Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 127: Trương Ai Thống Tới

Trước Sau
Trong lúc Trương Ai Thống đang trên đường đến Tây Châu, Lê Dương Chính đứng ngồi không yên, hắn lo lắng đoạn đường suốt nửa tháng ăn ngủ trên xe sẽ khiến cậu khó chịu, nói không chừng còn sinh bệnh.

Cơ thể của nhóc con vốn không tốt, lúc nhỏ chịu nhiều hành hạ từ Tô thị, thời gian trước lại dầm mưa khi đang bị thương nặng, mặc dù đã được hắn chăm sóc kỹ lưỡng nhưng không thể khỏe mạnh như người bình thường được, bây giờ cậu chỉ cần cảm nhẹ thôi cũng khiến hắn mất ăn mất ngủ.

Vì thế Lê Dương Chính bèn cử thằng Quy và mười mấy tên lính canh đi hướng về kinh thành đón Trương Ai Thống, phải để người thân cận của mình bên cạnh cậu, hắn mới thả lỏng được đôi chút.

Sau nửa tháng thấp thỏm lo âu, rốt cuộc xe ngựa của Trương Ai Thống cũng tới đã đi vào địa phận của Tây Châu, từ sáng sớm, Lê Dương Chính đã đứng bên ngoài cổng thành đợi sẵn, đám trẻ con nhìn thấy hắn lập tức chạy tới, sau khi hành lễ theo quy củ, thằng Tèo hồ hởi hỏi:

“Ngài thứ sử định đến thăm làng của con hả? Hôm nay làng con có giết trâu đãi đám cưới cho anh Dậu, ngài cũng tới dự nha.”

Lê Dương Chính lắc đầu, hắn nhìn về phía xa xăm, khóe môi khẽ cong lên, nói: “Ta đang chờ vợ của ta tới thăm, không thể đi dự cỗ của làng ngươi được, nhưng lát nữa ta sẽ sai người mang tiền mừng tới.”

Đám nhỏ mở to mắt kinh ngạc rồi châu đầu vào nhau nói thầm: “Ngài ngự sử có vợ rồi thì không thể cưới chị Lan đúng không?”

“Mẹ tao nói đàn ông chỉ được cưới một người, nhưng vẫn có thể có thêm hai ba bà vợ lẽ nữa.”

“Vậy chị Lan sẽ làm vợ lẽ của ngài thứ sử hả?”

“Không biết nữa, nhưng chị Lan là người xinh đẹp nhất làng của mình, chắc chắn ngài thứ sử sẽ rước chị ấy vào nhà thôi.”

Tâm trạng của Lê Dương Chính vốn đang rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe những lời tụi nhỏ xì xào với nhau xong, trong lòng hắn lại khó chịu, là kẻ nào to gan dám đồn đãi bậy bạ chuyện hôn nhân đại sự của hắn vậy?

“Ai nói với các ngươi ta sẽ lấy người trong làng các ngươi?” Lê Dương Chính hỏi.

Thằng Tèo ngây thơ đáp: “Là mẹ của chị Lan nói, mỗi lần tới làng, ngài thường xuyên kêu chị Lan lại hỏi chuyện, bà ấy nói ngài thích chị ấy, bây giờ cha mẹ của chị ấy đã lên trấn đặt may đồ mới cho chị ấy rồi, nói là đợi sau này khi vào phủ thứ sử có mà mặc.”

“Khốn kiếp!” Lê Dương Chính thấp giọng mắng.

Không ngờ đám người đó lại lộng hành như vậy, nếu sự để việc kéo dài, tin đồn lan nhanh không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của hắn, mà lỡ như để nhóc con biết, không biết em ấy sẽ buồn đến mức nào?

Lê Dương Chính nhìn đám nhỏ rồi nói: “Ta đã có vợ rồi, sẽ không cưới thêm ai khác, cũng không thích thêm người nào nữa.”

Đám nhỏ nghe chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, Lê Dương Chính cũng không nói gì nữa bèn kêu chúng đi ra chỗ khác chơi, chuyện này hắn sẽ nhanh chóng giải quyết, nhất định phải xong xuôi trước khi Trương Ai Thống biết chuyện.



Đợi tầm một buổi sáng, rốt cuộc Lê Dương Chính cũng nhìn thấy một chiếc xe ngựa ở thấp thoáng đằng xa đang tiến lại gần.

“Mình ơi…”

Trương Ai Thống ngồi ở trong xe ngựa vén rèm che lên, vừa nhìn thấy Lê Dương Chính thì vội kêu xe phu dừng lại rồi tự mình nhảy xuống đất chạy nhanh đến chỗ của hắn.

“Thống! Đừng chạy, cẩn thận té đấy.”

Lê Dương Chính cũng mặc kệ hình tượng bước nhanh về phía trước, sau đó giang hai tay ra đón lấy Trương Ai Thống sà vào lòng mình.

“Hu hu mình ơi em nhớ mình lắm.”

Đã lâu mới gặp được người mình thương, Trương Ai Thống không kiềm được mà rơi nước mắt, Lê Dương Chính cẩn thận ôm cậu vào lòng vuốt ve tấm lưng cho cậu.

“Đừng khóc, gặp ta mình phải vui mới đúng chứ?”

“Hu hu… em vui mà, vui quá nên em mới khóc đó.”

Nghe lời nói ngây thơ của cậu, Lê Dương Chính cười phá lên, hắn kéo cậu ra nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: “Để ta xem vợ ta có gầy đi chút nào hay không?”

“Không có đâu, em còn béo lên nữa đó, mình xem gò má của em có thịt rồi này.”

Vừa nói, Trương Ai Thống vừa đưa tay tự bóp má mình, hình ảnh trông vô cùng đáng yêu khiến Lê Dương Chính nhịn không được mà thơm cậu một cái.

“Đúng là không gầy, nhưng đi đường xa cũng mệt rồi, mau về phủ nghỉ ngơi thôi.”

Lúc này đoàn người đi cùng Trương Ai Thống đã đến, gồm có đám thị vệ nhà vua phái theo để bảo vệ cậu, con Hà, con Thu, thằng Quy và… Mộc Lâm.

Thấy Lê Dương Chính nhìn mình, Mộc Lâm vội cúi thấp đầu xuống, bả vai không ngừng run rẩy, Trương Ai Thống lập tức giải thích: “Mình à, thật ra người nhìn thấy gã Đinh hãm hại em là Mộc Lâm chứ không phải Mộc Sinh đâu, em thấy nó trung thực lại có ơn cứu mạng, cho nên chưa hỏi ý mình đã mang nó tới đây, mình… sẽ không trách em chứ?”

Thật ra bản thân Trương Ai Thống cũng rất sợ Lê Dương Chính sẽ giận, nhưng Mộc Lâm là ân nhân cứu mạng cậu, nó đã cầu xin được đi theo, cậu thật sự không nỡ bỏ nó lại kinh thành.

Lê Dương Chính cau mày, hắn không đành lòng khiến Trương Ai Thống thất vọng cho nên chỉ có thể gật đầu đồng ý để Mộc Lâm theo, sau đó ôm vai nhóc con đi vào thành.

Mộc Lâm ở phía sau khẽ thở ra một hơi, khóe môi cong lên một nụ cười vui vẻ, rốt cuộc nó cũng được theo hầu cậu mợ rồi.



Tới phủ thứ sử, người hầu đã sớm đợi sẵn, vừa thấy chủ nhân về lập tức cúi đầu nghênh đón, Lê Dương Chính đứng trước mặt họ, nói: “Sau này mợ ba sẽ ở đây, các ngươi chăm sóc mợ cẩn thận, nếu để ta biết ai dám bất kính với mợ, ta sẽ phạt thật nặng đấy.”

Đám người hậu vội vàng cúi đầu vâng dạ, một vài nữ hầu lén lút ngẩng đầu lên nhìn mợ ba mình chưa từng gặp bao giờ, vừa thấy cậu là đàn ông thì hoảng hốt lập tức cúi đầu xuống, đồng thời ảo tưởng trong lòng cũng bị đánh tan.

Nếu ông lớn thích đàn bà thì họ còn có cơ hội, nhưng nếu là đàn ông thì… họ hết hy vọng rồi.

Trương Ai Thống phát cho mỗi người hầu một bao lì xì nhỏ rồi theo Lê Dương Chính đi đến phòng riêng của hắn, nhìn bày trí trong phòng giống hệt như trong viện của hắn ở phủ thái sư, cậu vừa vui vừa cảm động, lập tức vòng tay qua cổ hôn lên môi hắn một cái.

Lê Dương Chính vui vẻ hưởng thụ sự chủ động của nhóc con, bàn tay càng siết chặt vòng eo của cậu, sau đó chiếm thế thượng phong giữ chặt gáy của đối phương rồi luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng cậu.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc hắn cũng buông môi cậu ra, hôn nhẹ lên mí mắt của cậu một cái rồi nói: “Đừng vội quyến rũ chồng em như vậy, em mới đi đường xa còn mệt, đợi tắm rửa cơm nước xong, vợ chồng mình lại về phòng âu yếm được không?”

Trương Ai Thống thẹn thùng chôn mặt vào ngực hắn không chịu ngẩng đầu lên, cậu không cảm thấy những lời hắn vừa nói là cợt nhã không đứng đắn, bởi vì lúc này cậu thật sự cũng rất muốn được thứ nam tính của hắn càn quét bên trong cơ thể của mình.

“Dạ, em nghe mình.”

Tâm trạng của Lê Dương Chính càng thêm sảng khoái, sau đó hắn cho người đi đổ nước ấm vào bồn rồi tự tay tắm rửa cho Trương Ai Thống.

Trong lúc hắn đang kỳ lưng cho cậu, cậu ngập ngừng nói: “Mình ơi, mình có giận em vì em đưa Mộc Lâm theo không? Em biết tự tiện quyết định khi chưa hỏi ý kiến của mình là em sai, nhưng Mộc Lâm và Mộc Sinh là hai người khác nhau, nó sẽ không hại em đâu.”

Lê Dương Chính vòng tay ra trước ngực ôm cậu vào lòng, khẽ thở dài, cái hắn không thích ở Mộc Lâm không chỉ vì nó là đồng hương của Mộc Sinh, mà trực giác cho hắn biết thằng nhóc kia không đơn giản, nhưng trước khi chưa có bằng chứng xác thực, hắn cũng không thể nói gì với Trương Ai Thống.

“Thôi, nếu mình đã quyết định thì ta không ngăn cản nữa, có lẽ do ta quá đa nghi thôi.”

Trương Ai Thống vui vẻ áp mặt mình vào mặt hắn, da thịt chạm nhau, nỗi nhớ nhung suốt một năm trời xa cách cũng vơi dần.

Lê Dương Chính nhẹ nhàng mân mê cơ thể của Trương Ai Thống rồi nói: “Ăn cơm xong ta đưa mình đi tham quan trường học đang xây ở làng Thổ và làng Mộc, mọi thứ đều sắp xong rồi, có lẽ vài ngày tới sẽ khánh thành, mình có muốn đứng lớp dạy bọn nhỏ học không?”. Truyện Điền Văn

Trương Ai Thống mở to mắt nhìn hắn, trong lòng vô cùng phấn khích, nhưng rất nhanh sau đó cậu lại cau mày phân vân: “Dạ muốn, nhưng em chỉ được phép đến đây ba tháng, liệu có ổn không mình?”

Lê Dương Chính bật cười: “Không sao đâu, nếu mình rời đi thì sẽ có người khác dạy thay thôi.”

Nghe vậy Trương Ai Thống mới buông bỏ băn khoăn, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng bản thân giảng dạy con chữ cho đám nhỏ, rốt cuộc mơ ước bấy lâu nay của cậu cũng có thể thực hiện được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau