Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 26:
" Mạn Hoa...!"
Thụy Bích bên bàn đá vừa chống cằm suy nghĩ ngẩn người, miệng vừa lẫm bẫm: " Mạn Hoa là ai chứ?" Gần đây cứ liên tục mơ tới giấc mơ kỳ lạ đó, Thiên Vũ ca lúc nào cũng nhìn cậu thật lạnh lùng và đầy thù hận.
Người muốn ta mang Mạn Hoa trả lại, người
đó lại là ai chứ? Rất nhiều lần muốn hỏi nhưng mỗi khi tỉnh giấc, lại nghe những câu quan tâm buổi sáng của huynh ấy ta lại không thể mở lời.
Từ ngày đến Gia Biên thành đến nay cũng đã qua gần hai năm rồi, vụ việc Đại hoàng tử nhờ có đại ca hoàng thượng không những không truy cứu tội, mà còn ban thưởng cho Thiên Vũ ca. Nhưng chưa một lần ra ý chỉ để người trở lại hoàng thành.
Người Dao Ngữ liên tục quấy phá, Thiên Vũ ca mỗi ngày đều phải bận rộn luyện binh, điều chỉnh quân đội đề phòng người Dao Ngữ có thể khởi binh bất cứ lúc nào, người thậm chí cũng không còn thời gian dành nhiều cho mình như trước đây nữa. Y thở dài: " Quên đi, chỉ là một giấc mơ thôi tại sao phải xem là thật chứ?"
" Xem cái gì là thật?"
Nghe tiếng đã nhận ra người đến, Thụy Bích tươi cười: " Thiên Vũ ca, không phải nói đi xem tình hình biên cương, sao lại về sớm như vậy?"
Ngồi xuống ôm tiểu bảo bối để ngồi lên chân mình, Thiên Vũ vùi vào mái tóc có mùi hương quen thuộc làm hắn dễ chịu: " Bắt đầu từ hôm nay không cần phải như vậy nữa."
" Không cần? Có chuyện gì sao xảy ra?"
" Ta đang rất mệt, có thể nói sau không?"
Nhìn gương mặt mệt mỏi của Thiên Vũ, y chính là không đành lòng. Cùng là hoàng tử nhưng khi Thiên Vũ ca đang ở đây đối mặt với cuộc sống chém giết, thì những người kia đang có cuộc sống an nhàn trong hoàng
cung.
Y leo xuống khỏi chân Thiên Vũ, giặt một cái khăn ướt lau qua mặt hắn: " Người hay là đi ngủ một chút đi."
" Không cần, ta nghỉ chốc lát là được rồi."
" Nhìn người vất vả như vậy.....Thụy
nhi không vui chút nào."
"...!" Hắn cười nhẹ một cái rồi đưa tay vuốt qua gương mặt bớt đi vài phần trẻ con ngày trước, Thụy Bích cũng đã lớn hơn rồi: " Cuộc sống ở nơi này khiến ngươi chững chạc hơn trước rất nhiều."
" Người lại muốn nói xin lỗi vì không thể để Thụy nhi sống tốt hơn phải không?" Thiên Vũ ca lúc nào cũng vậy, tuy nói là sống ở biên cương, nhưng ngoài mỗi ngày ngoài đi ra
đi vào thành rồi, giúp đỡ người dân trong ngoài thành vài việc nhỏ thì y có phải cực khổ gì: " Thụy nhi ngày ăn ngon, đêm ngủ ngon. Lại lúc nào cũng có Minh Tô tỷ tỷ bên cạnh thúc ép dùng bữa, dù ở đây cũng không có thiệt thòi. Thụy nhi chỉ không cam tâm...."
" Không cam tâm?"
Thụy Bích cúi đầu: " Không cam tâm, vì sao người lại phải ở đây vất vả, còn những hoàng tử khác chỉ việc sống an nhàn như vậy. Hoàng thượng có phải ghét người, hoàng thượng không cho người cơ hội để...!"
" Thụy nhi!" Ôm lấy tiểu bảo bối trở lại vào lòng, Thiên Vũ thì thầm: " Không cần nóng vội."
Hắn lại nói: " Không phải ngươi muốn biết vì sao ta nói không cần phải canh chừng biên cương nữa?"
" Thiên Vũ ca?"
" Ngươi có biết hoàng triều Dao Ngữ vừa có đột biến lớn." Thiển Vũ mỉm cười.
Thụy Bích ngước đầu nhìn: " Thụy nhi không hiểu."
" Tên Dương Minh tự xưng mình là hoàng đế Dao Ngữ hai năm qua đã bị lật đổ. Vị thái tử người Dao Ngữ năm đó được cho là đã chết âm thầm liên kết với các đại thần trung tử đứng lên, khi sự thật tên Dương Minh đó ám
sát thái tử chiếm ngôi vị bị bại lộ thì các tướng sĩ lập tức đứng về phía thái tử."
" Như vậy?"
" Thái tử Dao Ngữ vừa giành lại được đế vị lập
tức gửi thư hòa bình đến cho ta, hắn nói chắc chắn giữ yên bờ cõi hai nước, quân phản loạn của Dương Minh những năm qua hoành hành ở biên giới đã được tên thái tử mới đăng ngôi đó dẹp loạn vào sáng nay. Chính vì vậy ta không cần lo việc người Dao Ngữ sẽ khởi binh và ta cũng không cần vất vả như ngươi nói nữa."
Thụy Bích không tin vào tai mình bèn khẳng định: " Nếu quả thật như lời người nghĩa là....!"
" Nghĩa là chúng ta đã không còn việc để làm ở Gia Biên nữa, một khi trở về hoàng thành, Tĩnh Thất cũng không cần nhọc công đi đi về về chỉ để thăm đệ đệ mình là ngươi."
" Ư...!" Gần hai năm qua mỗi lần đến và đi của Tĩnh Thất đều rất nhanh chóng, vì không
muốn để nhiều người hoài nghi đại ca không thể cứ mãi ở lại Gia Biên, một vị tướng tài như huynh ấy không có lệnh của hoàng đế nếu cùng Thiên Vũ ca tại Biên Cương sẽ khiến người nghi ngờ có tâm phản loạn, nên việc đi lại cũng khó khăn.
Để tránh bị phát hiện, một lần đến cũng chỉ có thể cùng y nói chuyện vài câu, chắc rằng người an ổn thì lập tức rời đi: " Vậy rất tốt nhưng..."
" Nhưng cái gì?" Hắn xoa đầu Thụy Bích, đợi y nói tiếp.
" Hoàng thượng không có lệnh cho gọi chúng ta, vẫn là không nên tự ý trở về, kẻ khác sẽ lấy đó làm lý do để làm khó người."
Thiên Vũ cười nữa môi, Thụy Bích rất nhạy bén trong việc này, chỉ cần một sơ hở nhỏ để kẻ khác có thể đánh vào hắn, y đều có thể lập tức phát hiện ra và chặn nó lại: " Đương nhiên
chúng ta sẽ chỉ về khi phụ hoàng muốn, ta dám chắc là không lâu nữa đâu."
" Thiên Vũ ca?"
" Rồi ngươi sẽ hiểu."
" Nhị hoàng tử nô tỳ đã...." Không ngờ giữ phòng chính lại có màn ôm ấp này, Minh Tô cảm thấy mình vừa bị cái liếc mắt của nhị hoàng tử đâm cho một kiếm: " Nô tỳ không biết... lập tức sẽ lui ra ngay."
" Nói đi."
Vừa lui hai bước nghe Thiên Vũ lên tiếng thì Minh Tô đứng lại: " Nô tỳ đã nhận được tin của Tĩnh Thất đại nhân, đúng như hoàng
tử dự đoán. Lục hoàng tử vừa qua đời vì bị hạ độc, trong cung hiện giờ có nhiều người bị liên lụy vì hoàng thượng ra lệnh điều tra tất cả những người có liên quan, kể cả các hoàng tử đều bị tra xét."
" Phủ tướng quân thì sao?"
" Làm theo lời người nói, Tĩnh tướng quân mười ngày trước đã xin ý chỉ của hoàng thượng được về gia hương một tháng. Hoàng thượng đồng ý nhưng không quá nhiều người biết, chính vì vậy việc lục hoàng tử bị hạ độc cùng với Tĩnh tướng quân không có can hệ."
Thụy Bích lo lắng níu áo Thiên Vũ: " Trùng
hợp như vậy hoàng thượng không phải sẽ nghĩ phụ thân cố ý rời khỏi để tạo chứng
cứ ngoại phạm cho mình chứ, Thiên Vũ ca."
" Ngươi cho rằng phụ hoàng sẽ không cho người để mắt đến toàn gia tướng quân sao?"
" chuyện đó..."
" Phụ thân ngươi là nhất đại tướng quân Vương Lân, cho dù người làm hoàng đế có tin
tưởng lòng trung thành của người đó cách mấy, cũng sẽ đề phòng, nhất là khi đột nhiên lại muốn rời hoàng thành."
" Hoàng thượng sẽ cho người giám sát?"
" Đúng vậy, khi Tĩnh tướng quân rời thành, nhất cử nhất động sẽ càng bị quan sát cặn kẽ hơn, đến hành vi ám sát hoàng tử to lớn như vậy nếu là do người làm thì làm sao có thể qua mắt phụ hoàng được."
Nghe Thiên Vũ nói Thụy Bích thở phào nhẹ nhõm: " Thật tốt quá."
" Minh Tô."
" Vâng nhị hoàng tử."
" Truyền tin cho Tĩnh Thất, nói hắn bắt đầu hành động đi."
" Nô tỳ tuân lệnh."
Đợi Minh Tô đi rồi Thụy Bích trong lòng lại đầy lo lắng và nghi ngờ, y ngập ngừng: " Thiên Vũ ca... Minh Tô tỷ tỷ nói người đã đoán trước... đoán trước được lục hoàng tử sẽ bị giết."
" Ngươi cho rằng là ta làm?"
" Thật sự là người sao?" Thật là Thiên Vũ ca sao, nếu hoàng thượng điều tra ra được... chắc là không. Chúng ta đang ở tận Gia Biên, hoàng thượng sẽ không nghi ngờ người đâu.
Nhìn cái vẻ lo lắng của tiểu bảo bối, Thiên Vũ hôn lên trán y: " An tâm, không phải là ta."
" Không phải?"
" Lục đệ còn nhỏ không có tâm tư cùng hoàng
vị, ta vì sao phải ra tay với y? Hạ độc cũng không phải cách làm của ta."
" Vậy tại sao người lại biết?"
" Cái này cứ xem như ta đoán
mò đi."
Thụy Bích giận hờn xoay mặt đi: " Đoán mò gì chứ, Thiên Vũ ca rõ ràng cho rằng ta vẫn còn là tiểu hài tử dễ bị gạt mà."
" Ha ha!" Đương nhiên ta sẽ biết, nếu không thể lợi dụng những việc này thì một đời trước của ta ngoài sai lầm để mất đi ngươi, sẽ còn thất bại hơn nữa sao?
Thụy Bích bên bàn đá vừa chống cằm suy nghĩ ngẩn người, miệng vừa lẫm bẫm: " Mạn Hoa là ai chứ?" Gần đây cứ liên tục mơ tới giấc mơ kỳ lạ đó, Thiên Vũ ca lúc nào cũng nhìn cậu thật lạnh lùng và đầy thù hận.
Người muốn ta mang Mạn Hoa trả lại, người
đó lại là ai chứ? Rất nhiều lần muốn hỏi nhưng mỗi khi tỉnh giấc, lại nghe những câu quan tâm buổi sáng của huynh ấy ta lại không thể mở lời.
Từ ngày đến Gia Biên thành đến nay cũng đã qua gần hai năm rồi, vụ việc Đại hoàng tử nhờ có đại ca hoàng thượng không những không truy cứu tội, mà còn ban thưởng cho Thiên Vũ ca. Nhưng chưa một lần ra ý chỉ để người trở lại hoàng thành.
Người Dao Ngữ liên tục quấy phá, Thiên Vũ ca mỗi ngày đều phải bận rộn luyện binh, điều chỉnh quân đội đề phòng người Dao Ngữ có thể khởi binh bất cứ lúc nào, người thậm chí cũng không còn thời gian dành nhiều cho mình như trước đây nữa. Y thở dài: " Quên đi, chỉ là một giấc mơ thôi tại sao phải xem là thật chứ?"
" Xem cái gì là thật?"
Nghe tiếng đã nhận ra người đến, Thụy Bích tươi cười: " Thiên Vũ ca, không phải nói đi xem tình hình biên cương, sao lại về sớm như vậy?"
Ngồi xuống ôm tiểu bảo bối để ngồi lên chân mình, Thiên Vũ vùi vào mái tóc có mùi hương quen thuộc làm hắn dễ chịu: " Bắt đầu từ hôm nay không cần phải như vậy nữa."
" Không cần? Có chuyện gì sao xảy ra?"
" Ta đang rất mệt, có thể nói sau không?"
Nhìn gương mặt mệt mỏi của Thiên Vũ, y chính là không đành lòng. Cùng là hoàng tử nhưng khi Thiên Vũ ca đang ở đây đối mặt với cuộc sống chém giết, thì những người kia đang có cuộc sống an nhàn trong hoàng
cung.
Y leo xuống khỏi chân Thiên Vũ, giặt một cái khăn ướt lau qua mặt hắn: " Người hay là đi ngủ một chút đi."
" Không cần, ta nghỉ chốc lát là được rồi."
" Nhìn người vất vả như vậy.....Thụy
nhi không vui chút nào."
"...!" Hắn cười nhẹ một cái rồi đưa tay vuốt qua gương mặt bớt đi vài phần trẻ con ngày trước, Thụy Bích cũng đã lớn hơn rồi: " Cuộc sống ở nơi này khiến ngươi chững chạc hơn trước rất nhiều."
" Người lại muốn nói xin lỗi vì không thể để Thụy nhi sống tốt hơn phải không?" Thiên Vũ ca lúc nào cũng vậy, tuy nói là sống ở biên cương, nhưng ngoài mỗi ngày ngoài đi ra
đi vào thành rồi, giúp đỡ người dân trong ngoài thành vài việc nhỏ thì y có phải cực khổ gì: " Thụy nhi ngày ăn ngon, đêm ngủ ngon. Lại lúc nào cũng có Minh Tô tỷ tỷ bên cạnh thúc ép dùng bữa, dù ở đây cũng không có thiệt thòi. Thụy nhi chỉ không cam tâm...."
" Không cam tâm?"
Thụy Bích cúi đầu: " Không cam tâm, vì sao người lại phải ở đây vất vả, còn những hoàng tử khác chỉ việc sống an nhàn như vậy. Hoàng thượng có phải ghét người, hoàng thượng không cho người cơ hội để...!"
" Thụy nhi!" Ôm lấy tiểu bảo bối trở lại vào lòng, Thiên Vũ thì thầm: " Không cần nóng vội."
Hắn lại nói: " Không phải ngươi muốn biết vì sao ta nói không cần phải canh chừng biên cương nữa?"
" Thiên Vũ ca?"
" Ngươi có biết hoàng triều Dao Ngữ vừa có đột biến lớn." Thiển Vũ mỉm cười.
Thụy Bích ngước đầu nhìn: " Thụy nhi không hiểu."
" Tên Dương Minh tự xưng mình là hoàng đế Dao Ngữ hai năm qua đã bị lật đổ. Vị thái tử người Dao Ngữ năm đó được cho là đã chết âm thầm liên kết với các đại thần trung tử đứng lên, khi sự thật tên Dương Minh đó ám
sát thái tử chiếm ngôi vị bị bại lộ thì các tướng sĩ lập tức đứng về phía thái tử."
" Như vậy?"
" Thái tử Dao Ngữ vừa giành lại được đế vị lập
tức gửi thư hòa bình đến cho ta, hắn nói chắc chắn giữ yên bờ cõi hai nước, quân phản loạn của Dương Minh những năm qua hoành hành ở biên giới đã được tên thái tử mới đăng ngôi đó dẹp loạn vào sáng nay. Chính vì vậy ta không cần lo việc người Dao Ngữ sẽ khởi binh và ta cũng không cần vất vả như ngươi nói nữa."
Thụy Bích không tin vào tai mình bèn khẳng định: " Nếu quả thật như lời người nghĩa là....!"
" Nghĩa là chúng ta đã không còn việc để làm ở Gia Biên nữa, một khi trở về hoàng thành, Tĩnh Thất cũng không cần nhọc công đi đi về về chỉ để thăm đệ đệ mình là ngươi."
" Ư...!" Gần hai năm qua mỗi lần đến và đi của Tĩnh Thất đều rất nhanh chóng, vì không
muốn để nhiều người hoài nghi đại ca không thể cứ mãi ở lại Gia Biên, một vị tướng tài như huynh ấy không có lệnh của hoàng đế nếu cùng Thiên Vũ ca tại Biên Cương sẽ khiến người nghi ngờ có tâm phản loạn, nên việc đi lại cũng khó khăn.
Để tránh bị phát hiện, một lần đến cũng chỉ có thể cùng y nói chuyện vài câu, chắc rằng người an ổn thì lập tức rời đi: " Vậy rất tốt nhưng..."
" Nhưng cái gì?" Hắn xoa đầu Thụy Bích, đợi y nói tiếp.
" Hoàng thượng không có lệnh cho gọi chúng ta, vẫn là không nên tự ý trở về, kẻ khác sẽ lấy đó làm lý do để làm khó người."
Thiên Vũ cười nữa môi, Thụy Bích rất nhạy bén trong việc này, chỉ cần một sơ hở nhỏ để kẻ khác có thể đánh vào hắn, y đều có thể lập tức phát hiện ra và chặn nó lại: " Đương nhiên
chúng ta sẽ chỉ về khi phụ hoàng muốn, ta dám chắc là không lâu nữa đâu."
" Thiên Vũ ca?"
" Rồi ngươi sẽ hiểu."
" Nhị hoàng tử nô tỳ đã...." Không ngờ giữ phòng chính lại có màn ôm ấp này, Minh Tô cảm thấy mình vừa bị cái liếc mắt của nhị hoàng tử đâm cho một kiếm: " Nô tỳ không biết... lập tức sẽ lui ra ngay."
" Nói đi."
Vừa lui hai bước nghe Thiên Vũ lên tiếng thì Minh Tô đứng lại: " Nô tỳ đã nhận được tin của Tĩnh Thất đại nhân, đúng như hoàng
tử dự đoán. Lục hoàng tử vừa qua đời vì bị hạ độc, trong cung hiện giờ có nhiều người bị liên lụy vì hoàng thượng ra lệnh điều tra tất cả những người có liên quan, kể cả các hoàng tử đều bị tra xét."
" Phủ tướng quân thì sao?"
" Làm theo lời người nói, Tĩnh tướng quân mười ngày trước đã xin ý chỉ của hoàng thượng được về gia hương một tháng. Hoàng thượng đồng ý nhưng không quá nhiều người biết, chính vì vậy việc lục hoàng tử bị hạ độc cùng với Tĩnh tướng quân không có can hệ."
Thụy Bích lo lắng níu áo Thiên Vũ: " Trùng
hợp như vậy hoàng thượng không phải sẽ nghĩ phụ thân cố ý rời khỏi để tạo chứng
cứ ngoại phạm cho mình chứ, Thiên Vũ ca."
" Ngươi cho rằng phụ hoàng sẽ không cho người để mắt đến toàn gia tướng quân sao?"
" chuyện đó..."
" Phụ thân ngươi là nhất đại tướng quân Vương Lân, cho dù người làm hoàng đế có tin
tưởng lòng trung thành của người đó cách mấy, cũng sẽ đề phòng, nhất là khi đột nhiên lại muốn rời hoàng thành."
" Hoàng thượng sẽ cho người giám sát?"
" Đúng vậy, khi Tĩnh tướng quân rời thành, nhất cử nhất động sẽ càng bị quan sát cặn kẽ hơn, đến hành vi ám sát hoàng tử to lớn như vậy nếu là do người làm thì làm sao có thể qua mắt phụ hoàng được."
Nghe Thiên Vũ nói Thụy Bích thở phào nhẹ nhõm: " Thật tốt quá."
" Minh Tô."
" Vâng nhị hoàng tử."
" Truyền tin cho Tĩnh Thất, nói hắn bắt đầu hành động đi."
" Nô tỳ tuân lệnh."
Đợi Minh Tô đi rồi Thụy Bích trong lòng lại đầy lo lắng và nghi ngờ, y ngập ngừng: " Thiên Vũ ca... Minh Tô tỷ tỷ nói người đã đoán trước... đoán trước được lục hoàng tử sẽ bị giết."
" Ngươi cho rằng là ta làm?"
" Thật sự là người sao?" Thật là Thiên Vũ ca sao, nếu hoàng thượng điều tra ra được... chắc là không. Chúng ta đang ở tận Gia Biên, hoàng thượng sẽ không nghi ngờ người đâu.
Nhìn cái vẻ lo lắng của tiểu bảo bối, Thiên Vũ hôn lên trán y: " An tâm, không phải là ta."
" Không phải?"
" Lục đệ còn nhỏ không có tâm tư cùng hoàng
vị, ta vì sao phải ra tay với y? Hạ độc cũng không phải cách làm của ta."
" Vậy tại sao người lại biết?"
" Cái này cứ xem như ta đoán
mò đi."
Thụy Bích giận hờn xoay mặt đi: " Đoán mò gì chứ, Thiên Vũ ca rõ ràng cho rằng ta vẫn còn là tiểu hài tử dễ bị gạt mà."
" Ha ha!" Đương nhiên ta sẽ biết, nếu không thể lợi dụng những việc này thì một đời trước của ta ngoài sai lầm để mất đi ngươi, sẽ còn thất bại hơn nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất