Chương 2: Trùng sinh
Khuất Tử Dạ rõ ràng bị trường kiếm xuyên qua tim, nhưng hiện tại lồng ngực không có chút cảm giác gì, ngược lại vai phải lại đau nhói đến như vậy...
"Khuất công tử cố lên!"
"Thiên Sinh Chí Kiệt cố lên!"
"Người của Thanh Vân Sơn sao lại bỉ ổi đến thế này?! Dám đánh lén lộ liễu như vậy không sợ sẽ làm mất mặt môn phái hay sao?! Thiên Sinh Chí Kiệt mau đứng dậy, hạ gục tên cẩu tử kia đi!"
"Thiên Sinh Chí Kiệt nhất định sẽ thắng trong cuộc tỉ thí này. Huynh ấy lợi hại như vậy sẽ không thua đâu!"
Khuất Tử Dạ bỗng nhiên nghe thấy rất nhiều âm thanh cổ vũ quen thuộc không ngừng vang vọng bên tai. Dường như những câu nói reo hò này, hắn đã từng nghe qua ở đâu đó...
Vai phải bị một vật gì đó cứa qua, máu vẫn còn lưu lại trên áo, hắn một tay chống xuống sàn gỗ, một tay mơ màng dụi mắt, ánh mặt trời lâu ngày chưa từng tiếp xúc rọi vào làm mắt hắn khẽ đau nhức, hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, đã thấy nam nhân đối diện vung đao chạy hì hục về phía mình.
Khuất Tử Dạ đập tay xuống sàn gỗ một cái, thân nhẹ như tơ lập tức đứng phắt dậy, nhanh nhạy né sát đao đang hướng tới.
Đến khi hắn hoàn toàn thích ứng với ánh sáng, gương mặt người đối diện lập tức hiện rõ ra trong mắt hắn. Đôi mắt lưu ly xinh đẹp của Khuất Tử Dạ lập tức tối sầm lại, hiện rõ căm phẫn cùng sát ý.
Thư Sư!!
Đây không phải chính là đệ tử thân truyền của Bốc chưởng môn Thanh Vân Sơn đó sao?!
Tên Thư Sư này chính là tay chân đắc ý nhất của lão già Bốc Lâm, cũng chính gã đêm đó ở đại điện Thanh Vân góp sức bức hắn vào con đường chết!
Lửa hận đột ngột dâng cao, Khuất Tử Dạ với trường kiếm cầm sẵn trên tay, thân ảnh như gió lướt qua người Thư Sư.
Xoẹt!!!!
Mọi người chỉ kịp nhìn thấy vị trí của Khuất Tử Dạ đã thay đổi, mũi kiếm hướng xuống nhỏ ra một giọt máu tươi. Nam nhân cao to đứng sau lưng hắn, loan đao rời khỏi tay, cả người ngã quỵ xuống sàn gỗ, trên cổ xuất hiện một đường kiếm bén ngót.
Mọi người há hốc mồm nhìn nhau, không dám tin vào mắt mình, rất nhiều âm thanh lo sợ cùng kinh ngạc hét toáng lên.
"Tại sao lại như vậy?! Không phải chỉ là tỉ thí thôi sao, sao lại giết người rồi?!"
"Ta có đang nhìn nhầm không?! Người đó có thật là Thiên Sinh Chí Kiệt?! Sao lại ra tay độc ác như vậy?!"
"Tên Thư Sư đúng là đã giở trò đánh lén, nhưng Khuất công tử cũng không thể ra tay cướp đi mạng sống của người khác như vậy!"
Lời bàn tán càng ngày càng lớn, đột nhiên một đệ tử của Thanh Vân Sơn chạy lên đấu đài ôm lấy xác của Thư Sư, vừa khóc vừa hét lớn: "Thiên Sinh Chí Kiệt! Ngươi đường đường là người của bạch đạo lại dám trước mặt mọi người ra tay sát hại sư huynh ta! Các anh hùng hào kiệt còn đứng ngây ra đó làm gì?! Không mau xông lên bắt lấy tên giết người này, giao cho Ngũ đại môn phái luận tội!!"
Tất cả mọi người lập tức hiểu ra vấn đề, đồng loạt xông lên đấu đài.
Khuất Tử Dạ liếc nhìn quang cảnh xung quanh, nghe thấy bọn họ nói chuyện, đột ngột hiểu ra điều gì đó.
Hắn hiện tại đang đứng trên đấu đài của cuộc tỉ thí Loạn Giáp Đấu mỗi năm được tổ chức một lần. Người giành được chiến thắng cuối cùng sẽ được đi vào trong núi Vọng Sơn, nơi cất giữ thần binh của toàn bộ tu chân giới và tìm ra cho bản thân một thần binh phù hợp nhất.
Trước kia hắn đã vào được Vọng Sơn, lấy được Hàn Linh kiếm, còn vô tình lấy được bí kíp thần công trong lời đồn, nên mới dẫn đến cái chết của hắn sau này.
Loạn Giáp Đấu lần đó được tổ chức chính là hai tháng sau khi Khuất Liệt Gia Trang bị sát hại, cũng chính là lúc hắn vừa tròn hai mươi hai tuổi.
Có cái gì đó không đúng!
Chuyện này là thế nào?!
Hắn rõ ràng đã chết, thân xác cũng tan thành tro bụi, tại sao bây giờ lại ở đây?
Đầu hắn còn đang đau nhức, khi mở mắt ra đã thấy bản thân bị vây kín bốn phía, hắn cũng không còn tâm trạng suy nghĩ, tay cầm trường kiếm điên cuồng chém về phía trước. Cả đấu đài chưa bao lâu liền bao phủ bởi máu và xác chết, xác người bị chặt đứt kéo dài từ đấu đài xuống các bậc cầu thang, trông thê thảm không thể nhìn nổi.
Từng tốp từng tốp người xông lên nhưng không một ai là đối thủ của Khuất Tử Dạ. Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, hắn từ lúc nào lại lợi hại đến như vậy?!
Hắn càng giết càng hăng say, trong phút chốc cũng thấu hiểu vấn đề.
Trùng sinh!
Hắn được trùng sinh!!
Vì một nguyên nhân bí ẩn nào đó, hay đơn giản chỉ là ông trời có mắt muốn cho hắn cơ hội làm lại cuộc đời, nên mới để hắn trùng sinh, lại còn lưu giữ toàn bộ tu vi kiếp trước của hắn đến tận kiếp này!
Không còn nghi ngờ gì nữa, giữ lại sức mạnh của hắn chính là tạo cơ hội cho hắn trả thù! Cho hắn hủy diệt tu chân giới!
Khuất Tử Dạ trước kia làm người quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ điên cuồng sát phạt như lúc này, có lẽ do hận thù che mất lý trí, mùi máu tanh lại có thể kích thích cảm giác vui sướng của hắn đến như vậy.
Một đường máu tươi đỏ rực không hề lưu tình. Nhưng có nhiều người nhận ra, những kẻ bị giết hầu hết đều là đệ tử dưới trướng của Thanh Vân Sơn.
Ngũ đại môn phái rất nhanh đã nhận được tin báo, lập tức đưa người đến chi viện.
Khuất Tử Dạ một mình đứng trên đấu đài, tà áo tung bay phất phới, lục y ngạo mạn sạch sẽ thường ngày, hôm nay lại dính đầy máu tươi dơ bẩn.
Hắn ngẩng cao đầu ngước nhìn bầu trời xán lạn, gương mặt tuấn tú vì tàn sát quá nhiều mà loang lổ vết máu, trông hắn thật đáng sợ, nhưng lại cuốn hút đầy ma mị. Hắn hít sâu một hơi, mùi máu tanh quanh quẩn bên chóp mũi, hắn đột ngột mỉm cười...
Thật dễ chịu!
Những vệt máu dính lên người hắn ngày hôm nay...
Một khi lục y bị vấy bẩn, cả đời không thể rửa sạch!
Người chi viện càng đến càng đông, hắn kiếp trước đúng là đã luyện Bách Tà Tản Ma Công nhưng cũng chỉ đến tầng thứ tư thì dừng lại, với sức lực hiện tại lại không thể chống đỡ được quá nhiều người.
Khuất Tử Dạ không do dự lập tức phóng người bay lên cao, chớp mắt đã rời khỏi cuộc tỉ thí của Loạn Giáp Đấu.
Hắn hiên ngang rời đi trong vô vàn cặp mắt hoảng sợ của mọi người. Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy bộ dạng điên cuồng này của hắn, nhẫn tâm, lãnh khốc, vô tình...
Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, họ thật sự sẽ không dám tin. Đường đường là một đại anh hùng chính nghĩa, tiếng tăm lừng lẫy nhất tu chân giới Thiên Sinh Chí Kiệt lại có thể đồ sát người bạch đạo một cách tàn nhẫn như vậy!
Từ lúc hắn ra tay giết người, đã xác định được hậu quả sau này.
Từ thời khắc này trở đi...
Thiên Sinh Chí Kiệt của tu chân giới liền biến mất!
Thay vào đó là một đại ma đầu khát máu được hình thành, tên ma đầu bị người đời chán ghét cùng khinh bỉ!
Nhưng lại là tên đại ma đầu khiến toàn bộ tu chân giới khiếp sợ, đứng ngồi không yên!!
"Khuất công tử cố lên!"
"Thiên Sinh Chí Kiệt cố lên!"
"Người của Thanh Vân Sơn sao lại bỉ ổi đến thế này?! Dám đánh lén lộ liễu như vậy không sợ sẽ làm mất mặt môn phái hay sao?! Thiên Sinh Chí Kiệt mau đứng dậy, hạ gục tên cẩu tử kia đi!"
"Thiên Sinh Chí Kiệt nhất định sẽ thắng trong cuộc tỉ thí này. Huynh ấy lợi hại như vậy sẽ không thua đâu!"
Khuất Tử Dạ bỗng nhiên nghe thấy rất nhiều âm thanh cổ vũ quen thuộc không ngừng vang vọng bên tai. Dường như những câu nói reo hò này, hắn đã từng nghe qua ở đâu đó...
Vai phải bị một vật gì đó cứa qua, máu vẫn còn lưu lại trên áo, hắn một tay chống xuống sàn gỗ, một tay mơ màng dụi mắt, ánh mặt trời lâu ngày chưa từng tiếp xúc rọi vào làm mắt hắn khẽ đau nhức, hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, đã thấy nam nhân đối diện vung đao chạy hì hục về phía mình.
Khuất Tử Dạ đập tay xuống sàn gỗ một cái, thân nhẹ như tơ lập tức đứng phắt dậy, nhanh nhạy né sát đao đang hướng tới.
Đến khi hắn hoàn toàn thích ứng với ánh sáng, gương mặt người đối diện lập tức hiện rõ ra trong mắt hắn. Đôi mắt lưu ly xinh đẹp của Khuất Tử Dạ lập tức tối sầm lại, hiện rõ căm phẫn cùng sát ý.
Thư Sư!!
Đây không phải chính là đệ tử thân truyền của Bốc chưởng môn Thanh Vân Sơn đó sao?!
Tên Thư Sư này chính là tay chân đắc ý nhất của lão già Bốc Lâm, cũng chính gã đêm đó ở đại điện Thanh Vân góp sức bức hắn vào con đường chết!
Lửa hận đột ngột dâng cao, Khuất Tử Dạ với trường kiếm cầm sẵn trên tay, thân ảnh như gió lướt qua người Thư Sư.
Xoẹt!!!!
Mọi người chỉ kịp nhìn thấy vị trí của Khuất Tử Dạ đã thay đổi, mũi kiếm hướng xuống nhỏ ra một giọt máu tươi. Nam nhân cao to đứng sau lưng hắn, loan đao rời khỏi tay, cả người ngã quỵ xuống sàn gỗ, trên cổ xuất hiện một đường kiếm bén ngót.
Mọi người há hốc mồm nhìn nhau, không dám tin vào mắt mình, rất nhiều âm thanh lo sợ cùng kinh ngạc hét toáng lên.
"Tại sao lại như vậy?! Không phải chỉ là tỉ thí thôi sao, sao lại giết người rồi?!"
"Ta có đang nhìn nhầm không?! Người đó có thật là Thiên Sinh Chí Kiệt?! Sao lại ra tay độc ác như vậy?!"
"Tên Thư Sư đúng là đã giở trò đánh lén, nhưng Khuất công tử cũng không thể ra tay cướp đi mạng sống của người khác như vậy!"
Lời bàn tán càng ngày càng lớn, đột nhiên một đệ tử của Thanh Vân Sơn chạy lên đấu đài ôm lấy xác của Thư Sư, vừa khóc vừa hét lớn: "Thiên Sinh Chí Kiệt! Ngươi đường đường là người của bạch đạo lại dám trước mặt mọi người ra tay sát hại sư huynh ta! Các anh hùng hào kiệt còn đứng ngây ra đó làm gì?! Không mau xông lên bắt lấy tên giết người này, giao cho Ngũ đại môn phái luận tội!!"
Tất cả mọi người lập tức hiểu ra vấn đề, đồng loạt xông lên đấu đài.
Khuất Tử Dạ liếc nhìn quang cảnh xung quanh, nghe thấy bọn họ nói chuyện, đột ngột hiểu ra điều gì đó.
Hắn hiện tại đang đứng trên đấu đài của cuộc tỉ thí Loạn Giáp Đấu mỗi năm được tổ chức một lần. Người giành được chiến thắng cuối cùng sẽ được đi vào trong núi Vọng Sơn, nơi cất giữ thần binh của toàn bộ tu chân giới và tìm ra cho bản thân một thần binh phù hợp nhất.
Trước kia hắn đã vào được Vọng Sơn, lấy được Hàn Linh kiếm, còn vô tình lấy được bí kíp thần công trong lời đồn, nên mới dẫn đến cái chết của hắn sau này.
Loạn Giáp Đấu lần đó được tổ chức chính là hai tháng sau khi Khuất Liệt Gia Trang bị sát hại, cũng chính là lúc hắn vừa tròn hai mươi hai tuổi.
Có cái gì đó không đúng!
Chuyện này là thế nào?!
Hắn rõ ràng đã chết, thân xác cũng tan thành tro bụi, tại sao bây giờ lại ở đây?
Đầu hắn còn đang đau nhức, khi mở mắt ra đã thấy bản thân bị vây kín bốn phía, hắn cũng không còn tâm trạng suy nghĩ, tay cầm trường kiếm điên cuồng chém về phía trước. Cả đấu đài chưa bao lâu liền bao phủ bởi máu và xác chết, xác người bị chặt đứt kéo dài từ đấu đài xuống các bậc cầu thang, trông thê thảm không thể nhìn nổi.
Từng tốp từng tốp người xông lên nhưng không một ai là đối thủ của Khuất Tử Dạ. Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, hắn từ lúc nào lại lợi hại đến như vậy?!
Hắn càng giết càng hăng say, trong phút chốc cũng thấu hiểu vấn đề.
Trùng sinh!
Hắn được trùng sinh!!
Vì một nguyên nhân bí ẩn nào đó, hay đơn giản chỉ là ông trời có mắt muốn cho hắn cơ hội làm lại cuộc đời, nên mới để hắn trùng sinh, lại còn lưu giữ toàn bộ tu vi kiếp trước của hắn đến tận kiếp này!
Không còn nghi ngờ gì nữa, giữ lại sức mạnh của hắn chính là tạo cơ hội cho hắn trả thù! Cho hắn hủy diệt tu chân giới!
Khuất Tử Dạ trước kia làm người quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ điên cuồng sát phạt như lúc này, có lẽ do hận thù che mất lý trí, mùi máu tanh lại có thể kích thích cảm giác vui sướng của hắn đến như vậy.
Một đường máu tươi đỏ rực không hề lưu tình. Nhưng có nhiều người nhận ra, những kẻ bị giết hầu hết đều là đệ tử dưới trướng của Thanh Vân Sơn.
Ngũ đại môn phái rất nhanh đã nhận được tin báo, lập tức đưa người đến chi viện.
Khuất Tử Dạ một mình đứng trên đấu đài, tà áo tung bay phất phới, lục y ngạo mạn sạch sẽ thường ngày, hôm nay lại dính đầy máu tươi dơ bẩn.
Hắn ngẩng cao đầu ngước nhìn bầu trời xán lạn, gương mặt tuấn tú vì tàn sát quá nhiều mà loang lổ vết máu, trông hắn thật đáng sợ, nhưng lại cuốn hút đầy ma mị. Hắn hít sâu một hơi, mùi máu tanh quanh quẩn bên chóp mũi, hắn đột ngột mỉm cười...
Thật dễ chịu!
Những vệt máu dính lên người hắn ngày hôm nay...
Một khi lục y bị vấy bẩn, cả đời không thể rửa sạch!
Người chi viện càng đến càng đông, hắn kiếp trước đúng là đã luyện Bách Tà Tản Ma Công nhưng cũng chỉ đến tầng thứ tư thì dừng lại, với sức lực hiện tại lại không thể chống đỡ được quá nhiều người.
Khuất Tử Dạ không do dự lập tức phóng người bay lên cao, chớp mắt đã rời khỏi cuộc tỉ thí của Loạn Giáp Đấu.
Hắn hiên ngang rời đi trong vô vàn cặp mắt hoảng sợ của mọi người. Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy bộ dạng điên cuồng này của hắn, nhẫn tâm, lãnh khốc, vô tình...
Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, họ thật sự sẽ không dám tin. Đường đường là một đại anh hùng chính nghĩa, tiếng tăm lừng lẫy nhất tu chân giới Thiên Sinh Chí Kiệt lại có thể đồ sát người bạch đạo một cách tàn nhẫn như vậy!
Từ lúc hắn ra tay giết người, đã xác định được hậu quả sau này.
Từ thời khắc này trở đi...
Thiên Sinh Chí Kiệt của tu chân giới liền biến mất!
Thay vào đó là một đại ma đầu khát máu được hình thành, tên ma đầu bị người đời chán ghét cùng khinh bỉ!
Nhưng lại là tên đại ma đầu khiến toàn bộ tu chân giới khiếp sợ, đứng ngồi không yên!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất