Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 95: Nổi Điên

Trước Sau
Trần Minh Triết đến trình diện với đức mẫu của hắn ta xong bèn vội vàng chạy xuống chân núi tìm Trương Ai Thống.

Không ngờ khi đến nơi đã không thấy người đâu, còn khối gỗ đồ chơi thì nằm lăn lóc dưới đất, hắn ta nhặt lên, khẽ thở dài: “Chơi chán rồi nên quăng ở đây sao?”

Sau đó hắn ta nhìn xung quanh cũng không tìm được người, đột nhiên hắn ta thầm nghĩ tuy chỉ mới gặp Trương Ai Thống một lần, nhưng qua vài câu nói chuyện đơn giản hắn ta đã đoán ra được cậu khá nhút nhát và ngây thơ, nếu không sẽ không vì chơi một món đồ chơi mà quên hết trời đất như thế.

Cho nên người như cậu sẽ quăng đồ vật của người khác và bỏ đi khỏi xe ngựa của nhà mình sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, Trần Minh Triết bèn sai người dựa theo lời hắn ta miêu tả đi tìm Trương Ai Thống.

Kết quả tìm nửa ngày cũng không thấy đâu, đang lúc hắn ta định bỏ cuộc thì thị vệ thân cận của hắn ta hô lên nói đã tìm thấy người rồi.

Trần Minh Triết vội chạy tới chỗ của tên thị vệ kia thì lập tức nhìn thấy Trương Ai Thống đang nằm bất động trên mặt đất, toàn thân đều là thương tích.

“Mau, đưa người về biệt viện của ta, nhớ không được để người khác biết chuyện này, nếu không ngươi cẩn thận cái đầu trên cổ của ngươi đấy.” Trần Minh Triết uy hiếp tên thị vệ.

Tạm thời hắn ta không thể đưa Trương Ai Thống về cung, nếu không chuyện chưa cần đến tai đức cha thì đức mẹ đã đến xử tội hắn ta rồi.

Đến biệt viện của Trần Minh Triết, hắn ta lập tức kêu thái y tới chữa trị cho Trương Ai Thống, lúc ông ta cởi quần áo của cậu ra, nhìn những vết bầm xanh bầm tím xen lẫn vết cắt sâu đến mức thấy cả xương trên trên người cậu, trong lòng hắn ta tức giận không thôi.

Rốt cuộc là kẻ nào lại ra tay tàn độc với một chàng trai gầy yếu như vậy? Trong mắt chúng đúng là coi luật pháp Đại Lịch không ra gì mà.1

Một lúc sau thái y đã băng bó cho Trương Ai Thống xong bèn lui ra ngoài, đương nhiên dưới sự uy hiếp của Trần Minh Triết, ông ta không thể không ngậm mồm để giữ mạng.

Trần Minh Triết ngồi bên giường nhìn Trương Ai Thống, hắn ta đau lòng vuốt ve gương mặt non nớt trắng bệch của cậu.



“Cậu ơi… hức… cậu ơi… em đau quá…”

Trương Ai Thống nhắm nghiền mắt, mặt mày nhăn nhỏ lầm bầm một câu không rõ nghĩa.1

Trần Minh Triết vội vàng vỗ nhẹ vào vai hòng trấn an thiếu niên, nhưng cậu vẫn không ngừng lầm bầm gọi tên ai đó trong miệng, nước mắt phủ kín gương mặt.

“Ngoan, có ta ở đây rồi, em đừng sợ…” Trần Minh Triết thủ thỉ bên tai Trương Ai Thống.

Dường như lời an ủi này có tác dụng, cậu không còn nói mớ nữa rồi chìm vào giấc ngủ sâu, Trần Minh Triết thở phào nhẹ nhõm, hắn ta không phải người kiên nhẫn thích dỗ dành người khác, nhưng nếu là mỹ nhân trước mặt, đừng nói dịu dàng, kêu hắn ta tự mình rửa chân cho cậu hắn ta cũng bằng lòng.1

Trần Minh Triết đứng dậy gọi thị vệ thân cận vào, chỉ vào Trương Ai Thống rồi nói: “Ngươi đi điều tra về lai lịch của hắn.”

“Dạ.”

Thị vệ nhận lệnh tức tốc chạy đi, Trần Minh Triết lại tiếp tục túc trực bên cạnh giường của mỹ nhân.



Bên trong rừng trúc của chùa Phật Đài, Lê Dương Chính siết chặt mảnh ngọc lục bảo trong tay, đôi mắt long lên sòng sọc, tơ máu phủ kín tròng trắng, răng nghiến ken két vào nhau, trông hắn lúc này không khác gì một kẻ điên loạn khát máu.

Đây là mảnh ngọc mà hắn đã tặng cho Trương Ai Thống, bên trên còn khắc chữ bình an, hắn hy vọng nó sẽ giúp cậu tai qua nạn khỏi không gặp bất trắc gì, nào ngờ bây giờ nó lại nằm ở một nơi hoang vu thế này, trên mặt đất còn vương vãi vết máu, không nói cũng biết chủ nhân của nó đã gặp chuyện chẳng lành rồi.

“Tô thị, Trương Ngọc Nhi! Các ngươi đáng chết!”

Lê Dương Chính gằn từng chữ một, trên người tỏa ra một nguồn năng lượng chết chóc.

Mưa bắt đầu nặng hạt, hắn một mình tay trái cầm mảnh ngọc, tay phải xách theo đao đi về phía phủ thừa tướng, nước mưa phủ kín gương mặt của hắn, sấm chớp vang ầm trời.1



Hiện giờ lý trí gì đó đã bay sạch, hắn không muốn bày kế nữa mà muốn đến phủ thừa tướng trực tiếp đòi người, nếu người không có, vậy thì mạng đền mạng.

Thằng Quy vẫn đi theo Lê Dương Chính từ rừng trúc trở về kinh thành, gã không dám che ô cho cậu chủ, càng không dám mở miệng khuyên nhủ, bởi vì bây giờ hắn đã không còn tỉnh táo nữa rồi.

“Phải làm sao bây giờ? Cậu ba mà tới phủ thừa tướng vào lúc này chỉ có đường chết mà thôi, không được, phải chạy về báo cho ông lớn biết chuyện mới được.”

Thằng Quy chạy nhanh về phủ thái sư cầu cứu, thái sư vừa hay tin lập tức cử cánh tay đắc lực của mình đi ngăn hắn lại.

Lúc này mưa to như trút nước, bầu trời cũng trở nên u ám xám xịt, trên đường vắng hoe không một bóng người, chỉ còn Lê Dương Chính cầm một thanh đao dài lang thang bước về phía trước.1

Đột nhiên một người đàn ông cao to vạm vỡ xuất hiện, chắn ngang đường không cho hắn đi.

“Tránh ra!” Lê Dương Chính chĩa mũi đao vào người nọ.

Người nọ vẫn đứng đó không hề sợ hãi trước dáng vẻ điên cuồng của Lê Dương Chính.

“Ông lớn muốn tôi đưa cậu về.” Người nọ lên tiếng.

“Cút ngay!”

Mặt mũi của Lê Dương Chính trở nên vặn vẹo rồi giơ đao chém thẳng vào người đối phương, tuy nhiên thân thủ của người nọ cực kỳ nhanh nhẹn, hai ba chiêu đã khống chế được con gà què là hắn.1

“Cậu ba à, đắc tội rồi.”

Dừa dứt câu người nọ giơ tay lên đập thẳng vào gáy của Lê Dương Chính một cái làm hắn bất tỉnh nhân sự ngay lập tức, sau đó người nọ vác hắn trên vai rồi đi về phía phủ thái sư.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau