Sống Lại Mạt Thế, Chồng Trữ Súng, Vợ Trữ Lương
Chương 25: Ký Hợp Đồng
Ngày hôm sau, môi giới bất động sản đã đưa khách hàng đến xem nhà theo lịch hẹn, là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi hơi béo, mặc bộ sườn xám cổ điển dài đến đầu gối, khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt hạnh nhìn mọi thứ với ánh mắt khinh thường, tóc uốn kiểu quý phu, cổ đeo một chuỗi hạt ngọc lớn, mười ngón tay đeo những chiếc nhẫn đính đá quý khác nhau.
Đinh Mộ chặc lưỡi, đúng là hào phóng vô nhân tính.
“Kết cấu nhà cũng khá tốt, chỉ là trang trí kém chút, cần phải làm lại tường, sàn nhà cũng không được, rèm cửa quá xấu...” Người phụ nữ giàu co đi xung quanh căn nhà rồi chê bai, không có đồ trang trí nào trong nhà phù hợp với địa vị và thẩm mỹ của bà ta.
Môi giới bất động sản cười lưu loát, gật đầu cúi người. “Bà nói đúng, chúng tôi nhất định sẽ trang trí theo gu thẩm mỹ của bà.”
“Hai người ra giá đi!” Người phụ nữ giàu đó xem hết căn nhà, nói với vợ chồng Đinh Mộ.
“Giá thị trường căn nhà trong khu này là 62000 đồng một mét vuông, chúng tôi cần vốn xoay vòng nên giá 61000 đồng một mét vuông, không bao gồm chi phí chuyển nhượng.” Trước khi bán nhà, cô và Mai Ngạn Quân đã đi hỏi giá những căn nhà xung quanh, cho dù là nhà cũ, nhưng tiểu khu là nhà trong khu trường học, giá cũng không rẻ.
“60500 đồng một mét vuông, nếu được thì ký hợp đồng ngay lập tức.”
Giá thấp hơn mức họ dự kiến năm trăm đồng, vợ chồng nhìn nhau, Mai Ngạn Quân khẽ gật đầu.
Đinh Mộ giả vờ do dự, rồi rút điện thoại ra để tính toán một lát. “Được, nhưng có một yêu cầu, con tôi vẫn đang học ở đây, cần để lại ba tháng thời gian để chúng tôi chuyển nhà, khi con tôi nghỉ học thì chúng tôi sẽ giao chìa khóa ngay lập tức.”
Môi giới bất động sản không thể quyết định, nhìn người phụ nữ giàu có, hỏi ý kiến của bà ta.
“Tôi đồng ý, không vấn đề gì.” Người phụ nữ giàu có sảng khoái đồng ý.
Hai bên thỏa thuận chi tiết, tổng giá nhà là 666.5 vạn đồng.
Bọn họ nhanh chóng ký hợp đồng, môi giới thông báo rằng sẽ mất năm đến bảy ngày làm việc để hoàn tất thủ tục sang tên thì có thể nhận tiền.
Người phụ nữ giàu có không thích đồ gia dụng đồ điện trong nhà của Đinh Mộ, yêu cầu bọn họ mang hết đi lúc dọn nhà.
Chuyện này rất hợp ý Đinh Mộ, sau khi nhà mới được sửa sang xong thì trực tiếp chuyển đồ gia dụng đồ điện hiện có sang đó, còn tiết kiệm được một khoản tiền.
Sau đó, Đinh Mộ ở nhà dọn dẹp, cô sắp xếp những thứ ít dùng đến cho vào trong không gian.
Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn “đing đong”, là tin nhắn của Mai Ngạn Quân, bảo Đinh Mộ nhanh chóng đến nhà kho.
Khi Đinh Mộ đến nơi, Mai Ngạn Quân đang ở trong kho nhìn danh sách kiểm kê. Đinh Mộ tiến đến xem, toàn bộ là thuốc.
Không biết người chồng trâu bò của cô kiếm được nhiều thuốc như vậy ở đâu.
Thuốc Đông Tây y, vắc-xin tiêm chủng cho trẻ em, còn có vắc-xin phòng dại, uốn ván và các loại vắc-xin khác, đủ loại kim tiêm lớn nhỏ.
Thậm chí góc kho chất hàng trăm thùng đồ kế hoạch hóa gia đình, Đinh Mộ đếm sơ qua, có loại viên, loại xoắn ốc, loại axit hyaluronic, hương vani, dâu tây, chanh, mỗi hộp 20 cái, mỗi thùng 100 hộp, tổng cộng hơn 300 thùng.
Nhiều như vậy thì bọn họ phải dùng đến bao giờ, hay là mang đi bán?
Đinh Mộ thắc mắc, nhìn Mai Ngạn Quân.
Vẻ mặt của Mai Ngạn Quân thản nhiên, nói với giọng nghiêm túc: “Thứ này chủ yếu là mình tự dùng, đến khi tận thế còn có thể dùng để đổi vật tư.”
Đinh Mộ nghi ngờ, anh nói thế nào thì thế đó vậy! Cô chuyển sang chủ đề khác: “Nhiều thuốc thế này, anh lấy ở đâu ra vậy?”
“Em trai vợ của đồng nghiệp ở đơn vị làm việc trong công ty dược phẩm, nên anh nhờ anh ấy đặt mua riêng.”
Sau khi kiểm kê xong, Đinh Mộ cất từng loại thuốc vào không gian.
Đinh Mộ chặc lưỡi, đúng là hào phóng vô nhân tính.
“Kết cấu nhà cũng khá tốt, chỉ là trang trí kém chút, cần phải làm lại tường, sàn nhà cũng không được, rèm cửa quá xấu...” Người phụ nữ giàu co đi xung quanh căn nhà rồi chê bai, không có đồ trang trí nào trong nhà phù hợp với địa vị và thẩm mỹ của bà ta.
Môi giới bất động sản cười lưu loát, gật đầu cúi người. “Bà nói đúng, chúng tôi nhất định sẽ trang trí theo gu thẩm mỹ của bà.”
“Hai người ra giá đi!” Người phụ nữ giàu đó xem hết căn nhà, nói với vợ chồng Đinh Mộ.
“Giá thị trường căn nhà trong khu này là 62000 đồng một mét vuông, chúng tôi cần vốn xoay vòng nên giá 61000 đồng một mét vuông, không bao gồm chi phí chuyển nhượng.” Trước khi bán nhà, cô và Mai Ngạn Quân đã đi hỏi giá những căn nhà xung quanh, cho dù là nhà cũ, nhưng tiểu khu là nhà trong khu trường học, giá cũng không rẻ.
“60500 đồng một mét vuông, nếu được thì ký hợp đồng ngay lập tức.”
Giá thấp hơn mức họ dự kiến năm trăm đồng, vợ chồng nhìn nhau, Mai Ngạn Quân khẽ gật đầu.
Đinh Mộ giả vờ do dự, rồi rút điện thoại ra để tính toán một lát. “Được, nhưng có một yêu cầu, con tôi vẫn đang học ở đây, cần để lại ba tháng thời gian để chúng tôi chuyển nhà, khi con tôi nghỉ học thì chúng tôi sẽ giao chìa khóa ngay lập tức.”
Môi giới bất động sản không thể quyết định, nhìn người phụ nữ giàu có, hỏi ý kiến của bà ta.
“Tôi đồng ý, không vấn đề gì.” Người phụ nữ giàu có sảng khoái đồng ý.
Hai bên thỏa thuận chi tiết, tổng giá nhà là 666.5 vạn đồng.
Bọn họ nhanh chóng ký hợp đồng, môi giới thông báo rằng sẽ mất năm đến bảy ngày làm việc để hoàn tất thủ tục sang tên thì có thể nhận tiền.
Người phụ nữ giàu có không thích đồ gia dụng đồ điện trong nhà của Đinh Mộ, yêu cầu bọn họ mang hết đi lúc dọn nhà.
Chuyện này rất hợp ý Đinh Mộ, sau khi nhà mới được sửa sang xong thì trực tiếp chuyển đồ gia dụng đồ điện hiện có sang đó, còn tiết kiệm được một khoản tiền.
Sau đó, Đinh Mộ ở nhà dọn dẹp, cô sắp xếp những thứ ít dùng đến cho vào trong không gian.
Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn “đing đong”, là tin nhắn của Mai Ngạn Quân, bảo Đinh Mộ nhanh chóng đến nhà kho.
Khi Đinh Mộ đến nơi, Mai Ngạn Quân đang ở trong kho nhìn danh sách kiểm kê. Đinh Mộ tiến đến xem, toàn bộ là thuốc.
Không biết người chồng trâu bò của cô kiếm được nhiều thuốc như vậy ở đâu.
Thuốc Đông Tây y, vắc-xin tiêm chủng cho trẻ em, còn có vắc-xin phòng dại, uốn ván và các loại vắc-xin khác, đủ loại kim tiêm lớn nhỏ.
Thậm chí góc kho chất hàng trăm thùng đồ kế hoạch hóa gia đình, Đinh Mộ đếm sơ qua, có loại viên, loại xoắn ốc, loại axit hyaluronic, hương vani, dâu tây, chanh, mỗi hộp 20 cái, mỗi thùng 100 hộp, tổng cộng hơn 300 thùng.
Nhiều như vậy thì bọn họ phải dùng đến bao giờ, hay là mang đi bán?
Đinh Mộ thắc mắc, nhìn Mai Ngạn Quân.
Vẻ mặt của Mai Ngạn Quân thản nhiên, nói với giọng nghiêm túc: “Thứ này chủ yếu là mình tự dùng, đến khi tận thế còn có thể dùng để đổi vật tư.”
Đinh Mộ nghi ngờ, anh nói thế nào thì thế đó vậy! Cô chuyển sang chủ đề khác: “Nhiều thuốc thế này, anh lấy ở đâu ra vậy?”
“Em trai vợ của đồng nghiệp ở đơn vị làm việc trong công ty dược phẩm, nên anh nhờ anh ấy đặt mua riêng.”
Sau khi kiểm kê xong, Đinh Mộ cất từng loại thuốc vào không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất