Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 26: Chặt Tay
(Note: Lời thoại có hơi thô tục xíu, nhưng hợp lý với nhân vật nên Gừng chọn, mọi người thông cảm!)
Hai gã tay sai nhìn nhau, sau đó tiến tới gần Trương Ai Thống. Cậu nghe rõ bọn chúng muốn gì, cơ thể lại bắt đầu run rẩy nhưng cậu không phản kháng nữa, bởi vì phản kháng cũng không có tác dụng, cậu giống như một con cá nằm trên thớt mặc cho kẻ ác tùy ý làm nhục mổ xẻ vậy.
Lúc này đây trong lòng Trương Ai Thống cuồn cuộn lửa giận, một suy nghĩ trả thù chưa từng xuất hiện nay nhen nhóm trong lòng, cậu không muốn chết nữa, cậu phải sống để khiến những kẻ hại mình phải trả giá.
“Mày trợn trừng mắt nhìn tụi tao làm gì? Vì canh chừng mày mà tụi tao không được ăn nhậu chơi bời, nếu vậy thì mày làm cái bô cho tụi tao xả là hợp lý rồi ha ha.”
Hai gã tay sai bắt đầu sờ soạng khắp người Trương Ai Thống, mặc dù đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương nhưng xương cốt của trai mới lớn mềm mại, làn da cũng mịn màng do quanh năm không ra khỏi nhà.
“Mặc dù trước giờ tôi chỉ chơi kỹ nữ, nhưng không hiểu sao tôi lại muốn thông thằng này quá, chắc là nó sinh ra để làm điếm đó mày ha ha.”
Nghe những lời nhục mạ từ miệng của hai gã tay sai, Trương Ai Thống siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, trên mặt lộ rõ vẻ uất hận.
Một gã tay sai bặm trợn kéo quần của Trương Ai Thống xuống, tiếp xúc với nền đất lạnh lẽo, lông tơ trên đùi và chân cậu dựng đứng lên, da gà đua nhau xuất hiện, đồng thời vật giữa háng cũng teo nhỏ lại vì sợ và lạnh.
“Chậc chậc, anh nhìn củ khoai nhỏ xíu của nó này, đàn ông nào mà như thế, rõ ràng nó không thích hợp để làm đàn ông, vẫn nên bị người ta cưỡi thì hơn.”
“Đâu, để tôi vuốt thử xem nó có cứng lên không, chứ héo queo thế này không khéo khách lại chê.”
Gã còn lại nắm lấy vật nam tính của Trương Ai Thống mà vuốt, vết chai ở lòng bàn tay của gã ma sát vào phần da thịt non nớt khiến cậu đau đớn không thôi.
“Hừm, đúng là không cứng lên được, thái giám cũng không vô dụng như nó, thôi mình làm lẹ kẻo tú bà về.”
“Từ từ đã, chúng ta phải nới lỏng phía sau cho nó, nếu để rách chảy máu gì đó sẽ bị phát hiện đấy.”
Sau đó một gã vòng tay ngang giữa khuỷu chân của Trương Ai Thống rồi giơ lên, phần thịt đỏ hồng nơi riêng tư nhất lập tức lồ lộ trước mặt hai gã đàn ông.
Trương Ai Thống nhục nhã nhắm mắt lại, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy nhưng cậu tuyệt nhiên không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Đột nhiên Trương Ai Thống mở to mắt, cậu cảm nhận được một cơn đau như xé toạc toàn thân, một vật lạ thô bạo tiến vào bên trong cơ thể, hai mắt của cậu trợn ngược nhìn lên trần nhà, ý thức lại rơi vào khoảng không tối tăm một lần nữa.
Gã tay sai rút hai ngón tay ra, thấy phía trên có dính máu bèn tặc lưỡi: “Đút có hai ngón mà cũng bị rách là sao? Thôi kệ, nới lỏng bao nhiêu đủ rồi, chúng ta cưỡi nó thôi.”
Gã tay sai kéo thắt lưng xuống rồi móc ra cái của quý khổng lồ hôi hám rậm rạp lông lá của mình, đang lúc gã chuẩn bị nhét vào động thịt của Trương Ai Thống thì đột nhiên “rầm” một tiếng, cửa bị đá văng.
“Tụi bây đang làm gì đó?” Dương Minh Khải tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức cau mày tức giận.
Hai gã tay sai hoảng hốt buông Trương Ai Thống đã ngất xỉu ra, sau đó quỳ rạp xuống đất thưa: “Chúng… chúng tôi chưa làm gì cả, là… là nó dụ dỗ chúng tôi, nên chúng tôi mới…”
“Khốn kiếp, tú bà đã từng nói có khách đặt con hàng rồi mà tụi bây dám ăn trên đầu khách à, bây đâu, bắt hai chúng nó lại chờ tú bà xử lý.” Dương Minh Khải ra lệnh.
Hai tên thuộc hạ tiến tới bắt giữ người lôi đi, biết Dương Minh Khải là trợ thủ mới bên cạnh tú bà Quỳnh Mai, cho nên một tên thuộc hạ chắp tay thưa: “Bây giờ chúng ta nên làm sao thưa ngài?”
Dương Minh Khải nghiền ngẫm một lúc rồi nói: “Khách đang đợi, nếu không mau đưa con hàng ra sẽ khiến người nọ không vui, cứ mang nó ra ngoài đi rồi tính sau.”
Mấy tên thuộc hạ còn lại nhận lệnh vác Trương Ai Thống ra ngoài, trải qua mấy đoạn hành lang khúc khuỷu, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng được đóng kín.
Cốc cốc cốc.
“Bẩm bà, tôi đã mang con hàng tới rồi đây.” Dương Minh Khải nói vọng vào trong.
Lúc này, tú bà đang mời trà một thanh niên ăn mặc hoa quý, biểu cảm của hắn lạnh lùng khó đoán, hành vi lại thong thả ung dung, vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường, thảo nào sở thích cũng đặc biệt sạch sẽ hơn những công tử chỉ biết ăn chơi khác.
Thanh niên gật đầu, tú bà Quỳnh Mai lập tức đi mở cửa.
“Con hàng đã tới, mời công tử xem qua.” Tú bà Quỳnh Mai nở nụ cười xởi lởi nói.
Lê Dương Chính nhìn người bị bó bên trong cuộn chiếu nằm dưới đất, trái tim đột nhiên không ngừng đập loạn, rốt cuộc cũng nhìn thấy chính mình trong thân xác cũ rồi.
Lê Dương Chính đi tới gỡ tấm chiếu ra, khuôn mặt và cơ thể đầy rẫy thương tích của Trương Ai Thống lập tức xuất hiện trước mặt hắn, nhìn những vết thương này, mặt của hắn đanh lại trông giống như rất tức giận.
“Công tử đừng hiểu lầm, động Hoan Lạc của chúng tôi làm ăn rất có uy tín, chẳng qua trước khi mang đến, con hàng đã bị người nhà đánh đập cho nên mới ra nông nỗi này.” Tú bà Quỳnh Hoa vội vàng giải thích.
Lê Dương Chính không đáp lời bà ta, chỉ lật qua lật lại người của Trương Ai Thống để xem xét, nhưng trong mắt của đám người tú bà lại biến thành kiểm tra hàng hóa trước khi mua.
Một lúc sau, Lê Dương Chính kéo quần của Trương Ai Thống xuống rồi tách cánh mông của cậu ra, phần da thịt sưng tấy còn rướm máu nơi đó tố cáo cậu vừa bị xâm hại.
“Thế này là thế nào? Chẳng phải ta đã nói phải đưa con hàng còn nguyên vẹn đến sao?” Lê Dương Chính tức giận quát lớn.
Đôi mắt của hắn đỏ sòng sọc, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, chỉ cần nghĩ đến việc hắn đến trễ một bước khiến “chính mình” lại chịu ô nhục, hắn đã muốn giết sạch đám người độc ác trước mặt rồi.
Tú bà thấy chuyện như vậy bèn quay sang nhìn Dương Minh Khải, gã ghé vào tai bà ta nói nhỏ gì đó, bà ta nghe xong nghiến răng chửi thầm, sau đó mỉm cười trấn an Lê Dương Chính: “Công tử hãy nghe tôi giải thích, vừa rồi đám thuộc hạ không hiểu chuyện đã lỡ đụng chạm con hàng một chút, nhưng công tử yên tâm, chúng chưa làm bước cuối cùng, hay là để tôi đền con hàng khác cho công tử nhé.”
Lê Dương Chính quay lại chỗ của Trương Ai Thống rồi vạch cánh mông của cậu ra xem xét một lần nữa, mặc dù nếp gấp sưng tấy và rướm máu, nhưng không có dịch nhầy chảy ra, cửa động cũng không bị mở ra quá rộng, có lẽ bọn chúng chỉ vừa mới đút vật lạ vào để nới lỏng mà thôi.
Lê Dương Chính khẽ thở phào, nhưng trong lòng vẫn ngùn ngụt lửa giận, hắn đứng lên nhìn chằm chằm vào tú bà, lạnh lùng nói: “Ta thích con hàng này nên vẫn sẽ chọn nó, nhưng ta không nuốt trôi cục tức bị ngồi lên đầu, bà định liệu thế nào đây?”
Tú bà Quỳnh Mai im lặng một lúc để suy đoán ý đồ của Lê Dương Chính, đột nhiên Dương Minh Khải lên tiếng: “Theo ý công tử, tôi sẽ bắt hai gã lộng quyền kia đến mặc cho công tử xử trí.”
Lê Dương Chính không tỏ thái độ nào khác, tú bà Quỳnh Mai nghĩ Dương Minh Khải đã đoán trúng ý của hắn, thế thì may quá, mạng của hai gã tay sai không đáng giá, nếu có thể lấy đó làm nguôi giận quý nhân thì tốt rồi.
Ngay sau đó hai gã tay sai bị lôi tới, mặt mũi của chúng bầm dập không nhìn ra hình dạng, nhìn thấy tú bà lập tứ cầu xin: “Chúng con biết lỗi rồi, xin bà tha cho tụi con.”
Tú bà nhăn mặt tỏ vẻ ghét bỏ, nói: “Tụi mày đắc tội công tử đây thì mong gì sống sót nữa hả?”
Hai gã tay sai vừa nghe vậy lập tức quay sang cầu xin Lê Dương Chính, hắn chỉ lạnh lùng nhìn chúng rồi mở miệng: “Đưa hai tay ra.”
Hai gã tay sai nhìn nhau rồi cùng đưa hai cánh tay ra, chúng nghĩ chắc là quý nhân định quất roi trừng phạt chúng, như thế cũng tốt, chỉ mong quý nhân vui vẻ sẽ tha cho chúng.
Xoẹt!
Ngay lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì bốn cái bàn tay đã nằm trên mặt đất, máu bắn ra tứ phía.
“A!!” Hai gã tay sai đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tú bà và đám thuộc hạ đi theo cũng khiếp sợ không thôi.
Họ từng tiếp xúc với người tàn nhẫn, bản thân họ cũng từng giết người, nhưng đây là lần đầu họ nhìn thấy một công tử cao quý tự tay chặt đứt bàn tay của kẻ khác rồi nhìn chằm chằm vào chiến lợi phẩm với gương mặt lạnh lẽo điềm tĩnh như vậy, nhất thời hắn khiến họ có chút sợ hãi.
“Giết tụi nó!”
Lê Dương Chính bỏ lại một câu rồi bế bổng Trương Ai Thống lên đi ra ngoài.
Hai gã tay sai nhìn nhau, sau đó tiến tới gần Trương Ai Thống. Cậu nghe rõ bọn chúng muốn gì, cơ thể lại bắt đầu run rẩy nhưng cậu không phản kháng nữa, bởi vì phản kháng cũng không có tác dụng, cậu giống như một con cá nằm trên thớt mặc cho kẻ ác tùy ý làm nhục mổ xẻ vậy.
Lúc này đây trong lòng Trương Ai Thống cuồn cuộn lửa giận, một suy nghĩ trả thù chưa từng xuất hiện nay nhen nhóm trong lòng, cậu không muốn chết nữa, cậu phải sống để khiến những kẻ hại mình phải trả giá.
“Mày trợn trừng mắt nhìn tụi tao làm gì? Vì canh chừng mày mà tụi tao không được ăn nhậu chơi bời, nếu vậy thì mày làm cái bô cho tụi tao xả là hợp lý rồi ha ha.”
Hai gã tay sai bắt đầu sờ soạng khắp người Trương Ai Thống, mặc dù đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương nhưng xương cốt của trai mới lớn mềm mại, làn da cũng mịn màng do quanh năm không ra khỏi nhà.
“Mặc dù trước giờ tôi chỉ chơi kỹ nữ, nhưng không hiểu sao tôi lại muốn thông thằng này quá, chắc là nó sinh ra để làm điếm đó mày ha ha.”
Nghe những lời nhục mạ từ miệng của hai gã tay sai, Trương Ai Thống siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, trên mặt lộ rõ vẻ uất hận.
Một gã tay sai bặm trợn kéo quần của Trương Ai Thống xuống, tiếp xúc với nền đất lạnh lẽo, lông tơ trên đùi và chân cậu dựng đứng lên, da gà đua nhau xuất hiện, đồng thời vật giữa háng cũng teo nhỏ lại vì sợ và lạnh.
“Chậc chậc, anh nhìn củ khoai nhỏ xíu của nó này, đàn ông nào mà như thế, rõ ràng nó không thích hợp để làm đàn ông, vẫn nên bị người ta cưỡi thì hơn.”
“Đâu, để tôi vuốt thử xem nó có cứng lên không, chứ héo queo thế này không khéo khách lại chê.”
Gã còn lại nắm lấy vật nam tính của Trương Ai Thống mà vuốt, vết chai ở lòng bàn tay của gã ma sát vào phần da thịt non nớt khiến cậu đau đớn không thôi.
“Hừm, đúng là không cứng lên được, thái giám cũng không vô dụng như nó, thôi mình làm lẹ kẻo tú bà về.”
“Từ từ đã, chúng ta phải nới lỏng phía sau cho nó, nếu để rách chảy máu gì đó sẽ bị phát hiện đấy.”
Sau đó một gã vòng tay ngang giữa khuỷu chân của Trương Ai Thống rồi giơ lên, phần thịt đỏ hồng nơi riêng tư nhất lập tức lồ lộ trước mặt hai gã đàn ông.
Trương Ai Thống nhục nhã nhắm mắt lại, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy nhưng cậu tuyệt nhiên không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Đột nhiên Trương Ai Thống mở to mắt, cậu cảm nhận được một cơn đau như xé toạc toàn thân, một vật lạ thô bạo tiến vào bên trong cơ thể, hai mắt của cậu trợn ngược nhìn lên trần nhà, ý thức lại rơi vào khoảng không tối tăm một lần nữa.
Gã tay sai rút hai ngón tay ra, thấy phía trên có dính máu bèn tặc lưỡi: “Đút có hai ngón mà cũng bị rách là sao? Thôi kệ, nới lỏng bao nhiêu đủ rồi, chúng ta cưỡi nó thôi.”
Gã tay sai kéo thắt lưng xuống rồi móc ra cái của quý khổng lồ hôi hám rậm rạp lông lá của mình, đang lúc gã chuẩn bị nhét vào động thịt của Trương Ai Thống thì đột nhiên “rầm” một tiếng, cửa bị đá văng.
“Tụi bây đang làm gì đó?” Dương Minh Khải tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức cau mày tức giận.
Hai gã tay sai hoảng hốt buông Trương Ai Thống đã ngất xỉu ra, sau đó quỳ rạp xuống đất thưa: “Chúng… chúng tôi chưa làm gì cả, là… là nó dụ dỗ chúng tôi, nên chúng tôi mới…”
“Khốn kiếp, tú bà đã từng nói có khách đặt con hàng rồi mà tụi bây dám ăn trên đầu khách à, bây đâu, bắt hai chúng nó lại chờ tú bà xử lý.” Dương Minh Khải ra lệnh.
Hai tên thuộc hạ tiến tới bắt giữ người lôi đi, biết Dương Minh Khải là trợ thủ mới bên cạnh tú bà Quỳnh Mai, cho nên một tên thuộc hạ chắp tay thưa: “Bây giờ chúng ta nên làm sao thưa ngài?”
Dương Minh Khải nghiền ngẫm một lúc rồi nói: “Khách đang đợi, nếu không mau đưa con hàng ra sẽ khiến người nọ không vui, cứ mang nó ra ngoài đi rồi tính sau.”
Mấy tên thuộc hạ còn lại nhận lệnh vác Trương Ai Thống ra ngoài, trải qua mấy đoạn hành lang khúc khuỷu, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng được đóng kín.
Cốc cốc cốc.
“Bẩm bà, tôi đã mang con hàng tới rồi đây.” Dương Minh Khải nói vọng vào trong.
Lúc này, tú bà đang mời trà một thanh niên ăn mặc hoa quý, biểu cảm của hắn lạnh lùng khó đoán, hành vi lại thong thả ung dung, vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường, thảo nào sở thích cũng đặc biệt sạch sẽ hơn những công tử chỉ biết ăn chơi khác.
Thanh niên gật đầu, tú bà Quỳnh Mai lập tức đi mở cửa.
“Con hàng đã tới, mời công tử xem qua.” Tú bà Quỳnh Mai nở nụ cười xởi lởi nói.
Lê Dương Chính nhìn người bị bó bên trong cuộn chiếu nằm dưới đất, trái tim đột nhiên không ngừng đập loạn, rốt cuộc cũng nhìn thấy chính mình trong thân xác cũ rồi.
Lê Dương Chính đi tới gỡ tấm chiếu ra, khuôn mặt và cơ thể đầy rẫy thương tích của Trương Ai Thống lập tức xuất hiện trước mặt hắn, nhìn những vết thương này, mặt của hắn đanh lại trông giống như rất tức giận.
“Công tử đừng hiểu lầm, động Hoan Lạc của chúng tôi làm ăn rất có uy tín, chẳng qua trước khi mang đến, con hàng đã bị người nhà đánh đập cho nên mới ra nông nỗi này.” Tú bà Quỳnh Hoa vội vàng giải thích.
Lê Dương Chính không đáp lời bà ta, chỉ lật qua lật lại người của Trương Ai Thống để xem xét, nhưng trong mắt của đám người tú bà lại biến thành kiểm tra hàng hóa trước khi mua.
Một lúc sau, Lê Dương Chính kéo quần của Trương Ai Thống xuống rồi tách cánh mông của cậu ra, phần da thịt sưng tấy còn rướm máu nơi đó tố cáo cậu vừa bị xâm hại.
“Thế này là thế nào? Chẳng phải ta đã nói phải đưa con hàng còn nguyên vẹn đến sao?” Lê Dương Chính tức giận quát lớn.
Đôi mắt của hắn đỏ sòng sọc, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, chỉ cần nghĩ đến việc hắn đến trễ một bước khiến “chính mình” lại chịu ô nhục, hắn đã muốn giết sạch đám người độc ác trước mặt rồi.
Tú bà thấy chuyện như vậy bèn quay sang nhìn Dương Minh Khải, gã ghé vào tai bà ta nói nhỏ gì đó, bà ta nghe xong nghiến răng chửi thầm, sau đó mỉm cười trấn an Lê Dương Chính: “Công tử hãy nghe tôi giải thích, vừa rồi đám thuộc hạ không hiểu chuyện đã lỡ đụng chạm con hàng một chút, nhưng công tử yên tâm, chúng chưa làm bước cuối cùng, hay là để tôi đền con hàng khác cho công tử nhé.”
Lê Dương Chính quay lại chỗ của Trương Ai Thống rồi vạch cánh mông của cậu ra xem xét một lần nữa, mặc dù nếp gấp sưng tấy và rướm máu, nhưng không có dịch nhầy chảy ra, cửa động cũng không bị mở ra quá rộng, có lẽ bọn chúng chỉ vừa mới đút vật lạ vào để nới lỏng mà thôi.
Lê Dương Chính khẽ thở phào, nhưng trong lòng vẫn ngùn ngụt lửa giận, hắn đứng lên nhìn chằm chằm vào tú bà, lạnh lùng nói: “Ta thích con hàng này nên vẫn sẽ chọn nó, nhưng ta không nuốt trôi cục tức bị ngồi lên đầu, bà định liệu thế nào đây?”
Tú bà Quỳnh Mai im lặng một lúc để suy đoán ý đồ của Lê Dương Chính, đột nhiên Dương Minh Khải lên tiếng: “Theo ý công tử, tôi sẽ bắt hai gã lộng quyền kia đến mặc cho công tử xử trí.”
Lê Dương Chính không tỏ thái độ nào khác, tú bà Quỳnh Mai nghĩ Dương Minh Khải đã đoán trúng ý của hắn, thế thì may quá, mạng của hai gã tay sai không đáng giá, nếu có thể lấy đó làm nguôi giận quý nhân thì tốt rồi.
Ngay sau đó hai gã tay sai bị lôi tới, mặt mũi của chúng bầm dập không nhìn ra hình dạng, nhìn thấy tú bà lập tứ cầu xin: “Chúng con biết lỗi rồi, xin bà tha cho tụi con.”
Tú bà nhăn mặt tỏ vẻ ghét bỏ, nói: “Tụi mày đắc tội công tử đây thì mong gì sống sót nữa hả?”
Hai gã tay sai vừa nghe vậy lập tức quay sang cầu xin Lê Dương Chính, hắn chỉ lạnh lùng nhìn chúng rồi mở miệng: “Đưa hai tay ra.”
Hai gã tay sai nhìn nhau rồi cùng đưa hai cánh tay ra, chúng nghĩ chắc là quý nhân định quất roi trừng phạt chúng, như thế cũng tốt, chỉ mong quý nhân vui vẻ sẽ tha cho chúng.
Xoẹt!
Ngay lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì bốn cái bàn tay đã nằm trên mặt đất, máu bắn ra tứ phía.
“A!!” Hai gã tay sai đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tú bà và đám thuộc hạ đi theo cũng khiếp sợ không thôi.
Họ từng tiếp xúc với người tàn nhẫn, bản thân họ cũng từng giết người, nhưng đây là lần đầu họ nhìn thấy một công tử cao quý tự tay chặt đứt bàn tay của kẻ khác rồi nhìn chằm chằm vào chiến lợi phẩm với gương mặt lạnh lẽo điềm tĩnh như vậy, nhất thời hắn khiến họ có chút sợ hãi.
“Giết tụi nó!”
Lê Dương Chính bỏ lại một câu rồi bế bổng Trương Ai Thống lên đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất