Sống Lại Mạt Thế, Chồng Trữ Súng, Vợ Trữ Lương
Chương 45: Mưa Kéo Dài
Khu vực trái cây, rau củ và thịt, mỗi một quầy hàng bày bán trái cây, rau củ đều bị quét sạch, mấy chục người vây quanh thớt bán thịt, anh chàng bán thịt dùng hai tay nắm chặt dao chặt thịt, tay giơ dao hạ xuống, tiếng chặt thịt ầm ĩ trên thớt đã bị tiếng ồn ào xung quanh nuốt chửng.
Người và người, xe đẩy và xe đẩy, chen chúc đến mức khiến nhau bị thương.
Thậm chí có người vì tranh mua thêm một phần rau củ mà xảy ra mâu thuẫn cãi vã, ai cũng mang tâm lý mua được bao nhiêu thì mua, trải qua mấy năm dịch bệnh, nhiều người bị nhốt ở nhà đến mức sợ rồi, chính là bị đói sợ luôn rồi.
Đinh Mộ đang chăm chú nhìn tivi thì Mai Ngạn Quân mở cửa bước vào nhà.
“Anh về rồi!” Đinh Mộ giơ tay tắt tivi.
“Ừ, bọn nhỏ vẫn đang ngủ à?” Mai Ngạn Quân nhìn xung quanh phòng khách không thấy bóng dáng bọn nhỏ, chỉ tay vào căn phòng nhỏ giọng hỏi.
“Sắp dậy rồi, anh ra ngoài có thu hoạch gì không?” Đinh Mộ nhìn đồng hồ treo tường đáp.
Mai Ngạn Quân gật đầu, trong căn phòng khách rộng rãi, anh biến ra hàng chục thùng canxi và vitamin giống như làm ảo thuật.
Đinh Mộ cất canxi và vitamin vào không gian, Mai Ngạn Quân tiếp tục lấy ra 50 thùng sữa.
Cô cất xong, Mai Ngạn Quân lại lấy ra 50 thùng nữa, hai người một người cất một người lấy, tổng cộng 500 thùng sữa nguyên chất, cô cất từng thùng vào không gian, cất giữ cẩn thận, sau thảm họa thiên tai, cô không biết có còn bò sữa sống sót không.
Giống như nhìn ra được suy nghĩ của cô, Mai Ngạn Quân an ủi: “Chỗ bạn anh chỉ có chừng đó thôi, em cứ cất trước đi, sau này mình sẽ tìm cách thu thập thêm.”
“Nếu không gian của em có thể nuôi động vật thì tốt rồi?” Đinh Mộ thở dài, sao lúc trước cô lại không nghĩ đến điều này nhỉ?
“Chờ bão qua, mưa nhỏ bớt, chúng ta sẽ ra ngoài tìm vài con vật nhỏ thả vào không gian thử xem.”
Hai người bàn bạc, việc nuôi gia cầm cũng phải sắp xếp.
Lúc 4 giờ chiều, cơn bão liên tục kéo dài không ngừng lại, sức gió bắt đầu tăng lên, tiếng gió kêu rên như ma khóc quỷ gào vang lên ngoài cửa, còn có tiếng kính vỡ, tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng đập vào tường.
Cơn gió cuốn theo những hạt mưa to như hạt đậu như hàng ngàn dây roi, mạnh mẽ đập vào cửa kính, rơi trên cửa sổ vang vọng, nếu không phải kính chống đạn, thì Đinh Mộ thật sự lo lắng cửa kính thủy tinh nhà mình cũng sẽ bị vỡ.
Hai đứa nhỏ tỉnh dậy đã bị cảnh tượng ngoài cửa dọa giật mình sững sờ, Mai Ngạn Quân kéo bọn họ vào phòng học, anh kéo rèm cửa lại, hoàn toàn cách biệt với tất cả mọi chuyện bên ngoài, sau đó anh giảng cho bọn nhỏ những kiến thức về cơn bão.
Ngày thứ hai, cơn bão đã yếu hơn một chút, nhưng mưa vẫn tiếp tục rơi.
Trong tin tức, phóng viên đưa tin tại hiện trường về những thiệt hại do cơn bão gây ra, những nhân viên cứu hộ chống lũ đang chuyển những người dân bị kẹt trong các khu vực thấp của thành phố sang nơi khác.
Đinh Mộ nhìn sang Mai Ngạn Quân đang nhìn chằm chằm vào TV, không biết anh đang nghĩ gì. “Sao vậy anh?”
“Mộ Mộ, cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu?” Mai Ngạn Quân không trả lời mà hỏi lại.
“Mưa lớn sẽ kéo dài khoảng chừng nửa tháng.” Đinh Mộ nhớ lại.
“Lát nữa anh ra ngoài đi quanh một chuyến.”
“Được, anh cẩn thận nhé.” Đinh Mộ biết rằng với khả năng của Mai Ngạn Quân, việc tự bảo vệ bản thân không phải vấn đề, nếu anh muốn ra ngoài thì chắc chắn có lý do của riêng mình.
Người và người, xe đẩy và xe đẩy, chen chúc đến mức khiến nhau bị thương.
Thậm chí có người vì tranh mua thêm một phần rau củ mà xảy ra mâu thuẫn cãi vã, ai cũng mang tâm lý mua được bao nhiêu thì mua, trải qua mấy năm dịch bệnh, nhiều người bị nhốt ở nhà đến mức sợ rồi, chính là bị đói sợ luôn rồi.
Đinh Mộ đang chăm chú nhìn tivi thì Mai Ngạn Quân mở cửa bước vào nhà.
“Anh về rồi!” Đinh Mộ giơ tay tắt tivi.
“Ừ, bọn nhỏ vẫn đang ngủ à?” Mai Ngạn Quân nhìn xung quanh phòng khách không thấy bóng dáng bọn nhỏ, chỉ tay vào căn phòng nhỏ giọng hỏi.
“Sắp dậy rồi, anh ra ngoài có thu hoạch gì không?” Đinh Mộ nhìn đồng hồ treo tường đáp.
Mai Ngạn Quân gật đầu, trong căn phòng khách rộng rãi, anh biến ra hàng chục thùng canxi và vitamin giống như làm ảo thuật.
Đinh Mộ cất canxi và vitamin vào không gian, Mai Ngạn Quân tiếp tục lấy ra 50 thùng sữa.
Cô cất xong, Mai Ngạn Quân lại lấy ra 50 thùng nữa, hai người một người cất một người lấy, tổng cộng 500 thùng sữa nguyên chất, cô cất từng thùng vào không gian, cất giữ cẩn thận, sau thảm họa thiên tai, cô không biết có còn bò sữa sống sót không.
Giống như nhìn ra được suy nghĩ của cô, Mai Ngạn Quân an ủi: “Chỗ bạn anh chỉ có chừng đó thôi, em cứ cất trước đi, sau này mình sẽ tìm cách thu thập thêm.”
“Nếu không gian của em có thể nuôi động vật thì tốt rồi?” Đinh Mộ thở dài, sao lúc trước cô lại không nghĩ đến điều này nhỉ?
“Chờ bão qua, mưa nhỏ bớt, chúng ta sẽ ra ngoài tìm vài con vật nhỏ thả vào không gian thử xem.”
Hai người bàn bạc, việc nuôi gia cầm cũng phải sắp xếp.
Lúc 4 giờ chiều, cơn bão liên tục kéo dài không ngừng lại, sức gió bắt đầu tăng lên, tiếng gió kêu rên như ma khóc quỷ gào vang lên ngoài cửa, còn có tiếng kính vỡ, tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng đập vào tường.
Cơn gió cuốn theo những hạt mưa to như hạt đậu như hàng ngàn dây roi, mạnh mẽ đập vào cửa kính, rơi trên cửa sổ vang vọng, nếu không phải kính chống đạn, thì Đinh Mộ thật sự lo lắng cửa kính thủy tinh nhà mình cũng sẽ bị vỡ.
Hai đứa nhỏ tỉnh dậy đã bị cảnh tượng ngoài cửa dọa giật mình sững sờ, Mai Ngạn Quân kéo bọn họ vào phòng học, anh kéo rèm cửa lại, hoàn toàn cách biệt với tất cả mọi chuyện bên ngoài, sau đó anh giảng cho bọn nhỏ những kiến thức về cơn bão.
Ngày thứ hai, cơn bão đã yếu hơn một chút, nhưng mưa vẫn tiếp tục rơi.
Trong tin tức, phóng viên đưa tin tại hiện trường về những thiệt hại do cơn bão gây ra, những nhân viên cứu hộ chống lũ đang chuyển những người dân bị kẹt trong các khu vực thấp của thành phố sang nơi khác.
Đinh Mộ nhìn sang Mai Ngạn Quân đang nhìn chằm chằm vào TV, không biết anh đang nghĩ gì. “Sao vậy anh?”
“Mộ Mộ, cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu?” Mai Ngạn Quân không trả lời mà hỏi lại.
“Mưa lớn sẽ kéo dài khoảng chừng nửa tháng.” Đinh Mộ nhớ lại.
“Lát nữa anh ra ngoài đi quanh một chuyến.”
“Được, anh cẩn thận nhé.” Đinh Mộ biết rằng với khả năng của Mai Ngạn Quân, việc tự bảo vệ bản thân không phải vấn đề, nếu anh muốn ra ngoài thì chắc chắn có lý do của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất