Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 89: Làm khó làm dễ
Sau khi thi Hội xong, Lê Dương Chính mở một bàn tiệc lớn ở trà lâu rồi mời tất cả thư sinh muốn gặp hắn hoặc muốn kết giao với hắn tới dự, đương nhiên sẽ có kẻ mắng hắn phô trương thanh thế, nhưng trước đây hắn đâu thiếu nghe mấy lời chế nhạo từ đám hủ nho kia, bây giờ còn sợ gì cái danh phô trương chứ?
Trong bữa tiệc này không hẳn đều là người có thiện chí kết thân với hắn mà còn có cả phe cánh của các vị hoàng tộc khác, bình thường hắn không tham gia các buổi tụ họp cho nên hoàng tộc muốn lôi kéo cũng không có cơ hội, vì vậy vốn chỉ là vài bàn ăn nhỏ lại biến thành một bữa tiệc lớn.
Kết quả là… ngày hôm sau hắn bị ngự sử trình sớ buộc tội.
Đương nhiên nhà vua sẽ nói hắn trẻ người non dạ rồi phất tay cho qua, nhưng vẫn không tránh khỏi một vài quan viên có cái nhìn không tốt về hắn.
Thái sư vừa hạ triều về phủ đã gọi hắn tới răn dạy: “Dạo gần đây con quá nổi bật, hết đậu giải nguyên tới trồng ra khoai tây cho nên làm rất nhiều kẻ tiểu nhân chướng mắt con, tuy hiện giờ nhà vua không để bụng, nhưng lâu dần lời đồn nhiều hơn sẽ khiến thánh tâm lung lạc đấy.”
Lê Dương Chính rất bất lực, quá nổi bật là một cái tội sao? Phải có thực lực mới nổi bật đấy, hơn nữa chỉ e về sau hắn muốn giảm bớt độ tồn tại cũng không được.
“Con biết mình nên làm thế nào mà cha, hơn nữa cho dù bây giờ con trốn tránh thì đám sói đói kia cũng không buông tha con.”
Thái sư thở dài, vỗ vai con trai rồi nói: “Thôi con muốn làm gì thì làm, dù sao cha cũng có cái danh thái sư, coi như kim bài miễn tử cho con vậy.”
Nghe lời cha già than thở, Lê Dương Chính không nhịn được mà bật cười, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Hắn đột nhiên giang tay ra ôm thái sư vào lòng, nói: “Cảm ơn cha.”
Cảm ơn vì ông đã cho hắn cảm giác được trưởng bối che chở, thứ mà hắn hoàn toàn không cảm nhận được ở kiếp trước.
Thái sư rùng mình đẩy thằng con mất nết ra, ghét bỏ liếc xéo hắn một cái rồi hỏi: “Nghe nói con mở đấu trường đá gà gì đó, chưa thành danh đã muốn quay về thói ăn chơi như lúc trước rồi à?”
Tuy nói là nói vậy nhưng giọng điệu của ông không hề gay gắt, bởi lẽ bây giờ chính ông cũng không tin đứa con trai út này lại đột nhiên trở nên ngu muội như nửa năm trước.
Lê Dương Chính cười đáp: “Hiện tại vẫn chưa thể nói cho cha biết đâu, con chỉ đang kiếm thêm tấm kim bài miễn tử cho nhà mình thôi, dù sao cha có tới bốn người con mà.”
Thái sư nghiến răng nghiến lợi vỗ vào đầu hắn một cái thật mạnh rồi mắng: “Thằng nhãi ranh, trong mấy đứa con của tao có ai hay gây chuyện như mày không hả?”1
Lê Dương Chính ôm đầu chạy trốn về viện của mình, hắn muốn rủ rê nhóc con đến xem người ta dựng đấu trường đá gà.
Tuy nhiên vừa trở về viện đã nghe con Thu báo Trương Ai Thống đã đến chỗ của Lý thị, Lê Dương Chính cau mày, trong lòng có chút gì đó bất an, dạo gần đây Lý thị không thích nhóc con ra mặt, không biết có làm khó dễ cậu hay không.
Vì thế hắn bèn tức tốc chạy đến chỗ của Lý thị.
Lúc này trong viện của Lý thị còn có cả vợ của anh cả và anh hai, cộng thêm đứa em gái chưa từng gặp mặt từ khi đoạt xác của hắn.
Thấy Lê Dương Chính tới, đám đàn bà con gái đang ngồi trong viện ngoại trừ Lý thị đều đứng lên cúi đầu chào.
Hắn nhìn sang Trương Ai Thống đang đứng phía bên cạnh Lý thị với ánh mắt lo lắng, rõ ràng ai nấy đều được ngồi vậy mà chỉ có cậu là phải đứng, đây không phải làm khó dễ thì còn là gì nữa.
Mà Lý thị thấy Lê Dương Chính chạy tới rồi còn lộ ra biểu cảm lo âu như thế trong lòng càng thêm bất mãn Trương Ai Thống, chẳng lẽ đứa nhỏ này lén sai người gọi con trai tới để lên mặt với bà sao?
“Con tới đây làm gì?” Lý thị lạnh giọng hỏi.
Lê Dương Chính thu hồi tầm mắt, nhìn Lý thị rồi đáp: “Con định dẫn em Thống ra ngoại ô cùng con, nghe em ấy ở đây cho nên chạy tới.”
“Hừ, không biết là trùng hợp thật hay cố ý chạy tới nữa đây.” Lý thị xụ mặt.
Lê Hoài Thư, cô con gái độc nhất của thái sư và Lý thị thấy anh ba và mẹ căng thẳng bèn lên tiếng: “Thế thì thật khéo, vừa rồi em với mẹ và các chị dâu bàn nhau lên chùa thắp hương, đang chuẩn bị đi thì anh tới đấy.”
Lê Dương Chính nghe vậy càng lo lắng hơn, để Trương Ai Thống đến viện của Lý thị một mình hắn đã không an tâm rồi nói chi cho cậu ra ngoài chung với bà.
Lý thị càng nhìn con trai đề phòng mình càng tức giận, bèn đập bàn quát: “Sao? Sợ mẹ bắt nạt nó à?”
Trương Ai Thống thấy Lý thị tức giận vội vàng nói: “Cậu ơi em muốn đi chùa với mẹ, để khi khác rồi em sẽ ra ngoại ô với cậu nha.”
Thấy nhóc con nhìn mình với ánh mắt cầu xin, Lê Dương Chính cũng hiểu nếu hôm nay hắn một hai muốn dẫn cậu đi thì về sau mâu thuẫn giữa cậu và Lý thị sẽ ngày một chồng chất, vì thế hắn chỉ có thể thở dài nhượng bộ.
“Nếu vậy để con sai người chuẩn bị xe kiệu cho mẹ.”
Lý thị liếc nhìn Trương Ai Thống một cái, cậu vội vàng cúi đầu rụt vai lại, sau đó bà quay sang nói với Lê Dương Chính: “Lần này mẹ đi chùa một để cầu cho cháu ngoại của mẹ sinh ra thuận lợi, hai là cầu cho công danh sự nghiệp của con thuận lợi, ba là cầu cho nhà mình con cháu đầy đàn, khai chi tán diệp.”
Nghe Lý thị nhắc đến con cháu, đầu của Trương Ai Thống càng cúi thấp hơn, cậu siết chặt vạt áo của mình đến mức lòng bàn tay bị cò xát đỏ ửng, cậu cắn chặt môi ép bản thân không được lộ ra cảm xúc của mình, nếu không cậu chủ sẽ vì cậu mà cãi nhau với mẹ chồng mất.
Lê Hoài Thư thấy sắc mặt của Lê Dương Chính đanh lại, nhân lúc chưa xảy ra chuyện lớn bèn cười giả lả rồi nói: “Con thấy sắc trời không còn sớm, hay mình đi nhanh đi mẹ kẻo muộn.”
“Hừ!”
Lý thị giận dỗi đứng dậy đi lướt qua người của Lê Dương Chính, đám con dâu không dám chậm trễ mà nối gót theo sau, ngay cả Trương Ai Thống cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn một cái đã lầm lũi chạy ra ngoài.
Lê Hoài Thu ôm bụng tiến tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Anh cư xử như thế với mẹ là không ổn đâu, chỉ khiến mẹ thêm ghét anh dâu mà thôi, điều mẹ đang băn khoăn là con cái của anh, anh mà cứ bênh vực anh dâu bất chấp sẽ càng làm mẹ bất an đấy.”
Một lời đánh thức người trong mộng, hắn cứ sợ Lý thị làm khó dễ Trương Ai Thống rồi cật lực tách cậu ra xa bà, vô tình khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.
Điều Lý thị mong mỏi là thấy hắn cưới vợ sinh con, bà lại không biết Trương Ai Thống có khả năng đặc biệt vì thế lo lắng hắn sẽ vì yêu thích cậu mà đoạn tuyệt hương khói, nếu hắn không mau chóng giải quyết khúc mắc này thì không biết bà sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.
“Cảm ơn em nhiều lắm, phiền em chăm sóc em ấy giúp anh.” Lê Dương Chính khẩn thiết nói với Lê Hoài Thu.
“Biết rồi biết rồi, thấy anh thay đổi em cũng mừng, nhưng nói về độ gây chuyện thì còn hơn cả lúc trước ấy chứ.”
Nói xong nàng cười cười ôm bụng đi ra ngoài, đúng lúc này Tô thị và Trương Ngọc Nhi cũng lên kiệu đi ra khỏi thành.1
Trong bữa tiệc này không hẳn đều là người có thiện chí kết thân với hắn mà còn có cả phe cánh của các vị hoàng tộc khác, bình thường hắn không tham gia các buổi tụ họp cho nên hoàng tộc muốn lôi kéo cũng không có cơ hội, vì vậy vốn chỉ là vài bàn ăn nhỏ lại biến thành một bữa tiệc lớn.
Kết quả là… ngày hôm sau hắn bị ngự sử trình sớ buộc tội.
Đương nhiên nhà vua sẽ nói hắn trẻ người non dạ rồi phất tay cho qua, nhưng vẫn không tránh khỏi một vài quan viên có cái nhìn không tốt về hắn.
Thái sư vừa hạ triều về phủ đã gọi hắn tới răn dạy: “Dạo gần đây con quá nổi bật, hết đậu giải nguyên tới trồng ra khoai tây cho nên làm rất nhiều kẻ tiểu nhân chướng mắt con, tuy hiện giờ nhà vua không để bụng, nhưng lâu dần lời đồn nhiều hơn sẽ khiến thánh tâm lung lạc đấy.”
Lê Dương Chính rất bất lực, quá nổi bật là một cái tội sao? Phải có thực lực mới nổi bật đấy, hơn nữa chỉ e về sau hắn muốn giảm bớt độ tồn tại cũng không được.
“Con biết mình nên làm thế nào mà cha, hơn nữa cho dù bây giờ con trốn tránh thì đám sói đói kia cũng không buông tha con.”
Thái sư thở dài, vỗ vai con trai rồi nói: “Thôi con muốn làm gì thì làm, dù sao cha cũng có cái danh thái sư, coi như kim bài miễn tử cho con vậy.”
Nghe lời cha già than thở, Lê Dương Chính không nhịn được mà bật cười, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Hắn đột nhiên giang tay ra ôm thái sư vào lòng, nói: “Cảm ơn cha.”
Cảm ơn vì ông đã cho hắn cảm giác được trưởng bối che chở, thứ mà hắn hoàn toàn không cảm nhận được ở kiếp trước.
Thái sư rùng mình đẩy thằng con mất nết ra, ghét bỏ liếc xéo hắn một cái rồi hỏi: “Nghe nói con mở đấu trường đá gà gì đó, chưa thành danh đã muốn quay về thói ăn chơi như lúc trước rồi à?”
Tuy nói là nói vậy nhưng giọng điệu của ông không hề gay gắt, bởi lẽ bây giờ chính ông cũng không tin đứa con trai út này lại đột nhiên trở nên ngu muội như nửa năm trước.
Lê Dương Chính cười đáp: “Hiện tại vẫn chưa thể nói cho cha biết đâu, con chỉ đang kiếm thêm tấm kim bài miễn tử cho nhà mình thôi, dù sao cha có tới bốn người con mà.”
Thái sư nghiến răng nghiến lợi vỗ vào đầu hắn một cái thật mạnh rồi mắng: “Thằng nhãi ranh, trong mấy đứa con của tao có ai hay gây chuyện như mày không hả?”1
Lê Dương Chính ôm đầu chạy trốn về viện của mình, hắn muốn rủ rê nhóc con đến xem người ta dựng đấu trường đá gà.
Tuy nhiên vừa trở về viện đã nghe con Thu báo Trương Ai Thống đã đến chỗ của Lý thị, Lê Dương Chính cau mày, trong lòng có chút gì đó bất an, dạo gần đây Lý thị không thích nhóc con ra mặt, không biết có làm khó dễ cậu hay không.
Vì thế hắn bèn tức tốc chạy đến chỗ của Lý thị.
Lúc này trong viện của Lý thị còn có cả vợ của anh cả và anh hai, cộng thêm đứa em gái chưa từng gặp mặt từ khi đoạt xác của hắn.
Thấy Lê Dương Chính tới, đám đàn bà con gái đang ngồi trong viện ngoại trừ Lý thị đều đứng lên cúi đầu chào.
Hắn nhìn sang Trương Ai Thống đang đứng phía bên cạnh Lý thị với ánh mắt lo lắng, rõ ràng ai nấy đều được ngồi vậy mà chỉ có cậu là phải đứng, đây không phải làm khó dễ thì còn là gì nữa.
Mà Lý thị thấy Lê Dương Chính chạy tới rồi còn lộ ra biểu cảm lo âu như thế trong lòng càng thêm bất mãn Trương Ai Thống, chẳng lẽ đứa nhỏ này lén sai người gọi con trai tới để lên mặt với bà sao?
“Con tới đây làm gì?” Lý thị lạnh giọng hỏi.
Lê Dương Chính thu hồi tầm mắt, nhìn Lý thị rồi đáp: “Con định dẫn em Thống ra ngoại ô cùng con, nghe em ấy ở đây cho nên chạy tới.”
“Hừ, không biết là trùng hợp thật hay cố ý chạy tới nữa đây.” Lý thị xụ mặt.
Lê Hoài Thư, cô con gái độc nhất của thái sư và Lý thị thấy anh ba và mẹ căng thẳng bèn lên tiếng: “Thế thì thật khéo, vừa rồi em với mẹ và các chị dâu bàn nhau lên chùa thắp hương, đang chuẩn bị đi thì anh tới đấy.”
Lê Dương Chính nghe vậy càng lo lắng hơn, để Trương Ai Thống đến viện của Lý thị một mình hắn đã không an tâm rồi nói chi cho cậu ra ngoài chung với bà.
Lý thị càng nhìn con trai đề phòng mình càng tức giận, bèn đập bàn quát: “Sao? Sợ mẹ bắt nạt nó à?”
Trương Ai Thống thấy Lý thị tức giận vội vàng nói: “Cậu ơi em muốn đi chùa với mẹ, để khi khác rồi em sẽ ra ngoại ô với cậu nha.”
Thấy nhóc con nhìn mình với ánh mắt cầu xin, Lê Dương Chính cũng hiểu nếu hôm nay hắn một hai muốn dẫn cậu đi thì về sau mâu thuẫn giữa cậu và Lý thị sẽ ngày một chồng chất, vì thế hắn chỉ có thể thở dài nhượng bộ.
“Nếu vậy để con sai người chuẩn bị xe kiệu cho mẹ.”
Lý thị liếc nhìn Trương Ai Thống một cái, cậu vội vàng cúi đầu rụt vai lại, sau đó bà quay sang nói với Lê Dương Chính: “Lần này mẹ đi chùa một để cầu cho cháu ngoại của mẹ sinh ra thuận lợi, hai là cầu cho công danh sự nghiệp của con thuận lợi, ba là cầu cho nhà mình con cháu đầy đàn, khai chi tán diệp.”
Nghe Lý thị nhắc đến con cháu, đầu của Trương Ai Thống càng cúi thấp hơn, cậu siết chặt vạt áo của mình đến mức lòng bàn tay bị cò xát đỏ ửng, cậu cắn chặt môi ép bản thân không được lộ ra cảm xúc của mình, nếu không cậu chủ sẽ vì cậu mà cãi nhau với mẹ chồng mất.
Lê Hoài Thư thấy sắc mặt của Lê Dương Chính đanh lại, nhân lúc chưa xảy ra chuyện lớn bèn cười giả lả rồi nói: “Con thấy sắc trời không còn sớm, hay mình đi nhanh đi mẹ kẻo muộn.”
“Hừ!”
Lý thị giận dỗi đứng dậy đi lướt qua người của Lê Dương Chính, đám con dâu không dám chậm trễ mà nối gót theo sau, ngay cả Trương Ai Thống cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn một cái đã lầm lũi chạy ra ngoài.
Lê Hoài Thu ôm bụng tiến tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Anh cư xử như thế với mẹ là không ổn đâu, chỉ khiến mẹ thêm ghét anh dâu mà thôi, điều mẹ đang băn khoăn là con cái của anh, anh mà cứ bênh vực anh dâu bất chấp sẽ càng làm mẹ bất an đấy.”
Một lời đánh thức người trong mộng, hắn cứ sợ Lý thị làm khó dễ Trương Ai Thống rồi cật lực tách cậu ra xa bà, vô tình khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.
Điều Lý thị mong mỏi là thấy hắn cưới vợ sinh con, bà lại không biết Trương Ai Thống có khả năng đặc biệt vì thế lo lắng hắn sẽ vì yêu thích cậu mà đoạn tuyệt hương khói, nếu hắn không mau chóng giải quyết khúc mắc này thì không biết bà sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.
“Cảm ơn em nhiều lắm, phiền em chăm sóc em ấy giúp anh.” Lê Dương Chính khẩn thiết nói với Lê Hoài Thu.
“Biết rồi biết rồi, thấy anh thay đổi em cũng mừng, nhưng nói về độ gây chuyện thì còn hơn cả lúc trước ấy chứ.”
Nói xong nàng cười cười ôm bụng đi ra ngoài, đúng lúc này Tô thị và Trương Ngọc Nhi cũng lên kiệu đi ra khỏi thành.1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất