Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 79: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (8)
" Ngươi không bên cạnh chăm sóc hoàng hậu, lại ở bên ngoài này làm gì?"
Minh Tô chờ trước cửa Chương Long điện, nàng vừa thấy Thiên Vũ đã vội vàng hành lễ rồi mới dám lên tiếng thưa chuyện: " Hoàng thượng, hôm nay hoàng hậu ra ngoài đi dạo, đúng ra tâm trạng thật tốt. Chỉ là…"
Thiên Vũ nhăn mày, hắn trầm giọng hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì?"
" Là vì có vài cung nữ không biết giữ miệng, lại dám cả gan bàn tán về việc xảy ra trên đại điện hôm nay. Nô tỳ đã xử phạt và đuổi người khỏi cung, hoàng hậu sau đó cũng trở về mà không nói thêm gì."
Cứ cho rằng hoàng đế sẽ nổi giận một trận, nhưng không ngờ tới hắn lại khá im lặng chẳng nói gì.
Minh Tô cũng không dám nhìn xem mặt hoàng đế là đang có biểu hiện ra sao, nàng vẫn cúi đầu nói: " Hoàng hậu tuy không nói gì, nhưng nô tỳ có thể thấy người không được vui, mong hoàng thượng có thể an ủi vài lời khiến người an lòng."
" Được rồi."
" Vâng?"
Thiên Vũ xua tay nói: " Không còn việc của ngươi nữa, cứ lui ra đi."
" Vâng thưa hoàng thượng."
Thiên Vũ không nói thêm liền lướt qua Minh Tô tiến vào trong tẩm điện, hắn bước thật chậm một lần xem xét không khí xung quanh cũng không có gì khác với mọi khi.
Thụy Bích ở đó chờ đợi và mỉm cười thật tươi mỗi khi thấy hắn trở về, nhưng nụ cười của y hôm nay lại có chút gì đó gượng gạo. Hoàng đế lên tiếng gọi: " Thụy nhi."
" Hoàng thượng trở về rồi.” Thụy Bích thật sự tỏ ra như không có chuyện gì, y mỉm cười nói: “ Thụy nhi nghe nói hôm nay có rất nhiều tấu sớ cần xử lý, thảo nào người trở về muộn hơn thường ngày."
" Đúng là có rất nhiều việc cần phải xử lý."
" Ừm..." Thụy Bích không biết nên nói gì tiếp theo, y đang cố để cư xử như bình thường nhưng trái lại càng khiến mình cứng nhắc khó xử hơn: " Nếu... nếu hoàng thượng đã bận đến như vậy, cũng không cần phải cố gắng sớm về đây cùng với Thụy nhi."
" Không cần?" Thiên Vũ hỏi lại: " Ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn sao?"
" Dù gì người cũng đã là hoàng thượng... không giống như trước kia có thể vì một người mà bỏ bê việc triều chính, có những việc... cho dù bản thân người không muốn đến đâu, cũng không thể không làm."
" Thụy nhi." Thiên Vũ đã đến thật gần trước mặt Thụy Bính, hắn vẫn đều giọng: " Ngươi nói lại một lần nữa."
" Có... có những việc cho dù người không muốn..." Thụy Bích lúng túng hướng mắt đi nơi khác lập lại câu nói của mình, y không ngờ lập tức lại bị Thiên Vũ thô bạo dùng tay nắm lấy cằm buộc y phải nhìn vào hắn.
Thay vì ngạc nhiên thì Thụy Bích lại bất giác run lên vì vẻ mặt đáng sợ của hắn: " Hoàng thượng?"
Thiên Vũ trầm giọng: " Nhìn vào mắt ta và nói lại một lần nữa, nói thật rõ những gì mà ngươi đang nghĩ."
" Ta…” Thụy Bích lời nói đều bị nghẹn lại nơi cổ họng, y cắn lấy vành môi mình lại thốt ra tiếng: “ Hôm nay... ta nghe nói, các quan đại thần đa số đều muốn người lập thêm phi tần vào hậu cung."
" Đúng là như vậy." Thiên Vũ thật nhanh trả lời mà không cần che giấu, hắn muốn xem Thụy Bích thật ra sẽ có thái độ như thế nào.
Thụy Bích ngập ngừng nói: " Ta... Thụy nhi chỉ muốn nói hoàng thượng sẽ không cần vì ta mà nhất quyết không đồng ý, ta thật sẽ không để ý hoàng thượng lập…"
" Lập phi, người kế vị?" Thiên Vũ gắt giọng: " Ngươi thật sự muốn ta làm như vậy?"
Thụy Bích im lặng nhìn Thiên Vũ, y tưởng rằng bản thân có thể thật tốt diễn một vai diễn mà mình không hề mong muốn, y có thể sẽ giấu đi cảm giác đau nhói trong lòng mà khuyên hắn đồng ý lập phi tử, y có thể vì hắn mà chấp nhận để một nữ nhân khác, hay là hài tử của hắn xuất hiện giữa hai người họ. Chỉ cần là vì hắn, y có thể chịu đựng tất cả.
Nhưng chỉ khi đối mặt với sự lạnh lùng của Thiên Vũ, y mới biết mình yếu đuối đến đâu. Thụy Bích để hai hàng lệ lăn xuống trên gò má, y nghẹn giọng: " Thụy nhi phải làm sao đây? Dù làm cách nào cũng không thể... không ngừng đau đớn như vậy. Cho dù tất cả tình cảm của Thụy nhi đều đã không còn do bản thân mình làm chủ, đều giao hết cho người… nhưng Thụy nhi vẫn không có cách nào..."
" Thụy nhi." Thiên Vũ đưa tay lau đi hàng lệ trên gương mặt y, hắn dịu giọng nói: “ Đừng khóc.”
Thụy Bích lắc đầu: " Thụy nhi yêu người, càng yêu người nhiều đến đâu… thì ta lại càng không thể để người vì mình mà từ bỏ những thứ đáng giá nhất."
“ Đáng giá nhất?”
“ Người là hoàng đế, người nên có một người có thể vì mình mà hạ sinh hoàng tử, là huyết mạch của người…”
" Phải, ta chính là hoàng đế." Thiên Vũ tức giận lớn tiếng quát lên, hắn thô bạo đẩy mạnh Thụy Bích ngã xuống giường: " Vậy ngươi cho rằng cho đến ngày hôm nay ta làm đủ mọi chuyện, để ngồi ở cái vị trí này đều là vì ai?"
" Hoàng thượng?" Thụy Bích ngạc nhiên khẽ gọi một tiếng, y cứ vậy im lặng nhìn gương mặt tức giận đến không thể kiềm chế của Thiên Vũ.
" Nữ nhân, nhi tử sao? Ta lại là vì cái gì mới một lần nữa bước lên cái ngôi vị trống rỗng này, để bản thân lại một lần bị ràng buộc đến không thể tự do làm bất cứ chuyện gì?”
“ Ngươi luôn cho rằng những thứ mình làm đều là vì ta?” Thiên Vũ không tự chủ siết chặt cổ tay Thụy Bích đang bị mình đè xuống đệm giường: " Lừa dối ta như một kẻ ngốc không thể phân định phương hướng, để ta hận ngươi oán ngươi, để rồi cuối cùng khi không còn cách cứu vãn... ngươi chỉ ném lại cho ta cái sự thật đáng nguyền rủa đó.”
“ Hai mươi năm, ngươi cho rằng hai mươi năm cô độc sống cùng nỗi thống khổ đó là gì?” Thiên Vũ nghiến răng: “ Là ngôi hoàng vị ngươi cho rằng có thể dùng sinh mạng của chính mình… hay là cả cuộc đời chìm trong ân hận và tội lỗi của ta để đánh đổi đây Thụy nhi?"
" Hoàng thượng... không phải như vậy." Thụy Bích lắc đầu, y chưa từng nghĩ mọi chuyện lại diễn ra như thế. Y không biết hắn sẽ đau khổ, sẽ mệt mỏi như vậy. Thụy Bích trong tiếng khóc run giọng nói: “ Xin lỗi… xin lỗi người…”
Thụy Bích lúc này muốn đẩy người ra lại bị Thiên Vũ giữ chặt hai tay, hắn thô bạo kéo rách một mảng ngoại y của mình khiến Thụy Bích hoảng sợ, một đời này hắn chưa từng tỏ ra tức giận đến vậy với y.
" Hoàng thượng đừng... ừm..." Đôi môi bị phủ xuống che lấp, Thụy Bích nhắm chặt lại hai mắt, trong lòng hiện giờ cảm thấy rất đau, vô cùng đau.
Vì hắn sao? Đúng vậy, Thụy Bích cho rằng tất cả những điều mà trước kia y từng làm đều là vì hắn, nhưng Thụy Bích lại chưa từng nghĩ đến hắn sẽ sống như thế nào, sẽ ra sao khi biết bản thân đã tự tay hủy đi điều quý giá nhất của mình.
Cắn xé bờ môi nhỏ không cho Thụy Bích một cơ hội phản kháng, càn quấy bên trong khoang miệng cắn lấy đầu lưỡi của y, khiến nước bọt của cả hài hòa lại rồi tràn ra khóe môi. Thiên Vũ cứ thể dời xuống chiếc cổ thon mịn trắng hồng của Thụy Bích mà cắn mút, hắn lúc này còn không nhận ra mỗi hành động của mình còn có bao nhiêu thô bạo cùng đáng sợ.
" Hoàng thượng, khoan đã..." Thụy Bích không hề phản kháng lại hắn, thế nhưng y vẫn khẽ giọng run rẩy nói: “ Xin người... ngừng lại đi.”
" Thụy Nhi." Sau khi lưu lại những dấu son đỏ trên nước da trắng mịn của y, Thiên Vũ chợt ngừng lại hành động của mình. Hắn tựa đầu xuống bên bờ vai Thụy Bích, giọng nói lại tựa như đang cầu xin y: " Đừng như vậy nữa… đừng nói những lời đó như thể đối với ngươi nó không là gì cả."
" Hoàng thượng…"
" Đừng xem thường tình cảm của ta dành cho ngươi, Thụy nhi. Nếu ngươi có thể vì ta bằng lòng đánh đổi tất cả, thì đối với ta cũng giống như vậy." Thiên Vũ chuyển người nhìn thẳng vào gương mặt của Thụy Bích đang nằm dưới thân mình: " Đã một lần mất đi ngươi, ta chưa từng để cái gì là hoàng vị hay hoàng tự kế vị trong mắt, hơn tất cả mọi thứ đó chính là một mình ngươi."
" Thụy nhi, ta cuối cùng đã có thể mang ngươi hoàn toàn quay trở về, như vậy không có nghĩa ta đã quên tất cả những đau khổ đời trước từng trải qua. Tin tưởng ở ta và đừng suy nghĩ đến bất điều gì, hay việc gì khiến ngươi có ý nghĩ rời xa hoặc chia sẻ ta với kẻ khác. Tất cả những gì mà ta muốn, chỉ là cần ngươi tin tưởng ở ta mà thôi."
Thụy Bích im lặng không cách nào trả lời hắn, có thể những lo nghĩ hiện tại của y, không phải là vì bản thân không thể tin vào hắn, mà chính là vì y không thể tin chính mình. Thụy Bích luôn luôn cố chấp như vậy, không thể để bất luận kẻ nào khiến con đường đế nghiệp của Thiên Vũ bị nguy hại, đến ngay cả bản thân y cũng tuyệt đối không thể.
Đến cuối cùng y cũng chỉ có thể nói một câu: " Xin lỗi... xin lỗi người."
Minh Tô chờ trước cửa Chương Long điện, nàng vừa thấy Thiên Vũ đã vội vàng hành lễ rồi mới dám lên tiếng thưa chuyện: " Hoàng thượng, hôm nay hoàng hậu ra ngoài đi dạo, đúng ra tâm trạng thật tốt. Chỉ là…"
Thiên Vũ nhăn mày, hắn trầm giọng hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì?"
" Là vì có vài cung nữ không biết giữ miệng, lại dám cả gan bàn tán về việc xảy ra trên đại điện hôm nay. Nô tỳ đã xử phạt và đuổi người khỏi cung, hoàng hậu sau đó cũng trở về mà không nói thêm gì."
Cứ cho rằng hoàng đế sẽ nổi giận một trận, nhưng không ngờ tới hắn lại khá im lặng chẳng nói gì.
Minh Tô cũng không dám nhìn xem mặt hoàng đế là đang có biểu hiện ra sao, nàng vẫn cúi đầu nói: " Hoàng hậu tuy không nói gì, nhưng nô tỳ có thể thấy người không được vui, mong hoàng thượng có thể an ủi vài lời khiến người an lòng."
" Được rồi."
" Vâng?"
Thiên Vũ xua tay nói: " Không còn việc của ngươi nữa, cứ lui ra đi."
" Vâng thưa hoàng thượng."
Thiên Vũ không nói thêm liền lướt qua Minh Tô tiến vào trong tẩm điện, hắn bước thật chậm một lần xem xét không khí xung quanh cũng không có gì khác với mọi khi.
Thụy Bích ở đó chờ đợi và mỉm cười thật tươi mỗi khi thấy hắn trở về, nhưng nụ cười của y hôm nay lại có chút gì đó gượng gạo. Hoàng đế lên tiếng gọi: " Thụy nhi."
" Hoàng thượng trở về rồi.” Thụy Bích thật sự tỏ ra như không có chuyện gì, y mỉm cười nói: “ Thụy nhi nghe nói hôm nay có rất nhiều tấu sớ cần xử lý, thảo nào người trở về muộn hơn thường ngày."
" Đúng là có rất nhiều việc cần phải xử lý."
" Ừm..." Thụy Bích không biết nên nói gì tiếp theo, y đang cố để cư xử như bình thường nhưng trái lại càng khiến mình cứng nhắc khó xử hơn: " Nếu... nếu hoàng thượng đã bận đến như vậy, cũng không cần phải cố gắng sớm về đây cùng với Thụy nhi."
" Không cần?" Thiên Vũ hỏi lại: " Ngươi sẽ không cảm thấy cô đơn sao?"
" Dù gì người cũng đã là hoàng thượng... không giống như trước kia có thể vì một người mà bỏ bê việc triều chính, có những việc... cho dù bản thân người không muốn đến đâu, cũng không thể không làm."
" Thụy nhi." Thiên Vũ đã đến thật gần trước mặt Thụy Bính, hắn vẫn đều giọng: " Ngươi nói lại một lần nữa."
" Có... có những việc cho dù người không muốn..." Thụy Bích lúng túng hướng mắt đi nơi khác lập lại câu nói của mình, y không ngờ lập tức lại bị Thiên Vũ thô bạo dùng tay nắm lấy cằm buộc y phải nhìn vào hắn.
Thay vì ngạc nhiên thì Thụy Bích lại bất giác run lên vì vẻ mặt đáng sợ của hắn: " Hoàng thượng?"
Thiên Vũ trầm giọng: " Nhìn vào mắt ta và nói lại một lần nữa, nói thật rõ những gì mà ngươi đang nghĩ."
" Ta…” Thụy Bích lời nói đều bị nghẹn lại nơi cổ họng, y cắn lấy vành môi mình lại thốt ra tiếng: “ Hôm nay... ta nghe nói, các quan đại thần đa số đều muốn người lập thêm phi tần vào hậu cung."
" Đúng là như vậy." Thiên Vũ thật nhanh trả lời mà không cần che giấu, hắn muốn xem Thụy Bích thật ra sẽ có thái độ như thế nào.
Thụy Bích ngập ngừng nói: " Ta... Thụy nhi chỉ muốn nói hoàng thượng sẽ không cần vì ta mà nhất quyết không đồng ý, ta thật sẽ không để ý hoàng thượng lập…"
" Lập phi, người kế vị?" Thiên Vũ gắt giọng: " Ngươi thật sự muốn ta làm như vậy?"
Thụy Bích im lặng nhìn Thiên Vũ, y tưởng rằng bản thân có thể thật tốt diễn một vai diễn mà mình không hề mong muốn, y có thể sẽ giấu đi cảm giác đau nhói trong lòng mà khuyên hắn đồng ý lập phi tử, y có thể vì hắn mà chấp nhận để một nữ nhân khác, hay là hài tử của hắn xuất hiện giữa hai người họ. Chỉ cần là vì hắn, y có thể chịu đựng tất cả.
Nhưng chỉ khi đối mặt với sự lạnh lùng của Thiên Vũ, y mới biết mình yếu đuối đến đâu. Thụy Bích để hai hàng lệ lăn xuống trên gò má, y nghẹn giọng: " Thụy nhi phải làm sao đây? Dù làm cách nào cũng không thể... không ngừng đau đớn như vậy. Cho dù tất cả tình cảm của Thụy nhi đều đã không còn do bản thân mình làm chủ, đều giao hết cho người… nhưng Thụy nhi vẫn không có cách nào..."
" Thụy nhi." Thiên Vũ đưa tay lau đi hàng lệ trên gương mặt y, hắn dịu giọng nói: “ Đừng khóc.”
Thụy Bích lắc đầu: " Thụy nhi yêu người, càng yêu người nhiều đến đâu… thì ta lại càng không thể để người vì mình mà từ bỏ những thứ đáng giá nhất."
“ Đáng giá nhất?”
“ Người là hoàng đế, người nên có một người có thể vì mình mà hạ sinh hoàng tử, là huyết mạch của người…”
" Phải, ta chính là hoàng đế." Thiên Vũ tức giận lớn tiếng quát lên, hắn thô bạo đẩy mạnh Thụy Bích ngã xuống giường: " Vậy ngươi cho rằng cho đến ngày hôm nay ta làm đủ mọi chuyện, để ngồi ở cái vị trí này đều là vì ai?"
" Hoàng thượng?" Thụy Bích ngạc nhiên khẽ gọi một tiếng, y cứ vậy im lặng nhìn gương mặt tức giận đến không thể kiềm chế của Thiên Vũ.
" Nữ nhân, nhi tử sao? Ta lại là vì cái gì mới một lần nữa bước lên cái ngôi vị trống rỗng này, để bản thân lại một lần bị ràng buộc đến không thể tự do làm bất cứ chuyện gì?”
“ Ngươi luôn cho rằng những thứ mình làm đều là vì ta?” Thiên Vũ không tự chủ siết chặt cổ tay Thụy Bích đang bị mình đè xuống đệm giường: " Lừa dối ta như một kẻ ngốc không thể phân định phương hướng, để ta hận ngươi oán ngươi, để rồi cuối cùng khi không còn cách cứu vãn... ngươi chỉ ném lại cho ta cái sự thật đáng nguyền rủa đó.”
“ Hai mươi năm, ngươi cho rằng hai mươi năm cô độc sống cùng nỗi thống khổ đó là gì?” Thiên Vũ nghiến răng: “ Là ngôi hoàng vị ngươi cho rằng có thể dùng sinh mạng của chính mình… hay là cả cuộc đời chìm trong ân hận và tội lỗi của ta để đánh đổi đây Thụy nhi?"
" Hoàng thượng... không phải như vậy." Thụy Bích lắc đầu, y chưa từng nghĩ mọi chuyện lại diễn ra như thế. Y không biết hắn sẽ đau khổ, sẽ mệt mỏi như vậy. Thụy Bích trong tiếng khóc run giọng nói: “ Xin lỗi… xin lỗi người…”
Thụy Bích lúc này muốn đẩy người ra lại bị Thiên Vũ giữ chặt hai tay, hắn thô bạo kéo rách một mảng ngoại y của mình khiến Thụy Bích hoảng sợ, một đời này hắn chưa từng tỏ ra tức giận đến vậy với y.
" Hoàng thượng đừng... ừm..." Đôi môi bị phủ xuống che lấp, Thụy Bích nhắm chặt lại hai mắt, trong lòng hiện giờ cảm thấy rất đau, vô cùng đau.
Vì hắn sao? Đúng vậy, Thụy Bích cho rằng tất cả những điều mà trước kia y từng làm đều là vì hắn, nhưng Thụy Bích lại chưa từng nghĩ đến hắn sẽ sống như thế nào, sẽ ra sao khi biết bản thân đã tự tay hủy đi điều quý giá nhất của mình.
Cắn xé bờ môi nhỏ không cho Thụy Bích một cơ hội phản kháng, càn quấy bên trong khoang miệng cắn lấy đầu lưỡi của y, khiến nước bọt của cả hài hòa lại rồi tràn ra khóe môi. Thiên Vũ cứ thể dời xuống chiếc cổ thon mịn trắng hồng của Thụy Bích mà cắn mút, hắn lúc này còn không nhận ra mỗi hành động của mình còn có bao nhiêu thô bạo cùng đáng sợ.
" Hoàng thượng, khoan đã..." Thụy Bích không hề phản kháng lại hắn, thế nhưng y vẫn khẽ giọng run rẩy nói: “ Xin người... ngừng lại đi.”
" Thụy Nhi." Sau khi lưu lại những dấu son đỏ trên nước da trắng mịn của y, Thiên Vũ chợt ngừng lại hành động của mình. Hắn tựa đầu xuống bên bờ vai Thụy Bích, giọng nói lại tựa như đang cầu xin y: " Đừng như vậy nữa… đừng nói những lời đó như thể đối với ngươi nó không là gì cả."
" Hoàng thượng…"
" Đừng xem thường tình cảm của ta dành cho ngươi, Thụy nhi. Nếu ngươi có thể vì ta bằng lòng đánh đổi tất cả, thì đối với ta cũng giống như vậy." Thiên Vũ chuyển người nhìn thẳng vào gương mặt của Thụy Bích đang nằm dưới thân mình: " Đã một lần mất đi ngươi, ta chưa từng để cái gì là hoàng vị hay hoàng tự kế vị trong mắt, hơn tất cả mọi thứ đó chính là một mình ngươi."
" Thụy nhi, ta cuối cùng đã có thể mang ngươi hoàn toàn quay trở về, như vậy không có nghĩa ta đã quên tất cả những đau khổ đời trước từng trải qua. Tin tưởng ở ta và đừng suy nghĩ đến bất điều gì, hay việc gì khiến ngươi có ý nghĩ rời xa hoặc chia sẻ ta với kẻ khác. Tất cả những gì mà ta muốn, chỉ là cần ngươi tin tưởng ở ta mà thôi."
Thụy Bích im lặng không cách nào trả lời hắn, có thể những lo nghĩ hiện tại của y, không phải là vì bản thân không thể tin vào hắn, mà chính là vì y không thể tin chính mình. Thụy Bích luôn luôn cố chấp như vậy, không thể để bất luận kẻ nào khiến con đường đế nghiệp của Thiên Vũ bị nguy hại, đến ngay cả bản thân y cũng tuyệt đối không thể.
Đến cuối cùng y cũng chỉ có thể nói một câu: " Xin lỗi... xin lỗi người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất