Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế
Chương 43: Mạnh mẽ hơn.
"Đội trưởng, bên Phác Thước Uyên nên xử lý như thế nào?" Quả Tuấn hỏi.
"Chờ tên đó tự động tìm tới cửa. Mai tôi và Mộc Mộc sẽ hành động với mọi người, giúp Tâm Dao biến dị, ngày kia ba tiểu đội trưởng các cậu bắt đầu chiêu thu đội viên, chỉ nhận người tiến hóa, đội viên mới có đãi ngộ gì chính các cậu định. Còn có, đừng để cho bọn họ biết nhiều chuyện, thời gian khác tự các cậu bố trí, sau khi Tâm Dao biến dị sẽ có mấy ngày không ổn định, mọi người dẫn cô ấy tới chỗ nhiều tang thi, để cho cô ấy giết đủ phá hoại đủ là được."
"Vâng!"
"Giải tán." Thương Liêm dẫn Lữ Mộc ra ngoài trước, những người khác cũng trở về phòng của mình.
Khu nhà ở căn cứ, trong biệt thự, Tần Nhã Tây điên cuồng phá hư mọi thứ bên người, hai tay cứng rắn lại không có quyền pháp gì mà quơ, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại :"Chờ đó, chờ đó...."
Trung Thế Hằng bình tĩnh đứng một bên :"Nhã Tây ... tiểu thư."
Cô gái xinh đẹp trước kia đã hoàn toàn biến mất không còn, Tần Nhã Tây lúc này nhíu chặc mày, hai mắt trừng to, đầu tóc rối loạn như người điên :"Trung quản gia, đưa Lõi Trái Tim ba ba cho tôi tới đây."
"Không được, vật kia thủ hạ lão gia còn chưa nghiên cứu xong, ngài trăm triệu lần không thể kích động." Trung Thế Hằng từ chối.
"Nghe tôi hay nghe ông!!" Tần Nhã Tây quát lên với người đàn ông trung niên :"Nuôi ông không phải để cho ông tới làm tôi ngột ngạt, không làm thì cút, có rất nhiều người muốn vị trí của ông."
Hai tay nắm chặc buông ra, Trung Thế Hằng khom người :"Tôi đi lấy."
"Đợi đã." Tần Nhã Tây gọi lại Trung Thế Hằng :"Ông mang theo mấy người, chúng ta đi ra ngoài, gần đây đều là người của Phác thiếu tướng, chuyện Lõi Trái Tim đặc thù không thể bại lộ, tôi đi ra ngoài hấp thu."
"Vâng." Chỉ cần ngài không đẩy tôi đi, cái gì cũng tốt.
------------------------
Bên kia, trong trung tòa nhà làm việc trung tâm.
Phác Thước Uyên đang nghe thủ hạ báo cáo tin tức đội Mộc Liêm, sau khi nghe thấy Điền Thanh bị giết, lần đầu tiên Phác Thước Uyên cảm thấy kiêng kỵ sợ hãi với người của đội Mộc Liêm, một loại cảm giác vô lực bản thân không thể nắm được tự nhiên sinh ra.
Sắc mặt Mục Thiên Dương khó coi nhìn Phác Thước Uyên :"Thiếu tướng..."
Phác Thước Uyên thở dài :"Bọn họ tất nhiên đã biết rồi, tuy họ Điền kia đã nói qua bị phát hiện sẽ bị giết nhưng tôi không ngờ hai người Thương Liêm Lữ Mộc thực sự có thể ác với đội viên như vậy, hay là họ biết dù Điền Thanh phản chiến đi theo bên tôi, đã có tôi che chở vẫn xử quyết là xử quyết, chẳng lẽ bọn họ cho là tôi không có bất kỳ uy hiếp gì với họ ? Một người đứng thứ hai căn cứ cỡ lớn lại không chút nào làm bọn họ khiếp sợ?"
Mục Thiên Dương tự hỏi rồi nói :"Đối với chúng ta, đội Mộc Liêm hẳn nên kiêng kỵ, dù thực lực bọn họ rất mạnh cũng không sửa đổi được chuyện bọn họ chỉ là một đoàn thể nhỏ."
Phác Thước Uyên đè lên huyệt thái dương :"Trên tay bọn họ còn cầm Lõi Trái Tim biến dị tôi cho họ Điền kia, mai đi gặp hai người kia, nếu bọn họ vẫn không chịu thỏa hiệp, tôi không ngại đưa những con bài chưa lật của họ ra ánh sáng cho những căn cứ khác, tôi nghĩ người của sở nghiên cứu cũng sẽ cảm thấy rất hứng thú với bọn họ. Đúng rồi, tình huống hai tên biến dị kia thế nào?"
Mục Thiên Dương cau mày :"Vẫn còn táo bạo, thưởng cần tiêm thuốc an thần, tôi nghĩ có thể là do phương pháp của chúng ta có vấn đề."
"Sao?"
"Họ Điền kia nói đội Mộc Liêm có ba người biến dị nhưng tôi thấy ba người biến dị đó hoàn toàn không giống hai tên biến dị bên chúng ta, thậm chí đứa nhỏ kia cũng vậy, cho nên tôi cảm thấy có lẽ cách của chúng ta có vấn đề, có phải không nên giam bọn họ lại, ngược lại nên thả bọn họ ra ngoài thỏa mãn dục vọng phá hoại của họ?"
Phác Thước Uyên gật đầu :"Xử lý xong chuyện đội Mộc Liêm, cậu dẫn người đi ra thử, chuyện này tôi liền giao cho cậu."
"Vâng, thiếu tướng."
---------------------
Sáng sớm, đội Mộc Liêm lần nữa lên đường, mục đích chủ yếu lần này chính là giúp Tâm Dao biến dị nên bọn họ chọn nơi tương đối phồn hoa.
Đi liên tục hai tiếng đồng hồ, tới gần giữa trưa mới tới nơi, dừng xe buýt tại đoạn đường hẻo lánh, Tâm Dao bắt đầu hấp thu Lõi Trái Tim, hấp thu xong, Tâm Dao nhắm mắt chờ đợi biến dị tới.
"Phốc" Chợt phun ra ngụm máu, Tâm Dao cảm thấy ý thức ngày càng mơ hồ, trong cơ thể như có thứ gì đó đang xé rách nội tạng, cô biết biến dị bắt đầu, dùng thần trí cuối cùng nói với Lữ Mộc :"Chị dâu, mau mau thả em xuống xe."
Lữ Mộc gật đầu với Hoa Thư :"Mở cửa."
Cửa mở ra, mọi người đi theo Tâm Dao xuống xe, chỉ chừa Hoa Thư lái xe, Tâm Dao nghênh đón tang thi đi tới, những người khác leo lên nóc xe, Hoa Thư lái xe đi theo phía sau Tâm Dau, mang mọi người quan sát tình huống chiến đấu ở khoảng cách gần.
'bừng bừng' Lữ Mộc phóng ra hai ngọn lửa đẹn, dọn sạch tang thi cách Tâm Dao quá gần, chờ Tâm Dao hoàn toàn biến dị.
"Tuấn nhi, cậu đoán xem, Tâm Dao có biến dị theo hướng của Trúc Đậu không?" Cảnh Bạc hỏi người bên cạnh.
Quả Tuấn ngầp ngừng :"Ừ... Hy vọng đừng bị cậu nói trúng."
Đoạn Phàm giật giật miệng :"Nếu dị năng biến dị của cô ấy tựa Trúc Đậu... Có thể một đoạn thời gian tôi không thể nhìn thẳng mặt cô ấy."
Dương Binh vỗ vỗ vai Đoạn Phàm :"Nhìn hoài sẽ quen."
Lần này ngay cả lông mày Đoạn Phàm cũng bắt đầu giật giật.
"Bắt đầu rồi." Diệp Dương kích động chỉ vào bóng lưng Tâm Dao.
Chỉ thấy Tâm Dao đứng giữa bầy tang thi, tóc dài dần nhuộm đỏ, theo màu sắc ngày càng đậm, ngày càng tươi đẹp, Tâm Dao cũng ngày càng nóng nảy, điên cuồng kéo mái tóc đỏ rực trên đầu xuống, kéo hết đám này đám kia nhanh chóng mọc ra, mãi đến khi đỉnh đầu nổi lên xương trắng sắc nhọn cỡ 6cm như măng mọc vậy (Hạ : >-
"Chờ tên đó tự động tìm tới cửa. Mai tôi và Mộc Mộc sẽ hành động với mọi người, giúp Tâm Dao biến dị, ngày kia ba tiểu đội trưởng các cậu bắt đầu chiêu thu đội viên, chỉ nhận người tiến hóa, đội viên mới có đãi ngộ gì chính các cậu định. Còn có, đừng để cho bọn họ biết nhiều chuyện, thời gian khác tự các cậu bố trí, sau khi Tâm Dao biến dị sẽ có mấy ngày không ổn định, mọi người dẫn cô ấy tới chỗ nhiều tang thi, để cho cô ấy giết đủ phá hoại đủ là được."
"Vâng!"
"Giải tán." Thương Liêm dẫn Lữ Mộc ra ngoài trước, những người khác cũng trở về phòng của mình.
Khu nhà ở căn cứ, trong biệt thự, Tần Nhã Tây điên cuồng phá hư mọi thứ bên người, hai tay cứng rắn lại không có quyền pháp gì mà quơ, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại :"Chờ đó, chờ đó...."
Trung Thế Hằng bình tĩnh đứng một bên :"Nhã Tây ... tiểu thư."
Cô gái xinh đẹp trước kia đã hoàn toàn biến mất không còn, Tần Nhã Tây lúc này nhíu chặc mày, hai mắt trừng to, đầu tóc rối loạn như người điên :"Trung quản gia, đưa Lõi Trái Tim ba ba cho tôi tới đây."
"Không được, vật kia thủ hạ lão gia còn chưa nghiên cứu xong, ngài trăm triệu lần không thể kích động." Trung Thế Hằng từ chối.
"Nghe tôi hay nghe ông!!" Tần Nhã Tây quát lên với người đàn ông trung niên :"Nuôi ông không phải để cho ông tới làm tôi ngột ngạt, không làm thì cút, có rất nhiều người muốn vị trí của ông."
Hai tay nắm chặc buông ra, Trung Thế Hằng khom người :"Tôi đi lấy."
"Đợi đã." Tần Nhã Tây gọi lại Trung Thế Hằng :"Ông mang theo mấy người, chúng ta đi ra ngoài, gần đây đều là người của Phác thiếu tướng, chuyện Lõi Trái Tim đặc thù không thể bại lộ, tôi đi ra ngoài hấp thu."
"Vâng." Chỉ cần ngài không đẩy tôi đi, cái gì cũng tốt.
------------------------
Bên kia, trong trung tòa nhà làm việc trung tâm.
Phác Thước Uyên đang nghe thủ hạ báo cáo tin tức đội Mộc Liêm, sau khi nghe thấy Điền Thanh bị giết, lần đầu tiên Phác Thước Uyên cảm thấy kiêng kỵ sợ hãi với người của đội Mộc Liêm, một loại cảm giác vô lực bản thân không thể nắm được tự nhiên sinh ra.
Sắc mặt Mục Thiên Dương khó coi nhìn Phác Thước Uyên :"Thiếu tướng..."
Phác Thước Uyên thở dài :"Bọn họ tất nhiên đã biết rồi, tuy họ Điền kia đã nói qua bị phát hiện sẽ bị giết nhưng tôi không ngờ hai người Thương Liêm Lữ Mộc thực sự có thể ác với đội viên như vậy, hay là họ biết dù Điền Thanh phản chiến đi theo bên tôi, đã có tôi che chở vẫn xử quyết là xử quyết, chẳng lẽ bọn họ cho là tôi không có bất kỳ uy hiếp gì với họ ? Một người đứng thứ hai căn cứ cỡ lớn lại không chút nào làm bọn họ khiếp sợ?"
Mục Thiên Dương tự hỏi rồi nói :"Đối với chúng ta, đội Mộc Liêm hẳn nên kiêng kỵ, dù thực lực bọn họ rất mạnh cũng không sửa đổi được chuyện bọn họ chỉ là một đoàn thể nhỏ."
Phác Thước Uyên đè lên huyệt thái dương :"Trên tay bọn họ còn cầm Lõi Trái Tim biến dị tôi cho họ Điền kia, mai đi gặp hai người kia, nếu bọn họ vẫn không chịu thỏa hiệp, tôi không ngại đưa những con bài chưa lật của họ ra ánh sáng cho những căn cứ khác, tôi nghĩ người của sở nghiên cứu cũng sẽ cảm thấy rất hứng thú với bọn họ. Đúng rồi, tình huống hai tên biến dị kia thế nào?"
Mục Thiên Dương cau mày :"Vẫn còn táo bạo, thưởng cần tiêm thuốc an thần, tôi nghĩ có thể là do phương pháp của chúng ta có vấn đề."
"Sao?"
"Họ Điền kia nói đội Mộc Liêm có ba người biến dị nhưng tôi thấy ba người biến dị đó hoàn toàn không giống hai tên biến dị bên chúng ta, thậm chí đứa nhỏ kia cũng vậy, cho nên tôi cảm thấy có lẽ cách của chúng ta có vấn đề, có phải không nên giam bọn họ lại, ngược lại nên thả bọn họ ra ngoài thỏa mãn dục vọng phá hoại của họ?"
Phác Thước Uyên gật đầu :"Xử lý xong chuyện đội Mộc Liêm, cậu dẫn người đi ra thử, chuyện này tôi liền giao cho cậu."
"Vâng, thiếu tướng."
---------------------
Sáng sớm, đội Mộc Liêm lần nữa lên đường, mục đích chủ yếu lần này chính là giúp Tâm Dao biến dị nên bọn họ chọn nơi tương đối phồn hoa.
Đi liên tục hai tiếng đồng hồ, tới gần giữa trưa mới tới nơi, dừng xe buýt tại đoạn đường hẻo lánh, Tâm Dao bắt đầu hấp thu Lõi Trái Tim, hấp thu xong, Tâm Dao nhắm mắt chờ đợi biến dị tới.
"Phốc" Chợt phun ra ngụm máu, Tâm Dao cảm thấy ý thức ngày càng mơ hồ, trong cơ thể như có thứ gì đó đang xé rách nội tạng, cô biết biến dị bắt đầu, dùng thần trí cuối cùng nói với Lữ Mộc :"Chị dâu, mau mau thả em xuống xe."
Lữ Mộc gật đầu với Hoa Thư :"Mở cửa."
Cửa mở ra, mọi người đi theo Tâm Dao xuống xe, chỉ chừa Hoa Thư lái xe, Tâm Dao nghênh đón tang thi đi tới, những người khác leo lên nóc xe, Hoa Thư lái xe đi theo phía sau Tâm Dau, mang mọi người quan sát tình huống chiến đấu ở khoảng cách gần.
'bừng bừng' Lữ Mộc phóng ra hai ngọn lửa đẹn, dọn sạch tang thi cách Tâm Dao quá gần, chờ Tâm Dao hoàn toàn biến dị.
"Tuấn nhi, cậu đoán xem, Tâm Dao có biến dị theo hướng của Trúc Đậu không?" Cảnh Bạc hỏi người bên cạnh.
Quả Tuấn ngầp ngừng :"Ừ... Hy vọng đừng bị cậu nói trúng."
Đoạn Phàm giật giật miệng :"Nếu dị năng biến dị của cô ấy tựa Trúc Đậu... Có thể một đoạn thời gian tôi không thể nhìn thẳng mặt cô ấy."
Dương Binh vỗ vỗ vai Đoạn Phàm :"Nhìn hoài sẽ quen."
Lần này ngay cả lông mày Đoạn Phàm cũng bắt đầu giật giật.
"Bắt đầu rồi." Diệp Dương kích động chỉ vào bóng lưng Tâm Dao.
Chỉ thấy Tâm Dao đứng giữa bầy tang thi, tóc dài dần nhuộm đỏ, theo màu sắc ngày càng đậm, ngày càng tươi đẹp, Tâm Dao cũng ngày càng nóng nảy, điên cuồng kéo mái tóc đỏ rực trên đầu xuống, kéo hết đám này đám kia nhanh chóng mọc ra, mãi đến khi đỉnh đầu nổi lên xương trắng sắc nhọn cỡ 6cm như măng mọc vậy (Hạ : >-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất