Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 117: Lê Dương Huy Trở Về
Tin tức hai cuộc hôn sự được vua ban vẫn là đề tài khiến dân chúng trong thành bàn tán xôn xao trong mấy ngày liền và theo lẽ dĩ nhiên nó cũng truyền đến tai Trần Minh Viễn.
Gã ta vò nát bức thư trên tay rồi quăng vào bên trong chậu lửa, sự độc ác và lạnh lùng trong đáy mắt không cách nào che giấu được, gã ta nhìn ánh trăng sáng rực bên ngoài cửa sổ, miệng khẽ lầm bầm: “Đám người chết tiệt các ngươi, cứ việc khinh thường ta đi, đợi ngày ta đăng cơ làm vua chúa thì các ngươi cũng tận số rồi.”
“Hừ, ta mới là con của ông trời, ngai vàng sớm muộn gì cũng là của ta thôi.”
Bức thư mà gã ta vừa vứt vào chậu lửa chính là lời giải thích và cam đoan trung thành một cách ngu ngốc của Trương Ngọc Nhi, nàng ta nói mình không thể chống lại lệnh vua nhưng sẽ vì gã mà chịu nhục làm nhị hoàng tử phi, sau đó giúp gã kéo nhị hoàng tử xuống nước.
Đúng là ngu ngốc mà.
Nếu nàng ta làm vậy thì cả phủ thừa tướng cũng sẽ chôn cùng.
Trần Minh Viễn nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn nhớ rất rõ ràng cảnh tượng trong giấc mơ kia, đó là khoảnh khắc gã ta khoác long bào ngồi lên ngôi vua nhìn quần thần bái lạy, nếu đây chỉ là giấc mơ thì không thể nào chân thật như vậy được, gã tin chắc đây là vận mệnh trời cao ban cho gã.1
Trần Minh Viễn xoay người lại sờ lên bức chân dung mình vừa vẽ, thiếu niên trong tranh mới đẹp làm sao, nét phượng mày ngài, cả má lúm đồng tiền khi cười cũng khiến người ta xao xuyến, ở trong giấc mơ kia, thiếu niên này chính là người giúp gã đoạt lấy giang sơn, bây giờ điều gã cần làm chính là tìm cho bằng được người nọ.
Thừa tướng cái gì? Trương Ngọc Nhi cái gì? Tất cả đều vô dụng, gã ta mới không cần con đàn bà lẳng lơ kia nằm vùng tại phủ nhị hoàng tử để giúp mình, nhưng nếu nàng ta đã có lòng muốn làm nội gián, gã cũng phối hợp bào mòn hết giá trị của con cờ này.
Nghĩ đến đây, Trần Minh Viễn ngồi xuống bàn cầm bút lông lên viết một bức thư rồi cho người mang tới phủ thừa tướng hồi đáp với Trương Ngọc Nhi.
…
Bên trong điện Tử Khâm.
Vua Định Ưng cau mày nhìn thư mật báo trong tay, sắc mặt vô cùng nặng nề.
“Nước Bắc Lý thật sự mở cửa thành cho bọn lông vàng mắt xanh kia đặt chân vào lãnh thổ của mình sao?” Vua Định Ưng khẽ lầm bầm.1
Mật vệ quỳ tâu: “Bẩm bệ hạ, theo như tin tức của phía nằm vùng thì hoàng tộc Bắc Lý chẳng những cung kính khom lưng với bọn phương Tây mà còn cho phép chúng bước vào khu vực quân sự tư mật, người nằm vùng còn nói dạo gần đây hắn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nổ rất lớn, quan lại giải thích đây là tiếng pháo hoa chuẩn bị cho dịp cuối năm nhưng người nằm vùng cho rằng tiếng pháo hoa không thể to như vậy, khẩn xin bệ hạ hãy cẩn trọng.”
Vua Định Ưng im lặng trầm ngâm, nếu là lúc trước có lẽ ngài ấy sẽ nhếch mép cười nhạo vua Bắc Lý hèn kém thích luồng cúi không đáng mặt người đứng đầu một nước, nhưng bây giờ trong đầu ngài ấy lại bỗng nhớ về cuộc đối thoại giữa mình và Lê Dương Chính.
Hắn đã nói hắn muốn đóng tàu ra biển, hắn cũng nói hỏa lực quân sự của Đại Lịch không phải thứ mạnh nhất, lúc đó ngài ấy nghe xong cực kỳ tức giận, Đại Lịch có thể khiến các nước xung quanh e sợ đều dựa vào hỏa lực, vậy mà một thằng nhãi ranh lại phủ nhận niềm tự hào của ngài ấy, thậm chí còn muốn đứng núi này trông núi nọ đòi đến các nước phương Tây học hỏi.
Hiện tại nghe mật vệ báo cáo lại sự thay đổi của nước Bắc Lý, đột nhiên nhà vua cảm thấy hơi bất an, sự bất an này vừa kéo tới đã bao phủ lấy toàn bộ tâm trí của ngài ấy.1
“Nói với kẻ nằm vùng, hắn phải quan sát thật kỹ hành động của bọn người Tây đó, không chỉ đối với triều đình Bắc Lý mà cả dân chúng của họ, trẫm muốn biết đám người ngoại lai đó sẽ làm gì để thay đổi đất nước yếu kém này.”
Mật vệ nhận lệnh nhanh chóng rời đi, vua Định Ưng đứng trong điện Tử Khâm rộng lớn, hai tay chắp ra sau lưng đi tới đi lui, trên mặt không giấu nổi sự lo lắng.
Sau cùng ngài ấy tiến tới án kỷ cầm bút lông lên rồi viết một phong thơ tức tốc chuyển tới biên ải phía tây.
Vài ngày sau, tin tức đô chỉ huy sứ đại tướng quân Lê Dương Huy trở về lập tức chấn động dân chúng toàn kinh thành.
Không ai biết lần này tại sao Lê Dương Huy lại trở về, họ chỉ biết đám quý cô trong thành lại bắt đầu mơ mộng hão huyền nữa rồi.
Mặc dù biết hắn ta đã có vợ, nhưng thế thì đã sao, trai năm thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nếu được trở thành bình thê của đại tướng quân, dù phải chịu một chút thiệt thòi cũng không thành vấn đề.
Vì thế trên đường phố diễn ra cảnh tượng các cô gái quần là áo lụa đứng bên ven đường đua nhau khoe sắc, chỉ mong tình lang trong mộng liếc nhìn họ một cái, tuy nhiên Lê Dương Huy chỉ lạnh lùng lướt qua, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho họ.
“Thật quá lạnh lùng, anh cả của anh là khúc gỗ đúng không?”
Ngồi ở lầu hai của một trà lâu, Mã Thúc Bảo tặc lưỡi cảm thán.
Lê Dương Chính liếc nhìn cậu ta một cái rồi mở miệng: “Cưới vợ chưa bao lâu đã muốn nạp thêm thê thiếp rồi à?”
Mã Thúc Bảo lập tức nhảy dựng phản bác: “Đang nói anh cả của anh, sao lại chĩa mũi nhọn về phía tôi rồi?”
Lê Dương Chính bĩu môi không đáp, tầm mắt lại rơi vào người Lê Dương Huy, trong lòng thầm nghĩ hắn ta đã trở về thì chứng tỏ nhà vua đã bắt đầu cảm nhận được uy hiếp từ Tây Phương rồi, không biết bao lâu nữa ngài ấy sẽ triệu kiến hắn đây?
Thật chờ mong!
- -
Lời của Gừng: Chương sau thằng Chính mở map mới rồi nhaaaa, sau khi kết thúc map này sẽ tiến vào hồi kết truyện, phiên ngoại sẽ rất đáng chờ mong đó1
Gã ta vò nát bức thư trên tay rồi quăng vào bên trong chậu lửa, sự độc ác và lạnh lùng trong đáy mắt không cách nào che giấu được, gã ta nhìn ánh trăng sáng rực bên ngoài cửa sổ, miệng khẽ lầm bầm: “Đám người chết tiệt các ngươi, cứ việc khinh thường ta đi, đợi ngày ta đăng cơ làm vua chúa thì các ngươi cũng tận số rồi.”
“Hừ, ta mới là con của ông trời, ngai vàng sớm muộn gì cũng là của ta thôi.”
Bức thư mà gã ta vừa vứt vào chậu lửa chính là lời giải thích và cam đoan trung thành một cách ngu ngốc của Trương Ngọc Nhi, nàng ta nói mình không thể chống lại lệnh vua nhưng sẽ vì gã mà chịu nhục làm nhị hoàng tử phi, sau đó giúp gã kéo nhị hoàng tử xuống nước.
Đúng là ngu ngốc mà.
Nếu nàng ta làm vậy thì cả phủ thừa tướng cũng sẽ chôn cùng.
Trần Minh Viễn nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn nhớ rất rõ ràng cảnh tượng trong giấc mơ kia, đó là khoảnh khắc gã ta khoác long bào ngồi lên ngôi vua nhìn quần thần bái lạy, nếu đây chỉ là giấc mơ thì không thể nào chân thật như vậy được, gã tin chắc đây là vận mệnh trời cao ban cho gã.1
Trần Minh Viễn xoay người lại sờ lên bức chân dung mình vừa vẽ, thiếu niên trong tranh mới đẹp làm sao, nét phượng mày ngài, cả má lúm đồng tiền khi cười cũng khiến người ta xao xuyến, ở trong giấc mơ kia, thiếu niên này chính là người giúp gã đoạt lấy giang sơn, bây giờ điều gã cần làm chính là tìm cho bằng được người nọ.
Thừa tướng cái gì? Trương Ngọc Nhi cái gì? Tất cả đều vô dụng, gã ta mới không cần con đàn bà lẳng lơ kia nằm vùng tại phủ nhị hoàng tử để giúp mình, nhưng nếu nàng ta đã có lòng muốn làm nội gián, gã cũng phối hợp bào mòn hết giá trị của con cờ này.
Nghĩ đến đây, Trần Minh Viễn ngồi xuống bàn cầm bút lông lên viết một bức thư rồi cho người mang tới phủ thừa tướng hồi đáp với Trương Ngọc Nhi.
…
Bên trong điện Tử Khâm.
Vua Định Ưng cau mày nhìn thư mật báo trong tay, sắc mặt vô cùng nặng nề.
“Nước Bắc Lý thật sự mở cửa thành cho bọn lông vàng mắt xanh kia đặt chân vào lãnh thổ của mình sao?” Vua Định Ưng khẽ lầm bầm.1
Mật vệ quỳ tâu: “Bẩm bệ hạ, theo như tin tức của phía nằm vùng thì hoàng tộc Bắc Lý chẳng những cung kính khom lưng với bọn phương Tây mà còn cho phép chúng bước vào khu vực quân sự tư mật, người nằm vùng còn nói dạo gần đây hắn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nổ rất lớn, quan lại giải thích đây là tiếng pháo hoa chuẩn bị cho dịp cuối năm nhưng người nằm vùng cho rằng tiếng pháo hoa không thể to như vậy, khẩn xin bệ hạ hãy cẩn trọng.”
Vua Định Ưng im lặng trầm ngâm, nếu là lúc trước có lẽ ngài ấy sẽ nhếch mép cười nhạo vua Bắc Lý hèn kém thích luồng cúi không đáng mặt người đứng đầu một nước, nhưng bây giờ trong đầu ngài ấy lại bỗng nhớ về cuộc đối thoại giữa mình và Lê Dương Chính.
Hắn đã nói hắn muốn đóng tàu ra biển, hắn cũng nói hỏa lực quân sự của Đại Lịch không phải thứ mạnh nhất, lúc đó ngài ấy nghe xong cực kỳ tức giận, Đại Lịch có thể khiến các nước xung quanh e sợ đều dựa vào hỏa lực, vậy mà một thằng nhãi ranh lại phủ nhận niềm tự hào của ngài ấy, thậm chí còn muốn đứng núi này trông núi nọ đòi đến các nước phương Tây học hỏi.
Hiện tại nghe mật vệ báo cáo lại sự thay đổi của nước Bắc Lý, đột nhiên nhà vua cảm thấy hơi bất an, sự bất an này vừa kéo tới đã bao phủ lấy toàn bộ tâm trí của ngài ấy.1
“Nói với kẻ nằm vùng, hắn phải quan sát thật kỹ hành động của bọn người Tây đó, không chỉ đối với triều đình Bắc Lý mà cả dân chúng của họ, trẫm muốn biết đám người ngoại lai đó sẽ làm gì để thay đổi đất nước yếu kém này.”
Mật vệ nhận lệnh nhanh chóng rời đi, vua Định Ưng đứng trong điện Tử Khâm rộng lớn, hai tay chắp ra sau lưng đi tới đi lui, trên mặt không giấu nổi sự lo lắng.
Sau cùng ngài ấy tiến tới án kỷ cầm bút lông lên rồi viết một phong thơ tức tốc chuyển tới biên ải phía tây.
Vài ngày sau, tin tức đô chỉ huy sứ đại tướng quân Lê Dương Huy trở về lập tức chấn động dân chúng toàn kinh thành.
Không ai biết lần này tại sao Lê Dương Huy lại trở về, họ chỉ biết đám quý cô trong thành lại bắt đầu mơ mộng hão huyền nữa rồi.
Mặc dù biết hắn ta đã có vợ, nhưng thế thì đã sao, trai năm thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nếu được trở thành bình thê của đại tướng quân, dù phải chịu một chút thiệt thòi cũng không thành vấn đề.
Vì thế trên đường phố diễn ra cảnh tượng các cô gái quần là áo lụa đứng bên ven đường đua nhau khoe sắc, chỉ mong tình lang trong mộng liếc nhìn họ một cái, tuy nhiên Lê Dương Huy chỉ lạnh lùng lướt qua, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho họ.
“Thật quá lạnh lùng, anh cả của anh là khúc gỗ đúng không?”
Ngồi ở lầu hai của một trà lâu, Mã Thúc Bảo tặc lưỡi cảm thán.
Lê Dương Chính liếc nhìn cậu ta một cái rồi mở miệng: “Cưới vợ chưa bao lâu đã muốn nạp thêm thê thiếp rồi à?”
Mã Thúc Bảo lập tức nhảy dựng phản bác: “Đang nói anh cả của anh, sao lại chĩa mũi nhọn về phía tôi rồi?”
Lê Dương Chính bĩu môi không đáp, tầm mắt lại rơi vào người Lê Dương Huy, trong lòng thầm nghĩ hắn ta đã trở về thì chứng tỏ nhà vua đã bắt đầu cảm nhận được uy hiếp từ Tây Phương rồi, không biết bao lâu nữa ngài ấy sẽ triệu kiến hắn đây?
Thật chờ mong!
- -
Lời của Gừng: Chương sau thằng Chính mở map mới rồi nhaaaa, sau khi kết thúc map này sẽ tiến vào hồi kết truyện, phiên ngoại sẽ rất đáng chờ mong đó1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất