Chương 18: Chuông Nhỏ và Tạ Mẫn
Quay trở về khoảng thời gian vài ngày trước đó, khi Dương Hạ còn đang chìm trong suy sụp, Tạ Mẫn là người trực tiếp báo cáo tình hình của Hoa Bảo cho anh. Thỉnh thoảng lại thấy một bé mèo trắng trắng nhỏ nhỏ đi xung quanh. Tuy anh biết đây ai mèo của cậu thiết niên Hoa Bảo kia.
Nhưng bây giờ không có ai chăm sóc vật nhỏ này, thật sự lo ngại nó sẽ chết mất. Tạ Mẫn xin phép Dương Hạ cho mình chăm sóc con mèo này. Lúc đó Dương Hạ chìm trong nỗi nhớ người yêu, làm quái gì quan tâm đến chuyện này.
Tạ Mẫn không phải người có tấm lòng nhân hậu, nhưng anh lại cực kỳ hứng thú với bé mèo trắng này. Vậy là anh mang nó về nhà mình luôn. Làm việc cho Dương Hạ một khoảng thời gian dài như vậy, tài sản của Tạ Mẫn cũng có thể xem là khổng lồ. Mà anh cũng sống trong một căn chung cư ở khu phố đắt đỏ.
Chuông Nhỏ vừa vào nhà mới liền cảnh giác cao độ, mấy ngày liền không cho Tạ Mẫn lại gần. Làm anh chỉ có thể cần thận đặc đồ ăn một chỗ sau đó ở một chỗ ngắm nhìn. Sau mấy ngày làm quen, Chuông Nhỏ dần có thiện cảm với con người tên Tạ Mẫn này hơn chút.
Vật nhỏ chủ động đến cọ cọ vào bàn tay anh, đưa bộ lòng trắng cho anh vuốt ve. Mà Tạ Mẫn cũng rất có thiện cảm với mèo nhỏ, dáng vẻ thật ngoan ngoãn nhút nhát, trông chỉ muốn ôm vào lòng mà bảo vệ. Nửa đêm mưa to có cả sấm chớp, Chuông Nhỏ run rẩy mà chủ động bò lên giường ngủ cùng Tạ Mẫn. Mà anh cũng rất hài lòng mà ôm mèo nhỏ ngủ.
Nào ngờ được, buổi sáng thức dậy, Tạ Mẫn thấy trong lòng mình mình không phải bé mèo trắng kia, mà lại là một cậu bé với mái tóc trắng, độ trừng 15 16 tuổi. Dáng vẻ sinh đẹp thuần khiết, còn liên tục gọi tên anh "Tạ....Tạ....Mẫn....ưu....ôm....!"
Tạ Mẫn anh trấn động nhìn cậu bé này, lại rất nhanh đã lấy lại cảnh giác, anh lập tức bóp lấy cổ em, lớn giọng
"NÓI!!..LÀ BÊN NÀO PHÁI MÀY TỚI !!" Tạ Mẫn lúc đầu còn nghĩ là sát thủ do kẻ thù phái tới định giết mình. Lên hành động thô bạo quyết liệt .
Mà cậu bé kia bị Tạ Mẫn bóp cổ đến khốn khổ, em vùng vậy chống cực, khuôn mặt sinh đẹp đã đỏ ửng lên đến khổ sở. "Ưm.....hức....Tạ....Mẫn....ưm...!"
*bùm*
Cậu bé kia từ hình dạng người lại biến về một chút mèo trắng đánh yêu, là Chuông Nhỏ !!!
Tạ Mẫn chết chân nhìn cảnh trước mắt, sau đó rất nhanh khi nhận thức được rõ tình hình thì bật cười, anh đi đến cẩn thận ôm Chuông Nhỏ vào lòng hôn hôn khắp nơi. Trong lòng không khỏi cảm ơn ông trời tặng mình bảo bảo đáng yêu như vậy.
-------------
"Bảo bối đừng khóc, anh lập tức gọi người mang Chuông Nhỏ về cho em" Dương Hạ bùng nổ ôm Hoa Bảo vào lòng liên tục trấn an.
Vừa rồi Hoa Bảo hỏi Dương Hạ về bé mèo, ai ngờ lại không nhận được câu trả lời ưng ý, biết là Chuông Nhỏ của mình có chuyện rồi. Em lập tức oà khóc, không ngừng trách móc Dương Hạ để mất mèo nhỏ của mình, bé mèo đó Hoa Bảo rất yêu quý đó !
Dương Hạ hết sức lo lắng, sức khỏe của Hoa Bảo đang không tốt, lại khóc nhiều như vậy. Anh thơm thơm lên đôi mắt đầy nước của em mà an ủi
"Bây giờ em ngừng khóc, anh lập tức đem mèo về cho em được không ? Bảo bối ngoan!!" .
"Ưm...vậy chồng....chồng....mau nhanh lên"
Chỉ một khoảng thời gian ngắn sau đó, Tạ Mẫn đã cùng một cậu bé đáng yêu đi tới. Hoa Bảo nhìn mà nghi hoặc. "Chuông Nhỏ đâu rồi ?"
Bé mèo trắng tiếp xúc với Hoa Bảo một khoảnh thời gian không lâu, đã sớm quên mặt, bây giờ trong lòng mèo nhỏ chỉ có Tạ Mẫn. Em khi thấy người lạ thì run run ôm lấy người Tạ Mẫn . Tỏ vẻ không hề muốn rời xa anh. Mà Tạ Mẫn cũng ôm lại em, nhỏ giọng trấn an
"Sẽ không đi đâu hết, em sẽ ở cùng tôi"
Nhưng bây giờ không có ai chăm sóc vật nhỏ này, thật sự lo ngại nó sẽ chết mất. Tạ Mẫn xin phép Dương Hạ cho mình chăm sóc con mèo này. Lúc đó Dương Hạ chìm trong nỗi nhớ người yêu, làm quái gì quan tâm đến chuyện này.
Tạ Mẫn không phải người có tấm lòng nhân hậu, nhưng anh lại cực kỳ hứng thú với bé mèo trắng này. Vậy là anh mang nó về nhà mình luôn. Làm việc cho Dương Hạ một khoảng thời gian dài như vậy, tài sản của Tạ Mẫn cũng có thể xem là khổng lồ. Mà anh cũng sống trong một căn chung cư ở khu phố đắt đỏ.
Chuông Nhỏ vừa vào nhà mới liền cảnh giác cao độ, mấy ngày liền không cho Tạ Mẫn lại gần. Làm anh chỉ có thể cần thận đặc đồ ăn một chỗ sau đó ở một chỗ ngắm nhìn. Sau mấy ngày làm quen, Chuông Nhỏ dần có thiện cảm với con người tên Tạ Mẫn này hơn chút.
Vật nhỏ chủ động đến cọ cọ vào bàn tay anh, đưa bộ lòng trắng cho anh vuốt ve. Mà Tạ Mẫn cũng rất có thiện cảm với mèo nhỏ, dáng vẻ thật ngoan ngoãn nhút nhát, trông chỉ muốn ôm vào lòng mà bảo vệ. Nửa đêm mưa to có cả sấm chớp, Chuông Nhỏ run rẩy mà chủ động bò lên giường ngủ cùng Tạ Mẫn. Mà anh cũng rất hài lòng mà ôm mèo nhỏ ngủ.
Nào ngờ được, buổi sáng thức dậy, Tạ Mẫn thấy trong lòng mình mình không phải bé mèo trắng kia, mà lại là một cậu bé với mái tóc trắng, độ trừng 15 16 tuổi. Dáng vẻ sinh đẹp thuần khiết, còn liên tục gọi tên anh "Tạ....Tạ....Mẫn....ưu....ôm....!"
Tạ Mẫn anh trấn động nhìn cậu bé này, lại rất nhanh đã lấy lại cảnh giác, anh lập tức bóp lấy cổ em, lớn giọng
"NÓI!!..LÀ BÊN NÀO PHÁI MÀY TỚI !!" Tạ Mẫn lúc đầu còn nghĩ là sát thủ do kẻ thù phái tới định giết mình. Lên hành động thô bạo quyết liệt .
Mà cậu bé kia bị Tạ Mẫn bóp cổ đến khốn khổ, em vùng vậy chống cực, khuôn mặt sinh đẹp đã đỏ ửng lên đến khổ sở. "Ưm.....hức....Tạ....Mẫn....ưm...!"
*bùm*
Cậu bé kia từ hình dạng người lại biến về một chút mèo trắng đánh yêu, là Chuông Nhỏ !!!
Tạ Mẫn chết chân nhìn cảnh trước mắt, sau đó rất nhanh khi nhận thức được rõ tình hình thì bật cười, anh đi đến cẩn thận ôm Chuông Nhỏ vào lòng hôn hôn khắp nơi. Trong lòng không khỏi cảm ơn ông trời tặng mình bảo bảo đáng yêu như vậy.
-------------
"Bảo bối đừng khóc, anh lập tức gọi người mang Chuông Nhỏ về cho em" Dương Hạ bùng nổ ôm Hoa Bảo vào lòng liên tục trấn an.
Vừa rồi Hoa Bảo hỏi Dương Hạ về bé mèo, ai ngờ lại không nhận được câu trả lời ưng ý, biết là Chuông Nhỏ của mình có chuyện rồi. Em lập tức oà khóc, không ngừng trách móc Dương Hạ để mất mèo nhỏ của mình, bé mèo đó Hoa Bảo rất yêu quý đó !
Dương Hạ hết sức lo lắng, sức khỏe của Hoa Bảo đang không tốt, lại khóc nhiều như vậy. Anh thơm thơm lên đôi mắt đầy nước của em mà an ủi
"Bây giờ em ngừng khóc, anh lập tức đem mèo về cho em được không ? Bảo bối ngoan!!" .
"Ưm...vậy chồng....chồng....mau nhanh lên"
Chỉ một khoảng thời gian ngắn sau đó, Tạ Mẫn đã cùng một cậu bé đáng yêu đi tới. Hoa Bảo nhìn mà nghi hoặc. "Chuông Nhỏ đâu rồi ?"
Bé mèo trắng tiếp xúc với Hoa Bảo một khoảnh thời gian không lâu, đã sớm quên mặt, bây giờ trong lòng mèo nhỏ chỉ có Tạ Mẫn. Em khi thấy người lạ thì run run ôm lấy người Tạ Mẫn . Tỏ vẻ không hề muốn rời xa anh. Mà Tạ Mẫn cũng ôm lại em, nhỏ giọng trấn an
"Sẽ không đi đâu hết, em sẽ ở cùng tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất