Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế
Chương 5: Kiếm tiền gom góp vật tư.
2 giờ sáng, trong phòng sách tối đen tại biệt thự Lữ gia đột nhiên chớp lóe tia sấm chớp màu tím, ngọn lửa màu đen bao quanh tia chớp tím, biến đổi đủ loại hình dạng, Lữ Mộc ngồi xếp bằng trên sàn nhà lát bằng đá cẩm thạch, cậu đang nỗ lực để mình có thể thuần thục khống chế xác nhập hai loại dị năng này, ít nhất trước mạt thế, cậu nhất định phải thu phóng dị năng trong tay thành thạo, giai đoạn đầu mạt thế, đội ngũ cũng không đủ cường đại, vì bảo vệ mình, chắc chắn không thể bại lộ hai loại dị năng này quá sớm, cho nên giai đoạn đầu mạt thế mình cũng chỉ có thể dựa móng tay sắc bén và năng lực người tiến hóa.
Cắm tay xuống sàn nhà, trong chớp mắt trên sàn nhà xuất hiện năm lổ thủng, cánh tay nổi lên gân xanh, ngón tay nhanh chóng nắm lại, một khối đá bị đào lên.
Nhìn khối đá cẩm thạch trong tay, Lữ Mộc gật đầu, độ cứng của móng tay, độ cứng của da tay và độ sắc bén làm Lữ Mộc vô cùng thỏa mãn, trình độ này đối phó với tang thi cấp 3 da dẻ cứng nhắc cũng không thành vấn đề, huống chi sau này mình còn sẽ cố gắng thăng cấp, sau khi thăng cấp thì dù là dị năng vẫn là độ cứng và độ sắc bén của móng tay cũng sẽ tăng thêm, chỉ cần không phải là một đám lớn tang thi, móng tay cộng thêm năng lực người tiến hóa của mình là có thể đối phó.
Móng tay sắc bén cứng rắn và Ngọn Lửa Đên đều là đời trước bị tiêm vào bệnh độc tang thi mới có, cũng nhờ những thí nghiệm kia ban tặng, cậu dường như trở thành sự tồn tại người không ra người tang thi không ra tang thi, cậu không biến thành tang thi, nhưng có một số đặc điểm của tang thi, bệnh độc tang thi không lây nhiễm cậu được, nhưng khiến móng tay mình xuất hiện biến hóa, nhưng người bị móng tay mình quào trầy cũng sẽ không xuất hiện bệnh trạng bị lây nhiễm, cho đến chết Lữ Mộc cũng không hiểu được vì sao.
Mặc dù móng tay dài đen kịt sắc bén chỉ có tang thi mới có, nhưng cũng không phải không có móng tay biến dị tại mạt thế, chỉ là thay đổi cơ thể mà thôi, không phải thân thể người tiến hóa cũng biến đổi sao? Chỉ cần mình không nhận, thì người khác có thể nói gì được, dù sao cũng tốt hơn bại lộ dị năng đặc biệt, bị người vây bắt đi làm vật thì nghiệm.
Nhược điểm của tang thi có hai chỗ, một chỗ là đầu giống như trong phim và tiểu thuyết miêu tả, tấn công vào đầu hay chặt đầu xuống là có thể triệt để làm tang thi mất mạng, một chỗ khác là trái tim, tấn công vào trái tim cũng có thể khiến tang thi toi mạng, nhưng bọn nó có thể thăng cấp, theo đẳng cấp càng cao thì sẽ hình thành lõi năng lượng, chỉ là lõi năng lượng của bọn nó không nằm trong óc mà là ở trong trái tim, về sau loại đá xinh đẹp này được gọi là Lõi Trái Tim, hơn nữa trải qua thí nghiệm, phát hiện được Lõi Trái Tim tồn tại một loại năng lượng, loài người có thể hấp thu loại năng lượng này, thông qua hấp thu Lõi Trái Tim mà cơ thể người tiến hóa có thể cường hóa thêm một bước, độ cứng của da, sức mạnh và tốc độ cũng có thể tăng nhanh hơn không ít, đây chính là cái gọi thăng cấp bậc (nói một cách dễ hiểu là nâng cấp)
Loài người bị bệnh độc lây nhiểm trở thành tang thi tim vẫn còn đập, nó làm máu đen trong tang thi có thể tuần hoàn khắp toàn thân, cuồn cuộn không ngừng, khi tang thi ăn càng nhiều thịt người, máu sẽ ngày càng đen hơn, trải qua tích lũy cho tới đủ thì tang thi có thể thăng cấp.
Tang thi cấp 1 chỉ là cục thịt di động, tang thi cấp 2 móng tay sẽ dần dài ra, tang thi cấp ba trái tim bên trong trái tim xuất hiện Lõi Trái Tim màu trắng, tang thi cấp 4 da bắt đầu trở nên cứng rắn, tốc độ tăng nhanh hơn, Lõi Trái Tim biến thành màu tím, mà tang thi cấp 5 giống như xác ướp ngàn năm, dường như ngoài bộ xương thì chỉ còn lớp da cứng bao bọc khung xương, tốc độ của bọn nó lúc đó sẽ nhanh hơn, có thể chạy như một con người, Lõi Trái tim biến thành màu đen thui, còn tang thi cấp 6, Lữ Mộc không rõ ràng lắm, nhưng trước khi chết mình cũng chưa nghe đám người điên trong phòng thí nghiệm nhắc qua, cho nên chắc là không có.
Người tiến hóa cũng phân đẳng cấp giống tang thi, hầu hết những người tiến hóa thức tỉnh sau ngày tận thế đều không có cấp độ, tức là cấp độ 0, nhưng trong quá trình giết tang thi, cấp độ có thể nhanh chóng tăng lên cấp 1, một số người tiến hóa còn lại khi thức tỉnh đã tới cấp 1, nhưng sau khi lên cấp 3 thì quá trình thăng cấp sau này càng thêm khó khăn, trừ khi phối hợp với hấp thu Lõi Trái Tim của tang thi.
Rạng sáng 3 giờ, Lữ Mộc rốt cuộc có thể khống chế dị năng và làn da cứng ngắc của mình, cậu chỉ tập trung độ cứng trên bàn tay, để những chỗ khác bình thường như những người bình thường, diện tích độ cứng tập trung nhỏ càng tăng thêm độ cứng rắn, thời điểm móng tay xuất hiện, sấm sét và ngọn lửa đen không ở, nhìn móng tay thon dài đen kịt sắc bén của mình, Lữ Mộc nhớ tới phim cương thi khi còn bé xem qua, hơi có chút hưng phấn còn có chút ghét bỏ :" Ha hả, quả nhiên là khác loài, còn là khác loài mạnh mẽ."
Lữ Mộc đứng lên, cậu nên hành động rồi, cậu phải tới phòng ngủ La Phong lấy trộm mấy văn kiện cơ mật quan trọng của công ty, bán cho công ty đối thủ, lấy tiền đó tới gom góp mua sắm vật tư, còn công ty cha để lại có vì vậy mà đối mặt với nguy cơ không thì không liên quan tới cậu, dù sao mạt thế sắp tới, cuối cùng công ty cũng sẽ trở thành một đống đổ nát, giá trị của nó lúc đó kém hơn cả giấy vệ sinh nhiều, còn dị năng, chỉ có sau này tăng thêm luyện tập, tin chắc không lâu sau cậu có thể chân chính thành thạo.
Đứng dậy đi tới ban công, Lữ Mộc nghiêng thân nhảy lên lang can ban công, sau đó nhún người nhảy xuống ban công của phòng ngủ bên cạnh, tay chân nhẹ nhàng đứng lên, cố gắng không để cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào, đi tới trước cửa kiếng, cậu nâng tay phải lên, gọi ra Ngọn Lửa Đen, ở bên lỗ chìa khóa làm tan chảy ra một cái lỗ có thể cho tay vào, đưa tay vào mở chốt cửa, mở cửa xong nhanh chóng đi vào bên trong, đi tới tủ đầu giường, két sắt giấu sau cửa tủ, mà trên giường lớn bên phải tủ đầu giường, La Phong vẫn còn đang trong giấc ngủ say, cậu gọi ra Ngọc Lửa Đen một lần nữa, hòa tan một lỗ có kích thước cỡ quả bóng đá, lấy ra toàn bộ tư liệu, bỏ vào không gian, nhanh chóng dọn sạch dấu vết của mình, rồi trở về phòng sách, khi Lữ Mộc nằm trên giường, tất cả đều kết thúc trong im lặng.
"Tôi, tôi. Ngày hôm qua tôi làm cơm tối xong, thu dọn nhà bếp xong liền... liền trở về phòng nghỉ ngơi, buổi tối tôi cũng không nghe thấy âm thanh gì.." Dì Lý vô cùng khẩn trưởng khi đối mặt với cảnh sát.
Lữ Mộc ngồi trên ghế salon mới đổi, lạnh lùng nhìn, cuộc thẩm vấn này kéo dài cho tới trưa, chính cậu cũng bị hỏi đi hỏi lại nhiều lần, nhưng đáp án đều chỉ có bốn chữ :"Đọc sách, đi ngủ."
Mãi đến khi hai giờ chiều, cảnh sát mới rời đi, nhưng Lữ Mộc biết, vụ án này sẽ không tra ra gì.
Ở khu ngoại ô thành phố W, một người mang mặt nạ nhanh chóng xuyên qua bóng tối, mãi đến một tiếng sau mới dừng lại bước chân, tháo mặt nạ xuống, thanh niên đẹp trai trắng nõn giật giật cái túi trong tay mình, câu ra khóe môi tiết lộ tâm trạng hiện tại của cậu rất tốt.
Trong túi chính là hai trăm vạn tiền mặt Lữ Mộc dùng một phần cơ mật cuối cùng đổi, một tháng này, Lữ Mộc chia văn kiện cơ mật thành năm phần, liên hệ với năm công ty khác nhau, bán mỗi phần hai trăm vạn.
Vì an toàn của bản thân, Lữ Mộc đều hẹn chỗ giao dịch ở những khu ngoại thành hẻo lánh không có cameras, trong một tháng này, Lữ Mộc đi đi lại lại khu ngoại thành và thành phố, mang mặt nạ ẩn hiện trước mặt người mua, cuối cùng gom đủ 1000 vạn, ngọc bội bán được bốn nghìn vạn, cùng những thứ vụn vặt lẻ tẻ gom lại hơn tám trăm vạn, tổng cộng cũng có hơn 5000 vạn, đối với nhu cầu vật tư không lồ trong mạt thế mà nói, số tiền này tuy không coi là nhiều nhưng nếu có kế hoạch mua sắm cũng đủ để bọn họ chống đỡ mạt thế rất lâu rồi.
Bởi vì trong không gian có đất, nên Lữ Mộc cũng không lo lắng về vấn đề lương thực lắm.
Trong thời gian kế tiếp, Lữ Mộc di chuyển liên tục qua các thành phố, cố gắng dùng giá thấp nhất gom góp vật tư tốt nhất, gạo, mì, muối, đủ loại gia vị, nhiều loại bánh quy mì ăn liền, đủ loại hạt giống rau và ngũ cốc (ngô, cao lương (miến mía), kiều mạch (lúa mạch đen, ô mạch), thóc, hạt kê), đủ loại vật dụng hằng ngày và quần áo, cuối cùng khi trên tay chỉ còn dư lại 1 vạn, Lữ Mộc dừng thu thập vật tư, về tới cái biệt thự khiến cậu chán ghét kia, cậu phải ở đây sắp xếp lại vật tư cũng bắt đầu khai khẩn đất đai, chờ mạt thế tới liền tự tay giết La Phong.
Thời điểm La Phong gặp lại Lữ Mộc đã là sau 8 tháng, gã nhìn thanh niên trước mắt, cảm thấy có phần xa lạ, há mồm muốn dạy dỗ thanh niên mấy tháng không gặp, nhưng còn chưa kịp nói, thanh niên đã rời đi, từ đầu đến cuối không nói 1 câu, chỉ liếc mình một cái, tình huống như vậy khiến La Phong có phần hoang man rối loạn, loại cảm giác này như gã sắp mất đi vật gì đó, khiến gã bực bội đến muốn kéo thanh niên đang dần đi xa lại, mạnh mẽ ôm xem, xác nhận thanh niên này vẫn còn ở bên cạnh mình, La Phong không hiểu vì sao bản thân lại như vậy, có lẽ là thanh niên đột nhiên thay đổi khiến gã không quen đi.
Có vẻ như từ sau bữa tiệc đó, thanh niên này không còn lại gần đòi gã ôm, cũng không còn đi theo sau mình từng giây từng phút nữa, hỏi mình ăn cơm chưa, có mệt hay không, ban đều bởi vì văn kiện cơ mật mất nên không có thời gian quan tâm tới cậu, lúc đó còn cảm thấy thoải mái khi không có cái tên đáng ghét cứ theo đuôi mình, mỗi ngày không cần phải giả vờ ôn nhu cưng chìu, nhưng khi thời gian dần trôi, vẫn luôn không thấy thanh niên xuất hiện, bản thân lại bắt đầu cảm thấy không quen, khi mình hỏi dì Lý thanh niên đi đâu thì nghe thanh niên đi du lịch, lúc đó mình còn tức giận, tại sao cậu đi lại không nói mình trước, mình đã cho phép cậu rời đi chưa, vậy mà học được cách tự chủ trương, lẽ nào vì mình ở bữa tiệc không đáp ứng cậu, nên cậu giận dỗi? Nghĩ tới đây La Phong càng thêm tức giận khó chịu, mình căn bản không muốn lên giường với 1 người đàn ông.
La Phong lắc lắc đầu, khiến mình không cần xoắn xuýt những thứ này nữa :"Quên đi, trước kệ đi, mấy ngày sau hết giận cũng dính trở lại."
Phòng sách lầu hai, Lữ Mộc nhắm mắt ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, thoạt nhìn như nhắm mắt nghỉ ngơi, thực ra tâm trí của Lữ Mộc lúc này nằm trong không gian, cậu cũng không có trực tiếp tiến vào mà là đem tâm trí đi vào không gian, sau đó tâm trí hóa thành vô số bàn tay vô hình, từ từ sửa sang lại vật tư, chính cậu phải nhanh chóng thích ứng với phương thức này để sắp xếp và lấy vật phẩm trong không gian, khi mạt thế tới để tránh bại lộ thì không thể tùy ý ra vào.
Chờ Lữ Mộc sắp xếp xong tất cả vật tư, thời điểm rút tâm trí ra thì trời đã tối, cậu lấy mấy quả táo từ trong không gian ra, Lữ Mộc không muốn xuống dưới ăn cơm.
Nhìn quả táo tươi như trái mới hái từ trên cây xuống, Lữ Mộc vô cùng kinh ngạc, mấy trái táo này cậu thuận tay mua ở siêu thị mấy ngày trước, vừa mới nhớ tới, sợ đã bị hư, không nghĩ tới không chỉ không hư, ngược lại càng trở nên tươi tốt.
"Chẳng lẽ không gian có thể giữ được tươi?"
Nghĩ tới đây Lữ Mộc đứng dậy bỏ ly nước nóng vào không gian, mình cũng vào không gian, vừa ăn táo vừa phân loại hạt giống để trồng, Lữ Mộc định trồng rau dưa trước, rau dưa không để được lâu lắm, cho nên lúc mua Lữ Mộc chỉ mua hạt giống, hiện tại trồng rau, chờ tới thời điểm thu hoạch thì vừa vặn có thể vượt qua thười gian rau dưa khan hiếm, nếu không, không ăn rau trong thời gian dài thì có hại cho sức khỏe, cậu cũng không muốn giống như đời trước, xanh xao vàng vọt gặp Thương Liêm.
Nghĩ như vậy, Lữ Mộc đã chọn xong mấy loại hạt giống đi tới thổ địa màu đen, trước phân khu vực, sắp xếp hạt nào trồng chỗ nào, rồi đào đất, hiện tại chỉ cần gieo hạt giống xuống từng ụ đất, rồi đắp đất vào, thực ra Lữ Mộc không hiểu trồng trọt lắm, cậu học những thứ này từ trong TV, cũng không biết có làm đúng không.
Chờ trồng xong, Lữ Mộc trở lại kho chứa, cậu muốn nhìn ly nước kia, khi cậu cầm ly nước lên, khi cảm nhận được ly nước vẫn còn nóng, Lữ Mộc mới thật sự cảm nhận được huyền diệu của không gian, Lữ Mộc xác định thời gian ở trong đây và bên ngoài là giống nhau, ở trong đây 1 tiếng, bên ngoài cũng qua một tiếng, nhưng vì sao quả táo và nước không bị ảnh hưởng bởi thời gian? Lữ Mộc bưng ly nước đi ra kho chứa, nhìn thấy một mảnh xanh mướt trước mắt, Lữ Mộc xém chút nữa quăng ly nước, mình mới vừa gieo hạt xuống giờ đã có thể thu hoạch? Lữ Mộc lần nữa cảm thấy khó tin, cậu bình tĩnh đứng ở nơi đó, sau khi phát hiện rau đã thành thục liền ngưng phát triển, giống như bị bấm nút tạm dừng vậy.
"Xem ra nếu như không chủ động thu hoạch, rau sẽ vẫn luôn trong tình trạng ăn được tốt nhất." Lữ Mộc có chút lo lắng, nếu rau không phát triển thêm nữa, này cũng biểu thị chúng nó không thể rơi hạt giống, dù mình mua rất nhiều loại hạt giống nhưng nếu vẫn luôn tiếp tục như vậy cũng sẽ có một ngày dùng hết :"Chờ sau này tìm được căn cứ thích hợp, bọn họ còn phải mở ra khu gieo trồng ngoài không gian mới được."
Không nghĩ tới những chuyện này nữa, Lữ Mộc phủi đất trên người, chuẩn bị rời khỏi không gian, chu kỳ sinh trưởng của rau ngắn như vậy thì trước không thu hoạch, để tránh khỏi chiếm dụng diện tích kho chứa.
Cắm tay xuống sàn nhà, trong chớp mắt trên sàn nhà xuất hiện năm lổ thủng, cánh tay nổi lên gân xanh, ngón tay nhanh chóng nắm lại, một khối đá bị đào lên.
Nhìn khối đá cẩm thạch trong tay, Lữ Mộc gật đầu, độ cứng của móng tay, độ cứng của da tay và độ sắc bén làm Lữ Mộc vô cùng thỏa mãn, trình độ này đối phó với tang thi cấp 3 da dẻ cứng nhắc cũng không thành vấn đề, huống chi sau này mình còn sẽ cố gắng thăng cấp, sau khi thăng cấp thì dù là dị năng vẫn là độ cứng và độ sắc bén của móng tay cũng sẽ tăng thêm, chỉ cần không phải là một đám lớn tang thi, móng tay cộng thêm năng lực người tiến hóa của mình là có thể đối phó.
Móng tay sắc bén cứng rắn và Ngọn Lửa Đên đều là đời trước bị tiêm vào bệnh độc tang thi mới có, cũng nhờ những thí nghiệm kia ban tặng, cậu dường như trở thành sự tồn tại người không ra người tang thi không ra tang thi, cậu không biến thành tang thi, nhưng có một số đặc điểm của tang thi, bệnh độc tang thi không lây nhiễm cậu được, nhưng khiến móng tay mình xuất hiện biến hóa, nhưng người bị móng tay mình quào trầy cũng sẽ không xuất hiện bệnh trạng bị lây nhiễm, cho đến chết Lữ Mộc cũng không hiểu được vì sao.
Mặc dù móng tay dài đen kịt sắc bén chỉ có tang thi mới có, nhưng cũng không phải không có móng tay biến dị tại mạt thế, chỉ là thay đổi cơ thể mà thôi, không phải thân thể người tiến hóa cũng biến đổi sao? Chỉ cần mình không nhận, thì người khác có thể nói gì được, dù sao cũng tốt hơn bại lộ dị năng đặc biệt, bị người vây bắt đi làm vật thì nghiệm.
Nhược điểm của tang thi có hai chỗ, một chỗ là đầu giống như trong phim và tiểu thuyết miêu tả, tấn công vào đầu hay chặt đầu xuống là có thể triệt để làm tang thi mất mạng, một chỗ khác là trái tim, tấn công vào trái tim cũng có thể khiến tang thi toi mạng, nhưng bọn nó có thể thăng cấp, theo đẳng cấp càng cao thì sẽ hình thành lõi năng lượng, chỉ là lõi năng lượng của bọn nó không nằm trong óc mà là ở trong trái tim, về sau loại đá xinh đẹp này được gọi là Lõi Trái Tim, hơn nữa trải qua thí nghiệm, phát hiện được Lõi Trái Tim tồn tại một loại năng lượng, loài người có thể hấp thu loại năng lượng này, thông qua hấp thu Lõi Trái Tim mà cơ thể người tiến hóa có thể cường hóa thêm một bước, độ cứng của da, sức mạnh và tốc độ cũng có thể tăng nhanh hơn không ít, đây chính là cái gọi thăng cấp bậc (nói một cách dễ hiểu là nâng cấp)
Loài người bị bệnh độc lây nhiểm trở thành tang thi tim vẫn còn đập, nó làm máu đen trong tang thi có thể tuần hoàn khắp toàn thân, cuồn cuộn không ngừng, khi tang thi ăn càng nhiều thịt người, máu sẽ ngày càng đen hơn, trải qua tích lũy cho tới đủ thì tang thi có thể thăng cấp.
Tang thi cấp 1 chỉ là cục thịt di động, tang thi cấp 2 móng tay sẽ dần dài ra, tang thi cấp ba trái tim bên trong trái tim xuất hiện Lõi Trái Tim màu trắng, tang thi cấp 4 da bắt đầu trở nên cứng rắn, tốc độ tăng nhanh hơn, Lõi Trái Tim biến thành màu tím, mà tang thi cấp 5 giống như xác ướp ngàn năm, dường như ngoài bộ xương thì chỉ còn lớp da cứng bao bọc khung xương, tốc độ của bọn nó lúc đó sẽ nhanh hơn, có thể chạy như một con người, Lõi Trái tim biến thành màu đen thui, còn tang thi cấp 6, Lữ Mộc không rõ ràng lắm, nhưng trước khi chết mình cũng chưa nghe đám người điên trong phòng thí nghiệm nhắc qua, cho nên chắc là không có.
Người tiến hóa cũng phân đẳng cấp giống tang thi, hầu hết những người tiến hóa thức tỉnh sau ngày tận thế đều không có cấp độ, tức là cấp độ 0, nhưng trong quá trình giết tang thi, cấp độ có thể nhanh chóng tăng lên cấp 1, một số người tiến hóa còn lại khi thức tỉnh đã tới cấp 1, nhưng sau khi lên cấp 3 thì quá trình thăng cấp sau này càng thêm khó khăn, trừ khi phối hợp với hấp thu Lõi Trái Tim của tang thi.
Rạng sáng 3 giờ, Lữ Mộc rốt cuộc có thể khống chế dị năng và làn da cứng ngắc của mình, cậu chỉ tập trung độ cứng trên bàn tay, để những chỗ khác bình thường như những người bình thường, diện tích độ cứng tập trung nhỏ càng tăng thêm độ cứng rắn, thời điểm móng tay xuất hiện, sấm sét và ngọn lửa đen không ở, nhìn móng tay thon dài đen kịt sắc bén của mình, Lữ Mộc nhớ tới phim cương thi khi còn bé xem qua, hơi có chút hưng phấn còn có chút ghét bỏ :" Ha hả, quả nhiên là khác loài, còn là khác loài mạnh mẽ."
Lữ Mộc đứng lên, cậu nên hành động rồi, cậu phải tới phòng ngủ La Phong lấy trộm mấy văn kiện cơ mật quan trọng của công ty, bán cho công ty đối thủ, lấy tiền đó tới gom góp mua sắm vật tư, còn công ty cha để lại có vì vậy mà đối mặt với nguy cơ không thì không liên quan tới cậu, dù sao mạt thế sắp tới, cuối cùng công ty cũng sẽ trở thành một đống đổ nát, giá trị của nó lúc đó kém hơn cả giấy vệ sinh nhiều, còn dị năng, chỉ có sau này tăng thêm luyện tập, tin chắc không lâu sau cậu có thể chân chính thành thạo.
Đứng dậy đi tới ban công, Lữ Mộc nghiêng thân nhảy lên lang can ban công, sau đó nhún người nhảy xuống ban công của phòng ngủ bên cạnh, tay chân nhẹ nhàng đứng lên, cố gắng không để cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào, đi tới trước cửa kiếng, cậu nâng tay phải lên, gọi ra Ngọn Lửa Đen, ở bên lỗ chìa khóa làm tan chảy ra một cái lỗ có thể cho tay vào, đưa tay vào mở chốt cửa, mở cửa xong nhanh chóng đi vào bên trong, đi tới tủ đầu giường, két sắt giấu sau cửa tủ, mà trên giường lớn bên phải tủ đầu giường, La Phong vẫn còn đang trong giấc ngủ say, cậu gọi ra Ngọc Lửa Đen một lần nữa, hòa tan một lỗ có kích thước cỡ quả bóng đá, lấy ra toàn bộ tư liệu, bỏ vào không gian, nhanh chóng dọn sạch dấu vết của mình, rồi trở về phòng sách, khi Lữ Mộc nằm trên giường, tất cả đều kết thúc trong im lặng.
"Tôi, tôi. Ngày hôm qua tôi làm cơm tối xong, thu dọn nhà bếp xong liền... liền trở về phòng nghỉ ngơi, buổi tối tôi cũng không nghe thấy âm thanh gì.." Dì Lý vô cùng khẩn trưởng khi đối mặt với cảnh sát.
Lữ Mộc ngồi trên ghế salon mới đổi, lạnh lùng nhìn, cuộc thẩm vấn này kéo dài cho tới trưa, chính cậu cũng bị hỏi đi hỏi lại nhiều lần, nhưng đáp án đều chỉ có bốn chữ :"Đọc sách, đi ngủ."
Mãi đến khi hai giờ chiều, cảnh sát mới rời đi, nhưng Lữ Mộc biết, vụ án này sẽ không tra ra gì.
Ở khu ngoại ô thành phố W, một người mang mặt nạ nhanh chóng xuyên qua bóng tối, mãi đến một tiếng sau mới dừng lại bước chân, tháo mặt nạ xuống, thanh niên đẹp trai trắng nõn giật giật cái túi trong tay mình, câu ra khóe môi tiết lộ tâm trạng hiện tại của cậu rất tốt.
Trong túi chính là hai trăm vạn tiền mặt Lữ Mộc dùng một phần cơ mật cuối cùng đổi, một tháng này, Lữ Mộc chia văn kiện cơ mật thành năm phần, liên hệ với năm công ty khác nhau, bán mỗi phần hai trăm vạn.
Vì an toàn của bản thân, Lữ Mộc đều hẹn chỗ giao dịch ở những khu ngoại thành hẻo lánh không có cameras, trong một tháng này, Lữ Mộc đi đi lại lại khu ngoại thành và thành phố, mang mặt nạ ẩn hiện trước mặt người mua, cuối cùng gom đủ 1000 vạn, ngọc bội bán được bốn nghìn vạn, cùng những thứ vụn vặt lẻ tẻ gom lại hơn tám trăm vạn, tổng cộng cũng có hơn 5000 vạn, đối với nhu cầu vật tư không lồ trong mạt thế mà nói, số tiền này tuy không coi là nhiều nhưng nếu có kế hoạch mua sắm cũng đủ để bọn họ chống đỡ mạt thế rất lâu rồi.
Bởi vì trong không gian có đất, nên Lữ Mộc cũng không lo lắng về vấn đề lương thực lắm.
Trong thời gian kế tiếp, Lữ Mộc di chuyển liên tục qua các thành phố, cố gắng dùng giá thấp nhất gom góp vật tư tốt nhất, gạo, mì, muối, đủ loại gia vị, nhiều loại bánh quy mì ăn liền, đủ loại hạt giống rau và ngũ cốc (ngô, cao lương (miến mía), kiều mạch (lúa mạch đen, ô mạch), thóc, hạt kê), đủ loại vật dụng hằng ngày và quần áo, cuối cùng khi trên tay chỉ còn dư lại 1 vạn, Lữ Mộc dừng thu thập vật tư, về tới cái biệt thự khiến cậu chán ghét kia, cậu phải ở đây sắp xếp lại vật tư cũng bắt đầu khai khẩn đất đai, chờ mạt thế tới liền tự tay giết La Phong.
Thời điểm La Phong gặp lại Lữ Mộc đã là sau 8 tháng, gã nhìn thanh niên trước mắt, cảm thấy có phần xa lạ, há mồm muốn dạy dỗ thanh niên mấy tháng không gặp, nhưng còn chưa kịp nói, thanh niên đã rời đi, từ đầu đến cuối không nói 1 câu, chỉ liếc mình một cái, tình huống như vậy khiến La Phong có phần hoang man rối loạn, loại cảm giác này như gã sắp mất đi vật gì đó, khiến gã bực bội đến muốn kéo thanh niên đang dần đi xa lại, mạnh mẽ ôm xem, xác nhận thanh niên này vẫn còn ở bên cạnh mình, La Phong không hiểu vì sao bản thân lại như vậy, có lẽ là thanh niên đột nhiên thay đổi khiến gã không quen đi.
Có vẻ như từ sau bữa tiệc đó, thanh niên này không còn lại gần đòi gã ôm, cũng không còn đi theo sau mình từng giây từng phút nữa, hỏi mình ăn cơm chưa, có mệt hay không, ban đều bởi vì văn kiện cơ mật mất nên không có thời gian quan tâm tới cậu, lúc đó còn cảm thấy thoải mái khi không có cái tên đáng ghét cứ theo đuôi mình, mỗi ngày không cần phải giả vờ ôn nhu cưng chìu, nhưng khi thời gian dần trôi, vẫn luôn không thấy thanh niên xuất hiện, bản thân lại bắt đầu cảm thấy không quen, khi mình hỏi dì Lý thanh niên đi đâu thì nghe thanh niên đi du lịch, lúc đó mình còn tức giận, tại sao cậu đi lại không nói mình trước, mình đã cho phép cậu rời đi chưa, vậy mà học được cách tự chủ trương, lẽ nào vì mình ở bữa tiệc không đáp ứng cậu, nên cậu giận dỗi? Nghĩ tới đây La Phong càng thêm tức giận khó chịu, mình căn bản không muốn lên giường với 1 người đàn ông.
La Phong lắc lắc đầu, khiến mình không cần xoắn xuýt những thứ này nữa :"Quên đi, trước kệ đi, mấy ngày sau hết giận cũng dính trở lại."
Phòng sách lầu hai, Lữ Mộc nhắm mắt ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, thoạt nhìn như nhắm mắt nghỉ ngơi, thực ra tâm trí của Lữ Mộc lúc này nằm trong không gian, cậu cũng không có trực tiếp tiến vào mà là đem tâm trí đi vào không gian, sau đó tâm trí hóa thành vô số bàn tay vô hình, từ từ sửa sang lại vật tư, chính cậu phải nhanh chóng thích ứng với phương thức này để sắp xếp và lấy vật phẩm trong không gian, khi mạt thế tới để tránh bại lộ thì không thể tùy ý ra vào.
Chờ Lữ Mộc sắp xếp xong tất cả vật tư, thời điểm rút tâm trí ra thì trời đã tối, cậu lấy mấy quả táo từ trong không gian ra, Lữ Mộc không muốn xuống dưới ăn cơm.
Nhìn quả táo tươi như trái mới hái từ trên cây xuống, Lữ Mộc vô cùng kinh ngạc, mấy trái táo này cậu thuận tay mua ở siêu thị mấy ngày trước, vừa mới nhớ tới, sợ đã bị hư, không nghĩ tới không chỉ không hư, ngược lại càng trở nên tươi tốt.
"Chẳng lẽ không gian có thể giữ được tươi?"
Nghĩ tới đây Lữ Mộc đứng dậy bỏ ly nước nóng vào không gian, mình cũng vào không gian, vừa ăn táo vừa phân loại hạt giống để trồng, Lữ Mộc định trồng rau dưa trước, rau dưa không để được lâu lắm, cho nên lúc mua Lữ Mộc chỉ mua hạt giống, hiện tại trồng rau, chờ tới thời điểm thu hoạch thì vừa vặn có thể vượt qua thười gian rau dưa khan hiếm, nếu không, không ăn rau trong thời gian dài thì có hại cho sức khỏe, cậu cũng không muốn giống như đời trước, xanh xao vàng vọt gặp Thương Liêm.
Nghĩ như vậy, Lữ Mộc đã chọn xong mấy loại hạt giống đi tới thổ địa màu đen, trước phân khu vực, sắp xếp hạt nào trồng chỗ nào, rồi đào đất, hiện tại chỉ cần gieo hạt giống xuống từng ụ đất, rồi đắp đất vào, thực ra Lữ Mộc không hiểu trồng trọt lắm, cậu học những thứ này từ trong TV, cũng không biết có làm đúng không.
Chờ trồng xong, Lữ Mộc trở lại kho chứa, cậu muốn nhìn ly nước kia, khi cậu cầm ly nước lên, khi cảm nhận được ly nước vẫn còn nóng, Lữ Mộc mới thật sự cảm nhận được huyền diệu của không gian, Lữ Mộc xác định thời gian ở trong đây và bên ngoài là giống nhau, ở trong đây 1 tiếng, bên ngoài cũng qua một tiếng, nhưng vì sao quả táo và nước không bị ảnh hưởng bởi thời gian? Lữ Mộc bưng ly nước đi ra kho chứa, nhìn thấy một mảnh xanh mướt trước mắt, Lữ Mộc xém chút nữa quăng ly nước, mình mới vừa gieo hạt xuống giờ đã có thể thu hoạch? Lữ Mộc lần nữa cảm thấy khó tin, cậu bình tĩnh đứng ở nơi đó, sau khi phát hiện rau đã thành thục liền ngưng phát triển, giống như bị bấm nút tạm dừng vậy.
"Xem ra nếu như không chủ động thu hoạch, rau sẽ vẫn luôn trong tình trạng ăn được tốt nhất." Lữ Mộc có chút lo lắng, nếu rau không phát triển thêm nữa, này cũng biểu thị chúng nó không thể rơi hạt giống, dù mình mua rất nhiều loại hạt giống nhưng nếu vẫn luôn tiếp tục như vậy cũng sẽ có một ngày dùng hết :"Chờ sau này tìm được căn cứ thích hợp, bọn họ còn phải mở ra khu gieo trồng ngoài không gian mới được."
Không nghĩ tới những chuyện này nữa, Lữ Mộc phủi đất trên người, chuẩn bị rời khỏi không gian, chu kỳ sinh trưởng của rau ngắn như vậy thì trước không thu hoạch, để tránh khỏi chiếm dụng diện tích kho chứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất