nghe thấy được.
Phải ngoan ngoãn, ngày đầu tiên chuyển trường trực tiếp đánh gãy chân của giáo bá mà còn có thể bình yên vô sự ngồi ở chỗ này. Cho dù Từ Hạo có là kẻ điên đi chăng nữa cũng không có ngu mà dám trêu chọc hắn ta, đúng không?
Quý Bạch mỉm cười, nhìn Hạ Trầm từ bục giảng đi xuống ngồi ở bên cạnh cậu, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được.
Bên người Hạ Trầm luôn có một mùi hương rất dễ chịu, giống như mùi tuyết tùng pha trộn với bạc hà, mang theo một chút lạnh lẽo u ám nhưng lại khiến người khác cảm thấy thoải mái đến khó hiểu.
Kiếp trước lúc cậu biến thành mèo ở bên cạnh Hạ Trầm, mỗi lần ngửi thấy hương thơm này đều sẽ cảm thấy vô cùng an tâm, bây giờ trùng sinh trở về, cuối cùng thì cũng được trở về bên cạnh người này một lần nữa.
Tự cổ vũ bản thân mình, Quý Bạch quay đầu, lấy hết dũng khí nhìn qua Hạ Trầm cách mình không đến hai mươi cm.
"Chào cậu, tôi tên là Quý Bạch, và tôi….."
"Tôi biết."
Quý Bạch còn chưa nói xong đã bị Hạ Trầm đánh gãy. Hắn dựa vào lưng ghế, áo sơ mi cởi ba cúc áo đầu làm lộ ra làn da có chút nhợt nhạt. Nhưng từ góc nhìn của Quý Bạch, cậu lại có thể mơ hồ nhìn thấy vòng eo săn chắc của hắn. Đôi mắt tối tăm như sương mù, nhìn không ra cảm xúc nào của Hạ Trầm đang yên lặng dừng trên người Quý Bạch.
Quý Bạch sửng sốt, có chút không biết làm sao thì lại thấy Hạ Trầm bật cười.
Bây giờ trong mắt của hắn đều là tơ máu, trên người còn ngửi được mùi máu, không cần nghĩ cũng biết bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu đáng sợ. Hắn sợ làm Quý Bạch kinh hãi nên nhẹ nhàng hít sâu một hơi rồi nghiêng mặt đi, tầm mắt dừng lại tại một điểm trên bàn học, một lúc lâu sau mới thản nhiên mở miệng: "Cậu là Quý Bạch, tôi biết."
Góc nghiêng của khuôn mặt Hạ Trầm rất ưa nhìn, đường nét sắc bén lại đẹp trai, nếu như xung quanh người không có tỏa ra hơi thở hung ác nham hiểm thì chắc hẳn hắn sẽ là mẫu người được người khác vô cùng yêu thích.
Nhìn khuôn mặt đã gặp trong mười năm ở kiếp trước này, Quý Bạch nhịn không được có chút thất thần, nghĩ đến đây, vành tai cậu hơi đỏ lên, ho khan một tiếng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thăm dò mở miệng hỏi: "Tại sao cậu lại biết tên của tôi?"
Cậu muốn biết vì sao, vì sao kiếp trước cậu không có quan hệ gì đến Hạ Trầm nhưng hắn vẫn đối xử tốt với cậu như vậy.
Nghe được câu hỏi này, ngón tay của Hạ Trầm hơi khựng lại. Vài giây sau, hắn hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Lúc vào trường làm thủ tục, tôi thấy ảnh cậu dán ngoài bảng thông báo ở cổng trường.”
Người Quý Bạch cứng lại. Đúng thật là có chuyện đó, vì muốn khơi dậy tinh thần quyết tâm để chuẩn bị cho kì thi đại học của mọi người, nhà trường quyết định vào mỗi quý đều sẽ xếp hạng thành tích thi, sau đó ba học sinh đứng đầu sẽ được dán ở vị trí dễ thấy nhất chính là bảng thông báo ngoài cổng trường.
Sống lại một lần nữa, Quý Bạch đã sớm quên chuyện này từ lâu, được Hạ Trầm nhắc như vậy, cậu có chút xấu hổ, cũng không nhịn được thở dài trong lòng. Những gì mà Hạ Trầm nói rõ ràng là không đúng, cậu ấy hẳn là đã sớm biết mình từ lâu rồi. Nhưng rốt cuộc là bọn họ đã gặp nhau khi nào?
Khi Quý Bạch thất thần, tầm mắt vô ý dừng lại trên người Hạ Trầm, đột nhiên nhìn thấy một mảng đỏ tươi. Trong lòng cậu đột nhiên trở nên căng thẳng, không suy nghĩ gì mà lập tức mở miệng: "Vết thương này là do cậu mới vừa mới đánh nhau với người khác sao? Chảy máu nhiều quá, tôi với cậu cùng đi đến phòng y tế để nhìn thử nhé, được không?"
Hạ Trầm nghe vậy nhưng không nói gì khiến cho Quý Bạch có chút sốt ruột, ngẩng đầu lên thì đụng trúng đôi mắt u ám của Hạ Trầm. Cậu ho khan một tiếng, sau đó không khỏi cảm thấy có hơi xấu hổ. Hiện tại cũng không phải là kiếp trước, cậu với Hạ Trầm chỉ mới lần đầu tiên gặp nhau, biểu hiện của cậu có phải quá rõ ràng hay không?
Nhưng khi ánh mắt nhìn đến cánh tay đang bị thương của Hạ Trầm, Quý Bạch nhẹ nhàng hít một hơi, vẫn không nhịn mà cảm thấy lo lắng, dừng nửa giây rồi sau đó khẽ mím môi, lần thứ hai do dự mở miệng: "Tay của cậu bị thương rồi, không cảm thấy đau sao? Hay là...chúng ta đi đến phòng y tế xem nhé."
Hạ Trầm vẫn không nói gì. Giờ này khắc này hắn nhìn người trước mặt giống như đang có chút khẩn trương, đôi mắt nâu tuy lóe lên sự lo lắng nhưng vẫn cứ nhìn hắn không nhúc nhích, lông mi của Quý Bạch vừa cong vừa dài, khẽ chớp.
Cậu ấy cách hắn gần như vậy. Hạ Trầm có thể cảm nhận được hơi thở của Quý Bạch, có thể ngửi được mùi hương của cậu, có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên khuôn mặt của cậu.
Hắn hít sâu một hơi, tầm mắt dừng trên vành tai hơi đỏ lên của Quý Bạch. Đôi mắt hắn u ám, yết hầu khẽ nhúc nhích, khóe miệng hơi nhếch, gợi lên một cảm xúc vui vẻ khó hiểu.
Quý Bạch vẫn còn sống, một Quý Bạch còn tươi trẻ và tốt đẹp.
Hốc mắt Hạ Trầm hơi đỏ lên, hắn nắm chặt nắm tay, kiềm chế lại xúc động muốn hôn lên đôi môi đang sinh sôi nảy nở ở trong lòng, thu liễm lại tất cả cảm xúc. Hắn không thể xúc động, càng không thể dọa sợ Quý Bạch của hắn.
Ông trời cho hắn một cơ hội để làm lại một lần nữa, cho hắn trở lại lúc Quý Bạch vẫn chưa xảy ra tai nạn giao thông, cho dù như thế nào hắn cũng phải quý trọng cơ hội này thật tốt.
Chính vì thế, Hạ Trầm kìm chế hết cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, tầm mắt dừng ở trên người Quý Bạch. Yết hầu khẽ nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng liếm môi, nhìn vào mắt Quý Bạch.
"Đi tới phòng y tế à, vậy cậu đi với tôi đi."
__
Ấn vote để ủng hộ tụi mình nhé
(v´∀`)ハ(´∀`v)
"Quý Bạch, Quý Bạch! Cậu đang nghĩ cái gì mà nghiêm túc thế?" Từ Hạo giơ tay quơ quơ trước mặt Quý Bạch, có chút tò mò theo tầm mắt của cậu mà nhìn qua: "Chờ thầy giáo tới hả?"
Nghe được giọng nói của Từ Hạo, Quý Bạch chậm rãi định thần lại, cậu vừa xoa xoa gương mặt hơi cứng ngắc của mình vừa thu hồi lại tầm mắt, mỉm cười với Từ Hạo rồi lắc đầu trả lời: "Không có gì."
Hôm nay là ngày thứ ba cậu trùng sinh trở về tuổi 17, cậu thỉnh thoảng lại mê mang tự hỏi rằng liệu đây có phải hiện thực hay tất cả chỉ là một giấc mộng hão huyền. Hiện tại, cậu đang là học sinh lớp 11, nếu nhớ không lầm thì hôm nay, cậu sẽ gặp Hạ Trầm, học sinh mới chuyển trường đến đây.
Hạ Trầm.
Khoảnh khắc trong đầu xuất hiện lên cái tên này, Quý Bạch không khỏi nhẹ nhàng nín thở, trong lòng tràn đầy một loại cảm xúc phức tạp khó tả.
Thật ra ở kiếp trước, hai người cũng không có quan hệ gì, Hạ Trầm vừa chuyển trường đến đây không bao lâu thì Quý Bạch bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, phải nằm trên giường bệnh suốt mười năm. Trong mười năm này, không biết là đã có chuyện gì xảy ra mà linh hồn của Quý Bạch nhập vào một con mèo hoang được Hạ Trầm nhặt về nhà trong một đêm mưa. Vì thế, cậu dùng thân phận là một con mèo mà ở bên cạnh Hạ Trầm trong suốt mười năm.
Trong mười năm ấy, cậu dõi theo Hạ Trầm từ một thiếu niên hậm hực quái gở trở thành người nắm quyền Hạ gia tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố A, trở thành người mà không một ai dám trêu chọc hắn; dõi theo từng thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, cách hắn giải quyết hết kẻ thù này đến kẻ thù khác; cũng dõi theo hắn ôn nhu chăm sóc thân thể thực vật của chính mình.
Trong đầu hiện ra hình ảnh cậu trở thành con mèo ở bên cạnh Hạ Trầm trong kiếp trước, vành tai Quý Bạch hơi đỏ lên, tâm tình hơi phức tạp.
Kiếp trước, cậu tận mắt nhìn thấy một Hạ Trầm tối tăm cố chấp như vậy, nhưng đối với người thực vật như mình đây lại vô cùng cẩn thận che chở, ôn nhu đến tận xương tủy.
Không sai, kiếp trước khi Quý Bạch bị tai nạn giao thông biến thành người thực vật hôn mê trong suốt 10 năm, Hạ Trầm liền chăm sóc cơ thể cậu cả 10 năm ấy. Hắn dùng danh nghĩa của mình để chuyển cậu đến một viện dưỡng lão dưới tên hắn, mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc cho cậu, đối đãi với cậu giống như một người bình thường, nào là nói chuyện, mát xa,... thậm chí còn hôn môi nữa.
Cũng trong mười năm cậu bị biến thành mèo ấy, cậu đã thấy qua Hạ Trầm tàn khốc, máu lạnh, nóng nảy, cố chấp, nhưng cũng chứng kiến Hạ Trầm chỉ ôn nhu quyến luyến với Quý Bạch đang hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường. Quý Bạch còn nhớ rất rõ, kiếp trước vì mình là người thực vật nên làn da trở nên tái nhợt, thân hình thì tiều tụy trông khó coi vô cùng, nhưng Hạ Trầm lại làm như không thấy, động tác của hắn vẫn cẩn thận, ánh mắt hắn ôn nhu, mỗi lần hắn hôn môi với cậu đều như thể đang hôn một bảo vật trân quý nhất của cuộc đời mình.
Kiếp trước, tất cả mọi người đều cho rằng Hạ Trầm điên rồi. Đúng vậy, si mê một người thực vật đang nằm trên giường như một cái xác không hồn như vậy, chẳng phải là đã điên rồi sao.
Những ký ức về kiếp trước của Quý Bạch vẫn còn rất rõ ràng ở trước mắt, cậu chắc chắn rằng mình chưa từng gặp qua Hạ Trầm, vậy nếu như chưa từng quen biết, tại sao Hạ Trầm lại đối xử tốt với một người xa lạ như vậy?
Quý Bạch hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu, loại bỏ tất cả những suy nghĩ lung tung trong đầu mình. Cậu hơi mím môi, tầm mắt lần thứ hai lại dừng ở phía cửa phòng học.
Hạ Trầm rốt cuộc vì sao lại đối với cậu tốt như thế? Sống lại một lần nữa, cậu nhất định sẽ tìm hiểu rõ ràng.
"Vờ lờ nhìn kìa nhìn kìa, đây là bạn học mới chuyển tới sao? Đẹp trai vãi!"
"Đúng là rất bảnh….nhưng mà nhìn có vẻ hơi khó gần nhỉ."
"Á, nhìn kìa, trên người cậu ấy dính máu, thật đáng sợ…."
"..."
"..."
Quý Bạch vẫn còn đang sững sờ chưa kịp lấy lại tinh thần, trong phòng học đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn bởi một nam sinh vừa mới bước đến cửa lớp.
Mũi cao, môi mỏng, ngũ quan thâm thúy.
Trên người hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng có dính vài vết máu, thản nhiên vác theo áo khoác, trên khớp ngón tay lạnh lẽo có chút đỏ. Hắn đứng ngược sáng ở cửa phòng học, lông mi vừa dài vừa cong, nhìn không rõ biểu cảm, ánh mắt liếc qua những người bên trong phòng học.Ở tuổi thiếu niên, diện mạo anh tuấn thì không giống người phàm.
Cũng không hiểu tại sao, khi bắt gặp ánh mắt của hắn, tất cả mọi người đều hơi rụt cổ lại như thể đang bị dã thú nhìn chằm chằm, sống lưng ớn lạnh.
"Quý Bạch, cậu nhìn kìa cậu nhìn kìa!" Thấy rõ khuôn mặt của Hạ Trầm, sắc mặt Từ Hạo trong nháy mắt thay đổi, không nhịn được quay đầu lại đè thấp giọng nói với Quý Bạch: "Buổi sáng tôi quên nói với cậu, hôm nay trường học của chúng ta có một tin tức vô cùng lớn! Chắc cậu cũng biết Phùng Hàn nhỉ, chính là đại ca lớp 12 đó! Vậy mà sáng nay hắn ta lại bị người khác đánh gãy một chân! Lúc tôi đến nhìn thử, vờ cờ ạ, cảnh tượng đó quả thật là đáng sợ đến nỗi khiến người ta phải nghẹt thở! Cậu có biết ai đánh gãy chân Phùng Hàn không? Chính là học sinh mới tới ngày hôm nay đó!"
Từ Hạo nói lảm nhảm không ngừng nghỉ, liên tiếp lắc đầu: "Cậu không thấy được cảnh tượng lúc ấy đâu, cậu ta trực tiếp cầm ống thép phang tới người của Phùng Hàn, thật tàn nhẫn mà, đến xã hội đen chắc cũng không dám làm vậy, lúc đó Phùng Hàn lập tức quỳ xuống, nếu không có thầy giáo đến —— "
Quý Bạch rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần. Nhưng không có nói chuyện với Từ Hạo, cậu mím môi, chậm rãi xiết chặt đầu ngón tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang đứng ở cửa phòng.
Thời điểm cậu nhìn qua, tình cờ bắt gặp ánh mắt đang đảo qua của Hạ Trầm. Tầm mắt hai người liền đối diện với nhau. Cả người Quý Bạch không nhịn được run lên.
Kiếp trước khi cậu biến thành một con mèo ở bên cạnh Hạ Trầm, lúc đó ánh mắt của Hạ Trầm còn hung ác, nham hiểm hơn bây giờ, con ngươi tối đen như sương mù, không nhìn ra chút cảm xúc nào, người khác nhìn vào đều chỉ cảm thấy không hề có sức sống và tràn đầy tuyệt vọng.
Hiện giờ Hạ Trầm mới chỉ 17 tuổi...
Quý Bạch thở phào một hơi, trái tim nhảy lên như sấm, làm bộ giống như không có việc gì mà dời tầm mắt đi, nhưng hốc mắt không nhịn được cảm thấy hơi nóng.
Mười năm làm bạn, mặc dù cậu chỉ dùng hình dạng của một con mèo ở bên cạnh hắn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy một người cố chấp, điên cuồng lại đối xử ôn nhu với một người thực vật có bộ dạng xấu xí là cậu như vậy, thì trái tim dù có sắt thép đến mấy thì cũng bị tan chảy.
Người ngoài đều nói Hạ Trầm là một kẻ điên, tất cả mọi người đều sợ hắn, không ai dám đến gần hắn. Nhưng với Quý Bạch mà nói, người này chính là hơi ấm và là sự cứu rỗi duy nhất của cậu trong mười năm ở kiếp trước.
Trong vài ngày ngắn ngủi sau khi trùng sinh, cậu lúc nào cũng giống như đang bước ở trên mây, lo sợ bất an, không biết lúc nào mình sẽ bước nhầm và rơi xuống vũng bùn.
Nhưng giờ khắc này, nhìn thấy người thiếu niên đang đứng cách đó không xa, quần áo dính máu, ánh mắt hung ác, nham hiểm lại lạnh lùng, tim của cậu trong nháy mắt bình ổn trở lại.
"Được rồi được rồi, đừng làm ồn nữa!" Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp là Vương Kiến Quốc ho khan một tiếng, tầm mắt dừng trên người Hạ Trầm, rất nhanh liền dời đi, vỗ bàn nói: "Đây là Hạ Trầm, bạn học mới của lớp chúng ta trong học kỳ này. Có ai muốn ngồi cùng bàn với bạn mới không?"
Vừa dứt lời, cả lớp đều yên lặng.
Thật lòng mà nói, chỉ riêng về diện mạo, trong lòng của rất nhiều nữ sinh trong lớp đều sẽ đang âm thầm mong đợi có thể ngồi cùng bàn với Hạ Trầm, nhưng khi nhìn đến những vết máu trên người cùng với cả người tỏa ra một cỗ khí thế người lạ chớ lại gần của hắn....học sinh mới chuyển trường này tuy rằng rất đẹp trai nhưng ánh mắt thật sự khủng bố quá điiiii!
Vương Kiến Quốc cũng đã dự đoán trước được tình huống không ai dám ngồi cạnh Hạ Trầm. Dù sao với học sinh mới chuyển trường này, ngay cả ông còn cảm thấy có chút khó gần chứ đừng nói đến các học sinh khác. Vốn định cho em ấy ngồi đại một chỗ nào đấy, nhưng khi nhớ đến thông tin về bối cảnh của Hạ Trầm khi mới vừa chuyển trường, ông lại không dám làm vậy.
Chủ nhiệm lớp suy tư một lúc, cười khan rồi có chút lấy lòng nói với Hạ Trầm: "Bạn học Hạ, hay là em nhìn xem em muốn ngồi ở chỗ nào?"
Hạ Trầm nghe vậy, hơi nhướng mi. Tầm mắt hắn vô ý đảo qua chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ của Quý Bạch, rất nhanh lại lướt qua chỗ khác, sắc mặt hắn không rõ, đôi mắt đen u ám. Một lúc lâu sau, hắn chỉ vào chỗ trống ở phía sau phòng học, định mở miệng thì giây tiếp theo đã thấy Quý Bạch đứng lên:
"Thầy ơi, em muốn ngồi với cậu ấy."
Vừa nghe được giọng nói này, ánh mắt Hạ Trầm bỗng dưng nhíu lại, hơi lóe lên, hắn chậm rãi nhìn về phía Quý Bạch đang đứng ở giữa lớp, hai mắt đột nhiên đỏ lên, tựa như đang khát vọng, lại cũng tựa như đang khắc chế.
Đối diện với tầm mắt của hắn, trong lòng Quý Bạch căng thẳng khó hiểu, tim đập nhanh, cậu mím môi, nhéo đầu ngón tay đang run lên ở dưới gầm bàn, lần thứ hai mở miệng: "Em... Bên cạnh em còn chỗ trống, có thể cho bạn ấy ngồi ở bên cạnh em ạ."
Nghe nói như thế, Vương Kiến Quốc nhẹ nhàng thở ra. Ông gật đầu nhìn về phía Hạ Trầm: "Bạn học Hạ, em thấy như thế nào?"
Hạ Trầm rũ mắt khiến mọi người không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn. Hắn không phản ứng với Vương Kiến Quốc, sau khi trầm mặc hai giây liền đi đến chỗ của Quý Bạch.
"Quý Bạch cậu có phải điên rồi không!" Nhìn Hạ Trầm đang bước từng đến đây, Từ Hạo nhịn không được quay đầu nhìn về phía Quý Bạch: "Cậu không thấy trên người cậu ấy có dính máu sao, tôi vừa mới kể cho cậu cậu không nghe thấy hả, Hạ Trầm rất đáng sợ đó, sao cậu lại muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy…."
Lời nói còn chưa nói xong thì lập tức im bặt, nhìn thấy Hạ Trầm tùy ý ném áo khoác lên trên bàn, sắc mặt Từ Hạo từ xanh chuyển sang trắng, ho khan một tiếng rồi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, sợ những lời mình mới vừa nói bị ông thần hung dữ này nghe thấy được.
Phải ngoan ngoãn, ngày đầu tiên chuyển trường trực tiếp đánh gãy chân của giáo bá mà còn có thể bình yên vô sự ngồi ở chỗ này. Cho dù Từ Hạo có là kẻ điên đi chăng nữa cũng không có ngu mà dám trêu chọc hắn ta, đúng không?
Quý Bạch mỉm cười, nhìn Hạ Trầm từ bục giảng đi xuống ngồi ở bên cạnh cậu, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được.
Bên người Hạ Trầm luôn có một mùi hương rất dễ chịu, giống như mùi tuyết tùng pha trộn với bạc hà, mang theo một chút lạnh lẽo u ám nhưng lại khiến người khác cảm thấy thoải mái đến khó hiểu.
Kiếp trước lúc cậu biến thành mèo ở bên cạnh Hạ Trầm, mỗi lần ngửi thấy hương thơm này đều sẽ cảm thấy vô cùng an tâm, bây giờ trùng sinh trở về, cuối cùng thì cũng được trở về bên cạnh người này một lần nữa.
Tự cổ vũ bản thân mình, Quý Bạch quay đầu, lấy hết dũng khí nhìn qua Hạ Trầm cách mình không đến hai mươi cm.
"Chào cậu, tôi tên là Quý Bạch, và tôi….."
"Tôi biết."
Quý Bạch còn chưa nói xong đã bị Hạ Trầm đánh gãy. Hắn dựa vào lưng ghế, áo sơ mi cởi ba cúc áo đầu làm lộ ra làn da có chút nhợt nhạt. Nhưng từ góc nhìn của Quý Bạch, cậu lại có thể mơ hồ nhìn thấy vòng eo săn chắc của hắn. Đôi mắt tối tăm như sương mù, nhìn không ra cảm xúc nào của Hạ Trầm đang yên lặng dừng trên người Quý Bạch.
Quý Bạch sửng sốt, có chút không biết làm sao thì lại thấy Hạ Trầm bật cười.
Bây giờ trong mắt của hắn đều là tơ máu, trên người còn ngửi được mùi máu, không cần nghĩ cũng biết bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu đáng sợ. Hắn sợ làm Quý Bạch kinh hãi nên nhẹ nhàng hít sâu một hơi rồi nghiêng mặt đi, tầm mắt dừng lại tại một điểm trên bàn học, một lúc lâu sau mới thản nhiên mở miệng: "Cậu là Quý Bạch, tôi biết."
Góc nghiêng của khuôn mặt Hạ Trầm rất ưa nhìn, đường nét sắc bén lại đẹp trai, nếu như xung quanh người không có tỏa ra hơi thở hung ác nham hiểm thì chắc hẳn hắn sẽ là mẫu người được người khác vô cùng yêu thích.
Nhìn khuôn mặt đã gặp trong mười năm ở kiếp trước này, Quý Bạch nhịn không được có chút thất thần, nghĩ đến đây, vành tai cậu hơi đỏ lên, ho khan một tiếng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thăm dò mở miệng hỏi: "Tại sao cậu lại biết tên của tôi?"
Cậu muốn biết vì sao, vì sao kiếp trước cậu không có quan hệ gì đến Hạ Trầm nhưng hắn vẫn đối xử tốt với cậu như vậy.
Nghe được câu hỏi này, ngón tay của Hạ Trầm hơi khựng lại. Vài giây sau, hắn hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Lúc vào trường làm thủ tục, tôi thấy ảnh cậu dán ngoài bảng thông báo ở cổng trường.”
Người Quý Bạch cứng lại. Đúng thật là có chuyện đó, vì muốn khơi dậy tinh thần quyết tâm để chuẩn bị cho kì thi đại học của mọi người, nhà trường quyết định vào mỗi quý đều sẽ xếp hạng thành tích thi, sau đó ba học sinh đứng đầu sẽ được dán ở vị trí dễ thấy nhất chính là bảng thông báo ngoài cổng trường.
Sống lại một lần nữa, Quý Bạch đã sớm quên chuyện này từ lâu, được Hạ Trầm nhắc như vậy, cậu có chút xấu hổ, cũng không nhịn được thở dài trong lòng. Những gì mà Hạ Trầm nói rõ ràng là không đúng, cậu ấy hẳn là đã sớm biết mình từ lâu rồi. Nhưng rốt cuộc là bọn họ đã gặp nhau khi nào?
Khi Quý Bạch thất thần, tầm mắt vô ý dừng lại trên người Hạ Trầm, đột nhiên nhìn thấy một mảng đỏ tươi. Trong lòng cậu đột nhiên trở nên căng thẳng, không suy nghĩ gì mà lập tức mở miệng: "Vết thương này là do cậu mới vừa mới đánh nhau với người khác sao? Chảy máu nhiều quá, tôi với cậu cùng đi đến phòng y tế để nhìn thử nhé, được không?"
Hạ Trầm nghe vậy nhưng không nói gì khiến cho Quý Bạch có chút sốt ruột, ngẩng đầu lên thì đụng trúng đôi mắt u ám của Hạ Trầm. Cậu ho khan một tiếng, sau đó không khỏi cảm thấy có hơi xấu hổ. Hiện tại cũng không phải là kiếp trước, cậu với Hạ Trầm chỉ mới lần đầu tiên gặp nhau, biểu hiện của cậu có phải quá rõ ràng hay không?
Nhưng khi ánh mắt nhìn đến cánh tay đang bị thương của Hạ Trầm, Quý Bạch nhẹ nhàng hít một hơi, vẫn không nhịn mà cảm thấy lo lắng, dừng nửa giây rồi sau đó khẽ mím môi, lần thứ hai do dự mở miệng: "Tay của cậu bị thương rồi, không cảm thấy đau sao? Hay là...chúng ta đi đến phòng y tế xem nhé."
Hạ Trầm vẫn không nói gì. Giờ này khắc này hắn nhìn người trước mặt giống như đang có chút khẩn trương, đôi mắt nâu tuy lóe lên sự lo lắng nhưng vẫn cứ nhìn hắn không nhúc nhích, lông mi của Quý Bạch vừa cong vừa dài, khẽ chớp.
Cậu ấy cách hắn gần như vậy. Hạ Trầm có thể cảm nhận được hơi thở của Quý Bạch, có thể ngửi được mùi hương của cậu, có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên khuôn mặt của cậu.
Hắn hít sâu một hơi, tầm mắt dừng trên vành tai hơi đỏ lên của Quý Bạch. Đôi mắt hắn u ám, yết hầu khẽ nhúc nhích, khóe miệng hơi nhếch, gợi lên một cảm xúc vui vẻ khó hiểu.
Quý Bạch vẫn còn sống, một Quý Bạch còn tươi trẻ và tốt đẹp.
Hốc mắt Hạ Trầm hơi đỏ lên, hắn nắm chặt nắm tay, kiềm chế lại xúc động muốn hôn lên đôi môi đang sinh sôi nảy nở ở trong lòng, thu liễm lại tất cả cảm xúc. Hắn không thể xúc động, càng không thể dọa sợ Quý Bạch của hắn.
Ông trời cho hắn một cơ hội để làm lại một lần nữa, cho hắn trở lại lúc Quý Bạch vẫn chưa xảy ra tai nạn giao thông, cho dù như thế nào hắn cũng phải quý trọng cơ hội này thật tốt.
Chính vì thế, Hạ Trầm kìm chế hết cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, tầm mắt dừng ở trên người Quý Bạch. Yết hầu khẽ nhúc nhích, hắn nhẹ nhàng liếm môi, nhìn vào mắt Quý Bạch.
"Đi tới phòng y tế à, vậy cậu đi với tôi đi."
__
Ấn vote để ủng hộ tụi mình nhé
(v´∀`)ハ(´∀`v)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất