Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 112: Hôn Sự Của Trương Ngọc Nhi
Hôm sau, Lê Dương Chính mang tâm trạng vui vẻ đến viện Hàn Lâm làm việc, trong thời gian này hắn cũng không khiến bản thân nổi bật cho nên không ai tới gây sự với hắn, thế nhưng người có dã tâm lớn như hắn lại dễ dàng chịu chôn chân một chỗ chép sách sao? Hắn chỉ đang chờ đợi nhà vua ban cho cơ hội mà thôi, có lẽ cơ hội này cũng sắp tới rồi.
“Anh nghe nói gì không? Đô đốc Hoàng sẽ gả con gái thứ hai cho Tô Mạnh Thư đấy.”
“Sao lại gả thấp như thế? Với địa vị của ông đô đốc thì hoàn toàn có thể cho con gái làm vợ con trưởng của một ông quan đại thần nào đó, đâu cần phải tìm đến một đứa con thứ của nhà thượng thư?”
“Anh không biết sao? Đứa con gái này của ông đô đốc từng có tai tiếng bỏ nhà theo tình lang, sau đó bị bắt lại rồi nhốt trong phủ tới giờ, dù vậy cũng không biết có còn trong sạch hay không.”
Lê Dương Chính ngồi ở một góc nghe mọi người bàn tán, khóe môi khẽ nhếch lên, quả nhiên bữa tiệc hôm qua dùng để bắt cá trong rọ muốn lựa con nào cũng được mà.
Ngoại trừ hắn ra thì chỉ còn Lý Anh Kiệt và Tô Mạnh Thư đủ tiêu chuẩn làm kén rể của ông đô đốc, vậy nên khi hắn và anh họ kiếm cớ chuồn êm, đương nhiên Tô Mạnh Thư phải ở lại chịu trận rồi.1
Tính ra hắn ta cũng là một kẻ lòng dạ thâm sâu, nếu được làm con rể của ông đô đốc sẽ như hổ mọc thêm cánh giúp hắn ta thăng tiến trong quan trường, nhưng mà chỉ e phen này ông đô đốc phải đề phòng con rắn độc này rồi, làm sao một người như hắn ta có thể nuốt được nỗi nhục ép hôn kia chứ?
Lê Dương Chính nghiền ngẫm một lúc, trong đầu xoay chuyển vô số kế sách và đường đi nước bước, việc khiến vua Định Ưng thay đổi suy nghĩ còn cần một thời gian nữa, trước đó việc hắn cần làm chính là chặt đứt hoàn toàn sự trợ giúp của thừa tướng dành cho Trần Minh Viễn.
Muốn như thế hắn chỉ đành phải làm kẻ ác chia rẽ uyên ương rồi.
Lúc này, bên trong phủ thừa tướng, tại viện riêng của Tô thị.
Trương Ngọc Nhi quỳ bên chân bà ta khóc lóc van xin: “Con lạy mẹ, con không muốn lấy nhị hoàng tử đâu.”
Tô thị nhăn mặt hất tay nàng ta ra, tức giận nói: “Nhị hoàng tử có chỗ nào chê mà con lại từ chối? Huống hồ đích thân ngài ấy tới cửa cầu hôn, biết bao quý cô trong kinh thành nằm mơ còn không dám nữa đấy, con thật không biết tốt xấu mà.”
Trương Ngọc Nhi khóc nước mắt giàn giụa, nàng ta không thể lấy nhị hoàng tử, nàng ta phải cùng tam lang của mình kết duyên giai ngẫu nữa kia mà.
Bỗng nhiên nàng ta thay đổi sắc mặt đứng phắt dậy rồi nói: “Có phải mẹ cố tình để con đi thưởng hoa, tạo điều kiện cho nhị hoàng tử gặp con hay không? Nếu không tại sao ngài ấy lại đến cầu hôn, rõ ràng mẹ biết con yêu Tam lang…”
“Câm miệng!” Tô thị quát to.
“Ngươi là con gái nhà lành mở miệng ra nói yêu một gã đàn ông không cảm thấy xấu hổ sao? Huống hồ ta đã nói ngươi không được qua lại với tên hoàng tử thấp hèn kia rồi mà, sao ngươi không nghe?”
Trương Ngọc Nhi còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tô thị phất tay cắt ngang.
“Bây đâu, đưa cô ba vào phòng nghỉ ngơi, không có lệnh của ta không được phép cho nó ra ngoài.”
Ngay sau đó ba bốn con hầu xông tới túm lấy Trương Ngọc Nhi đẩy vào phòng, mặc cho nàng ta kêu khóc đến cỡ nào, Tô thị chỉ lạnh lùng nói: “Con phải biết chỉ khi lấy nhị hoàng tử thì địa vị của cha và anh cả của con mới được củng cố, anh hai của con cũng có cơ hội xoay người, thằng Tân có thêm chỗ dựa sau này, đây là trách nhiệm và bổn phận của con, con phải học cách chấp nhận đi.”. Truyện Quan Trường
Nói xong bà ta dứt khoát bỏ đi, Trương Ngọc Nhi ngã khuỵu sau cánh cửa, nghe từng lời nói tuyệt tình của mẹ mà lòng như tro tàn, trong mắt mẹ, nàng ta chỉ là một con cờ giúp cho đàn ông của nhà họ Trương thăng quan tiến chức thôi sao? Chẳng lẽ chỉ cần củng cố được địa vị cho cha và anh em trai, mẹ cô sẵn sàng gả cô cho một kẻ tàn phế ư?
Không, Trương Ngọc Nhi này tuyệt đối không trở thành con tốt thí cho bất cứ ai, định mệnh của nàng ta phải do nàng ta quyết định, ai ngăn cản đều phải trả giá, họ bất nhân đừng trách nàng ta bất nghĩa.
Tam lang, chàng phải đợi em…1
Tiếp đó nàng ta mở cái hộp mình giấu kín dưới giường ra, một con rắn màu đen huyền lập tức ngoi đầu lên, nàng ta kề sát miệng vào đầu con rắn rồi lẩm bẩm thứ ngôn ngữ gì đó không rõ nghĩa, chỉ thấy đồng tử của con rắn dựng đứng, toàn thân cứng đờ không hề nhúc nhích.
Sau khi nàng ta ngừng lẩm bẩm, con rắn lập tức men theo khe hở dưới chân cửa bò ra ngoài rồi biến mất trong đám cỏ dại.
…
Bên trong cung của nhị hoàng tử.
Trần Minh Trị nghe thuộc hạ báo cáo mà đầu lông mày nhíu lại thật chặt.
“Hừ, thật không ngờ Trần Minh Viễn đã sớm đoán được thiên cơ mà giành lấy trái tim của Trương Ngọc Nhi trước cả ta, thằng em ba này của ta che giấu dã tâm sâu thật, hại ta phải ăn lại đồ thừa của nó.”
Mấy ngày trước, bà quý phi Liễu Nguyệt, cũng chính là mẹ ruột của Trần Minh Trị đi cùng ni cô Thái Hà đến phủ bà đô đốc họ Hồ dự tiệc ngắm hoa, trong lúc vô tình nhìn thấy Trương Ngọc Nhi, vị ni cô đã nói nàng ta có mệnh phượng hoàng cao quý không thể với tới, ngay lập tức quý phi trở về nói rõ cho con trai nghe.
Cũng vì nguyên nhân này mà hôm nay mới xảy ra cớ sự hắn ta chủ động đến phủ thừa tướng cầu hôn, mệnh phượng hoàng hay nói cách khác là mệnh hoàng hậu, người cưới được nàng ta chẳng phải là vua hay sao?
“Chắc chắn Trần Minh Viễn biết Trương Ngọc Nhi có mệnh phượng hoàng cho nên mới ôm mộng đế vương tiếp cận nàng ta, nhưng biết làm sao được, nó chỉ là một vị hoàng tử phế vật, ta muốn xem thử nếu được đức cha đích thân ban hôn, thừa tướng Trương Bằng có dám kháng lệnh không gả con gái cho ta hay không?”
“Anh nghe nói gì không? Đô đốc Hoàng sẽ gả con gái thứ hai cho Tô Mạnh Thư đấy.”
“Sao lại gả thấp như thế? Với địa vị của ông đô đốc thì hoàn toàn có thể cho con gái làm vợ con trưởng của một ông quan đại thần nào đó, đâu cần phải tìm đến một đứa con thứ của nhà thượng thư?”
“Anh không biết sao? Đứa con gái này của ông đô đốc từng có tai tiếng bỏ nhà theo tình lang, sau đó bị bắt lại rồi nhốt trong phủ tới giờ, dù vậy cũng không biết có còn trong sạch hay không.”
Lê Dương Chính ngồi ở một góc nghe mọi người bàn tán, khóe môi khẽ nhếch lên, quả nhiên bữa tiệc hôm qua dùng để bắt cá trong rọ muốn lựa con nào cũng được mà.
Ngoại trừ hắn ra thì chỉ còn Lý Anh Kiệt và Tô Mạnh Thư đủ tiêu chuẩn làm kén rể của ông đô đốc, vậy nên khi hắn và anh họ kiếm cớ chuồn êm, đương nhiên Tô Mạnh Thư phải ở lại chịu trận rồi.1
Tính ra hắn ta cũng là một kẻ lòng dạ thâm sâu, nếu được làm con rể của ông đô đốc sẽ như hổ mọc thêm cánh giúp hắn ta thăng tiến trong quan trường, nhưng mà chỉ e phen này ông đô đốc phải đề phòng con rắn độc này rồi, làm sao một người như hắn ta có thể nuốt được nỗi nhục ép hôn kia chứ?
Lê Dương Chính nghiền ngẫm một lúc, trong đầu xoay chuyển vô số kế sách và đường đi nước bước, việc khiến vua Định Ưng thay đổi suy nghĩ còn cần một thời gian nữa, trước đó việc hắn cần làm chính là chặt đứt hoàn toàn sự trợ giúp của thừa tướng dành cho Trần Minh Viễn.
Muốn như thế hắn chỉ đành phải làm kẻ ác chia rẽ uyên ương rồi.
Lúc này, bên trong phủ thừa tướng, tại viện riêng của Tô thị.
Trương Ngọc Nhi quỳ bên chân bà ta khóc lóc van xin: “Con lạy mẹ, con không muốn lấy nhị hoàng tử đâu.”
Tô thị nhăn mặt hất tay nàng ta ra, tức giận nói: “Nhị hoàng tử có chỗ nào chê mà con lại từ chối? Huống hồ đích thân ngài ấy tới cửa cầu hôn, biết bao quý cô trong kinh thành nằm mơ còn không dám nữa đấy, con thật không biết tốt xấu mà.”
Trương Ngọc Nhi khóc nước mắt giàn giụa, nàng ta không thể lấy nhị hoàng tử, nàng ta phải cùng tam lang của mình kết duyên giai ngẫu nữa kia mà.
Bỗng nhiên nàng ta thay đổi sắc mặt đứng phắt dậy rồi nói: “Có phải mẹ cố tình để con đi thưởng hoa, tạo điều kiện cho nhị hoàng tử gặp con hay không? Nếu không tại sao ngài ấy lại đến cầu hôn, rõ ràng mẹ biết con yêu Tam lang…”
“Câm miệng!” Tô thị quát to.
“Ngươi là con gái nhà lành mở miệng ra nói yêu một gã đàn ông không cảm thấy xấu hổ sao? Huống hồ ta đã nói ngươi không được qua lại với tên hoàng tử thấp hèn kia rồi mà, sao ngươi không nghe?”
Trương Ngọc Nhi còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Tô thị phất tay cắt ngang.
“Bây đâu, đưa cô ba vào phòng nghỉ ngơi, không có lệnh của ta không được phép cho nó ra ngoài.”
Ngay sau đó ba bốn con hầu xông tới túm lấy Trương Ngọc Nhi đẩy vào phòng, mặc cho nàng ta kêu khóc đến cỡ nào, Tô thị chỉ lạnh lùng nói: “Con phải biết chỉ khi lấy nhị hoàng tử thì địa vị của cha và anh cả của con mới được củng cố, anh hai của con cũng có cơ hội xoay người, thằng Tân có thêm chỗ dựa sau này, đây là trách nhiệm và bổn phận của con, con phải học cách chấp nhận đi.”. Truyện Quan Trường
Nói xong bà ta dứt khoát bỏ đi, Trương Ngọc Nhi ngã khuỵu sau cánh cửa, nghe từng lời nói tuyệt tình của mẹ mà lòng như tro tàn, trong mắt mẹ, nàng ta chỉ là một con cờ giúp cho đàn ông của nhà họ Trương thăng quan tiến chức thôi sao? Chẳng lẽ chỉ cần củng cố được địa vị cho cha và anh em trai, mẹ cô sẵn sàng gả cô cho một kẻ tàn phế ư?
Không, Trương Ngọc Nhi này tuyệt đối không trở thành con tốt thí cho bất cứ ai, định mệnh của nàng ta phải do nàng ta quyết định, ai ngăn cản đều phải trả giá, họ bất nhân đừng trách nàng ta bất nghĩa.
Tam lang, chàng phải đợi em…1
Tiếp đó nàng ta mở cái hộp mình giấu kín dưới giường ra, một con rắn màu đen huyền lập tức ngoi đầu lên, nàng ta kề sát miệng vào đầu con rắn rồi lẩm bẩm thứ ngôn ngữ gì đó không rõ nghĩa, chỉ thấy đồng tử của con rắn dựng đứng, toàn thân cứng đờ không hề nhúc nhích.
Sau khi nàng ta ngừng lẩm bẩm, con rắn lập tức men theo khe hở dưới chân cửa bò ra ngoài rồi biến mất trong đám cỏ dại.
…
Bên trong cung của nhị hoàng tử.
Trần Minh Trị nghe thuộc hạ báo cáo mà đầu lông mày nhíu lại thật chặt.
“Hừ, thật không ngờ Trần Minh Viễn đã sớm đoán được thiên cơ mà giành lấy trái tim của Trương Ngọc Nhi trước cả ta, thằng em ba này của ta che giấu dã tâm sâu thật, hại ta phải ăn lại đồ thừa của nó.”
Mấy ngày trước, bà quý phi Liễu Nguyệt, cũng chính là mẹ ruột của Trần Minh Trị đi cùng ni cô Thái Hà đến phủ bà đô đốc họ Hồ dự tiệc ngắm hoa, trong lúc vô tình nhìn thấy Trương Ngọc Nhi, vị ni cô đã nói nàng ta có mệnh phượng hoàng cao quý không thể với tới, ngay lập tức quý phi trở về nói rõ cho con trai nghe.
Cũng vì nguyên nhân này mà hôm nay mới xảy ra cớ sự hắn ta chủ động đến phủ thừa tướng cầu hôn, mệnh phượng hoàng hay nói cách khác là mệnh hoàng hậu, người cưới được nàng ta chẳng phải là vua hay sao?
“Chắc chắn Trần Minh Viễn biết Trương Ngọc Nhi có mệnh phượng hoàng cho nên mới ôm mộng đế vương tiếp cận nàng ta, nhưng biết làm sao được, nó chỉ là một vị hoàng tử phế vật, ta muốn xem thử nếu được đức cha đích thân ban hôn, thừa tướng Trương Bằng có dám kháng lệnh không gả con gái cho ta hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất